Đối Thủ, Đừng Hòng Trốn!

Chương 18

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra theo một chiều hướng dữ dội nào đó, nhưng kỳ thực lại sóng yên biển lặng hơn hẳn những gì Bạch Hạo Thiên đã từng nghĩ đến. Đến tận hiện tại thì anh đã thấu triệt được cái gì gọi là tự mình dọa mình rồi.

Một tuần sau đó Bạch đại lão gia Bạch Vũ Hạo cư nhiên vượt cả một chặng đường xa xôi đến gặp Bạch Hạo Thiên. Ông ngồi trên xe lăn được người đẩy vào trong quán trà đã được bao trọn, tuổi cũng đã hơn 50 nhưng vẫn tinh anh chẳng khác người bốn mươi là mấy.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là thay vì nhận phải những lời chỉ trích Bạch Hạo Thiên lại nhận được lời xin lỗi từ ông.

Bạch Vũ Hạo ánh mắt như nhớ về những điều xa xăm nào đó, chất giọng theo thời gian mà trở nên thâm trầm lợi hại, từng câu từng chữ đều mang theo chút sâu sắc đượm buồn:

"Ta xin lỗi, ta biết đến sự tồn tại của con quá muộn... Ta không nghĩ em ấy lại..."

Bạch Hạo Thiên không hề lấy làm lạ gì về những điều Bạch Vũ Hạo nhắc đến, em ấy trong lời ông hẳn là nhắc đến cha cậu đi. Một người cha yêu thương cậu hết mực nhưng lại quá lạnh lùng với thế giới này. 

Năm đó cha của cậu Bạch Phương Hùng chỉ là một đứa cô nhi được Bạch gia nhặt về, bề ngoài thì làm con nuôi nhưng thực chất lại chả khác gì người hầu của cậu chủ Bạch gia là Bạch Vũ Hạo lúc đó. Bạch Phương Hùng từng nói, ông nhận hết thảy ghẻ lạnh của thế gian rồi, đến độ tâm cũng lạnh rồi, cho nên ông cũng muốn bọn người đó nếm trải một chút, ông là một người không cam tâm chấp nhận số phận, lại không từ thủ đoạn, ông bò lên giường cậu chủ, chiếm giữ lòng tin của người ta lại cùng vị hôn thê của cậu chủ cấu kết hại người.

Bạch Vũ Hạo bị Bạch Phương Hùng nhốt hơn mười năm trong viện tâm thần cách xa thế giới, ông cũng chỉ là nạn nhân của của cái trò tranh quyền đoạt vị này, Bạch Vũ Hạo cũng từ trong nghịch cảnh mà bị bức điên, bị người mình yêu thương nhất nhẫn tâm hãm hại, cho nên lúc thoát ra được ông chỉ nghĩ đến dùng cách tàn nhẫn gấp bội trả thù. Nhưng mỉa mai nhất là ông không ngờ được người mình muốn trả thù lại cứ như vậy thoải mái chết đi, ông không cam tâm, không chấp nhận nổi, đó là bi thương hòa cùng thống hận, ông chuyển hướng sang con trai của kẻ thù cùng người phụ nữ rắn rết kia, có câu nợ cha thì con phải trả.

Nhưng không ngờ được chính là đứa trẻ mà ông ngày đêm đùa bỡn, muốn dồn vào đường cùng kia, đứa trẻ mà ông từng trăm vạn lần gọi là tạp chủng của Bạch Phương Hùng cùng rắn rết nữ nhân từng là vị hôn phu của mình lại có cùng quan hệ huyết thống với ông.

Chiếc va li được nhóm người áo đen giao tận tay Bạch Vũ Hạo cùng một nhúm tóc, bên trong chiếc va li là bản photo khai sinh của Bạch Hạo Thiên, tên bệnh viện nơi anh được sinh ra, sổ khám thai định kỳ cùng giấy giám định sinh sản đề tên tên Bạch Phương Hùng ...

Bạch Vũ Hạo đầu tiên là cười to một trận, đồ đáng chết kia còn muốn chơi đùa với ông sao? Nhưng cuối cùng Bạch Vũ Hạo vẫn cho người điều tra, ông còn đích thân đến bệnh viện thực hiện giám định quan hệ huyết thống... Cả năm lần xét nghiệm đều cho ra cùng một kết quả, Bạch Vũ Hạo thậm chí còn lén cho người đánh cắp mẫu máu của Bạch Hạo Thiên từ quốc nội mang về làm kiểm tra thêm một lần, lần này cho dù ông có không tin đi nữa cũng phải tin. 

Bạch Vũ Hạo như chết lặng, cùng lúc này, vị bác sĩ năm đó trực tiếp thăm khám cho Bạch Phương Hùng được mới tới, người kia không ai khác chính là anh trai ở cùng Bạch Phương Hùng trong cô nhi viện năm xưa, sự tình năm đó ông ta đều nắm rõ, cũng một mực giúp em trai mình che dấu. Vị bác sĩ trao lại cho Bạch Vũ Hạo phong thư viết tay mà Bạch Phương Hùng trước khi rời khỏi nước M đã giao lại cho ông.

Trong thư Bạch Phương Hùng nói gã hận ông, hận ông ở bên hắn mà còn muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn, chỉ vì gã là nam nhân không sinh con được sao? Gã đã từng nguyền rủa Bạch gia tuyệt hậu, nhưng đến cuối cùng gã lại phát hiện mình mang trong người giọt máu của Bạch gia.

Nhớ đến đây Bạch Vũ Hạo lại cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, bất lực vô cùng , Bạch Phương Hùng là nam nhân ông rõ ràng hơn ai hết, ấy vậy mà hắn lại mang thai rồi sinh ra đứa con của ông, còn nuôi nấng nó thành một nhân tài. Vậy mà suốt từng ấy năm, chính ông lại là kẻ đi gieo rắc sợ hãi cho chính con trai ruột của mình. Bạch Phương Hùng mặc dù đã chết rồi cũng muốn chơi ông một lần cuối.

"Ông không cần tự trách đâu... Dẫu sao người có lỗi cũng là cha tôi."

Bạch Hạo Thiên biết hiện tại Bạch Vũ Hạo nghĩ gì, anh không trách ông, cũng không trách cha mình, ơn sinh thành vẫn còn ở đó, không có cách trả, cũng chẳng có cách ép mình phải tuân theo, năm năm qua là đoạn ký ức sẽ chẳng bao giờ phai nhạt .

Bạch Vũ Hạo run giọng nghèn nghẹn:

"Con...con biết sao?"

Biết chứ, Bạch Hạo Thiên đương nhiên biết, nhưng biết rồi thì đã sao? Cảm xúc hệt như một ngụm nước lã nhàn nhạt, anh không có mấy hứng thú với nó.

"Biết thì đã sao? Mà không biết thì đã sao? Chuyện xưa của các người tôi không quản nổi, cũng không muốn quản. Hiện tại tôi đã tìm thấy nơi thuộc về mình, chuyện lúc trước cũng không muốn nghĩ đến. Xin thứ lỗi, lần này để ông nhọc công đến đây rồi."

Bạch Vũ Hạo vội vàng giải thích, đứa con trai này khổ cực biết bao năm đều do ông gieo rắc không biết dùng cách nào để cuộc lỗi, thằng bé vô tội, người có lỗi là đám người già này, nhưng ông lại vì sự cố chấp của bản thân mà sai lầm chồng chất.

"Con nói gì thế, người có lỗi là cha, là cha không biết, là cha sai... Chúng ta đều có lỗi với con. Con có thể cho,...cho cha thời gian bù đắp..."

Bạch Hạo Thiên cắt ngang lời ông, anh không cần sự bù đắp, có lẽ sự buông bỏ của Bạch gia đối với anh đã là một ân huệ vô cùng to lớn rồi.

"Tôi không trách các người, nhưng tôi cũng muốn cho bản thân lối thoát."

Một khoảng lặng kéo dài, Bạch Vũ Hạo buồn bã rũ mắt...

"Được... Đều theo ý con vậy." - Biết mình có khuyên cũng không có tác dụng chỉ có thể buồn bã thuận theo.

"Được rồi, vậy tôi cáo từ trước, nếu có thời gian thì đến nhà dùng một bữa cơm."

Bạch Hạo Thiên nói rồi đứng dậy dự định rời khỏi, anh vừa ra đến cửa chất giọng khàn trầm run run của Bạch Vũ Hạo lại bất chợt một lần nữa vang lên.

"Cậu ta đối xử tốt với con chứ." 

Ông vừa hỏi ánh mắt vừa trông ra bên ngoài, nơi đó người đàn ông một thân âu phục nghiêm trang, nét mặt cau có, bên cạnh dắt theo một đứa trẻ ánh mắt tràn ngập lo lắng vẫn luôn dõi theo thân ảnh Bạch Hạo Thiên từ lúc bước vào cho đến hiện tại, một chút cũng không dời.

"Anh ấy rất tốt!" - Bạch Hạo Thiên nhẹ nở nụ cười, nhìn về phía Huyền Đông Trạch đang nôn nóng đến phát điên, vẫn luôn một mực dõi theo anh từ bên ngoài, như thể chỉ cần bên trong xảy ra một chút động tĩnh gì thì hắn sẽ ngay lập tức xông vào.

Bạch Vũ Hạo nhìn theo bóng dáng đơn bạc của con trai, lại nhìn về phía đứa nhỏ vẫn luôn tò mò nhìn về phía ông từ bên ngoài khung cửa kính.

Bạch Vũ Hạo có con trai ngoan, có cháu nội tốt nhưng lại chẳng có phúc được hưởng lạc thú sum vầy. Âu cũng là nghiệp báo. 

Năm đó cũng là ông phản bội Bạch Phương Hùng khiến gã từ một cậu nhóc ngây thơ biến thành một người tàn nhẫn, hiện tại lại cố chấp đổ tội lên đầu con trai bọn họ, oan oan tương báo chẳng thể quay đầu. Đây là báo ứng mà ông đáng phải nhận.

Còn về phía Bạch Hạo Thiên, anh chọn cách buông bỏ tình thân như món nợ đu bám mình cả quãng đời niên thiếu.

Thù xưa oán cũ giữa Bạch Vũ Hạo cùng Bạch Phương Hùng vẫn còn nằm ở đó, một người bị đối phương bức đến trở thành kẻ ác, người còn lại thì lại vì bị phản bội mà nửa đời sống trong hận thù. 

Cho dù Bạch Vũ Hạo có muốn nhận lại anh thì người cha này Bạch Hạo Thiên cũng nhận không nổi, cho nên cứ cho nhau một lằn ranh để sống, đối với ai cũng đều sẽ tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment