Đôi Cánh

Chương 18

Ánh đèn đường vàng nhạt và ánh đèn từ các cửa hàng, biển hiệu thắp sáng cả bầu trời đêm trong thành phố.

Chiếc Lexus RX màu bạc lao nhanh trên đường khiến nhiều người chú ý. Trong xe vang lên tiếng trầm bổng “Bản giao hưởng định mệnh” của Bethhoven.

Vũ đột ngột cho xe dừng lại trước một nhà hàng lớn, nét mặt hiện rõ nét bực bội.

- Này, bụng cô lớn đến đâu vậy hả? Đã ăn trước khi tiễn Họa Lam ra sân bay vậy mà người mới đi cô lại đòi ăn tiếp là sao?

Bên cạnh, Thanh Y cười tươi, ánh mắt trong sáng tỏ vẻ vô tội. Hai người bọn họ đúng là đã cùng Họa Lam ăn tối no nê rồi tiễn cô ra sân bay, bây giờ bụng vẫn căng tròn.

- Tôi cho anh số điện thoại chị ấy nhé?

Thanh Y dụ dỗ.

- Số điện thoại? Thật sao?

- Đúng thế, số điện thoại riêng của chị ấy trước giờ là bảo mật đấy! Số điện thoại liên lạc thì chẳng phải ai cũng có sao, nhưng số riêng thì ngoài tôi ra không còn ai biết nữa.

Đúng là “Có vướng bận thì sẽ có nhược điểm, nếu không có khả năng thì nó sẽ là một bi kịch”.

Nhược điểm của Vũ đã xuất hiện.

Vì thế không khó khăn để Thanh Y thực hiện ý đồ của mình.

Khi người phục vụ mang đến hai ly thức uống đến, Vũ lúc đầu còn mơ hồ thì bây giờ đã chắc chắn biết rằng cô có âm mưu.

Con mèo hoang nghịch ngợm này không biết định phá gì đây!

Anh đề cao cảnh giác.

Không phải vào để ăn, vậy mà cô nhọc công làm mồi dụ anh, hẳn là có việc mờ ám.

- Cô bỏ cái mặt cười nịnh nọt đó đi, cần gì thì nói nhanh!

- Thật ra là tôi rất tò mò một chuyện, nhưng theo tình hình thì có vẻ phải cẩn thận với Âu Dương Quân, nên tôi mới gọi anh vào đây.

Vũ uống một ngụm cà phê, mắt vẫn hướng về người trước mặt.

Đúng là con bé này có chuyện nên bày trò mà.

Anh đặt cốc xuống, định nói rằng cô đừng có vòng vo. Tuy nhiên, một tia sáng chợt vụt qua trong đầu.

Chuyện tò mò mà cô ta nói không phải là...

Vũ nhìn cô với vẻ nghiêm túc, tỏ ý rằng đây là việc quan trọng, không biết vẫn tốt hơn. Nhưng chính nét mặt đó của anh lại khiến sự tò mò của cô càng lớn.

- Nếu là chuyện về những lời Phong nói tối đó thì cô nên quên đi.

- Thật là không thể nói cho tôi biết sao?

Vũ im lặng.

Thanh Y tiếp tục:

- Hôm đó, thái độ của Âu Dương Quân thật sự rất đáng sợ. Anh nói cho tôi biết thì tôi mới có thể tránh nếu tình huống tương tự xảy ra chứ! Anh xem phải không?

Vũ vẫn im lặng, anh nhấc cốc cà phê hồi lâu mà không uống.

Thanh Y bây giờ không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ ngồi chờ Vũ.

Trước nay, Âu Dương Quân trầm tĩnh luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, tuy đôi khi anh cũng có những phát ngôn khiến cô sởn gai ốc nhưng việc có thể khiến anh thay đổi nét mặt rõ ràng như thế thì hẳn không đơn giản. Nếu Vũ không nói thì đó đúng là điều mà cô thực sự không nên biết.

Đúng lúc cô đổi ý định không muốn biết nữa thì Vũ lên tiếng.

- Được rồi! Nhưng biết nhiều hơn thì đồng nghĩa cô phải cẩn thận hơn.

- Ừ, tôi sẽ như thế.

Vũ nhấp một ngụm rồi thở dài.

- Đây chính là một câu chuyện buồn về người tên Nhật.

Bên chiếc bàn tròn trong nhà hàng lớn với ánh điện sáng trưng, Vũ ánh mắt trầm buồn hướng ra xa.

---------

Không khí buổi sáng sớm ở vùng ngoại ô thật trong lành. Những giọt sương đêm qua còn vương trên lá vẫn chưa chịu buông. Khắp nơi ngập tràn một màu xanh ngát mát mẻ và thoang thoảng hương thơm hoa cỏ. Không gian yên tĩnh chỉ vang tiếng mấy con chim sâu ríu rít.

Phía dưới những tán cây cao vút, một cậu bé tuổi thiếu niên đang chăm chỉ luyện võ. Những giọt mồ hôi trên gương mặt bầu bĩnh lớn dần rồi rơi xuống.

Cứ mỗi sáng, khi mặt trời chưa lên thì cậu đã bắt đầu luyện tập và chỉ kết thúc khi mặt trăng mỉm cười trên bầu trời đêm.

- Âu Dương Quân, cháu vào nghỉ đi!

Một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, thân hình cao lớn bước ra từ căn nhà gỗ rộng lớn theo lối cổ xưa.

Theo lời, Âu Dương Quân ngừng tập, điều chỉnh hơi thở rồi tiến lại gần người đàn ông đó.

- Ông, sao hôm nay nghỉ sớm hơn mọi hôm ạ?

Ông ta cười, dùng khăn lau lau đầu cậu đang ướt sủng mồ hôi rồi ngồi xuống sàn gỗ sạch sẽ bóng loáng. Sau đó, ông kéo Âu Dương Quân đến ngồi bên cạnh.

- Vì hôm nay cháu đã làm tốt hơn hôm qua.

- Thật thế ạ?

Âu Dương Quân vui vẻ, nét mặt hạnh phúc.

- Đúng thế! Nhưng Âu Dương Quân à, cháu phải cố gắng nhiều hơn nữa biết không? Tập đoàn Âu Dương sau này sẽ nhờ vào cháu mà phát triển.

Âu Dương Quân cười tươi vẻ tự tin nhìn ông nội Âu Dương Hoàng, người thành lập Tập đoàn bất động sản Âu Dương và sở hữu khối tài sản kếch xù.

- Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng hơn nữa để bố mẹ trên trời tự hào về cháu.

Cậu cười cười, ngước lên bầu trời đầy sao. Gương mặt trẻ thơ nhưng đã có đôi mắt sắc bén.

Âu Dương Hoàng ngồi bên cạnh nhìn đứa cháu là niềm kì vọng lớn lao của mình. Ông tin tưởng Âu Dương Quân và tạo mọi điều kiện tốt nhất để cậu có thế phát triển mọi mặt, sau này gánh vác đưa Âu Dương lên đến đỉnh cao.

Hôm sau, khi Âu Dương Quân đi học về, đang chuẩn bị luyện tập thì cậu được quản gia truyền lời rằng Âu Dương Hoàng gọi cậu ra sân sau.

Lúc ra đến, Âu Dương Quân đã thấy Âu Dương Hoàng ngồi trên bộ bàn ghế đẽo từ gỗ lim chạm trổ tinh xảo. Trước mặt ông là bốn người thiếu niên lạ mặt cũng trạc tuổi cậu.

Cậu tiến đến:

- Chào ông cháu mới về!

Âu Dương Hoàng cười hiền, ngoắc tay bảo Âu Dương Quân đến ngồi gần ông. Sau đó, ông giới thiệu từng người một.

- Âu Dương Quân, cháu hãy làm quen đi! Đây là những người mà ta đã đưa về, họ sẽ giúp cháu trong công việc sau này. Đầu tiên là Phong, tiếp theo là Vũ, bên cạnh là Hàn và cuối cùng là Nhật.

Bốn thiếu niên trước mặt đồng loạt đứng dậy cúi đầu.

- Xin chào cậu chủ!

Âu Dương Quân cười vui vẻ, bắt tay lần lượt từng người.

- Tôi là Âu Dương Quân.

Năm đó, Âu Dương Quân mười hai tuổi, là lần đầu tiên cậu gặp Phong, Vũ, Nhật, Hàn.

Từ hôm đó, năm người bọn họ cùng ăn, cùng học và luyện tập với nhau.

Vì độ tuổi không quá chênh lệch nên tất cả nhanh chóng thân thiết.

Dù là một cậu chủ nhỏ của tập đoàn lớn nhưng Âu Dương Quân không hề tỏ vẻ bề trên với những người là trẻ lang thang, mồ côi hay thậm chí cướp giật này.

Bốn người bọn họ may mắn được Âu Dương Hoàng tinh anh phát hiện có năng lực rồi đưa về đào tạo.

Trước nay, Âu Dương Quân không hề có bạn. Tất cả bạn bè ở trường, ai ai cũng sợ đắc tội với cậu. Một số đứa con nhà giàu có từ nhỏ đã tỏ vẻ hiểu biết đều chạy theo xu nịnh khiến cậu cảm thấy chán ghét.

Vì thế, cậu xem Phong, Vũ, Nhật, Hàn như những người bạn đầu tiên trong đời.

Những buổi tối muộn, bọn họ lớn gan trốn Âu Dương Hoàng cùng Âu Dương Quân ra bờ sông nướng cá, cùng kể chuyện cười đùa.

- Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc. Là một đứa lang thang đầu đường xó chợ, lừa đảo, xin ăn, việc gì cũng làm chỉ để không đói chết. Vậy mà lại may mắn khi được ông chủ phát hiện và được ông đưa về.

Nhật hơi cúi mặt, tay vẽ vẽ loạn xạ lên đất.

Phong ngồi đối diện cũng cười.

- Tôi cũng thế, bị người thân bỏ rơi trong công viên, đói quá phải liều đi cướp. Lúc đang bỏ chạy thục mạng thì bị ông chủ bắt lấy cánh tay cầm ví, tôi hốt hoảng đến cực điểm. Cứ tưởng sẽ bị đánh đến chết nhưng...

Phong ngập ngừng rồi nói tiếp.

- Có lẽ đó là giây phút tuyệt vời nhất từ lúc tôi sinh ra.

- Thôi được rồi, mọi chuyện trước đó các cậu hãy quên đi. Bây giờ chúng ta đã là người một nhà. Nào, ăn cá thôi!

Âu Dương Quân lên tiếng, cậu vừa cười vừa đưa con cá đến trước mặt Phong.

Đêm càng khuya không gian càng yên tĩnh và trong lành. Bên bờ sông chỉ có tiếng cười hồn nhiên của những cậu thiếu niên mới lớn giòn tan vang vọng.

Vào cấp ba, mỗi người bọn họ được dần làm quen với lĩnh vực sở trường phù hợp với năng lực của mình.

Phong và Vũ học về quản lí thế lực ngầm, các kĩ năng vũ lực cùng tiếp xúc với vũ khí. Nhật chuyên ngành về tin còn Hàn học kinh doanh.

Âu Dương Quân là người có lịch học cùng tập luyện dày đặc và vất vả nhất. Cậu phải học tất cả mọi lĩnh vực của những người khác. Ông cậu, Âu Dương Hoàng đòi hỏi ở cậu còn cao hơn bốn người kia.

Càng lớn, Âu Dương Quân càng tỏ ra là một người có thiên chất. Ở cậu toát ra một khí thế áp đảo khiến người khác phải dè chừng. Một thiếu niên như cậu đã có thể cùng lúc đấu lại mười người, lại có khả năng học vượt cấp. Điều đó khiến Âu Dương Hoàng cực kì tự hào và yên tâm.

Tuy nhiên, Âu Dương Hoàng cũng nhiều lần trăn trở.

Nhìn đứa cháu trai yêu quý luôn tươi cười rạng rỡ, sau này khi trở thành người đứng đầu tập đoàn, bước chân vào giới kinh doanh nhiều thủ đoạn, ông lo rằng liệu cậu còn giữ được nụ cười như hôm nay?

---

Mười tám tuổi, Âu Dương Quân trở thành thủ khoa trường đại học kinh tế danh tiếng nhất nước. Cậu cũng đồng thời chính thức trở thành cổ đông của tập đoàn Âu Dương, bắt đầu bước vào giới kinh doanh bất động sản.

Cậu trở thành mẫu người mà các bậc phụ huynh ao ước, là người có thể đánh cắp trái tim của nhiều cô gái chỉ bằng một nụ cười hay chỉ một ánh mắt.

Không dừng lại ở đó, cậu còn dược người ta nhắc đến bởi sự mạnh mẽ và thủ đoạn. Cậu thường xuyên cùng Phong, Vũ, Nhật, Hàn đánh nhau với những thanh niên ngang ngược, ngạo mạn hay những kẻ gây khó dễ, chê bai xuất thân của bốn người họ.

Một lần, có kẻ là con nhà có quyền lực về chính trị muốn thể hiện với người khác nên đòi quyết đấu với cậu. Kết quả là một tuần sau, tên đó thương tật đầy mình phải chuyển trường, chuyển nhà, việc nhận hối lộ của cha hắn cũng bị phanh phui.

---

Bên bàn ăn, Âu Dương Hoàng vui vẻ trò chuyện cùng cháu trai.

- Âu Dương Quân, bây giờ cháu cũng đã sắp hai mươi rồi. Ông định vào ngày sinh nhật cháu lần này sẽ tuyên bố cháu là người thừa kế, trở thành chủ nhân của cái ghế chủ tịch.

Âu Dương Quân hạ đũa, nhìn ông nội:

- Ông à, cháu thấy bây giờ thì có phải còn hơi sớm không? Hơn nữa, ông vẫn còn rất minh mẫn và sáng suốt khi điều hành tập đoàn.

Âu Dương Hoàng cười hà hà, bộ râu mép rung rung.

Ông vỗ vai Âu Dương Quân:

- Không sao đâu, cứ quyết định như thế đi!

Vừa lúc đó, người quản gia đi vào. Ông cúi người đưa cho Âu Dương Hoàng một tấm thiệp rồi lui ra.

Âu Dương Quân đợi ông đọc hết mới lên tiếng hỏi.

- Thiệp gì vậy ông?

- Âu Dương Khánh, em trai của ta muốn mời cháu vào ngày sinh nhật đến cảng X, ông ta nói có quà muốn tặng cháu.

“Choang!”

Chén cơm của Nhật rơi xuống đất, cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt.

- Tôi xin lỗi, tôi đã sơ ý!

Hàn nhận ra sự khác biệt trên gương mặt cậu, nhỏ giọng hỏi:

- Cậu không sao chứ? Dường như tinh thần cậu không được tốt.

- Không sao. À, chỉ là mấy hôm nay có nhiều việc chưa giải quyết xong.

Nhật đứng dậy, cúi đầu chào.

- Tôi xin phép đi trước.

Nhìn dáng vẻ vội vã của Nhật, Hàn nhíu mày nhìn sang Âu Dương Hoàng thì thấy ông cũng đang nhìn cậu.

Hồi lâu ông mới quay lại nhìn tấm thiệp.

- Âu Dương Khánh tuy là em trai ta nhưng nó từ lâu đã thể hiện ý muốn chiếm tập đoàn. Lần này không biết hắn lại có âm mưu gì nên cháu hãy cẩn thận.

Âu Dương Quân lễ phép đáp:

- Vâng, hôm đó cháu sẽ đi cùng Hàn và Nhật.

Âu Dương Hoàng thở dài rồi gật đầu đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment