Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 130

<!---->Diêu Côn để Phương Nguyên đưa tin đến An Nhược Thần, báo hiệu cho nàng biết. An Nhược Thần nghe cũng hiểu rõ, suy nghĩ cả đêm.

Nghe tin Đại Tiêu đã thua trong cuộc chiến tiền tuyến. Còn Bạch Anh lại coi việc này là sơ hở để bẩm báo với Lương Đức Hạo đại nhân. Nếu như tiền tuyến thất bại, lùi về sau phòng thủ, vậy thì dù chỉ một thôn hay một trấn, e rằng cái danh tướng quân dẫn chiến vô lực sẽ thành thật. Nếu như phải gánh vác tội danh làm hỏng chuyện, rối loạn quân kỷ, từ đó dẫn đến thất trận, chỉ sợ tướng quân sẽ bị đám người này gây khó dễ, không thể phản bác.

An Nhược Thần không tin Long Đại thua trận. Hắn chưa từng để lộ lo lắng bao giờ, luôn tin sẽ nắm được thắng lợi. Chỉ là hắn không hy vọng sẽ khai chiến. Chí ít trong tình hình mà An Nhược Thần biết thì là như thế. Nàng vẫn nhớ tướng quân từng nói, một khi khai chiến thì vô luận là thắng hay bại, đều luôn có đổ máu hy sinh. Võ tướng không sợ chiến, nhưng cũng không cần chiến.

An Nhược Thần nhếch môi, vậy là do Nam Tần giấu thực lực, làm tướng quân phán đoán sai tình thế? Hay là do Sở tướng quân cố chấp, che giấu tình hình thật với tướng quân?

Trao đổi tù bình, đổi lại tình thế ổn định. Phương Nguyên nói Bạch đại nhân rất không vui trước chuyện này, cảm thấy để lộ yếu đuối như vậy sẽ dập tắt quân uy, làm kẻ địch phách lối, rước lấy khinh thường. Nhưng An Nhược Thần lại không nghĩ thế, nàng đoán chắc chắn tướng quân có mưu đồ khác, ví dụ như là, có người, phải quay trở lại Nam Tần —— Tào Nhất Hàm.

An Nhược Thần không thể xác định được kế hoạch của Long Đại là gì, nhưng trao đổi tù binh để Tào Nhất Hàm xen lẫn trong đó nhằm quay về Nam Tần, nếu là nàng nàng cũng sẽ làm như thế. Nhưng đằng sau đó sẽ là tình hình thế nào, An Nhược Thần không dám nghĩ đến. Nàng đoán hẳn Long tướng quân cũng không ngờ đến cục diện lúc này ở trong thành Trung Lan.

An Nhược Thần giữ bình tĩnh, nàng biết mình phải ứng đối với Bạch Anh thật tốt, không được để tướng quân bị níu chân.

Bất an cả đêm, ngày hôm sau An Nhược Thần dậy từ sáng sớm, chỉnh đốn trang phục, bày thế trận đón đợi. Vì để Bạch Anh có ấn tượng tốt nên An Nhược Thần ăn mặc trang điểm rất đoan trang giản dị, khắp nơi trong lầu cũng duy trì hình dáng cũ, không dám sắp đặt trang trí, chỉ sợ có lời ra lời vào, sẽ khiến Bạch Anh chán ghét.

Còn chưa đợi được Bạch Anh đến thì đã nhận được phong thư của Long Đại.

An Nhược Thần vội mở ra nhìn, vốn tưởng rằng phong thư này đến kịp lúc, sẽ có chỉ điểm chỉ thị, thế nhưng lại bình thường không có gì lạ cả, chỉ là đôi ba câu hỏi thăm sức khỏe. Trong thư Long Đại nói rằng ngoài tiền tuyến vẫn đang đánh trận, bảo An Nhược Thần chăm sóc kỹ bản thân. Nếu nếu trong thư có gì đặc biệt, thì đó chính là Long Đại có dặn dò, tính toán chắc hai ngày tới Lương đại nhân và Bạch đại nhân sẽ đến quận Mậu với Bình Nam. Hắn nói Lương đại nhân và Bạch đại nhân đều là vị quan tốt chính trực, một lòng làm quan, lại xử sự rất nghiêm khắc. Hắn bảo An Nhược Thần nếu có cơ hội gặp chúng đại nhân thì nhất định phải cung kính khách khí, chiêm ngưỡng đức tính khí phách của họ.

An Nhược Thần đọc thư mà nghi ngờ vô cùng, cái dáng vẻ nịnh nọt từ xa này của tướng quân là có thâm ý gì đây?

Lại đọc thêm lần nữa, nhưng không thấy có mưu kế gì cả. Thư không hề dài, không gian có thể suy nghĩ đoán mò đều có hạn. Lúc này Lục đại nương dẫn Xuân Hiểu đến báo lại, nói là Bạch đại nhân Bạch Anh đã vào lầu Tử Vân rồi. Cổ Văn Đạt, Chu Quần, Lư Chính, Điền Khánh cùng chúng quan sĩ trong lầu Tử Vân đều chỉnh trang chào đón, thế nhưng Bạch Anh lại không cho người thông báo với An Nhược Thần, chỉ cùng mọi người đi một vòng quanh các viện các nơi trong lầu. Có a hoàn trông thấy mới lén báo lại, lúc này Lục đại nương mới hay tin.

An Nhược Thần nghe xong thì trong lòng nghĩ, thật ra cũng chẳng cần phải lén báo lại, trong lầu Tử Vân nhiều người miệng tạp, chư vị đại nhân hùng dũng qua lại như thế, làm sao giấu được. Chỉ là Bạch đại nhân cố ý nói không muốn thông báo, sau đó đi tới đi lui để cho nàng biết thôi.

Quả nhiên là “xử sự nghiêm khắc”. Ra oai phủ đầu đây mà. An Nhược Thần cười khổ, Bạch đại nhân không hề muốn che giấu sự ghét bỏ với “hồ ly tinh” nàng đây chút nào.

An Nhược Thần lại đợi một hồi lâu, trong lúc đó còn nghe thấy tiếng động của không ít người ở ngoài viện tử, hình như có đội người ngựa đi qua. Nghĩ chắc là Bạch đại nhân tuần tra ngang qua viện tử của nàng, nhưng lại không đi vào. Không những không vào, mà ngay cả một hạ nhân vào thông báo “Bạch đại nhân” giá đáo cũng không có.

An Nhược Thần cứ vờ như không biết gì, tiếp tục đợi. Rốt cuộc cũng có hạ nhân tới gọi, nói là Bạch đại nhân đang nghị sự ở quân nha ở tiền viện, cho truyền An cô nương đến gặp mặt.

An Nhược Thần nhướn mày, chọn nơi này để gặp mặt, đúng thật là nghiêm túc. An Nhược Thần sửa sang lại y phục, sau đó đi ra.

Lầu Tử Vân là nha phủ, công đường phía trước là nơi xơ xác tiêu điều nhất trong viện phủ, đằng sau còn có cả ngục. Ngoại trừ xử phạt quan sĩ vi phạm quân luật ra thì Long Đại rất ít khi dùng đến một phần nhỏ nơi đây. An Nhược Thần đi thẳng một đường, thấy rất nhiều vệ binh không quen mặt, sĩ phục cũng khác Long gia quân, ắt là do Bạch Anh dẫn đến.

Lúc đến công đường thì chẳng còn bị bắt phải đợi nữa, sau khi vệ binh thông báo là An Nhược Thần có thể vào luôn. Bước vào nhìn, ngồi giữa công đường là một vị quan mặt trắng để râu đầy uy nghiêm, chắc là Bạch Anh rồi. Còn Diêu Côn, Tiền Thế Tân ngồi hai bên trái phải, bên cạnh là các quan sĩ của lầu Tử Vân và quận phủ nha môn.

Bạch Anh không ngẩng đầu, chẳng để ý gì đến An Nhược Thần. Ông đang cầm sách hỏi đám người Cổ Văn Đạt và Chu Quần. An Nhược Thần đứng một bên cúi đầu cung kính đợi, nghe được một hai điều. Thì ra Bạch Anh muốn hồ sơ án lục trong quân, kiểm tra mỗi trạm gác mỗi người truyền lệnh xử sự tình huống thế nào vân vân, thậm chí còn có dịch binh cùng lính cần vụ đợi để lui tới, làm thư hàm ghi chép.

An Nhược Thần nghe thấy Bạch Anh nhắc tới thư của Long Đại thì giật mình. Dịch binh đưa thư đến ghi chép rõ ràng, của mấy ngày trước đó và bao gồm rạng sáng hôm nay. Đột nhiên nàng cảm thấy liệu đây có phải chính là dụng ý của tướng quân không? Muốn để những thứ này ghi chép vào sách?

Tiền Thế Tân nghe thế cũng hiểu, hắn không khỏi nhìn An Nhược Thần, An Nhược Thần lại đang nhìn Bạch Anh. Tiền Thế Tân bình tĩnh dời mắt, thầm nghĩ quả nhiên Long Đại cao tay. Lúc đó hắn ta không ở dốc Thạch Linh, làm sao lại có thư từ dốc Thạch Linh gửi về được. Xem ra nếu muốn chứng minh Long Đằng lén rời doanh trại thì phải tự Lương Đức Hạo đại nhân làm chứng mới được.

“An cô nương.” Bỗng lúc này Bạch Anh quay sang An Nhược Thần, dù trước đó không hề nhìn lấy nàng nhưng lại biết rõ nàng đứng ở đâu, “Ta đang muốn biết việc quân, nay trong thư đưa đến, Long tướng quân có nhắc đến gì không?”

An Nhược Thần phản ứng rất nhanh. Bạch Anh hỏi rất đột ngột, ông ấy muốn điều tra việc quân, làm gì cần biết nội dung trong thư riêng chứ. Chỉ không biết trong câu hỏi này có ý tứ gì khác không. “Hồi bẩm đại nhân.” An Nhược Thần cung kính trả lời: “Trong thư tướng quân không hề nói việc quân với dân nữ.” Trả lời rất đơn giản, nói ít sai ít.

Nhưng Bạch Anh chẳng hề bỏ qua, hỏi tiếp: “Tiền tuyến khai chiến, Long tướng quân bận rộn ngăn địch, trong lúc cấp bách lại có thư đến, ắt hẳn là có chuyện quan trọng. Nếu không nhắc đến việc quân thì là gì?”

An Nhược Thần đáp: “Tướng quân tuy bận nhưng vẫn tranh thủ thời gian viết vội mấy câu chuyện nhà, không hề nhắc tới quân tình.”

Bạch Anh lại nói: “Còn thư đấy không? Chẳng hay có thể cho ta xem không?”

Diêu Côn lo lắng nhìn An Nhược Thần, chỉ sợ nàng cáu kỉnh rồi đối chọi bày ra mấy đạo lý cương quyết không cho xem, ông ta biết thừa nàng khéo ăn khéo nói trong phương diện này lắm. Thật ra Bạch Anh đến đây trọng điểm không phải là xem thư, mà chỉ là thăm dò phản ứng của An Nhược Thần mà thôi. Nữ nhân này là nhân vật thế nào, Long tướng quân có quan hệ ra sao với nàng ta, đấy mới là điều Bạch Anh muốn biết.

An Nhược Thần cúi đầu cung kính hành lễ: “Đại nhân muốn xem, vậy dân nữ sẽ đem đến.”

Bạch Anh không chút khách khí: “Vậy lấy nhiều vào.”

An Nhược Thần đáp rồi thi lễ lui xuống.

Diêu Côn và Tiền Thế Tân nhìn nhau. Đám người Cổ Văn Đạt, Chu Quần không ai dám lên tiếng. Bạch Anh nhìn Lư Chính và Điền Khánh mấy lần, hai người này cung kính đứng một bên, cũng không nói gì. Lúc trước Bạch Anh đã hỏi rõ, hai người này một là doanh úy một là hộ quân thừa, đều là người có quan chức, thế nhưng lại bị điều đi bảo vệ một dân nữ bình thường, cho dù đó có là phu nhân tướng quân tương lai thì cũng là chuyện sau này. Thi lệnh như thế, quá vô lý vô cớ, không khác gì làm nhục quân sĩ.

Điền Khánh và Lư Chính đều giải thích An cô nương đang điều tra mật thám trong thành, ngoài bảo vệ an toàn ra, bọn họ cũng giúp tra án nữa. Diêu Côn cũng giải thích mấy câu, nhưng đều không khiến Bạch Anh hài lòng.

Một lát sau, An Nhược Thần cầm ba phong thư trở lại.

“Hồi bẩm đại nhân, đây là ba bức thư mới nhất.”

Bạch Anh nhận lấy, tính toán thời gian thì chắc ba phong thư này bắt đầu từ thời điểm Long Đại giải người đến dốc Thạch Linh. Ông ta lấy ra nhìn, quả nhiên không có nửa chữ nào nhắc đến việc quân, trong phong thư cuối còn viết thêm bảo là Lương Đức Hạo đại nhân và Bạch Anh đại nhân là quan tốt, nàng phải biết tôn kính, vân vân.

Bạch Anh có cảm giác bị nghẹn. Long đại tướng quân đâu phải là người thích nịnh nọt như vậy đâu. Ông ta hắng giọng, trả lại thư cho An Nhược Thần. An Nhược Thần đưa tay ngang vai, cúi đầu cung kính nhận lấy.

Dường như không bới ra được gì. Diêu Côn và Tiền Thế Tân lại nhìn nhau lần nữa.

Lúc này Bạch Anh lại nói: “Ta có nghe rất nhiều chuyện về An cô nương, cũng đã xem hồ sơ án lục của cô nương rồi, thời gian trước An cô nương khá lận đận, gặp phải nguy hiểm nhưng có thể chuyển nguy thành an, còn phá giải được án mật thám. An cô nương có thể đi đến ngày hôm nay đúng là không dễ. Con gái thương nhân, lập được kỳ công rồi lắc mình một cái, trở thành phu nhân tướng quân, đây cũng có thể xem là truyền kỳ đấy.”

An Nhược Thần cúi đầu đáp: “Là dân nữ may mắn.”

Bạch Anh nói: “Ngươi vì vì là nhân chứng trong vụ án mật thám nên mới vào doanh trại trọng địa, lại cần điều tra án mật thám mà đảm nhiệm quản sự lầu Tử Vân.”

“Vâng.”

“Nhưng ta chưa thấy hồ sơ ghi chép của ngươi bao giờ.”

An Nhược Thần bình tĩnh đáp: “Đại nhân, tất cả án lục đều rất rõ ràng, ở chỗ thái thú đại nhân và Chu trưởng sử đại nhân đều có.”

“Không, không phải ta nói án lục, mà là sổ sách hành vi của ngươi.” Bạch Anh nói: “Nha môn làm việc, tự có tự có trị cương sắp xếp, trong quân làm việc, cũng có số sách ghi chép hành vi của quân sĩ. Người nào sai ngươi làm chuyện gì, ngươi làm việc lúc nào làm ra sao, không phải đều nên ghi vào sổ ư?”

Chu trưởng sử cúi thấp đầu, quả thật trong ghi chép không có An Nhược Thần. Nàng cũng không phải quan chức trong quân, nên tới bây giờ không có ai dặn hắn phải truy hỏi An cô nương để ghi chép hành tung. Trưởng sử tiền nhiệm Lý Minh Vũ cũng không làm ghi chép chu đáo về An Nhược Thần. Chuyện có liên quan tới An Nhược Thần, có án thì mới ghi lại, chứ còn hành vi ngày thường đều không có ai can dự hay ngăn cản, nên có thể coi quyền lực khá lớn. Chu trưởng sử chột dạ, chỉ lo là sẽ mất chức.

An Nhược Thần há miệng, nhớ lại thám tử đã mất, nhớ lại Long Đại từng nói, không cần báo chuyện ghi chép, chính là ưu thế lớn nhất của nàng so với những người khác trong quân. Nhưng đâu thể nói thẳng lời này thế được. Thế là An Nhược Thần biện giải: “Trước đây sợ trong quân có mật thám, nên Long tướng quân để dân nữ bí mật hành sự, vì vậy mới không có sắp xếp như vậy.”

“Mật thám là Lý trưởng sử.”

An Nhược Thần cắn răng trong lòng, quả thật không đành lòng vu hãm Lý trưởng sử, nhưng nàng cũng chỉ có thể nói: “Đúng thế ạ.”

“Nhưng trong người Lý trưởng sử lại có chứng cứ chỉ ra rằng ngươi là mật thám.”

“Chứng cứ kia cẩu thả, nhất định đại nhân có thể nhận ra đó là giả.”

“Thế nghĩ là, việc ngươi bí mật hành sự đã để mật thám có thời cơ lợi dụng, có thể ngụy tạo chứng cứ hại ngươi.” Bạch Anh nói.

Lần này An Nhược Thần không thể biện bạch được nữa, chỉ có thể đáp “vâng”.

“Ngươi bị oan chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ liên lụy đến Long tướng quân, cũng liên lụy đến tất cả vụ án có liên quan. Ngươi có biết được tầm quan trọng trong đó không?”

An Nhược Thần đáp “vâng” lần nữa.

Bạch Anh nói: “Nếu mật thám trong quân đã được diệt trừ, mất đi mối nguy tiết lộ bí mật, vậy kể từ hôm nay, mọi hành tung của ngươi đều cần báo cáo vào sách. Tuy ngươi không nhậm chức trong quân, nhưng với thân phận đặc thù, lại còn gánh vác trọng trách, còn nữa, ngoài tiền tuyến đã khai chiến rồi, không lý nào mọi chuyện đều để Long tướng quân quay về sắp đặt giải thích được, chuyện của người sẽ để trong quân quản lý, cứ theo quy củ luật lệ mà làm. Ngày sau chiến tranh kết thúc, Long tướng quân đưa ngươi hồi kinh, ngươi là gia quyến, đến lúc đó dĩ nhiên không cần phải phiền phức như thế này rồi.”

“Vâng.” An Nhược Thần rối loạn, vốn tưởng Bạch đại nhân chỉ tính nợ cũ, không ngờ ngài ấy còn chặn cả đường lui. Gian tế trong quân vẫn còn, mật thám trong thành tứ phía, những chuyện của Tiền Bùi và Diêu Côn vẫn còn chưa tra rõ…

An Nhược Thần ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Diêu Côn, lại nghe Bạch Anh nói: “Vì tránh có nghi ngờ, ngươi còn cần phải nói rõ mọi việc ngươi làm lúc trước. Người nào hạ lệnh cho ngươi, để ngươi làm gì, ngươi liên lạc với ai, làm việc lúc nào, cũng phải viết ra hết. Như thế, ta cũng tiện giải thích rõ với Lương đại nhân.”

An Nhược Thần chấn động trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment