Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 3

Nơi Nguyên Nghị ở có ba phòng ngủ, một phòng khách. Ngày trước khi Tây Tây còn ở đây, anh một phòng, Tây Tây một phòng, còn phòng còn lại thì dành cho khách. Bây giờ cô bé đã đến nhà ông bà nội, vì do bên đó gần nhà trẻ, toàn bộ phòng cũng chỉ còn mình anh ở.

Ăn xong cơm tối, vừa ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa thì tiếng chuông điện thoại rung lên, là cuộc gọi video. Ngón tay anh nhấn lên màn hình, video được kết nối, một lúc sau, gương mặt của bé gái xuất hiện. Cô bé đang chải đầu, đôi mắt to tròn, lấp lánh, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào.

“Tây Tây.” Nguyên Nghị cười, gọi một tiếng.

Cô nhóc quệt mồm, nói: “Ba ba, ba ba vẫn yêu con chứ?”

Giọng cô bé bi bô.

“Yêu, tất nhiên là yêu con rồi.” Nguyên Nghị nâng môi, con gái bốn tuổi lại hỏi vấn đề này.

Cô bé nghiêm túc hỏi: “Vậy ba ba có biết sinh nhật con ngày mấy, tháng mấy không?”

“Ngày năm tháng sáu.”

“Bà nội, sinh nhật con có phải là ngày năm tháng sáu hay không?”

Trên màn hình, cô bé hơi nghiêng đầu. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói: Đúng rồi, là ngày năm tháng sáu. Tây Tây quay đầu lại, toét miệng cười: “Ba ba ơi, ba ba nói đúng rồi, ba ba vẫn còn yêu con.”

Nguyên Nghị nghe xong, nụ cười trên mặt lớn hơn. Anh nói: “Con là con ba, sao ba lại không biết sinh nhật con? Lần sau hỏi vấn đề khác đi.”

Tây Tây cười Khanh khách: “Vậy thì bao giờ ba ba sẽ đến gặp con vậy?”

Nguyên Nghị nói: “Không có việc thì ba sẽ đến gặp con.”

“Tốt quá!” Tây Tây kiêu ngạo nói: “Ba ba, con nói cho ba ba biết, hôm nay con học được hai chữ.”

“Tây Tây giỏi vậy sao? Là hai chữ nào?”

“Mẹ mẹ. Con học được hai chữ mẹ này.” ( từ “mẹ” trong tiếng Trung có thể gọi là “妈妈”)

Nguyên Nghị sửng sốt một chút rồi cười khen: “Tây Tây thật thông minh! Có điều, đó là một chữ. Vậy Tây Tây có biết chữ ba không?”

“Không.” Cô bé lắc đầu liên tục.

“Vậy đợi lần sau ba đến thăm con, thì con phải biết đấy.”

“Được ạ, nếu như hai chữ kia không khó.”

“Hai chữ ba ba này thật ra là một chữ.”

“Rõ ràng ba ba nói là hai chữ mà. Với lại con cũng biết đếm số 1,2 từ lâu lắm rồi!”

Nguyên Nghị nói chuyện với con gái. Cô nhóc Tây Tây bốn tuổi, vợ anh cũng đã qua đời được bốn năm. Năm đó khi vợ anh vừa sinh Tây Tây thì bị bệnh qua đời, để lại cho hai cha con họ những nỗi nhớ không nguôi. Tây Tây chưa từng gặp mẹ mình, nhưng lại thường xuyên nhắc đến mẹ, vừa nãy còn tự hào nói cho anh, cô bé đã biết được hai chữ mẹ. Nguyên Nghị vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con gái mình.

Nói chuyện với Tây Tây xong, Nguyên Nghị ngồi trên ghế một hồi lâu thì đứng lên đi tắm.

La Xán Xán tắm xong, cô mặc đồ ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay đang cầm ‘Sổ Tay Tiếp Viên Hàng Không’, nghiêm túc đọc. Mặt đối mặt dùng hết sức để ứng phó với huấn luyện viên, hoàn thành xong buổi kiểm tra này mới có thể làm tiếp viên khoang hạng nhất được.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên đầu giường chợt vang lên. Tầm mắt của coi chuyển từ sổ tay nghiêng qua, đưa tay cầm điện thoại, cúi đầu xem, là cuộc gọi video đến từ Tây Tây. Cô bé không có điện thoại, đây là điện thoại của bà nội cô bé, nhưng La Xán Xán vẫn biết là Tây Tây gọi đến.

La Xán Xán vội vàng kết nối video. Sau khi kết nối, coi nhìn thấy trên màn hình hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thì cười gọi một tiếng: “Tây Tây.”

Cô nhóc trên màn hình nhìn La Xán Xán cười: “Dì nhỏ, dì nhỏ” gọi hai tiếng, hỏi: “Dì nhỏ, con nhớ dì, sao dì không đến thăm con?”

La Xán Xán cười nói: “Hai ngày nay dì nhỏ của con đang phải tập huấn để lên làm tiếp viên phục vụ khoang hạng nhất, ngày mai là ngày cuối cùng. Đợi ngày mai xong, dì sẽ đến gặp con.”

“Vậy tốt rồi! Dì nói thì phải giữ lời nha!”

“Dì đã lừa con bao giờ chưa?”

Tây Tây hơi suy nghĩ, dường như nhớ đến La Xán Xán chưa từng nói gì mà không giữ lời. Thế là vui vẻ nói: “Ba ba cũng nói nếu không có việc gì sẽ đến gặp con. Hi vọng ngày mai ba ba sẽ rảnh. A, nếu vậy con sẽ gọi ba ba đến đón dì nhỏ, hai người cùng đến gặp con đi.”

Nguyên Nghị…La Xán Xán ngẩn người. Có thể ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ có chuyện gì cô cũng đồng ý, chỉ có điều không biết ngày mai Nguyên Nghị có rảnh hay không. Cô nói với Tây Tây “Được”.

Cô bé lại đem chuyện mình học được chữ cho La Xán Xán nghe. Cô khen vài câu, sau khi Tây Tây cúp điện thoại, La Xán Xán lại nhìn vào quyển sổ tay kia, nhưng được một chút thì lại thất thần. Cô muốn hỏi Nguyên Nghị xem rằng ngày mai anh có rảnh không, do dự một hồi, vẫn không hỏi. Vì cô đi cùng Nguyên Nghị tới nhà họ Nguyên thì không ổn, gặp Tây Tây là chuyện của cô, cô nên tự mình đi thì hơn.

La Xán Xán lấy lại tinh thần, ngồi xem sách một hồi nữa mới ngủ.

Thứ hai, buổi kiểm tra trong phòng mô phỏng được bắt đầu. Mười sáu tiếp viên hàng không, từng người một đi vào, sau khi người phía trước ra ngoài thì người kế tiếp mới được vào. Thứ tự là dựa vào thứ tự thăm được bốc. La Xán Xán rút ngay số cuối cùng.

Giáo viên đứng trước mặt mọi người nói: “Bây giờ sẽ bắt đầu buổi kiểm tra trong phòng mô phỏng, lần này chúng ta sẽ kiểm tra với hành khách thật sự. Bọn họ sẽ đánh giá tất cả mọi người.”

Vừa dứt lời, xung quanh nổi lên những giọng nói to nhỏ, các cô đều giật mình, không ngờ lần này lại mời hành khách.

“Thật là hồi hộp.” Một cô gái đứng cạnh La Xán Xán ngày hôm qua nói.

La Xán Xán trả lời: “Chỉ là phòng mô phỏng thôi mà, không cần phải hồi hộp thế đâu.”

Đây là câu nói tối qua Nguyên Nghị đã nói với cô.

Giáo viên lại lên tiếng nói người đã ở trong khoang hành khách, số thứ tự đầu tiên đi vào.

Người rút thăm thứ nhất đi vào, La Xán Xán và những người còn lại đợi bên ngoài.

Hơn mười phút sau, người đầu tiên đi ra, người thứ hai bước vào. Mọi người lúc này tranh thủ hỏi cô nàng vừa mới đi ra kia: “Sao rồi? Thế nào? Ổn không? Hành khách có khó ứng phó không?”

Cô ấy cười nói: “Ổn cả. Bộ dạng của anh ta cực kỳ đẹp, lại còn rất hiền, từ đầu đến cuối đều ổn. Không có yêu cầu gì quá đáng hết.”

Mọi người đều yên tâm.

Khi cô nàng thứ hai đi ra, vẻ mặt hoàn toàn khác với người lúc nãy. Cả bọn thấy thế, không ngừng hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Tiếp viên thứ hai phàn nàn: “Yêu cầu quá đáng, chỉ uổng là sinh ra đẹp trai quá thôi.”

Bọn họ không khỏi nghi ngờ, câu trả lời của hai người họ không giống nhau.

“Là một người cả sao?” La Xán Xán hỏi.

Số một và số hai đều gật đầu: “Bên trong không chỉ có một người, chắc chắn là anh ta.”

Đều là cùng một người, tại sao thái độ lại khác thế kia? Tất cả mọi người đều đánh giá hai người họ, trong lòng không khỏi nghĩ đến: Chẳng lẽ xem coi ai xinh hơn hả? Ai xinh hơn thì sẽ hiền hơn một chút. Khi mọi người quan sát kĩ lại hai người họ, cũng phát hiện là cô nàng số một so với cô nàng số hai nhan sắc có phần nhỉnh hơn một chút. Lúc này mới cho là do coi nàng số hai không may mắn nên như vậy. Sau đó đến phiên những người khác đi vào, khi ra cũng đồng ý với điều này. Những người có vẻ ngoài ổn khi đi ra đều nói anh chàng kia rất hiền, không có yêu cầu khắt khao gì hết, nhưng còn những người kém xinh hơn một chút thì lại nói anh ta cố ý làm khó dễ.

Rất nhanh đã đến phiên La Xán Xán, cô bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Cô nàng thế viên đứng trước cô mới lên tiếng: “Cô khổng cần phải lo đâu. Trong cả đám bọn tôi, cô là người xinh nhất mà!”

La Xán Xán vẫn hồi hộp như cũ. Vấn đề là vì cái người ngồi bên trong kia “trông mặt mà bắt hình dong”, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

“Số mười sáu!”

Đến lượt mình, cô hút sâu một hơi, bước vào khoang mô phỏng.

Các tiếp viên đã thi xong phần mình đều nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thầm nghĩ, chắc chắn cô ấy sẽ không bị làm khao làm dễ.

La Xán Xán bước vào khoang mô phỏng, tại cửa khoang có người đưa cô cầm một tấm bảng, trên đó viết Simon Anderson. Cô biết đây là tên của vị khách đang ngồi bên trong kia. La Xán Xán nói với nhân viên hỗ trợ một tiếng “Cảm ơn”, bỏ tấm bảng xuống, đi vào khoang hạng nhất.

Khi cô bước vào thì ngẩn cả người. Vị khách mặc âu phục màu đen kia, nhìn đẹp trai vô cùng, không phải ai khác, đó chính là Nguyên Nghị.
Bình Luận (0)
Comment