Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 113

“Tất nhiên là thế rồi!” Lúc này Lâm Xuân Nhi không hề khiêm tốn, cô thật sự rất tự hào vì Tiểu Hỷ và Nhị Thiến.

“Hay quá nhỉ!” Tống Thu Hàn gõ cô một cái.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Họ đi về phía văn phòng của Tống Thu Hàn, thấy trong khu văn phòng đang rất náo nhiệt. Từ trước đến nay Nhị Thiến luôn thích tham gia những chỗ náo nhiệt nên bèn rướn cổ lên xem.

“Trưa nay công ty mời một giáo viên yoga đến dạy, mọi người có muốn đi qua chung vui không?” Tiêu Tình nói.

“Quá được ấy chứ! Tập yoga trước rồi mới đi ăn cơm, quá hoàn mỹ. Tôi còn muốn đi tham quan một vòng công ty cơ.” Nhị Thiến cao hứng bừng bừng, Tiểu Hỷ cũng vội vàng đuổi theo: “Tôi cũng đi, sếp ở văn phòng đợi bọn em một lát nhé.” Anh ta đẩy luôn Lâm Xuân Nhi cho Tống Thu Hàn chịu trách nhiệm.

Tên nhóc Tiểu Hỷ này cũng khá đấy, có mắt nhìn, EQ cao, Tống Thu Hàn âm thầm khen ngợi trong lòng, sau đó đưa Lâm Xuân Nhi vào phòng làm việc của mình, thuận tay đóng cửa lại.

“Ấy?” Lâm Xuân Nhi khẽ thót lên, sau đó chỉ vào cánh cửa: “Như vậy không tốt lắm đâu, rất dễ bị người ta chỉ trích.”

“Sợ cái gì, em nhỏ giọng một xíu là được mà.” Tống Thu Hàn trêu chọc cô, anh dựa hông vào bàn, đôi chân dài để trên mặt đất, khoanh tay nhìn Lâm Xuân Nhi đỏ mặt trong căn phòng ngập tràn ánh sáng mặt trời.

Dù Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nhưng vẫn không chịu nhận thua, quay người khóa trái cửa lại, ngón tay sờ vào cúc áo mình: “Vậy thì đến đi.” Dáng vẻ thấy chết không sờn.

Tống Thu Hàn bị cô chọc cười: “Không làm được chuyện quá lố, nhưng hôn một chút thì cũng không phải lố lăng gì.” Nói rồi, anh kéo Lâm Xuân Nhi đến trước mặt mình, cúi đầu xuống hôn cô.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Son môi…” Lâm Xuân Nhi lo son môi của mình sẽ cọ vào mặt anh nên khẽ quay đầu đi.

Môi Tống Thu Hàn chỉ chạm được vào khóe môi cô khiến anh không hài lòng, anh nhéo cằm cô hung hăng hôn thật mạnh. Tống Thu Hàn không biết có phải tất cả đàn ông sau khi yêu đều trở nên hạ lưu hay không, nhưng anh chính là như vậy, trong đầu anh thường xuyên có suy nghĩ muốn dạy hư Lâm Xuân Nhi.

Đây là phòng làm việc của anh, cửa đã khóa trái, xung quanh không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Lâm Xuân Nhi lo lắng lùi về phía sau nhưng lại bị anh ôm vào lòng. Nụ hôn của Tống Thu Hàn gấp gáp mạnh mẽ, có trời mới biết vừa rồi trong phòng họp không chỉ một lần anh đã thất thần. Lâm Xuân Nhi không thể từ chối nụ hôn của anh. Chỉ là một nụ hôn nhưng chứa đựng bao nỗi khát khao, cuối cùng tiếng nuốt nước miếng của Tống Thu Hàn cũng khiến Lâm Xuân Nhi tỉnh táo lại, cô giơ ngón trỏ tìm khe hở giữa đôi môi của hai người bọn họ, tách môi ra. Ánh mắt Tống Thu Hàn mờ mịt phủ sương mù, răng cắn đầu ngón tay Lâm Xuân Nhi, vết son môi còn dính trên môi anh là chứng cứ cho nụ hôn kịch liệt của hai người.

“Tỉnh táo lại nào.” Lâm Xuân Nhi khàn giọng, thu tay về giấu sau lưng, lùi về phía sau một bước, mím môi, mắt không biết nên nhìn về nơi nào. Trời xanh mây trắng, khác với cảnh đêm hỗn loạn, trong đêm tối cô có thể tự do phóng khoáng, nhưng ban ngày thì lại đột nhiên trở nên rụt rè hơn nhiều.

Tống Thu Hàn cũng chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, lúc này mới bắt đầu biết đỏ mặt. Thấy son môi của Lâm Xuân Nhi đã phai, anh rút một tờ khăn giấy ra nhẹ giọng gọi cô: “Lại đây.” Dáng vẻ rất bá đạo.

Lâm Xuân Nhi ngoan ngoãn bước tới, để anh nhẹ nhàng lau đi vết son lem nhem bị anh ăn mất. Anh cũng lem nhem, Lâm Xuân Nhi cũng rút một tờ khăn giấy ra lau môi giúp anh.

Dù đã lau đi, lớp son môi trên môi cô vẫn có màu hồng phấn, khiến khuôn mặt cô trở nên hồng hào, đầy tính mời gọi dưới ánh nắng mặt trời.

“Lâm Xuân Nhi.”

“Hửm?”

“Đêm nay về nhà sớm được không?”

“Ok.”

Cả buổi chiều Tống Thu Hàn không thể tĩnh tâm được, trong phòng làm việc anh thường xuyên nghĩ đến Lâm Xuân Nhi, chẳng hiểu sao lại thấy buổi chiều hôm nay cứ dài lê thê. Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc họp cuối cùng, anh lập tức đứng dậy bước ra ngoài. Trần Hiểu Âu đuổi theo anh: “Tối nay anh có tăng ca kiểm tra dữ liệu không?”

“Hôm nay cứ vậy đã, cô cũng tan làm sớm đi, tìm người đi uống rượu chung cho vui.”

Tống Thu Hàn bước đi rất nhanh, sau khi lên xe thắt dây an toàn, anh đột nhiên cười một tiếng tự giễu mình: Kém cỏi tới mức như vậy sao, bị cô quấy cho tâm thần không yên, cả buổi chiều trong người như lửa đốt, dù thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Đôi mắt cứ thế ngóng trông Lâm Xuân Nhi vào nhà.

Đầu ngón tay Lâm Xuân Nhi chạm vào ổ khóa mã hóa, tiếng mở khóa lọt vào tai Tống Thu Hàn, rơi vào trong lòng anh, khiến tim anh giật thót, đập càng lúc càng nhanh.

Cho dù trong phòng lờ mờ tối tăm anh vẫn có thể nhìn thấy trên trán Lâm Xuân Nhi lấm tấm mồ hôi, nhất định cô đã phải đi liền một mạch để đến gặp anh, không chịu chậm lại. Chuyện này khiến Tống Thu Hàn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Cô nhìn anh, nhìn tay anh nắm lấy mép dưới của chiếc áo sơ mi polo, không nói một lời.

Tim Lâm Xuân Nhi đập thình thịch, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã bao trùm vạn vật, rèm cửa che trước giường, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ. Cô muốn trở thành ánh sáng đó, vây chặt Tống Thu Hàn vào trong, suy nghĩ lưu luyến này khiến cô không thở nổi, cô lấy tay che mắt, ép mình phải bình tĩnh lại. Khi buông tay ra lần nữa, ánh mắt cô đã trở nên kiên định và đầy dũng khí tiến tới.

Lâm Xuân Nhi, mày toang đời rồi, cô thầm tự nhủ. Cô đã yêu Tống Thu Hàn đến thảm hại, cả buổi chiều cô mất hồn mất vía, chỉ muốn bỏ dở những công việc đó mà chạy về nhà gặp anh luôn, mà chạy thế này còn khiến cô rất vui.

Tống Thu Hàn, mày toang đời rồi, anh thầm tự nhủ. Đây là lần đầu tiên trong đời anh buông bỏ sự kiềm chế, anh cảm nhận được sự nóng nảy không thể kiểm soát này, anh vội vàng không thể chờ đợi được, cũng không sợ cô sẽ chạy trốn, anh hoàn toàn biết rõ cô sẽ chấp nhận mình thế này, chấp nhận một con người hoàn toàn khác với anh của thường ngày.

Vầng trăng sáng tỏ trên nền trời nhìn xuống thế gian xem người ta yêu nhau thế nào, nhìn được một lát đến mặt trăng cũng phải thẹn thùng. Nếu trên đời không ai phải khổ vì tình, ai nấy đều thanh thản tự tại thì tốt biết bao?

Nhưng chuyện đó khó tới cỡ nào chứ? 

Họ gặp nhau lúc ban ngày, ôm nhau buổi hoàng hôn. Từ đó trở đi họ sẽ là chiến hữu, cùng nhau hướng tới lý tưởng, bên nhau không rời không bỏ.

Không có tình yêu nào có thể tốt hơn thế này nữa.



Em không hi vọng anh ở bên em vì em dịu dàng, thấu hiểu, vì em thích hợp để kết hôn!

Em không hi vọng anh ở bên em vì em độc lập tài chính, không phụ thuộc, không bao giờ gây rắc rối cho anh!

Em không hi vọng anh ở bên em vì em chỉ là một lựa chọn tốt hơn trong tất cả những lựa chọn của anh!

Đêm mưa triền miên mãi không dứt, mưa to làm ướt kính, Viên Như đứng trước cửa sổ, gương mặt phản chiếu loáng thoáng trên ô cửa sổ. Đây là một đoạn độc thoại dài trong loạt phim ngắn “Bài thơ gửi người con gái”.

Cô đã xem đi xem lại nhiều lần, nhớ lại sự suy sụp của mình vào ngày quay phim.

Em hy vọng anh yêu em vì em là chính em!

Em hy vọng mình sẽ không bao giờ là người hiểu chuyện, mãi mãi trẻ trung và tùy hứng!

Em hy vọng khi em mười tám, hai lăm, ba mươi, bốn mươi, sáu mươi hay tám mươi tuổi đều có quyền được tự tin làm nũng!

Em hy vọng bằng những nỗ lực của bản thân, em sẽ luôn kiêu ngạo hào phóng, không bao giờ phải quan tâ m đến ánh mắt thế gian!

Em hi vọng em được là chính em, trở thành chính em, tự mình yêu bản thân mình!

Đó là tiếng than khóc trong bộ phim, cũng đồng thời là tiếng nói trong lòng Viên Như. Đó là món quà Lâm Xuân Nhi tặng cho cô ấy, cô đã dành ra nhiều ngày để viết đoạn độc thoại cho Viên Như, khiến Viên Như bật khóc nước mắt đầy mặt.

Tiêu Khả đóng máy tính của Viên Như lại, ngồi bên cạnh cô ấy, lặng lẽ ở bên cô ấy.

“Hôm qua em đã liên lạc với bác sĩ Vương, ông ấy đề nghị giảm bớt một nửa số hoạt động và việc xã giao, để chị có nhiều thời gian ở một mình hơn. Cho nên em muốn thảo luận với chị nên từ chối cái nào?”

Viên Như lau nước mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Từ chối hết đi.”

“Chắc chứ?”

“Chắc chắn. Hình như năm nay cũng không có nhiều lời mời lắm.”

“Sau này chị chỉ làm công việc mình yêu thích thôi. Hình như danh tiếng cũng không quá quan trọng, địa vị không quan trọng, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Huống chi chúng ta vẫn còn có tiền để sống mà.” Viên Như nhìn Tiêu Khả, cô ấy như đã được tái sinh, dù sao đến tuổi này, cuối cùng cô ấy cũng học được cách hòa giải với chính mình.

“Joe muốn em ký hợp đồng với phòng làm việc của anh ấy, điều kiện chia sẻ lợi ích cũng thương lượng xong rồi, anh ấy yêu cầu em chọn hai nghệ sĩ. Em đã sống dựa vào chị nhiều năm rồi, sau này để em nuôi chị.” Tiêu Khả quay người sang nhìn Viên Như thật nghiêm túc.

“Đừng.” Viên Như cười nói: “Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.” Làm gì đến mức phải để người khác nuôi mình? Số tiền trong tay cô ấy hiện giờ vẫn đủ để sống đàng hoàng có thể diện. Viên Như một lần nữa tự định nghĩa lại hai chữ “thể diện”, yêu bản thân mình chính là có thể diện nhất.

Tiêu Khả muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Cô ấy chỉ nắm tay Viên Như, dường như cánh tay này đã có da có thịt hơn trước.

“Dạo này Joe thế nào?” Viên Như hỏi Tiêu Khả, từ lần làm tình cuối cùng với Kiều Hạn Văn, cô ấy rất ít khi gặp lại anh ta.

“Joe đang chuẩn bị cho bộ phim anh ta tự viết kịch bản, đạo diễn và diễn xuất.”

“Nội dung là gì?”

“Nói thật thì em cũng không biết. Anh ấy nhốt mình trong phòng cả ngày để viết kịch bản, đến giờ chưa có ai đọc được. Vương Cẩn đã đến vài lần, đi vào trong phòng ngủ của Joe thảo luận chuyện gì đó, giọng nhỏ lắm.”

Viên Như gật đầu, nghĩ đến Kiều Hạn Văn, trong lòng cô ấy lại thấy ấm áp. Trong lần gặp gỡ cuối cùng đó, cô ấy mới hiểu được con người Kiều Hạn Văn, anh ta là một người tốt, nhưng cũng là người hung dữ lòng dạ ác độc. Nếu trên đời này có một người có thể vừa xấu vô cùng cũng tốt vô cùng thì chính là Kiều Hạn Văn.

Có một lần vào nhiều năm trước Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc trầm tư bên cạnh cô ấy, nói nghiêm túc: “Con người tôi tâm địa quá cứng rắn, chắc chắn lúc chết cũng chẳng an nhàn tử tế gì đâu.”
Bình Luận (0)
Comment