Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 117

<!---->Long Đại nhíu mày: “Ta có rắc rối ư?”

Lương Đức Hạo nói: “La thừa tướng tiến cử trưởng sứ Bành Kế Hổ của hắn đảm nhận tuần tra sứ, Bành đại nhân vốn là lại quan giám sát, cũng coi như thích hợp, hoàng thượng để bọn ta bàn bạc, nếu không có dị nghị gì khác thì sẽ chọn hắn. Nhưng hôm đó Bành Kế Hổ đến phủ ta thăm viếng, hỏi thăm rất nhiều chuyện về ngươi và Long gia. Nghe ý thì xem ra, La thừa tướng cố ý nhân cơ hội này để xử lý ngươi đấy. Ấy vậy mà ngươi cứ khư khư giữ thóp lớn.”

Long Đại cười: “Ta thì có thóp gì chứ?”

“Ngươi để trong nhà chuẩn bị hôn sự cho ngươi, lại để nhị đệ ngươi tìm ngự sử đại phu Tạ đại nhân đến tiến môi cho ngươi, Tạ đại nhân vốn cùng quản lý sự vụ chung với La thừa tướng, La thừa tướng vẫn luôn phòng bị, hành động lần này của ngươi làm La thừa tường suy nghĩ rất nhiều, cứ mải đoán xem ngươi có thâm ý khác không. Bành đại nhân mới dứt khoát hỏi ta, Long tướng quân với Tạ đại nhân thân thiết như thế, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Long Đại cong môi, không giải thích.

Lương Đức Hạo lại tiếp: “Còn cả thân phận vị phu nhân tương lai kia của ngươi nữa, thế mà lại là con gái thương nhân.” Lương Đức Hạo trừng mắt với Long Đại, “Nói ngươi đấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế hả? Trong kinh thành có rất nhiều cô nương, vậy mà ngươi chẳng để vào mắt một ai cả, nhưng mới đến biên cảnh thành nhỏ đó là gặp được người trong lòng rồi ư? Tin tức này lan truyền khắp triều, người người đều đàm luận, đều đang suy đoán thâm ý trong đó.”

Long Đại hờ hững đáp: “Các vị đại nhân tất bật bận rộn, khổ cực vất vả, nhưng vẫn có thể tán gẫu náo nhiệt như trên phố phường, thả lỏng như thế cũng không tệ.”

Lương Đức Hạo tức giận: “Đừng có đổi chủ đề, đang nói chuyện chính với ngươi đấy. Ngươi rời kinh thành đã hơn nửa năm, là vì chiến sự biên giới, nay chiến sự đã đến lúc gấp rút, biên giới nguy hiểm trùng trùng, tình thế không rõ, nhưng ngươi lại cùng con gái thương nhân qua lại với nhau, đấy là chuyện loạn quân dâm doanh đấy. Tự ngươi nói xem, đây không phải là thóp lớn thì là gì? Những người kia vốn đã không vừa mắt ngươi rồi, chư quan lúc nào cũng muốn chỉnh Long gia các ngươi còn đang cười trộm đấy.”

Chụp mũ tội danh này nặng thật đấy, nhưng Long Đại không phản bác, chỉ im lặng lắng nghe.

Lương Đức Hạo lại nói: “Chắc chắn thái thú quận Mậu Sử Nghiêm Thanh khó giữ được chức quan rồi, hoàng thượng đã hạ chỉ, ắt hẳn sẽ tước quan lưu đày, còn gia tộc họ hàng hắn có dính líu hay không, đợi ta đi thẩm tra kỹ sẽ định đoạt. Tấu chương hắn trình lên rất lộn xộn, rốt cuộc Đông Lăng làm ầm chuyện gì hắn không biết, đại sứ Nam Tần bị ai giết hắn cũng không biết. Sau lại còn nói là âm mưu của Đông Lăng, khiêu khích quan hệ của Đại Tiêu ta với Nam Tần. Rồi sau đó lại sửa lại, nói là âm mưu của Nam Tần, muốn kéo Đông Lăng cùng kết đồng minh xâm hại Đại Tiêu ta. Còn nói có lẽ những tên thổ phỉ đó là lẻn vào biên giới Đông Lăng quốc không chừng. Nơi biên giới núi rừng liên miên bất tuyệt, chỗ ẩn thân của thổ phỉ quá nhiều.”

Long Đại gật đầu: “Thổ phỉ tụ tập không phải là chuyện ngày một ngày hai, bất kể là trú ngụ ở đâu, chúng đều phải ăn mặc chi tiêu, nhất định cướp tiền cướp vật không chỉ là chuyện lần một lần hai. Nếu không có bất kỳ manh mối nào, đột nhiên nhảy ra như thế, rồi sau đó tan biến không vết tích, vậy nhất định không phải là thổ phỉ rồi.”

“Bất kể là ai, tóm lại Sử Nghiêm Thanh không có bằng chứng, không nói rõ ràng. Đông Lăng và Nam Tần đẩy chuyện này lên Đại Tiêu chúng ta, chúng ta muốn giải thích cũng không thể. Cho dù suy đoán của Sử Nghiêm Thanh là đúng, nhưng chúng ta không điều tra ra được chân tướng, chỉ có thể gánh tiếng oan này. Dù là Nam Tần hay Đông Lăng, bên nào cũng đem binh đánh Đại Tiêu ta, xuất quân có tiếng. Chuyện này thì cũng không sao, Sử Nghiêm Thanh không dọn dẹp được cục diện kia đã đủ tệ hại lắm rồi, nhưng ngươi lại còn đón về mật sứ do hoàng đế Nam Tần âm thầm phái đi, sau đó chết trong phủ Diêu thái thú. Ngươi cảm thấy Sử Nghiêm Thanh gánh tội một mình cô đơn quá, nên ngươi cũng muốn góp vui hả?”

Long Đại không nói lời nào, dĩ nhiên hắn biết chuyện rất nghiêm trọng.

“Khi đó ta đã lên đường rồi, lúc nhận được tin thì đã chậm. Trong cung dùng bồ câu truyền tin cho ta, yêu cầu ta nhất định phải tra rõ chuyện hai quận, giám sát cuộc chiến tiền tuyến. Nhất là phải tra rõ liên hệ giữa ngươi với những chuyện này.” Lương Đức Hạo cau mày nói, “Nếu không phải ta tới, quả thật ngươi sẽ có rắc rối lớn đấy.”

Trái lại Long Đại chẳng hề hoảng hốt, chắp tay hành lễ: “Đa tạ đại nhân.”

Lương Đức Hạo nói: “Đừng đa tạ ta, nếu có vài việc ta đành bó tay thì cũng không có cách nào cả. Tự ngươi tính lại đi, bản thân mình có bao nhiêu thóp rồi. Phía ngự sử đại phu cũng bị hỏi thăm đấy. Hỏi chuyện ông ấy tiến môi cho ngươi, liệu trong đó có bí mật gì không thể cho người khác biết không. Rốt cuộc con gái thương nhân kia lai lịch thế nào, có liên quan với Nam Tần không.”

Long Đại cười khẽ: “Hoàng thượng sợ ta hồ đồ, trúng phải mỹ nhân kế ư?”

“Cũng không phải chỉ mỗi hoàng thượng thôi đâu, tất cả văn võ bá quan đề sợ hết hồn. Ngươi luôn không gần nữ sắc, không thích rượu thịt tầm hoan, người người đều biết. Còn lần này đi mới được bao lâu chứ, chưa gì đã có hôn sự, lại còn từ xa cấp tốc chuẩn bị giấy hôn thú lễ nghi định tịch bạc văn thư. Người không ở đây thì định thế nào? Còn cả thân phận nữ tử kia nữa. Nghe nói là đào hon trốn nhà. Cũng chỉ có đệ đệ nhà ngươi mới sẵn lòng gánh vác trận liều lĩnh của ngươi thôi. Quả thật quá liều rồi. Chớ nói quyền quý, dù là nhà bình thường cũng không tổ chức hôn sự như thế. Ngươi nói xem, rốt cuộc nữ tử kia là thế nào thế hả?”

“Cũng không phải có gì đặc biệt lắm, chỉ là vào thời điểm ấy, ta biết nàng chính là người nên cưới.”

Lương Đức Hạo không nói gì nữa, quả nhiên Long tướng quân vẫn trẻ tuổi khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, không nắm rõ chuyện nam nữ. Dù nói lời này tuy đã chậm, nhưng ông vẫn dùng giọng điệu trưởng bối dặn dò: “Vậy ngươi phải cân nhắc cẩn thận đấy, đợi đến thời cơ thích hợp chuẩn bị hôn sự cũng chưa muộn. Vào thời khắc quan trọng thế này, làm sao có thể hồ đồ vậy chứ.”

“Ta phải bảo vệ nàng ấy. Vì giờ đang là giây phút quan trọng, ta không thể rời đi được, nếu không cấp tốc quyết định thân phận cho nàng, chỉ sợ rằng sẽ có hậu họa. Chuyện này nói ra rất dài dòng, đúng là sẽ để lại mầm tai vạ thật, nhưng đã vậy, chỉ cần tìm cách giải quyết là được.”

Long Đại từ tốn nói, nhưng Lương Đức Hạo lại rất lo lắng.

Long Đại lại hỏi: “Lương đại nhân, đại nhân vừa nói, Bành Kế Hổ tiết lộ ý định điều tra ta với đại nhân, thế là đại nhân mới xin hoàng thượng hạ lệnh, đảm nhận tuần tra sứ này sao?”

“Đúng thế.” Lương Đức Hạo gật đầu, “Ta đã bàn bạc với những người khác, những người thích hợp khác, nếu không phải đang có chuyện quan trọng không tách ra được thì chính là không thể chèn ép được Bành Kế Hổ. Nếu giống Bành đại nhân, nhất định hoàng thượng sẽ không muốn, trái lại còn nghi ngờ dụng ý chúng ta chọn người, đến lúc đó ngươi chỉ mệt hơn thôi. Suy đi nghĩ lại, ta tự đề cử mình vậy. Chuyện quận Mậu này đúng là kỳ lạ, ta đồng ý đến, dĩ nhiên hoàng thượng rất vui.”

“Hoàng thượng có suy nghĩ gì trong cuộc chiến với Nam Tần lần này?”

Lương Đức Hạo nói: “Bất kể chuyện này có thế nào, đều không thể giải thích rõ được. Nam Tần xuất binh, thời gian lâu dần, nhất định hoàng đế Nam Tần có thể sẽ mời các nước tương trợ, đến lúc đó Đại Tiêu ta sẽ gặp nguy hiểm. Ý hoàng thượng là, nếu sự tình không đúng thì hãy giải hòa với Nam Tần. Công chúa Bình Tâm không chênh lệch tuổi với hoàng đế Nam Tần nhiều, mà người nhỏ tuổi hơn vẫn còn có công chúa Như Ý. Đến lúc đàm phán hòa bình, chúng ta có thể thăm dò ý của hoàng đế Nam Tần.”

Long Đại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghĩ đến An Chi Phủ đầu tiên, bất kể là quyền vị có cao đến đâu, hoặc giả là thương nhân bách tính, dường như con gái đều là tiền vốn để đổi lấy lợi nhuận. Hắn thiết nghĩ, An Nhược Thần cô nương của hắn nhất định sẽ rất tức giận với chuyện này.

Long Đại nói: “Hoàng thượng nghĩ quá sớm rồi.”

Lương Đức Hạo đáp: “Đó chỉ là bước cuối cùng thôi. Hoàng thượng không sợ Nam Tần, binh lực Đông Lăng không mạnh, cũng không thể chống cự. Điều hoàng thượng lo là Hạ quốc binh hùng tướng mạnh sẽ nhân cơ hội này mà khởi binh. Bọn chúng mãi vẫn không mượn được cớ để xâm chiếm, tuy nay không có quan hệ gì với Nam Tần, nhưng nếu Nam Tần thất bại, nhất định sẽ nhờ các nước khác giúp đỡ, hoặc là, Hạ quốc sẽ nhân cơ hội chủ động mượn binh, xâm nhập từ thành Cố Sa. Đến lúc đó sau lưng trước mặt chúng ta đều là địch, chỉ e chịu không nổi.”

“Thành Cố Sa có Mục lão tướng quân đấy, Hạ quốc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Huống hồ trước mắt chỉ mới tạm ngừng, Đông Lăng còn chưa dẫn binh sang. Mà viện binh của quận Ngọc Quan đã đến quận Mậu rồi, nếu Đông Lăng muốn giúp Nam Tần, thì đã mất đi thời cơ tốt nhất rồi.”

“Vậy cũng coi như là may mắn lớn cho chúng ta.”

Long Đại nói: “Cho nên vấn đề là ở chỗ, giữa ba nước, chỉ có hai liên bang. Nam Tần và Đông Lăng có thể được gọi là liên bang ư?”

Lương Đức Hạo sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải?”

“Nếu nhìn bề ngoài thì đúng là vậy. Nhưng đại nhân nên xem qua tấu chương của ta, thám tử của chúng ta ở Nam Tần đã bị Nam Tần sát hại.”

Lương Đức Hạo nói: “Đã xem rồi, chuyện mật thám này, huyên náo khá lớn ở thành Trung Lan đây.”

“Không chỉ mỗi thành Trung Lan thôi đâu. Trong thành Trung Lan cũng không ai biết chuyện thám tử Nam Tần chúng ta cả. Sứ thần Nam Tần bị giết ở quận Mậu, Hoắc tiên sinh mạo hiểm đến hiệp thương, kết quả cũng bỏ mạng một cách kỳ lạ. Không phải chỉ đơn giản mỗi mật thám thôi đâu, mà có khi trong quan phủ, hay thậm chí trong triều đình, nhất định có người giúp đỡ.”

Lương Đức Hạo biến sắc: “Long tướng quân, lời này không thể nói lung tung đâu.”

“Chỉ là suy đoán hợp lý mà thôi, không phải gài tang vật định tội qua loa, không thể bảo là nói lung tung được. Không biết là ai, không biết có bao nhiêu người tham gia, nhưng nhất định không phải là chuyện mấy mật thám Nam Tần làm ra, cũng tuyệt đối không thể là chuyện một người một ngựa phản quốc câu vinh được. Trong chuyện này, nhất định có âm mưu kinh thiên động địa.”

“Tại sao lại suy đoán như thế?”

“Sự thật đã rành rành ra vậy còn gì. Vì sao có thể hết lần này đến lần khác sát hại sứ thần Nam Tần thoát thân thành công, vì sao lại không hề có chút manh mối nào? Trong nha phủ tướng quân của ta ở thành Trung Lan cũng bị cài gian tế, chẳng những tính kế điệu hổ ly sơn, phá hỏng tra án, mà còn gài tang vật hãm hại, mưu hại người trung thành với ta.”

Lương Đức Hạo nhíu mày.

“Đại nhân.” Long Đại nói: “Đại nhân đảm nhận chức tuần tra sứ đến đây, tuy với ta mà nói là chuyện tốt, nhưng một khi đại nhân rời khỏi kinh thành, chức quyền của đại nhân sẽ tạm thời do thừa tướng đại nhân nắm giữ, toàn bộ binh tướng thống soái trong kinh và xung quanh sẽ rơi vào tay thừa tướng đại nhân.”

Lương Đức Hạo nghĩ một lúc, nghĩ rồi lại nghĩ, sắc mặt lập tức tái mét: “Ý ngươi là…”

“Tùy việc mà xét thôi. Ta vừa nói rồi đấy, không biết là ai, cũng không biết có bao nhiêu người, lại còn không thể kết luận mục đích được. Ta chỉ là nói sau khi đại nhân rời đi, trong triều đình đã xảy ra ít biến hóa mà thôi. Ta rời đi đã hơn nửa năm, trong triều có vấn đề gì, e là đại nhân phải biết rõ hơn ta.”

Lương Đức Hạo nói: “Khó trách ngươi gấp gáp tìm ta lén lút gặp mặt, có phải ngươi muốn tức tốc bàn bạc chuyện này, có đối sách tốt trước khi đại quân vào quận Mậu không? Nếu đợi đến khi ta sắp xếp xong hết thảy rồi ngươi mới gặp ta thì đã trễ rồi.”

Lương Đức Hạo và Long Đại cẩn thận bàn bạc một phen, đến khi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi.

“Trời tối rồi ta sẽ rời đi.” Lương Đức Hạo nói.

“Đến nửa đêm ta sẽ đi, khác thời gian với đại nhân.”

Lương Đức Hạo gật đầu, ông trầm ngâm một hồi rồi nói, “Tướng quân yên tâm, ta sẽ gửi thư cho Uất Nhậm đại nhân ở kinh đô, để ngài ấy đề phòng cẩn thận hơn. Cũng sẽ dâng tấu lên hoàng thượng, nói rõ chuyện tiền tuyến với ngài ấy, điều không nên nói, ta sẽ không tiết lộ dù chỉ nửa chữ, cũng sẽ không bứt dây động rừng.”

Long Đại thi lễ cám ơn. Chuyện tấu chương này, nếu là Lương Đức Hạo làm thì sẽ có sức thuyết phục hơn hắn nhiều.

“Đại nhân lên đường hãy cẩn thận.”

“Long tướng quân cứ yên tâm. Tuy ta rời xa đại quân, nhưng không ai biết được hành tung của ta cả, không sao đâu. Cũng xin tướng quân bảo trọng.”

Màn đêm buông xuống, Long Đại nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, bốn bề tĩnh lặng, hắn để ý đến động tĩnh bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng bước chân, tiếng động dừng lại khi đến trước phòng họ, có người gõ nhẹ lên cửa hai cái rồi rời đi. Không lâu sau, có hai cánh cửa có động tĩnh mở chốt, có tiếng bước chân của bốn người đi ra ngoài, sau đó là tiếng động đi xuống cầu thang.

Long Đại biết, đây là Lương Đức Hạo dẫn người rời đi.

Long Đại ngồi dậy, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nhanh chóng thấy bốn người nhóm Lương Đức Hạo cưỡi ngựa giơ đuốc rời khỏi khách điếm, chạy vào rừng cây bên cạnh khách điếm. Băng qua rừng cây là có thể đến gần quan đạo đi vòng sau núi. Đường đi như thế thích hợp với màn đêm hơn, mà hành trình cũng được rút ngắn khá nhiều.

Long Đại thấy bọn họ đi vào rừng cây, vừa định xoay người đóng cửa sổ thì bên tai nghe thấy tiếng hô lớn: “Có thích khách!”

Long Đại tập võ, dĩ nhiên thính giác nhạy hơn người thường nhiều. Nghe thấy tiếng hô, hắn xách đại đao lên, điểm mũi chân một cái, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Trong rừng cây, bảy tám hắc y nhân che mặt đang tập kích đoàn người Lương Đức Hạo. Ba hộ vệ của Lương Đức Hạo đã nhảy xuống ngựa, gắng sức chống cự. Tuy Lương Đức Hạo là thái úy, trông coi quân sự binh quyền, nhưng vẫn là xuất thân từ quan văn, bình thường chỉ tập được một chiêu nửa thức, trong tình cảnh này thì rất khó để tự vệ. Thích khách vung đại đao đến, Lương Đức Hạo chật vật ngã khỏi mình ngựa. Một đao chém tới trước mắt, ông vội lăn một vòng tránh thoát. Rút dao găm phòng bị ra, lại chợt nghe thấy tiếng cười châm biếm của thích khách.

Ngựa giật mình chạy ra xa, ba hộ vệ nhanh chóng lùi về phía sau, bao bọc Lương Đức Hạo ở trong vòng. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, võ nghệ cao cường. Một hộ vệ đỡ lấy đao, lập tức bị một kẻ khác tung cước đạp bay, một tên khác đuổi kịp, vung kiếm nhắm thẳng vào mặt Lương Đức Hạo. Một hộ vệ khác huơ kiếm đánh tới, nhưng bên hông lại bị thích khách xỉa đao chém lấy. Hộ vệ hét lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất, Một thích khách khác nhích người lên, đâm kiếm xuống ngực của hộ vệ ngã trên đất. Hộ vệ kia khục khặc một tiếng, theo bản tăng giơ tay muốn tóm lấy thanh kiếm, thế nhưng lại chẳng có sức lực, tứ chi chợt buông lỏng, hai tay rơi trên đất, lúc này đã đứt hơi.

Lương Đức Hạo cả kinh thất sắc. Đúng lúc này một thích khách khác lại bổ nhào về phía ông, hai hộ vệ khác một người thì đang lấy một địch ba, một người thì bị thương khó khăn né tránh một kích trí mạng. Lương Đức Hạo giơ tay vung dao găm lên theo bản năng, chợt nghe “soạt” một tiếng, một thanh đại đao bay đến, cắm thẳng vào giữa ngực thích khách.

Cơ thể thích khách chợt căng cứng, cúi đầu nhìn đại đao trước ngực, rồi dần ngã xuống trong cái nhìn mở to mắt của Lương Đức Hạo.

Lương Đức Hạo quay đầu lại, thấy Long Đại đang vọt đến. Ông quát to: “Long tướng quân.”

Đám thích khách còn lại đang chuẩn bị giết Lương Đức Hạo nhìn thấy tình hình đó thì hai mắt nhìn nhau, rồi cùng xoay người xông về Long Đại.

Long Đại cũng chẳng dừng chân, đạp một cái lên thân cây, mượn lực bay lên không quét ngang chân, đá trúng đầu một thích khách, kẻ kia rên lên rồi ngã xuống đất, mũi chân Long Đại vừa chạm đất đã xỉa một cái, đá trường kiếm của kẻ kia lên giơ tay chụp lấy, “keng” một tiếng né người đỡ lấy đại đao của tên còn lại, rồi trở tay vung chưởng đẩy một kẻ khác đang từ bên trái lao đến. Xoay cổ tay, trường kiếm móc cái nữa, tóm lấy hai kiếm lao về phía đại đao của kẻ kia.

Lúc đại đao của kẻ kia và trường kiếm của Long Đại đập vào nhau, hổ khẩu* rung đến phát đau, còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt đã hoa lên, trường kiếm của Long Đại đã hất đại đao của hắn ra chém đến. Theo bản năng kẻ kia nhảy lùi về phía sau, nhưng trong lúc đó Long Đại đã xoay tay thu kiếm, né người tránh đi, trường kiếm đâm về phía sau, trúng ngay ngực kẻ tấn công Long Đại ở sau lưng, mất mạng tại chỗ.

(*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Long Đại chẳng hề dừng lại, cũng không thèm nhìn sang, lập tức rút kiếm xoay người, bay lên không tung cước nghiêng người, đá văng tên thích khách bên trái đang tấn công đến, cướp trước hai bước, giơ tay vung kiếm về thích khách đang huơ đại đao. Thích khách kia vội giơ đao lên che, nhưng không ngờ dưới chân Long Đại lại dao động, lật người tránh được đao kia, vung chưởng đập vào ngực kẻ nọ.

Kẻ nọ phụt ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra xa, đập vào thân cây rồi “bịch” một tiếng rơi xuống đất.

Long Đại mặc xác hắn ta, xoay người vung trường kiếm lên, “soạt” một tiếng, trường kiếm đâm vào ngực thích khách, thích khách rú lên thảm thiết, một hộ vệ của Lương Đức Hạo thoát khỏi đại đao, vội vàng bổ một cước cho kẻ kia. Thích khách ngã xuống đất, không còn nhúc nhích được gì.

Long Đại tiến lên một bước, xoay người rút đại đao của mình cắm trên người tên thích khách tắt thở đầu tiên ra, quay lưng vung đao soạt một phát, chẳng những đỡ được một đao của thích khách, còn cố nhanh chóng đuổi theo bồi thêm một phát, chém bay đầu đối phương. Động tác rất liền mạch, không ngừng nghỉ tí nào.

Lương Đức Hạo trợn mắt há mồm.

Ông đã từng nghe nói về uy danh của Long Đại trên chiến trường, nhưng chưa từng thấy hắn giết địch thế nào cả. Xưa nay khi gặp nhau bàn chuyện, tuy Long Đại không che giấu khí thế võ tướng trên người, nhưng cũng coi như nho nhã lễ độ. Nay có lưỡi đao sắc bén trong tay, chẳng mấy chốc đã giết liền sáu tên. Mà hắn chẳng hề thở gấp hay đổi sắc mặt chút nào, xoay người nhìn về phía hai tên thích khách còn lại, bình tĩnh tiến đến gần chúng.

Hai tên thích khách kia che mặt, không thấy rõ biểu cảm, nhưng bước chân đã có phần hoảng hốt. Bọn chúng không muốn chiến nữa, quay người bỏ chạy.

Long Đại nói: “Không được để chúng thoát.”

Hai hộ vệ của Lương Đức Hạo ngẩn người, rồi vội vàng đuổi theo.

Long Đại nói: “Kẻ chạy nhanh nhất phải chết!” Giọng hắn không lớn không nhỏ, nhưng truyền vào tai mọi người rất rõ. Hai kẻ chạy trốn mềm nhũn cả chân, sợ hãi không dám chạy nữa. Hai kẻ đưa mắt nhìn nhau, như xem xem ai là người sẽ chạy xa hơn. Mà khi chúng chừng lại thì hộ vệ của Lương Đức Hạo đã đuổi kịp, trường kiếm gác lên cổ bọn chúng, còn Long Đại, cũng đang đứng trước mặt chúng.

Hộ vệ đạp một phát vào sau đầu gối của hai tên thích khách, “bịch” một tiếng hai kẻ quỳ xuống.

Vải đen che mặt bị kéo lên, trường kiếm bên người bị đá ra xa. Lương Đức Hạo bước đến, trong tay là cây đuốc hộ vệ cầm khi đi đường, lúc nãy bị tập kích nên đuốc bị ném xuống đất, bây giờ nhặt lên đốt lần nữa, lúc này mới có ánh sáng.

Đưa đuốc lại gần nhìn kỹ hai kẻ kia, không ai nhận ra cả.

Lương Đức Hạo hỏi: “Là ai phái các ngươi đến?”

Hai kẻ kia cắn răng, không lên tiếng. Hộ vệ nhấn trường kiếm gác trên cổ chúng xuống, quát lớn: “Nói!”

Hai kẻ kia như phát hiện ra bản thân là manh mối có giá trị, sẽ không bị giết, thế là nói: “Có gan thì giết bọn ta đi.”

Lương Đức Hạo nhíu mày: “Các ngươi biết ta là ai ư?”

Hai kẻ kia không nói, nhưng ánh mắt đã cho câu trả lời, đúng là biết Lương Đức Hạo là ai.

“Các ngươi đến, là muốn lấy mạng của ta?”

Một thích khách nói: “Không phải quá rõ rồi sao?”

Lương Đức Hạo hỏi lại: “Là kẻ nào phái các ngươi tới?”

Hai kẻ kia không đáp. Hộ vệ của Lương Đức Hạo tức tới mức đá mạnh vào chúng mấy phát, làm chúng phải mở to miệng. Khóe miệng hai kẻ kia chảy đầy máu, thế nhưng vẫn không nói.

Long Đại hờ hững mở miệng: “Hỏi khẩu cung, chỉ cần giữ lại một tên là được.”

Hai kẻ kia sửng sốt.

“Giữ lại tên biết nội tình, kẻ còn lại giết đi.” Giọng Long Đại vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tàn khốc vô cùng.

Kiếm trong tay hộ vệ của Lương Đức Hạo ấn mạnh xuống cổ thích khách. Ai mới là kẻ biết nội tình đây? Phải giết ai bây giờ?

Mặt hai kẻ quỳ trên đất lúc trắng lúc xanh, chúng nhìn vào mắt Long Đại, đã sợ đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm áo.

Long Đại mím môi, nói với vẻ như bất đắc dĩ:“Nếu không biết được kẻ nào biết nhiều thì giết đại một tên đi.”

Vừa dứt lời, hai kẻ kia cướp đáp:“Là La thừa tướng phái bọn ta đến.”
Bình Luận (0)
Comment