Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 32

Thời gian nghỉ trưa giữa các buổi thi là hai tiếng rưỡi, nhưng trong khoảng thời gian đơn giản này mọi chuyện lại tiến triển theo hướng không thể kiểm soát.

Chiếc giường lộn xộn và căn phòng ký túc bừa bãi toát lên sự ngượng ngùng khó tả. Sau khi tỉnh lại, Tư Duẫn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Mặc dù cả hai đã tạm thời đánh dấu cho nhau không ít lần, nhưng việc giúp nhau giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân lại có vẻ riêng tư và thân mật hơn nhiều.

Tạ Thiên Hòa liếc nhìn đồng hồ, anh hơi mất tự nhiên nói: "Vẫn còn nghỉ được ba mươi phút."

"Ừm." Tư Duẫn ngượng ngùng đáp lại, sau đó hắn định bò dậy khỏi giường: "Tôi đi tắm một lát."

Tạ Thiên Hòa nhanh chóng ấn hắn xuống: "Hôm nay cậu có bài kiểm tra thể chất, không nghỉ ngơi mà muốn ngất ngay tại phòng thi hay gì?"

Tư Duẫn nghiến răng, hắn đành phó mặc số phận nằm xuống, nhắm chặt mắt lại cố gắng ngủ.

Hắn nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng không biết do quá mệt hay vì lý do gì, giấc ngủ lần này lại rất sâu.

Khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức chói tai, hắn vẫn còn ngơ ngác. Cho đến khi thấy Tạ Thiên Hòa đang quay lưng về phía mình mặc áo, tấm lưng gầy rắn chắc của anh thoáng hiện ra, hắn mới hoàn hồn vội vàng quay đi.

"Dậy rồi à?" Tạ Thiên Hòa quay đầu lại nhìn hắn, đôi tai anh cũng hơi ửng đỏ.

"À..." Tư Duẫn chỉ vào tủ quần áo của mình, "Lấy giúp tôi bộ đồ với."

Tạ Thiên Hòa đưa cho hắn quần áo, ho nhẹ một tiếng nói: "Những chuyện khác thi xong về nói sau."

"À." Tư Duẫn nhận lấy quần áo rồi nhanh chóng mặc vào.

Khốn thật, chuyện khác cái gì chứ!

Thời gian làm bài thi trôi qua rất nhanh. Không lâu sau khi kết thúc, điểm số của tất cả các môn trong ngày đã được công bố.

Tạ Thiên Hòa nhìn bảng điểm toàn những con số trên 90, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là không quá tệ.

"Trời đất thánh thần thiên đụng ơi!" Trần Khải nhìn chằm chằm vào bảng điểm của anh mà kinh ngạc kêu lên: "Anh không phải là bảo ngoại tinh văn của anh còn tệ hơn em à?!"

Trần Khải nhìn điểm số 73.06 của mình, lại nhìn 90.38 của Tạ Thiên Hòa, cậu ta có cảm giác như mình bị lừa gạt.

"Có người kèm cặp." Tạ Thiên Hòa vô thức nhếch miệng cười.

Đúng là anh chưa từng đạt được điểm số cao như vậy.

Cảm giác bất ngờ thế này cũng không tệ.

Nụ cười rạng rỡ của anh khiến Trần Khải suýt nữa thì bị lóa mắt: "Anh, không phải chị dâu dạy kèm anh chứ?"

Tạ Thiên Hòa nhướng mày, tắt bảng điểm: "Ngoại ngữ của người ta thật sự rất giỏi."

Trần Khải vốn là kẻ độc thân lâu năm, cậu ta bị lời này làm cho tổn thương sâu sắc, cậu dè dặt hỏi: "Chị dâu có thể dạy kèm em luôn không?"

Tạ Thiên Hòa quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Không."

"Anh đúng là keo kiệt!" Trần Khải cười khà khà, "Anh, để em kể anh nghe, mấy hôm trước em gặp một Omega siêu xinh đẹp. Cô ấy còn nhờ em giả làm bạn trai cơ! Chờ em tán đổ cô ấy rồi em sẽ nhờ cô ấy dạy em ngoại ngữ- Á!"

Tạ Thiên Hòa bình thản thu chân lại.

"Anh đá em làm gì?!" Trần Khải nhăn nhó xoa xoa mông.

Tạ Thiên Hòa cười nửa miệng: "Cả ngày mơ với chả mộng, có thời gian thì lo mà học hành nhiều hơn đi."

Trần Khải ấm ức trợn mắt nhìn anh: "Anh có bạn người yêu thì giỏi lắm à?"

"Ừ, ghê gớm lắm." Tạ Thiên Hòa nhún vai, tâm trạng vui vẻ chuẩn bị về ký túc xá.

Trần Khải đuổi theo khoác vai anh: "Anh, đi ăn cơm ở căng tin đi!"

"Tôi về ký túc xá." Tạ Thiên Hòa đáp.

"Về ký túc xá lại phải tự nấu, thế thì phiền lắm." Trần Khải nhăn mũi tỏ vẻ ghét bỏ.

"Không phiền." Tạ Thiên Hòa vừa nói vừa ngẩng đầu, anh thấy Thịnh Giang đang hối hả chạy qua trước mặt, cả người cao lớn 1 mét 9 đầy mồ hôi, thoạt nhìn có hơi vội vàng.

"Thịnh Giang này."

Nghe có người gọi mình, Thịnh Giang dừng lại quay đầu, cậu ta thấy Tạ Thiên Hòa trưng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình: "Anh Tạ hả, trùng hợp ghê."

"Sao vội thế?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

"Tư Duẫn bị ngã trong bài kiểm tra thể lực-"

"Cậu ấy ở đâu?" Tạ Thiên Hòa lập tức biến sắc.

Thái độ đột ngột nghiêm trọng của anh khiến Thịnh Giang giật mình, cậu ta lắp bắp đáp: "Ở... ở phòng y tế."

Không nói thêm một lời, Tạ Thiên Hòa đã quay người chạy thẳng về hướng phòng y tế.

Trần Khải vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bóng lưng Tạ Thiên Hòa khuất dần. Cậu ta quay sang hỏi Thịnh Giang: "Tư Duẫn ngã nghiêm trọng lắm hả?"

"Không có, chỉ bị trầy da ở đầu gối thôi à." Thịnh Giang ngơ ngác nhìn theo bóng Tạ Thiên Hòa, cậu vẫn không hiểu nổi.

"Thế sao cậu gấp thế?" Trần Khải chỉ vào mái tóc rối bù của Thịnh Giang.

"Tôi đi lấy bảng điểm kiểm tra thể lực cho cậu ấy đó." Thịnh Giang đáp, "Bảng điểm của hệ Chỉ huy là dạng giấy, không hiển thị trên thiết bị đầu cuối."

Trần Khải nhíu mày, "Không biết còn tưởng là Tư Duẫn gặp chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng mà anh Tạ cũng không cần phải cuống cuồng thế chứ."

Thịnh Giang khó hiểu đáp lời: "Có lẽ là vì tình bạn cùng phòng thân thiết chăng?"

Trần Khải chợt thở dài: "Lần trước tôi gãy cả chân mà anh Tạ còn chẳng vội thế."

Ngược lại, Tạ Thiên Hòa còn thong thả xách cả nồi canh sườn qua trêu chọc cậu cơ.

"Vậy chắc là do cậu không đẹp trai bằng Tư Duẫn đó." Thịnh Giang thông cảm vỗ vai cậu, "Thôi, không nói nữa, tôi đi lấy bảng điểm đây."

Khi Tạ Thiên Hòa chạy xộc vào phòng y tế, cô y tá trực quầy suýt nữa tưởng rằng hôm nay có ca phẫu thuật sinh tử nào đó đang chờ xử lý.

Dáng vẻ Alpha này gấp gáp lo âu trông như thể bạn đời của anh đang ở bên bờ vực sống chết vậy.

Cô y tá tự giác kiểm tra danh sách phẫu thuật trong ngày.

"Chào ngài, ngài tìm ai ạ?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Tư Duẫn." Tạ Thiên Hòa vừa thở gấp vừa trả lời, sắc mặt u ám đầy lo lắng.

Cô y tá nhập tên vào hệ thống, lặng lẽ liếc anh một cái với vẻ mặt không hiểu nổi.

"Cậu ấy ở đâu?" Tạ Thiên Hòa sốt ruột, trong ngữ điệu không giấu được căng thẳng.

"Ở phòng 107." Cô đáp.

Chưa kịp nói lời cảm ơn, Tạ Thiên Hòa đã vội chạy đi để lại cô y tá bất lực đứng nhìn bóng lưng anh.

Tư Duẫn lúc này đang nằm trên giường, chân hắn vắt chéo thoải mái chơi game. Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy mạnh làm hắn giật mình suýt nữa làm rơi thiết bị cầm tay.

Ngẩng đầu lên, Tư Duẫn nhìn thấy Tạ Thiên Hòa đứng ở cửa với ánh mắt lo lắng, thậm chí giọng anh còn có chút run rẩy: "Tư Duẫn!"

Tư Duẫn lặng lẽ đặt thiết bị xuống, chân cũng thu lại từ từ ngồi dậy, hắn phức tạp nhìn người trước mặt.

Ánh mắt Tạ Thiên Hòa rơi xuống miếng băng gạc nhỏ xíu trên đầu gối phải của Tư Duẫn, tức thì nhận ra mọi chuyện, anh đứng sững ở cửa với vẻ mặt ngượng ngùng như muốn hóa đá ngay tại chỗ.

"Tôi nghe Thịnh Giang nói cậu bị thương." Tạ Thiên Hòa siết tay thành nắm đấm, che miệng hắng giọng một cái. Biểu cảm của anh lại nhanh chóng trở lại bình thường, giọng nói nhẹ bẫng như không có gì xảy ra: "Tiện đường qua đây xem thế nào thôi."

Từ phía Đông Bắc rộng lớn của trường, vòng qua phía Tây Nam xa tít mù, cái "thuận đường" này cũng đủ khiến Tạ Thiên Hòa mướt mồ hôi thở hồng hộc.

Tư Duẫn gật đầu đầy ẩn ý: "Cảm ơn cậu đã thuận, đường, qua thăm tôi."

Tạ Thiên Hòa: "... Im miệng đi."

Tư Duẫn cuối cùng không nhịn được bật cười, hắn hất cằm: "Lại đây."

Vì thẹn quá hóa giận, Tạ Thiên Hòa đóng cửa lại cái rầm. Anh liếc nhìn Tư Duẫn từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn hắn không bị thương thêm chỗ nào khác mới lạnh giọng nói: "Chỉ xước chút da mà cũng mò vào phòng y tế."

Tư Duẫn cúi đầu chạm vào miếng băng gạc: "Ra máu nhiều lắm đó, dọa cả thầy giáo sợ chết khiếp."

Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Nghiêm trọng đến vậy à?"

Tư Duẫn ngước lên nhìn anh, mắt cười cong cong: "Cậu lo cho tôi thế à?"

Tạ Thiên Hòa ngồi xuống ghế, cười khẩy một tiếng: "Thịnh Giang chạy hùng hục như kiểu cậu sắp đi gặp tổ tiên vậy."

"Cậu ta chạy là để lấy bảng điểm hộ tôi." Tư Duẫn cười.

Tạ Thiên Hòa:...

Thế nên ông đây ghét nhất cái kiểu nói nửa chừng kia.

Nhưng người tự ý cắt ngang câu chuyện lại chính là họ Tạ nào đó. Sau khi tự thuyết phục bản thân xong xuôi, anh cảm thấy ổn ổn hơn hẳn. Nhìn những vết bầm tím trên chân Tư Duẫn, anh hỏi: "Sao ngã vậy?"

Tư Duẫn nhướng mày, mặt không đổi sắc đáp: "Bị cậu đánh dấu tạm thời với, với cái chuyện kia làm chân mềm."

Ánh mắt Tạ Thiên Hòa sâu thẳm, anh bất giác liếm môi hơi khô của mình: "Khó chịu à?"

Tư Duẫn suýt thì nữa thì chết vì sặc nước miếng. Hắn hoàn toàn không theo kịp cái kiểu một giây trước thì nghiêm chỉnh như ông cụ non, giây sau lại biến thành tên lưu manh của Tạ Thiên Hòa. Ngón tay run rẩy chỉ về phía anh: "Cậu, cậu nói năng tử tế chút đi!"

"Là cậu khơi mào trước." Tạ Thiên Hòa phản bác đầy lý lẽ, sau đó nghiêm mặt nói: "Thực ra tôi thấy cũng không tệ, sau này có thể-"

Tư Duẫn vội bịt miệng anh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có sau này!"

Tạ Thiên Hòa chớp mắt vô tội, mơ hồ nói không rõ: "Chúng ta đều là Alpha, lại là bạn cùng phòng, do dùng chất chuyển hóa nên pheromone không bài xích lẫn nhau, ngược lại còn rất hợp."

Tư Duẫn... Tư Duẫn hắn thật sự mẹ nó sắp bị thuyết phục rồi!

Cố gắng giãy giụa đến cùng, Tư Duẫn lắp bắp lên tiếng: "Tôi... tôi thẳng."

Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Tôi cũng thẳng."

Cả hai cuối cùng cũng nhận ra vấn đề cốt lõi- Hoặc có thể nói là họ đã hoàn toàn quên mất cái sự thật quan trọng rằng ban đầu họ là hai Alpha thẳng như thép.

Thậm chí họ còn cảm thấy như vừa giác ngộ điều gì đó.

**, đúng rồi, ông đây thẳng mà.

Nhưng đối phương lại là Tư Duẫn.

Nhưng đối phương lại là Tạ Thiên Hòa.

"Nhưng có vẻ chuyện này cũng chẳng phải vấn đề lớn." Tạ Thiên Hòa dừng lại một chút, anh nhìn về phía Tư Duẫn: "Cậu nghĩ sao?"

Tư Duẫn nghiêm túc gật đầu: "Cũng được thôi. Đây cũng là nhu cầu sinh lý bình thường mà."

"Chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta đâu phải đang yêu gì." Tạ Thiên Hòa nói với khí chất tra nam bộc lộ rõ mồn một.

"Phải rồi, đâu phải yêu nhau đâu." Tư Duẫn thở phào, vẻ mặt hắn còn tra nam hơn cả Tạ Thiên Hòa.

Nhưng... không biết vì sao, cứ có cảm giác gì đó sai sai í?

"Vậy hôn một cái?" Tạ Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tư Duẫn, tim anh bất giác đập nhanh hơn.

"Hôn thì hôn." Tư Duẫn nhích lại gần, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, chạm một cái rồi tách ra.

Hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Giây tiếp theo, cả hai đồng loạt đỏ bừng mặt như hai con tôm chín, nhìn đối phương mà tim đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.

Thậm chí không khí xung quanh cũng trở nên loãng đến mức khiến người ta khó thở.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa bất thình lình vang lên, hai người đồng loạt hoảng hồn. Ánh mắt hoang mang lập tức chuyển hướng, một người đứng bật dậy giả vờ nhìn chăm chú trần nhà, người kia thì lúng túng cầm lấy thiết bị cầm tay cố tỏ vẻ bận rộn.

"Anh Duẫn, tôi mang bảng điểm về rồi!" Thịnh Giang đẩy cửa bước vào, phía sau là Tu An với vẻ mặt nghiêm nghị và Trần Khải hớn hở theo sau hóng hớt.

"À, ừm." Tư Duẫn đặt thiết bị chưa kịp mở xuống, nhận lấy bảng điểm, hắn nhìn sang Tu An với vẻ chột dạ: "Anh cũng tới à?"

"Ừ, nghe nói em bị thương nên qua xem thử, nhưng Thịnh Giang bảo không nghiêm trọng lắm." Tu An bước tới cạnh giường, y liếc nhìn chân hắn: "Sao lại bất cẩn vậy?"

"Chỉ là... không kiểm soát được lực..." Tư Duẫn càng nói càng chột dạ, hắn bất giác sờ mũi.

Tu An quét mắt qua Tạ Thiên Hòa, người cũng đang cúi đầu vẻ chột dạ tương tự, thấy vậy y nhướng mày hỏi lại: "Phải thế không?"

Tu An từng đối mặt với không biết bao nhiêu hải tặc và tội phạm khét tiếng, nên y chỉ cần liếc mắt là biết hai người này đang che giấu gì đó. Y chỉ cho rằng họ bày trò nghịch ngợm quá đà, liền khẽ cười lạnh như một lời cảnh cáo, "Được rồi, không sao là ổn, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tu An còn bận việc vào buổi tối nên chỉ ở lại vài phút rồi rời đi. Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên thoải mái, cả bốn người đồng loạt thở phào.

"Anh Tạ này, hai người nóng lắm hả?" Trần Khải ngơ ngác hỏi: "Mới vào mà hai người đã như vừa bước ra khỏi nồi hấp vậy."

Thịnh Giang cũng nghi hoặc nhìn hai người họ.

"Mai kiểm tra lịch sử liên hành tinh, cậu ôn xong chưa?" Tạ Thiên Hòa lạnh mặt hỏi.

"Á á á á-" Trần Khải như vừa tỉnh mộng, cậu ta hét lên: "Em suýt quên mất! Anh Duẫn, cậu nghỉ ngơi nhé, tôi về ôn bài đây!"

Tư Duẫn mỉm cười gật đầu với cậu.

"Thế tôi cũng đi đây." Mặt Thịnh Giang cũng tái mét, vội vàng bám theo Trần Khải rời đi.

Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn nhìn nhau, cả hai đồng thời thở ra hơi dài.

Im lặng vài giây, hai người lại không nhịn được bật cười như hai tên ngốc.

"Đệt, buồn cười chết mất!" Tư Duẫn gãi đầu, cười chửi: "Đúng là thần kinh."

Tạ Thiên Hòa day day thái dương, thở dài bất lực: "Thôi đi, cũng muộn rồi, về ký túc xá thôi."

Tư Duẫn ngẩng lên nhìn anh, chìa tay ra: "Vậy làm phiền cậu cõng tôi về nhé."

Trong khuôn viên tĩnh mịch của trường, ngoài vài bóng đèn đường mờ nhạt ra thì chẳng còn một ai qua lại. Những bóng cây đung đưa dưới ánh đèn, đôi lúc ánh sáng loang lổ lay động trên mặt đất.

Tạ Thiên Hòa cõng Tư Duẫn bước chậm rãi dưới ánh đèn, cả hai tán gẫu mấy chuyện linh tinh không đầu không đuôi.

"Mai kiểm tra lịch sử liên hành tinh à?"

"Ừ, tôi chưa học bài."

"Tôi cũng chưa... Vậy sao không đi nhanh lên cái?"

"Cậu nặng quá."

"Tôi còn nhẹ hơn cậu hai ký đấy."

"Hai ký thì đã sao."

"Thế có giỏi thì đặt tôi xuống."

"Không đặt."

"Cổ cậu sao lại có vết sẹo vậy?"

"Hồi nhỏ bất cẩn bị người ta cào trúng."

"Đau lắm à?"

"Cũng tạm, chỉ là trông hơi đáng sợ thôi. Hồi đó tôi tưởng mình sắp chết rồi."

"Để tôi thổi thổi cho, thế sẽ không đau nữa."

"Đó là để dỗ trẻ con thôi."

"Vậy tôi hôn một cái."

"Khụ... Đừng quậy nữa."

...

Lời tác giả:

Tư Duẫn (mặt nghiêm túc): Chúng tôi không yêu

đương gì hết, chỉ là bạn cùng phòng giúp đỡ nhau thôi.

Tạ Thiên Hòa (lý lẽ đanh thép): Đúng vậy, nào, hôn một cái.

Tư Duẫn (dang tay ôm): Moa!
Bình Luận (0)
Comment