Tư Duẫn mở mắt, có chút mơ hồ nhìn lên trần nhà ký túc xá.
Hắn ngây người một lúc lâu sau đó muốn ngồi dậy, nhưng cả tứ chi đều đau nhức, eo lưng như bị đá vài cú. Lúc này Tư Duẫn mới mơ màng nhớ lại những gì Tạ Thiên Hòa đã làm với mình, hắn đưa tay che mắt.
Tạ Thiên Hòa làm không sót một bước, thậm chí đến trình tự cũng không sai, hoàn toàn tái hiện những gì Tư Duẫn từng làm với anh lần trước. Tư Duẫn cảm giác dấu răng cũng cùng một vị trí.
Không phải là người mà!
Tư Duẫn nếm trải quả đắng do chính mình gieo bị trả lại một cách nguyên vẹn, lòng đau như cắt. Hắn vừa khẽ động một chút thì đã bị một cánh tay vươn tới ôm eo.
Tư Duẫn quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa đã trở lại dáng vẻ Alpha, anh đang nhìn hắn với vẻ mặt nửa cười nửa không, "Thoải mái chứ?"
Tư Duẫn nghiến răng, cười như không cười đáp lời, "Thoải, mái, vô, cùng."
Tạ Thiên Hòa đặt trán lên vai hắn, bật cười thành tiếng.
Tư Duẫn cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh một lúc rồi đưa tay nhéo nhéo dái tai anh, "Vui thế cơ à?"
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
"Cậu giả vờ nữa xem?" Tư Duẫn dùng ngón tay chọc chọc vào khóe môi anh vốn đang cố nhịn cười, hắn lườm anh một cái.
Tạ Thiên Hòa đưa tay che mắt hắn lại, kéo người ôm vào lòng, cười không ngừng ở chỗ mà Tư Duẫn không nhìn thấy, "Ngủ thêm một chút đi."
Tư Duẫn nói nghèn nghẹn: "Cậu cứ chờ đó."
Khi chiếc đồng hồ báo thức quái ác vang lên, Tư Duẫn không tình nguyện rúc sâu vào lòng Tạ Thiên Hòa thêm một chút.
Tạ Thiên Hòa thở dài, "Dậy đi, phải chuẩn bị khám sức khỏe rồi."
Tư Duẫn ôm chặt eo anh không chịu buông tay, hắn lẩm bẩm: "Không đi."
Tạ Thiên Hòa vỗ mạnh vào thiết bị quang não tắt luôn tiếng báo thức, "Không dậy thì muộn đấy."
"Khám sức khỏe có kiểm tra thận hư không?" Tư Duẫn khó nhọc mở mắt hỏi.
Ánh mắt Tạ Thiên Hòa rơi xuống vùng eo bụng của hắn, "...Cậu thận hư?"
Tư Duẫn đưa tay vỗ nhẹ lên bụng anh, "Lo cho bản thân cậu đi, cưng à."
Khi nhận tờ kết quả khám sức khỏe, ánh mắt Tạ Thiên Hòa vô thức liếc qua mục chỉ số chức năng thận. Nhìn thấy hai chữ "Xuất sắc" ghi trên đó, anh lạnh lùng hừ một tiếng.
Trần Khải ghé qua xem một chút, không thấy điều gì khác thường bèn tò mò hỏi: "Anh, anh nhìn tờ khám sức khỏe cười lạnh cái gì thế?"
"Cười mấy người không biết tự lượng sức." Tạ Thiên Hòa mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh lùng vô cùng.
Diễn tập chiến đấu dã ngoại như tên gọi, là diễn tập ngoài trời. Lần này, địa điểm được chọn là Hồ Điệp tinh, nơi tất cả sinh viên năm nhất tổng 13.267 người được đưa đến các khu vực khác nhau trên hành tinh này.
Chỉ huy hệ và chiến đấuhệ không ở cùng một con tàu, Tư Duẫn ban đầu đang nhắm mắt dưỡng thần thì thiếtbị quang não trên cổ tay bỗng rung lên một cái.
Hắn mở mắt, thấy Tạ Thiên Hòa gửi đến một tin nhắn: Eo còn đau không?
Tư Duẫn khẽ cười nhạt, nhanh chóng trả lời: Cậu không đau eo à?
Một lúc sau, một bức ảnh chụp màn hình được gửi đến, là một phần kết quả kiểm tra sức khỏe ở trường Quân sự. Phần chức năng thận với hai chữ "Xuất sắc" bị khoanh đỏ một cách nổi bật.
Tư Duẫn không nhịn được bật cười, đáp lại: Cậu trẻ con thế?
Sau đó, hắn gửi lại bức ảnh kết quả khám sức khỏe của mình, còn vẽ một ngôi sao năm cánh thật lớn trên hai chữ "Xuất sắc", thậm chí còn thêm cả dấu chấm than.
Chờ thêm một lúc, Tạ Thiên Hòa lại gửi đến một bức ảnh. Tư Duẫn mở ra, đó là một bức ảnh chụp tùy ý, nền là lưng ghế trên tàu, chính giữa bức ảnh là một nắm đấm giơ ngón cái.
Tư Duẫn nhận ra đó là tay của Tạ Thiên Hòa, hắn nhướng mày, chụp lại hình bàn tay giơ ngón giữa rồi gửi lại cho anh.
"Anh Duẫn, cậu đang nhắn với ai vậy?" Thịnh Giang nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, buông lời trêu chọc. "Cười dữ muốn toét mang tai rồi."
Tư Duẫn hắng giọng, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "...Tôi có cười à?"
Thịnh Giang gật đầu: "Cười như thằng ngu ấy."
"Tôi không cười, đừng nói linh tinh." Tư Duẫn khẽ ho một tiếng, cất thiết bị quang não đi. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại lấy ra, phát hiện không có tin nhắn mới thì bĩu môi.
Thịnh Giang, người chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Hành trình từ Tử Vân tinh đến Hồ Điệp tinh mất gần ba ngày. Trong thời gian đó, hai người họ chỉ có thể liên lạc qua thiết bị quang não. Ban đầu, họ còn có thể nói vài chuyện nghiêm túc, nhưng về sau, ngay cả những câu chuyện vô nghĩa cũng có thể kéo dài nửa ngày. Đến sáng ngày thứ ba, giáo viên thu hết toàn bộ thiết bị liên lạc.
Tư Duẫn đành phải nói chuyện phiếm với Thịnh Giang để giết thời gian.
Thịnh Giang nói một hồi, quay sang nhìn Tư Duẫn đang mặt không cảm xúc: "Anh Duẫn, sao mặt cậu lại như thế?"
Tư Duẫn nhíu mày: "Mặt tôi làm sao?"
"Biểu cảm bây giờ của cậu giống y như đúc Tạ Thiên Hòa." Thịnh Giang rùng mình, xoa xoa cánh tay. "Tôi chỉ nghe nói người yêu ở với nhau lâu thì giống nhau, sao ở với bạn cùng phòng thôi mà cậu cũng bị đồng hóa nữa?"
Tư Duẫn cong môi cười thoáng vẻ đắc ý, vỗ vai Thịnh Giang: "Cậu nói hay lắm."
Thịnh Giang:??
Hồ Điệp tinh là một hành tinh nghèo nàn hẻo lánh, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt. Hành tinh này có rất nhiều loài động thực vật biến dị, dân cư rất ít, tổng dân số không bằng một nửa khu vực A của Tử Vân Tinh. Về kinh tế hay chính trị, đây đều là một hành tinh hoang vu lạc hậu.
"Lần diễn tập thực chiến dã ngoại này chia làm ba giai đoạn, tổng thời gian kéo dài một tháng. Mỗi người sẽ được phát một ba lô, một thiết bị liên lạc và một vòng định vị. Ba lô chứa một lượng nhỏ vũ khí, thực phẩm, thuốc men. Thiết bị liên lạc chỉ hoạt động khi đã ghép nối trực tiếp. Vòng định vị chỉ có thể sử dụng một lần, khi kích hoạt sẽ bị coi là bị loại. Trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, không khuyến khích sử dụng."
"Toàn bộ Hồ Điệp tinh được coi là khu vực thả. Mỗi người sẽ được thả tại một vị trí ngẫu nhiên, không có định trước. Các em không được công nhận là cư dân hợp pháp của Hồ Điệp tinh, mọi vấn đề phát sinh trong quá trình tham gia hãy tự mình giải quyết."
"Bây giờ, vòng đầu tiên của diễn tập thực chiến dã ngoại chính thức bắt đầu. Mục tiêu là đến căn cứ chiến đấu Sigma tại xích đạo của Hồ Điệp tinh trong thời hạn 10 ngày."
Thông báo ngắn gọn sơ sài được phát lặp lại ba lần. Sau đó, năm con tàu vũ trụ bay một vòng quanh Hồ Điệp tinh theo lộ trình đã định sẵn, vừa bay vừa thả các tân sinh viên xuống, địa điểm thả và thứ tự hoàn toàn ngẫu nhiên, không cho bất kỳ ai cơ hội lập đội.
Tư Duẫn không biết mình bị thả ở đâu. Vừa bò ra khỏi khoang thả hắn đã bị cơn gió tuyết mạnh mẽ tạt thẳng vào mặt lập tức rụt trở lại bên trong. Hắn nhanh chóng lục tìm bản đồ từ trong ba lô rồi bật máy định vị để đo vị trí hiện tại.
Nửa giờ sau, nhìn kết quả trên thiết bị đo, Tư Duẫn khẽ giật khóe miệng.
Bạn đang ở vị trí: Điểm Bắc Cực của Hồ Điệp Tinh.
Cùng lúc đó, Tạ Thiên Hòa đứng trên bề mặt băng giá, mặt không cảm xúc đóng nắp thiết bị định vị của mình lại.
Bạn đang ở vị trí: Điểm Nam Cực của Hồ Điệp Tinh.
Tác giả nói:
Tư Duẫn (mỉm cười): Tôi ở Bắc Cực.
Tạ Thiên Hòa (lạnh nhạt): Tôi ở Nam Cực.
#Vượt qua nửa bán cầu để tìm cậu#
Tác giả: Ở nhà tôi chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn... cho đến khi có độc giả nhắn rằng đã một tuần rồi tôi chưa cập nhật chương mới... Ban đầu tôi nghĩ người ta phóng đại, cho đến khi nhìn lại ngày tháng...
Vậy nên! Tôi quyết tâm! Sẽ đăng cách ngày! Để hai người họ sớm ngày tu thành chính quả!