Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 129

Mắt Lâm Xuân Nhi bất chợt đỏ lên. Cô cũng hơi ngẩng đầu nói: “Vậy chén này xin được kính mẹ của Tống Thu Hàn, cháu sẽ vô cùng trân quý Tống Thu Hàn, xin bác hãy yên tâm.”

Là ngày qua ngày ở bên nhau, dần dần xua tan đi những khổ đau đã tồn tại trong lòng đối phương theo năm tháng, giống như đêm nay đột nhiên nảy ra ý định gạt bỏ thành thị huyên náo, chạy trốn vào trong núi như thế này vậy. Nhìn thì có vẻ là một chuyện rất tầm thường nhưng lại rất đáng để kể.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi lại gọi tên anh: “Có phải em hơi say rồi không?”

“Sao em lại nói như vậy?”

“Bởi vì em thấy ở trên trời có người thân của chúng ta. Có phải là họ nghe thấy những lời chúng ta nói rồi không?” Lâm Xuân Nhi dựa đầu lên vai Tống Thu Hàn, một giọt nước mắt lăn dài rồi rơi xuống.

Chúng ta đều không muốn dễ dàng khóc lóc trước mặt người khác, như thể làm thế sẽ đánh mất thể diện của người trưởng thành. Cho dù nỗi đau đớn đó có thấu tim thấu phổi thì cũng phải mỉm cười, giả vờ rằng mình rất ổn. Chỉ là, sẽ có đôi lúc cảm thấy cuộc sống này thực sự quá khó khăn, có những nỗi đau mà cả cuộc đời cũng không thể nào vượt qua được.

Nếu như nhất định phải hỏi rốt cuộc điều gì khiến Lâm Xuân Nhi đau khổ đến nhường này, vậy thì nhất định là những mất mát xảy ra khi cô không thể tự làm chủ cuộc đời mình, hết lần này đến lần khác cô phải trải qua cảm giác bất lực không làm được gì. Nếu như cô có thể làm nhiều hơn một chút thì có lẽ nỗi đau sẽ không khắc sâu như vậy.

“Sẽ nghe thấy đấy.” Tống Thu Hàn lau nước mắt giúp cô, trong lòng lặng lẽ nói với các vì sao: Nếu như trên đời này thực sự có thần linh, vậy thì những ngày tháng sau này, xin thần linh nhất định phải yêu thương cô ấy.

Lều của họ thắp một ngọn đèn nhỏ trong đêm tối, hai người chui vào trong lều nhìn nhau, Tống Thu Hàn nhẹ giọng nói: “Lâm Xuân Nhi, anh có chuyện muốn thú nhận với em. Lúc còn đi học, anh đã từng hôn lên má em.”

Lâm Xuân Nhi nhắm mắt lại, ậm ừ một tiếng rồi dùng đầu ngón tay khều lấy cổ áo Tống Thu Hàn, dựa đầu lại gần phía anh.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Như thế là không công bằng nha Tống Thu Hàn, em đã không còn bí mật nào để nói với anh nữa rồi.” Cô hơi buồn ngủ rồi. Lúc này bên ngoài đã chìm vào yên tĩnh, lũ côn trùng mùa thu vẫn đang kêu rả rích, gió khẽ thổi qua khiến lá cây xào xạc, túi ngủ đôi ngập tràn nhiệt độ cơ thể nóng rực của Tống Thu Hàn. Những thứ này đều khiến Lâm Xuân Nhi cảm thấy yên tâm.

“Có sao đâu… Chúng ta yêu nhau, không cần công bằng. Anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều bí mật muốn từ từ nói cho em biết. Chỉ cần em muốn nghe, chỉ cần anh vẫn còn sức lực.” Tống Thu Hàn nhéo nhẹ khuôn mặt của Lâm Xuân Nhi, mà anh cũng hy vọng có đôi lúc yếu lòng, em có thể đừng giả vờ trước mặt anh. Nhưng anh biết việc này vẫn cần rất nhiều, rất nhiều thời gian. Không sao cả, anh sẽ ở đây.



Rốt cuộc phải mất bao lâu để một cô gái lớn lên trở thành một nữ hoàng?

Kiều Hạn Văn đang nhìn Lâm Xuân Nhi trên sân khấu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy. Lâm Xuân Nhi đang nói về một giấc mơ. Trong giấc mơ này, tất cả phụ nữ đều được đối xử dịu dàng, họ được tự do lựa chọn nghề nghiệp, lựa chọn hôn nhân, lựa chọn xu hướng tính dục, họ có thể tránh xa những tổn thương, và nếu như không thể thì họ có thể giúp đỡ.

Với tư cách là quản lý của một quỹ phúc lợi công cộng, Lâm Xuân Nhi đã trình bày toàn bộ quá trình giải cứu phụ nữ, từ việc đả thông kết nối với công an, đầu mối trực tuyến, ngoại tuyến, đến trợ giúp pháp lý, đào tạo kỹ năng, tiếp theo là tìm việc làm và xây dựng lại tâm lý, mỗi bước đều rõ ràng và sâu sắc. Và đoạn phim mà họ thực hiện thậm chí còn khiến anh ta cảm động hơn.

Có độ ấm.

Trong lúc đoạn phim quảng cáo do Kiều Hạn Văn đóng vai chính được phát trên màn hình, anh ta từ từ bước lên sân khấu, đây là lần xuất hiện chính thức đầu tiên kể từ khi anh ta thông báo rằng mình bị ung thư. Người mà trước đây rất cứng cỏi, bây giờ trên mặt cũng lộ ra vẻ dịu dàng, không phải là biểu hiện diễn xuất cố ý thể hiện, mà là sự dịu dàng phát ra từ trái tim.

Một nghệ sĩ nam làm gương mặt đại diện cho một dự án phúc lợi công cộng dành cho phụ nữ.

Còn có rất nhiều gương mặt đại diện khác, họ cùng nhau đứng trên sân khấu để phát biểu cho thời khắc đặc biệt này.

Là người thì đều có lòng trắc ẩn. Kiều Hạn Văn tự hỏi trong lòng, mình cũng có lòng trắc ẩn đấy, chỉ là mình chưa từng phát hiện ra thôi. Mình cũng không có yêu cầu gì cao về nhân cách của mình, không làm việc ác đã là giới hạn của mình rồi. Anh ta hiếm khi tự suy ngẫm lại bản thân như thế.

Sau khi chụp ảnh nhóm, anh ta bước xuống sân khấu, nhưng lại bị các phóng viên vây quanh ở lối ra. Tiêu Khả và Vương Cẩn đứng phía trước che ống kính cho Kiều Hạn Văn nhưng anh ta lại tiến lên hai bước, nhìn về phía nhóm phóng viên rồi khẽ mỉm cười.

“Mười phút, trả lời các câu hỏi.” Câu nói của anh ta vẫn cứ ngắn gọn như mọi khi.

“Xin hỏi tại sao buổi công diễn vở kịch nói tự sản xuất ngày mai của anh ngoài thời gian, địa điểm biểu diễn và tên vở kịch ra thì không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào khác? Anh đang muốn cho người hâm mộ một niềm vui bất ngờ phải không?” Có phóng viên hỏi anh ta.

“Có thể hiểu như vậy.” Kiều Hạn Văn nói.

“Thế nhưng chỉ có hai trăm vé xem kịch, mọi người không giành được. Có tạm thời xem xét đến việc phát sóng trực tuyến chứ?”

“Không. Nhưng sau đó sẽ có video phát trên mạng sớm nhất có thể.”

“Xin hỏi, sau đó còn có bao nhiêu buổi biểu diễn nữa?”

“Hết rồi.”

“Đầu tư nhiều như vậy mà chỉ diễn có một buổi thôi sao?”

“Đúng vậy.”

Các phóng viên quay mặt nhìn nhau, mà Kiều Hạn Văn thì vẫn cười rồi hất cằm về phía nơi tổ chức: “So với việc quan tâ m đến một vở kịch nát bét thì nên quan tâm nhiều hơn đến sự kiện này đi.”

Vở kịch nói mà anh ta tự đạo diễn, tự diễn xuất lại bị anh ta nói thành vở kịch nát bét. Các phóng viên bỗng chốc không biết phải tiếp lời như thế nào. Đến lúc họ phản ứng lại thì Kiều Hạn Văn đã bước ra ngoài và lên xe bảo mẫu của mình rồi.

Tiêu Khả nhìn đồng hồ sau đó nói với Vương Cẩn: “Chị Cẩn, hôm nay em còn phải chạy vài show nữa.”

“Không sao, cô đi đi.” Vương Cẩn gật đầu với cô ấy: “Mấy người mới đó thực sự không thể rời ra được, khiến cô phải hao tâm tổn trí rồi. Joe ở đây cứ giao cho tôi đi.”

“Được ạ.” Tiêu Khả đã chính thức gia nhập công ty của Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn, Vương Cẩn đã cho cô ấy tài nguyên và nghệ sĩ tốt, có ý định giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, Tiêu Khả cực kỳ muốn nắm lấy cơ hội này.

“Đi đâu đây?” Vương Cẩn hỏi Kiều Hạn Văn, thấy anh ta lại không muốn để ý đến người khác nên tự mình thắt dây an toàn rồi chờ anh ta lên tiếng.

“Đến nhà hát đi.”

“Lại định diễn tập à?”

“Đến ngồi một lát.”

Nhà hát nhỏ này là nơi mà gần đây Kiều Hạn Văn ở nhiều nhất, anh ta vừa bước vào đã thấy những người khác đang thu xếp những việc cuối cùng. Anh ta ngồi ở nơi mà mỗi lần tới anh ta đều ngồi, nhìn những người này bận rộn. Nhắm mắt lại, xung quanh đều là những giọng nói quen thuộc, kiểm tra ánh sáng số một, kiểm tra ánh sáng số hai, kéo màn lên, hạ màn xuống, kiểm tra quỹ đạo âm thanh...

Một sân khấu nho nhỏ, một vở kịch đời người trọn vẹn.

Sau khi tất cả việc kiểm tra đã hoàn thành, anh ta cũng mở mắt ra rồi nhảy lên sân khấu. Ánh mắt anh ta lấp lánh, thầm nhẩm thoại trong lòng. Những câu thoại đó anh ta đã học thuộc không biết bao nhiêu lần, anh ta theo đuổi sự hoàn hảo, cho dù có một câu bị ngắt quãng thì anh ta cũng có thể xử lý tốt.

Vương Cẩn ở dưới sân khấu nhận điện thoại: “Ừm, ở nhà hát nhỏ, đến đây đi.”

Cô ấy cúp điện thoại rồi tiếp tục nhìn Kiều Hạn Văn thầm nhẩm thoại. Vương Cẩn hiểu Kiều Hạn Văn, anh ta ghét nhất là bị quấy rầy vào lúc này. Nếu có ai quấy rầy anh ta, anh ta sẽ trách mắng không thương tiếc. Không chỉ có Vương Cẩn hiểu Kiều Hạn Văn mà Viên Như cũng hiểu thói quen này của anh ta.

Vì vậy sau khi đến nơi, cô ấy nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống bên cạnh Vương Cẩn, tắt tiếng điện thoại, nhìn Vương Cẩn một cái rồi bắt đầu nghiêm túc xem.

Kiều Hạn Văn ở trên sân khấu, bước đi có lúc thong thả, có lúc vội vàng, tất cả đều tương ứng với cảm xúc của câu thoại đó, để người xem nhìn ra được.

Mãi đến hơn hai giờ sau, Kiều Hạn Văn mới kết thúc.

“Sao em lại đến đây?” Kiều Hạn Văn hỏi Viên Như.

“Tham gia sự kiện xong thì đi ngang qua khu vực gần đây, đoán là anh có thể ở đây nên đến xem thử.”

“Ừ.”

Kiều Hạn Văn vào phòng trang điểm thay bộ quần áo ướt đẫm, nhìn qua gương trang điểm thì thấy Viên Như đang đứng đó nhìn mình. Cô ấy không né tránh, Kiều Hạn Văn cũng không thèm để ý mà cứ thế tr ần truồ ng đi tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo dự phòng. Thấy Viên Như đứng yên, anh ta hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

“Hôm nay em đi sự kiện, nghe nhân viên công tác bàn tán ở hậu trường, nói rằng chị Cẩn đã tốn rất nhiều công sức để đưa em đến nhận giải. Em không biết chuyện này là thật hay giả nên muốn hỏi anh.” Trước đây họ ở bên nhau lâu như vậy, Kiều Hạn Văn sẽ cho Viên Như tài nguyên nhưng chưa từng nâng đỡ cô ấy. Gần đây cô ấy loáng thoáng cảm thấy tình hình tốt hơn trước nhưng lại không biết tại sao. Hôm nay nghe những người khác nói như vậy, cô ấy cảm thấy có lẽ có chuyện kia thật.

“Em cảm thấy thế nào?” Kiều Hạn Văn vặn mở chai nước khoáng uống mấy ngụm.

“Em hỏi Tiêu Khả rồi, Tiêu Khả nói cụ thể thì cô ấy không biết nhưng chị Cẩn đã đưa cô ấy đi uống rượu cùng mấy lần rồi.” Viên Như lại nói.

Kiều Hạn Văn đột nhiên nở nụ cười: “Có phải em đột nhiên cảm thấy ngủ với tôi nhiều năm như vậy rất đáng giá không?”



Viên Như bỗng không nói nên lời. Cô ấy nhìn Kiều Hạn Văn rất lâu, hai người đều không mở miệng nói chuyện. Bình thường Kiều Hạn Văn vẫn nói chuyện kiểu vậy chứ không phải cố ý nhắm vào cô ấy. Cô ấy biết.

Kiều Hạn Văn uống hết chai nước, đặt vỏ chai sang một bên rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Cho em thì em cứ nhận lấy đi. Em xứng đáng được nhận.”

“Cảm ơn anh!”

“Đừng khách sáo. Uống nước không quên người đào giếng, sau này ca vị* tăng lên rồi thì đừng quên chia cho chị Cẩn một miếng bánh.”

(*: Ca vị là địa vị của các ngôi sao trong giới giải trí.)

“Được.”

Kiều Hạn Văn gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, đến bên cạnh Viên Như, anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm: “Còn một chuyện nữa, em tự cân nhắc đi, hoặc là dứt khoát công khai, hoặc là giấu giếm kỹ hơn chút nữa. Đừng để lộ đằng chuôi trước mặt người ta.”

Viên Như sững người lại. Kiều Hạn Văn ghé đến bên tai cô ấy, thấp giọng nói ra một cái tên, thấy cô ấy mở to hai mắt thì khẽ nhún vai.

“Tôi thấy nhiều rồi, cũng không lấy làm lạ. Nếu em không biết nên xử lý như thế nào thì tôi đề nghị em đi tìm Vương Cẩn mà nói chuyện thật lòng đi. Xử lý xong rồi thì không những không ảnh hưởng đến sự nghiệp của em mà lên cao thêm một tầng nữa cũng không có vấn đề gì.”

“Còn đề nghị của anh thì sao?”

“Đề nghị của tôi hả? Ưỡn ngực và ngẩng cao đầu, quang minh chính đại.”

Kiều Hạn Văn lại liếc nhìn Viên Như rồi nhấc chân bước ra ngoài. Anh ta tập cả buổi chiều cho đến tối nên thực sự đã hơi đói rồi. Về tới nhà, anh ta gọi một phần bít tết rồi bật tivi lên xem một lúc. Lâm Xuân Nhi gọi điện đến, anh ta hứng thú bừng bừng trả lời: “Sao vậy?”

“Vừa nãy Nhị Thiến nói với tôi, ngày mai anh muốn chúng tôi bổ sung máy móc à?”

“Đúng thế.”

“Thêm máy móc thì phải thêm người, địa điểm của anh lại nhỏ như thế.”

“Ừ, thì cứ thêm thôi.”

“Tại sao? Chúng ta chiếm nhiều không gian và chỗ ngồi như vậy, những nhà phê bình kịch và phóng viên truyền thông khác ngồi đâu được đây?”

“Chỉ có ba cơ quan truyền thông. Hơn nữa, cô quan tâm quá nhiều rồi đấy.”

… “Anh có cái gì đó lạ lắm nhé.”

“Ngay từ đầu tôi đã vô rồi mà?”

Lâm Xuân Nhi bị Kiều Hạn Văn làm cho nghẹn lời, có ý muốn trả đũa, nhưng nghĩ đến việc anh ta vừa có đóng góp cho sự nghiệp công ích, cô tự khuyên mình nhịn cục tức này xuống: “Vậy được, tôi sẽ bảo Nhị Thiến sắp xếp rồi.”

“Ừ.” Kiều Hạn Văn im lặng một lúc sau đó cất giọng gọi cô: “Lâm Xuân Nhi.”

“Làm sao?”

“Tôi đã bao giờ nói với cô là lúc cô làm mấy việc ngốc nghếch trông khá giống một người quen cũ của tôi chưa?”

“…” Việc ngốc nghếch? Lâm Xuân Nhi muốn cùng anh ta thảo luận xem chuyện như thế nào thì coi là ngốc nghếch, nhưng không đợi cô mở miệng, Kiều Hạn Văn đã tiếp tục nói: “Kiểu người như các cô rất khiến người ta tức giận. Tôi không biết trong đầu các cô chứa phân hay căn bản là không có não mà toàn khiến người ta tức giận thôi. Cô phải làm sạch não đi!” Kiều Hạn Văn nói ra một chuỗi những lời không sao hiểu được khiến Lâm Xuân Nhi sững sờ sửng sốt. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Người quen cũ kia của anh cũng khiến anh phải giận à?”

“Còn hơn cả giận nữa kìa.” Kiều Hạn Văn đột nhiên cười: “Người quen cũ đó của tôi muốn nửa cái mạng của tôi.” Anh ta châm một điếu thuốc, rít thật mạnh một hơi: “Sau này cô bớt làm mấy cái việc ngu ngốc đi, bớt khiến tôi tức giận. Tôi bị ung thư tuyến giáp nên không thể tức giận được. Hiện giờ bạn trai cô đối xử với cô khá tốt, nếu như có một ngày anh ta đối xử với cô không tốt thì cô cứ chia tay với anh ta đi. Cũng đừng có sợ không gặp được người sau. Tôi hạ mình làm người sau của cô cũng không phải là không được.”

“Anh lại bắt đầu nói bậy nói bạ rồi đúng không?” Lâm Xuân Nhi đã nghe ra được tâm trạng của Kiều Hạn Văn lại không tốt nữa rồi. Tâm trạng anh ta luôn kiểu sáng nắng chiều mưa trưa nổi gió, nói chung là không ổn định. Như thể có thứ gì đó đang lôi kéo anh ta, khiến anh ta luôn cảm thấy bất an.

Kiều Hạn Văn trầm giọng cười thành tiếng. Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng chiếc lá héo khô, thật ảm cmn đạm.

“Kiều Hạn Văn.”

“Sao thế?”

“Tôi có phải bạn của anh không?”

“Coi như là có đi.”

“Nếu anh đã coi tôi là bạn của anh, vậy thì tôi muốn nói với anh mấy câu thật lòng.”

“Cô nói đi.”

“Tôi quý trọng bạn bè vì trong những thời khắc tồi tệ nhất của cuộc đời, tôi có những người bạn đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm. Tôi coi anh là bạn và tôi cũng quý trọng anh. Có đôi lúc anh chế nhạo tôi, tôi cũng sẽ thấy phản cảm, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng cho là thật, bởi vì tôi biết bản chất con người anh không xấu, thậm chí còn khá dịu dàng. Tôi chỉ hy vọng mọi chuyện đến với anh đều tốt đẹp.”

Kiều Hạn Văn lại châm thêm một điếu thuốc, im lặng mà hút, một lúc sau mới nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Cô yên tâm, tôi không chết được đâu. Hơn nữa tôi sống cũng khá tốt. Gần đây tôi còn mua một ít bất động sản ở nước ngoài, dù sao tôi cũng có tiền mà. Có tiền là sẽ hạnh phúc thôi.”

“Tôi không định đồng ý với quan điểm này của anh… Nhưng quả thực tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Thế nhưng cũng có những người gặp phải vấn đề mà tiền không thể giải quyết được. Ví dụ như có người không thể vui vẻ nổi, như vậy cũng không phải là đạo đức giả mà chỉ đơn giản là một trạng thái tâm lý thôi.”

“Cô nói thẳng đi, ‘có người’ mà cô nói là ám chỉ tôi đúng không?”

“Đúng.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên bật cười: “Con người anh mưa nắng thất thường, người thực sự vui vẻ không giống như anh đâu. Tóm lại anh cứ yên ổn là được rồi.”

“Mượn lời tốt đẹp của cô.”

Kiều Hạn Văn cúp điện thoại, cảm thấy Lâm Xuân Nhi đúng là người thích lo chuyện bao đồng. Rõ ràng cô bận rộn muốn chết mà còn lo chuyện không đâu của người khác. Cô cứ lo cho bản thân mình là được rồi!

Anh ta lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Hôm nay lại rất khác thường, vừa nằm xuống là anh ta đã ngủ ngay rồi, trong lòng có cảm giác an tâm trần ai lạc định*.

(*Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đến hồi kết thúc.)

Cũng hiếm khi có một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau khi mở mắt ra, anh ta thấy cơ thể có cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không gặp. Anh ta vừa huýt sáo vừa chạy bước nhỏ xuống lầu chứ không thèm đi thang máy. Lẽ ra đã phải như thế này từ lâu. Lẽ ra phải thực hiện quyết định như thế này từ lâu rồi mới phải.

Kiều Hạn Văn thầm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment