Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 151

<!---->Hôn lễ của An Nhược Thần và Long Đại cử hành không lâu, dù sao cũng đang là thời chiến, sau một phen náo nhiệt, các binh tướng nhanh chóng trở về vị trí của mình, tuần tra canh gác. Người rảnh rỗi thì lại ngồi bên đống lửa tiếp tục ăn uống hát ca.

Tiếng hát khản đặc, không thể nói là dễ nghe, nhưng lại có khí thế khiến lòng người thoải mái. An Nhược Thần ngồi trong trướng, vừa nghe tiếng hát mơ hồ truyền đến, vừa tự thoại với Diêu Côn.

Tính từ khi Diêu Côn được Long Đại cứu, lần này Diêu Côn mới gặp được An Nhược Thần. So với vẻ sắc bén cảnh giác khi ở trong thành Trung Lan, An Nhược Thần điểm hồng trang trước mắt đây mới thực sự giống tiểu cô nương mười tám tuổi hoa. Nay tình cảnh đặc thù, Diêu Côn cũng không dám quấy rầy nhiều, chỉ biểu đạt ý chúc mừng, còn nói mình đã kể hết mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thành Trung Lan với Long tướng quân rồi, ý của Long tướng quân là tạm thời không thể gột rửa sạch hiềm nghi của ông ta được, phải tìm bằng chứng manh mối mới có thể phản bác tố cáo. Nhưng vụ án vu oan mưu hại Bạch đại nhân quá qua loa, ắt sẽ có cách xử lý, bảo ông ta đừng nóng lòng, đã phái người đi canh giữ an nguy của người nhà ông ta rồi, Tiền Thế Tân kia cũng không dám làm gì quá trớn cả.

Diêu Côn bảo: “Tướng quân nói, Long Đại ta còn chưa chết, Tiền Thế Tân hắn mà không giữ đường sống cho mình thì chính là hắn muốn chết.” Lúc Diêu Côn nói lời này, vô cùng cảm khái, Long tướng nói chuyện lúc nào cũng có khí phách như thế.

An Nhược Thần an ủi: “Nếu tướng quân đã nói thế thì chính là như vậy. Đại nhân chớ sốt ruột.”

Diêu Côn gật đầu, lại nói: “Ta muốn về Trung Lan, nếu tướng quân đã ổn định được thế cục, lại nắm chắc chế ngự được Tiền Thế Tân, thì ta muốn quay về. Trong nha môn còn có rất nhiều thuộc hạ chúc quan của ta, có bách tính kính yêu ta, ta quay về thì mới có thể có manh mối, tìm ra chân tướng.”

An Nhược Thần không lên tiếng.

Diêu Côn dừng lại, thấy nàng không nói tiếp, chỉ đành phải nói: “Có điều Long tướng quân không đồng ý.”

Lúc này An Nhược Thần mới nói: “Tướng quân không đồng ý, ắt tự có đạo lý của mình. Không phải vừa nãy đại nhân cũng nói đấy sao, chính miệng tướng quân nói với đại nhân, đã phái người đi giải quyết chuyện này rồi, đại nhân chớ sốt ruột. Tiền Thế Tân không thấy được đại nhân, sẽ không dám làm hại người nhà đại nhân đâu, nhưng nếu đại nhân đứng trước mặt hắn, dĩ nhiên hắn sẽ lấy điểm yếu của đại nhân để uy hiếp rồi. Đến lúc đó, đại nhân trơ mắt nhìn phu nhân công tử gặp rủi ro, hay là nhượng bộ với Tiền Thế Tân đây?”

Diêu Côn thầm thở dài, cũng biết bất kể Long tướng quân có làm gì, nhất định An Nhược Thần sẽ dốc toàn sức ủng hộ. Ông ta muốn nàng nói hộ mình, chỉ sợ là điều không thể. Chỉ là ông ta rất nhớ Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải, không tài nào yên lòng nổi.

Mà lòng của Tiền Thế Tân cũng không yên được, nhưng hắn không nhượng bộ. Dù Long Đại có tự mình đến trước mặt hắn nói, hắn cũng muốn bác bỏ, huống gì chỉ là một Tưởng Tùng.

Võ tướng nói chuyện đều lớn lối, hô đánh hô giết, nhưng bọn họ dám động thủ thật không? Tiền Thế Tân cảm thấy họ không dám. Nếu thực sự dám làm việc võ đoán như thế, thì lúc trước Long Đại nghi ngờ đây là mật thám kia là mật thám, ắt đã trừ khử rồi, cần gì phải tra tới tra lui làm gì. Giờ đây cũng thế. Tiền Thế Tân hắn khả nghi, vậy bằng chứng đâu?

Tất cả mọi chuyện đều phải suy xét rõ ràng mới có sắp xếp. Mỗi một người, mỗi một vị trí. Long Đại như thế, Bạch Anh cũng như thế.

Long Đại sẽ phái người đến đây, cũng vì tính hắn ta như vậy, chú trọng công bằng chính trực, tất sẽ băn khoăn oan giả xử sai. Đối với võ tướng, đây cũng không tính là ưu điểm gì. Trước khi khai chiến hắn ta đã không quả quyết, nên bọn họ mới có đầy đủ thời gian. Đây là suy nghĩ ban đầu của cấp trên khi vạch kế hoạch. Chuyện cũng như bọn họ đã cho, đúng là Long Đại không nghi ngờ bắt giam ai, không hề có hành động gì. Nên Tiền Thế Tân mới cảm thấy, bây giờ cũng giống vậy.

Tiền Thế Tân nói với Tưởng Tùng, hắn phụng mệnh Bạch Anh, thay mặt đảm nhiệm chức thái thú, thay mặt chấp chưởng chuyên trong Bình Nam, giờ đây hài cốt của Bạch Anh còn chưa lạnh, nhất định hắn không thể vi phạm ủy thác, vất bỏ cam kết. Hơn nữa lệnh thư đã có Lương Đức Hạo, nếu không phải Lương Đức Hạo hạ lệnh, hắn không dám giao ấn thái thú ra.

Tưởng Tùng cũng không lùi: “Nếu Tiền đại nhân đã khăng khăng như thế, vậy ta phải y theo lệnh bắt Tiền đại nhân lại, chờ lệnh thư của Lương đại nhân đến rồi sẽ xử lý tiếp.” Nói rồi lập tức khoát tay, một đội vệ binh xông lên.

Tiền Thế Tân hét lớn: “Tưởng tướng quân, trong mắt ngươi không có vương pháp phải không?”

“Vương pháp là Tiền Thế Tân nhà ngươi ư!” Tưởng Tùng quát còn có khí thế hơn Tiền Thế Tân.

Tiền Thế Tân run giọng, nói: “Tưởng tướng quân, cả ngươi và ta đều phụng lệnh làm việc, Long tướng quân và Lương đại nhân xử lý ắt sẽ có thương lượng, chúng ta gây gổ cũng không tiện, sẽ làm khó hai vị đại nhân mất. Không bằng thế này đi, Tưởng tướng quân và ta cùng xử lý công việc trong nha môn, một quan văn như ta, thấy Bạch đại nhân bị đâm rồi bỏ mạng, mật thám tứ phía nguy hiểm không biết phải làm sao, Tưởng tướng quân lại không quen công việc trong Bình Nam, ắt hẳn xử lý sẽ rất trầy trật. Ngươi và ta cùng đồng tâm hiệp lực, thì mới có thể vượt qua khó khăn này được. Cũng tiện ăn nói với Long tướng quân và Lương đại nhân, ngươi thấy thế nào?”

Tưởng Tùng nghe xong, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Cũng được, như vậy cũng không phải ngươi kháng lệnh, ta cũng không phụ lệnh tướng quân. Nhưng ta cảnh cáo trước, cấm tiệt giở trò gì với ta, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải báo lại cho ta.”

Tiền Thế Tân liên tục gật đầu nói phải, dĩ nhiên phải thế rồi, đúng là phải cần nhân vật như Tưởng tướng quân mới có thể uy hiếp được đám mật thám dám mưu sát giết hại quan viên.

Tưởng Tùng hài lòng gật đầu, để Tiền Thế Tân cho mời quan vệ binh của Bạch Anh đến nói chuyện, chuyện đầu tiên mà hắn phải xử lý, chính là binh lính do Bạch Anh dẫn tới.

Vị quan kia ở tạm bên ngoài, Tiền Thế Tân gọi người đi mời. Hắn nhìn Tưởng Tùng, Tưởng Tùng xụ mặt, hiển nhiên là muốn trưng quan uy ra. Tiền Thế Tân rũ mắt cúi đầu, nghe Tưởng Tùng và vị quan kia đối thoại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn cố ý cứng rắn trước yếu thế sau, chỉ đơn giản là muốn lấy được thành quả hiện nay —— cùng quản Bình Nam. Có điều nói là cùng quản, nhưng Tưởng Tùng là một vũ phu, làm sao biết quản nổi quận thế nào. Tiền Thế Tân chỉ cần nghĩ ra nhiều chuyện vụn vặt là có thể để quan lại lớn nhỏ làm phiền chết Tưởng Tùng rồi Còn hắn, việc nên làm vẫn cứ làm, chỉ cần có thể kéo dài thêm một hồi nữa là được.

Chẳng qua Long Đằng vừa đoạt được ít thời gian, giờ chỉ cần hắn trì hoãn ngày giờ tận dụng thời cơ là được.

***

Ở doanh trại dốc Thạch Linh, đến rất khuya Long Đại mới trở về. Diêu Côn rời đi đã lâu, An Nhược Thần ở một mình trong trướng sắp xếp lại suy nghĩ về cac vụ án, không hề có tự giác của tân nương chút nào. Cho đến khi thấy Long Đại, lúc này mới thấy xấu hổ.

Long Đại vào trướng còn ngạc nhiên ra mặt: “Đã trễ thế rồi, sao nàng vẫn chưa nghỉ?”

An Nhược Thần ngẩn người, được lắm, tướng quân đại nhân cũng không hề có tự giác của tân lang tẹo nào. Không phải tối nay là đêm động phòng hoa chúc sao?

“Chưa nghỉ thì tốt.”

An Nhược Thần lại cảnh giác, xem ra chàng vẫn chưa quên. Nhưng còn chưa kịp xấu hổ lần nữa thì nghe Long Đại nói: “Vừa hay có thể hàn huyên với nàng.”

Hàn nguyên? Được lắm, không cần xấu hổ nữa. An Nhược Thần không biết nên nhìn tướng quân với vẻ mặt gì thì thích hợp đây.

Long Đại mở tủ, lấy hai tờ giấy ra, ngồi xuống ghế, ngoắc tay với nàng: “Nàng lại đây. Vẫn chưa nói rõ với nàng về nhị đệ và tam đệ của ta.”

Vậy bây giờ là định để nàng nhìn tranh nhận người?

An Nhược Thần bước sang ngồi. Long Đại rất tự nhiên kéo nàng từ trên ghế lên ngồi trên chân mình, ôm vào lòng.

Luyện cũng quen quá đấy! Hắn ôm cũng giống nàng ngồi thôi. Tim An Nhược Thần đập như trống trận. Thình thịch thình thịch! Thình thịch thình thịch! Giả vờ không biết mặt mình rất nóng, nàng cúi đầu nghiêm túc nhìn giấy trên tay Long Đại.

Long Đại trải ra, không phải bức họa mà là một phong thư. “Là nhị đệ ta viết gửi đến.” Long Đại mở thư ra cho An Nhược Thần xem, “Nhị đệ ta là thương nhân, cai quản việc nhà. Còn tam đệ ta, thích giao du bạn bè, đi khắp nơi khắp chốn. Trong nhà ta, cha mẹ ra đi sớm nên hai đệ đệ có phần nghịch ngợm, không thích quy củ, cũng không thích mấy thứ văn lễ rườm rà kia.”

Long Đại ôm An Nhược Thần, vừa đọc thư vừa nói ít chuyện về hai đệ đệ, nói rồi lại nói: “Nhị đệ ta lịch sự, còn tam đệ ta thì có phần qua loa…”

An Nhược Thần đã không còn để ý nghe Long Đại nói những gì nữa rồi, nàng thấy hình như là nhị đệ tướng quân viết bức thư này, gọi đại ca tam đệ gì đấy, trong thư khai báo vài chuyện nhà, sau đó nhắc đến hôn sự của Long Đại, hắn nói chuyện khác không quan tâm, nhưng khi hồi kinh nhất định phải bày tiệc rượu, tiệc lớn tiệc nhỏ thế nào và phải mời ai đến dự, trong lòng hắn đã có trù tính, đại ca không cần bận tâm. Ngoài ra hắn trịnh trọng cảnh cáo đại ca, nhất định phải kéo dài đến khi hồi kinh mới được sinh con, như thế có thể mở tiệc hai lân, mời hai lượt khách. Dĩ nhiên sinh càng nhiều càng tốt, sinh một lần mở tiệc một lần.

An Nhược Thần không hề ngượng ngùng về chuyện sinh con, trái lại suy nghĩ nửa ngày, ý trong thư là sao?

Nàng hỏi tướng quân, Long Đại sờ mũi, giọng điệu đành chịu lại có phần dung túng: “Nàng biết đấy, nhị đệ ta trông coi việc nhà mà.”

Thì sao, chẳng lẽ còn phải trông coi huynh đệ trong nhà lúc nào sinh con ư? An Nhược Thần không hiểu.

“Trông coi việc nhà ấy, áp lực tiền bạc lớn lắm. Phải tính toán chi tiêu chi phí các kiểu.”

Giờ An Nhược Thần hiểu rồi, bao gồm cả bạc tướng quân đại nhân để nàng tùy tiện lấy từ tiền trang, cũng là chi tiêu.

“Ta để nàng tùy tiện lấy bao giờ?” Long Đại không thừa nhận. Nhưng An Nhược Thần cảm thấy không sao. Có điều nàng càng không hiểu, không phải mở tiệc càng tốn kém nhiều hơn à, không phải nên tiết kiệm bạc ư?

“Thành thân, đầy tháng của con, đều là tiệc vui. Tân khách đến, dĩ nhiên sẽ có tiền mừng.” Long Đại nói.

An Nhược Thần: “…” An Nhược Thần quyết định rồi, chuyện tướng quân để nàng tùy tiện lấy tiền, cũng không cần nói lại với nhị đệ nữa.

Đêm nay, hai người cùng nằm trên một giường. Long Đại không nói chuyện động phòng, An Nhược Thần cũng vờ như không nhớ. Có điều đèn sáng vậy, nằm thôi cũng lúng túng rồi. An Nhược Thần không dám động, tay chân thẳng ro cứng đờ như xác chết vậy.

Qua một lúc lâu, Long Đại mới thở dài: “Đã nói đến thời điểm thích hợp thì chúng ta có thể so thử xem vết thương trên người ai nhiều hơn, thật ra lúc này chính là thời điểm thích hợp*.”

(*Nếu quên có thể xem lại chương 85.)

An Nhược Thần đỏ mặt, hai người họ từng nhắc đến chuyện khác người này sao? Vì sao nàng không nhớ gì thế. Chẳng lẽ trước đó tướng quân tự nhủ mà tưởng đã nói ra miệng? Nhưng giọng điệu hắn chắc chắn như thế, An Nhược Thần nghiêm túc nghi ngờ có phải mình đã quên rồi không. Không không, đây không phải là mấu chốt. So sánh vết thương cái gì chứ, xấu hổ quá.

“Kỳ thực sau này vẫn có rất nhiều nguy hiểm, nơi này là doanh trại, đúng là không tiện làm chuyện sinh con.” Long Đại lại nói.

An Nhược Thần cảm thấy mặt mình như muốn bốc cháy đến nơi rồi. Tướng quân ơi, chàng lẩm bẩm thế làm gì, tự nói trong bụng là được rồi.

“Nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi, đêm tân hôn, nàng có trách ta không?” Long Đại hỏi.

An Nhược Thần nhắm hai mắt, nàng ngủ rồi, không nghe gì hết, thật đấy.

Nhưng bàn tay nằm dưới chăn của Long Đại đã lặng lẽ sờ đến, nắm lấy tay nàng. An Nhược Thần vừa ngạc nhiên lại xấu hổ, không kiềm được thở hắt ra một hơi. Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Cũng đầy dụ dỗ.

Không lâu sau, Long Đại phóng người đến, kéo An Nhược Thần vào lòng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì, ôm ngủ ngon vậy.”

An Nhược Thần cắn môi không dám bật ra tiếng, nàng đã mắc cỡ tới nỗi không thể động đậy rồi.

“Chỉ ôm cái thôi.” Long Đại lại nói, giọng càng nhỏ đi, tựa như thổi khí vào bên tai nàng vậy.

An Nhược Thần nhắm hai mắt rúc đầu vào lòng tướng quân, rất muốn hét to tướng quân chàng đừng giải thích nữa!

Dường như đúng là chỉ ôm thật, nhưng tim An Nhược Thần sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Đập liên tù tì như trống bỏi, thình thịch thình thịch! Thình thịch thình thịch!

Một lúc lâu sau, An Nhược Thần bỗng ý thức được, tiếng tim đập như trống trận đấy, là của tướng quân!

“Tướng quân.” An Nhược Thần không nhịn được mà gọi hắn.

Một tiếng này, tựa như chạm phải công tắc nào đấy. Chợt Long Đại cúi đầu hôn lên nàng. Nụ hôn triền miên đầy nhiệt tình, hệt như ngọn đuốc đốt cháy hai người.

Tay Long Đại nóng lên, vuốt ve da thịt của nàng, lúc mò đến vết sẹo thì cẩn thận sờ đi sờ lại. Hắn hôn nàng, nói vào bên tai nàng: “Suỵt, chúng ta nhỏ giọng chút là được, có được không?”

An Nhược Thần xấu hổ tới nỗi muốn ngất đi, nàng thề, nếu tướng quân hỏi một lần nữa, nàng sẽ đáp là không được.

Có điều Long Đại không hỏi nữa, hắn thăm dò nàng, cố để mình và nàng đều nhỏ tiếng.

Theo thời cơ của hắn, theo địa điểm của hắn. Heo chó dê bò gà vịt, động phòng là quan trọng nhất.
Bình Luận (0)
Comment