Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 44

Khoang hạng nhất yên tĩnh, ai cũng cố gắng ngủ để giữ sức, vậy mà có một căn phòng nhỏ trong góc tràn đầy tiếng thở dốc. Đã lâu như vậy mà nụ hôn của Nguyên Nghị vẫn chưa kết thúc. La Xán Xán nhắm mắt, cảm nhận sự ngọt ngào giữa hai hàm răng. Trước đây, cô từng nghĩ tình yêu chỉ có khổ sở, nhưng giờ cô cảm thấy nó tràn đầy niềm vui lẫn hạnh phúc.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào năm cô mười chín tuổi, lúc đó cô đã biết rằng mình rất yêu anh.

“Thưa quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay từ Nam Thành đến Bắc Thành. Thời gian dự tính là hai tiếng mười lăm phút. Theo đài khí tượng, hôm nay trời sẽ có tuyết nhẹ. Nhưng mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ đưa mọi người đến Bắc Thành an toàn.” 

“Tôi cố đưa cô về trước khi tuyết rơi nặng hạt ở Bắc Thành. Vậy mà cô vì đọc một tin về sự cố máy bay trên tạp chí hàng không mà lề mề tới lúc tuyết rơi dày đặc rồi đứng đó nhìn sao? Đọc hay không?”

Anh đưa cho cô một cái dù: “Này, cô cầm lấy rồi mau xuống máy bay đi. Tôi còn phải kiểm tra lại máy bay thêm một lần nữa. Cô không thể ở đây lâu như vậy được, không thì tôi sẽ nghĩ là cô có ý đồ xấu đó.”

Ký ức tuổi mười chín lại ùa vào trong tâm trí cô.

Cô thoả sức hôn anh. Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, La Xán Xán thấy mình đang ngồi trên người Nguyên Nghị. Cô khẽ nhích ra sau, định rời khỏi đùi anh thì anh lại ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không thể cử động. Còn tay kia của anh đặt sau cổ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Nằm yên trong lòng nhưng anh vẫn chẳng nói gì. Cô nhịn một lúc lâu, mới thì thầm trong bóng tối: “Nguyên Nghị?”

Nguyên Nghị không trả lời. Không biết sao mà cô lại cảm thấy bất an, lại gọi tên anh thêm một lần nữa.

Sau một hồi chìm trong sự im lặng, cuối cùng anh cũng trả lời. Nguyên Nghị chỉ “Ừ” một tiếng, cười nhẹ: “Xán Xán, kỹ năng hôn của em có tiến bộ.”

Mãi anh mới lên tiếng, lại còn cười nữa chứ. Chính hành động nhỏ này đã khiến nỗi bất an trong lòng cô biến mất ngay lập tức, còn những lời nói của anh thì khiến La Xán Xán cảm thấy ngại ngùng. Cô ấp úng, cuối cùng hỏi: “Thật sao?”

Nguyên Nghị phì cười, trông có vẻ rất vui: “Thật đó. Nhưng vẫn cần tiến bộ hơn nữa. Em có muốn anh dạy em không?”

“Không cần đâu.” La Xán Xán ngại ngùng nói.

“Em phải đi kiểm tra một chút.” La Xán Xán nói tiếp.

“Ừm.” Nguyên Nghị giơ tay bật đèn lên.

Bóng tối bỗng chốc đã được thay bằng một ánh đèn vàng mờ ảo, La Xán Xán vội vàng bò xuống người Nguyên Nghị. Anh thấy dáng vẻ này của cô thì không khỏi phì cười, đồng thời cũng phải cố gắng nhịn lắm mới không nghĩ đến chuyện gì khác.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay San Francisco thì đã là hoàng hôn. La Xán Xán và thành viên trong tổ bay đến khách sạn. Lần này, Nguyên Nghị đi không vì công việc, mà chỉ vì muốn bay cùng La Xán Xán. Tiếc thay, vì anh không đặt trước phòng tại khách sạn La Xán Xán ở, nên phòng cũng đã hết, anh đành phải đặt phòng ở khách sạn cách cô chừng vài phút lái xe. Hơn nữa, Trường Cát có quy định, tiếp viên hàng không đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài không được cho người khác phái qua đêm trong phòng công ty đặt. Vả lại, nếu muốn qua đêm ở bên ngoài thì phải được sự đồng ý của tiếp viên trưởng.

Nguyên Nghị cố ý bay cùng La Xán Xán đến San Francisco, nhưng giờ anh lại phải ở một mình trong khách sạn khác, khiến La Xán Xán cảm thấy hơi áy náy.

Cô ở trong phòng lo lắng, nhấc máy lên gọi hỏi xem anh đã lấy phòng chưa. Nguyên Nghị bảo mình đang làm thủ tục check in.

“Em có thể đến ở cùng anh.” Anh nói thẳng.

La Xán Xán không thích trở nên đặc biệt. Ngoại trừ lần xảy ra vụ cướp ở Los Angeles làm cô phải ở lại bệnh viện một đêm thì cô luôn ở cùng với tổ bay. Tuy vậy nhưng cô muốn được ở bên cạnh anh dù trong tình huống nào đi chăng nữa. Vả lại, câu anh nói khi nãy đã làm tim cô bồi hồi đến lạ.

La Xán Xán xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng hết cả lên. Đúng lúc này, tiếp viên trưởng gõ cửa thông báo sẽ có một cuộc họp. Cô hơi hụt hẫng nói với Nguyên Nghị: “Em sắp có một cuộc họp.”

Nguyên Nghị cười nói: “Được rồi, em cứ đi họp đi. Họp xong thì phải dưỡng cho lại sức đi nhé. Lúc nãy anh thấy em không nghỉ ngơi được bao nhiêu cả.”

Ngày hôm sau, Nguyên Nghị đi chơi cùng với La Xán Xán. Họ cùng nhau chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cầu Cổng Vàng lẫn Vương Cung Thánh Đường Santa Maria. Cuối cùng, Nguyên Nghị đưa cô đến cảng, rồi ăn tối ở đó.

Đây là lần thứ hai La Xán Xán đến đây với anh. Hải sản của nhà hàng này rất tuyệt, màn trình diễn của các nghệ sĩ cũng rất xuất sắc. Sau bữa tối, La Xán Xán và Nguyên Nghị lại đi đến con đường đá. Lúc này đây, cảnh anh thổi bài “Auld Lang Syne” bằng kèn saxophone bỗng ùa vào trong tâm trí cô. Đêm đó, tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn mình cô và anh trên con đường này. Nguyên Nghị luôn thổi bài này cho cô nghe, lần nào La Xán Xán cũng đều cảm thấy xao xuyến, chẳng biết tự bao giờ mà thời gian đã trôi qua nhanh như thế.

“Em muốn nghe không?” Nguyên Nghị hỏi.

La Xán Xán biết anh đang hỏi gì, cô gật đầu.

Nguyên Nghị đã đi mua một cái kèn saxophone, sau đó dựa vào hàng rào, cầm kèn và thử giọng trước khi thổi.

Bài anh thổi là “Auld Lang Syne”, có nghĩa là “Một ngày thật dài” hoặc cũng có thể gọi là “Đã lâu không gặp”.

Đây là lần thứ hai La Xán Xán nghe anh thổi. Anh ôm cái kèn, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động theo điệu nhạc, người đàn ông trước mặt luôn là người khiến cô không thể nào dứt khỏi cơn say.

Ánh mắt anh nhìn La Xán Xán chăm chú, như thể cả thế giới chỉ còn lại mình cô, cũng giống như anh chỉ thổi cho một mình cô nghe vậy. Khoảnh khắc cả hai đôi mắt chạm nhau, dường như cô lại bị mê hoặc.

“Em vẫn muốn nghe tiếp sao?”

Câu hỏi vẫn giống như ban nãy, nhưng lần này trời đã tối. Bấy giờ còn mỗi ánh sáng trên ngọn hải đăng đang phát sáng và cũng chỉ có hai người họ tại nơi đây.

“Lần này anh thổi cho một mình em nghe thôi à?” Cô hỏi.

Anh mỉm cười, nói: “Tất nhiên rồi. Lần trước cũng vậy.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Nguyên Nghị nói: “Lần trước chỉ còn một mình em, anh không thổi cho em thì thổi cho ai?”

“Có lẽ lúc đó em vẫn nghĩ anh là anh rể.”

“Chắc là em cũng chỉ xem anh là anh rể thôi.”

Thế có nghĩa là lúc đó anh đã thích cô rồi sao? La Xán Xán nghi ngờ nhìn anh.

“Xán Xán ngốc.” Nguyên Nghị cười nói, lại thổi kèn saxophone tiếp.

La Xán Xán nhếch môi lên, mỉm cười. 

Nguyên Nghị thổi xong, đặt saxophone xuống đất. Anh vẫy tay với La Xán Xán: “Đến đây.”

La Xán Xán bước tới, Nguyên Nghị dang hai tay ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu, cằm tựa lên đỉnh đầu người con gái trước mặt. 

“Em có lạnh không?” Anh dịu dàng hỏi.

Gió biển rất mạnh.

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.

Anh ôm cô chặt hơn, sau đó bắt đầu hôn cô. Nụ hôn của anh mãnh liệt đến nỗi cô không thể chịu được. Anh nói kỹ năng hôn của cô đã cải thiện, nhưng chỉ mới một lúc cô đã cảm thấy không thở nổi rồi.

Cuối cùng, môi anh rời khỏi đôi môi cô, anh mỉm cười nhìn cô thở hổn hển, như thể anh cố tình làm như vậy.

Đột nhiên, cơ thể của cô được anh nhấc bổng lên, cô hét lên một tiếng.

Anh nói: “Đến lúc quay về rồi. Anh sẽ bế em về.”

“Có người không?”

Nguyên Nghị cười: “Không có. Nếu có người thì em chỉ cần úp mặt vào trong lòng anh là được.”

Tuy La Xán Xán và Nguyên Nghị ở San Francisco rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng họ phải quay lại Bắc Thành. Sau khi về đến nơi, cô phải đến gặp bố mẹ ở Nam Thành, không biết vì sao mà cô lại có cảm giác xấu về chuyện này. Sau khi nghe Nguyên Nghị nói anh đã gặp bố mẹ mình, cuối cùng cô cũng biết cảm giác của mình là đúng – Bố mẹ cô không đồng ý cho cô và Nguyên Nghị ở bên nhau.

“Anh sẽ cùng em đối mặt.” Nguyên Nghị nắm tay cô, nói.

Cô gật đầu: “Dạ.”

Từ Bắc Thành đến Nam Thành chỉ cần hai tiếng bay.

La Xán Xán và Nguyên Nghị đến bên ngoài cửa nhà họ La, La Xán Xán hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
Bình Luận (0)
Comment