Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 160

<!---->Tiền Thế Tân đi tìm Tiền Bùi, thuật lại mấy chuyện xảy ra trong những ngày qua và sắp xếp của Long Đại với lão, Tiền Bùi cắn răng uất hận: “Quả nhiên con người Long Đại là hạng người thâm độc. Ngươi đừng rối. Hắn ta chỉ dọa ngươi thôi, có tuần tra sứ ở đấy, chắc chắn hắn không dám làm bậy thật.”

Tiền Thế Tân nhíu chặt chân mày: “Nhưng hắn ta lập được chiến công lớn, dĩ nhiên sẽ phách lối. Tuy phía Lương đại nhân sẽ xử lý, nhưng chỉ sợ thời cơ lùi lại sau. Nay hắn vẫn chưa thể rảnh hoàn toàn được, không quản nổi Long Đằng, chúng ta còn phải tự tìm cách, trước phải cướp lấy thời cơ khống chế lại thế cục đã. Chỉ cần phía Nam Tần chuẩn bị xong, truyền tin một cái là chuyện sẽ ổn thỏa. Đến lúc đó dù Long Đại có xảo quyệt đến mấy, cũng phải bó tay. Hắn ta lo đánh trận đến mệt, sẽ không có tâm tư để ý đến đây đâu. Khi ấy hắn mới phát hiện mình vốn đã đối phó sai mục tiêu. Có điều nếu ta không chống đỡ được đến lúc đó, sợ cũng hy sinh uổng công.”

Tiền Bùi cười nói: “Quả nhiên là con trai ta, rất lanh trí giống ta. Đúng là phải nghĩ như vậy. Chúng ta làm chuyện này, cũng không phải tranh đấu giành thiên hạ vì kẻ khác. Ngươi lên làm thái thú, sau này có Lương đại nhân tiến cử vào kinh làm quan, một bước lên mây, làm chuyện mình muốn làm. Vất vả mấy năm, cũng không uổng công trải đường. Ngươi nghe ta đây, đừng có mềm lòng mềm tay, phải giết thì giết, nếu Diêu Côn làm hỏng việc thì cứ lấy vợ con hắn ra mà khai đao, con người hắn ta không quả quyết, rất dễ để chèn ép. Long Đằng để hắn ta đến quấy nhiễu ngươi, ngươi phải mượn sức hắn ta đối phó ngược lại.”

Tiền Thế Tân trầm ngâm: “Diêu Côn quay về bằng cách đó, chỉ e chưa chắc Long Đằng đã trọng đãi ông ta. Mấy thứ lễ khách khí kia đều là làm cho chúng ta xem thôi. Nếu hắn thật sự đứng về phía Diêu Côn, thì nay Diêu Côn đã đăng đường nhập thất, ngồi lại vị trí đầu não trong nha môn rồi. Tuy chuyện hành thích Bạch Anh khá cẩu thả, nhưng trước mắt bọn chúng chưa lấy được manh mối bằng chứng, Long Đằng không ngốc, sẽ không khuấy vũng nước đục này. Ta đã cho Mông Giai Nguyệt đi gặp Diêu Côn rồi, cứ xem phản ứng của chúng sao đã, rồi tiếp tục hành sự.”

Tiền Bùi nói: “Diêu Côn ở doanh trại dốc Thạch Linh mấy hôm, chắc chắn biết được vài tin tức. Không nói ai khác, chỉ riêng tình hình của Lư Chính, nhất định hắn ta biết. Ngươi để Diêu Côn nói rõ đi, chúng ta cũng nghĩ cách xử lý tốt.”

Tiền Thế Tân đã có tính toán với việc này rồi, hắn nhìn Tiền Bùi rồi nói: “Tự thân ông còn khó bảo toàn, đừng có bận tâm đến chuyện khác. Lệnh hàm của Lương đại nhân đã đến, phái đại nhân Lỗ Thăng tới. Nếu Lỗ đại nhân đến, thì ngài ấy sẽ đối phó với Tưởng Tùng. Còn nữa, ta đã xử một vài tên trong ngục tội lưu đày, năm ngày sau sẽ bị giải đi. Trước đó một ngày, ta sẽ thêm vào danh sách mấy người nữa, bao gồm cả ông. Như vậy Tưởng Tùng còn chưa phản ứng lại thì ông đã đi rồi. Nửa đường lưu đày, ta sẽ cho người tiếp ứng ông, ông tạm mai danh ẩn tính, trốn một thời gian đã.”

“Một thời gian?” Tiền Bùi nhướn mày, “Đây không phải là chuyện một thời gian. Ngươi không có cách gì khác hả? Lưu đày là cái chủ ý chó má gì đấy! Ta cũng không muốn phải sống khổ. Trước kia khổ đủ rồi, nhìn sắc mặt người ta cũng đủ rồi. Ta muốn ấm áp có đồ ăn ngon, có rượu ngon có mỹ nhân, còn phải có người hầu hạ. Ngươi xử ta lưu đày, thì trước đó phải bố trí tốt mấy việc này đã.”

Tiền Thế Tân đè nén lửa giận, hỏi lão: “Vậy giờ ông ở trong ngục đây, liệu có ấm áp có đồ ăn ngon, có rượu ngon có mỹ nhân, còn phải có người hầu hạ không?”

Tiền Bùi cười nhạt: “Ngoài mỹ nhân ra, thì thật sự đều có cả.”

Tiền Thế Tân mím chặt môi, rất muốn nổi điên nói vậy ông cứ ở đây mà chết đi. Nhưng trong lòng hắn biết, Long Đằng ra tay với Tiền Bùi chỉ là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua nay thời cơ chưa đến, Long Đằng không có bằng chứng, không rõ nội tình, không thể nào ăn nói với Lương Đức Hạo và hoàng thượng được, nên cũng không nắm chắc việc trở mặt. Hắn không có quyền thẩm vấn Tiền Bùi, dĩ nhiên cũng không có quyền đối phó mình. Nhưng đấy chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Nhìn Tưởng Tùng bây giờ, chắc chắn phải tước chức quyền của hắn ta, chứ không đến lúc đó người người trong nha môn đều sẽ rơi vào tay Tưởng Tùng, hắn ta muốn thẩm vấn ai thì thẩm, muốn dùng hình với ai thì dùng. Tiền Bùi biết được quá nhiều, ở lại Bình Nam, đúng là quá nguy hiểm. Tuy Lương đại nhân đã phái Lỗ Thăng đến, nhưng không biết có chèn ép được Tưởng Tùng không, cũng không biết có kịp thời gian hay không.

Tiền Thế Tân nhìn Tiền Bùi, đáng tiếc lão là phụ thân hắn, nếu không chuyện đã đơn giản đi nhiều rồi.

***

Mông Giai Nguyệt gửi thiệp đến lầy Tử Vân xin cầu kiến Diêu Côn, bà rất thấp thỏm, sợ không được như ý, lại nhờ Lục đại nương nói giùm cho, nào ngờ chuyện lại thuận lợi đến bất ngờ, Lục đại nương còn chưa mở miệng, Tưởng Tùng đã phái người đến phủ thái thú đón Mông Giai Nguyệt.

Hai vợ chồng Diêu Côn gặp nhau, cầm tay hai mắt ngấn lệ. Diêu Côn nói rõ vụ án giết người ngày hôm đấy, đột nhiên Giang Hồng Thanh hành thích, lại còn phao rằng là ông ta dặn thế. Mông Giai Nguyệt cũng nói pn cùng các người hầu khác trung thành đại nghĩa, cùng với hôm đó bà đã tức tốc đưa Diêu Văn Hải đi tránh nạn, nhưng không ngờ lại làm lạc mất con trai. Nói đến chỗ đau lòng, Mông Giai Nguyệt vô cùng tự trách.

Diêu Côn an ủi một hồi, cẩn thận hỏi tình hình hôm đó và sau khi xảy ra chuyện, nhất là nhất cử nhất động, ngôn từ vẻ mặt của Tiền Thế Tân. Mông Giai Nguyệt nói hết đầu đuôi gốc ngọn, bao gồm chi tiết án lục, cùng với việc Tiền Thế Tân cho mình đến gặp Diêu Côn, dặn dò mình nên nói gì, vân vân.

Diêu Côn nghe mà lòng hết hồn, hỏi lại Tiền Thế Tân đã nói gì, rồi hỏi Tiền Bùi có động tĩnh gì không, có nhờ ai đến phủ nói bậy bạ không.

Mông Giai Nguyệt không nghi ngờ ông, mọi câu đều đáp không. Diêu Côn quan sát kỹ vẻ mặt của Mông Giai Nguyệt, lòng yên tâm đi đôi phần. Ông ta nói Long tướng quân đã đồng ý sẽ giúp tìm con trai, cũng sẽ nghĩ cách rửa sạch oan khuất của ông ta. Bảo Mông Giai Nguyệt chớ lo lắng, cũng không nên tin bất cứ lời gì của Tiền Thế Tân cả. Xem ra đúng là cha con chúng đã cấu kết với Nam Tần, có ý đồ xấu, muốn giết ông ta đoạt vị, đáng tiếc ông ta đại nạn không chết, nhưng Tiền Thế Tân còn chưa từ bỏ ý định, tung tin đồn vu hại, rồi sẽ còn sinh sự.

Mông Giai Nguyệt nắm chặt tay Diêu Côn, nói: “Nay gặp được đại nhân, dù sau này có khó khăn vất vả đến mấy thiếp cũng không sợ. Đại nhân cũng phải đề phòng, bảo trọng tính mạng.”

Diêu Côn gật đầu, rồi không kìm nổi lòng kéo Mông Giai Nguyệt vào trước ngực, dịu dàng nói: “Phu nhân, chân tình của ta đối với phu nhân là thật, có trời đất chứng giám.”

Mông Giai Nguyệt bật cười, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đại nhân sao thế? Đại nhân đại nạn không chết, nhất định là có phúc cuối đời. Văn Hải cũng ắt hẳn sẽ bình an. Đại nhân phải phấn chấn lên mới được.”

Diêu Côn lại gật đầu, nhìn vào mắt Mông Giai Nguyệt, hốc mắt đỏ lên, nói: “Chỉ là ta nghĩ đến, chuyện hôm đó xảy ra quá cấp bách, không kịp gặp nàng lần cuối, cũng chưa nói lời trong lòng với nàng bao giờ. Suýt nữa đã không còn cơ hội để giãi bày rồi. Nay bù đắp, sau này mới không tiếc vì bỏ lỡ.”

“Đại nhân.” Mông Giai Nguyệt vô cùng cảm động, xúc động nhìn Diêu Côn, “Tâm ý của thiếp với đại nhân cũng là như vậy.”

Diêu Côn khổ sở né tránh ánh mắt bà, nghiêng đầu đi chỗ khác, nói chuyện che giấu áy náy: “Sau khi nàng về, nhất định Tiền Thế Tân sẽ lại đến tìm nàng, nàng cứ nói với hắn, cái ghế thái thú đó, nhất định ta sẽ đoạt lại.”

Mông Giai Nguyệt lại nói: “Đại nhân, đại nhân còn quan trọng hơn chức thái thú, xin hãy bảo trọng.”

Xém chút Diêu Côn đã rơi lệ, vội vàng gật đầu.

Đôi phu thê lại trò chuyện dăm ba câu nữa, nhưng vệ binh đã đến thúc giục, tuy hai người không muốn rời đi, nhưng rồi cũng đành tạm biệt nhau.

Sau khi Mông Giai Nguyệt đi, Diêu Côn đi gặp Tưởng Tùng: “Điều Long tướng quân dặn dò ta, ta đã làm theo rồi.”

Tưởng Tùng nói: “Vậy thì chờ tiếp. Tôn phu nhân sẽ còn quay lại.”

Diêu Côn không yên lòng: “Tiền Thế Tân hỏi gì thì ta đáp nấy, như thế còn chưa được sao? An nguy của vợ con ta, các ngươi có bảo vệ không?”

“Điều này là dĩ nhiên rồi. Một lời của tướng quân giá nghìn vàng, trung thành thủ tín. Ngài ấy ngay thẳng nghiêm túc, không phải hạng lươn lẹo như Tiền Thế Tân. Đại nhân không cần nghi ngờ.”

Khóe miệng Diêu Côn giật giật, không nói câu gì, đành phải cúi đầu rơi đi.

Ngay thẳng nghiêm túc cái gì, đây tuyệt đối là hiểu lầm với Long Đằng.

Mông Giai Nguyệt về đến nhà, quả nhiên Tiền Thế Tân lại đến hỏi thăm. Nhắc tới có thuận lợi gặp Diêu Côn không, Mông Giai Nguyệt cẩn thận đáp. Tiền Thế Tân lại nói: “Tưởng tướng quân nói với ta, Diêu đại nhân đã viết tấu chương, tố oan với hoàng thượng, xin triều đình phái đặc sứ đến điều tra án.”

Mông Giai Nguyệt kinh ngạc: “Đại nhân cũng không nhắc đến chuyện này với ta.”

“Vì trong vụ án này, Diêu đại nhân bị bắt tại chỗ, lại không chỉ Bạch đại nhân, trong nha môn chết mấy chục người, còn cả đội sát thủ mật thám Nam Tần cũng bị cuốn vào, cứu Diêu đại nhân ra ngoài, dù có thẩm tra thế nào cũng bất lợi với đại nhân. Diêu đại nhân sợ phu nhân lo lắng, nên mới không dám nói.”

Mông Giai Nguyệt nghĩ ngợi, hỏi: “Lúc ấy có Tiền đại nhân ở đó, có thể nói giúp đại nhân nhà ta không? Đại nhân nhà ta nói, khi ấy Giang chủ bạc đột nhiên động thủ, sau đó lại phao là do đại nhân nhà ta sai khiến. Chuyện này ai cũng biết, nếu muốn âm thầm sai khiến thì làm sao có thể để người ta hành hung rồi nói toạc ra được. Nếu Tiền đại nhân chịu làm chứng cho đại nhân nhà ta, thì chuyện kia ắt sẽ có cơ hội xoay chuyển.”

Tiền Thế Tân gật đầu: “Này trái lại còn có thể, nếu triều đình phái đại nhân xuống tra án thật, tự ắt ta sẽ nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện lúc ấy ra, xin phu nhân yên tâm. Lại nói, sau khi Diêu đại nhân chạy trốn, là đi cùng mấy người An cô nương, Lư Chính. Còn cô tử mật thám kia không biết là ai, không điều tra được tung tích, Điền Khánh cũng qua đời. Nhưng An cô nương và Lư Chính vẫn còn đó, hai người bọn họ cũng có thể làm chứng cho đại nhân. Nhất là Lư Chính, Long tướng quân nói hắn ta là mật thám. Nhưng Lư Chính lại nói với ta hắn bị mật thám bao vây, An cô nương và Diêu đại nhân chỉ đành phải chạy thoát thân một mình. Ta cũng trúng mưu kế của hắn, nên mới để hắn tức tốc đi tìm Diêu đại nhân và An cô nương. Lư Chính là người hiểu rõ mọi việc nhất, bao gồm mật thám làm việc thế nào, rốt cuộc ám sát Bạch đại nhân là do mật thám sắp xếp hay có ẩn tình khác, chỉ Lư Chính mới có thể nói rõ. Lúc Diêu đại nhân ở dốc Thạch Linh, có hỏi được manh mối nào từ Lư Chính không?”

Mông Giai Nguyệt lắc đầu: “Thời gian ta gặp đại nhân cũng không lâu, không nghe ngài ấy nhắc gì đến An cô nương và Lư Chính cả, cũng không nói quá nhiều đến dốc Thạch Linh. Ngài ấy chỉ nói rõ oan tình, còn hỏi ta chuyện Văn Hải mất tích.”

“Vậy phu nhân tìm cơ hội đi hỏi thêm đại nhân đi, ta biết được vài ba tin tức thì mới giúp đại nhân minh oan được, cũng dễ tìm Văn Hải.”

Lòng Mông Giai Nguyệt trầm xuống, Tiền Thế Tân coi bà là thám tử đấy sao.

***

Long Đại và Lư Chính mặt đối mặt ngồi trong trướng. Lư Chính rất yếu, vết máu vết bẩn trên người đều đã được lau sạch, thay xiêm y sạch sẽ, nhưng như thế càng khiến sắc mặt hắn ảm đam đi.

Lư Chính cảnh giác nhìn Long Đại, không biết lần này hắn ta đến là có dụng ý gì. Mãi lâu mà vẫn không thấy Long Đại nói gì, Lư Chính càng căng thẳng hơn, càng căng thẳng càng tự nói bản thân phản cẩn thận, Long đại tướng quân là cố ý lấy im lặng để dọa hắn. Hắn không mở miệng, hắn cũng dùng im lặng để đối đầu.

Long Đại nhìn vào mắt hắn, rồi bỗng mỉm cười: “Ngươi hoàn toàn không biết mình nên làm gì cả.”

Giọng Long Đại khàn khàn: “Chẳng lẽ tướng quân biết nên làm gì? Nếu giết ta thì vì sao còn chưa giết?”

“Để xem tâm trạng đã.” Long Đại nói.

Lư Chính suy đoán ý tứ trong câu này.

Long Đại bảo: “Ta đã phái người điều tra Lục Ba mà ngươi nói rồi. Đúng là hắn ta là người bên cạnh Tiền Thế Tân, chỉ là một người hầu, hay chạy vặt giúp hắn ta, không nghe nói có gì quá đặc biệt. Lúc Diêu Côn và phu nhân của ta chạy thoát thân, Lục Ba này có dẫn đội truy xét thật, nhưng hắn chỉ cứu ngươi ra, tiếp đến thì không còn.”

Lư Chính không khỏi nhíu mày, “không còn” là ý gì?

Long Đại nhìn vào mắt hắn, nói: “Hắn ta biến mất rồi, không thấy đâu. Ngươi cung cấp manh mối gọi là quan trọng, nhưng lại không có chút giá trị nào.”

Lư Chính sững sờ: “Không thấy?” Làm sao có thể. “Hắn là thuộc hạ đắc lực của Tiền Thế Tân, khi đó còn chia đường với ta đuổi theo giết thái thú, sao lại biến mất được? Không phải là người của các ngươi tiết lộ phong thanh, làm hắn trốn đấy chứ?”

“Như thế nào là tiết lộ phong thanh? Còn có ai là mật thám?” Long Đại hỏi.

Lư Chính lắc đầu. Hắn sẽ không nói gì cả. Muốn để hắn mở miệng, nhất định phải có điều kiện ngang hàng.

Long Đại cũng lắc đầu: “Như vậy ngươi vô dụng với ta rồi. Không biết ngươi có còn hữu dụng với người khác hay không. Ta đã cho người về thành Trung Lan truyền tin rồi, bây giờ hẳn tất cả đám Tiền Thế Tân đều đã biết ngươi còn sống, sống là tốt rồi. Việc này sẽ sinh ra hai ngờ vực, một là ngươi nhận tội, hai là ngươi sắp nhận tội. Ngươi không tự vẫn, chính là phản bội.”

“Nên tướng quân đang đợi ta bị diệt khẩu, sau đó bắt hung thủ ư?”

“Ngươi có giá trị để bị diệt khẩu à?” Long Đại hỏi ngược lại.

“Nếu có giá trị này, thì mới có thể bàn lại điều kiện với tướng quân phải không?” Lư Chính cười trông khá khó coi: “Tại sao phu nhân không đến thăm ta, không biết nhị muội nàng đã hết bệnh chưa? Các ngươi phải để ý nhiều vào chứ, khi độc bắt đầu phát tác sẽ chỉ như phong hàn, người bình thường sẽ đi gặp đại phu. Đại phu chẩn đoán cũng cảm thấy là nhiễm phong hàn, vậy là sẽ kê thuốc, càng uống thuốc, chứng bệnh càng nặng, cuối cùng không trị nổi mà bỏ mạng.”

Long Đại phớt lờ đề tài này, hắn nói: “Có lẽ ngươi có thể nói cho ta biết ai sẽ đến giết ngươi, ta chuẩn bị trước, như vậy có thể giữ được mạng của ngươi.”

“Tướng quân không tin có độc này ư? Ngài không cảm thấy chứng bệnh này nghe khá quen tai sao? Dương lão cha ở sòng bạc Tụ Bảo là chết như thế nào? Tướng quân có tra ra được là độc gì không? Không có phải không? Các ngươi không có giải dược. Nhưng ta có.” Hắn nhìn thẳng Long Đại, nói: “Tướng quân nói ta không hữu dụng, không biết có phải nhị muội của phu nhân tướng quân cũng vô dụng không. Còn phu nhân tướng quân thì sao, có hữu dụng với tướng quân không? Ta còn nhớ, tướng quân từng nói, binh sĩ chỉ có hai loại người, hữu dụng và vô dụng, trên chiến trường chỉ có hai loại người, còn sống và đã chết. Tướng quân nói phải dốc hết sức làm người hữu dụng, thì đến cuối cùng mới có thể là người còn sống được. Ta vẫn nhớ lời này của tướng quân.”

“Vậy ngươi còn hữu dụng sao?” Long Đại mỉm cười, “Thế thì để ta cân nhắc xem sao.” Nói rồi, hắn xoay người đi.

Lư Chính sửng sốt, âm thầm nghĩ xem vừa nãy mình căng thẳng có nói sai gì không.

***

Lục đại nương quay về từ Tiết phủ, báo tin với Cổ Văn Đạt: “Tiết công tử nói mình chưa từng gặp cô tử hay tứ cô nương nào cả.”

Cổ Văn Đạt ngẩn ra: “Sao có thể?”

Lục đại nương nói: “Có lẽ cậu ta cũng không tin ta. Nhắc đến vụ việc công tử phủ thái thú mất tích, cậu ta luôn bảo chuyện do quan phủ lo, một bình dân như cậu ta, lấy đâu ra cách.”

Cổ Văn Đạt đã rõ: “Cậu ta đúng là cẩn thận thật, chẳng lẽ phải là phu nhân tướng quân đích thân đi hỏi mới được sao?”

Lục đại nương rầu rĩ: “Chuyện này còn có manh mối khác không?”

“Không có. Ta đã phái người canh chừng Tiết phủ rồi, nhưng tất cả đều như thường, người ở trong phủ không biết khách ở lại trong phủ, nhưng nếu giấu bên ngoài, lại không thấy có người đưa y phục thức ăn, Tiết Tự Nhiên cũng chưa từng ra cửa xem xét.” Cứ như, chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Quả thật Tiết Tự Nhiên rất muốn làm như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng có người lại cứ muốn quấy rối.

“Ai ồn ào muốn gặp hả?”

“Là An tứ cô nương?”

“Chắc chắn là nàng ta? Không phải tiểu tử kia xúi giục?”

“Đúng thế.”

Tiết Tự Nhiên bĩu môi, nếu là công tử thái thú thì hắn không cần phải để ý rồi, nhưng nếu là em vợ, không để ý thì không hay lắm. Đúng là đáng ghét, nên mới nói không thể làm người tốt, không cần để ý đến việc vớ vẩn. Quá phiền phức, tất cả đều quá phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment