Cửa lớn mở ra, Tống Vũ lắc lắc chiếc túi tài liệu trong tay về phía thẩm phán.
Mọi người trong phòng xét xử và ban hội thẩm bắt đầu xôn xao, hàng triệu người đang theo dõi trực tiếp vụ việc trên các kênh truyền hình của Liên minh đều bàng hoàng.
"Yên lặng!" Thẩm phán lớn tiếng quát.
Một không gian ồn ào chợt lặng đi ngay lập tức.
Cô Lang và Tu An nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều không ngờ rằng người đến cứu giúp cuối cùng lại là Tống Vũ. Người chiếm C vị chiếm trọn sự chú ý Phó Trọng cũng nghệch mặt không kém.
Mẹ nó ai thế?
"Đề nghị công khai chứng cứ tại chỗ." Tống Vũ nói với giọng điềm tĩnh.
Ba thẩm phán bàn bạc một lúc, cuối cùng đồng ý với yêu cầu của Tống Vũ.
Sau khi Tống Vũ đưa chứng cứ, cậu ta không chút thay đổi biểu cảm mà ném ra một thông tin chấn động: "Vào năm 999 sau lịch sao, tức là ba năm trước, kẻ chủ mưu đứng sau vụ đánh bom Tòa nhà Quốc hội và ba tuyến đường giao thông xung quanh khiến gần mười nghìn người chết không phải là Phó Trọng, mà chính là Nguyên Soái Liên minh hiện tại, Khải Lai!"
Cả phòng xét xử rơi vào im lặng quỷ dị, thậm chí có người còn hít một hơi lạnh.
"Bên cạnh đó, vụ việc của Tạ Thầm vào tháng 2 năm 982 sau lịch, có tình tiết cực kỳ giống vụ của Phó Trọng và cũng chính là hành động của Nguyên Soái Khải Lai, không thể tách rời vụ này." Tống Vũ dõng dạc nói: "Xin thẩm phán công khai chứng cứ tôi đã nộp."
Hàng nghìn cặp mắt đồng loạt dõi theo chiếc túi tài liệu trong tay thẩm phán, mồ hôi bắt đầu chảy trên trán của thẩm phán trưởng, ông hít một hơi thật sâu, mở chiếc màn hình chiếu trung tâm của phòng xử án.
Màn hình chập chờn một chút rồi từ từ hiện ra một hình ảnh rõ nét.
Cảnh quay lẫn màu sắc trông có vẻ đã lâu đời lắm rồi, giống như được quay bằng cách không chính thức, ngay lập tức, một hành lang dài xuất hiện, ánh sáng chiều tà chiếu qua cửa sổ, tạo một cảm giác ấm áp trên bức tường kim loại lạnh lẽo.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục bước tới, khuôn mặt ông ta cương nghị uy nghiêm, cấp bậc Nguyên Soái trên vai áo quân phục tỏa sáng trong ánh chiều tà. Người này chính là Khải Lai, Nguyên Soái của Liên minh hai mươi năm trước.
"Nguyên Soái, Giáo sư Tề Hoằng vẫn từ chối tiếp tục thực hiện các thí nghiệm, ông và hai Giáo sư khác đã gửi đơn yêu cầu lên Quốc hội và Tòa án tối cao, nhưng chúng tôi đã ngăn chặn được các tài liệu và hồ sơ liên quan." Một giọng nói từ bên ngoài màn hình vang lên.
Khải Lai nhíu mày, "Bất kể giá nào, phải tiếp tục thí nghiệm."
"Rõ, Nguyên Soái."
Cảnh quay chuyển sang một phòng họp lạnh lẽo, Khải Lai nhìn có vẻ giận dữ, "Ai cho Tạ Thầm có can đảm như vậy? Tôi sai anh ta giám sát Tề Hoằng làm thí nghiệm, không phải để anh ta quay lại cắn tôi!"
"Nguyên Soái, phòng tài liệu đã bị đánh bom, những tài liệu quan trọng nhất của giai đoạn đầu thí nghiệm đã bị tiêu hủy." Một người nói từ bên ngoài.
"Canh chừng ba người Tề Hoằng cho tôi, tài liệu mất rồi thì bảo họ làm lại từ đầu Khải Lai trông rất tức giận, song khuôn mặt ông ta trầm như nước.
"Vậy Tạ Thầm thì.."
"Loại người không nghe lời này không cần phải giữ lại, giải quyết đi." Khải Lai lạnh giọng nói.
"Nhưng cha của Tạ Thầm đã hy sinh vì Liên minh, làm được rất nhiều đóng góp..." Người kia ngập ngừng.
"Thì cứ gán cho anh ta vài tội không thể tha." Khải Lai cười lạnh: "Không phải bên cạnh tòa nhà quân bộ có mấy tuyến đường giao thông sao?"
Người kia im lặng vài giây, "Nguyên Soái, nếu làm vậy, số người chết và bị thương sẽ quá nhiều."
"Ít thì tôi có thể ra lệnh xử lý chắc?" Khải Lai không hề quan tâm, thậm chí tỏ ra không kiên nhẫn, "Do dự quá, không làm được tích sự gì!"
Cảnh quay tiếp tục chuyển, lần này là hình ảnh của Khải Lai đã già hơn nhiều.
"Nguyên Soái, có người đang điều tra chuyện thí nghiệm năm đó, xâm nhập vào Tòa nhà quân bộ và lấy một phần tài liệu."
"Là ai?" Khải Lai lúc này tỏ ra điềm tĩnh và bình thản hơn nhiều.
"Nghe nói là tân thủ lĩnh tổ chức Cơn Lốc, tên là Phó Trọng."
Khải Lai nhíu mày, "Phó?"
"Vâng."
Người đó ngừng một chút, hình như nhớ ra điều gì, "Có phải là con của Phó Nhân không? Không, thời gian không đúng."
"Không quan trọng là ai, đừng để hắn xuất hiện trước mặt tôi." Khải Lai nói.
"Vậy..."
"Liên minh đến lúc phải phục hồi án tử hình rồi." Khải Lai nhìn vào ống kính, trong mắt ông ta là một mảnh tĩnh lặng đáng sợ, "Liên minh không cần Quốc hội và Tòa án tối cao nữa."
Cảnh quay dừng lại đột ngột, cả Tòa án tối cao lẫn Liên minh đều chìm trong một sự im lặng kỳ lạ.
Ngay sau đó, không chỉ Tòa án tối cao mà toàn bộ Liên minh nổ tung trong một hỗn loạn không thể kiểm soát.
Thế nhưng, điều gây sốc hơn nữa vẫn chưa dừng lại.
Với vụ án Phó Trọng, sự việc của Tạ Thầm từ hai mươi năm trước đã được hé lộ, từ đó kéo theo những lớp màn tối tăm trong quân đội Liên minh và chương trình thí nghiệm phi nhân tính khủng khiếp đã nổi lên.
Ngay sau đó, người đứng đầu chương trình thí nghiệm này, Giáo sư Diệp Nghi đã công khai toàn bộ hồ sơ thí nghiệm suốt hai mươi năm qua và quá trình thí nghiệm. Các phương pháp tàn nhẫn và những hiệu quả khủng khiếp của thí nghiệm đã gây chấn động toàn bộ vũ trụ, toàn thể cư dân không khỏi rùng mình.
Cùng lúc đó, kế hoạch đảo chính của Nguyên Soái Khải Lai bị Tư Minh, một vị tướng lão luyện dẫn quân dẹp yên, kết thúc hoàn toàn huyền thoại về một trong những "Nguyên Soái xuất sắc nhất của Liên minh".
Ngay sau đó, một bức thư có tên "Thư gửi đồng bào Liên minh" được công bố đồng thời bởi quân đội và Liên minh, kể lại toàn bộ sự thật về sự kiện này.
Chỉ trong vài giờ đồng hồ, chỉ trong một buổi sáng, cả Liên minh nhân loại đã thay đổi một cách chóng mặt.
Tư Duẫn bước ra khỏi cổng Tòa án Tối cao trong trạng thái ngơ ngác.
Rồi hắn thấy Tạ Thiên Hòa đang ngồi trên bậc thềm.
Toàn bộ quá trình tuyên án và mọi chuyện xảy ra trước đó, anh đều không chứng kiến.
"Tạ Thiên Hòa." Tư Duẫn đã đọc xong bức thư gửi Liên minh, lúc này khi nhìn thấy Tạ Thiên Hòa, trái tim hắn như bị ai đó nắm lấy, siết chặt, cảm giác nặng nề khiến hắn không thể thở nổi.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tư Duẫn đưa một tay về phía anh, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tạ Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào tay hắn một lúc lâu, rồi mới đưa tay mình lên, đặt lên tay Tư Duẫn. "Ừm."
Nhà họ Tư đã được giải phong, khi Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa trở về thì đúng lúc gặp Tu An và Tư Diệc Đồng vừa quay về. Cả nhóm cùng nhau vào nhà.
Trong nhà, Diệp Nghi và Cô Lang đang khách khí uống trà. Khi thấy họ trở về, Diệp Nghi vẫy tay gọi: "Mấy đứa đến đây ngồi."
Rồi từ miệng Diệp Nghi và Cô Lang, họ nghe được một câu chuyện xưa chi tiết hơn, càng nghe chỉ càng thấy giằng xé.
Câu chuyện bắt đầu từ 50 năm trước.
Năm mươi năm trước, khi Liên minh hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của cuộc chiến một thế kỷ trước, một cuộc biến động lớn đã xảy ra.
Các quân nhân trẻ tuổi sau khi dẹp yên cuộc biến động đã lập công lớn, trở thành trụ cột của quân đội Liên minh.
Lúc đó, Khải Lai chưa phải là Nguyên Soái, Tư Minh, ông nội nhà Tư cũng chưa phải là Tướng quân, họ đều là trợ lý của một vị tướng xuất sắc, vị tướng này tên là Tạ Phong.
Tạ Phong và Khải Lai, Tư Minh là bạn bè thân thiết, nhưng sau đó, Tạ Phong hy sinh trong một nhiệm vụ và để lại một đứa con trai duy nhất - Tạ Thầm.
Tạ Thầm trưởng thành và trở thành một quân nhân xuất sắc. Vào tháng 12 năm 980 theo lịch sao, anh bị Khải Lai cử đến phòng thí nghiệm của Tề Hoằng.
Lúc này, thí nghiệm đã bắt đầu được gần một năm, Tạ Thầm là một quân nhân tình nguyện tham gia thí nghiệm, đồng thời cũng được Khải Lai dặn dò theo dõi Tề Hoằng, càng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với y.
(*) Tề Hoằng = y, Tạ Thầm = anh.Khi không tiến hành thí nghiệm, Tề Hoằng là một Omega tính cách rất tốt, còn Tạ Thầm là một Alpha trầm lặng ít nói. Không ai biết rõ tại sao, hay từ lúc nào, họ lại yêu nhau như vậy.
Lúc này, công nghệ nuôi cấy phôi ngoài cơ thể đã phát triển hoàn thiện, trước khi tiếp tục các thí nghiệm, Tề Hoằng đã thông qua các kênh riêng để sở hữu một đứa con của họ trong trung tâm nuôi cấy.
Tuy nhiên, sau mười tháng, khi đứa trẻ vừa chào đời, thí nghiệm đã gặp phải vấn đề đào thải nghiêm trọng. Ngay lập tức, những người trong phòng thí nghiệm nhận ra rằng nếu thí nghiệm này mà tiếp tục thì sẽ tạo ra những hậu quả không thể cứu vãn được. Vì vậy, Tề Hoằng, Diệp Nghi và Phó Nhân đã gửi yêu cầu tới quân bộ để ngừng thí nghiệm.
Nhưng mọi yêu cầu của họ đều bị quân bộ từ chối, thậm chí còn yêu cầu họ phải đạt được kết quả bằng mọi giá.
Vì không thể thông qua quân bộ, Diệp Nghi đã trực tiếp tìm đến cha của Tư Sơ Phong là Tư Minh.
Lúc đó, Tư Minh đang điều tra về cái chết của Tạ Phong vào năm xưa và tình cờ liên quan đến Khải Lai, chính ông cũng đang khó khăn đối đầu với thế lực của gã Khải Lai nên nhất thời không thể quan tâm đến vấn đề này.
Không lâu sau, Khải Lai đã đưa ra yêu cầu tiến hành thí nghiệm trên trẻ em, điều này hoàn toàn chọc giận Diệp Nghi và Tề Hoằng. Họ quyết định gửi yêu cầu đến hội đồng và Tòa án Tối cao để vạch trần sự thật, nhưng bị Khải Lai chặn đứng.
Khải Lai đã ra lệnh cho Tạ Thầm phải sử dụng mọi cách để buộc Tề Hoằng tiếp tục thí nghiệm.
Tuy nhiên, Khải Lai không hề biết rằng Tạ Thầm và Tề Hoằng đã là một đôi tình nhân và họ đã có con, hơn nữa, Tạ Thầm đã nhận ra rằng nếu thí nghiệm này tiếp tục, nó có thể phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng của xã hội.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định để Tạ Thầm xâm nhập vào quân bộ và phá hủy các tài liệu thí nghiệm, còn Phó Nhân và Tề Hoằng sẽ tiêu hủy các mô hình và dữ liệu thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của thành phố. Vì Diệp Nghi có quan hệ xã hội phức tạp và cũng để đề phòng thất bại, bà quyết định rút lui khỏi thí nghiệm một cách kín đáo thông qua quan hệ với Tư Minh và Tư Sơ Phong.
Tuy nhiên, Khải Lai không biết từ đâu mà phát hiện ra Tạ Thầm và Tề Hoằng đã có con, nhận ra rằng Tạ Thầm sẽ là mối đe dọa tiềm tàng, gã đã chuẩn bị đối phó với họ.
Quả thật, ngay sau khi Tạ Thầm phá hủy tài liệu trong quân bộ, anh lập tức bị phát hiện và bắt giữ, Khải Lai vội vã cáo buộc anh rồi ra lệnh xử án tử.
Khi Tề Hoằng và Phú Nhân tiêu hủy xong dữ liệu trong phòng thí nghiệm, họ đang chờ đợi để gặp lại Tạ Thầm, nhưng lại nhận được tin anh đã qua đời.
Diệp Nghi và Tư Sơ Phong đã biết trước tin tức này, lập tức đưa Tề Hoằng, Phó Nhân và đứa trẻ mới sinh ra khỏi hành tinh chính. Tuy nhiên, Khải Lai đã cử quân đuổi theo, chẳng bao lâu sau, Diệp Nghi mất liên lạc với họ.
Sau này, Diệp Nghi là người duy nhất hiểu rõ thí nghiệm này, bà bị Khải Lai giám sát chặt chẽ. Nhờ vào việc liên lạc với Tư Sơ Phong và Tư Minh, bà đã khiến Khải Lai tin rằng bà đã thừa nhận thí nghiệm.
Vài tháng sau, Diệp Nghi đã tìm cách liên lạc với Phó Nhân, nhưng lúc này, Phó Nhân và Tề Hoằng đã bị quân đuổi bắt tách ra, họ đã mất dấu nhau hoàn toàn cả Tề Hoằng và đứa bé.
Phó Nhân ẩn náu trong Học viện Quân sự trên hành tinh Tử Vân, xây dựng một phòng thí nghiệm số 2 một cách bí mật. Qua việc trao đổi thông tin với Diệp Nghi, họ đã cố gắng trì hoãn tiến độ thí nghiệm và tìm kiếm giải pháp.
Tuy nhiên, vài năm sau, Khải Lai cử học trò của mình, Vệ Đặc, tiếp quản Học viện Quân sự và buộc Phó Nhân phải rút lui. Trời xui đất khiến, ông ta đã gia nhập vào nhóm cướp biển khét tiếng Cơn Lốc.
"... Năm năm trước, Phó Nhân đã chết trong cuộc đấu tranh nội bộ của Cơn Lốc và tất cả nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm số 2 đã bị đình chỉ. Khi gặp khó khăn, tôi đành phải tìm cách để liên hệ với một phòng thí nghiệm không liên quan gì đến quân bộ." Diệp Nghi nghiêm túc nói: "Lúc này, ông nội các con Tư Minh tình cờ phát hiện ra một phòng thí nghiệm của những người dị nhân và vì nhiều lý do, chúng tôi quyết định không tiêu hủy phòng thí nghiệm này, mà trái lại sẽ tận dụng nó."
Tống Vũ và Lục La chính là những người được Tư Minh sắp xếp vào phòng thí nghiệm của những dị nhân.
Lục La chịu trách nhiệm hoàn thành các thí nghiệm tiếp theo của Phó Nhân, còn Tống Vũ thì đến Học viện Quân sự dưới sự giám sát chặt chẽ của Vệ Đặc khôi phục lại phòng thí nghiệm số 2.
Diệp Nghi tiếp tục: "Chúng tôi đã lên kế hoạch vạch trần tất cả, nhưng thế lực trong quân bộ quá phức tạp, chúng tôi không tìm được cơ hội thích hợp."
"Cho đến ba năm trước, Phó Trọng xuất hiện, hắn ta mang theo tài liệu thí nghiệm liên quan đến Phó Nhân."
Tư Mình và Diệp Nghi cùng những người khác đã quyết định tận dụng cơ hội này, nhưng trong quá trình thực hiện có một số vấn đề phát sinh, họ đành phải tạm hoãn kế hoạch cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã có cơ hội quan trọng này.
"Vậy... Tề Hoằng và đứa trẻ đó đâu?" Tư Diệc Đồng hỏi.
Diệp Nghi nhìn về phía Tạ Thiên Hòa, mắt bà hơi đỏ lên: "Tạ Thầm và con của Tề Hoằng vẫn còn sống, đang ở đây."
Tư Duẫn nắm chặt tay Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa cười khổ: "Chỉ có tôi là may mắn sống sót."
Diệp Nghi nói tiếp: "Vào năm đó, Diệp Tỉnh đã đưa một đứa trẻ nhỏ về khi ông ấy đi vận chuyển hàng. Cậu bé lúc đó chỉ mới chừng đó tuổi." Vẫn luôn trầm mặc, Cô Lang đột nhiên lên tiếng: "Diệp Tỉnh không nói rõ đứa trẻ đến từ đâu, tôi chỉ nghĩ ông ấy có thể đã nhặt được nó ở đâu đó nên không nghĩ ngợi gì nhiều. Khi đó chúng tôi định nuôi nó như con, nhưng chẳng bao lâu sau đã xảy ra cuộc nổi loạn trên hành tinh Quặng, Diệp Tỉnh qua đời, còn đứa trẻ cũng mất tích. Sau này tôi mới tìm lại được nó."
Nhưng là mất đến mười mấy năm mới tìm được thằng bé.
Lời tác giả giải thích:
Câu chuyện về Tiểu Tạ:
Tiểu Tạ đã mất đi tất cả người thân quan trọng vì sự tàn ác của Khải Lai. Hai người cha của Tiểu Tạ cũng bị hại bởi chính Khải Lai - cha của Tạ Thầm bị Khải Lai trực tiếp giết, còn cha của Tề Hoằng vì bảo vệ đứa trẻ trong lúc bị truy sát cũng đã hy sinh.
Tuy nhiên, Tiểu Tạ may mắn được Diệp Tỉnh cứu sống và Diệp Tỉnh cùng Cô Lang (vợ của ông) dự định nuôi Tiểu Tạ như con. Nhưng không may, trong cuộc nổi loạn, Diệp Tỉnh vô tình làm mất đứa trẻ và qua đời. Cô Lang đã mất mười năm tìm lại được Tiểu Tạ và nuôi dưỡng.
Về phòng thí nghiệm, câu chuyện cũng rất phức tạp:
Mẹ Diệp Nghi và ông nội Tư Mình luôn đấu tranh với Khải Lai, trong khi mẹ Diệp Nghi phụ trách phòng thí nghiệm số 1, còn Phó Nhân đã rời đi và xây dựng phòng thí nghiệm số 2. Nhưng sau khi phòng thí nghiệm số 2 bị đình chỉ, Phó Nhân đã chạy đến hang ổ cướp biển để tiếp tục thí nghiệm, cuối cùng tự làm mình chết, ông cũng đã gặp được Phó Trọng trong quá trình này.
Phó Trọng, vì chuyện của Tu An đã đuổi tới tận chủ tinh, phát hiện ra rằng mẹ của Tu An là đồng nghiệp của Phó Nhân, hắn ta đã lợi dụng mối quan hệ này để tìm cách kết nối với ông nội Tư Mình, giúp ông nội này nọ rồi hỏi ông ta liệu có thể giúp đưa cháu trai mình ra ngoài không.
Mối quan hệ giữa Tu An và Phó Trọng, Tề Hoằng và Tạ Thầm và Diệp Tỉnh và Cô Lang sẽ được kể thêm trong các phần ngoại truyện.
Tác giả nhấn mạnh rằng đây chỉ là một câu chuyện có nền tảng lớn về cuộc đấu tranh với các thế lực tàn ác, nhưng thực chất lại là một câu chuyện ngọt ngào nhẹ nhàng. Những chi tiết lớn trong cốt truyện có thể đơn giản và dễ hiểu thôi, mọi người chỉ cần nắm được bối cảnh cơ bản là được!