<!---->Long Đại dẫn đầu đội kỵ binh, đưa An Nhược Thần, Diêu Côn, Lư Chính và những quân lính nha sai bị bắt làm tù binh kia giải về.
Diêu Côn được phân cho một con ngựa. Ông ta đã được cứu, khi
thả lỏng tinh thần thì mệt mỏi cũng bao trùm lấy toàn thân, nhiều lần
ngủ gật gục đầu lên xuống, suýt nữa đã ngã khỏi ngựa. Định đề nghị với
Long tướng quân là không bằng chúng ta thúc ngựa mau chạy về đi, nhưng
cũng nhìn thấy Long Đại đi đằng trước, hắn dùng áo choàng bọc lấy An
Nhược Thần, ôm vững vào trong lòng. Không nói gì cũng không làm gì lớn,
chỉ cưỡi ngựa chậm rãi đi.
Diêu Côn cũng không mở miệng, rõ ràng là An Nhược Thần đang
ngủ, Long Đại không muốn ảnh hưởng đến nàng. Diêu Côn xốc lại tinh thần, an ủi mình còn có thể thấy mệt thấy đau, chứng tỏ còn sống. Còn sống là tốt rồi. Ông ta còn sống, người nhà của ông ta cũng phải bình an. Diêu
Côn nhớ đến nụ cười của Mông Giai Nguyệt, nhớ đến vẻ mặt của con trai
lúc nghịch ngợm càn quấy mà phấn khởi lên.
Lúc tỉnh dậy, An Nhược Thần phát hiện mình đang ngủ trong một
gian trướng. Giường rất cứng, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến
nàng mỏi eo đau lưng nhức người, đã bao lâu rồi không được ngủ một giấc
thật ngon? Mấy đợt chạy trốn bôn tẩu đó, hệt như một giấc mộng. An Nhược Thần lắc đầu hoàn hồn, nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên tay
trái mình được buộc cố định vào thanh nẹp.
Sờ lên mặt, hình như đã được tắm rửa qua, tóc xõa dài, hẳn đã
được chải đầu. An Nhược Thần học theo Long Đại nhướn mày, hẳn nàng ngủ
như chết nên mới không biết tẹo gì như vậy. Nàng đứng lên nhìn xung
quanh một vòng. Trướng rất lớn, các vật dụng để dùng trong phòng đều có
đủ. An Nhược Thần lần ra sau bình phong, tìm được thứ nàng muốn tìm,
tháo thanh nẹp vướng víu ra, sửa sang lại thật tốt. Đi ra ngoài thì thấy trên bàn có tờ giấy, là để lại cho nàng. Bên trên là chữ viết có lực
của Long Đại.
Long Đại nói mình cần phải ra trận gặp đại tướng quân địch, sau đó sẽ về, bảo nàng ăn hết cháo nóng trên bếp với bánh bao đi, nếu chán
thì đọc sách, mệt thì ngủ tiếp.
An Nhược Thần thở dài, lại rất muốn cười. Thở dài là vì cần
phải đánh giặc, nàng thật sự rất ghét chiến tranh. Buồn cười là vì giọng điệu này cứ như nói đi ra ngoài săn bắt một lát sẽ quay về. An Nhược
Thần thấy bếp nhỏ cạnh giá đỡ cửa, đặt bên trên là nồi đồ ăn được chưng
nóng, có bánh bao, cháo và vài món đồ khác, An Nhược Thần cảm thấy đói,
một hơi càn quét sạch, ăn xong vẫn còn thèm, nhưng nàng lại ngại, nãy
giờ nàng ăn quá nhiều rồi, hẳn phải đủ suất cho ba người.
Không được, phải nhịn nào, không thể để binh sĩ thuộc hạ của
tướng quân cho rằng tướng quân phu nhân tương lai là thùng cơm được.
An Nhược Thần từ từ dọn dẹp chén dĩa, cố ý làm rất chậm, cuối cùng đã đè được cơn thèm ăn xuống.
Sau đó tướng quân vẫn chưa về, An Nhược Thần nhìn lên bàn, đúng là có sách thật. Là “Long tướng quân liệt truyện” và “Long tướng quân
tân truyện”. Đúng là phiền mà, cái này thì có gì mà đọc chứ. An Nhược
Thần bật cười.
Tinh thần tốt lên, không muốn ngủ tiếp, nhưng tướng quân không
dặn là có thể ra ngoài, thế là ngay đến rèm trướng An Nhược Thần cũng
chẳng vén lên. Nàng dứt khoát mài mực, trải giấy ra, bắt đầu viết lại
từng chuyện từng chuyện gần đây. Được gặp lại dĩ nhiên phải vui rồi,
nhưng nàng cũng không quên tình thế hiểm trở.
Thái thú đại nhân bị vu oan ám sát tuần tra sứ, tướng quân lại
thu nhận giúp đỡ, phải làm sáng tỏ thế nào đây? Chủ bạc Giang Hồng Thanh đã chết, còn ai có thể làm nhân chứng? Còn về phần vì sao Tiền Thế Tân
ngăn tin chiến sự của lính liên lạc, An Nhược Thần cũng có thể đoán ra
được lời giải thích của hắn. Hắn chỉ cần nói lúc ấy đang bận bàn bạc,
vốn muốn để sau khi bàn xong thì sẽ bẩm báo với các vị đại nhân, không
ngờ chủ bạc lại động thủ với Bạch đại nhân.
An Nhược Thần cẩn thận nghĩ lại chuyện này, sát nhân bị bắt
hiện nguyên hình, nhân chứng đã chết, sau đó bọn họ còn cùng nhau chạy
trốn, đuổi giết một đường, thậm chí sát thủ của mật thám còn giết rất
nhiều người trước mặt đông đảo quan binh để cứu họ ra. Đây đúng thật là, có nhảy xuống sông Tứ Hạ cũng không rửa sạch tội.
An Nhược Thần thở dài, vẽ một vòng tròn sau tất cả mọi chuyện, tỏ vẻ đấy là trọng điểm.
Sau đó lại sắp xếp tiếp. An Nhược Thần viết xuống ba chữ “Lục đại nương”.
Giờ Lục đại nương thế nào rồi? Nếu bà ấy bình an thoát thân, ắt sẽ nấp trong thành Trung Lan, nhất định Triệu Giai Hoa sẽ giúp bà ấy.
Nhưng nếu nàng muốn tra ra đầu mối, chỉ sợ không dễ. Bây giờ An Nhược
Thần chỉ hy vọng Lục đại nương có thể bình an.
Tịnh Duyên sư thái là sát thủ, những vụ án giết người lần trước đều do một tay bà ta làm. Hẳn là bà ta sẽ đưa tứ muội đến chỗ Tiết Tự
Nhiên, An Nhược Thần hy vọng như vậy. Nếu đã đưa rồi, vậy sau đó Tịnh
Duyên sư thái sẽ đi đâu? Làm gì? Tứ muội nói với nàng Tịnh Duyên sư thái bảo còn một chuyện chưa làm xong, phải đi chấm dứt.
Nhưng bọn họ cần Tịnh Duyên sư thái. Bà ta thừa nhận chuyện
mình đã làm, bà ta có thể trở thành nhân chứng. Chí ít là, bà ta có thể
chứng minh Lý trưởng sử vô tội, và Lý trưởng sử là một người trong sạch. Bà ta có thể chứng minh Hoắc tiên sinh bị mật thám giết chết chứ không
phải tự sát. Nhất định sư thái còn biết nhiều chuyện hơn nữa, gây ra
nhiều án như thế, sao có thể không biết gì được. Chẳng qua Tịnh Duyên sư thái chịu đồng ý thừa nhận trước mặt mình, là vì mình không thể gây khó dễ cho bà ta, nhưng nếu đổi thành tướng quân, đổi thành Lương đại nhân, liệu thái độ của bà ta có còn như vậy không? Hơn nữa, có thể đi đâu để
tìm bà ta đây?
Còn cả Lư Chính nữa. Hắn cũng là mật thám. Có rất nhiều chuyện
nhất định là do hắn làm. An Nhược Thần cảm thấy Lư Chính sẽ là một điểm
đột phá rất được. Là mật thám duy nhất bọn họ bắt được. Nếu hắn có thể
thẳng thắn, nói ra kế hoạch của Tiền Thế Tân, vậy thì thái thú đại nhân
có thể được rửa sạch oan khuất rồi.
Tiết Tự Nhiên, thái thú phu nhân, nhị muội, Cổ Văn Đạt… An
Nhược Thần viết ra một chuỗi dài các cái tên, mỗi lần viết cái nào là
lại nghĩ tới chuyện của họ. Bất tri bất giác, nàng nhìn danh sách chăm
chú suy nghĩ đến ngẩn người. Ngay khi trong trướng thắp đèn lúc nào nàng cũng chẳng biết, chợt nghe thấy giọng của Long Đại ở bên ngoài, hắn hỏi vệ binh: “Nàng ấy tỉnh chưa?”
Vệ binh đáp: “Không nghe thấy cô nương gọi người.”
Sau đó Long Đại dặn dò chuẩn bị thức ăn, rồi hắn đi vào. An
Nhược Thần không biết bên cạnh hắn còn có ai khác không, liền vội vàng
giấu xếp giấy trên tay giấu vào trong ngực.
Long Đại vén rèm lên đi vào trong trướng, liền thấy An Nhược
Thần mở to đôi mắt chắp tay sau lưng đứng một bên nghênh đón, không khỏi bật cười: “Ta còn định bụng phải gọi nàng dậy cho bằng được, nếu không
ngủ một ngày một đêm, chắc đói bụng lắm.” Vừa dứt lời, quay đầu sang thì thấy đồ ăn trên bếp nhỏ đã hết sạch, hắn không khỏi nhướn mày.
An Nhược Thần hắng giọng, giả vờ như không biết đồ ăn đó là dành cho mấy suất, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Qua giờ Dậu* rồi.” Long Đại cười, “Phải ăn cơm rồi.”
(*Từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.)An Nhược Thần đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Hôm nay tướng
quân có thuận lợi không? Em nghe nói tướng quân đã chiếm được huyện
Giang Sinh, định tiếp tục đánh vào nội thành Nam Tần sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Long Đại nói: “Tuy có thể chiếm được thành Vũ An, nhưng phòng thủ rất kỹ, nếu đánh tiếp sẽ làm tướng sĩ bên ta
chết thảm, quan trọng nhất chính là, ta cũng không muốn thành Vũ An của
hắn. Nay đuổi chúng ra khỏi dốc Thạch Linh cách xa mười dặm, vạch rõ
giới tuyến, đề nghị ngưng chiến.”
An Nhược Thần ngẩn người: “Tướng quân mới từ dốc Thạch Linh về đây ạ?”
Long Đại cười to: “Đây chính là doanh trại ở dốc Thạch Linh, ta không đưa nàng đến sông Tứ Hạ. Thế cục ở sông Tứ Hạ đã ổn định rồi, có
mấy người Chu tướng quân là được. Còn tù binh ở dốc Thạch Linh quá
nhiều, có nhiều chuyện cần phải xử lý. Nay đều đã sắp xếp xong rồi, tạm
thời chờ đã.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ bước tiếp theo của Huy vương và đám phản thần Đại Tiêu chúng ta.”
Vừa nói đến đây thì bên ngoài có vệ binh hỏi có thể vào được
không. Long Đại lên tiếng đáp, để bọn họ đi vào. Ba vệ binh đi vào
trướng, gật đầu hành lễ với Long Đại và An Nhược Thần, sau đó một người
dọn bàn, một người mở hộp đựng thức ăn lấy đồ ăn canh nóng ra, còn người khác dọn dẹp chén dĩa và bếp nhỏ trước đó. Dọn bàn xong, có một vệ binh đến tháo khôi giáp của Long Đại thay y phục, một người khác thay nước
sạch trong chậu đồng. An Nhược Thần đứng trong góc đoan trang nhìn,
không lên tiếng, sợ người ta để mắt tới. Cũng may động tác của chúng vệ
binh rất nhanh chóng, làm việc nhanh nhẹn, mắt lại nhìn thẳng.
An Nhược Thần nhìn rồi lại nhìn, vừa quay đầu sang thì phát
hiện Long Đại đang mỉm cười với nàng. Lập tức nàng đỏ bừng mặt. Tướng
quân nhìn nàng, các vệ binh nhìn tướng quân —— thế là tất cả bọn họ đều
biết tướng quân đang nhìn nàng.
An Nhược Thần không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm nóc trướng, suy nghĩ lại một lần các chuyện đã xảy ra.
Các vệ binh làm xong thì thi lê lui ra, An Nhược Thần vội
nghiêm túc lấy tờ giấy mình đã viết ra đưa cho Long Đại. Long Đại nhận
lấy, nghiêm túc hỏi: “Có phải đây là chứng tỏ nàng không có tạp niệm với ta, một lòng muốn phá án không?”
An Nhược Thần đỏ bừng mặt, vội đáp: “Trước mặt binh sĩ, tướng quân phải có uy nghi chứ.”
Long Đại cười lớn, An Nhược Thần cũng không biết có gì buồn
cười. Long Đại nghiêm túc nhìn hết tờ giấy nàng viết, có rất nhiều nội
dung An Nhược Thần chỉ liệt kê tên người, Long Đại vẫn hiểu. Hắn đốt
cháy tờ giấy kia, sau đó kéo An Nhược Thần đến trước bàn, vừa xới cơm
vừa hỏi: “Còn muốn ăn không?”
“Ăn.” An Nhược Thần thành thật không khách khí. Nàng đã đói lâu lắm rồi, ăn nhiều thì sao, có lý chẳng sợ.
Long Đại bật cười.
An Nhược Thần nhướn mày nhìn hắn.
Long Đại nói: “Đón nàng về bên cạnh, ta rất thoải mái.”
An Nhược Thần không tiếp lời, thì ra sau khi đánh thắng trận, bản lĩnh nói lời ngon ngọt cũng tăng lên.
Long Đại không nhạo báng nữa, múc cơm cho hai người, hắn mời
một tiếng rồi bắt đầu ăn, hiển nhiên cũng rất đói bụng, tốc độ ăn cơm
giống hệt đánh giặc, vừa quả quyết lại có hiệu suất. An Nhược Thần nhìn, cảm thấy mình cũng sắp cười rồi, rồi cười qua cười lại như thế, trông
chẳng khác gì ngớ ngẩn cả. Nàng gắp đồ ăn chan canh cho Long Đại, còn
mình thì lại chẳng ăn được mấy đũa.
Long Đại ăn xong rất nhanh, bắt đầu bàn chuyện chính sự: “Những việc nàng nói đấy, trước mắt tạm thời không phải là quan trọng nhất.”
An Nhược Thần nghiêm túc lắng nghe.
“Ta đã thẩm vấn Lư Chính, hắn không chịu nói gì. Hắn mai phục
trong quân bấy lâu nay, ta đoán kẻ truyền tình báo trong quân và giá họa Lý trưởng sử chính là hắn, nhưng những chuyện khác, ví dụ như Lưu Tắc,
Từ bà mối, chưa chắc đã liên quan đến hắn. Hắn nhập ngũ đã năm năm, có
thể lăn lộn đến vị trí hôm nay, rất tốn thời gian, ngoài cố gắng ra thì
còn cần rất nhiều cơ hội may mắn. Vì để không bại lộ, hắn sẽ không tham
dự nhiều vào những kế hoạch khác. Hắn cũng quan trọng như những mật thám khác.”
“Có nghĩa là trừ những người chúng ta đã biết và nghi ngờ, hắn không tiết lộ gì nhiều?”
“Ngoài việc hắn thừa nhận đã hạ độc muội muội nàng ra, thì
không hề nói thêm gì. Là độc nào, giải dược là gì, hắn cũng không nói.
Hắn chỉ bảo giải dược nằm ở một chỗ chỉ có mình hắn biết.”
“Hắn muốn lấy điều kiện gì để trao đổi?”
“Thả hắn ra.”
“Vậy hắn phải dùng tình báo để đổi. Không chỉ giải dược, mà còn cả danh sách mật thám nữa, hắn nói ra, chúng ta phải kiểm chứng là thật thì mới thả.”
Long Đại nhướn mày: “Thần Thần à.” Âm đuôi kéo rất dài.
Lập tức An Nhược Thần kịp nhận ra mình đã lạm quyền, vội nói
với giọng nịnh bợ: “Tất cả phải do tướng quân làm chủ, tướng quân anh
minh thần vũ, nhất định sẽ có ý kiến hay. Tướng quân cảm thấy làm thế
nào thích hợp thì cứ sai bảo.”
Long Đại chọc vào trán nàng: “Nịnh nọt.”
An Nhược Thần muốn thanh minh là mình không có, tôn kính thật lòng.
“Làm ta rất vui.”
An Nhược Thần không thanh minh nữa. Đúng thế, vừa rồi nàng đúng là thật lòng tôn kính nịnh bợ.
“Hắn rất cứng miệng, ta dụng hình với hắn cũng không hiệu quả.
Hắn cũng biết ta sẽ không giết hắn, hắn có giá trị. Nàng không cần phải
đi thăm hắn, không cần hỏi hắn, không cần để ý đến hắn. Hắn cảm thấy
mình gây khó dễ được nàng, nàng mà ra mặt thì hắn sẽ càng tin chắc.”
An Nhược Thần gật đầu, hỏi: “Còn thái thú đại nhân đâu?”
“Tạm thời chuyện của ông ta không có biện pháp, nếu ta đoán không sai, hẳn Bạch Anh đã chết.”
An Nhược Thần giật mình.
“Con người Bạch Anh ghét ác như thù, cũng tự đánh giá mình rất
cao, nếu ngài ấy đã nhận định chuyện gì thì sẽ đi tới cùng. Diêu Côn đã
kể em nghe các chuyện từ sau khi Bạch Anh vào Bình Nam, rõ ràng ngài ấy
đã bị người ta lợi dụng, là một con cờ. Nhưng con cờ này không thể dùng
lâu được, vì nếu lâu quá, Bạch Anh sẽ phát hiện ra vấn đề, một khi ngài
ấy phát hiện được chân tướng, không những không còn là quân cờ, mà sẽ
biến thành mãnh hổ.”
“Bọn chúng cần Bạch đại nhân xoi mói điểm khả nghi ở ta, cần
Bạch đại nhân khiển trách thái thú đại nhân không làm tròn cương vị, sau đó trước khi ngài ấy ý thức được tình hình không đúng, lập tức giết
ngài ấy, định tội danh chân thật cho thái thú đại nhân.”
“Không sai, nên ta nghĩ cũng sắp rồi, kiểu gì tin Bạch đại nhân chết cũng sẽ truyền đến đây. Kèm theo đó, hẳn sẽ có tin Tiền Thế Tân
tạm thời quản lý chức thái thú. Nếu bọn chúng thuận lợi, thì sau này
Tiền Thế Tân sẽ được hoàng thượng ngự phong thái thú, danh chính ngôn
thuận, lại được cái mỹ danh nhận lệnh lúc lâm nguy, dũng cảm gánh vác.
Chúng ta đại thắng ở tiền tuyến, có công lao ép hòa Nam Tần, thế nào hắn cũng được hưởng một phần.”
“Tướng quân! Không thể để hắn ta được như ý được! Hai cha con bọn chúng, tất cả đều là tặc tử phản quốc.”
Long Đại nói: “Nàng nói không sai, nhưng vì tội mưu phản của
Diêu Côn, nên tạm thời chúng ta vẫn không thể động đến Tiền Thế Tân,
trên Tiền Thế Tân còn có người, bọn chúng là châu chấu buộc cùng thuyền, chỉ cần đánh đổ một tên thì có thể bắt được điểm yếu của những tên
khác. Cho nên, ngoại trừ Lư Chính ra, chúng ta còn cần những nhân chứng
khác.”
“Tịnh Duyên sư thái!”
Long Đại lắc đầu: “Hành tung của Tịnh Duyên sư thái bất định,
võ nghệ lại cao cường. bắt bà ta quá khó. Có một người khác, dễ hạ thủ
hơn.”
“Ai?”
“Tiền Bùi.”
An Nhược Thần mở to miệng, kinh ngạc nói: “Tướng quân muốn về Trung Lan tra xét lão ta?”
“Dĩ nhiên không phải. Nay Trung Lan đã là địa bàn của Tiền Thế
Tân, một là ta không thể rời khỏi tiền tuyến, hai là không có lý do
chính đáng, ba là ở nha môn không thể dụng hình. Dĩ nhiên phải bắt đến
doanh trại rồi.” Long Đại nắm tay phải lại đập vào lòng bàn tay trái, tỏ vẻ chuyện này phải dùng thủ đoạn vũ lực.
Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, nghe mà hả giận! “Tướng quân, làm ơn đánh lão nhiều thêm mấy quyền!”
Long Đại sờ đầu nàng: “Trước khi thời cơ đến thì không được để
lộ, có rất nhiều chuyện cũng không thể làm, phải thận trọng. Giờ đây đã
đánh thắng trận, dù sao cũng nên đến lượt chúng ta giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm.”
An Nhược Thần nhướn mày, tướng quân là có ý tự khen mình đấy hả? Phải chú ý dùng từ chứ!
Long Đại lại sờ lông mày nàng, nhìn vào mắt nàng: “Để nàng lại
Trung Lan, không thể chăm sóc tốt cho nàng, là lỗi của ta. Ta phải mưu
đồ cẩn thận, bố trí thích đáng, nhanh chóng thủ thắng, khi ấy mới có thể thay đổi mọi thứ được. Nên mấy ngày nay đã để nàng phải uất ức rồi,
nàng đừng trách ta.”
Chỉ là những câu đơn giản, nhưng An Nhược Thần rất cảm động.
“Không uất ức gì hết. Tướng quân cần chú ý chiến trường, nguy hiểm tứ
phía, em lại không thể giúp tướng quân được, lại còn làm tướng quân quan tâm, ngáng chân sau của tướng quân, là em không tốt.”
“Được rồi, là nàng không tốt.”
Nhất thời An Nhược Thần cứng mặt, tướng quân à, chàng có thể để em cảm động lâu hơn xíu được không?
Vẻ mặt của nàng làm Long Đại rất vui, hắn bật cười ha hả.
An Nhược Thần bĩu môi, cũng biết tướng quân đem nàng ra trêu đùa.
“Tướng quân, trong quân còn gian tế khác không?”
“Ta không thể chắc chắn mười phần được, nhưng đã nghiêm ngặt
kiểm tra tất cả doanh trại ở tiền tuyến rồi, cũng đã lấy kế hoạch quân
tình ra dò xét, tạm thời không tra ra được gì khác thường.” Long Đại
nói: “Nhắc đến đây, thái thú đại nhân có nói với ta là hai người từng
dùng đủ cách để cầu cứu ta, ông ta hỏi ta rốt cuộc nhận được tin từ đâu. Ta mới nói, chẳng qua tình cờ muốn từ sông Tứ Hạ đến dốc Thạch Linh,
trên đường đi nghe thấy dịch binh bảo dọc đường có toán quân lính khác
sắp đặt rất nhiều chốt, lúc ấy ta mới thuận đường đi tìm hai người.”
An Nhược Thần kịp phản ứng: “Ý là những con đường khác đều không thể truyền tin thành công đúng không?”
“Nàng đoán thử xem vì sao ta biết?”
“Mật thư của Cổ đại nhân.” Tướng quân phụ trách trinh thám, làm sao chỉ có mỗi con đường dịch binh được. Mà đây là chuyện không thể để
người khác biết, nên phải gạt thái thú.
“Đây chính là câu hỏi của ta. Làm sao nàng biết Cổ Văn Đạt đáng tin?”
“Chàng đã điều Tạ đại nhân đi, tất phải có một người đáng tin
tiếp tục làm việc. Thế cục trong thành quan trọng biết bao, dĩ nhiên em
sẽ không cho rằng tướng quân giao chuyện này lại cho em. Quân đội đang
điều tra án, nhất định có sắp xếp. Những người khác thì khó nói lắm,
nhưng Cổ đại nhân đi theo Tạ đại nhân nhiều năm, nếu Tạ đại nhân không
tin y, dĩ nhiên sẽ không dám giao lại chức trách quan trọng như vậy vào
tay y. Tướng quân cũng sẽ không đồng ý.”
An Nhược Thần nhìn Long Đại, thấy sự tán thưởng trong mắt hắn
thì lòng lại vui mừng, nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng phải đề phòng trong
quân có mật thám khác, nên Cổ đại nhân làm việc cẩn thận, tỏ ra bị trói
tay buộc chân, chuyện gì cũng không dám làm, mọi thứ đều bàn bạc cùng
Chu trưởng sử, lại thường gửi thư để Tưởng tướng quân quyết định, dường
như là vì để tránh theo gót Tạ đại nhân. Y diễn rất tốt dáng vẻ bình
thường, tự nhiên em cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với y, tránh mật
thám phát hiện nghi ngờ. Em bị đám mật thám canh chừng kỹ, ai ai cũng
đều cho rằng em mới là kẻ phiền toái, khi ấy Cổ đại nhân mới có đường
thi triển quyền cước được.”
Long Đại gật đầu: “Chuyện nàng bảo y điều tra, y cũng đã nói với ta rồi.”
“Tướng quân cảm thấy thế nào?”
“Quả thật Diêu Côn sẽ là mầm tai họa. Nhất định ông ta có thóp nằm trong tay Tiền Bùi. Phải cẩn thận đề phòng.”
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Thứ nhất, tay nàng còn phải cố định thanh kẹp.”
An Nhược Thần: “…”
“Nàng và thái thú đại nhân chạy đến quân doanh của ta, chuyện
này không thể giấu được. Cộng thêm tin Bạch Anh chết, còn cả gần mười
ngàn tù binh cần xử lý đàm phán, nhất định Lương đại nhân sẽ đến doanh
trại ở đây tuần tra hỏi chuyện. Nàng bất ngờ ngã bị thương, lại bị người ta hãm hại, thương thế càng nặng hơn…”
An Nhược Thần vội gật đầu, dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương với Lương đại nhân, nàng rất thành thạo chuyện này.
Long Đại nói: “Dĩ nhiên ta cũng sẽ đau lòng không thôi, lại
nhân lúc đại thắng, tinh thần lên cao, thế là liền tiến hành hôn lễ.”
An Nhược Thần ngẩn người, vì sao khổ nhục kế nàng diễn không
phải để đối phó với Lương đại nhân, mà lại thành đối phó tướng quân gạt
cưới rồi?
Long Đại nghiêm mặt: “Nàng thành phu nhân tướng quân rồi, có
danh phận đó, ngoài mặt bọn chúng sẽ không dám tùy tiện động đến nàng.
Nàng và ta là vợ chồng, đồng hành cùng đi, nàng không rời khỏi ta, bọn
chúng cũng không tiện ra tay trong tối. Còn nữa, các binh sĩ kính trọng
nàng gọi một tiếng phu nhân, nàng cũng mới có thể danh chính ngôn thuận
sai khiến bọn họ.”
An Nhược Thần muốn nhắc nhở tướng quân, phụ nhân nội quyến
không thể nhúng tay vào công vụ, huống gì là sai khiến binh sĩ. Nhưng
tướng quân đã nói, giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm… An Nhược
Thần gật đầu cái rụp, tướng quân nói được thì chính là được. Chắc chắn
nàng đã bị tướng quân dạy hư rồi, vui quá đi.
“An Nhược Thần cô nương à, nàng gật đầu quá sức rồi. Chuyện
thành thân ấy, dù gì cũng phải ra vẻ ngượng ngùng từ chối, nói mấy câu
đại loại như ‘có nhanh quá không’ gì gì đó chứ.”
An Nhược Thần nhướn mày: “Tự nhiên có được chức phu nhân nhị
phẩm, sao lại phải từ chối. Mau lên, chàng nói tiếp điều thứ hai đi.”
Đầu tiên là tập khí thế của phu nhân tướng quân trước mặt tướng quân nhà mình đã. Nhưng tập xong rồi, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, thấy
tướng quân cười, nàng cũng không kiềm chế được.
Long Đại hắng giọng, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện
thứ hai, trên người nhị muội nàng có độc, tạm cứ coi là thật đi đã.
Chúng ta phải tìm cách lấy được giải dược. Cũng không cần bàn kết quả
chuyện này thế nào, nhất định Tiết Tự Nhiên sẽ phát cáu.”
“Em đã nói với nhị muội độc là giả.”
“Nên nếu muội ấy phát độc thật, chắc chắn Tiết Tự Nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu chúng ta. Mà tứ muội nàng nằm trong tay hắn, dưới
cơn nóng giận, hắn sẽ đuổi muội ấy ra ngoài, đó mới là phiền phức. Chẳng những nàng có thể sẽ bị uy hiếp, mà tứ muội nàng sẽ lo lắng vì tính
mệnh, bên Tịnh Duyên sư thái cũng sẽ tức giận.”
An Nhược Thần không dám nghĩ đến hậu quả này. Nếu bàn về tính
tùy hứng, Tiết Tự Nhiên không kém Tịnh Duyên sư thái là bao. Nhưng bàn
về tùy hứng giết người, thì Tiết Tự Nhiên hoàn toàn không phải là đối
thủ của Tịnh Duyên sư thái. Đến lúc đó trong thành Trung Lan gió tanh
mưa máu, không thể dọn dẹp. “Tướng quân, vì chuyện này mà đã hy sinh quá nhiều người rồi, chúng ta phải đòi lại công bằng cho bọn họ, không thể
để nhiều người vô tội khác dâng mạng được nữa.”
“Cho nên chúng ta phải đón tứ muội nàng ra.”
An Nhược Thần gật đầu. Long Đại lại nói: “Nhưng nàng không thể
ra mặt được. Nàng về Trung Lan, chính là tự chui đầu vào lưới. Ta cũng
không thể ra mặt, thậm chí không thể phái người đến tiếp xúc với Tiết
gia. Tiết Tự Nhiên không chắc chắn được thật giả, nhất định sẽ điều tra. Tiền Thế Tân cũng nhất định đang cẩn thận kiểm soát người giúp nàng
trong thành, không thể để lộ Tiết Tự Nhiên được.” Long Đại dừng một lát, “Chúng ta phải vụng trộm.”
An Nhược Thần lại gật đầu, tướng quân suy nghĩ thấu đáo, nghe theo tướng quân.
Long Đại lại nói: “Tịnh Duyên sư thái sẽ đến tìm nhị muội nàng, bà ta có thể sẽ đến doanh trại.”
An Nhược Thần biết dụng ý của Long Đại.
“Còn có một người quan trọng nữa, chính là hoàng đế Nam Tần.
Ngài ngự giá thân chinh, chắc vẫn không biết mình đang đến quỷ môn quan. Chuyện sau đó, ta còn cần ngài ấy sống. Nam Tần, Đông Lăng, còn có cả
Đại Tiêu chúng ta, tất cả đều trong âm mưu này. Trên có hoàng đế, dưới
có tiểu thương tôi tớ, tất cả đều nằm trên bàn cờ này.”
An Nhược Thần hít sâu một hơi, chuyện này nghe mà cảm thấy nguy hiểm trắc trở. Nàng nhìn vào mắt Long Đại, lòng bình yên lại tin tưởng
vô cùng.
“An Nhược Thần cô nương, à, không đúng, Long tướng quân phu nhân, nàng đã chuẩn bị toàn diện phản công với bổn tướng quân chưa?”
An Nhược Thần ra sức gật đầu: “Tướng quân chỉ tay nơi nào em đánh nơi đó, chỉ tấn công không lùi bước.”
Long Đại phá cười, kéo nàng đến ôm vào lòng, đè trán nàng:
“Chuyện sẽ không dễ như vậy đâu, dính dáng quá đông, thế lực sâu xa,
chúng ta cần phải cẩn thận mưu cầu từng bước.”
An Nhược Thần cũng cười: “Tướng quân yên tâm. Em cũng có kiến
thức, sống đến hôm nay, trong số những chuyện đã gặp, ngoài trở thành
phu nhân tướng quân có phần dễ dàng ra, thì những chuyện khác không hề
dễ gì.”
Chân mày Long Đại nhướn cao. Phu nhân à, nàng lặp lại lần nữa đi, chuyện gì dễ dàng cơ?