Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 109

Lần tăng thêm này không còn sốt sắng vồ vập như vừa rồi nữa. Mà kể ra cũng lạ, rõ ràng lúc làm việc đã tiêu hao hết thể lực rồi, còn tưởng rằng chỉ cần ngả đầu xuống là sẽ ngủ được ngay, nhưng khi hai người vừa sát lại gần nhau là lập tức cảm thấy tràn trề sức lực. Hai người không chỉ không mệt mà còn xả stress nữa.

Lâm Xuân Nhi nhắm mắt lại nghĩ, đại khái mình cũng có một cuộc mây mưa nhẹ nhàng. Đôi môi của Tống Thu Hàn lướt qua da thịt của cô, nhẹ hơn một chút sẽ không phát hiện được, nặng hơn một chút thì lại có vẻ gắng sức. Anh không vội vàng hay gấp gáp, cứ nhẹ nhàng từ tốn, nhấm nháp khắp cơ thể cô. Anh thăm dò rất chuyên tâm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán. Mỗi nơi nụ hôn của anh lưu luyến hạ xuống, Lâm Xuân Nhi lại nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh chảy trong đêm tối, lại chui hết vào tai Tống Thu Hàn, tán loạn trên tứ chi của anh, rồi tụ lại cùng một chỗ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ban đầu còn không gấp, nhưng đến cuối cùng lại có chút nóng nảy. Tống Thu Hàn dán ngực vào tấm lưng ấm áp của Lâm Xuân Nhi, chóp mũi cọ vào mái tóc đen của cô, đầu lưỡi thăm dò vào tai cô. Lúc gấp gáp hơn nữa, anh xoay người cô lại, hung hăng hôn cô, nuốt tiếng kêu cuối cùng của cô vào miệng.

Không thẹn không ngại, lại ngọt như đường.

...

Lúc Tiêu Muội gọi tới, Lâm Xuân Nhi vừa họp xong, cô đeo tai nghe lên nhận điện thoại: “Quỷ sứ, cậu còn nhớ tớ à?”

“Tớ mang đồ ngon từ Ai Cập về cho cậu, đặt trong tủ lạnh đó, cậu có thấy không?”

“Ăn hết rồi.”

“Cậu có nhớ tớ không? Có muốn cùng tớ qua một đêm của phụ nữ không?”

“Tối nay hả?” Lâm Xuân Nhi lấy lịch trình ngày hôm nay ra xem, xem một hồi thì thấy tối nay có thời gian.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Được, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.”

Tiêu Muội nói ở chỗ cũ có một tiệm lẩu, hai người hẹn nhau ở đó. Khi Lâm Xuân Nhi đến, Tiêu Muội đã đến rồi. Cô ấy đã gọi đồ ăn xong, đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ chờ cô. Nhìn thấy gương mặt chưa khôi phục hoàn toàn của Lâm Xuân Nhi, cô ấy bật cười: “Ma đen.”

Lâm Xuân Nhi lườm cô ấy: “Cậu mới đen ấy.” Sau đó, cô lại cẩn thận quan sát cô ấy một lúc lâu rồi mới hỏi: “Sống thử thế nào?”

“Rất tốt, không những là m t ình vô bờ mà còn nói chuyện vô bến, giống như có nhiều chuyện không nói hết vậy.” Tiêu Muội đỏ mặt nói với Lâm Xuân Nhi: “Hóa ra đàn ông dính người cũng khiến người ta phát điên.”

Lâm Xuân Nhi bật cười: “Xem lại cậu đi kìa.”

“Các cậu thì sao? Tớ về tới nhà thấy trên đầu giường cậu có một hộp bao cao su quên bỏ vào ngăn kéo.” Tiêu Muội nhỏ giọng hỏi: “Ổn chứ hả?”

“Vô cùng tốt.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với cô ấy.

“Tốt thì tớ yên tâm rồi.” Tiêu Muội cầm tay cô rồi nói: “Tớ sắp kết hôn rồi Xuân Nhi.”

Lâm Xuân Nhi ngẩn người, dĩ nhiên cô biết Tiêu Muội sẽ kết hôn, nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy. Lúc còn thiếu nữ, họ tha hồ tưởng tượng tới dáng vẻ đối phương lúc mặc váy cưới trắng tinh, lúc đó nhất định rất đẹp.

“Tốt quá, chúc mừng cậu.”

“Có phải cậu cảm thấy vội quá không?”

“Chất lượng hôn nhân không liên quan tới việc kết hôn vội hay không, mà liên quan tới việc có yêu sâu đậm hay không.” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói.

“Thật ra tớ chưa từng nghĩ sẽ nhanh thế đâu, nhưng hôm đó tớ về nhà, Trần Khoan Niên gọi video cho bố mẹ lại đột nhiên kéo tớ lại chào. Thế là tớ đã trò chuyện với bố mẹ anh ấy rất lâu. Tớ từng gặp bố mẹ anh ấy lúc học cấp ba rồi, họ cũng rất thân thiện, trò chuyện một lúc đã như biến thành người nhà rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Uống xong mấy ly rượu, hai người nhắc về thời niên thiếu.

Lúc đó Tiêu Muội thích Trần Khoan Niên, vừa thích lại vừa mâu thuẫn. Cô ấy thường xuyên dùng ngón tay nhỏ kéo ống tay áo Lâm Xuân Nhi sau buổi trưa, miệng nỉ non than phiền: “Cậu nhìn cậu ấy đi kìa, vô học, lớn lên có thể làm gì chứ?”

“Lớn lên cậu ấy làm gì đến lượt cậu bận tâm à?” Lâm Xuân Nhi cười nhạo cô ấy.

“Tớ cảm thấy cậu ấy còn phải nuôi gia đình nữa mà...”

Không phải hay sao? Lớn lên thì bất kể con trai hay con gái đều phải làm việc nuôi gia đình! Thật ra lúc đó Tiêu Muội lo lắng cũng có tác dụng, không ai ngờ thời gian trôi nhanh qua mười mấy năm, giờ cô ấy lại sắp thành người nhà của Trần Khoan Niên rồi.

Lâm Xuân Nhi chống tay nhìn Tiêu Muội, lúc này cô bạn thân của cô đỏ hết cả mặt, đang cụp mắt, cũng không biết suy nghĩ gì nữa. Qua rất lâu sau, cô ấy hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu có thể làm phù dâu cho tớ không?”

“Nếu không cậu đi mời ai làm phù dâu?” Lâm Xuân Nhi nhướng mày: “Phù dâu của cậu chỉ có thể là tớ thôi.”

“Thế cậu đi thử áo cưới với tớ được không? Trần Khoan Niên có một người bạn mở cửa hàng váy cưới, anh ấy đã liên lạc rồi.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Xuân Nhi đưa tay bóp mặt cô ấy: “Tiêu Muội của tớ mặc váy cưới nhất định rất đẹp. Cậu còn nhớ bức tranh cậu vẽ không?”

“Nhớ chứ.”

Sao có thể không nhớ cho được? Khi đó họ sắp tốt nghiệp, đêm trước khi chụp kỷ yếu, Tiêu Muội đã khóc rất lâu. Cô ấy vẽ một bức tranh, trong tranh có hai người, đứng ở dưới thân cây trong sân trường. Cô gái mặc một bộ váy cưới dài màu trắng, còn chàng trai mặc một bộ vest màu đen, hai người tươi cười rạng rỡ vô cùng trong sáng tự nhiên.

Ngày hôm đó, Tiêu Muội kéo Lâm Xuân Nhi tới bụi cây kia, bảo cô chôn bức tranh ấy với cô ấy.

“Từ nay chỉ có cái cây này và cậu biết bí mật thời niên thiếu của tớ thôi.” Tiêu Muội nức nở nói.

Lâm Xuân Nhi mỉm cười học theo lời Tiêu Muội, hai người cùng cười, nhưng mắt lại ngập nước.

“Tốt quá.” Lâm Xuân Nhi hít mũi nói: “Cậu có thể lấy người cậu yêu, tốt quá.”

“Bí thư nói tớ cũng coi như gả chồng được rồi. Trần Khoan Niên đã gọi video với bí thư mấy lần, bí thư rất thích anh ấy, còn mời anh ấy ngày tết Đoan Ngọ về gặp nhau. Mà Trần Khoan Niên cũng nghĩ đó là thời cơ tốt nên đã gọi cho bố mẹ, muốn họ nhanh chóng sắp xếp về nước. Hình như hai ông bà còn gấp hơn bọn tớ nữa, chỉ mong bọn tớ đăng ký kết hôn luôn thôi.” Tiêu Muội hơi ngại: “Nhưng cũng có lúc tớ sợ hãi, luôn cảm thấy quá vội vàng. Cậu có lời khuyên nào cho tớ không?”

Lâm Xuân Nhi cũng không biết nên nói thế nào nữa, cô không có cách nào đưa ra lời khuyên cho Tiêu Muội được, vì cô chưa từng kết hôn.

“Cậu có từng do dự không?” Lâm Xuân Nhi cân nhắc câu chữ rồi hỏi.

“Đã từng.”

“Tại sao lại do dự?”

“Tớ lo cưới vội quá.”

“Thế thì... đợi đã?” Lâm Xuân Nhi luôn cảm thấy một khi đã do dự thì còn thiếu một chút cơ duyên nữa, tóm lại nếu có thể thì nên hoãn lại, xem thêm tâm ý của nhau cũng không muộn.

“Được, để tớ nghĩ lại.”

Bên ngoài chợt đổ mưa. Hai người vừa ăn lẩu vừa nhìn màn mưa rơi ngoài cửa sổ, nhớ tới năm ngoái bốn người ở cùng nhau, ban đêm cũng có mưa. Thật ra ngày hôm đó đã chỉ ra rất nhiều đầu mối có thể ngược dòng. Ví dụ như Trần Khoan Niên kéo Tiêu Muội nói “cậu theo đuổi Tống Thu Hàn đi”, ví dụ như Tống Thu Hàn đang nghe điện thoại ở bên ngoài thì lại quay đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, ví dụ như họ ở bên ngoài cùng xem múa, Lâm Xuân Nhi kề sát Tống Thu Hàn, còn Trần Khoan Niên kề sát Tiêu Muội. Chỉ là lúc đó bọn họ còn mơ hồ, cũng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, hôm nay nghĩ lại chợt cảm thấy thật tình cờ.

Mưa vẫn chưa ngừng, hai người đang uống hăng say. Khi hai người đàn ông chạy tới đón thì thấy được hai người đẹp đã say mơ màng. Hai người nhìn nhau cười khổ, thôi được rồi, còn phải uống nữa, hôm khác sẽ tụ tập!

Trần Khoan Niên đỡ Tiêu Muội lên xe, bên ngoài mưa lớn, còn có cả mưa đá, đánh vào cửa sổ xe kêu đùng đùng. Tiêu Muội cho rằng đau đó đang bắn pháo nên định đứng dậy khỏi ghế phó lái: “Giao thừa à?”

Trần Khoan Niên đè cô xuống, muốn cô ngoan ngoãn lại, rồi rót cho cô chút nước suối và lái xe về nhà. Tiêu Muội ngủ một giấc trên xe, vẫn còn say, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Lúc xuống xe, cô đùa nghịch trên vai Trần Khoan Niên: “Không kết hôn nữa! Em nói với anh này.”

Trần Khoan Niên vỗ cái “bốp” vào mông cô, âm thanh này không hề mơ hồ: “Em đàng hoàng lại đi.” Anh hơi tức giận, sao mới đi ăn một bữa đã đòi không kết hôn nữa rồi. Nghĩ vậy, anh lại càng tức hơn, lại vỗ vào mông cô thêm cái nữa: “Nói năng bậy bạ!”

Tiêu Muội bị vỗ hai cái, chợt cảm thấy tủi thân, lặng lẽ khóc trên vai anh, Khi Trần Khoan Niên đặt cô lên giường mới thấy mặt cô đầy nước mắt làm anh bối rối.

“Sao em lại khóc?” Anh luống cuống lau nước mắt cho cô. Tiêu Muội lại hất ra, càng khóc lớn hơn.

Cô sợ kết hôn rồi.

Trần Khoan Niên dỗ một hồi, Tiêu Muội ngủ thiếp đi. Trần Khoan Niên một mình mở mắt trong bóng đêm. Đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn, cũng không biết cô nói câu không kết hôn kia là thật hay giả nữa, quả thực không biết nên xử lý thế nào. Anh chỉ đành vào nhóm anh em nhờ giúp đỡ: “Giúp với: bạn gái sắp kết hôn đột nhiên không muốn nữa, nên làm gì bây giờ?”

Trong nhóm đó có những ai? Loan Niệm vẫn bị lời nguyền Hướng Chi Đào ám, không điên không sống nổi. Tống Thu Hàn thì có cô bạn gái Lâm Xuân Nhi theo chủ nghĩa không kết hôn, lại còn làm kế hoạch. Chỉ có Đàm Miễn là miễn cưỡng được coi là người bình thường. Vì vậy mọi người nói lung tung mấy câu, đều chờ Đàm Miễn đưa ra chủ ý.

Đàm Miễn suy tính một hồi rồi trả lời: “Chắc đang sợ kết hôn à?”

“Phải làm sao bây giờ?”

“Vẫn phải có nghi thức cầu hôn, cũng phải trò chuyện với nhau để mở lòng nữa. Nếu làm xong cả hai điều này vẫn không được thì cô tiến sĩ của cậu không có tình với cậu rồi, cậu tự cầu phúc đi!”

Trần Khoan Niên sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Nhìn Tiêu Muội say rượu ngủ bên cạnh mình, anh thầm nghĩ, không lẽ em ăn ốc không đổ vỏ thật à?

Nghĩ tới điều này, anh lại thấy có lý. Nhất định Tiêu Muội đã hối hận rồi, nếu không cũng sẽ không uống say rồi làm loạn thế đâu. Nghĩ xong, cả đêm anh không ngủ được, mở mắt mãi tới khi trời sáng. Còn Tiêu Muội thì lại ngủ rất ngon, vừa mới mở mắt đã thấy Trần Khoan Niên đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đẹp đẽ kia như sói đang nhìn môi

“Anh ngủ... hay tỉnh thế?” Tiêu Muội che kín áo lại, cẩn thận nghĩ xem rốt cuộc tối qua mình có làm chuyện gì bất thường như bạo lực gì đó không.

Trần Khoan Niên trừng mắt nhìn cô rồi nhảy xuống giường, chỉ tay vào cô: “Em nói rõ cho anh, không kết hôn nữa là sao? Em ăn ốc không đổ vỏ à?”

“Hả?” Tiêu Muội sửng sốt: “Em đã nói thế à?”

“Đúng!”

“Ừm... Lời nói lúc say rượu không được tính.”

“Rượu vào lời ra!”

“Ồ.” Tiêu Muội vỗ xuống giường: “Nào, anh yêu, anh ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện.” Cô gọi Trần Khoan Niên là anh yêu khiến anh sởn cả gai ốc, lui về bên cửa: “Anh không đi, tự nhiên em lấy lòng như thế, nhất định có điều mờ ám!”

...

Cùng là phụ nữ say rượu, Tiêu Muội bị vỗ mông, còn Lâm Xuân Nhi thì lại tỉnh dậy lúc nửa đêm, lẩm bẩm trong miệng: “Khát quá.” Sau đó lập tức có ống hút được đưa đến bên miệng cô, cô còn nghe loáng thoáng có người dịu dàng dặn dò: “Uống chậm thôi.”

Cô uống mấy ngụm xong lại xoay người ngủ tiếp. Sáng sớm hôm sau mở mắt, cô thấy Tống Thu Hàn ngủ say bên cạnh mình. Cô chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới chuyện thất đức tối qua mình làm lúc say, cứ nằng nặc đòi Tống Thu Hàn phải nhảy với mình. Tống Thu Hàn bất đắc dĩ phải nhảy theo cô, dỗ cô một lúc lâu mà cô vẫn không chịu dừng, còn la hét điều mình mơ ước chính là được xem một người đàn ông mặc vest nhảy. Không biết từ khi nào mà mơ ước của cô đã kỳ lạ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment