Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 69

Chúc anh năm mới vui vẻ. Kiều Hạn Văn cười phá lên, Lâm Xuân Nhi đang mắng xéo đấy à. Thấy cô đang cáu kỉnh, tâm trạng anh ta chợt tốt lên, quyết định không chọc cô nữa: “Vậy ngày đầu tiên sau Tết đi. Ở công ty của cô nhé?”

“Được.” Lâm Xuân Nhi đã quen với cái tính thất thường của Kiều Hạn Văn rồi. Tuy anh ta buồn vui thất thường, nhưng chưa bao giờ làm chuyện lật lọng. Tổng kết lại thì Kiều Hạn Văn không phải người xấu, mà chỉ có tính cách giống như lưỡi dao thôi.

Cô cất di động, đi chọn bưu thiếp với Tiêu Muội, bưu thiếp gửi cho bản thân trong tương lai. Trước kia Lâm Xuân Nhi chưa từng viết, cô cảm thấy đời người vô thường, tương lai không đoán trước được. Nhưng Tiêu Muội muốn viết, cũng muốn cô tham gia.

Lâm Xuân Nhi chọn tấm bưu thiếp trên đỉnh núi có một ngôi chùa cổ, chỉ có vài nét bút ít ỏi, cô độc mà yên tĩnh. Cô cầm bút lên không biết nên viết gì, thế là bèn đi đến chỗ Tiêu Muội hỏi: “Cậu viết gửi cho bản thân bao lâu sau?”

“Ba năm sau.”

“Vậy cậu viết gì thế? Có thể cho tớ tham khảo không?”

“Được chứ.” Tiêu Muội đẩy bưu thiếp đến trước mặt cô, Lâm Xuân Nhi nhìn thấy cô ấy viết: “Đây là năm thứ hai cậu kết hôn, năm đầu tiên làm mẹ, cậu thật sự rất giỏi, tớ tự hào vì cậu.” Trong đầu Tiêu Muội đã tưởng tượng ra một bức tranh trong tương lai, cô ấy và Trần Khoan Niên kết hôn, còn có con. Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Cậu của ba năm sau chắc chắn rất xinh đẹp.”

Sau đó ngây người nhìn bưu thiếp của mình, cô quyết định viết cho Tống Thu Hàn của nửa năm sau. Đúng vậy, cô không nhìn được quá xa, nửa năm rất vừa vặn. Cô chấp bút viết hai hàng chữ, sau đó nhanh chóng nhét bưu thiếp vào phong bì thư. Cô không muốn ai nhìn thấy mình viết cái gì, một mình dán tem. Cảm giác trò chuyện với tương lai của mình thật kỳ diệu.

Tiêu Muội thấy vậy không nhịn được mà cười cô: “Để trong phong bì thư thì không phải bưu thiếp nữa đâu.”

“Không phải thì không phải thôi.”

“Tớ còn muốn viết cho tớ và anh ấy của bảy năm sau.” Tiêu Muội lại nói với Lâm Xuân Nhi, tớ muốn viết: “Rất vui vì chúng ta vẫn chưa ly hôn.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Được đấy.”

Lúc phụ nữ hy vọng về tương lai sẽ toát lên sức hút riêng. Giống như cô ấy có thể nhìn xuyên qua tháng năm, gặp được một bản thân hoàn toàn khác, tựa như con đường Bình Giang trước mặt.

“Tớ còn định viết cho cậu của tám năm sau nữa đấy.” Tiêu Muội nằm dài ra bàn nhìn Lâm Xuân Nhi, tớ muốn nói với cậu: “Rất vui vì vết thương của cậu đã khỏi hẳn. Cậu năm bốn mươi tuổi thật sự rất xinh đẹp.”

Bốn mươi tuổi.

Năm mười sáu tuổi ấy, cô chẳng bao giờ dám nghĩ đến cái tuổi bốn mươi này. Vậy mà cái tuổi mà năm mười sáu không dám nghĩ đến ấy, nay đã ở ngay trước mặt rồi. Lâm Xuân Nhi dang tay về phía Tiêu Muội: “Tớ muốn ôm cậu quá bạn hiền.” Tiêu Muội cũng ôm lại. Dường như bạn thân chính là như vậy, không cần phải nhiều lời, nhưng lúc nghĩ về tương lai lại luôn có cậu.

“Sao lại ôm nhau thế hả? Anh còn sống đấy nhé?” Trần Khoan Niên đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Muội: “Viết xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiêu Muội đỏ mặt che bưu thiếp lại: “Anh đừng đọc.”

“Rồi rồi rồi, anh không đọc.” Miệng thì nói như vậy nhưng tay thì lại giật lấy, Lâm Xuân Nhi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay anh ta: “Cậu chơi bẩn vừa thôi!”

Trần Khoan Niên mỉm cười rút tay lại, sau đó di động bỗng đổ chuông. Thấy dãy số nước ngoài thì không nhận mà thuận tay từ chối luôn.

“Sao cậu không nghe?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

Anh ta nhún vai: “Cuộc gọi rác thôi, không quan trọng.”

“À, à, à!”

Lâm Xuân Nhi bỏ bưu thiếp vào hộp thư tương lai rồi trở về tìm Tống Thu Hàn. Anh đang ngồi trước bàn viết mail bằng tiếng Anh, thấy Lâm Xuân Nhi đến thì khép máy tính lại.

“Anh viết đi, em không quấy rầy anh.” Lâm Xuân Nhi đứng dậy lấy một quyển sách ra nghiêm túc đọc, là quyển “Phù Sinh Lục Ký”.

Chuyến đi không nhanh không chậm này rất hài hòa. Chiều chiều còn có thể ngồi trong một tiệm sách, mỗi người làm chuyện của mình.

Tống Thu Hàn xoay lưng máy tính về phía Lâm Xuân Nhi, tiếp tục viết thư. Anh chính thức nộp đơn xin thường trú trong nước lên công ty, nhưng cũng không dễ dàng gì. Trong kế hoạch bổ nhiệm người của công ty, mỗi năm năm sẽ bồi dưỡng một đến hai người vào nhóm quản lý cấp cao, anh là một người nằm trong kế hoạch năm năm này. Xin thường trú trong nước thì chẳng khác nào từ bỏ vị trí giám đốc điều hành khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Nhưng anh không cho rằng đó là kết thúc tốt đẹp.

Anh đã cân nhắc về bức thư này rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ gửi trước ngày đầu tháng Giêng.

Trong thư anh trình bày tỉ mỉ những điều quan sát được và dự đoán về thị trường trong nước, theo sự phát triển của internet, nơi này đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đây là cơ hội để dựng lên kỳ tích. Đồng thời trình bày thay đổi của thị trường tài chính khu vực Châu Á - Thái Bình Dương trong năm năm qua, cùng với dự đoán nền kinh tế các quốc gia trong mười lăm năm tới, cuối thư anh đưa ra một kiến nghị mạo hiểm: Dời trụ sở của khu vực Châu Á - Thái Bình Dương từ Kuala Lumpur đến Bắc Kinh.

Tống Thu Hàn đã soạn thư này rất lâu, cực kỳ lâu. Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh đọc sách, không nói với anh câu nào. Dòng suy nghĩ của Tống Thu Hàn vẫn chưa dừng lại, anh tổng kết tình trạng tất cả thành viên hội đồng quản trị trong đầu một lượt, suy nghĩ sau khi gửi thư này có thể được ai ủng hộ, nếu bị phản đối, sẽ lại là vì nguyên nhân gì.

Lâm Xuân Nhi đã đọc đến quyển thứ ba của “Phù Sinh Lục Ký” - Thăng trầm và đau thương. Cũng không biết qua bao lâu thì giật mình tỉnh lại. Cô quay đầu sang nhìn Tống Thu Hàn, anh đang nhíu mày, không biết đang ưu sầu vì chuyện gì. Cô không muốn làm phiền anh, chỉ đặt tay lên chân người kia rồi cúi đầu đọc sách tiếp. Tống Thu Hàn đang vô cùng tập trung, nhận ra cái tay trên chân thì nắm lấy. Rồi tiếp tục chìm trong dòng suy nghĩ của mình.

Hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong kiếp phù du, có đánh chết Lâm Xuân Nhi cũng không muốn làm việc. Quãng thời gian buông thả này có thể kéo dài đến chín giờ tối. Nhưng rồi công việc sẽ không buông tha cho cô.

“Có người liên lạc với chúng ta rồi, nói là có quen một ông cụ, cảm thấy khá giống ông cụ La San.” Cáp Ngô Lặc gửi WeChat: “Chúng ta có tới xem không chị?”

“Đi chứ, đúng lúc làm việc thiện, chuyện nhỏ không tốn sức.” Lâm Xuân Nhi trả lời: “Tình hình cụ thể thế nào?”

Cáp Ngô Lặc kể lại tỉ mỉ, sau khi video của họ được đăng lên thì bỗng nhiên nổi tiếng, số liệu của mấy ngày liền vẫn luôn thay đổi ở mức kỷ lục. Mà trong một loạt video, đáng chú ý nhất là video của bà La San. Những người từng xem video ai cũng hỏi: Tìm được ông cụ La San chưa nhỉ? 

Thế là cuối cùng dự án chỉ hỗ trợ nông nghiệp thôi lại bất ngờ biến thành bản tin tìm người. Có một người Thiểm Tây nhắn tin riêng, nói rằng vào khoảng thập niên 90 ở quê mình có một người đàn ông dọn đến, người đàn ông kia nói tiếng phổ thông sứt sẹo, hốc mắt sâu. Là người kiệm lời nhưng rất có tài, chưa tới mấy năm đã mua nhà ở huyện thành, tới khoảng năm 2000 mấy thì cưới vợ.

Lâm Xuân Nhi nghe tới cưới vợ thì lòng hơi thắt lại. Cô biết trên đời không phải cuộc chờ đợi nào cũng được viên mãn, đa phần là chờ suốt cuộc đời chỉ đổi lại một giấc mộng hư vô. Quán trọ trần gian, trăm ngàn lữ khách.

“Hay là phái người đi một chuyến? Đến tìm ông cụ kia. Nếu là thật thì có lẽ bây giờ đã gần tám mươi rồi.” Sau đấy cô lại nói tiếp: “Trước tiên phải phán đoán xem có đúng là ông ấy không đã, rồi sau đó hẵng nghĩ đối sách.” Nếu là ông ấy thì thật đáng tiếc. Bà La San đã chờ đợi bốn mươi ba năm, tựa như chiếc ghế đá dưới hiên nhà xập xệ, quá cũ rồi, sắp bị mòn thủng. Cô nằm ra bàn, nửa khuôn mặt phơi dưới hoàng hôn đường Bình Giang.

Cô híp mắt nhìn Tiêu Muội và Trần Khoan Niên không biết đang nói gì với nhau mà mặt mày Tiêu Muội bí xị. Một lúc lâu sau Tiêu Muội đứng lên, đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Xuân Nhi, trong tay cầm mấy tấm bưu thiếp, không nói không rằng.

“Đi nghe bình đàm không? Quán trà đối diện có hát đấy.” Lâm Xuân Nhi hỏi.

(*: Bình đàm một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc)

“Được.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Xuân Nhi gọi Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn ngẩng đầu khỏi máy tính: “Được, lát nữa anh tới tìm các em.”

Hai người ra khỏi hiệu sách thì Lâm Xuân Nhi mới hỏi: “Sao không mang bưu thiếp ra thùng gửi?”

“Không còn ý nghĩa gì nữa.” Tiêu Muội đứng trước thùng rác, ném bưu thiếp còn chưa dán tem vào.

“Tiếc thật đấy. Nó là ba năm sau và bảy năm sau của hai cậu cơ mà.”

“Bọn tớ sẽ không có ba năm sau, cũng sẽ không có bảy năm sau. Cùng lắm tớ chỉ là một trong rất nhiều trò tiêu khiển trong lúc nhàm chán của anh ta thôi, anh ta cũng chỉ là chìa khóa mở ra cuộc sống giường chiếu của tớ. Chỉ thế thôi.”

… Lâm Xuân Nhi nhìn sắc mặt cô ấy, là tức giận thật. Hai người vào quán trà ở đối diện tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ấm trà, sau đó cô hỏi: “Do cuộc gọi vừa nãy à?”

“Bắt đầu từ hôm trước rồi, có mấy số khác nhau gọi cho anh ta. Chặn số này thì lại có số khác.” Tiêu Muội cau mày.

“Bạn gái cũ à?”

“Nếu là bạn gái cũ cũng đành. Tớ hỏi anh ta thì anh ta chỉ nói là chuyện hoang đường lúc trước.”

“À, à, à.” Lâm Xuân Nhi uống một ngụm trà, chuyện hoang đường lúc trước ư, trông Trần Khoan Niên không thiếu chuyện hoang đường cho nên cũng không cần che giấu. Có lẽ trong này có ẩn tình: “Cậu có để ý quá khứ của cậu ấy không?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Có vẻ quá khứ của cậu ấy khá dày đấy.”

“Tớ không ngại quá khứ của anh ấy, nhưng tớ để ý thái độ của anh ấy về nó.” Tiêu Muội tủi thân, mắt đỏ lên: “Thật ra là tớ không tốt, thái độ của tớ như vậy là không ổn. Tớ đã thích anh ấy từ trước rồi, gặp lại vẫn rung động, vì thế dễ dàng bị vẻ bề ngoài của anh ấy hấp dẫn. Tớ cũng tự dặn lòng tuyệt đối đừng nghiêm túc với mối tình này, nhưng cuối chuyện vẫn vậy.”

“Nghiêm túc là tội lỗi ư?” Lâm Xuân Nhi kéo tay cô ấy: “Nghe tớ nói này, nghiêm túc trong chuyện tình cảm không hề sai, mà là phẩm chất rất đáng quý. Cậu nghiêm túc thì chứng minh cậu vẫn còn có thể yêu. Đáng quý biết bao!”

“Nhưng người nghiêm túc sẽ bị tổn thương, đây là khuyết điểm của cuộc sống.”

“Hầy!” Lâm Xuân Nhi véo má Tiêu Muội: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc đó đâu! Hai người vừa mới bắt đầu yêu đương, vẫn chưa hình thành niềm tin, rất nhiều cảm xúc và nhận thức đều hoàn toàn mới mẻ, cho nên cậu phải ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với cậu ấy. Xác định xem thái độ của cậu ấy thế nào, là muốn yêu đương nghiêm túc hay chỉ vui chơi qua đường. Nếu muốn nghiêm túc thì cần phải triệt để cắt đứt với quá khứ. Còn nếu chỉ vui chơi qua đường thì cứ hưởng thụ cạn kiệt thân thể cậu ta đi, chán rồi thì bye bye.”

Tiêu Muội đỏ mặt: “Người dáng đẹp ở đâu chẳng có.”

Lâm Xuân Nhi bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười, ngoắc ngoắc ngón tay. Tiêu Muội rướn người về phía trước, nghe Lâm Xuân Nhi hỏi nhỏ: “So với anh bạn trai Mr. Điềm Đạm kia của cậu… thì sao?”

Tiêu Muội ho nhẹ: “Hình dạng, tốc độ, kỹ năng đều cách một trời một vực.”

“Há.” Lâm Xuân Nhi thốt lên.

“Tống Thu Hàn thì sao? Hai cậu có từng thân mật chưa?” Tiêu Muội hỏi.

“Tống Thu Hàn ấy à…” Lâm Xuân Nhi chỉ vào bụng mình: “E là phải lãng phí view đẹp ở Amanfayun rồi. Ban đầu tớ còn định tới Hàng Châu lén mua đồ ngủ gợi cảm, sau đó đến phòng anh ấy, cởi nhẹ xiêm y.” Lâm Xuân Nhi kéo cổ áo xuống bả vai, hơi ngửa đầu: “Giống như thế này nè. Tớ muốn xem xem lúc Tống Thu Hàn mất kiểm soát sẽ trông thế nào.”

“Xời. Đừng nói Tống Thu Hàn, cậu mà như vậy, đến cả một đứa con gái như tớ cũng không chịu nổi.”

Hai người không hẹn mà cùng cười phá lên. Lâm Xuân Nhi thấy Tiêu Muội bị “dạy hư” xong rồi, bèn chọn một bài bình đàm, hai người vừa uống trà vừa nghe hát, tính ra cũng rất thích ý. Chỉ là tới buổi tối, Tiêu Muội dọn qua phòng Lâm Xuân Nhi, không ngủ cùng Trần Khoan Niên nữa. Hai người rúc trên giường thủ thỉ tâm sự rất nhiều, cho đến hừng đông mới mạnh ai nấy ngủ.



Đến khuya Tống Thu Hàn mới gửi thư. Sau khi đi bước đầu tiên khó khăn nhất này, chắc chắn về sau sẽ có liên tiếp những thách thức ập tới. Anh nghĩ: Có lẽ đây là khởi đầu cho cuộc đời điên cuồng này của anh. Khác với vận động cực hạn chỉ khiêu chiến cơ thể, giờ phút này, anh đang khiêu chiến cả cuộc đời mình. Nhưng anh lại thấy rất hưng phấn.

Tống Thu Hàn đột nhiên nhận ra, bản chất của mình là một kẻ liều mạng.

Lúc này anh hoàn toàn không buồn ngủ, cũng không đành lòng quấy rầy Lâm Xuân Nhi đang bị kỳ sinh lý tra tấn, thế là thay đồ thể dục ra ngoài chạy bộ đêm. Đêm tháng Mười Hai ở Tô Châu không có cơn giá rét thấu xương, trên đường thỉnh thoảng có thể bắt gặp mấy tiểu thương bày sạp, tràn ngập hương vị cuộc sống. Tống Thu Hàn nghĩ đến chuyện mình sẽ sống ở nơi này mãi mãi, hạnh phúc đong đầy trong tim.

Kế hoạch của anh là chạy 10 km, xuất phát từ khách sạn, vòng qua ba ngã tư, quẹo phải, rồi chạy về. Hai lần như thế.

Lúc đang chạy vòng thứ hai thì di động báo có tin nhắn. Anh không thể không dừng lại, là một tấm hình, Phương Gia Lỵ gửi tới ảnh của cô ta. Người trong ảnh mặc áo khoác siêu ngắn, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, ở trên bụng thoáng thấy có một hàng chữ. Nhưng Tống Thu Hàn không cảm thấy hứng thú nên tắt ảnh đi, sau đó thấy Phương Gia Lỵ gửi tới một câu: “Em muốn xăm tên anh ở nơi gần tử cung nhất, em biết sớm muộn gì cũng có một ngày, bộ phận sinh dục của anh và nó sẽ gặp nhau bằng da bằng thịt.”

Tống Thu Hàn không biết nên trả lời gì, anh cảm thấy Phương Gia Lỵ điên mất rồi. Nếu anh trả lời, rất có thể cô ta sẽ hiểu lầm cách này có hiệu quả. Còn nếu anh không trả lời, có lẽ cô ta sẽ dùng cách cực đoan hơn để thu hút sự chú ý của anh. Anh không biết vì sao Phương Gia Lỵ luôn tự cho mình là thanh cao lại biến thành như bây giờ, anh từng nhìn thấy cô ta được mọi người vây quanh. Vậy mà một người như vậy lại phải dùng cách và lời nói rẻ mạt thế này để thu hút một người đàn ông.

Phương Gia Lỵ lại gửi tin nhắn tới, cô ta nói: “Có phải anh cảm thấy em điên rồi không? Em không hề điên.”

“Tống Thu Hàn, sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu, trên đời này chỉ có em yêu anh thật lòng, bạn gái của anh cùng lắm cũng chỉ là một con ả tục tằng thôi.”

“Cơ thể của em mãi mãi nở rộ vì anh.”

“Em muốn làm tì nh với anh.”

“Muốn sinh con cho anh.”

“Tống Thu Hàn, anh cư.ơ.ng rồi đúng không?”

Cô ta lại gửi tới một tấm ảnh, Tống Thu Hàn không mở lên xem mà trả lời thẳng: “Có lòng tự trọng mới xứng làm người yêu. Tôi hy vọng cô hiểu đạo lý này.” Sau đó chặn số WeChat của cô ta.

Có thể Phương Gia Lỵ mãi mãi không hiểu được, trên đời có rất nhiều đàn ông, quá trình họ yêu một người phụ nữ là yêu tâm hồn trước rồi mới yêu cơ thể của người đó. Không có sức hút từ tâm hồn thì tình yêu thể xác sẽ chỉ như đóa hoa quỳnh, sớm nở tối tàn.

Cô ta đã sai ngay từ bước đầu rồi.

Không, cũng không phải sai từ bước đầu. Mà là cô ta vốn dĩ không nên yêu Tống Thu Hàn.

Trên đời có nhiều chuyện trái ngang vậy đấy, vĩnh viễn không thể so sánh.
Bình Luận (0)
Comment