Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha

Chương 40.2

“Này, ngươi nói ông chủ nhìn thấy tiểu tử kia thì sẽ như thế nào đi?” Nam nhân cao to hướng đến nữ nhân buồn nôn lên tiếng, ánh mắt không dừng khỏi người Đối Đối đang ngồi nghịch bản gỗ ở trong phòng nhỏ.

“Sẽ rất là cao hứng a, chúng ta tìm lâu như vậy, bây giờ mới xuất hiện một đứa trẻ hợp ý ông chủ, ngươi nghĩ xem, ông chủ sẽ vui mừng đến nước nào chứ.” Nữ nhân buồn nôn bĩu môi, ánh mắt nhìn đến Đối Đối hình chữ tiền, nàng nghĩ đến phần thưởng mà ông chủ sẽ ban thì muốn chảy cả nước giải.

“Ngươi chắc chắn thằng nhỏ hợp ý ông chủ chứ?”

“Đương nhiên, ngươi nhìn xem, mắt có mắt, mũi miệng đều đẹp, thân hình không gầy cũng không béo. Mà quan trọng là cái khí chất kia kìa, nhìn vào là muốn cắn một ngụm không phải sao?”

“Ngươi nói cũng đúng.” Nam nhân cao to đưa tay lên vuốt vuốt cằm ra vẻ gật gù.

“Vậy khi nào chúng ta đưa tiểu tử này qua?”

“Ngươi yên tâm đi, ta đã cho người đi bẩm báo với ông chủ rồi. Sẽ có người đến gọi chúng ta vào thôi.”

Nữ nhân buồn nôn vừa dứt lời, cánh cửa từ bên trong phòng được mở ra, một nam tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi vào, gương mặt xinh đẹp mỉm cười nhẹ, hướng đến hai người thông báo ông chủ cho gọi.

Một nam một nữ nhìn nhau cười vui vẻ, sau đó lại phía Đối Đối rủ rê một hồi mới dắt nàng đi theo nam tử xinh đẹp kia. Ánh mắt Đối Đối chạm phải ánh mắt tò mò đánh giá của nam tử xinh đẹp. Nàng nhoẻn miệng mỉm cười với hắn một cái, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia diễu cợt cùng căm ghét, sau đó quay ngoắt lại, đi vào từ cánh cửa bên trong phòng.

Một bóng dáng từ trên xà nhà nhảy xuống, sau đó cũng theo chân bốn người kia đi vào.

Một căn phòng lớn, một nam nhân da trắng, môi hồng, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế quý phi. Đôi mắt yêu mị của hắn lia đến bốn tiểu hài tử xinh đẹp tuổi xấp xỉ nhau đứng trước mặt, sau đó dừng lại trên người tiểu hài tử mới vào. Gương mặt hắn nở một nụ cười hài lòng thật sâu.

Hôm nay đúng là ngày đại vui mừng của hắn, không thể tin được buổi sáng liền bắt được ba anh em sinh đôi như hoa như nguyệt, xinh đẹp đến quật cường. Khi về đến nhà lại thêm một tiểu tử ngây thơ, đáng yêu động lòng người thế này được đưa tới.

Đối Đối vẻ mặt tò mò nhìn quanh quất trong căn phòng, rồi đưa mắt đánh giá ba tiểu tử đứng bên cạnh mình. Đó là ba tiểu tử rất xinh đẹp, tay chân bọn họ bị khóa chặt bởi những sợi xích lớn, sức nặng khiến cho cả người đều rũ xuống. Thân thể giống như đã chịu đứng mệt nhọc quá lâu nên có chút run run, trên người toàn là những vết đánh lớn nhỏ còn chưa khô máu. Riêng chỉ có khuôn mặt là không bị gì, chỉ bị nhiễm qua một chút bụi bẩn.

Ba tiểu hài tử cố gắng gồng mình để không ngã xuống, khuôn mặt quật cường nhìn thẳng tên nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân kia, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét và phẫn nộ. Một trong ba tiểu hài tử muốn chạy tới xé nát khuôn mặt đang mỉm cười kia lại bị hai tiểu tử còn lại đứng hai bên giữ chặt.

“Lão già chết tiệt kia, ngươi nhanh chóng thả bọn ta ra. Đồ bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi.”

“A, đừng như thế chứ, ta rất ghét bị người ta gọi là lão già đấy. Nhưng mà tiểu xinh đẹp ngươi là ngoại lệ nha, ngươi càng nói càng khiến ta muốn ôm lấy cắn một ngụm rồi hòa tan trong miệng a.”

“Ngươi cái lão già ghê tởm, ta phi.” Tiểu hài tử giống như muốn bùng phát, nhưng không thể làm gì được, đành phải cố nén lại, phun ra một bãi nước bọt trước mặt nam nhân kia.

“Gia, người tìm được của mới lạ liền quên người ta sao, người ta cả ngày hôm nay rất vất vả nha.” Nam tử xinh đẹp đã đưa Đối Đối vào phòng kia yếu ớt nũng nịu dựa vào người Nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân kia.

Thượng Sơn Hồng, nam nhân đẹp hơn nữ nhân đưa tay ra ôm lấy người bên cạnh vào lòng, miệng hôn lên môi hắn một cái, sau đó môi mỏng lại di chuyển xuống cái cổ trắng mịn, tay đưa vào trong áo sờ sờ lên xuống. Cưng chiều nói.

“A Mị, ngươi theo ta lâu như vậy, lại còn rất xinh đẹp, làm sao ta quên ngươi được chứ.”

“Ưm, gia, ở đây có nhiều người, người ta ngại a. Á...ưm...” Nam nhân tên A Mị miệng ngâm khẽ, ánh mắt khiêu khích nhìn đến bốn hài tử.

Ba hài tử xinh đẹp vẻ mặt kinh dị quay mặt đi chỗ khác, trong mắt toàn là vẻ kinh tởm. Đối Đối thì hoàn toàn ngược lại, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào hai người. 

Tất cả, Thượng Sơn Hồng đều không bỏ sót, tay đã cởi bỏ một vài lớp áo trên người A Mị, lộ ra bờ vai trắng nõn. Hắn miệng lưỡi di chuyển lên xuống trên làn da sáng bóng kia, ánh mắt thú vị lại lia đến trên người Đối Đối.

“Ngươi thích xem vậy sao?”

“Rất thích, mà các ngươi đang làm gì a? Giống như cái gì đó ta từng xem qua.” Đối Đối chớp chớp mắt, rồi lại chăm chú từng hành động của hai người. Ở một bên, ba anh em quay ngoắt qua nhìn nàng như kẻ quái dị. Một tiểu tử trắng bóc đưa tay ra giật áp nàng một cái, ý bảo đừng nhìn.

Thượng Sơn Hồng nhìn thấy nhưng không nói gì. Đối Đối lại quay qua khó hiểu nhìn tiểu tử kia. Nhưng trong đầu lại lên tiếng ‘Mẹ, con muốn ba người kia’.

“A, nói xem giống cái gì?”

“Là, giống hai con chó nhà hàng xóm của ta a, bọn nó bắt đầu liếm liếm nhau giống như ngươi vậy, sau đó thì nó làm gì ta không biết, mẹ ta không cho ta xem. Mẹ bảo bọn nó đang sản xuất em bé, không được nhìn, vì bọn nó sẽ xấu hổ mà không sinh em bé nữa. Nhưng hai người đừng lo a, khi các người sinh em bé ta sẽ che mắt lại để khỏi phải xấu hổ a.”

Thượng Sơn Hồng sửng sốt nhìn Đối Đối, A Mị ở phía dưới cũng cứng lại. Bỗng Thượng Sơn Hồng lôi kéo A Mị, đưa tay bắt đầu cởi áo quần trên người hắn.

“Ngươi muốn nhìn sao?”

Đối Đối gật đầu rồi lắc đầu, hai tay đưa lên muốn che mắt khi nhìn thấy nửa người trên của hai nam nhân kia sắp lộ ra.

“Bọn ta sẽ không xấu hổ.”

Nghe vậy, ánh mắt Đối Đối sáng lên, đưa hai tay che hờ kia để xuống. Khuôn mặt sáng bừng nhìn không xót một chỗ, lại mong chờ hành động kế tiếp của hai người trước mắt.

Khi chiếc quần độc nhất trên người của A Mị sắp bị kéo xuống. Một bóng đen vọt tới, đồng thời một tấm chăn lớn trùm lên hai thân thể chuẩn bị diễn trò heo quay.

“Ai nha, không được đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ chứ.”
Bình Luận (0)
Comment