Khu vực nghỉ ngơi mà Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đang ở có khoảng hơn hai trăm người. Tất cả đang hỗn chiến nhưng cũng có những đôi bạn thân "nghĩa nặng tình sâu" không nỡ ra tay với nhau.
"Cậu lấy số hiệu của tôi đi!"
"Không được đâu bạn yêu ơi, sao tôi có thể làm thế được? Cậu lấy số hiệu của tôi đi!"
"Chơi trò gì thế!" Một tên tóc đỏ giật lấy số hiệu của một người xuống, còn một bạn tóc tím cũng ra tay giật số hiệu của người còn lại.
Cuối cùng, cả hai cùng gia nhập phe đã bị loại khỏi cuộc chơi, nắm tay nhau rời đi.
Tư Duẫn giẫm chân lên đùi Tạ Thiên Hòa, tay kéo gần đứt số hiệu của anh, hắn cười: "Cục cưng, mau đưa số hiệu của cậu cho tôi đi!"
Tạ Thiên Hòa một tay che số hiệu, tay còn lại gạt tay hắn ra, đá mạnh vào bụng hắn: "Đang mơ đấy à, bé yêu!"
Sau đó, Tạ Thiên hòa lật người tung một cú chỏ không chút nương tay vào vai Tư Duẫn, định giật lấy số hiệu của hắn.
Tư Duẫn linh hoạt lộn ngược về sau, khóa cổ anh bằng chân: "Tạ Thiên Hòa, cậu nói tiếng người đi!"
Tạ Thiên Hòa suýt bị siết đến nghẹt thở: "Tư Duẫn, lần này cậu chết chắc rồi!"
Hai người đánh nhau đến hăng say tràn trề sức sống, những người xem qua màn hình trực tiếp từ đầu vốn cười hả hê, sau lại dần dần cảm thấy khó hiểu. Một thầy giáo không nhịn được thốt lên: "Hai người họ... đang yêu nhau mà đúng không?"
"Khụ khụ." Một thầy giáo khác hắng giọng: "Trong nhiệm vụ không thể để tình cảm cá nhân xen vào. Hai bạn học này rất tốt, đặt chuyện lớn lên trên tình riêng."
"..."
Nhưng mà... trông thế này mẹ nó cứ như có mối thù không đội trời chung vậy.
"Anh Tạ! Đủ rồi, đi thôi!" Một người đột ngột kéo Tạ Thiên Hòa dậy: "Anh thực sự ra tay với anh Duẫn sao?"
Tạ Thiên Hòa đang đánh đến mức phấn khích, vừa định đấm thẳng mặt Tư Duẫn thì bị người ta kéo đi. Tư Duẫn nhân cơ hội đá một cú vào ngực anh, suýt làm anh ngã gục tại chỗ.
"Đội đỏ, rút lui!" Trong cơn hỗn loạn, không biết ai hét lớn: "Rút trước! Bảo toàn lực lượng!"
"Chúng ta cũng rút thôi!" Trần Khải kéo Tạ Thiên Hòa, "Thôi bỏ đi, đi thôi!"
Tạ Thiên Hòa liếm môi, chỗ đó vừa bị đánh rách da, anh cười thách thức với Tư Duẫn: "Cục cưng à, cậu chờ đó."
Tư Duẫn cười khẩy: "Nhớ giữ lại số hiệu cho tôi đấy, cưng cục."
Trần Khải: "..."
Thật không hiểu nổi cách hai người này vừa đánh nhau vừa gọi nhau là cục cưng như vậy.
Tư Duẫn đứng dậy phủi bụi trên người, rồi chạy vào đội đỏ, hắn hét lớn: "Tới khu nghỉ ngơi 493! Đó là địa thế cao! Y sĩ và cơ khí viên vào phía trong, chiến sĩ phòng ngự bên ngoài, chỉ huy viên đến đây!"
Đội đỏ vốn đang hỗn loạn lập tức làm theo lời hắn, nhanh chóng rút lui một cách trật tự.
Đội xanh cũng có người đứng ra chỉ huy, nhưng chậm hơn đội đỏ một bước. Tạ Thiên Hòa và Trần Khải lẫn vào trong đội xanh, hai người cũng rút khỏi khu vực này.
"Anh Tạ, tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Trần Khải hỏi.
"Đã có chỉ huy thì nghe theo đi." Tạ Thiên Hòa sờ khóe môi, quả nhiên đầu ngón tay dính máu, anh không nhịn được bật cười.
"Anh ơi là anh! Bây giờ là thời khắc sinh tử đấy! Anh tỉnh táo lại đi!" Trần Khải cuống lên.
"Gì?" Tạ Thiên Hòa nhìn cậu khó hiểu: "Không phải đang tỉnh à?"
"Tất nhiên là dẫn đội xanh của chúng ta đi quét sạch bốn phương chứ!" Trần Khải mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
"Không hứng thú." Tạ Thiên Hòa hờ hững đáp.
Trần Khải đau khổ ôm mặt, đúng là anh Tạ của cậu, mãi mãi hành xử khác người như vậy.
Qua một ngày, các đội xanh từ nhiều khu nghỉ ngơi khác nhau nhanh chóng hội tụ. Sau một loạt quyền lực tranh giành và "đấu đá ngầm", cuối cùng chọn được một chỉ huy chung tên là Fred.
Đang định lén lấy bánh nhỏ trong ba lô ra ăn, Tạ Thiên Hòa nghe thế liền dừng lại: "Ai?"
"Fred, tóc đỏ ấy. Em cứ thấy cậu ta quen quen. Nghe nói cậu ta học khoa Cơ khí. Đội xanh chúng ta không có ai thuộc khoa Chỉ huy à?" Trần Khải khó hiểu hỏi.
Tạ Thiên Hòa đặt hộp bánh xuống, từ từ kéo kín dây kéo ba lô lại: "Ồ."
"Ồ, trùng hợp thế nhỉ?" Đúng lúc này Fred xuất hiện, cậu ta dẫn theo bảy tám người. Gã nhìn Tạ Thiên Hòa với vẻ mỉa mai: "Anh Tạ này, chúng ta là một đội đấy."
Tạ Thiên Hòa đứng dậy, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn lại.
Trần Khải rõ ràng cảm nhận được địch ý từ Fred, cậu ta cau mày đứng chắn bên cạnh Tạ Thiên Hòa.
"Số hiệu đẹp thế." Fred mỉm cười nhìn vào số hiệu trên vai Tạ Thiên Hòa, vươn tay ra: "Anh Tạ, là đồng đội rồi, mong được mày chỉ giáo."
Tạ Thiên Hòa nhìn tay cậu ta một lát, đeo ba lô, xoay người rời đi.
Trần Khải dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn không chút do dự đi theo Tạ Thiên Hòa.
Fred nghiến răng, sau đó thản nhiên thu tay lại nắm chặt thành nắm đấm, mỉm cười nói với những người bên cạnh: "Đi thôi, mặc kệ nó."
Những người bên cạnh sắc mặt mỗi người một kiểu nhưng không nói gì, đi theo Fred về lều chỉ huy của đội xanh.
Lúc này, Trần Khải đi theo sau Tạ Thiên Hòa lo lắng hỏi: "Anh Tạ, anh có thù với thằng tóc đỏ kia à?"
Tạ Thiên Hòa trầm ngâm: "Thấy ngứa mắt."
Fred từng ra tay đánh Tư Duẫn bị thương, nghĩ lại là anh đã thấy khó chịu rồi.
Khuôn mặt của Tư Duẫn chính anh còn không nỡ động đến.
Trần Khải nhìn vẻ mặt âm u của Tạ Thiên Hòa, cậu ta lén nuốt nước bọt, bắt đầu lo lắng thay cho Fred.
Đêm ngày thứ ba của vòng thi thứ hai.
"Anh Tạ, em cảm giác gần đây chúng ta bị nhắm tới." Trần Khải nằm trong bụi cỏ, nhỏ giọng nói: "Giao cho hai đứa mình việc thăm dò đường đi ám sát chỉ huy phe đối thủ kiểu này thật không đáng tin chút nào."
Tạ Thiên Hòa thấp giọng đáp: "Phía trước là lều của chỉ huy đội đỏ. Cậu yểm trợ cho tôi, tôi sẽ lẻn vào xem thử."
Ở một bụi cây tối đen, Trần Khải nhíu mày nói nhỏ: "Anh, số hiệu trên vai áo của anh sáng rực lên thế kia dễ bị phát hiện lắm!"
Tạ Thiên Hòa kẹp một vật nhỏ lấp lánh giữa các ngón tay, khẽ vuốt qua vai áo, rồi xoay ngược lại 180 độ. Con số 6666 lập tức biến thành 9999.
Trần Khải kinh ngạc nhìn, giơ ngón cái lên khen: "Anh Tạ, cao tay!"
Tạ Thiên Hòa bò thêm một đoạn đến gần trại của phe đối thủ. Anh chọn một chỗ khuất rồi đứng dậy như không có chuyện gì, phủi bụi trên người. Sau đó, anh thong thả đi về phía hai binh sĩ đang gác cổng thì thầm vài câu. Không hiểu sao, hai người đó lại để anh đi qua dễ dàng.
Trần Khải chứng kiến toàn bộ, nghẹn lời: "..."
Không hiểu sao cậu lại bắt đầu lo lắng cho phe đỏ.
Khu trại của phe đỏ nằm trong bóng tối mịt mùng.
Tạ Thiên Hòa lén lút tiến về phía lều của chỉ huy đối phương. Bỗng có người gọi: "Chỉ huy, không phải cậu đã về lều nghỉ rồi sao?"
Tạ Thiên Hòa sững người:??
Anh bình tĩnh đáp: "Tôi ra xem tình hình thôi. Cậu cứ làm việc đi."
Người kia gật đầu, nói: "Chỉ huy yên tâm, hệ thống bảo vệ của chúng ta rất chắc chắn. Chỉ cần hai tiếng nữa là có điện trở lại, anh em sẽ không phải làm việc trong bóng tối nữa."
"Ừ." Tạ Thiên Hòa gật đầu, tiếp tục bước tới. Anh tiện tay choàng vai một người vừa đi ngang qua, giọng thân thiện hỏi: "Này, lều của chỉ huy ta ở đâu thế?"
Người kia ngơ ngác: "Anh là ai?"
"Chậc, tôi đây!" Tạ Thiên Hòa kéo người kia đi vào một góc tối, ấn thấp chiếc mũ của anh ta xuống. "Nhanh lên, chuyện gấp. Làm lỡ việc quân, cậu chịu trách nhiệm nổi không?"
Bị giọng điệu nghiêm trọng của anh làm cho hoảng, người kia chỉ đại: "Lều thứ ba bên đó."
Tạ Thiên Hòa thuận lợi lần đến trước lều của chỉ huy phe đỏ, anh nhận ra không có ai gác. Tạ Thiên Hòa nhướng mày, nhẹ nhàng vén tấm rèm lên.
Một luồng tấn công bất ngờ phóng tới với sức mạnh kinh người. Tạ Thiên Hòa lách người né, cảm nhận thấy kẻ địch hơi chậm chạp, anh liền nắm lấy tay đối phương, bịt miệng hắn lại, thì thầm nói: "Là tôi."
Kẻ kia phản ứng bằng cách cắn mạnh vào tay anh.
"Á!" Tạ Thiên Hòa rụt tay lại, nhăn nhó: "Cậu là chó đấy à?"
Đáp lại là một khẩu súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào hông anh. Giọng nói thấp trầm vang lên: "Nói, cậu làm cách nào lọt vào đây?"
Tạ Thiên Hòa giơ hai tay đầu hàng, điềm nhiên trả lời: "Cậu đoán xem?"
Khẩu súng lập tức dịch chuyển đến thái dương anh.
Tạ Thiên Hòa: "..."
Có cần thiết phải làm căng thế không?
Khi thấy đối phương định giơ tay giật lấy số hiệu của mình, Tạ Thiên Hòa nhanh chóng giữ chặt tay hắn lại, anh bất giác cau mày: "Cậu bị thương?"
Lời tác giả:
Tạ Thiên Hòa (bình tĩnh): Xoay số hiệu, tôi chính là vua.
Tư Duẫn (lặng lẽ rút súng): Đồ vua rùa.
Tạ Thiên Hòa-người lẽ ra đóng vai chính trong kịch bản đột kích trại địch, nhưng lại biến nó thành màn bí mật hẹn hò giữa đêm khuya khoắt.
Tôi mới một ngày chưa cập nhật chương, nhưng các tiểu thiên sứ chắc chắn sẽ không trách tôi đâu ha, để tôi xem xong bộ anime này đã... Tôi hai ngày chưa cập nhật chương, nhưng các bé đáng yêu sẽ không ghét bỏ tôi đâu nhỉ, để tôi xem bộ phim này rốt cuộc thế nào đã... Tôi ba ngày chưa cập nhật chương rồi, nhưng không sao, chỉ cần tôi không đọc bình luận, không lướt Weibo thì sẽ không ai giục tôi, để tôi đọc xong cuốn tiểu thuyết này đã... Ối trời, tôi bốn ngày chưa cập nhật chương rồi, nhưng độc giả đáng yêu của tôi chắc sẽ không sốt ruột đâu, để tôi... Thôi, tôi sẽ đăng chương mới vậy~ (bỗng dưng ngoan ngoãn).
- Lời từ một tác giả nhỏ đang run rẩy.
Tôi sai rồi, lần sau vẫn dám jpg. Điên cuồng thử thách ranh giới bị ăn đòn (đầu chó).