Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 96

Lâm Xuân Nhi ôm hộp gỗ nhỏ xinh đẹp, trong tay nắm chặt chiếc chìa khóa kia, Tống Thu Hàn muốn cô xem nó lúc không có mặt anh. Nhưng anh lại cứ đi theo cô một tấc cũng không rời.

Lâm Xuân Nhi hết cách, chỉ đành đặt hộp gỗ về chỗ cũ: “Vậy để sáng mai em về rồi mang nó theo.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tống Thu Hàn có rất nhiều thứ muốn cho cô xem. Giống như thiếu niên chưa hiểu chuyện đang sốt sắng bày ra món quà của mình. Mà cũng tại lần này anh về gấp quá nên mấy hôm trước dì Thượng mới gửi bưu điện chiếc hộp này về nước cho anh.

Bọn họ nằm trên sofa xem phim, Lâm Xuân Nhi ngồi trên đùi Tống Thu Hàn, gối đầu trên cổ anh.

Rạp chiếu phim tư nhân của Tống Thu Hàn rất xịn, anh đã tiêu rất nhiều tiền vào đây, khoảng cách, hình chiếu, âm thanh đều rất vừa vặn. Cũng trong hôm nay, Lâm Xuân Nhi mới biết Tống Thu Hàn giữ nhiều đĩa phim đến vậy. Thậm chí anh còn tạo cả một danh sách để Lâm Xuân Nhi dễ lựa chọn.

Lâm Xuân Nhi chọn bộ “Les Choristes”, một nhóm người tốt đẹp.

(*Les Choristes, tạm dịch: Dàn đồng ca) đại khái kể về thầy Clément Mathieu, một giáo viên âm nhạc dùng âm nhạc để thay đổi phương pháp học tập khô khan, lỗi thời trong trường nội trú nam sinh “Fond de L’étang”, nhờ vậy ông được rất nhiều học sinh yêu quý.)

Cô kể với Tống Thu Hàn, mong ước ban đầu của cô khi thành lập “Niềm vui giản đơn” cũng gần giống thầy Mathieu, dùng sức mạnh nhỏ bé giản đơn để thay đổi cuộc đời của một nhóm người trong xã hội.

“Cho nên em rất thích lời phát biểu hôm đó của anh.” Lâm Xuân Nhi ôm mặt Tống Thu Hàn rồi hôn chụt một cái: “Phương hướng chiến lược của các anh rất tuyệt.”

“Cũng nên làm chút gì đó chứ. Chẳng phải chú Trương từng nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao sao? Lấy của xã hội thì phải dùng cho xã hội. Nếu muốn thành công, đầu tiên phải học được cách làm người. Mà điều căn bản nhất của làm người chính là làm người tốt.” Tống Thu Hàn diễn giải văn hoa mấy câu danh ngôn của chú Trương, rồi lại bắt chước giọng của chú Trương mà nói: “Thế giới này thật thối nát, nhưng chúng ta không thể đầu hàng.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lâm Xuân Nhi ngửa đầu cười ngặt nghẽo, Tống Thu Hàn mới gặp chú Trương một lần mà đã cường điệu lại vẻ nghiêm túc của ông giống như vậy: “Buồn cười chết mất, hay là đến buổi tình nguyện anh gặp chú Trương rồi bắt chước cho chú ấy xem đi.” 

“Chú Trương tẩn anh đấy. Nghe nói tính tình chú Trương không tốt lắm.”

“Ông ấy đánh không lại anh đâu, dù sao cũng lớn tuổi rồi.” Lâm Xuân Nhi lại nhào vào lòng Tống Thu Hàn, sau đó hỏi anh: “Có phải em không đủ nhỏ nhắn không? Em nhỏ người hơn chút nữa thì anh ôm em sẽ nhẹ nhàng hơn.”

“Đừng nhé.” Tống Thu Hàn chặt đứt suy nghĩ hoang đường của cô: “Tuy anh chấp nhận gu thẩm mỹ đa dạng, nhưng chỉ hài lòng dáng vẻ của em thôi.”

“Ồ. Vậy bạn gái cũ của anh như thế nào?” Lâm Xuân Nhi đột nhiên hỏi như vậy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn dáo dác, làm vậy sẽ có thể nhìn được biểu cảm của Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Một người hơi mũm mĩm đáng yêu, còn một người là là nữ thanh niên rock and roll.”

“Ồ. Cũng là dáng vẻ anh hài lòng hả?”

“Anh ước gì hai mối tình kia chưa từng có. Không phải họ không tốt, mà là anh không tốt. Chuyện kể ra thì phức tạp lắm, nếu em muốn nghe, anh có thể từ từ kể cho em nghe. Nhưng anh hy vọng em không nhìn anh bằng bất kỳ ánh mắt phê phán nào.”

Lâm Xuân Nhi nhíu mày: “Phức tạp đến vậy á? Thế thôi, không nghe vẫn hơn.” Cô quay sang xem phim, cho đến khi phụ đề cuối phim xuất hiện mới quay lại Tống Thu Hàn, hỏi nhỏ: “Em cũng từng mũm mỉm, cũng thích rock and roll. Phức tạp mà anh nói là điều này sao?”

Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi chăm chú, một cô gái thông minh sáng suốt đứng đầu sẽ như thế nào, chắc sẽ giống Lâm Xuân Nhi.

“Cho phép em tự luyến đoán bừa nhé, bởi vì từng người trong số họ là một giai đoạn cuộc đời của em phải không? Nhưng anh đã từng thấy em lúc em thích rock and roll đâu.” 

“Trần Khoan Niên từng cho anh xem một video, cậu ấy vô tình phát hiện trên mạng, em hát trên sân khấu, một cậu trai nhảy lên sân khấu ôm em.” Chắc đó là bạn trai cũ của Lâm Xuân Nhi phải không? Người đó rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn đối lập với Tống Thu Hàn năm hai mươi mấy tuổi. Tống Thu Hàn xem lại đoạn video kia hết lần này đến lần khác, cảm thấy Lâm Xuân Nhi cực kỳ xứng đôi với cậu trai kia, cô đáng có được tình yêu đẹp nhất. “Vậy đó là bạn trai cũ của em đúng không?”

Anh ta ấy à. Đã lâu lắm rồi Lâm Xuân Nhi không nhớ tới người này, cô gật đầu, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”

“Mối tình đó có đẹp không?”

“Ban đầu rất tốt đẹp.” Giống như tất cả tình yêu trên đời. Anh ta đối xử với cô vô cùng tốt, tốt đến mức Lâm Xuân Nhi đang chìm đắm trong đau khổ cũng từng rung động vì người kia. Nhưng anh ta đi cũng rất vội vàng, giống như nôn nóng bắt đầu cuộc tình tiếp theo vậy.

“Từng tốt đẹp đã là may mắn rồi.”

“Nhưng lúc kết thúc thì bết bát lắm.” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói: “Còn chuyện tình của anh?”

Tống Thu Hàn từng nói chuyện này rất phức tạp: “Cũng không phải anh xem họ là thế thân của em. Chỉ là khi đó anh rất muốn yêu đương, mà trong lòng lại thích cô gái có đặc điểm như vậy. Lúc đó anh thật sự rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.”

“Các cô ấy đã bị tổn thương đúng không?”

“Xem như chia tay trong hoà bình.”

“Ồ. Vì sao? Anh yêu đương nghiêm túc mà lại tan rã trong không vui ư?”

“Anh rất muốn nhập tâm, nhưng lại không thể thật sự nhập tâm được, mấy năm đó anh sống cũng không hạnh phúc gì, cô gái ở bên anh sẽ bị kéo vào vực sâu theo, chính anh là cái vực sâu ấy. Bởi vậy anh không thích bản thân mình khi đó, giống như một thằng khốn từ đầu tới chân vậy. Sau khi kết thúc mối tình thứ hai, anh không còn yêu đương nữa.” Tống Thu Hàn dừng một lúc: “Anh rất hổ thẹn vì đã khiến hai người họ phải trải qua đoạn tình cảm tồi tệ.”

Ai cũng từng trải qua một đoạn thời gian dài đau khổ, không phải ai cũng may mắn có người ở bên. Phần lớn đều phải cắn răng chịu đựng một mình, nhưng cũng may, hầu hết mọi người đều có thể gắng gượng vượt qua, từ đó trở nên tốt hơn. Nghe Tống Thu Hàn kể những năm đó anh sống cũng không hạnh phúc gì, lòng Lâm Xuân Nhi đau xót. Cô hy vọng cậu thiếu niên mà cô yêu vĩnh viễn sống dưới ánh mặt trời chói chang.

Lâm Xuân Nhi ôm anh thật chặt: “Tống Thu Hàn, cảm ơn anh đã yêu em. Sau này anh có em rồi, em sẽ bảo vệ anh. Tiện đây em nói luôn, trải nghiệm yêu đương anh mang đến cho em quá tuyệt vời, tuyệt đến mức em cho rằng trên đời này không có ai yêu em hơn anh nữa.”

“Chỉ cần em đừng tùy tiện nói chia tay là anh đã cảm ơn trời đất rồi.” Tống Thu Hàn bế cô lên, giả vờ muốn văng cô ra, Lâm Xuân Nhi cuống quít ôm chặt anh. Tống Thu Hàn cười thành tiếng: “Vẫn ổn, dù tăng ba mươi cân nữa chắc vẫn bế được thôi.”

“Đam mê gì thế không biết!” Lâm Xuân Nhi phì cười.

“Đói bụng chưa?”

“Đói rồi.”

“Muốn ăn gì?”

“Muốn đi dạo siêu thị với anh, mua đồ ăn về cùng nhau nấu cơm.”

“Anh cũng đang có ý này.”

Xế chiều siêu thị rất đông. Dù không cần chen lấn giống như lần trước, nhưng Lâm Xuân Nhi vẫn quấn tóc lên, nghiêm túc chọn đồ ăn. Lần này Tống Thu Hàn đã có thể vòng tay qua lưng bảo vệ cô. Lần dạo siêu thị trước của họ cũng gần đây thôi. Lâm Xuân Nhi mua cua, tôm vàng, hàu sống, sò biển, tôm he Nhật, nghêu sò, một ít rau xanh và một ít trái cây.

Một nồi lẩu hải sản, một chai rượu vang đỏ, hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa thong thả trò chuyện. Hai người có chủ đề nói mãi không hết, nào là cuộc sống của Tống Thu Hàn ở Mỹ, những người mà Lâm Xuân Nhi từng gặp, bạn bè chung của hai người, rồi đến bài hát yêu thích, những bộ phim từng xem, những nơi từng đi qua. Từ chập tối đến đêm khuya vẫn chưa ngừng lại.

Lâm Xuân Nhi che gương mặt đỏ bừng: “Tống Thu Hàn, em không thể uống rượu nữa, phải kiêng rượu thôi. Không biết vì sao mà lúc ăn cơm với anh em luôn muốn uống chút rượu. Không ổn rồi.”

Tống Thu Hàn đưa tay qua sờ gương mặt nóng bừng của cô: “Uống ít cũng vui mà, chỉ cần em chỉ uống với anh là được. Hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều cơ hội được ăn cơm chung thế này đâu.” Anh kéo tay Lâm Xuân Nhi, ý bảo cô sang ngồi cạnh mình, hai người tựa đầu vào nhau, Tống Thu Hàn nghiêng người nắm lấy tay cô: “Anh thích uống rượu với em. Lần đầu tiên đi ăn lẩu, lúc ăn xong, chúng ta ngồi bên ngoài tiệm lẩu đợi mưa tạnh, ánh đèn phả vào làm gương mặt em đỏ bừng. Rượu vào lời ra, em luôn miệng cãi nhau với Trần Khoan Niên, không chịu nhận thua.”

“Còn anh ngồi thù lù ở đó ké vui.” Lâm Xuân Nhi chỉ trích anh.

Tống Thu Hàn nhớ tới ngày hôm đó, nhịn cười nói: “Dù em có tin hay không, thì trước hôm đó, đã rất lâu anh rồi không vui vẻ như vậy.” Tống Thu Hàn đã có ý đồ với Lâm Xuân Nhi từ lâu, hôm đó sau khi kết thúc bữa lẩu Trần Khoan Niên gửi tấm ảnh kia cho anh, anh đã vô thức lưu vào di động. Thậm chí anh còn từng có suy nghĩ phá hỏng quan hệ giữa Lâm Xuân Nhi và bạn trai, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, bởi vì anh không muốn mối quan hệ của họ trở nên khó xử như vậy. Cho nên lúc Lâm Xuân Nhi thản nhiên nói thật ra cô đang trong tình trạng độc thân, Tống Thu Hàn vui không thể tả nổi.

“Tống Thu Hàn, đóa hoa em trồng sẽ nở chứ?”

“Chắc chắn rồi.”



Tống Thu Hàn mặt mày rạng rỡ đi vào công ty, mấy nữ đồng nghiệp vừa mới nghe Tiêu Tình mồi gió tám chuyện liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Sếp đang yêu đương, có lẽ ngày tháng của mọi người có thể tốt hơn. Dù sao tuy trước đây sếp cư xử rất lịch sự, nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Tiêu Tình nhướng mày với mọi người, ôm tài liệu vào văn phòng Tống Thu Hàn: “Đây là sắp xếp cuộc họp ngày mai, tôi đã in ra rồi. Còn đây là tài liệu các dự án cần được duyệt, tôi cũng in ra sẵn rồi, trên mạng cũng đã đồng bộ cho anh.”

“Cảm ơn.” Tống Thu Hàn lấy lịch trình qua nghiêm túc xem, sau đó nói với Tiêu Tình: “Chuyện thứ nhất, giúp tôi tổ chức một bữa tiệc gặp mặt kết nối, bao gồm người phụ trách các phòng ban và nhân viên nòng cốt. Chuyện thứ hai, giúp tôi chọn ít quà thăng chức cho mọi người. Chuyện thứ ba, giúp tôi sắp xếp một buổi trò chuyện trực tiếp với các nhân viên nòng cốt, kể cả nhân viên ở Singapore, Nhật Bản và Malaysia. Xếp bữa tiệc kết nối sau buổi trò chuyện này nhé.”

“Vâng.”

Tống Thu Hàn nói xong thấy Tiêu Tình vẫn đứng đó thì hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Tình cười: “Chào mừng sếp trở về. Mọi người đều rất vui.”

“Vì sao?”

“Chắc là vì nhìn anh thích mắt.” Tiêu Tình trêu ghẹo.

Hiếm khi Tống Thu Hàn mỉm cười, sau đó hù dọa cô ấy: “Mọi người cũng đừng vui vẻ quá sớm. Tương lai sẽ có lớn thử thách hơn nữa đấy.”

“Vậy cũng không sợ. Thử thách thì trước sau gì cũng có thôi, nhưng người sếp như anh thì rất khó có được.” Tiêu Tình nổi tiếng thẳng tính, không phải người a dua nịnh hót.

“Cảm ơn mọi người.”

“Bữa trưa hôm nay đặt bò bít tết nhé?”

“Vâng. Cảm ơn sếp.”

Tống Thu Hàn buông tài liệu xuống, đứng trước cửa sổ, nhìn phố tài chính dưới lầu. Anh cũng không chắc chắn trăm phần trăm sẽ đánh cược thắng, dù sao thị trường có quá nhiều biến số, nhưng anh vẫn tình nguyện thử một lần. Bắt đầu từ hôm nay cho đến năm năm sau, mỗi một ngày đều sẽ trôi qua trong thách thức cực lớn.

Có người gõ cửa, anh gọi vào, là Trần Hiểu Âu.

Cô ấy đi vào ngồi xuống đối diện Tống Thu Hàn, thấy gió xuân ấm áp hiếm hoi trên gương mặt anh thì bèn đăm chiêu gật đầu: “Thì ra một mối tình đẹp thật sự sẽ thay đổi một người.”

“Hửm?”

“Anh đấy.” Trần Hiểu Âu chỉ Tống Thu Hàn: “Trên mặt viết rõ dòng chữ ‘tôi đang yêu’ kia kìa.”

Tống Thu Hàn cong môi, đổi đề tài: “Cuộc họp hôm qua thế nào?”

“Khá tốt. Hội đồng quản trị rất bất ngờ vì anh không tham gia.”

“Nghìn bài một điệu thôi mà, không cần thiết.”

Anh lấy ra mấy dự án đưa cho Trần Hiểu Âu: “Tôi đã xem xét rồi chia lại nhóm dự án rồi. Lần luân chuyển công tác trước tôi đã phát hiện vài đồng nghiệp có kinh nghiệm không quá phù hợp với chức vị. Cô và tôi mỗi người dẫn ba người, được chứ?”

“Ok.” Trần Hiểu Âu xem tài liệu Tống Thu Hàn đưa cho mình: “Rốt cuộc anh cá cược gì với hội đồng quản trị vậy?”

Tống Thu Hàn nhún vai: “Chẳng phải cái gì quan trọng đâu.”

“Tống Thu Hàn.” Vẻ mặt Trần Hiểu Âu nghiêm túc: “Chúng ta là cộng sự bao nhiêu năm rồi, không đổi được một câu nói thật của anh sao?”

“Có cam kết bảo mật.”

“Tôi không tin.”

Tống Thu Hàn đặt hồ sơ xuống: “Nội dung cá cược của tôi không liên quan đến cô.”

“Chúng ta là chiến hữu.”

“Cô có con đường riêng phải đi, không thể luôn là chiến hữu của tôi được.”

“Tôi sẽ luôn là chiến hữu của anh.”

“Đừng hành động theo cảm tính.”

Trần Hiểu Âu im lặng, sau đấy lại cầm tài liệu lên xem: “Đây là dự án được anh đánh giá tốt đấy à?”

“Đúng vậy.”

“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp thêm người. Trở lại chuyện nhóm dự án, đã báo với bên nhân sự chưa?”

“Vẫn chưa, cô báo giúp tôi đi.”

“Được.”

Trần Hiểu Âu đứng lên đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía ngón tay Tống Thu Hàn chợt thoáng hiện vẻ cô đơn.
Bình Luận (0)
Comment