Đối Thủ, Đừng Hòng Trốn!

Chương 14.2

Bạch Hạo Thiên chỉ muốn bản thân chết quách đi, buồng phổi nặng trịch đến hít thở cũng không thông. Người phía trên anh không ngừng luật động lên xuống, vẻ mặt kìm nén đến đỏ bừng, bờ môi tái đi vì đau đớn. Anh nhìn đến hình ảnh này đều không tài nào chịu được, chỉ mong sao bản thân có thể thay người kia chịu đựng hết thảy đau đớn này.

Phân thân vì tác động mà dần trở nên trướng lớn bên trong dũng đạo non mềm, nhưng Bạch Hạo Thiên lại tuyệt nhiên không hề có cảm giác thư sướng, cứ cảm thấy đầu óc nóng bừng lên không ngừng choáng váng, cả cơ thể như bị nhiệt độ luộc chín, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh nhấp nhô lên xuống.

Cũng chính lúc này chiếc cà vạt trói chặt tay anh bất chợt bung mở, Bạch Hạo Thiên dùng hết chút hơi tàn sức kiệt còn sót lại phút chốc trở mình, lần này là anh đặt Huyền Đông Trạch ở dưới thân.

Huyền Đông Trạch cũng bất ngờ bị dọa đến có phần hơi hoảng hốt, hắn không nghĩ đến Bạch Hạo Thiên sẽ đủ sức giải thoát cho chính mình, mà hắn hiện tại đã đuối sức, phía sau đau xót, nóng bừng, đến một chút sức lực cũng chẳng còn để vùng  vẫy, chỉ có thể khàn giọng tức tối gào lên:

"Đồ khốn! Cậu leo xuống cho tôi."

Bạch Hạo Thiên phun khăn tay trong miệng ra, lấy lại được tự do mà nói chuyện:

"Em không xuống, em không thể để anh tự tổn thương chính mình." Anh xót xa nhìn hắn.

"Giả mù sa mưa cái gì? Lại muốn đùa giỡn tôi? Cậu rốt cuộc muốn tôi như thế nào thì mới vừa lòng cậu đây hả?"

"Em không muốn gì hết, em không có giả mù sa mưa, cũng không muốn đùa giỡn anh. Huyền Đông Trạch, em yêu anh! Thật lòng yêu anh, cho nên xin anh đừng tự tổn thương mình nữa." Bạch Hạo Thiên không kìm được nước mắt, anh cuối người ôm chặt lấy Huyền Đông Trạch, gục đầu vào hõm vai hắn khàn giọng phân trần.

"Yêu tôi? Đó là cách cậu yêu tôi sao? Năm lần bảy lượt cho tôi đội nón xanh, đến phiên mình thì lại muốn cho tôi ôm mộng hảo huyền. Bạch Hạo Thiên cậu là đồ ác độc." Huyền Đồng Trạch cũng khóc hắn nức nở khóc lên, cắn lên bả vai bạch Hạo Thiên, uất ức mà khóc.

Bạch Hạo Thiên xoay đầu hôn hắn, cắn nuốt uất ức nỉ non trong miệng hắn, lại rướn người hôn lên khóe mắt hắn, ân hận nói:

"Em xin lỗi, nhưng em yêu anh là thật lòng, năm đó là em bốc đồng thiếu suy nghĩ, nhưng những cô gái kia không xứng với anh, bọn họ kẻ thì ham hư vinh, người thì mê tiền tài, có người còn muốn tìm anh đổ vỏ hộ, em không muốn anh bị những loại người đó vấy bẩn, cho nên em..."

Huyền Đông Trạch tức giận cắt ngang lời anh, những điều đó hắn đều biết, nhưng lý do khiến hắn không tức giận là vì hắn chẳng hề để tâm đến những cô gái kia, lý do thực sự làm hắn tức giận là tại sao lúc đó Bạch Hạo Thiên không nói cho hắn biết mà lại chọn cách ngu ngốc như vậy, năm lần bảy lượt cùng hắn tranh đoạt những người không xứng đáng đó, anh ghét hắn đến như vậy hay sao?

"Cho nên cậu trắng trợn cướp đoạt? Haha Bạch Hạo Thiên cậu nói bọn họ không xứng còn cậu thì sao? Thượng người xong liền bỏ chạy, đó là hành vi của người quân tử sao? Báo hại tôi tìm kiếm cậu suốt bao năm, cậu yêu tôi, yêu tôi như vậy à? Hiện tại nhanh chóng cút xuống cho lão tử, tôi không cần cậu nữa, lão tử phải về nhà cưới vợ sinh con."

Nói rồi hắn vùng vằng muốn đẩy Bạch Hạo Thiên ra, lại bị anh kéo về. Bạch Hạo Thiên hệt như bị lời nói kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoảng loạn ôm chặt hắn vào lòng, thứ kia vẫn còn cứng rắn ghim chặt trong cơ thể hắn, anh nghẹn ngào cầu xin.

"Đừng mà, xin anh tin em đi, đừng ghét bỏ em, đừng không cần em!" Giọng anh càng lúc càng trở nên gấp gáp: " Em sẽ chuộc lỗi, sẽ không bỏ trốn nữa. Cái gì em cũng sẽ nói với anh, xin anh đừng bỏ em, anh Đông Trạch hức...hức...hức, em nói thật mà, em yêu anh thật mà, em cái gì cũng nghe theo anh, anh muốn sinh con em sẽ sinh, em sinh cho anh, bao nhiêu đứa cũng được."

"Bớt thề non hẹn biển đi, cậu cho rằng tôi tin tưởng chuyện nam nhân có thể sinh con sao?"

Huyền Đông Trạch nhìn anh trở nên như vậy liền có chút không nỡ nhưng hắn vẫn cố tình  cứng miệng, tuy nhiên cơ thể hắn thì thành thật hơn thế nhiều, cánh tay theo bản năng vốn định đưa tay ra sau lưng vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của Bạch Hạo Thiên lại bất ngờ bị anh bắt lấy. Bạch Hạo Thiên kéo tay hắn đến dưới bụng của mình, nơi có vết sẹo gồ lên kia, nỉ non nói.

"Nhìn xem, vết sẹo này là sinh em bé để lại, anh tin em đi, hiện tại, hiện tại chúng ta sinh thêm một đứa, như vậy...như vậy thì anh sẽ tin có đúng không?"

Huyền Đông Trạch còn đang thầm nghĩ có phải hắn đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bạch Hạo Thiên quá mức nên mới khiến suy nghĩ của anh loạn thành như vậy hay không thì người phía trên đã bắt đầu động tác.

Bạch Hạo Thiên hai mắt đẫm lệ lại cuối người ôn nhu như nước hôn hắn, tỉ mỉ từng chút như đang thưởng thức một cánh hoa. Suy nghĩ của Huyền Đông Trạch trong phút chốc cũng bị nụ hôn này hòa tan, mê mụi mà tận hưởng sự ôn nhu đến từ Bạch Hạo Thiên.

Bạch Hạo Thiên dịu dàng âu yếm làm giảm bớt đau đớn nơi tư mật kia. Kỹ thuật của anh cũng chẳng khác gì năm năm trước, tràn ngập ngây ngô nhưng lại nhiều hơn một phần thành kính. Anh trân trọng từng tất da thịt trên cơ thể của Huyền Đông Trạch, khiến sự điên cuồng trong hắn biến mất chẳng thấy tâm hơi.

"Anh Đông Trạch, hức...hức...hức em yêu anh."

"Khóc cái gì? Nhanh động cho lão tử."

"Ừm!"

Từng hồi luật động từ chậm rãi đến điên cuồng, làm dấy lên sự mẫn cảm từ tận sâu bên trong cơ thể Huyền Đông Trạch.

Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp tràn ra từ cổ họng, một bên là thân thể thon dài trắng nõn cùng một bên là thân thể cao lớn tráng kiện, cả hai phút chốc hòa làm một.

Hoóc-môn nam tính tràn ngập khắp căn phòng hòa cùng nhiệt độ phút chốc tăng cao, đưa sự cuồng nhiệt lên đến đỉnh điểm. Bạch Hạo Thiên không ngừng chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể thể Huyền Đông Trạch, khiến hắn tê dại mà cong thắt lưng, đôi chân hữu lực cuốn chặt lấy thắt lưng mảnh dẻ, Huyền Đông Trạch thấp giọng thở dốc.

"Nhanh một chút, anh sắp...a!"

Lúc Huyền Đông Trạch sắp đạt đến cao trào, Bạch Hạo Tiện lại dùng tay ngăn cản, bóp chặt lấy phân thân của hắn, dùng ngón tay chặn lại ở 'đỉnh' của hắn, ngăn hắn bắn ra.

"Giữ lại, giúp em sinh con."

Cái tên này, đến lúc nào rồi mà còn mấy lời nói lúc tức giận kia mà phát điên, có biết là sắp đạt tới cao trào mà bị chặn lại là cỡ nào khó chịu hay không hả?

Huyền Đông Trạch thầm mắng, lại nói:

"Khó chịu lắm, để anh ra."

Nhưng Bạch Hạo Thiên hệt như không nghe thấy lời hắn, rút phân thân ra khỏi cơ thể hắn tự tuốt lộng cho chính mình, chẳng mấy chốc đã bắn ra. 

Lúc này Bạch Hạo Thiên mới giải thoát cho phân thân của hắn, ngón tay hoàn mỹ thon dài lần nữa cho nào hậu huyện bên dưới Huyền Đông Trạch, tìm kiếm điểm mẫn cảm, tay còn lại cũng không rảnh rỗi không ngừng tuốt lộng phân thân của hắn, chẳng mấy chốc Huyền Đông Trạch lại bị kɦoáı ƈảʍ từ hai nơi nhấn chìm, nhưng làm hắn khó hiểu nhất chính là khi hắn đang vui sướng đạt đến cực khoái thì Bạch Hạo Thiên lại kề sát phân thân của anh vào, dùng phần 'đỉnh' của bản thân hứng lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn ra của hắn, để thứ đó chảy hết vào 'lỗ nhỏ' ở đỉnh nhục trụ. Khuôn miệng Bạch Hạo Thiên chứa đựng tiếu ý có phần ngây dại, không ngừng lầm bầm:

"Em sinh con cho anh, sinh thật nhiều Đông Đông cho anh. Anh đừng ghét em nữa, đừng không cần em."

Đến lúc này thì Huyền Đông Trạch không thể nào không phát giác ra Bạch họ Thiên có điểm bất thường được, hắn nhanh chóng nhổm người dậy kéo lấy thân thể người kia về phía mình.

"Làm sao vậy? Bình tĩnh lại, lúc nãy là do anh nóng giận, anh không có ý đó, em đừng làm anh sợ."

Nhưng giờ phút này Bạch Hạo Thiên lại như chẳng hề nhận thức được bản thân đang bất thường ờ ở chỗ nào, ánh mắt anh vẫn chìm đắm trong nơi hư ảo nào đó, dần dần mất đi tiêu cự, bất chợt trong mũi tràn ra chất lỏng ấm nóng, đất trời tối đen thành một mảnh, Bạch Hạo Thiên lần như diều đứt dây mất hết khí lực ngã vào lòng Huyền Đông Trạch.

"Này Bạch Hạo Thiên, đừng làm anh sợ. Đừng có ngất Bạch Hạo Thiên. Em làm sao vậy Bạch Hạo Thiên?"

Huyền Đông Trạch hốt hoảng nâng người đỡ lấy người trong lòng, phát hiện thân thể anh dù đã qua cao trào vẫn nóng hầm hập, khẳng định là đang phát sốt, đầu óc hắn rối loạn, tay chân luống cuống. 

Hắn không ngừng tự trách, lúc này đã hoàn toàn tỉnh hồn, Bạch Hạo thiên từ lúc nãy đã rất kỳ quái, hắn vốn phải nên nhận ra sớm mới phải, nhưng hắn lại không một chút mảy may chú ý đến chỉ lo nóng giận kéo anh vào tìиɦ ɖu͙ƈ hỗn độn, làm đến mức kiệt sức.

Huyền Đông Trạch không ngừng mắng chửi bản thân bị quỷ nhập hay sao mà lại nghĩ ra cái cách quái quỷ như vậy, giờ thì hay rồi khiến người kia chịu không nổi mà ngất đi, rõ ràng biết Bạch Hạo Thiên thân thể yếu ớt mà còn...

Tâm Huyền Đông Trạch nóng như lửa đốt, xém chút là y phục cũng quên mặc, mặc kệ tư thế đi đường kỳ quái của mình nhanh chóng bế xốc Bạch Hạo Thiên lên, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện.

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tự dưng chiều nay lại có lịch học haizzz! Chẳng biết tuần sau thế nào, nên tình hình ra chương mới sẽ phụ thuộc vào lịch học của tác giả nhé! 

Tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, ra đường nhớ mang khẩu trang nhé!

Bình Luận (0)
Comment