Đợi Gió

Chương 15

Lâm Giáng đợi Thẩm Yến lái xe quành vào một khúc cua mới dám quay đầu lại nhìn, cô cảm thấy mấy tiếng đồng hồ ngày hôm nay giống như một giấc mộng, Thẩm Yến càng tăng tốc về phía trước, cô cách giấc mộng càng xa.

Buổi tối khi lướt điện thoại, cô nhận được thông báo Trình Vân Xuyên vừa ghé thăm trang cá nhân của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Giáng vừa kết thúc việc tập luyện buổi sáng thì nhận được điện thoại của Vương Giai Thiến.

Vương Giai Thiến: Thành Minh Hạo cứ theo đuôi Cố Tường đòi nick QQ của cậu kìa, mới sáng ngày ra đã ầm ĩ đánh thức cậu ấy dậy, nhưng Cố Tường không dám cho mà bảo mình hỏi ý cậu trước đã.

Lâm Giáng: Mình thế nào cũng được, cho thì cứ cho đi.

Vương Giai Thiến cạn lời: Cái tên họ Thành kia rõ ràng là muốn theo đuổi cậu, đừng nói với mình là cậu không phát hiện ra đấy nhé?

Lâm Giáng nghe vậy thì chau mày, còn nghĩ lại thật kỹ rồi mới đáp: Thế á?

Đầu dây bên kia Vương Giai Thiến sắp tức đến thổ huyết rồi: Cuối cùng thì mình cũng biết tại sao cậu lớn lên xinh đẹp như vậy mà vận đào hoa lại nát như thế rồi.

Lâm Giáng vẫn mịt mờ không hiểu: Cậu nói linh tinh cái gì thế?

Vương Giai Thiến nghẹn họng không biết nói gì hơn: Thôi được rồi, mình còn định đẩy thuyền cậu và Giang Vi Phong cơ đấy...

Lâm Giác kinh hãi: Hả? Mình? Và cậu ấy? Cậu, cậu nghĩ kiểu gì thế...

Vương Giai Thiến ngáp một cái: Ai ya, không nói chuyện với cậu nữa, với cái đầu như khúc gỗ của cậu thì làm sao mà đấu lại Trình Vân Xuyên được? Mình bảo Cố Tường cho Thành Minh Hạo nick QQ của cậu nhé, mình ngủ tiếp đây, bai bai.

Sau đó là âm thanh tút tút.

Lâm Giáng gãi gãi đầu rồi đi ăn sáng.

Đương nhiên mặc dù Lâm Giáng không để ý nhưng cô cũng không phải khúc gỗ, rất nhanh cô đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Vương Giai Thiến.

Một đôi tay vô hình đã xé đi tờ lịch cuối cùng của tháng 10.

Tháng 11 đến, Thành Minh Hạo luôn vô cớ xuất hiện ở trường phía tây.

Tuy rằng hầu hết thời gian cậu ta đều đến tìm Giang Vi Phong nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Giáng đều cố tình gọi tên cô thật to để gây sự chú ý.

Có lần sau khi tan lớp buổi chiều, Lâm Giáng và Hà Lai đến quán mì cổng sau trường học ăn, vừa ra bên ngoài liền nhìn thấy Giang Vi Phong đứng phía xa xa một tay xách theo ván trượt đứng cùng mấy nam sinh khác bên đường, Thành Minh Hạo cũng ở đó, mái tóc màu hạt dẻ vô cùng nổi bật.

Lâm Giáng thấy nhiều người như vậy nên vốn muốn nhanh chóng tránh mặt trở lại trường, ai ngờ Thành Minh Hạo mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, giọng còn lớn hơn cả tiếng mời chào của người bán khoai lang bên cạnh: "Lâm Giáng!"

Hà Lai đứng cạnh cô cười ra tiếng, nháy mắt ra hiệu với cô: "Chắc chắn là cậu ta thích cậu."

Cả đám nam sinh cũng cười, còn Giang Vi Phong dùng ánh mắt không rõ đang nghĩ gì nhìn về phía cô, Lâm Giáng khó xử gần chết, vậy mà Thành Minh Hạo còn chạy đến, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo Socola Dove đặt vào tay cô: "Cho cậu này... chia cho bạn cậu mỗi người một viên."

Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, Lâm Giáng nào dám nhận, cứ đẩy qua đẩy lại cả nửa ngày, hai bên giằng co một lúc mà mọi người vẫn đang chăm chú quan sát họ, Lâm Giáng càng ngại, lúc đó mới nói "cảm ơn", nhận lấy Socola rồi nhanh chóng chạy đi.

Hà Lai đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, vừa bước vào cổng trường liền cười ngả nghiêng: "Lâm Giáng, thực ra cậu ta nhìn cũng đẹp trai đấy chứ, giống Tiểu Ngũ của nhóm Top Combine, đều là kiểu em bé đáng yêu.

Lâm Giáng ném luôn hai viên Socola cho Hà Lai, cười khan hai tiếng: "Ha ha."

"Đương nhiên là nếu so sánh thì Thẩm Yến nhà cậu vẫn đẹp trai hơn." Hà Lai cười.

Lâm Giáng trợn trắng mắt trừng Hà Lai: "Thẩm Yến chính là em trai ruột khác cha khác mẹ của mình."

Hà Lai bĩu môi: "Chậc, mình không tin cậu ấy cũng coi cậu như chị gái ruột."

Lâm Giáng xua hai tay: "Đừng nói nữa, mình đã hỏi cậu ấy có thích ai chưa mấy lần rồi."

"Cậu ấy nói thế nào?"

"Lớp trưởng Thẩm đương nhiên trả lời bản thân chỉ yêu việc học hành, thậm chí còn khinh thường cả câu hỏi của mình."

Hà Lai thở dài tỏ ra mất hứng, lầm bầm: "Xem ra thanh mai trúc mã cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."

Tiết tự học buổi tối của họ do giáo viên tiếng Anh đứng lớp, cô ấy tranh thủ xin lớp thêm 10 phút sau khi hết tiết một để làm một bài kiểm tra nhỏ, trong lớp vang lên tiếng than trời than đất của học sinh. Kết quả chuyện điên rồ hơn vẫn còn ở phía sau, cô giáo tiếng Anh vậy mà lại chỉ mất một tiết đã chữa xong hơn một trăm bài thi của cả hai lớp.

Vừa mới vào tiết tự học thứ ba, cô giáo đã ngồi trên bục giảng điểm tên từng người một, học sinh ngồi dưới rụt hết người lại như mấy con thỏ bị làm cho hoảng sợ, không dám hít thở mạnh, sợ rằng làm bài không tốt sẽ bị nêu tên phạt làm gương.

Lâm Giáng cũng không ngoại lệ, tim cô đập bình bịch, dần dần hơn một nửa thành viên trong lớp bị gọi lên, giáo viên môn Anh vẫn chưa gọi đến tên cô.

Cô đang căng thẳng đến nỗi đau tim, còn khoảng mười phút nữa là hết tiết, cô giáo môn Anh bỗng gọi riêng cô ra ngoài.

Lâm Giáng như một người anh hùng bi tráng (vừa bi thương vừa hùng tráng) bước ra ngoài.

Cô giáo môn Anh đang đợi cô ngoài cửa: "Cô vốn định dạy nửa tiết ở lớp em còn nửa tiết sau thì sang lớp 16, nhưng lại không khống chế được thời gian. Thế này đi, em sang lớp 16 gọi thêm cả Giang Vi Phong rồi hai đứa cùng đến phòng làm việc của cô một chuyến."

Cô giáo nói xong liền đạp chân trên đôi giày cao gót sải bước rời đi cực kỳ nhịp nhàng.

Lâm Giáng trực tiếp phong hóa tại chỗ.

Da đầu cô tê dại lê từng bước chân đến lớp 16. Tình huống này khiến cô nhớ đến việc không lâu trước kia có người nhờ cô tới chuyển lời cho Giang Vi Phong.

Ài, nhớ đến đó cô không kìm được mà thở dài trong lòng.

Giang Vi Phong ngồi ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, cô vốn chỉ định đứng ở cửa sau gọi anh một tiếng rồi rời đi luôn, kết quả cô lén lén lút lút dán người vào cửa sổ đằng sau nhìn vào trong lớp thấy giáo viên chủ nhiệm lớp 16 vẫn đang đứng trên bục giảng dạy học.

Xem ra, nếu đứng ở cửa sau gọi thì hơi mất lịch sự.

Lâm Giáng chỉ đành đi lên cửa trước, cửa phòng học không đóng, cô hắng giọng bất chấp khó khăn gọi: "Giang Vi Phong, giáo viên tiếng Anh tìm cậu."

Tiếng nói vừa cất lên, ánh mắt của cả lớp đồng loạt hướng lên "soạt" cái nhìn về phía cô, đồng đều như cuộc duyệt binh trong năm vậy.

Sau đó Lâm Giáng kiên trì giữ dáng vẻ giả vờ bình tĩnh, nói xong còn không quên gật đầu chào thầy giáo rồi nhìn nam sinh đang thong dong đứng lên từ dãy ghế cuối lớp, lúc anh đi tay còn quang minh chính đại cầm theo chiếc điện thoại.

Lâm Giáng không dám nhìn chằm chằm vào anh, lúc cô nhận ra anh sắp đi gần đến nơi bèn quay người rời đi, hai người một trước một sau dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong lớp.

Vừa mới ra khỏi lớp học, Giang Vi Phong liền vượt qua Lâm Giáng đi lên phía trước, Lâm Giáng nối gót theo bóng lưng anh, chỉ cần nâng mắt là có thể nhìn thấy bóng lưng rộng lại vừa cao vừa thẳng của anh.

Sườn núi cao vút, dãy núi sừng sững

Hạnh phúc biết bao khi được chiêm ngưỡng phong cảnh ấy.

Đoạn đường đến văn phòng không được tính là dài, Lâm Giáng cũng không biết thế nào mà cứ đi mãi đi mãi lại thầm xấu xa nghĩ trong lòng, hận không thể khiến cho thời gian nhân đôi rồi lại nhân đôi thêm lần nữa.

Không biết tại sao cô có dự cảm, loáng thoáng cảm thấy dường như gần đây cô và anh không còn xa lạ như trước nữa, theo cách nói của những người yêu thầm thì chính là quang minh chính đại đi cùng nhau.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, sau khi đến văn phòng giáo viên, cô giáo tiếng Anh quả nhiên nói đến vấn đề thành tích.

Hai tờ bài thi được trải trên mặt bàn, hai chữ số to đùng được viết đậm bằng bút mực đỏ, một bài được 74 điểm, một bài được 130 điểm.

Lâm Giáng là người phía trước, tim cô thít chặt lại.

Lần này giáo viên tiếng Anh không cằn nhằn như lần trước nữa, mặt không biểu tình nhìn Lâm Giáng, lời ít ý nhiều: "Mặc dù em đi theo con đường nghệ thuật, nhưng nếu muốn đỗ được vào trường tốt thì mấy môn văn hóa cũng không thể học lệch đến mức này được chứ. Người khác thì cô không nói, nhưng em cứ lấy thành tích của Giang Vi Phong làm gương mà phấn đấu, một người thi toán được 22 điểm như cậu ấy mà tiếng Anh còn được tận 130 điểm, thế thì sao em lại không làm được?"

Cô giáo vừa dứt lời, Giang Vi Phong liền cười: "Cô ơi, lời này của cô sao em nghe kiểu gì cũng cảm thấy không thuận tai thế nhỉ."

Đúng lúc ấy tiếng chuông hết tiết vang lên, trường học đang yên tĩnh bỗng vỡ òa âm thanh, cô giáo coi như không nghe thấy lời Giang Vi Phong nói, vẫn nhìn Lâm Giáng: "Sao em có thể để thành tích sa sút đến thế được?"

Lâm Giáng mấp máy khóe miệng, thực ra trừ việc thực lực của bản thân không tốt ra thì hôm ấy vẫn còn có nguyên nhân khác... Nhưng cô không thể có gì nói đó được, chẳng lẽ lại bảo hôm đó em đau bụng vì đến tháng?

"Là do em sơ suất ạ." Cô chỉ có thể bịa ra cái lý do vạn năng này.

May thay giáo viên tiếng Anh không tiếp tục làm khó cô nữa: "Bình thường em chịu khó đi theo học hỏi kinh nghiệm từ Giang Vi Phong đi, mặc dù mấy môn khác của cậu ấy không ra làm sao cả nhưng môn Anh lại rất tốt. Em cũng đừng cảm thấy ngại, nếu không tiện thì liên lạc qua QQ cũng được. Tóm lại kỳ thi giữa kỳ lần này cô buộc phải nhìn thấy điểm của em trên 100."

Lâm Giáng sụp đổ tinh thần.

"Lại còn bắt tôi nhọc lòng không công cơ đấy?" Hai người ra khỏi văn phòng, Giang Vi Phong cực kỳ cạn lời cười nói.

Lâm Giáng áy náy mím môi: "Chuyện đó, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không phiền đến cậu đâu."

Giang Vi Phong lôi điện thoại từ trong túi ra, thổi tung tóc mái, nói: "Nick "dusk" ở trong nhóm là cậu đúng không?"

"Ừ?" Cô ngây người.

"Tôi add cậu rồi đấy, cậu chấp nhận đi." Giang Vi Phong không buồn để ý nói.

Lâm Giáng mờ mịt, mấp máy môi không nói nên lời.

Giang Vi Phong nói tiếp: "Tôi không biết dạy người khác, nhưng nếu cậu có vấn đề cứ hỏi tôi là được."

Lâm Giáng thẹn thùng cười: "Tò mò thật đấy, sao môn Anh của cậu lại tốt thế?"

Lúc Lâm Giáng nói ra lời này, hai người đang trên đường trở về lớp, cô vừa dứt lời, bước chân Giang Vi Phong liền khựng lại, anh quay đầu mặt đối mặt với cô, Lâm Giáng hít thở không thông.

Cô chỉ thấy anh nhếch môi cười nhẹ, giọng nói vẫn hết mức tản mạn: "Cả bố và mẹ tôi đều dạy tiếng Anh."

Lâm Giáng "à" một tiếng, sau đó liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng không hỏi lại nữa, chỉ thì thầm đáp lại anh: "Thì ra là thế."

Hai người đang nói chuyện thì đã đi đến tòa nhà dạy học, phía trước là một đám nam sinh đang cúi mặt cười đùa, Lâm Giáng nhận ra đó là mấy học sinh nam lớp 16, cô liền quay mặt nói với Giang Vi Phong "Tôi đi trước đây", Giang Vi Phong đáp "được".

Đằng sau truyền đến tiếng nói chuyện rộn rã, có người nói muốn đi quán net, hỏi anh có muốn đi cùng không, anh nói, hỏi thừa.

Lâm Giáng cười chạy lên tầng trên, không để ý ánh mắt của nam sinh phía sau rơi trên người cô đúng lúc cô đang quay người chạy về lớp học, mãi cho đến khi bóng lưng cô sắp biến mất nơi góc cua mới thu lại.

Vào đến lớp Lâm Giáng liền nóng lòng chấp nhận lời mời kết bạn của Giang Vi Phong, tên tài khoản của cô là "dusk", dịch là ra hoàng hôn, ngụ ý chính là khung cảnh cô gặp anh lần đầu tiên, hễ nhớ lại cách anh phát âm cực chuẩn tên nick của cô, góc khuất trong trái tim cô như có sao băng vụt qua vậy.

Buổi tối sau khi về nhà, Lâm Giáng vừa ngồi ăn khuya vừa vào trang cá nhân của Giang Vi Phong lướt xem.

Trang cá nhân của anh chỉ có hai bài đăng, một bài là khoe chiếc ván trượt anh mới mua, một bài là chiếc ảnh selfie anh đăng từ một năm trước, ảnh đen trắng chụp góc nghiêng, có chút mơ hồ. Cô bỗng dưng cảm thấy bức ảnh này vô cùng quen thuộc, bèn lưu về máy.

Bảng tin của anh có lẽ đã được dọn dẹp qua, chỉ có một dòng anh để lại "Khu vực hạn chế riêng tư, không xâm phạm", cô lè lưỡi rồi thoát ra, sau đó lại vội vàng vào trang cá nhân của mình kiểm tra, xác định là không có thứ gì linh tinh rồi mới thoát ra ngoài.

Buổi tối sau khi làm xong bài tập, Lâm Giáng lại bất giác lôi điện thoại ra, đăng nhập vào nick mình, vừa nhìn liền thấy có thông báo anh đã ghé thăm trang cá nhân của mình, cô liền kích động đến nỗi ngón chân quắp lại với nhau.

Tên tài khoản của anh là "Tưởng Tượng", ảnh đại diện toàn là một màu đen, cô đổi cho anh một cái biệt hiệu khác, rồi lại lén lút xếp riêng anh vào một nhóm khác.

Cuối cùng đêm đó Lâm Giáng không biết mình đã đi ngủ như thế nào, tóm lại trong mơ cô toàn cười.
Bình Luận (0)
Comment