<!---->Đúng như dự đoán, đã xảy ra chuyện thật.
Tiết phu nhân nghe a hoàn báo, nói nàng ta vừa từ nhà kho về,
đúng lúc thấy hộ viện của công tử áp giải hai người trói gô trở lại,
hình như từ cửa sau vào phủ, đến thẳng viện tử của công tử.
Tiết phu nhân sợ hết hồn, vội để a hoàn đi hỏi rõ. Kết quả a
hoàn chạy một chuyến rồi quay lại đáp, nói không được công tử dặn dò,
bọn họ không muốn nói. Chỉ nói đợi công tử về xử lý sau.
Tiết phu nhân hết cách. Con trai bà làm việc gì cũng có chủ ý,
dù hiếu thảo nghe lời đấy, nhưng hễ là chuyện nó muốn làm thì bà và lão
gia cũng không quản được. Không khỏi không thừa nhận, đúng là từ nhỏ đã
được cưng chiều quá.
Tiết phu nhân lại chờ, cuối cùng cũng chờ được Tiết Tự Nhiên
quay về. Đầu tiên là nghe thấy động tĩnh có người vào viện tử, tiếp sau
đó là a hoàn kinh ngạc chạy vào. Còn chưa nói xong câu “công tử quay về” thì Tiết Tự Nhiên đã bước vào phòng.
“Bái kiến mẫu thân.” Tiết Tự Nhiên ung dung hành lễ. Thế nhưng
Tiết phu nhân lại thấy a hoàn đứng cạnh người hắn cứ khoa tay múa chân
chỉ ra ngoài.
Tiết Tự Nhiên nhìn theo tầm mắt của mẹ, quay đầu lại nhìn a hoàn. A hoàn vội thu tay về, đứng lại ngay ngắn.
“Mẫu thân, nhị tiểu thư An gia đã tới, phải phiền mẫu thân tiếp đón rồi.” Tiết Tự Nhiên nói.
A hoàn của Tiết phu nhân hấp tấp nói: “Kiệu của công tử đang dừng ở ngoài nhà.”
Tiết phu nhân cả kinh, không dẫn người vào nhà mà lại trực tiếp khiêng kiệu đến viện tử của bà, đây là có ý gì?
Tiết phu nhân vội bước gấp ra ngoài nhà, quả nhiên thấy kiệu
của Tiết Tự Nhiên dừng ở trong viện tử, bên cạnh có hộ vệ của Tiết Tự
Nhiên canh chừng.
Tiết phu nhân ngẩn người, đội hình này đúng là hù dọa người ta, nếu bà vén màn kiệu lên, không phải là thấy An nhị cô nương bị trói đấy chứ?
Tiết Tự Nhiên đi theo sau Tiết phu nhân, hắng giọng nói: “Nhị
cô nương trên đường gặp cướp, nghi dung không được gọn cho lắm, mẫu thân tìm người chuẩn bị xiêm y sạch sẽ cho nàng đi, để nàng sửa soạn lại,
uống chút trà nóng nói đôi lời, còn con đi xem đám phỉ tặc kia trước
đã.”
Tiết Tự Nhiên nói rồi định đi ra khỏi viện.
Tiết phu nhân vẫn chưa hoàn hồn. Gặp cướp? Nghi không không gọn? Vậy ở Phúc Vận Lai là trò chuyện hay đánh nhau thế?
Tiết Tự Nhiên đi được mấy bước thì quay đầu lại: “Đúng rồi, mẫu thân đừng báo quan.”
Tiết phu nhân trợn mắt: “Mẹ phải báo cho cha con.” Chuyện báo
quan này dĩ nhiên phải thảo luận kỹ lưỡng, nếu có báo thì cũng phải do
An gia đi báo, chuyện liên quan đến danh tiết cô nương nhà người ta,
không phải là trò đùa. An Nhược Hi gặp chuyện trong lúc gặp mặt Tiết Tự
Nhiên, lại được đưa về Tiết phủ, chuyện này mà làm không khéo thì Tiết
gia bọn họ phải gánh họa. Tiết phu nhân nói rồi liền ra hiệu cho a hoàn. A hoàn hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài sai người đến cửa hàng tìm lão gia về phủ.
Báo cho phụ thân thì cứ báo, Tiết Tự Nhiên không ý kiến chuyện
này lắm, hắn cũng không cản được. Tiết Tự Nhiên dẫn người trong viện rời đi.
Tiết Tự Nhiên thấy trong sân không còn nam nhân nào nữa thì lúc này mới tiến lên, cách màn kiệu hỏi: “An cô nương, là ta đây, bên ngoài không có người, cô nương có thể đi ra không?”
An Nhược Hi đỏ mặt, không muốn ra cũng phải ra. Thật ra nàng
cảm thấy nếu có cái hang có thể chui vào thì tốt qua. Chui thẳng một
đường về nhà, từ đó không gặp ai nữa.
An Nhược Hi vén màn kiệu lên, vừa bất ngờ lại vừa lúng túng bước ra, cúi đồng khẽ gọi: “Tiết phu nhân.”
Tiết phu nhân thấy xiêm y trên người nàng toàn máu với vết bẩn
nhăn nhúm thì sợ hết hồn, nhưng lại sợ làm An Nhược Hi giật mình thêm
nên bình tĩnh kéo tay An Nhược Hi lại hỏi: “Có bị thương gì không?”
An Nhược Hi lắc đầu, xấu hổ nói: “Đã làm phiền phu nhân rồi.”
“Không phiền gì hết, đâu phải do ngươi sai.” Tiết phu nhân ôn
tồn nói. Nhưng An Nhược Hi nghe mà lòng lại khó chịu. Tiết phu nhân
không truy hỏi có chuyện gì xảy ra, lại không trách nàng gây ra tai họa, chẳng những ân cần hỏi nàng có bị thương hay không mà còn an ủi nàng,
bảo đấy không phải là lỗi của nàng.
Nhất định bà ấy là người mẹ tốt, cũng là mẹ chồng tốt. Bỗng An
Nhược Hi muốn khóc, đáng tiếc lại chẳng phải là mẹ chồng của nàng.
“Tiểu nữ…” An Nhược Hi cảm thấy mình nên nói gì đó.
“Vào nhà trước đi đã.” Tiết phu nhân nói: “Ta đã cho người
chuẩn bị xiêm y sạch cho cô nương rồi, cô nương rửa mặt sửa sang rồi
uống ly trà nóng, nghỉ ngơi khỏe rồi chúng ta hẵng nói chuyện sau, được
không?”
An Nhược Hi lắc đầu: “Đa tạ phu nhân. Tiểu nữ cảm thấy… tiểu nữ cảm thấy mình vẫn nên báo quan thì hơn.”
Tiết phu nhân nhíu mày.
“Tiểu nữ…” An Nhược Hi cắn môi, “Tiểu nữ biết là ai đã hại ta.” Chuyện này nói ra cũng quá mất mặt. An gia bọn họ dẫn sói vào nhà, một
cô nương chưa xuất giá như nàng, lại bị hảo hữu của phụ thân dùng thủ
đoạn thâm độc, chuyện quá mất thể diện, danh tiết của nàng cũng chẳng
còn nữa. Nhưng An Nhược Hi đã quyết rồi, lần này không thể bỏ qua cho
Tiền Bùi được, “Phu nhân, tiểu nữ muốn đi báo quan.”
Tiết phu nhân nghĩ rồi nói: “Một tiểu cô nương như ngươi đừng
có tự chủ trương, nếu đã biết ai muốn hại ngươi thì không cần gấp gáp gì cả. Hai nhà chúng ta suýt nữa là đã kết thân rồi, ngươi lại được con
trai ta đưa về, ta không thể khoanh tay đứng nhìn trước chuyện của ngươi được. Nếu đã bắt được kẻ ác thì thế này đi, ta sẽ cho người mời cha mẹ
ngươi đến, mọi người nói rõ chuyện này ra, thương lượng đối sách. Nên xử lý đám ác nhân kia thế nào, có cần báo quan không, phải báo quan thế
nào, mọi việc nghe xem ý của cha mẹ ngươi đã, thế nào?”
An Nhược Hi lắc đầu. Nếu cha mẹ nàng đến, chỉ sợ Tiền Bùi cũng
sẽ đi theo. Mà cho dù Tiền Bùi không đến thì nhất định cũng đã giao phó
xong cả rồi, cha nàng không dám báo quan. Sau đó mọi chuyện đều trở lại
điểm xuất phát.
Tiết phu nhân cũng chẳng nôn nóng trước lời từ chối của An
Nhược Hi, chỉ kiên nhẫn bảo: “Thế này đi, ngươi cứ vào nhà trước, chúng
ta ngồi lại chuyện trò. Ngươi nói với ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, sau đó ta sẽ để người đưa ngươi đến quận phủ nha môn.” Kéo dài thời
gian đợi lão gia về, khi ấy an bài tiếp cũng tốt.
An Nhược Hi không tiện từ chối, đành nhắm mắt theo Tiết phu
nhân vào nhà. Tiết phu nhân chuẩn bị áo thay cho nàng, sau một hồi bận
rộn rửa mặt chải đầu, vừa ngồi xuống uống nước chuẩn bị câu hỏi thì a
hoàn chạy vào báo: “Phu nhân, quận thừa đại nhân dẫn theo mấy vị bổ
khoái đã đến rồi. Nói là có người báo quan, nhị cô nương An gia gặp nạn, được công tử nhà ta cứu, công tử còn bắt phỉ tặc vào phủ, quận thừa đại nhân nói thái thú đại nhân dặn ngài ấy đến tra án, phải dẫn người về.”
Tiết phu nhân lấy làm kinh hãi: “Là ai báo quan?”
A hoàn chưa kịp đáp thì một a hoàn khác chạy vào: “Phu nhân, An đại cô nương đã đến.”
An Nhược Hi giật mình: “Đại tỷ đến làm gì?”
Hai a hoàn cùng đáp, “Không biết”, “không rõ”.
Không biết ai báo quan, không rõ An đại cô nương đến đây làm gì.
A hoàn vào sau nói thêm: “An đại cô nương nói vốn muốn gặp phu
nhân, nhưng sau khi thấy quận thừa đại nhân thì lại bảo muốn gặp cả công tử. Lúc này nàng ta đang còn cùng quận thừa đại nhân trò chuyện ở đại
sảnh.”
Tiết phu nhân đứng dậy, nói với An Nhược Hi: “Ta ra đằng trước xem sao, ngươi cứ ngồi đây đi.”
An Nhược Hi há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tiết phu nhân đã rời đi rồi.
Tiết phu nhân ra đến đại sảnh, dường như An Nhược Thần mới nói
chuyện với quận thừa xong, nàng thấy Tiết phu nhân thì vội thi lễ khách
sáo, nói mình đã mạo muội quấy rầy, vì đúng lúc Lư đại nhân Lư Chính bảo vệ nàng thấy Tiết công tử cứu nhị muội của nàng, lại sợ kẻ ác chạy trốn nên đã báo quan. Nàng nghe thấy tin, cũng vội đến thăm.
Quận thừa Hạ Chu cũng đã gặp Tiết phu nhân, lý do cũng nhất trí với An Nhược Thần. Nói là Lư đại nhân thúc ngựa đến nha môn báo quan,
nói trông thấy An nhị cô nương bị phỉ tặc tấn công, Tiết công tử làm
việc nghĩa cứu người. Lư đại nhân không rõ nguyên do, nhưng thấy sự tình nghiêm trọng, sợ Tiết công tử và An nhị cô nương gặp độc thủ, thế là
báo lên thái thú đại nhân tức tốc phái người xử án. Thái thú đại nhân
không thấy Tiết phủ và An phủ có người báo quan, thế là phái người đến
hai nhà nhìn xem, hỏi rõ nguyên nhân, lại giải phỉ tặc về nha môn thẩm
tra, đồng thời cũng mời Tiết công tử và An nhị cô nương đến để hỏi
chuyện.
Lư Chính ở bên cũng nói mấy câu, chứng thực chuyện đúng là như An Nhược Thần và Hạ Chu nói.
Tiết phu nhân khách sáo đáp lời, lại nhìn An Nhược Thần mấy
lần, trong lòng nổi lên nghi ngờ, không biết liệu nàng ta có liên thủ
tính toán gì với quan phủ không.
An Nhược Thần nói: “Đã khiến quý phủ phải thêm phiền phức, quả
thật lấy làm áy náy với Tiết phu nhân. Các vị đại nhân đây tận trung với cương vị, một lòng vì dân, quả thực đáng khen. Nếu Hạ đại nhân đã đến
thì không bằng gọi nhị muội ta ra, để muội ấy nói với đại nhân đây rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tiết phu nhân cau mày, theo bà thấy thì trước tiên hẳn phải để
Tiết Tự Nhiên ra đáp lời mới đúng, chuyện bọn họ có thể nói rõ thì cứ
giải thích tường tận, không cần thiết phải để một cô nương như An Nhược
Hi chịu chỉ trích.
Hạ Chu cũng nói: “Còn phải mời cả Tiết công tử nữa mới phải. Dẫu sao cả hai đều là người trog cuộc.”
Tiết phu nhân đang định dặn a hoàn mời công tử ra, kết quả An
Nhược Thần lại cướp lời: “Nếu cả hai đã là người trong cuộc, vậy Hạ đại
nhân phải tách nhau ra hỏi mới thỏa đáng.”
Hạ Chu ngẩn người, ý này là lo khổ chủ và nhân chứng bịa đặt
lời khai sao? Hạ Chu bị An Nhược Thần nhìn chằm chằm, đành phải nói:
“Cũng được.”
Tiết phu nhân khó chịu trong lòng, nhưng xưa nay bà là người
hiền hòa, lại đối mặt với quan lão gia nên không muốn tranh chấp phản
bác, thế là để a hoàn đi mời An Nhược Hi.
Không lâu sau đó, An Nhược Hi đã tới. Nàng căng thẳng thi lễ
với mọi người. An Nhược Thần từ xa nhìn nạng, cao ngạo vô lễ, không có ý khách sáo gần gũi. Nhất thời Tiết phu nhân thấy thương cho An Nhược Hi, bà đi đến nắm tay An Nhược Hi nói: “Các vị đại nhân chỉ muốn hỏi ít câu thôi, ngươi đừng căng thẳng quá.”
An Nhược Hi gật đầu.
Tiết phu nhân kéo An Nhược Hi lại gần mình, rồi nói: “Hôm nay
An nhị cô nương gặp nạn, được con trai ta cứu, đến nơi này của ta chính
là khách của nhà ta. Các vị đại nhân phụng sự lĩnh mệnh đến, nguyện làm
chủ cho An cô nương, đây là chuyện tốt. Nhưng dù gì nàng ấy cũng là một
cô nương, nay bị kinh hãi tột độ, không thể không có người thân bên cạnh được. Ta đã phái người đi mời cha mẹ nàng rồi, các vị đại nhân có lời
gì thì cứ từ từ rồi nói, để An cô nương bình ổn tinh thần, đợi người
nhà.”
An Nhược Hi vốn là người bị hại, Tiết phu nhân lại ra vẻ làm
chủ cho nàng ta, dĩ nhiên Hạ Chu cũng không thể hăm dọa được gì rồi, vội vàng đáp phải. Nói mấy câu với An Nhược Hi, câu từ uyển chuyển nhã
nhặn, không đi thẳng vào chủ đề chính.
A hoàn bên cạnh Tiết phu nhân và bà vô cùng ăn ý, nghe Tiết phu nhân nói đã phái người đi mời lão gia phu nhân An gia thì liền hiểu ý,
vội lui ra tìm người nhanh chóng đến An phủ. Vừa ra khỏi đại sảnh không
được bao xa thì chợt bị người ta kéo lại ở sau lưng. A hoàn sợ hết hồn,
ngoái đầu lại nhìn, thì ra là An Nhược Thần.
“Vị tỷ tỷ này, ta muốn gặp Tiết công tử ngay bây giờ, xin hãy
dẫn đường.” An Nhược Thần khách khí, thế nhưng bàn tay nắm lấy a hoàn
lại tăng thêm lực.
A hoàn bị khí thế của nàng ta dọa sợ, không dám nghĩ nhiều liền dẫn An Nhược Thần tới viện tử của Tiết Tự Nhiên.
Đến cửa viện tử của công tử, lúc này mới sực nhớ tính tình công tử cao ngạo, không phải ai muốn gặp hắn cũng được, đang định nói mấy
câu tính dàn xếp thì lại thấy Tiết Tự Nhiên dẫn người vội vã đi ra, thấy An Nhược Thần thì mở miệng nói: “Tới đúng lúc lắm, vào nói chuyện đi.”
A hoàn ngẩn người nhìn An đại cô nương và công tử nhanh chóng
đi vào sân. Người hầu cạnh công tử nói: “Ngươi đi làm việc đi, đừng có
lắm mồm về chuyện của công tử.”
A hoàn không nghĩ ra được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng
nhớ lại phu nhân có dặn dò, nàng nhanh chóng tìm người đến An phủ trước
đã.
An Nhược Thần và Tiết Tự Nhiên đi vào nhà, còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu lên tiếng.
“Ngươi thẩm tra được gì chưa? Mấy kẻ ngươi bắt đấy.”
“Cô tìm người báo quan à? Đầu óc bị hỏng hả?”
Hai người đồng thời nói chuyện, trợn mắt nhìn đối phương đầy
bất mãn. Sau đó An Nhược Thần nói: “Không phải ta cho người báo quan. Ta lo Tiền Bùi sẽ hạ thủ với nhị muội nên tìm một lý do để Lư đại ca đi
tìm nhị muội, nếu như giữa đường xảy ra chuyện gì thì huynh ấy sẽ bảo
vệ. Trùng hợp thế nào huynh ấy lại thấy ngươi cứu nhị muội. Huynh ấy
biết Tiền Bùi cũng không phải là người tốt gì, sợ nhị muội về đến nhà
lại gặp bất trắc, chuyện sẽ bị An gia dìm xuống, nên mới cấp tốc đi báo
quan. Huynh ấy báo quan rồi mới về nói cho ta, thế nên ta chạy đến.”
Tiết Tự Nhiên cau mày nói: “Thẩm tra rồi, không mất nhiều sức
lắm, dọa một chút là xong. Hai kẻ trốn ở sau tường kia cũng đã bị bắt về rồi, nói là Tiền Bùi có dặn các cô nói chuyện được nửa thì xông ra bắt
người, tính ném lên xe ngựa tiếp ứng ở sau hẻm. Ta đã cho người điều tra một vòng rồi, có một chiếc xe ngựa dừng sau con hẻm, nhưng không thấy
phu xe. Có lẽ thấy người bị ta bắt nên chạy rồi.”
An Nhược Thần nói: “Dựa vào hai kẻ đó, định bắt ta thế nào?”
“Nghe khẩu khí của cô kìa.” Tiết Tự Nhiên chế nhạo nàng. Nhưng
hắn không khỏi thừa nhận, sắp đặt người như thế quả thật có vẻ qua loa.
“Có lẽ những người khác cũng như phu xe, bị kinh động nên chạy cả rồi.”
“Người bắt nhị muội ta thì sao?”
“Là hai kiệu phu Tiền Bùi phái đến. Nói là Tiền Bùi dặn dò bọn
họ, bắt cô ngốc đó đến nơi yên tĩnh, xé xiêm y nàng ta hủy hoại danh
tiết, lại uy hiếp nàng ta. Nguyên nhân là do cô ngốc đó không chịu nghe
lời.”
An Nhược Thần ngồi xuống, nhíu mày: “Tiền Bùi không ngu xuẩn như thế.”
Tiết Tự Nhiên cũng ngồi xuống, “Ta cũng cảm thấy đúng là ngu xuẩn, nhưng quả thật rất giống chuyện lão ta sẽ làm.”
“Thế ư?”
Tiết Tự Nhiên nói: “Không phải Tiền Bùi vẫn luôn như thế sao.
Tự cho là đúng, hoan đường dâm dục, bất chấp hậu quả. Cho rằng tất cả
mọi người đều nịnh nọt lấy lòng lão, với người không chịu tham gia cùng
lão, không nghe chỉ thị của lão, lão sẽ trả thù. Cô vào thành Trung Lan, huyện Phúc An, hay thậm chí cả cái quận Bình Nam này hỏi thử đi, người
nào biết lão cũng sẽ nói thế.”
“Không không.” An Nhược Thần ngập tràn nghi ngờ, “Lão ta không ngu xuẩn như thế. Nhất định lão có kế hoạch gì đấy.”
Nhất thời Tiết Tự Nhiên thấy hứng thú: “Kế hoạch gì?”
“Không biết.” Đầu óc An Nhược Thần hơi loạn, dường như có
chuyện gì đó rất sống động, thế nhưng lại không bắt được manh mối, “Nhất định là lão sẽ có kế hoạch, lão ta tuyệt đối không ngốc như vậy.”
Tiết Tự Nhiên nói: “Không phải lần trước lão cũng tìm tứ di
nương cô chặn xe ngựa của cô đấy sao, việc đó cũng rất ngu ngốc, nhưng
là do chính lão làm còn gì? Manh mối của kiệu phu kia bị đào lên, tuy
lão ta tìm được lý do trốn thoát, nhưng theo ta thấy, đó cũng là do có
thái thú đại nhân che chở cho lão. Lão bị ám sát, tránh được một kiếp
nhưng chắc chắn trong lòng rất tức, nên mới nghĩ cách dạy dỗ trả thù
cô.” Tiết Tự Nhiên nói đây thì dừng lại, hỏi: “Có phải là cô phái thích
khách kia không?”
An Nhược Thần lườm hắn: “Nếu không phải ta làm việc cho tướng
quân thì nhất cử nhất động đều coi như đại diện cho tướng quân, thì ta
thật sự muốn làm thế.”
“Liệu lão ta có thể cố ý ầm ĩ đến quan phủ như thế, rồi nhân cơ hội này vu cáo án thích khách này cho ngươi không?”
“Đồng thời vu cáo luôn cả mình?”
“Đúng là không cần phải thế.” Tiết Tự Nhiên nói: “Có lẽ lão
không ngờ bị ta thọc gậy bánh xe, cho là nửa đường làm dữ với muội muội
cô cũng sẽ không bị ai nhìn thấy, muội muội cô lại không dám lên tiếng,
sẽ không tố cáo lão.”
“Trọng điểm là ta sẽ.” An Nhược Thần vẫn chưa nghĩ ra được
huyền cơ bên trong, “Không phải lão tìm người bắt ta ư? Chuyện đã không
thành, mà nhất định ta sẽ đưa chuyện này lên quan phủ…”
“Huống hồ lão lấy lý do muội muội ngốc của cô không nghe lời
nên muốn trừng trị nàng ta, ắt cũng sẽ dự trù được khả năng nàng ta
không nghe lời sẽ tố cáo lão…” Tiết Tự Nhiên cũng tự bác bỏ suy đoán vừa nãy mình thuận miệng nói ra.
Đúng lúc này, người hầu ở ngoài cửa đến báo: “Công tử, phu nhân có mời, quận thừa đại nhân mời công tử đến hỏi chuyện, còn nữa, đại
nhân yêu cầu giao tặc nhân đã bắt cho các vị bổ khoái đại nhân.”
Tiết Tự Nhiên và An Nhược Thần đưa mắt nhìn nhau. Đã đến rồi,
người muốn giao ra rồi, không chỉ là bốn thuộc hạ của Tiền Bùi mà còn cả An Nhược Hi nữa. Chuyện đều đang đi đúng theo phương hướng phát triển
của nó. Nhưng rốt cuộc Tiền Bùi có ý định gì, bọn họ vẫn chưa đoán ra.