Đợi Gió

Chương 62

Cô ấy nói cô ấy tên Lâm Giáng, Giáng trong Dương Giáng, Giáng trong màu đỏ thẫm.

Lời giải thích của cô ấy hoàn toàn là dư thừa.

Không biết bởi vì sao, khi lần đầu tiên tôi nghe cô ấy đọc tên của cô ấy lên, liền cảm thấy chữ "Giáng" trong tên cô ấy chính là chữ "Giáng" đó.

Thực lòng mà nói, nhớ được cô ấy hoàn toàn là vì cô ấy xinh đẹp.

Hôm đó sắc trời chưa tối lắm, lúc Thẩm Yến giới thiệu tên của cô ấy tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, khi đó tôi liền nghĩ, sao lại có người trắng đến vậy, trắng nõn giống hệt một vầng trăng.

Có một loại cảm giác khiến người khác không nhẫn tâm tới gần.

Vậy nên sau đó, tôi liền đem cô ấy "quên luôn".

Mãi cho đến khi trước lúc xảy ra sự việc của Lam Cảnh Vũ, nếu như không phải có người cố ý nhắc đến cô ấy, tôi thật sự đã hoàn toàn không quan tâm tới rằng trong cuộc sống còn có một cô gái từng lướt qua đời tôi như vậy.

Buổi hoàng hôn hôm đó, ráng chiều nhuộm bầu trời thành những màu đỏ khác nhau, nhưng không có một màu đỏ nào đẹp hơn màu máu của cô ấy khi cô ấy che chắn cho tôi không bị đả thương.

Lúc đó tâm trạng của tôi thế nào?

Không nhớ rõ nữa rồi.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ màu đỏ ấy.

Sau này tôi và Triệu Tư Ý chia tay, cô ta tới tìm tôi khóc lóc.

Nói thật lòng, tôi rất bực bội. Bởi vì như vậy, chứng tỏ rằng tôi quả thực từng động lòng với Triệu Tư Ý, cho dù chỉ một chút.

Không vì lý do nào khác, chỉ vì cô ta khá xinh.

Trước Triệu Tư Ý tôi từng thay rất nhiều bạn gái, tôi cũng thích mấy cô gái kia, cũng chỉ vì xinh đẹp, nhưng hầu hết bọn họ đều thích quản đông quản tây, lúc thì cảnh giác có phải trong lớp tôi có em gái xinh đẹp nào đó không, lại còn muốn mua chuộc bọn Cố Tường để làm tai mắt.

Phiền phức.

Tôi sợ phiền phức, rất sợ.

Vậy nên Triệu Tư Ý so với bọn họ, rõ ràng tốt hơn.

Mẹ cô ta quản thúc cô ta còn chặt hơn cả những nữ sinh kia quản tôi, điều này đối với tôi mà nói, chẳng có gì là bất tiện cả, buộc phải nói thì cũng chỉ có một điều không tiện đó là, buổi tối ra ngoài chơi, người khác đều đưa bạn gái theo, một mình tôi không có.

Nhưng cô ta như vậy đỡ rắc rối.

Lúc đó tôi hồn nhiên.

Con gái một khi đã quấn lấy người khác thì đều giống nhau, cô ta đến tìm tôi, mỗi một lần gọi tôi là anh trai tôi đều khó chịu một chút, mỗi lần cô ta rơi nước mắt là tôi liền cảm thấy chán ghét hơn một phần.

Sự thật chứng minh, một khi trong lòng con trai đã không thích bạn, thì con gái có hạ mình tới đâu cũng không có tác dụng.

Trong lúc cô ta khóc đến mức đau khổ nhất, tôi quay người bước xuống lầu.

Nào ngờ, lập tức đụng mặt với Lâm Giáng.

Phải hình dung ánh mắt lúc ấy của Lâm Giáng như thế nào đây, vốn từ vựng của tôi có giới hạn, nếu như buộc phải nói một chữ, vậy có lẽ tôi sẽ dùng cơn mưa ngày hôm đó để làm ví dụ.

Trận mưa ngày ấy con mẹ nó thật có cảm giác u sầu.

Kể từ lần ấy Lâm Giáng liên tục xông vào cuộc sống của tôi.

Hôm đó là sinh nhật Cố Tường, cô ấy cũng đến, sau đó cô ấy còn hát một bài tiếng Quảng Đông, bài hát ấy sau này cũng trở thành bài hát tiếng Quảng Đông đầu tiên mà tôi học được.

Tôi cảm thấy Dương Thiên Hoa còn hát không hay bằng cô ấy.

Không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, khoảng thời gian ấy Thành Minh Hạo ngày nào cũng lặp đi lặp lại lời bài hát "Lời cầu nguyện của thiếu nữ", cứ hễ rảnh là lại nhắc tới Lâm Giáng.

Thành Minh Hạo nói:

"Lâm Giáng thật xinh đẹp, hơn hết là trong sáng sạch sẽ."

"Tôi thích Lâm Giáng quá đi mất."

"Cậu thử nói xem Lâm Giáng cũng thích tôi chứ?"

Thì ra thiếu nam cũng sẽ tương tư.

Tôi chán ghét việc cậu ấy cứ càm ràm mãi, nhưng lại giống như bị cậu ấy tẩy não vậy, hình như ở đâu cũng gặp được cô ấy.

Hôm đó tôi cùng với mấy người anh em đi lượn phố, lúc đi qua trường học trùng hợp nhìn thấy Thẩm Yến chở cô ấy từ trong trường đi ra, cô ấy ngồi trên yên sau của Thẩm Yến, ngước cổ lên nói chuyện cùng Thẩm Yến, không biết hai người đã nói gì mà cô ấy cười đến nỗi híp hết mắt lại.

Sau đó cứ luôn gặp được cô ấy.

Còn có hôm đó, thằng nhãi bên lớp bảy gây chuyện, cực kỳ trẻ con đứng trước mặt gọi Thạch Đầu là con lợn mập, tôi và mấy người anh em qua đó tìm cậu ta "tâm sự mỏng", trùng hợp thấy Lâm Giáng bước ra từ tiệm photocopy, cô ấy nhìn thấy tôi từ phía xa, đứng ngây người ở đó một lúc, sau đó rẽ vào một đường khác để về trường.

Sau đó tôi chửi Thành Minh Hạo, đừng có suốt ngày gọi Lâm Giáng Lâm Giáng ở mồm được không, không có tiền đồ gì cả.

Lúc này Thành Minh Hạo dường như ý thức được mình vấp phải trắc trở rồi, ôm chai rượu than thở, hỏi tôi:

"Cậu nói xem có phải Lâm Giáng thích Thẩm Yến thật rồi không?"

Làm sao mà tôi biết được?

Cũng chính bởi thế, vì để người anh em của mình không phải chịu nỗi khổ tương tư, nên tôi mới lưu ý hơn.

Nhưng sao lại lưu ý phải toàn mấy chuyện không đâu thế nhỉ?

Là lưu ý chuyện mỗi ngày cô ấy để Thẩm Yến đưa đón đi học? Hay là lưu ý chuyện Thẩm Yến cởi áo khoác ngoài cho cô ấy mặc? Là khi cô ấy đứng ở sân bóng được người khác hỏi ai sẽ thắng liền nhất định chọn Thẩm Yến? Hay là nụ cười không chút phòng bị cô ấy dành cho Thẩm Yến?

Chi tiết sẽ không qua mắt được người khác, cô ấy và chàng thanh mai trúc mã của mình, đều có ý với nhau.

Nếu không thì, tại sao tất cả mọi người đều nói, Thẩm Yến và Lâm Giáng thật xứng đôi.

Nếu không thì, tại sao khi có người gọi Lâm Giáng là "chị dâu", Thẩm Yến chưa bao giờ giải thích.

Sau đó, tôi bắt đầu không còn hảo cảm với cô ấy mấy.

Nhưng lúc ấy suy cho cùng thì vẫn còn nhỏ tuổi, rất nhiều năm sau này tôi mới biết, tình yêu của rất nhiều chàng trai đều bắt đầu từ không có hảo cảm.

Đêm tất niên hôm ấy, tôi chọc cho Lâm Giáng khóc mất rồi.

Sau đó tâm trạng của tôi cũng chẳng vui vẻ gì, hẹn mấy người anh em cùng nhau đến quảng trường Quang Minh trượt ván. Nhưng hôm ấy quảng trường bắn pháo hoa, người mỗi lúc một đông, chúng tôi không thể không về nhà trước dự tính, chính vào lúc tôi chen chúc trong dòng người, tôi nhìn thấy cô ấy từ phía xa.

Cô ấy đứng giữa đám đông, ngước đầu ngắm pháo hoa, chẳng mấy chốc liền chắp hai tay lại, thành kính cầu nguyện.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hình như mọi tiếng huyên náo trên thế gian đều biến mất.

Giữa khoảng trời đất chỉ có một mình cô ấy.

Sau đó tôi bắt đầu hối hận vì ban nãy mình đã châm chọc cô ấy, bởi vì xem ra cô ấy không hề... xấu xa đến như vậy.

Tôi thích Lâm Giáng, không một ai biết chuyện này, kể cả bản thân tôi.

Đây có lẽ là hành động ngu xuẩn nhất trên thế giới này.

Vậy nên khi tôi nhìn thấy ID tài khoản QQ của cô ấy trên điện thoại của dì Trịnh, lúc đó không khác gì trời đất sụp đổ.

Bầu trời sụp xuống, rời núi lật biển, trời long đất nở, rung trời động đất... Những từ này toàn bộ đều đập lên mặt tôi.

Đây chính là một phát tát mà thanh xuân dành cho tôi.

Mà khoảnh khắc biết được chân tướng, thanh xuân của tôi cũng kết thúc tại đây.

Mấy năm sau đó, trong cuộc sống của tôi, không liên quan gì tới yêu đương nữa.

Rất nhiều người hỏi tôi các thể các loại câu hỏi:

"Có phải đang cấm dục?"

"Có phải là gay không?"

"Có phải phương diện kia không được không?"

Đệt.

Cút con mẹ nó đi, ông đây mà phương diện kia không được?

Tôi càng nghiện thuốc lá hơn, thực ra là vì nỗi sầu trong tim lớn.

Tôi càng muốn đến tìm cô ấy, ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy, rồi l.ột sạch từng bộ đồ trên người cô ấy, cuối cùng từng lần từng lần quấn quýt trên người cô ấy.

Tôi càng muốn hôn cô ấy, nói với cô ấy rằng ông đây cũng thích cô ấy rồi! Chắc là cô ấy sẽ khóc nhỉ? Sau đó tôi sẽ ăn sạch nước mắt của cô ấy, rồi ăn sạch cô ấy luôn.

Nhưng tôi chỉ dám thực hiện bước đầu tiên.

Đó là đi tìm cô ấy.

Tôi đến thành phố mà cô ấy đang theo học, ngắm nhìn hàng hoa đinh hương dưới kí túc xá của cô ấy, ăn cơm gà kho mười tệ một suất trong căng tin trường của cô ấy, rồi ngồi trên bậc thang ở sân vận động ngắm trời.

Không gặp được cô ấy, nhưng dường như cũng chẳng phải vì để gặp cô ấy.

Nói thực lòng, chỉ có một mình tôi biết, có một số điều bất ổn đang lớn lên trong cơ thể tôi.

Tôi gọi chung chúng là... không có cảm giác an toàn.

Không có cảm giác an toàn, vậy nên tôi chuyển từ trường phía đông sang, như vậy sẽ không phải nhớ đến khung cảnh mà người mẹ của mình mất đi; không có cảm giác an toàn, vậy nên lúc biết Lâm Giáng có lẽ thích Thẩm Yến, phản ứng đầu tiên của tôi là trốn tránh và không quan tâm, như vậy sẽ không cần chịu đựng cảm giác hiu quạnh khi ánh mắt của cô ấy chưa từng nán lại trên người tôi; không có cảm giác an toàn, vậy nên tôi không dám bỏ mặc tất cả để đi tìm cô ấy khi biết được mọi việc.

Bạn biết không?

Tình yêu có lúc không chỉ thể hiện ở dũng khí, mà còn thể hiện ở sự lùi bước.

Cũng giống như một quyển sách nào đó tôi từng đọc qua, tôi đã quên mất tên của nó rồi, bên trong có viết rằng: Dấu hiệu khi con gái thật lòng yêu ai đó là dũng cảm, còn con trai thì nhát gan.

Vậy mà Giang Vi Phong tôi cũng có ngày biết sợ hãi cơ đấy... Tôi sợ không cho nổi cô ấy một tương lai tốt đẹp.

Lúc đó tôi ngỗ nghịch quá.

Người ta chỉ biết, lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, nhưng lại không biết lãng tử quay đầu lại là một chuyện khó khăn biết nhường nào.

Hôm nay tôi biết tin Lâm Giáng đã về nước.

Bảy năm rồi, bảy năm tôi và cô ấy không gặp nhau, cho dù có liên lạc thì chẳng qua cũng chỉ là cô ấy giả vờ "gửi đồng loạt không thể thu hồi".

Tôi hút hết một bao thuốc, nghĩ cả một đêm.

Tôi không nên tiếp tục đợi nữa đúng không?

Cái gì gọi là thành công? Trên đời còn rất nhiều chàng trai khác ưu tú hơn tôi, cho dù tôi không cho cô ấy được thứ tốt nhất trên thế giới, nhưng có thể trao cho cô ấy tình yêu trọn vẹn nhất trên đời.

Bao nhiêu năm rồi, tôi mới nghĩ thông:

Nếu như một chàng trai thật lòng yêu một cô gái, thì dù cho lúc ấy không có gì trong tay cũng sẽ liều mạng mang đến cho cô ấy một tương lai tươi đẹp, trao cho cô ấy một kết cục tốt.

Bởi vì thật lòng yêu một người, làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy lựa chọn người khác?

Tôi không làm được, tôi vĩnh viễn không thể chúc cô ấy gặp được người đàn ông tốt hơn, bởi vì tôi sẽ là người đàn ông tốt nhất ấy.

Lúc này là năm giờ sáng, tôi hút mấy điếu thuốc, ngắm màu trắng bạc đang dần nhô lên phía chân trời.

Tôi muốn đến tìm cô ấy.

Tôi buộc phải đến tìm cô ấy.

Tôi còn nợ cô ấy một cái kết.

Còn cô ấy nợ tôi một câu chuyện chưa kể.

Tôi muốn nghe cô ấy nói từ đầu.

_____________________Hoàn___________________
Bình Luận (0)
Comment