Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 20

La Xán Xán tỉnh dậy, cô mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Nguyên Nghị đang ngồi bên cạnh đọc sách. Cô há to miệng kinh ngạc.

Nguyên Nghị thấy có động tĩnh, ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách, đảo mắt, thấy La Xán Xán thức dậy, không khỏi cười nói: “Tỉnh dậy nhanh thế?”

Trời tờ mờ sáng, đã là sáng sớm, các cô chú lao công đang cầm chổi quét những chiếc lá rụng bên lề đường.

La Xán Xán không nghĩ mình đã ngủ lâu như vậy, nghe Nguyên Nghị nói, càng xấu hổ hơn. Cô nhanh chóng ngồi dậy: “Sao anh không gọi cho em?”

“Có gọi, nhưng em không tỉnh. Thấy em mệt quá, nên anh để em ngủ luôn.” Nguyên Nghị gấp cuốn sách lại, quay đầu đặt cuốn sách ra ghế sau. Anh mỉm cười nói: “Anh còn nghĩ em làm bạn với cái giường cho đến khi mặt trời mọc luôn ấy chứ. Làm công việc này, thời gian ngủ cũng bị hạn chế.”

Ngủ bên cạnh anh, La Xán Xán có vẻ không được thoải mái, cô tháo dây an toàn: “Anh về nhà ngủ đi.”

Nguyên Nghị gật đầu: “Ừ.”

La Xán Xán đẩy cửa xuống xe, sau đó xoay người nhìn người ở trong xe, nói: “Anh rể, em đi lên đây.”

La Xán Xán đi lên nhà, lần này cô không nhìn lại. Khi vào đến nhà, cô chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới. Xe của Nguyên Nghị đã rời đi. Cô thở dài, cô luôn kỳ vọng vào chuyện không thể. Cô nằm trên giường, rút điện thoại di động ra xem mới phát hiện Nguyên Nghị đã gửi một tin nhắn thoại: Lần này buồn ngủ đến mức đi thẳng một mạch vào trong, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn một cái. Anh đành phải đi, đồ ăn thì anh đã gọi sẵn cho em rồi, đừng chỉ lo ngủ mà không ăn sáng.

Hóa ra anh vẫn ở trong xe nhìn cô đi vào chung cư? Lần trước khi anh đưa về, cô không kiềm được mà quay lại nhìn, anh nói cô đừng quay đầu lại, nên lần này cô không nhìn lại.

Giọng anh rất quyến rũ, như đang cười, quá sức êm tai, cô nghe lại rất nhiều lần. Đợi đến khi đồ ăn mang đến, cô ăn sáng xong liền ngủ tiếp.

Nhưng mà, những tin đồn về La Xán Xán trong giới tiếp viên vẫn chưa dừng lại. Chu Thiến Di ở trên máy bay nghe được hai tiếp viên ở sau nói về chuyện đó một lúc lâu. Cô cau mày, đi tới nói La Xán Xán không phải là người như vậy. Bọn họ không nhìn Chu Thiến Di nói: “Cô mới vào được vài ngày, làm sao biết được chuyện ở khoang hạng nhất?”

Chu Thiến Di tốt nghiệp đại học xong, cô ấy mới vào Trường Cát, cô ấy là người mới trong tổ bay. Cô ấy nói rằng: “Vậy làm sao các cô lại biết những chuyện ở khoang hạng nhất? Không biết gì mà tò mò như vậy, điều đó làm tổn thương đến người khác. Nếu có một ngày các cô bị như vậy thì có cảm thấy trong lòng dễ chịu không?”

Hai tiếp viên không nói nên lời, nhưng họ bị một người mới nói nói như vậy, rất mất mặt, đều cười nhạt trong lòng.

La Xán Xán hỏi những người quen và cả những tiếp viên không quen biết, muốn tìm người phát tán tin đồn theo cách này. Nhưng Trường Cát có cả ngàn tiếp viên, nhiều người trong số họ đang làm nhiệm vụ, cô cũng phải bay. Cách này của cô hiệu suất rất thấp.

Cố Tử Hàng nhận được một cuộc điện thoại từ Nguyên Nghị, hỏi anh ta chuyện điều tra thế nào rồi. Cố Tử Hàng ngồi trên ghế làm việc, nói: “Người anh em, không dễ để điều tra đâu. Tin đồn trong giới tiếp viên có rất nhiều, không phải là tiếp viên cùng với hành khách thân mật thì cũng là cơ trưởng ở cùng một chỗ với tiếp viên hàng không. Công ty không điều tra những tin đồn như thế này.”

Nguyên Nghị vừa bay xong, vẫn còn ngồi trong buồng lái. Anh níu mày: “Cậu còn chưa bắt đầu điều tra?”

“Công ty không điều tra những loại chuyện như thế này. Tôi chưa tìm được lý do để điều tra.”

Nguyên Nghị nói: “Người mới nhận chức cần phải có luật mới, chuyện này cậu phải làm cho ra lẽ mới được.”

Cố Tử Hàng nói: “Cậu nói xem, tôi phải điều tra sao đây? Huống chi, đây chỉ là tin đồn thì điều tra thế nào được. Theo như tôi biết thì chỉ khi nào mấy tin đồn có liên quan đến nhân vật quan trọng trong công ty thì mới điều tra được. Về phần những nhân viên tầm thường như La Xán Xán, công ty sẽ không tốn thời gian lẫn công sức mà đi điều tra, mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ, tin đồn vẫn sẽ là tin đồn.”

“Tầm thường?” Nguyên Nghị muốn xác thực từng câu từng chữ.

Cố Tử Hàng cười ha ha: “La Xán Xán tầm thường trong mắt người khác. Những gì tôi nói là có thật…”

Cố Tử Hàng còn chưa nói xong, Nguyên Nghị đã liền cúp điện thoại của anh ta. Cố Tử Hàng nhún vai, anh ta rất muốn giúp Nguyên Nghị, nhưng anh luôn nghĩ đến lý do để công ty phải điều tra. Anh không phải là vẫn nghĩ về nó chứ?

Cố Tử Hàng đặt điện thoại di động lên bàn, bỗng dưng nở nụ cười. Anh không ngờ Nguyên Nghị lại lo lắng đến như thế. Chỉ là một cô em vợ. Anh luôn cảm thấy Nguyên Nghị là quá quan tâm đến cô em vợ của mình, điều này không bình thường.

Cố Tử Hàng giơ tay và nhìn đồng hồ, gần đến giờ tan làm rồi. Anh ta thu xếp tài liệu trên bàn, ngồi tựa ra ghế. Nhân vài phút cuối nghĩ cách để công ty phải điều tra chuyện này. Nguyên Nghị đã nói với anh. muốn người đồn tung tin đồn đứng trước mặt mọi người trong công ty xin lỗi La Xán Xán.

Cố Tử Hàng suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nên dùng lý do để thuyết phục công ty mở cuộc điều tra. Đến giờ tan ca, Cố Tử Hàng tạm thời không nghĩ nữa, anh tắt máy tính, cầm cặp hồ sơ đi ra khỏi phòng làm việc.

Tin đồn về La Xán Xán vẫn đang còn bị truyền đi. Ngô Hà sợ mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, Vương Cầm nói không có công ty nào điều tra những tin đồn như thế này, để cô yên tâm. Ngô Hà suy nghĩ một chút, chính xác là như vậy, vậy nên cô yên tâm hơn, cô dặn Vương Cầm: “Chuyện quan trọng nhất vẫn là vượt qua bài kiểm tra thăng làm tiếp viên hàng không khoang hạng nhất. Sau đó đừng… làm những chuyện như thế này nữa. Nếu một ngày nào đó có hành khách nghe phải những tin đồn như thế, họ sẽ nói các tiếp viên hàng không thích quyến rũ người giàu.”

Vương Cầm không nghĩ đó là đúng.

Cố Tử Hàng tan làm mang theo đồ ăn về nhà. Nghỉ ngơi một lúc lâu, anh đi đến công viên gần nhà để chạy bộ. Chạy xong, anh về nhà để tắm rửa, sau đó đi ngủ. Anh vừa nằm xuống điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình mà bất ngờ, điện thoại gọi từ Tổng giám đốc Lâm. Anh nhanh chóng nhấc máy.

Chỉ nghe thấy Tổng giám đốc Lâm nghiêm giọng nói: “Mau làm tăng ca để điều tra chuyện của tiếp viên hàng không La Xán Xán! Nếu cậu không điều tra rõ ràng, giám đốc bộ phận bay là cậu cũng phải viết kiểm điểm, tất cả tiếp viên hàng không đều bị trừ tiền thưởng!”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cố Tử Hàng cau mày, hỏi.

“Cậu vào trang mạng nội bộ của công ty sẽ biết ngay!”

Tổng giám đốc Lâm nói xong liền cúp máy.

Cố Tử Hàng nhanh chóng đứng dậy, mở máy tính ra xem trang mạng nội bộ. Có một tài liệu đặc biệt gửi đến cấp trung và cấp cao. Cố Tử Hàng mở tập tài liệu ra xem, kinh ngạc. Nguyên Nghị đã gửi văn kiện cho công ty, qua luật sư nói rằng Nguyên Nghị làm hành khách khoang hạng nhất, đã bị đồn có tình cảm thân mật với tiếp viên số 3 của chuyến bay CJ9631 vào ngày 12 tháng 9, những tin đồn như vậy đã nghiêm trọng làm ảnh hướng đến cuộc sống của anh. Nếu như bộ phận quản lý của Trường Cát không xử lý chuyện này thỏa đáng, anh sẽ không ngoại trừ việc sử dụng luật pháp để bảo vệ danh dự của mình. 

Cố Tử Hàng không đến Nguyên Nghị sẽ dùng đến chiêu này. Anh ngay lập tức gọi cho Nguyên Nghị.

Giọng nói của Nguyên Nghị truyền đến: “Tôi đoán, cậu bây giờ đã có lý do để công ty mở cuộc điều tra rồi đúng không?”

Cố Tử Hàng dở khóc dở cười: “Có lý do, đương nhiên là có lý do! Lần này tôi sẽ điều tra rõ, tôi chỉ vừa mới nhận chức giám đốc đã phải viết bản kiểm điểm. Cậu hãm hại bạn tốt bằng cách này sao?”

Nguyên Nghị lại cười nói: “Lần này, La Xán Xán chắc không phải là người tầm thường đúng không?”

Cố Tử Hàng nói: “Có người đàn ông vĩ đại này, La Xán Xán sao trở thành người tầm thường được?”

“Tôi chờ tin tốt của cậu.” Nguyên Nghị nói xong liền cúp điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment