Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 8

Bảy giờ sáng, Ngả Hi dậy, Lê Mộc đang ngủ.
Tám giờ sáng, Ngả Hi ăn sáng, Lê Mộc đang ngủ.
Tám giờ ba mươi sáng, Ngả Hi chuẩn bị đi làm, Lê Mộc đang ngủ.
...
Phòng trọ không xa công ty, trong trường hợp bình thường chỉ tốn mười phút chạy xe, Ngả Hi xách túi đi đến cửa phòng Lê Mộc thì ngừng lại, sáng dậy cũng không thấy người đâu, không lẽ còn ngủ, là heo à?
Ngả Hi giơ tay lên định gõ cửa, nhưng nắm tay treo giữa không trung một giây, để xuống, sau đó đi đến cửa nhà, thay giày cao gót hơn mười cm, lúc đi còn cố ý đóng cửa nhẹ nhàng.
"Tiểu Mộc, dậy nào ~"
Lê Mộc trở mình, cả người mềm nhũn thoải mái nằm trên giường, tiếp tục ngủ.
"Tiểu Mộc, nghe lời, dậy mau, chị mặc quần áo cho em ..."
"Ừ ~~" Lê Mộc nghe một giọng nữ dịu dàng rót mật vào tai, nàng uể oải nhắm mắt, sờ mó xung quanh giường kéo người nọ vào lòng, ôm chặt lấy, làm nũng nói: "Phải hôn mới dậy ~~."
Chui vào lòng người mềm mại thơm ngát, hành động của Lê Mộc cũng trở nên xấu hơn, vùi đầu vào ngực đối phương cọ cọ hôn một cái, sau đó môi tự do di chuyển lên trên, ngậm đôi môi của đối phương, môi con gái thực sự rất mềm, hôn sao cũng không đủ.
"Ngoan, trễ giờ làm rồi."
Lúc này Lê Mộc mới hài lòng mở mắt ra, lại sợ hãi cảnh trước mặt, tại sao nàng lại nằm trong lòng Ngả Hi?! Vừa nghĩ mới hôn... cả người Lê Mộc run rẩy, cái chân ngắn duỗi một cái đạp Ngả Hi xuống sàn, một tiếng hét thảm thiết vang lên...
"Làm mình sợ muốn chết làm mình sợ muốn chết làm mình sợ muốn chết..." Lê Mộc ngồi dậy cả người ướt đẫm mồ hôi, một tay lau mồ hôi trên trán một vỗ ngực mình, phát hiện chăn bị đạp xuống sàn, thật vất vả mơ được ở chung với ngự tỷ dịu dàng, lại bị gương mặt của Ngả Hi phá hỏng, biến thành ác mộng trong nháy mắt, Lê Mộc lấy đồ lót để sẵn bên cạnh, thầm mắng Ngả Hi mấy trăm lần.
Cùng lúc đó trong phòng làm việc, Ngả Hi không biết sao lại hắt hơi một cái.
"A ——" Trong phòng vang lên tiếng hét thê thảm của Lê Mộc, kéo dài tận năm giây.
Nàng cầm đồng hồ báo thức khóc không ra nước mắt, tám giờ năm mươi chín, còn kịp sao? Kịp, chỉ cần dịch chuyển tức thời...
Bẩm sinh Lê Mộc kháng thể với đồng hồ báo thức, nàng oán hận cơ thể phản nghịch này không chỉ một lần, nâng má trầm tư: "Mình là heo sao?"
Đi trễ lần thứ tư, trễ tròn một tiếng, thiết lập kỉ lục mới.
Có người nói, phòng kế hoạch mỗi buổi sáng sẽ có chuyện vui, đó là đặt cược xem hôm nay Lê Mộc có đi trễ không.
"Lê Tiểu Mộc, cậu làm càn quá vậy?" Giờ ăn trưa, Hồ Tiểu Uyển đá chân Lê Mộc dưới gầm bàn, "Mới đi làm mấy ngày, trễ bốn lần, nếu cậu còn vậy, thử việc cũng không qua."
"Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, hai ngày nay mệt quá, chưa được ngủ." Thứ bảy dọn nhà, cuối tuần dọn nhà hơn nửa buổi, xương cốt rụng rời, bình thường Lê Mộc cũng ngủ rất say, mệt mỏi thì ngủ như lợn chết.
Hồ Tiểu Uyển biết thuộc tính của Lê Mộc là "ngủ", trước kia sống một mình ngủ quên còn không nói, bây giờ có người ở chung, nhà cũng gần công ty, "Ngả Hi đâu, cô ấy không gọi cậu à?"
Lê Mộc nhìn xung quanh, hung bạo nhéo tay Hồ Tiểu Uyển, "Cô ấy đúng là đồ con nít, gì cũng không được, mình và cô ấy nói chuyện với nhau nửa câu cũng không xong..."
Nếu thuê chung với người khác, Lê Mộc còn có người kêu dậy, Ngả Hi? Coi như xong, Lê Mộc nghĩ quan hệ của họ như "tự quét tuyết trước cửa nhà*."
*Chỉ lo thân mình.
Lê Mộc quyết định tan việc đi mua năm cái đồng hồ báo thức, bốn phía trong phòng mỗi phía đặt một cái, còn một cái treo trên cái đèn, nàng muốn dậy sớm, dù sao bảo vệ chén cơm mới quan trọng.
Nắng chói chang cả ngày, nhưng ngay lúc bước một chân ra AG thì bắt đầu mưa nhỏ, mệt mỏi cả ngày tan tầm còn không thoải mái, Lê Mộc không mang dù, may là mưa không lớn, chạy bộ đến trạm xe chỉ tốn năm phút.
Xui xẻo, Lê Mộc đi chưa được một phút, mưa bắt đầu ào ào rào rào, nàng ngẩng đầu nhìn trời, định nhìn thử có đám mây đen nào trên đầu không...
Vừa lúc Ngả Hi lái xe thấy Lê Mộc đi gấp, vốn đã chậm rãi chạy qua người nàng, suy nghĩ, vòng trở lại.
Lê Mộc thấy một chiếc xe trắng chầm chậm dừng cạnh chân, người quen sao? Cửa sổ từ từ hạ xuống, là gò má của Ngả Hi.
"Lê Mộc, không mang dù à?"
Coi như có lương tâm, Lê Mộc nghĩ thầm, thấy Ngả Hi chủ động mời mình lên xe, định miễn cưỡng đi nhờ xe cô, tay vừa chạm đến tay nắm cửa, còn chưa kịp kéo ra...
Ngả Hi lại đạp ga chạy đi, đây không phải ảo giác, cô gái kia cứ đi tự nhiên như vậy?
Là bạn chung phòng, cay nghiệt như vậy làm gì, Lê Mộc choáng váng đứng lặng tại chỗ, đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại chiều qua với Ngả Hi:
"... Nghe nói cô biết nấu ăn?"
"Ừ, biết nấu ăn, tay nghề không tệ lắm... Mà liên quan gì tới cô?"
Bàn về tầm quan trọng của việc mồm miệng tích đức.
Sau khi lái xe đi, Ngả Hi mới phát hiện hành vi của mình quá trẻ con, thấy Lê Mộc là nhớ lại chuyện trung học, chuyện lâu lắm rồi, cô muốn quay lại chở Lê Mộc, nhưng lại sợ bị mất mặt.
Tái Ông mất ngựa không biết là họa hay là phúc.*
*Đại ý nói xui chuyện này có khi sẽ gặp may chuyện khác. Đây là một điển tích của Trung Quốc, các bạn có thể google để tìm hiểu.
Lê Mộc đang mắng Ngả Hi tám trăm lần trong bụng, đột nhiên sinh lòng biết ơn, biết ơn Ngả Hi không có lương tâm, nếu không, làm sao Lê Mộc nàng có cơ hội ngồi trên xe của Phương tổng?
Một chiếc SUV dừng trước mặt Lê Mộc, "Nhân viên mới, lên xe."
"Phương tổng!" Ánh mắt Lê Mộc đang buồn bã mù mịt, sau khi thấy Phương Hi Hàm chỉ trong nháy mắt như được đốt lửa, tỏa ra một vầng sáng, "Như thế ngại lắm..."
Giả vờ từ chối mấy câu, Lê Mộc ngay lập tức ngồi lên ghế phó lái.
Tim đập nhanh, Lê Mộc căng thẳng không nhúc nhích, cũng không dám nhìn Phương Hi Hàm, không nghĩ lớn tuổi rồi mà còn gặp được chuyện... "mộng ảo" như thế này, Lê Mộc cứng người, tay sờ sờ ghế, bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nàng được ngồi trên xe tổng giám đốc bá đạo.
"Trời mưa, tôi chở cô về nhà, cô ở đâu?"
"Tôi ở..." Lê Mộc ngửi thấy mùi nước hoa trên người Phương Hi Hàm, não vỡ vụn, nàng mới chuyển nhà, chưa nhớ địa chỉ, "Tôi ở..." Một lúc lâu cũng không nói được địa chỉ chính xác.
"Tôi..." Mặt Lê Mộc đỏ lên trong nháy mắt, vì Phương Hi Hàm cúi người giúp nàng cài dây an toàn, động tác thân mật... Bây giờ Lê Mộc đồng ý cách nói của Hồ Tiểu Uyển, nàng là một đứa nhát gan, vừa thấy người đẹp đã sợ hãi, thế này làm sao mà thoát kiếp cô đơn.
"Cô rất căng thẳng?" Phương Hi Hàm cười hỏi Lê Mộc, thấy nàng thường nhiệt tình niềm nở, thỉnh thoảng tự do đơn thuần, cảm thấy rất mới mẻ.
"Không có..." Lê Mộc đỏ mặt lắc đầu.
"Mặt thật là nóng." Phương Hi Hàm lấy tay xoa má trái của Lê Mộc, cố ý nói: "Tôi nghe tiếng tim cô đập."
Lê Mộc che ngực, xấu hổ chết...
"Ha ha ha, nhân viên mới quá dễ thương, tối nay tôi mời cô ăn cơm được không?"
Cả buổi tối, đầu óc Lê Mộc đều trong trạng thái nhiệt độ cao, đầu óc như hỏng bét. Nàng lên xe của Phương tổng, sau đó đi ăn tối với nhau, cuối cùng quan trọng nhất là, Phương tổng dẫn nàng đi bar les...
Bar les nổi tiếng nhất thành phố A DO, Lê Mộc dế nhũi cũng biết là do, Mạc Nhiên làm ở đây.
Tại sao Phương tổng dẫn nàng đến bar les? Người thẳng sẽ đến chỗ này sao? Lê Mộc đang suy nghĩ, Có phải Phương tổng đang ám chỉ gì đó không...
Phương Hi Hàm đi vào, quả thực như cá gặp nước, một đám mỹ nhân tràn đến, nhưng Phương Hi Hàm từ chối từng người, đưa một ly rượu cho Lê Mộc, ngược lại Lê Mộc vẫn ngồi không nhúc nhích, nhìn Phương tổng chào hỏi một đám mỹ nữ.
Mạc Nhiên thấy một cô gái sợ hãi rụt rè ngồi cạnh quầy rượu, dễ biết là lần đầu đến, giống Lê Mộc? Nhưng lập tức bỏ suy nghĩ này, bình thường Lê Mộc ghét nhất là bị kéo đến quán bar, nói tối tăm ồn ào, có điều nhìn gò má của cô gái kia, Mạc Nhiên có hơi ngạc nhiên đi tới.
"Thực sự là cậu à, sao cậu lại chạy tới đây?"
Thấy người quen thì nhẹ nhõm hơn nhiều, Lê Mộc thở dài, giải thích vấn đề này thế nào? "Mình... sếp của mình mời uống rượu..."
"Cậu chắc chắn, đến đây uống rượu?" Mạc Nhiên lập tức cảnh giác, là sếp kiểu gì? Cho đến nay, Mạc Nhiên không hi vọng Lê Mộc đến nơi hỗn độn này, cô biết, kiểu người như Lê Mộc, ở những chỗ như thế này sẽ dễ bị tổn thương.
"Ừ, cô ấy đến kìa." Lê Mộc nhìn Phương Hi Hàm đang mỉm cười đi tới.
"Cô ấy là sếp của cậu?" Mạc Nhiên nhíu mày, cô gái này là khách quen của DO, nhưng không biết tên và chức vị, rất khó tưởng tượng cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú với cô gái như Lê Mộc.
"Hi." Phương Hi Hàm chào Mạc Nhiên trước.
Mạc Nhiên cũng không nhìn cô, ngược lại nhìn Lê Mộc, "Ba mươi phút nữa mình giao ca đưa cậu về nhà, cậu ngồi ở đây đừng đi đâu."
"Hả? Được."
Lần đầu Lê Mộc tới bar les, lần đầu tiếp xúc với người trong giới có hơi lo lắng, nhưng mọi người ở đây rất thoải mái, bắt đầu hôn môi các kiểu dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm, không biết thế nào, Lê Mộc thấy hơi khó chịu.
Ba mươi phút đã qua, Mạc Nhiên vẫn chưa đến, cõ lẽ có chuyện bận.
"Sao vậy, khó chịu sao?"
Trước sự chu đáo của Phương Hi Hàm, Lê Mộc gật đầu, "Vâng."
"Tôi chở cô về nhà, hình như bạn cô còn có việc." Phương Hi Hàm kéo tay Lê Mộc ra cửa.
Một cảm giác không nói nên lời, nhưng Lê Mộc không từ chối, chỉ nhắn cho Mạc Nhiên một tin: Mình đi trước.
Quả nhiên ra quán bar thì thoải mái hơn nhiều, thường đi qua chỗ này khi tan tầm, bình thường Lê Mộc cũng nhìn bar này thế nào, nhưng hôm nay đi vào cũng không thấy gì tốt, nàng chỉ hợp làm dế nhũi, sau này không đến nữa.
Lê Mộc chỉ hớp một tí rượu, một mình ở ngoài không thể uống nhiều, coi như có Phương tổng bên cạnh, nhưng hai người cũng không tính là quen, Lê Mộc vẫn không yên tâm.
Phương Hi Hàm kéo tay Lê Mộc vẫn chưa buông ra, tay Lê Mộc đã đổ mồ hôi.
Rất nhanh, từ lúc chào đời tới nay Lê Mộc bị "áp tường", mới ra quán bar, trên đường lớn đông đúc, nàng bị Phương tổng áp vào tường, nếu nói cảm giác đầu tiên, chắc là mềm nhũn.
Chỉ cảm thấy có một người đè ép nàng, rất gần, suy nghĩ của Lê Mộc như bị chập mạch, vì nàng thấy đôi môi của Phương Hi Hàm kề rất sát, tuy rằng lúc Phương Hi Hàm dẫn nàng đi bar les nàng đã hơi đoán được ý đồ của đối phương, thế nhưng... có phải nhanh quá không?
Cho dù hơi có hảo cảm với Phương Hi Hàm, nhưng Lê Mộc vẫn nghiêng đầu qua, giữ nụ hôn đầu hai mươi lăm năm, làm sao có thể cho một cô gái thậm chí không biết tên mình? Mỗi lần Phương tổng đều gọi nàng là nhân viên mới, sợ không biết nàng tên Lê Mộc nữa.
"Cô không thích tôi sao?"
"... Thích..."
"Vậy tối nay đừng về, theo tôi, nha?"
Tại sao lại nói thích, Lê Mộc hối hận, cảm giác Phương Hi Hàm ôm eo mình, Lê Mộc trợn tròn hai mắt, trong não bắn ra ba chữ:
Tình —— một —— đêm!
Không được! Sếp cũng phải đẩy ra, bất đắc dĩ tay chân nàng gầy, động tác này nhìn như là muốn mà còn giả vờ kháng cự.
"Phương tổng."
Cứu tinh tới? Cứu tinh tới! Cứu tinh tới~

Bình Luận (0)
Comment