Đợi Em Ngoái Đầu Nhìn Lại

Chương 6

18

Sau khi tan làm, Lâm Chiếu tới đón tôi.

Anh đứng trong ánh chiều tà, cười với tôi.

Cho đến khi nhìn thấy vết thương trên mặt tôi nụ cười trên môi anh bỗng vụt tắt.

Anh cất tiếng, dịu dàng nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén: “Ai đánh em.”

“Lâm Dịch.”

“Nó cũng có bản lĩnh rồi đấy.”

Lâm Chiếu cười khẩy, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

“Rảnh rỗi tới làm phiền một cô gái, hay là do dạo này sống suôn sẻ quá, tìm chút việc cho nó làm đi.”

Cúp máy, anh bảo tài xế lái xe đến một buổi đấu giá.

“Hôm đó anh định sẽ giới thiệu một vài người cho em làm quen nhưng mà không kịp.”

Lâm Chiếu dịu dàng nói: “Vừa hay hôm nay bọn họ cũng tới đây, anh dẫn em đi làm quen.

Dựa vào thế lực của nhà họ Lâm, Lâm Chiếu đã thành lập một công ty riêng cho mình, cũng đạt được thành tựu vượt mặt cả công ty của gia đình.

Bọn họ đều là đối tác của anh, nhắc đến anh đều vô cùng tán thưởng.

Có người uống thêm vài ly r ư ợ u, say mèm hỏi anh: “Sếp Lâm, cô gái này có quan hệ gì với cậu vậy, sao lại bảo vệ người ta như thế?”

Lâm Chiếu cầm ly r ư ợ u, cười nói: “Còn đang theo đuổi.”

Đúng lúc này trên sân khấu đang đấu giá món đồ cuối cùng.

Là một chiếc nhẫn kim cương xanh.

Lâm Chiếu không chút do dự giơ bảng lên.

Tôi giật mình bởi chuỗi con số 0, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói.

“Nếu như anh muốn tặng nó cho em, thật ra không cần thiết đâu, em không dùng…”

“Từ, em có dùng.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Em xứng với những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này.”

“Chiếc nhẫn em đeo trên tay tối hôm đó trông chẳng vừa vặn chút nào.”

Một chỗ nhỏ như thế mà anh cũng chú ý đến.

Tôi ngẩn người nhìn anh chằm chằm, trái tim nằm trong lồng ngực không cầm lòng được mà đập mỗi lúc một nhanh.

Tôi hoảng hốt cúi đầu xuống, giấu đi sự chua xót không sao hiểu nổi trong đôi mắt.

Bàn tay để ở góc tối lại được anh dịu dàng nắm lấy.

Một tay Lâm Chiếu nắm lấy tay tôi, tay còn lại thì ung dung giơ bảng, gương mặt vẫn bình tĩnh như thế: “Ba mươi sáu tr iệu.”

Trong sự im lặng dài dằng dẵng, có người mang nhẫn tới đưa cho anh.

Lâm Chiếu cầm lấy, dịu dàng đeo lên ngón tay cho tôi.

“Không phải là chiếc nhẫn người khác không cần, tức giận nên mới đưa cho em, mà đây là chiếc nhẫn được đấu giá riêng cho em, chỉ thuộc về một mình em.”

“Từ, mong em hãy nhận lấy nó.”

19

Tối đó trên đường về nhà, tôi nói với Lâm Chiếu: “Bạch Thư Nhã m ất t ích rồi.”

Anh nhíu mày, nhưng chẳng mấy chốc đã trở về dáng vẻ lạnh lùng không một gợn sóng như trước.

“Kệ cô ta đi.”

Thấy tôi ngây người, anh lại nói thêm một câu.

“Chuyện của nhà họ Bạch vốn đã rối tung rối mù, Lâm Dịch lại cứ muốn đ âm đầu vào, đó là lựa chọn của nó.”

“Em tránh xa họ ra một chút, không sai được đâu.”

Tôi luôn cảm thấy hình như Lâm Chiếu biết một vài chuyện liên quan đến Bạch Thư Nhã mà Lâm Dịch không biết.

Nhưng anh không nói tôi cũng không có ý muốn hỏi.

Chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ trên ngón tay rồi nói: “Hay là em tháo nó xuống nhé? Quá chói mắt…”

“Em lại muốn từ chối anh phải không?”

Giọng của Lâm Chiếu xen lẫn cả nỗi thất vọng.

“Từ, anh luôn cho rằng, em và Lâm Dịch đã kết thúc rồi, cuối cùng anh cũng có cơ hội…”

Anh im lặng một lúc.

“Anh ơi, anh đang giả vờ đáng thương sao?”

“Bị em phát hiện rồi.”

Lâm Chiếu chống tay lên trán, bất lực cười nói: “Xem ra khả năng diễn xuất của anh hơi tệ.”

Anh dịu dàng nắm lấy tay tôi.

“Từ, em đeo nó đi, đừng cảm thấy gánh nặng, chỉ là một món quà nhỏ không kèm theo điều kiện thôi.”

Tôi “ồ" một tiếng: “Thế là anh chỉ muốn tặng quà cho em chứ không muốn chịu trách nhiệm với em hả.”

Trả lời tôi là ánh mắt quay ngoắt qua nhìn mình của Lâm Chiếu.

“Từ, em có ý gì?”

Tôi hơi ngước mắt lên, nhìn anh rồi nói: “Lâm Chiếu, chúng mình hẹn hò nhé.”

Kể từ khi bước chân vào nhà họ Lâm, tôi đã luôn gọi anh là anh trong suốt tám năm.

Có mấy lần gọi cả họ lẫn tên nhưng lần nào cũng là những lúc rất nghiêm túc.

Ví như lúc này.

Dưới ánh đèn xe màu vàng ấm áp, Lâm Chiếu nhìn vào đôi mắt tôi, sau đó giang tay ôm chầm tôi vào lòng, rất chặt.

“Từ, em đừng hối hận.”

Giọng anh còn hơi run run vì không thể kìm nén được.

“Anh đợi lâu như thế, sẽ không cho em cơ hội hối hận đâu.”



Gió đêm lùa vào qua khe cửa chưa đóng kín.

Ánh sáng lờ mờ phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Chiếu cũng đang lập loè.

Tôi chống tay lên ngực anh, mồ hôi chảy từ trên tóc xuống.

“Anh ơi, anh có cơ bụng hả…”

Lúc anh rung động, đuôi mắt hơi đỏ, kéo thành một đường với nốt ruồi lệ lạnh lùng dưới mắt: “Ừ, tập cho em ngắm đấy.”

“Chỉ ngắm thôi sao.”

Tôi cúi người: “Anh, hãy để em hôn nó…”

Lâm Chiếu nhắm mắt lại: “Từ, em học hư thật rồi.”

Mồ hôi chảy từ cằm tôi rơi xuống ngực anh.

Mây đen ngoài cửa che khuất mặt trăng.

Sắc xuân trong phòng lại vừa đẹp.

20

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Lúc nghe máy, giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Lâm Dịch từ đầu bên kia vọng tới: “Khương Từ, em dám chặn anh.”

Tối qua quá đ iên c uồng, đến giờ tôi vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Chưa kịp phản ứng đã có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cầm điện thoại rồi nói.

“Không được chặn cậu à? Có cần báo cho Liên Hợp Quốc biết không?”

Là Lâm Chiếu.

Nhìn dấu đỏ khắp người anh, những cảnh tượng hết sức phóng đãng tối hôm qua lại ùa về trong tâm trí, mặt tôi đỏ bừng.

Muốn kéo chăn lên che mặt nhưng lại bị cánh tay của anh ngăn lại, tiện thể anh vuốt ve mái tóc dài của tôi, nhướng mày cười với tôi.

Trong điện thoại, giọng của Lâm Dịch còn kèm theo sự tức giận: “Mới sáng sớm, tại sao anh lại ở bên cạnh Khương Từ.”

“Đây không phải việc cậu nên quan tâm.”

Lâm Chiếu thản nhiên nói: “Đã lấy được hợp đồng hợp tác với Tống Thị chưa, tôi còn tưởng cậu đang chạy vạy khắp nơi nhờ giúp đỡ chứ.”

Giọng Lâm Dịch bỗng chốc thay đổi: “Là anh cho người giở trò sau lưng tôi?”

“Ngu ngốc.”

Lâm Chiếu khẽ cười một tiếng rồi cúp máy.

Tôi hỏi anh: “Anh làm khó Lâm Dịch như thế, bố anh không tìm anh gây rắc rối sao?”

“Con riêng tìm đến tận nhà, thân mình còn lo chưa xong, ông ấy lấy đâu ra thời gian quản anh.”

Lâm Chiếu giơ tay, vén mấy sợi tóc rối ra sau tai cho tôi.

“Một kẻ quen thói coi trời bằng vung, tóm lại cũng phải cho nó biết, đ ánh người sẽ phải trả giá.”

Tôi khẽ nói: “Thật ra em đã đ ánh trả rồi.”

“Đó là việc của em, chúng ta không giống nhau.”

Lâm Chiếu cúi đầu hôn lên má tôi, sau đó cười bảo: “Đi ăn cơm nhé.”

Tôi vốn tưởng chuyện này sẽ không liên quan đến mình.

Nhưng một tháng sau, nhà họ Lâm lại tổ chức một buổi tiệc.

Chỉ mặt điểm tên muốn Lâm Chiếu dẫn tôi về.

“Em không muốn đi, chúng ta sẽ không đi nữa.”

Lâm Chiếu dịu dàng nói: “Tiệc gia đình thôi mà, không phải chuyện gì quan trọng.”

Tôi lắc đầu nói: “Sớm muộn gì cũng phải quay về, vả lại là Lâm Dịch ngoại tình trước ngày đính hôn.”

“Em không thẹn với lòng.”

Trên mâm cơm, họ hàng bên phía nhà mẹ đẻ Lâm Dịch nhìn tôi rồi móc mỉa.

“Nghe nói hồi còn trẻ mẹ Khương Từ là một người có rất nhiều thủ đoạn, không ngờ con gái còn cao tay hơn. Quyến rũ em trai đã đành, giờ cả anh trai cũng không chịu buông tha?”

Lâm Chiếu mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười: “Bàn về thủ đoạn, sao có thể sánh bằng con gái nhà họ Kim được.”

Mẹ của Lâm Dịch, Kim Di chính là con gái của nhà họ Kim.

Năm đó mẹ Lâm Chiếu vừa mới qua đời chưa được một tháng, bố Lâm đã lấy Kim Di.

Bảy tháng sau, bà ta hạ sinh Lâm Dịch.

Khi đó Lâm Chiếu mới chỉ là đứa trẻ bốn tuổi.

Nghe anh nói như thế, Kim Di ngồi bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

Bố Lâm lập tức gõ đũa vào cạnh bát: “Lâm Chiếu, sao con lại ăn nói với người lớn như thế.”

Sau đó ông ấy quay qua nhìn tôi: “Cô cũng có dã tâm lắm.”

“Hại một thằng con trai của tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn hại đứa thứ hai.”

“Người lớn không ra gì, tất nhiên con sẽ dùng thái độ như thế để đáp trả.”

Lâm Chiếu gắp một con cua, cẩn thận bóc lấy thịt rồi đưa cho tôi.

Thấy tôi ăn, anh mới ngẩng đầu lên rồi lạnh lùng nói.

“Chuyện đám cưới của con và Khương Từ, không cần bố nhọc lòng.”

“Khương Từ không làm hại con, là con dốc lòng dốc sức theo đuổi em ấy.”

“Bố nên quan tâm đến chuyện rắc rối giữa Lâm Dịch và Bạch Thư Nhã thì hơn.”

Nhắc đến Bạch Thư Nhã, trông bố Lâm và Kim Di càng khó coi hơn.

Sau khi cơm nước xong xuôi tôi đi theo Lâm Chiếu về phòng, bấy giờ anh mới nói cho tôi biết: “Bạch Thư Nhã vốn không phải con gái của nhà họ Bạch.”

Tôi sững sờ.

“Năm đó người làm của nhà họ Bạch vì tham cuộc sống giàu sang nên đã tráo con gái của mình với Bạch Thư Nhã thật. Dạo trước, cô cả thật sự của nhà họ Bạch đã đến Hải Thành.”

Anh giơ tay, kiên nhẫn gỡ hoa tai cho tôi.

“Hôm qua, chắc hẳn cô ấy đã tìm đến nhà họ Bạch rồi.”
Bình Luận (0)
Comment