Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 66

Chuyến hành trình đã đến Thiệu Hưng.

Lâm Xuân Nhi nhận được tin nhắn của Kiều Hạn Văn: “Cô đã có kế hoạch công việc sang năm chưa?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Kiều Hạn Văn đang nói đến kế hoạch quảng cáo cho kênh truyền thông mới trong năm tới, Lâm Xuân Nhi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Sau khi hết thời hạn hợp đồng, công ty chúng tôi vẫn tiếp tục làm truyền thông cho bên anh à?”

“Nếu không thì sao?” Kiều Hạn Văn trả lời cô. Anh ta cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lâm Xuân Nhi lúc này, chắc hẳn cô đang cầm điện thoại cau mày. Khi suy nghĩ cô hay nhíu mày.

“Anh không gọi thầu ư?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.

“Cô muốn tôi gọi thầu à?”

“...” Lâm Xuân Nhi trả lời anh ta bằng dấu chấm lửng, sau đó tiếp tục nói một câu: “Đi theo lối chính quy cũng tốt mà, ít ra có thể phòng ngừa các loại phiền phức.”

Kiều Hạn Văn bị cô chọc giận phát cười, đáp lại: “Cô có bị gì không thế?” Sau đó hỏi cô: “Cô đang ở đâu? Sao bảo muốn mời tôi ăn?”

“Tôi đang đi du lịch. Cơm thì nhất định phải mời rồi, chờ tôi trở về nhé?”

“Được. Yêu đương vui chứ?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.

“?” Lâm Xuân Nhi gửi qua một dấu hỏi chấm.

“Tôi chơi bóng với bạn trai cô, đã kết bạn WeChat nên thấy bài đăng của anh ta.”

Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn qua Tống Thu Hàn, mạng lưới bạn bè của anh cũng lớn nhỉ, đến bây giờ vẫn còn “dư chấn”. Đầu tiên là Khương Phương Lộ kêu ca thảm thiết với Lâm Xuân Nhi: “Hồi đó tôi tỏ tình với cô, cô không nói không rằng đã thẳng thừng kéo tôi vào danh sách đen. Cô nói thế nào? Cô nói đã chuẩn bị tinh thần sống quãng đời còn lại cô độc một mình cơ mà?” Sau đó là đến Lương Ngộ: “Ngày đó trước khi đi còn mong cô tìm được người ở bên cạnh, không ngờ lại đến sớm vậy”. Thêm cả người trong công ty nữa, Tiểu Hỷ  đăng ảnh chụp màn hình bài đăng Tống Thu Hàn gửi vào trong nhóm đồng nghiệp: “Nhiệt liệt chúc mừng sếp thoát kiếp FA!” Lâm Xuân Nhi gửi qua một phong bao lì xì ba nghìn.

Giờ là đến Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn không giống người khác, không thể đối xử tùy tiện được. Lâm Xuân Nhi còn nhớ khi đó Kiều Hạn Văn đã chặn đường cô trên lối đi vào nhà anh ta.

Ngẫm nghĩ một lát, cô đáp lại Kiều Hạn Văn: “Tốt đến không thể tả, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Tốt đến không thể tả. Kiều Hạn Văn cẩn thận suy nghĩ lại những lời này, hai người yêu nhau chẳng qua là hàng ngày ở bên và sinh hoạt tình dụ/c, không thể tả của cô là đang chỉ cái gì? Nghĩ đến bản lĩnh của Tống Thu Hàn khi chơi bóng thì có lẽ là cả hai. Nhưng ngày đó khi ăn canh chua cá Lâm Xuân Nhi uống rượu cùng anh ta với thái độ rất chân thành, khiến anh ta rất hưởng thụ, cũng mong chờ đến lần sau.

Kiều Hạn Văn hiếm khi nghiêm túc ở chung với phụ nữ, nhưng anh ta biết Lâm Xuân Nhi là một người đặc biệt trong lòng mình. Anh ta hơi động lòng với Lâm Xuân Nhi, cảm giác động lòng này là vì muốn lột sạch đồ của cô rồi ngủ với cô, hay là muốn được yên bình ở bên cô mãi mãi thì anh ta cũng không hiểu rõ. Dường như anh ta muốn cả hai. 

Khi Vương Cẩn bước vào thì nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Kiều Hạn Văn.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

Kiều Hạn Văn hoàn hồn lại, chỉ ra bên ngoài: “Phóng viên quay lén vẫn còn ở bên ngoài à?”

“Đúng vậy. Vừa rồi xuống xe nhìn thấy bãi cỏ khô đối diện hơi động đậy.”

“Ừ.” Kiều Hạn Văn đứng dậy đi ra ngoài, đi tới phía đường đối diện, khi sắp tới nơi thì thấy có một người cong lưng định bỏ chạy, anh ta đi tới mấy bước túm lấy cổ áo người đó: “Chạy cái gì?”

Người phóng viên kia đứng thẳng người dậy bảo vệ máy ảnh của mình: “Không chụp được gì hết.”

Kiều Hạn Văn cười: “Vậy cậu đi theo tôi có tác dụng gì? Đưa cho tôi xem. Tôi sẽ không đập máy ảnh của cậu, cũng không xóa ảnh của cậu đâu. Yên tâm đi.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Phóng viên bán tín bán nghi đưa máy ảnh cho Kiều Hạn Văn, anh ta cầm lấy nhìn một lượt, đúng là không có ý gì. Vài tấm ảnh hôm ăn canh cá chua với Lâm Xuân Nhi trông cũng được, nhìn hết sức rõ ràng. Anh ta trả lại máy ảnh cho đối phương: “Chụp tiếp đi.”

? Người phóng viên sửng sốt mất một lúc.

Kiều Hạn Văn cười với cậu ta: “Cậu sắp chụp được tin tức cực lớn đủ cho cậu ăn một năm luôn đấy.” Sau đó vỗ vai cậu ta: “Cố lên nhé chàng trai trẻ.”

Vương Cẩn đi theo phía sau không nhịn được hỏi anh ta: “Cậu muốn làm gì?”

Kiều Hạn Văn nhún vai: “Không làm gì hết.”

“Cậu lạ lắm.”

“Không phải tôi luôn có vấn đề sao?” Anh ta quay đầu nhìn cô ấy: “Bác sĩ tâm lý bảo tôi phải làm những việc khiến tôi vui vẻ, giờ tôi đã tìm được một chuyện khiến tôi vui vẻ rồi.”

“?”

Kiều Hạn Văn hiếm khi vỗ đầu Vương Cẩn: “Mọi chuyện đều gió yên sóng lặng hết. Không cần phải lo đâu.”

Vương Cẩn không lo thế nào được. Lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Kiều Hạn Văn trong trạng thái hưng phấn như vậy đã xảy ra một chuyện lớn.

Cô ấy xoay người đi ra ngoài, lại tìm được phóng viên kia: “Cho tôi xem lại máy ảnh của cậu đi.”

Người phóng viên lại sửng sốt, sau đó đưa máy ảnh cho cô ấy.

“Vừa rồi Joe dừng ở bức ảnh nào?”

Phóng viên kéo ảnh tìm lại, tìm đến chỗ Kiều Hạn Văn mới dừng lại.

Đó là ảnh bên ngoài quán canh chua cá, Kiều Hạn Văn và Lâm Xuân Nhi đang đứng nói chuyện. Ánh mắt của Lâm Xuân Nhi rất chân thành, còn trong mắt Kiều Hạn Văn lại là vẻ yêu thương chiều chuộng. Trong lòng Vương Cẩn giật thót lên, giả vờ lật thêm vài tấm nữa rồi trả máy ảnh cho phóng viên.

Chuyện khiến anh ta vui vẻ mà Kiều Hạn Văn nói chính là Lâm Xuân Nhi.

Lâm Xuân Nhi vừa mới bắt đầu quan hệ yêu đương.

Cô ấy đứng bên ngoài suy nghĩ hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi cho Viên Như. Viên Như vừa quay xong, nhìn thấy Vương Cẩn gọi tới, cô ta vội nhận máy: “Chị Cẩn.”

“Em đang ở đâu thế?”

“Em đang quay phim ở ngoại ô thành phố.”

“Gần đây Joe có liên lạc với em không?” Vương Cẩn hỏi khéo, nhưng thực chất là muốn hỏi gần đây hai người họ có làm tì nh không?

“Gần một tháng rồi bọn em không gặp, thỉnh thoảng em có nói chuyện vài câu với anh ấy. Có chuyện gì vậy chị Cẩn?”

“Không có việc gì, hai ngày tới cùng đi ăn tối nhé?” Vương Cẩn hẹn cô ta.

“Được ạ.”

Vương Cẩn cúp điện thoại, vào nhà thì thấy Kiều Hạn Văn đang ở trong phòng thể dục. Anh ta đang nâng tạ, đeo tai nghe, các múi cơ trên cơ thể phồng lên xẹp xuống theo từng chuyển động. Cơ thể Kiều Hạn Văn rất đẹp, khi cơ bắp căng lên khiến người ta nổi dụ/c vọng. Vương Cẩn không biết rốt cuộc Lâm Xuân Nhi có bị Kiều Hạn Văn mê hoặc hay không, nhưng Kiều Hạn Văn đã động lòng trước, cho nên anh ta đã thua.

Cô ấy ngồi đó quan sát một lúc, thấy Kiều Hạn Văn không có ý định dừng lại liền bước lên trước, một tay để trên tạ đòn của anh ta, tay còn lại tháo tai nghe của anh ta ra: “Đã một tiếng rồi.”

Kiều Hạn Văn im lặng, lấy lại cái tai nghe đeo lại vào tay, gạt tay Vương Cẩn ra. Vương Cẩn lại tháo tai nghe ra: “Dừng lại.” Cô ấy rất ít khi hung dữ với Kiều Hạn Văn, nhưng hôm nay Kiều Hạn Văn quá bất thường nên cô ấy lo sẽ xảy ra chuyện: “Đã lâu rồi cậu không như vậy.”

“Đã lâu rồi không vui vẻ vậy sao? Mấy người mới của chị thế nào rồi? Ngày nào chị cũng ở chỗ tôi thì làm sao bồi dưỡng người mới được?”

“Đều rất tốt.” Vương Cẩn ngồi vào chỗ dụng cụ đối diện anh ta: “Cậu đừng luyện nữa, chúng ta nói chuyện một lát nhé?”

“Được. Nói cái gì?”

“Nói về Lâm Xuân Nhi.”

“Lâm Xuân Nhi thì có gì để nói?”

“Lâm Xuân Nhi có bạn trai rồi, người bạn trai đó cũng là người rất xuất sắc, trông hai người họ rất xứng đôi vừa lứa, hình như cũng thực lòng yêu nhau, tôi không muốn cậu xen vào giữa họ. Theo quan sát của tôi thì Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đều không phải người dễ chọc đâu.” Vương Cẩn tận tình khuyên bảo.

Kiều Hạn Văn yên lặng nhìn Vương Cẩn một lúc lâu, nhìn đến mức khiến Vương Cẩn bối rối, rồi anh ta mới mở miệng đáp lại: “Chị có nhớ lần trước thảo luận về phụ nữ với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

Vương Cẩn gật đầu.

“Cho nên đừng quản tôi.” Kiều Hạn Văn vươn tay ra kéo cổ tay Vương Cẩn: “Việc riêng của tôi không cần chị quan tâm.” Anh ta đẩy Vương Cẩn ra ngoài. Vương Cẩn đứng ở cửa gửi tin nhắn cho anh ta: “Cậu vẫn hận tôi vì chuyện đó sao? Dù cậu có tin hay không lúc đó tôi làm vậy là vì tốt cho cậu, nếu tôi không làm vậy thì cậu cũng không có ngày hôm nay đâu.” 

“Vậy thì phải cảm ơn chị rồi, cần gì thì gọi cho tôi.” Kiều Hạn Văn đáp lại rồi kéo cô ấy vào danh sách đen.

Kiều Hạn Văn lấy ra một hộp thuốc nhỏ từ dưới gối, nhìn một hồi rồi lấy ra một viên uống, một lúc sau lại nuốt thêm một viên nữa. Anh ta nằm đó chờ đến lúc đi ngủ, nhưng rồi bài đăng kia của Tống Thu Hàn lại hiện lên trong đầu, anh ta thầm đọc một câu thoại trong phim: “Tình yêu chân thành như vậy cả đời chỉ có một lần.” Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, anh ta chìm vào giấc ngủ. Tối đó trong cơn mơ là cảnh Lâm Xuân Nhi lấy trong túi ra một cây bút, viết vào sổ tay: “Ngày 1 tháng 1, with Joe.” Họ chưa từng gặp nhau vào ngày 1 tháng 1, ngày 1 tháng 1 cũng chưa đến.

Kiều Hạn Văn ngủ thiếp đi.



Bên ngoài khách sạn là những bức tường trắng gạch xám của phố Thương Kiều Chi, nhưng Lâm Xuân Nhi lại không có thời gian để ngắm nhìn chúng.

Cô còn tài liệu chất đống cần xem, đang là ngày nghỉ của công ty nhưng đối tác vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Mọi người thống nhất tổ chức họp trực tuyến vào chín giờ tối mỗi ngày để xử lý công việc trong ngày.

Hôm nay Kiều Hạn Văn hỏi Lâm Xuân Nhi về kế hoạch chiến lược truyền thông mới cho phòng làm việc của anh ta trong năm tới. Lâm Xuân Nhi cảm thấy anh ta đang nghiêm túc nên hiện tại vấn đề này đã được đề cập trong cuộc họp: “Kiều Hạn Văn đã nói như vậy nên về quan điểm chủ quan thì cá nhân tôi tin tưởng anh ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay chính là năm bản lề của năm sau. Cho nên trong mấy ngày tới có lẽ chúng ta cần phải viết kế hoạch cho một năm. Nhị Thiến vẫn luôn bám sát dự án này, em lên kế hoạch được không?”

“Được ạ.” Nhị Thiến đáp: “Có phải dự toán cho kế hoạch cần tăng lên so với mức năm nay không chị?”

“Mọi số liệu tạm thời cứ giữ ở mức 15% để tính ra, còn ngân sách thì tăng thêm 10%.”

“Vâng ạ.”

“Chủ đề thảo luận thứ hai, cuộc họp đặc biệt của tập đoàn Thành Phẩm dự kiến vào ngày 14 tháng 1. Tôi mới xem qua tài liệu, còn một số nội dung cần điều chỉnh. Tiểu Hỷ có thể sắp xếp người bám sát không?” Lâm Xuân Nhi nói ra vài ý kiến, Tiểu Hỷ ở đầu dây bên kia nghiêm túc tiếp thu và ghi chú lại cẩn thận, rồi trình bày cặn kẽ ý kiến của mình, mọi người cùng thảo luận rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo.

“Chủ đề thứ ba là dự án viện trợ nông nghiệp ở Tân Cương. Năm mới sắp đến, chúng ta có thể hợp tác với chính quyền địa phương để thực hiện đợt tuyên truyền đầu tiên.”

“Ok ạ.” Cáp Ngô Lặc trả lời bằng tiếng Urumqi xa xôi: “Nhưng có một chuyện cần nói với chị Xuân Nhi, bà La San đang nằm viện rồi chị ạ.”

“Bà La San bị làm sao?”

“Bà già rồi, hôm kia tuyết rơi dày đặc, lúc đi ra ngoài thì bị ngã gãy chân.”

Lâm Xuân Nhi trầm mặc một lát, người già bị gãy chân rất khó hồi phục. Cô cảm thấy hơi buồn.

Cáp Ngô Lặc nghe ra sự buồn bã của cô, vội nói tiếp: “Ngày mai chúng em sẽ đi thăm bà. Hay là chị quay video gửi cho em được không? Bà La San rất thích chị, nói muốn mời chị đến quán trà sữa của bà lần nữa.”

“Được.”

Cuộc họp có tổng cộng sáu chủ đề, mọi người nhanh chóng suy nghĩ, cùng nhau đi tới kết luận, lập danh sách việc cần làm rồi chào tạm biệt.

Lâm Xuân Nhi nhìn thời gian, tuy làm việc hiệu suất cao như vậy nhưng cũng đã mười giờ rưỡi rồi. Cô mở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó lấy điện thoại di động quay video, nói: “Bà La San ơi, cháu đang ở Thiệu Hưng, nếu có cơ hội cháu muốn dẫn bà đến đây chơi một lần. Hoặc là cháu muốn đưa bà đến Tây An. Tóm lại bà nhớ dưỡng bệnh cho thật tốt, sớm ngày bình phục nhé ạ!” Cô giơ điện thoại ra bên ngoài chụp một bức ảnh cảnh đêm trên phố Thương Kiều Chi. Sau đó gửi cho Cáp Ngô Lặc.

Tống Thu Hàn đang lúc lịch trình bận rộn nên gửi cho cô một tin nhắn: “Anh đang làm việc.”

“Em cũng vậy.”

Lâm Xuân Nhi trả lời tin nhắn, sau đó quay lại máy tính soạn văn bản, chuông cửa chợt vang lên, cô chạy ra xem. Tống Thu Hàn đang đứng ngoài cửa nói với cô: “Anh muốn gặp mặt chúc em ngủ ngon.” Sau đó kéo Lâm Xuân Nhi vào lòng, ôm cô một lúc: “Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”
Bình Luận (0)
Comment