Tạ Thiên Hòa vỗ vỗ bụi trên áo, cúi nhìn những thứ rải rác trên sàn nhà, vẻ mặt anh vẫn bình thản tự nhiên, "Được rồi."
Nói xong anh đứng dậy nhặt rác dưới đất lên, mở cửa đi vứt rác.
Tư Duẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng của anh, nhưng lại cảm thấy khó hiểu. Thật ra vấn đề này cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường giữa bạn bè thôi mà.
Trong lòng Tư Duẫn chợt cảm thấy một chút hối hận. Gặp quỷ rồi, từ khi nào mà hắn lại xem Tạ Thiên Hòa là bạn vậy?
Tối đó, khi đi ngủ, Tư Duẫn nằm trên giường cảm thấy hơi khó chịu nhưng không chịu nổi sự mệt mỏi những ngày qua nên chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tạ Thiên Hòa dựa tay lên đầu nhìn trần nhà một lúc lâu, vẫn không hề có chút buồn ngủ nào.
Tư Duẫn trong lúc ngủ lại dựa gần về phía anh, Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm dịch sang một bên nhưng ngay giây sau, một cánh tay không chút khách khí quàng thẳng qua cổ.
Tạ Thiên Hòa:...
Anh bắt cổ tay của Tư Duẫn ném sang một bên, không đợi anh thở ra một hơi, cánh tay đó lại trở về, còn ngang nhiên đính kèm theo một đôi chân dài.
Tạ Thiên Hòa buộc phải lật người đẩy Tư Duẫn ra, thình lình lại mặt đối mặt với hắn, hơi thở lạ lẫm ập đến khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Anh chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, mà lại còn là một Alpha, cảm giác khó chịu trong lòng khiến anh chỉ muốn giơ chân đá một cái.
Dù có chung giường chung gối cũng nên là một Omega, ít nhất thì ôm nhau thoải mái.
Chưa gì người bên cạnh lại quấn lấy anh, Tạ Thiên Hòa chợt nhớ lại cảnh tượng "thảm thương" của Tư Duẫn trên giường mỗi sáng khi ở ký túc xá, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Tại sao lại mua giường để chịu đựng những khổ sở này? Ngủ trên sàn còn tốt hơn, anh có thể giữ khoảng cách với Tư Duẫn.
Trên giường không có chăn, không có gối, chỉ có đệm dưới thân, ngay cả ga trải giường cũng không có, Tạ Thiên Hòa thở dài, xoa xoa bụng vừa bị Tư Duẫn đá rồi anh quay đầu nhìn Tư Duẫn vẫn ôm chặt lấy mình, mặt mày vô cùng chán chường.
Trông anh giống hệt như cái chăn tội nghiệp bị hành hạ trong ký túc xá vậy.
Tư Duẫn ngủ rất say, trên người hắn như bị đè bởi một viên đá nặng hàng chục cân, hoàn toàn không thể cử động, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn từ từ mở mắt, nhìn thấy một cái yết hầu rất quyến rũ, lên trên là cái cằm tinh tế.
Mùi sữa nhạt nhòa hòa với hương chanh trong không khí khiến Alpha vừa tỉnh dậy trở nên cáu kỉnh, đặc biệt là khi Alpha này phát hiện ra mình bị một Alpha khác đè chặt trên giường.
"Tạ, Thiên, Hòa." Tư Duẫn nghiến răng nghiến lợi rặn từng chữ.
Tạ Thiên Hòa khó khăn mở mắt, dưới mắt còn có quầng thâm dày, "Ừm?"
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn khiến Tư Duẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
"Thả tôi ra." Tư Duẫn vùng vẫy, kết quả là Tạ Thiên Hòa theo phản xạ càng ôm chặt hơn.
Mặt Tư Duẫn tối sầm.
"Ngủ thêm chút nữa." Tạ Thiên Hòa nhắm mắt lại, chẳng bao lâu lại thở đều.
Tư Duẫn bị anh dùng chân và tay đè chặt, vừa định dùng chân đá nhưng lại ngượng ngùng dừng lại, vì một chỗ nào đó của Tạ Thiên Hòa đang kề sát đùi hắn, cảm giác đó thật sự khó mà nói.
Hắn đưa tay đẩy đẩy Tạ Thiên Hòa, trong lúc khó chịu lại cảm thấy ngại, "Tỉnh đi, đừng ngủ nữa, sắp muộn đến trường rồi."
Tạ Thiên Hòa càng khó khăn mở mắt ra, chậm chạp nhận ra một chuyện, anh ho khan một tiếng nhìn Tư Duẫn với quầng thâm nặng nề của mình.
"Mua một cái giường nữa đi."
Cả hai đồng thanh, ánh mắt đều là vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Hai người hoàn toàn tỉnh táo nhìn số tiền còn lại bốn nghìn tinh tệ, im lặng.
Sau khi chuyển sang danh tính của anh em họ Tề, tài khoản cá nhân và thiết bị của Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đã bị đóng băng hoàn toàn. Theo thiết lập, hai anh em họ Tề là do gia đình phá sản, buộc phải chuyển đến Trường trung học Catherine trên hành tinh Bản Lợi, nói ngắn gọn là họ rất nghèo, cực kỳ nghèo, bảy nghìn tinh tệ là chi phí sinh hoạt của họ trong một học kỳ.
Hai anh em rất nghèo, nhưng hôm qua đã phung phí ba nghìn tinh tệ để mua một cái giường.
Cũng đồng thời, Luật bảo vệ trẻ vị thành niên của Liên minh nhân loại cấm việc thuê mướn trẻ vị thành niên, có nghĩa là họ không thể kiếm tiền bằng cách hợp pháp. Nếu đi con đường bất hợp pháp lại không phù hợp với hình tượng công dân tuân thủ pháp luật, dễ dàng gây nghi ngờ với những người Ẩn.
Không biết những người Ẩn còn phải chờ bao lâu mới hành động, nhưng rõ ràng nếu mua thêm một cái giường thì họ chắc chắn sẽ không trụ nổi học kỳ này.
"Thôi thì." Tư Duẫn đứng dậy nhặt đồng phục trên sàn, hắn bắt đầu cài khuy áo, "Trưa về, tiện thể ghé siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt."
Cảm ơn trời đất, tuy không cho trẻ vị thành niên mua giường nhưng ga trải giường vẫn có thể mua được.
Tư Duẫn chưa bao giờ lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này, trong khi Tạ Thiên Hòa từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mua đồ một cách đứng đắn.
Hai người vốn nên chiến đấu giữa khói lửa hoặc làm nhiệm vụ gián điệp kịch tính, giờ đây lại mặc đồng phục trung học, đứng trước kệ đồ dùng vệ sinh đau đầu không biết mua cái nào tiết kiệm hơn.
"Cái khăn này mua một tặng một." Tư Duẫn cầm trên tay một chiếc khăn màu xanh và một chiếc màu hồng, giơ lên với Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa thắc mắc, "Cậu thích màu hồng à?"
Tư Duẫn: "... Không, đây là hàng đôi, nên được tặng."
Tạ Thiên Hòa im lặng một chút, "Cho vào giỏ đi."
"Vậy cậu dùng cái màu hồng." Tư Duẫn nghiêm túc nói.
Tạ Thiên Hòa: "... Tùy."
Chỉ là một cái khăn thôi mà.
Đi dạo một lúc, Tư Duẫn thắc mắc: "Hôm nay sao lại có nhiều chương trình mua một tặng một thế? Còn đều là hàng đôi nữa."
Tạ Thiên Hòa cầm một cặp bàn chải đánh răng đôi ném vào giỏ hàng, mặt không biểu cảm nói: "Hôm nay là ngày Valentine."
"Ồ." Tư Duẫn nhìn vào cặp bàn chải trắng và đen, ánh mắt dừng lại ở cặp cốc bàn chải đen trắng, rồi hắn bỏ cốc bàn chải trong giỏ ra rồi ném cặp cốc trên kệ vào giỏ.
"Hôm nay chắc có thể tiết kiệm được kha khá." Tư Duẫn cầm hai đôi dép.
"Ừ." Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm cầm hai bộ đồ ngủ.
"Chọn màu ga trải giường nào?" Tư Duẫn hỏi.
"Màu trắng." Tạ Thiên Hòa cầm hai cái gối, chỉ chỉ tay hỏi: "Cái này?"
"Không vấn đề gì." Tư Duẫn cầm ga trải giường ném vào giỏ.
Nửa tiếng sau, giọng nói nhẹ nhàng của robot thu ngân vang lên: "Tổng cộng của bạn là một ngàn chín trăm ba mươi hai tinh tệ, cảm ơn."
Cả hai một người cầm hai túi đồ lớn trở về ngôi nhà nhỏ.
"Cũng không tiết kiệm được bao nhiêu." Tư Duẫn thở dài nhìn số tinh tệ còn lại hai ngàn.
Tạ Thiên Hòa sắp xếp đồ đạc, ah nói: "Yên tâm, những người Ẩn sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu."
Tư Duẫn nhận cái khăn anh đưa treo lên, rồi dừng lại một chút, "Vậy... tại sao chúng ta lại mua nhiều đồ như vậy?"
Tạ Thiên Hòa: "..."
Im lặng.
Một hồi trầm mặc kéo dài.
Tại sao hai Alpha sáng nay còn không vừa mắt nhau, giờ trưa lại hòa hợp vui vẻ đi mua sắm, mà còn không thể kiểm soát được cơn thèm mua sắm của mình.
Tư Duẫn chưa bao giờ tự mua đồ thì im lặng, còn Tạ Thiên Hòa chưa bao giờ vào trung tâm thương mại lớn cũng im lặng.
Hai người vô tình bỏ qua chủ đề này, một người đi trải giường, người còn lại đi treo rèm.
Đều do cái chương trình mua một tặng một chết tiệt này khiến họ không thể kiềm chế được trái tim nghèo khổ của mình.
Sau tiết học đầu tiên buổi chiều, cậu bạn mập hôm qua đi đến trước mặt Tạ Thiên Hòa, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo nói: "Có gan thì tan học đừng đi, ra sau sân chơi một đối một xem có dám không!"
Tư Duẫn vừa mới tỉnh ngủ sau tiết học: "..."
Nhóc con à, nếu một đấm của anh mày đập xuống, có thể tiễn cậu đi gặp ông bà liền luôn đó.
"Không dám." Tạ Thiên Hòa nhìn sách trên bàn với vẻ lạnh nhạt, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Nói những lời nhát gan nhất bằng giọng điệu kiêu ngạo nhất, cậu bạn mập ngẹn họng không nói nên lời.
"Chờ đó!" Cậu bạn mập thất bại trong việc khiêu khích liền tức tối rời đi.
Tư Duẫn lắc đầu, "Hình như bài tập vẫn còn ít quá."
Tạ Thiên Hòa bình tĩnh lật một trang sách.
"Tề Duẫn, cái này, cái này tặng cho cậu!" Một hộp quà nhỏ màu hồng được đặt lên bàn của Tạ Thiên Hòa, Tư Duẫn ngẩng đầu chỉ kịp thấy bóng dáng trong bộ đồng phục.
Ánh mắt Tạ Thiên Hòa rơi vào hộp quà nhỏ màu hồng, anh lại tiếp tục đọc sách.
Tư Duẫn thấy cô bạn đó khá thú vị, nhưng hắn không còn là trẻ con nữa nên để hộp quà vào ngăn bàn, hắn cúi xuống nhìn về phía Tạ Thiên Hòa, hơi tự mãn khoe khoang nói: "Thấy chưa, đây chính là sức hấp dẫn của một Alpha trưởng thành."
Tạ Thiên Hòa đặt bút xuống, quay đầu nhìn Tư Duẫn, "Alpha trưởng thành, nhớ làm xong bài tập về nhà hôm qua."
Cuộc sống phong phú ở trường chỉ là bề nổi, thời gian sau giờ học mới là trọng tâm.
Cửa vào chợ đen.
Hai Alpha cao tương đương nhau, diện mạo đẹp trai, chân dài đang lần lượt đi xuống cầu thang.
"Thật không hiểu đôi A làm sao yêu nhau." Tư Duẫn không nhịn được nhăn mày, "Chẳng lẽ không đánh nhau à?"
Tạ Thiên Hòa dừng lại, quay đầu đưa một bàn tay dài ra với hắn.
Tư Duẫn nhìn anh với vẻ khó hiểu, "Làm gì vậy?"
"Dạy cậu hai A làm sao yêu nhau." Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm nói.
"... Đệt." Tư Duẫn ngây người một lúc mới thốt ra một câu chửi.
Hắn nắm bàn tay Tạ Thiên Hòa đưa về phía mình kéo anh lại, nở cụ cười dịu dàng như một quý ông: "Nói trước là hôm nay là tôi tới nhé cục cưng."
Tạ Thiên Hòa để mặc hắn càn quấy ôm chặt lấy hông mình, ngay sau đó một cái đầu liền nhích lại gần cổ anh, "Ủa, hôm nay sao lại không có mùi sữa nữa nhỉ?"
Tạ Thiên Hòa quay tay giữ chặt cánh tay của hắn, ấn hắn vào tường, giọng trầm xuống: "Tôi nghĩ cậu nói đúng, hai A bên nhau làm sao không đánh nhau cho được."
"Được được được, tôi sai rồi." Tư Duẫn thấy anh nổi cáu liền lập tức nịnh nọt, "Đến nào, chúng ta tiếp tục yêu nhau đi."
Tạ Thiên Hòa: "......"
Với cái miệng này của Tư Duẫn, rốt cuộc làm thế nào mà khiến nhiều Omega trong quân trường nghĩ rằng hắn là người ưu nhã dịu dàng?