Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 45

Tư Duẫn nhắm mắt, ánh mắt đỏ bừng chậm rãi chớp mắt một cái, sau đó vươn tay túm lấy cổ áo của Tạ Thiên Hòa, động tác dữ dội nhưng không có nhiều sức lực, giọng nói của hắn vừa lớn lại có vẻ yếu ớt, "Cậu thử nói xem!"

Tạ Thiên Hòa khẽ cười một tiếng, nắm lấy gáy của hắn rồi kéo vào lòng, mùi hương quen thuộc của pheromone Omega lập tức xâm chiếm mũi anh, ánh mắt anh đột ngột trở nên sâu thẳm.

Tư Duẫn ngã vào lòng anh như một con mèo ngoan, nhưng chẳng ai biết lúc nào hắn sẽ vung móng vuốt.

Tạ Thiên Hòa không còn trêu chọc hắn nữa, răng sắc nhọn cắm vào cổ gáy hắn, pheromone Alpha mạnh mẽ bá đạo lập tức tràn ngập không khí giữa hai người.

Răng Tạ Thiên Hòa không ngừng ma sát trong vùng gáy hắn, không chịu nhả ra.

Mãi đến khi đôi mắt của Tư Duẫn sau một lúc mới lấy lại một chút tỉnh táo, hắn khàn giọng nói: "Được rồi."

Tạ Thiên Hòa rốt cuộc buông lỏng Tư Duẫn ra, ánh mắt rơi vào đôi mắt vẫn còn mơ màng của hắn, tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi nơi khóe mắt đối phương, "Cậu hồi phục rồi."

Tư Duẫn thở phào một hơi, "Nhanh vậy sao?"

Tạ Thiên Hòa nhướng mày, "Nhanh?"

Tư Duẫn mệt mỏi nhắm mắt, tự nói với mình: "Biết vậy tôi đã tìm một Alpha nào đó giúp tôi rồi, hai ngày nay thật không phải người sống..."

Hắn còn chưa hết hoảng sợ với nỗi khổ trong hai ngày qua, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của Tạ Thiên Hòa, hắn đẩy đầu anh ra, "Mệt chết tôi rồi, đừng quậy nữa."

Tạ Thiên Hòa nâng mày.

Tư Duẫn theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm, mở mắt nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của anh, lập tức hoảng hốt cười gượng: "Cậu làm gì vậy?"

"Làm." Tạ Thiên Hòa nhặt chiếc khăn quàng cổ, buộc nó vào giường.

Tư Duẫn nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, "Làm gì?"

Tạ Thiên Hòa thở dài bất lực, anh như thể đang giải thích bài học cho học sinh mà đối phương vẫn không hiểu, giọng nói có phần mệt mỏi nhưng cũng không thiếu kiên nhẫn: "Cậu."

Tư Duẫn:!!

Tư Duẫn tất nhiên không muốn, hắn lập tức đứng dậy định phản kháng, nhưng chưa kịp ngồi dậy thì tay bị cái gì đó kéo lại, hắn lại nặng nề ngã trở lại giường.

Một đầu của khăn quàng cổ buộc vào đầu giường, đầu còn lại là tay của hắn.

Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, Tư Duẫn rõ ràng là chịu không ít khổ sở trong những ngày qua, dưới cằm hắn đã bắt đầu mọc râu, khi sờ vào thì có chút cứng thô ráp.

Tư Duẫn lo lắng nuốt nước bọt.

Tạ Thiên Hòa dùng ngón tay lạnh lẽo của mình nhẹ nhàng lướt từ cằm xuống yết hầu của hắn, rồi nhè nhẹ nắm lấy.

Tư Duẫn chỉ cảm thấy một luồng tê dại xâm chiếm tim mình, cả người không tự chủ được rùng mình một cái.

Tạ Thiên Hòa cười khẽ, ánh mắt chế giễu, "Hửm?"

Tư Duẫn chỉ nghe thấy anh phát ra một âm thanh như vậy, cả mặt hắn lập tức đỏ bừng, ngay cả tai cũng như muốn chảy máu, hô hấp rối loạn, "Cậu mẹ nó có phải là có tật xấu đúng không!"

Tạ Thiên Hòa cúi xuống kề sát vào mặt hắn, hôn nhẹ vào khóe miệng, anh cười nhẹ nói: "Được không?"

Tư Duẫn giãy giụa một chút nhưng không thể thoát ra, hắn giận dữ nói: "Cũng phải để tôi lên trên!"

Trong mắt Tạ Thiên Hòa đầy vẻ chế giễu, đồng cảm, lẫn sự thương hại khi thấy người khác gặp họa, cười ác ý, "Cưng à, cậu mơ đi."

Tư Duẫn tức giận đến mức mắt trừng lớn thêm một cỡ, "Cậu là đồ khốn lợi dụng lúc người ta không có khả năng phản kháng!"

Tạ Thiên Hòa nở nụ cười mỉm, đôi mắt đỏ lên bởi nguyên nhân nào đó mà ai cũng biết, anh hôn nhẹ vào khóe mắt dần đỏ lên của Tư Duẫn, "Có thể không?"

Tư Duẫn trừng mắt với anh, mắt đã đỏ ngầu, "Muốn làm thì làm nhanh đi! Nói vớ vẩn làm gì!"

Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc quan trọng đó, Tạ Thiên Hòa đột ngột cứng người, sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi.

Tư Duẫn nhíu mày khó chịu, "Cậu mẹ nó?!"

Vị Alpha vừa rồi vô cùng ác ý lại đột nhiên biến thành một Omega yếu ớt nhỏ nhắn đáng yêu.

Hai người nhìn nhau trong im lặng, cả căn phòng ngập trong sự yên tĩnh đáng sợ.

Sau đó, từ im lặng bùng lên một tràng cười điên cuồng: "Ha hả hà ha!"

Omega nhỏ nhắn dễ thương nhìn chằm chằm vào Alpha - mặc dù Alpha kia trông có vẻ như bị bắt nạt đang cười điên cuồng - đôi mắt anh đầy sự kinh ngạc lẫn nản lòng.

"Không cho cười!" Tạ Thiên Hòa trừng mắt nhìn Tư Duẫn.

Tư Duẫn cười đến mức nước mắt sắp rơi ra, hắn cuối cùng cũng lật ngược tình thế, cả người hoàn toàn phấn khởi, kể cả từng sợi tóc cũng toát lên vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp khó khăn, "Cưng à, mơ tỉnh lại chưa?"

Tạ Thiên Hòa chậc một tiếng, tiếc nuối nói: "Xem như cậu may mắn."

Nói xong, anh định đứng dậy rời giường, nhưng Tư Duẫn nhanh chóng duỗi chân ra ngăn anh lại, hắn cười nói: "Đã bắt đầu rồi thì đừng dừng lại giữa chừng, thay đổi vị trí cũng được mà."

Tạ Thiên Hòa híp mắt lại, "Cậu nói cũng đúng, mặc dù Omega không thể đánh dấu cậu nhưng làm chuyện này với cậu thì hoàn toàn có thể."

Tư Duẫn trên mặt nụ cười lập tức đông cứng lại, khi thấy anh lại chuẩn bị tiến tới, giọng nói của hắn có chút hoảng loạn, "Thật ra không cần phải ép buộc mình đâu!"

Tạ Thiên Hòa giọng lạnh lẽo, "Đâu có ép buộc gì đâu! "

Bây giờ hai người đều mệt mỏi, ai cũng không bị đánh mà đều mệt đến thở hồng hộc, cả hai đổ gục trên giường như hai con cá chết.

"Trong túi cậu có cái gì vậy?" Tư Duẫn liếc thấy chiếc quần tây của Tạ Thiên Hòa đã nhăn nhúm, trong túi có một mảnh giấy lòi ra.

Tạ Thiên Hòa đưa tay lấy ra, nhìn thấy trên đó viết một dòng chữ xấu xí như thể bị ai đó viết trong lúc hốt hoảng:

Để giúp mày sớm hoàn thành việc đánh dấu, tao đã đặc biệt cho vào bữa ăn của mày một ít gia vị quý giá, làm xong rồi không cần cảm ơn tôi. - Từ người cha yêu thương và vĩ đại của mày.

Tạ Thiên Hòa nhìn thấy dòng chữ này, vết tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi lên, anh nghiến răng nghiến lợi khó khăn rít ra ba chữ: "Diệp, Độc, Cẩu!"

Không trách được việc anh lại đột ngột biến thành Omega mà không có dấu hiệu gì trước đó!

"Gia vị?" Tư Duẫn ngơ ngác hỏi.

"Chất thử nghiệm màu xanh." Tạ Thiên Hòa vò nát tờ giấy, tức giận đấm mạnh vào giường.

Tư Duẫn nhịn không nổi nữa, không thể nhịn được nữa, "Phụt ha ha ha!"

Lời tác giả:

Tư Duẫn: Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Tạ Thiên Hòa: Im miệng! Cậu làm tôi chói mắt rồi.

Tôi vốn định viết một đoạn đầy cảm xúc, nhưng giữa chừng lại bất ngờ lao vào một hướng kỳ quái và ngớ ngẩn không thể kìm lại, và cứ thế cười không ngừng - từ một tác giả thất bại.
Bình Luận (0)
Comment