Đôi Mắt

Chương 40

Dư Thần Dật bất ngờ không kịp phòng bị đối diện với con mắt kia.

Con mắt đó cũng ghé vào trước lỗ đen, tròng mắt phiếm đỏ, trong tròng mắt đen thẫm phản chiếu lại hình ảnh của anh, cứ im phăng phắc lẳng lặng nhìn anh.

“……!”

Dư Thần Dật bị dọa tới mức té ngửa ra sau, xương cánh bướm sau lưng đập mạnh xuống sàn nhà phát ra tiếng vang, nhưng anh không có cách nào để tâm tới đau đớn sau lưng.

Anh chỉ cảm thấy bản thân như bị người khác bóp lấy cổ, mờ mịt muốn mở lớn miệng, khi anh hoảng sợ đến cực điểm, dây thanh quản hoàn toàn mất đi tác dụng, chỉ có lồng ngực đang điên cuồng hít thở phập phồng, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể mở lớn hai mắt trong vô vọng, trợn lớn như muốn nứt ra.

Con mắt bên phía đối diện không chút nhúc nhích nhìn biểu hiện sợ hãi của Dư Thần Dật, khi Dư Thần Dật té xuống còn chớp mắt, sau đó đột nhiên híp mắt lại, đường mắt cong cong giống như đang mỉm cười với Dư Thần Dật.

“Hô….ô…..!” Ngay cả việc đứng lên Dư Thần Dật cũng không làm được, hai chân vô lực đá xuống mặt đất, hai tay chống đất bò về phía sau, tất cả những tiếng la hét hoảng sợ đều bị nghẹn trong cổ họng, vừa nhìn con mắt kia vừa bò về phía sau, “A……hư……”

Con mắt kia không hề có chút hoang mang nào khi bị phát hiện, nó vẫn không nhúc nhích nhòm qua lỗ đen nhìn chằm chằm vào Dư Thần Dật, giống như đang thưởng thức dáng vẻ chật vật và hoảng sợ của Dư Thần Dật, trong, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt và yêu thương dán chặt vào cổ của Dư Thần Dật, khiến cảm giác nghẹt thở của anh càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Cứu…..cứu tôi.” Dư Thần Dật vất vả lắm mới có thể phát ra vài tiếng kêu yếu ớt, nhưng âm thanh ấy lại như tiếng kêu bi thương của một con mèo nhỏ bất lực, càng làm cho ánh mắt của con mắt kia càng thêm nóng bỏng.

Anh vừa nhìn con mắt đó vừa bò ngược lại phía sau, cách một khoảng rồi mới vùng vẫy đứng lên, nhưng đầu gối lại mềm nhũn rồi té mạnh xuống đất, tay chân hoàn toàn không nghe theo sai khiến.

Không biết bị té ngã bao nhiêu lần, toàn thân Dư Thần Dật đều đau đến không có cảm giác gì, cuối cùng mới có thể lảo đảo chạy vào phòng tắm khóa trái cửa lại, anh cuộn cả người mình lại cạnh cửa, trên mặt đã có một tầng hơi nước.

Anh căn bản không dám chạy ra ngoài, anh sợ người kia sẽ đứng ngay cửa chờ anh, có lẽ là nhòm vào mắt mèo để nhìn vào bên trong, anh chỉ cần nhìn vào mắt mèo, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy con mắt vặn vẹo đỏ bừng đó.

Tuy rằng anh ngồi dựa vào cửa nhưng cơ thể như nhũn ra đã không thể chống đỡ cho anh ngồi vững, anh dần trượt xuống dưới, cuối cùng cả người ôm lấy đầu gối giống như con tôm chín còng lưng xuống, nằm ngang trên sàn nhà lạnh lẽo.

Cơ Thể Dư Thần Dật run lên kịch liệt, ngay cả khớp hàm đều đánh lộn với nhau, trong phòng tắm yên tĩnh lại phát ra những âm thanh va chạm kỳ quái.

“Cứu, cứu anh….” Anh liều mạng cầm lấy điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay phát lạnh, trong tay đầy mồ hôi lạnh tuôn ra, ngay cả mở khóa điện thoại cũng không mở được, anh bấm bấm lung tung, trên màn hình điện thoại đều là mồ hôi.

“Cứu cứu anh….Tiểu Lâm…..Tiểu Lâm…..”

Dư Thần Dật cảm thấy mình cần phải dùng quần áo để lau khô màn hình, nhưng anh vừa duỗi tay, chiếc điện thoại liền rơi thẳng xuống đất, “Rầm” một tiếng nện xuống nền nhà.

Anh bị tiếng động này làm cho sợ tới mức run lên, nước mắt càng chảy dữ dội hơn.

“Làm sao đây……Làm sao bây giờ….. Bình tĩnh một chút…..” Dư Thần Dật vừa run rẩy dùng âm thanh nho nhỏ tự trấn an mình, vừa đập đầu mình vào tường, ý đồ muốn dùng sự đau đớn để làm mình tỉnh táo lại.

Trong phòng tắm vang lên những tiếng “rầm” không có quy luật, mỗi khi “rầm” một tiếng anh lại càng dùng sức hơn, cái trán trơn mượt mà bị đập cho đỏ bừng, nhưng loại phương thức tự mình hại mình này lại không có chút tác dụng nào, trái lại càng làm cho anh thêm choáng váng.

Cuối cùng anh không còn sức để tự đập đầu mình nữa, mềm nhũn ngã xuống đất, lồng ngực bởi vì dùng sức mà hít thở càng thêm phập phồng.

“Tiểu Lâm….Tiểu Lâm….”

Anh vừa hít sâu vừa nửa híp mắt sờ điện thoại, nhưng trên tay lại không có tí sức lực, căn bản không có cách nào cầm điện thoại để mở khóa khuôn mặt.

Bởi vì không cầm được điện thoại, anh lại càng cảm thấy sợ hãi, hô hấp càng thêm dồn dập hơn.

Dưới nhịp thở dồn dập như vậy, lồng ngực anh bắt đầu phát đau, mồ hôi lạnh điên cuồng đổ ra bên ngoài, không bao lâu người anh đã ướt sững như mới vừa rơi vào trong nước, quần áo mỏng mang trên người đều là hơi nước dính chặt lên người anh, bao vây chặt lấy anh.

Dư Thần Dật bị quần áo vây chặt càng cảm thấy khó thở hơn, anh ngẩng cao mặt lên, hai mặt hơi trợn trắng nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng trào ra khỏi hốc mắt đang mở lớn, tứ chi run lên bất thường, đôi môi liên tục mở ra khép lại, dùng một giọng nói yếu ớt không ngừng gọi tên Cố Châu Lâm.

Tại thời khắc tuyệt vọng cực hạn này, đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt ngang không gian yên tĩnh cũng như cắt đứt tiếng thở dốc tựa như xé gió làm người ta sợ hãi của Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật bị âm thanh bất thình lình nằm dọa sợ run rẩy, nhưng khi nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình, ánh mắt u ám nhất thời xuất hiện ánh sáng kinh ngạc.

Nhất định là Tiểu Lâm, nhất định là Tiểu Lâm!

Lúc trước cũng vậy……lúc trước cũng là Tiểu Lâm gọi điện thoại cho anh, cứu anh ra khỏi nhà vệ sinh trong ga tàu điện ngầm.

“Tiểu Lâm…..Tiểu Lâm…..” Khóe miệng Dư Thần Dật bất giác cong lên thành một nụ cười móp méo, anh gian nan vươn tay cầm điện thoại đến trước mặt mình, nước mắt và mồ hôi cùng nhau chảy xuống.

Ngón tay anh run lên, nhìn màn hình hiện lên hai chữ “Tiểu Lâm”, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn nhiều, trong cổ họng anh phát ra tiếng cười không rõ ràng, nhấn kết nối cuộc gọi.

“Anh? Sao nhận điện thoại lâu vậy?” Giọng nói của Cố Châu Lâm dịu dàng ấm áp, giống như có gió mát thổi vào mặt, rất tự nhiên xua tan đi sợ hãi đè ép khiến Dư Thần Dật thở không nổi.

Giọng nói của Cố Châu Lâm mang theo ý cười có chút chờ mong, dịu dàng nói: “Em vừa mới đi siêu thị mua ít đồ ăn, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không? Em qua nhà anh hay anh qua nhà em đều được cả, anh thấy sao?”

“Tiểu…..Tiểu Lâm….Tiểu Lâm…..” Dư Thần Dật úp mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh, ngay lúc anh nghe thấy âm thanh ung dung của Cố Châu Lâm, cả người anh đều trở mơ màng, sự căng thẳng hồi lâu bỗng nhiên thả lỏng, cơn buồn ngủ bao lấy cả người anh.

“Hửm? Anh? Giọng anh sao thế?” Cố Châu Lâm ở bên kia điện thoại lập tức trở nên khẩn trương, sốt ruột truy hỏi: “Anh đang ở đâu?!”

“Anh ở nhà…..” Âm thanh của Dư Thần Dật có chút yếu ớt,  càng lúc càng nhỏ, “Em mau đến đây đón anh,…được không? Đón anh về nhà em…..”

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh quần áo ma sát vào nhau khi chạy cùng với tiếng túi nhựa va chạm vào nhau, giọng nói của Cố Châu Lâm lo lắng, tiếng gió hỗn loạn rơi vào tai Dư Thần Dật: “Anh? Anh ơi! Bây giờ em liền chạy qua!”

Nghe thấy Cố Châu Lâm sẽ chạy qua ngay, Dư Thần Dật cuối cùng cũng yên lòng, hàng lông mi đen huyền như lông quạ khẽ động hai cáu, từng chút từng chút khép lại, cuối cùng chìm trong một mảnh tối đen, anh nghe thấy Cố Châu Lâm đang gọi tên mình.

Giọng nói kia tựa như bến cảng ấm áp nhất, Dư Thần Dật nhắm đôi mắt thấm những giọt nước mắt nóng hổi, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment