Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 21

Edit: Nhím

Proofread: Cà phê muối

Beta: Ril

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tác giả có điều muốn nói: Hôm nay tui có nhận được bình luận không~

Tiêu Xuyên thế nào cũng không nghĩ đến, Lương Độc Thu nói lần sau chở hắn, vậy mà lại dùng xe máy.

Một lần thi tháng nữa kết thúc, lớp 12 hiếm khi được làm người, giáo viên vung tay thả cho họ nửa ngày nghỉ, Tiêu Xuyên khó khăn về đến nhà, ngả đầu liền ngủ, cuối cùng bị điện thoại của Lương Độc Thu đánh thức.

"Tiểu Xuyên, cậu có nhà không?" Bên Lương Độc Thu gió lớn khiến giọng anh vỡ vụn, "Nếu có thì tôi đến tìm cậu, không thì báo vị trí đi."

Tiêu Xuyên mới tỉnh, ý thức còn hỗn độn, nghe vậy khàn giọng trả lời, "Tôi ở nhà, cậu đến đây đi."

"Được."

Vì thế hơn mười phút sau, Tiêu Xuyên nghênh đón Lương Độc Thu lái xe máy tới.


"!!" Cơn buồn ngủ của Tiêu Xuyên cuối cùng cũng bị Lương Độc Thu đội mũ bảo hiểm thổi bay mất, cười tủm tỉm đi qua sờ xe, vui vẻ nói, "Ở đâu có vậy?"

Lương Độc Thu cười, đứng sang một bên cho Tiêu Xuyên ngắm xe, "Anh họ tôi cho mượn đi một chuyến."

"Lá gan đủ lớn đó hội trưởng Lương, còn chưa chính thức trưởng thành đã dám lái xe rồi." Tiêu Xuyên nâng tay lái, vắt chân ngồi lên xe, nhếch miệng hỏi, "Người trong nhà biết cậu đi xe vẫn thoải mái như vậy sao?"

Tiêu Xuyên vẫn cảm thấy Lương Độc Thu rất thần kỳ, tính cách của anh khi ở trường với khi ở nhà hoàn toàn khác nhau, tuy vậy không ai phát hiện Lương Độc Thu khác biệt. Nói cách khác, dù hiện tại có người đem ảnh Lương Độc Thu lái xe đăng lên diễn đàn cũng sẽ không có người tin Lương Độc Thu thực sự đi xe, ngược lại còn cho rằng người này chỉ là giống Lương Độc Thu.


Lương Độc Thu nghe ra lời Tiêu Xuyên có ý trêu ghẹo, cũng vui vẻ phối hợp, nhướng mày hỏi lại, "Cậu không phải biết rồi sao?"

Ngụ ý nói Tiêu Xuyên là người nhà, Tiêu Xuyên biết nghĩa là người trong nhà đã biết.

"Đm." Tiêu Xuyên một tay chống trên xe, một tay giơ ngón cái với Lương Độc Thu, "Không hổ là hội trưởng Lương, rất biết cách trêu ghẹo."

Lương Độc Thu không quá thích từ trêu ghẹo này, anh cảm thấy từ trêu ghẹo mang theo vài phần không để ý, không đủ thể hiện sự coi trọng với đối phương. Huống chi Lương Độc Thu chưa bao giờ cảm thấy mình ghẹo Tiêu Xuyên, vì với Lương Độc Thu, mọi hành động của anh đều thật lòng.

Vì thế Lương Độc Thu từng bước đi lên, đè bả vai Tiêu Xuyên, đem người giữ trên thân xe, sau đó cúi đầu cắn miệng Tiêu Xuyên, cau mày nói, "Không trêu ghẹo, thật sự nghĩ vậy."


Tiêu Xuyên không hề phòng bị, bị Lương Độc Thu đánh lén thành công, nhưng hắn từ trước đến nay đều thuận theo du͙ƈ vọиɠ, cũng rất thích hôn Lương Độc Thu, vì thế hiện tại bị cắn cũng không kêu đau, ngược lại còn ôm cổ Lương Độc Thu, muốn hôn sâu xuống.

Nhưng Lương Độc Thu không cho Tiêu Xuyên như ý nguyện.

"Đứng lên đi, tôi mang cậu đi hóng gió." Lương Độc Thu vỗ vỗ eo Tiêu Xuyên, kéo hắn ngồi thẳng dậy, sau đó bước lên xe, ý bảo Tiêu Xuyên ôm eo mình, "Đợi đến nơi rồi hôn tiếp, người ở đây nhiều, bị thấy không tốt."

Tiêu Xuyên không thèm để ý, quấn quít muốn hôn Lương Độc Thu, "Không sao, họ không biết tôi."

Lương Độc Thu bất đắc dĩ nghiêng đầu hôn hôn môi Tiêu Xuyên, bật cười, "Thế này được rồi chứ?"

"Miễn miễn cưỡng cưỡng." Tiêu Xuyên nhẹ hất cằm, muốn cười nhưng cố kìm lại không cho khóe miệng nhếch lên, đáng yêu khiến Lương Độc Thu hoàn toàn mềm lòng.
Lương Độc Thu đưa Tiêu Xuyên đi ăn đồ nướng, ăn xong cũng chưa vội về, mà đi xe dọc bờ sông, bắt đầu chính thức hóng gió.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Mùa đông vừa đến, bên sông rất ít người, Lương Độc Thu lái xe cũng không quá cẩn thận, tốc độ nhanh mang theo gió lạnh, thổi đau tay Tiêu Xuyên.

"Lạnh thì để tay vào túi tôi." Giọng Lương Độc Thu từ trong mũ bảo hiểm phát ra, có chút nghẹt, "Trong túi có miếng giữ nhiệt, rất ấm."

Lạnh thì lạnh thật, nhưng nhiều hơn là vui vẻ, Tiêu Xuyên áp mặt vào lưng Lương Độc Thu, cảm giác mình sắp biến thành đám mây, lơ lửng bay quanh ánh trăng tên Lương Độc Thu.

Trước khi Lương Độc Thu đến, Tiêu Xuyên vừa cùng mẹ tranh cãi, kết quả như cũ, mẹ hắn giận dữ cúp điện thoại, không muốn nghe hết lời Tiêu Xuyên nói, Tiêu Xuyên cũng tức đến mức quăng điện thoại, che đầu đi ngủ.
Tiêu Xuyên trước kia không như vậy, hồi Tiểu học hắn cũng đã từng mỗi ngày chờ mong ba mẹ đến đón hắn, chỉ là cha Tiêu mẹ Tiêu vội đi làm, rất khó làm đủ hai chuyện, tất nhiên phải bỏ qua một việc, mà Tiêu Xuyên bất hạnh trở thành việc bị bỏ qua.

Đến giờ, Tiêu Xuyên đã không nhớ rõ chuyện còn nhỏ, đối với chấp niệm trước đây cũng không nhớ lắm. Chỉ là khi nào có người nhắc đến, Tiêu Xuyên vẫn rất nhanh tìm được cảm giác năm ấy, lập tức tính tình nóng nảy.

Cha Tiêu mẹ Tiêu hiện giờ sự nghiệp thành công, lựa chọn nuôi dạy Tiêu Xuyên lớn lên, nhưng Tiêu Xuyên đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó mong mỏi có người ở bên, vì thể hành động của cha Tiêu mẹ Tiêu trong mắt hắn liền thành một loại gánh nặng.

Cũng may hắn còn có Lương Độc Thu, sẽ không hoàn toàn là người cô đơn.
"Lương Độc Thu." Nhớ lại khiến cảm xúc Tiêu Xuyên hạ xuống, ôm chặt hơn, nhỏ giọng lặp lại tên Lương Độc Thu.

Xe đi tốc độ cao, tiếng gió thổi cũng lớn, đáng lý Lương Độc Thu không nghe thấy tiếng Tiêu Xuyên nói chuyện. Nhưng tâm linh tương thông, đúng lúc đó, Lương Độc Thu lại nghe thấy Tiêu Xuyên gọi tên mình.

Nghe giọng đáng thương lạ.

"Sao vậy?" Lương Độc Thu dừng xe ven đường, muốn xuống xe nhìn Tiêu Xuyên, nhưng Tiêu Xuyên nhanh nhẹn ôm chặt, Lương Độc Thu đành bất động.

Tiêu Xuyên tự thấy mình kỳ lạ, trước kia chưa ở bên Lương Độc Thu hắn cũng trải qua chuyện thế này nhưng cũng chẳng cảm thấy quá không khó chịu. Nhưng từ sau khi cùng Lương Độc Thu làm bạn, cả người hắn đều làm bộ, gặp chuyện gì cũng tìm Lương Độc Thu. Vì hắn biết, Lương Độc Thu sẽ an ủi hắn.
"Tôi cãi nhau với mẹ, không muốn sống cùng bà." Tiêu Xuyên buồn giọng nói, "Trước kia tôi cần thì bà không về, hiện tại đã lớn, không cần mẹ ở bên, bà về làm gì chứ?"

Tiêu Xuyên sợ Lương Độc Thu thấy hắn không có tiền đồ, nói sao cũng không chịu cho Lương Độc Thu thấy được bộ dáng hiện tại của mình. Nhưng người từng dám mang theo gậy gộc giúp Tiêu Xuyên đánh người, lúc này sao có thể chịu để Tiêu Xuyên che mắt?

Vì thế một phút sau, Lương Độc Thu cưỡng chế thoát khỏi tay ôm chặt của Tiêu Xuyên, xuống xe cùng Tiêu Xuyên mặt đối mặt, mà Tiêu Xuyên không ngờ bị nhìn được dáng vẻ quẫn bách, ánh mắt đỏ lên của hắn Lương Độc Thu cũng nhìn được.

Tiêu Xuyên cảm thấy mất mặt, Lương Độc Thu lại cảm thấy Tiêu Xuyên rất đáng yêu, nhưng Lương Độc Thu không dám trêu nhiều, sợ Tiêu Xuyên tức giận, cũng không phải chỉ nói mấy lời dỗ dành là được.
Tiêu Xuyên không nghĩ tới phải đối mặt với Lương Độc Thu, liều mạng cúi đầu, chỉ chừa lại một cái đỉnh đầu cho Lương Độc Thu nhìn.

"Mắt sao vẫn còn đỏ vậy? Có phải là rơi đậu vàng* không?" Lương Độc Thu nhẹ giọng như dỗ dành trẻ nhỏ, "Để tôi đỡ giúp cậu, cậu nhìn điện thoại đi này."

*Gốc: 掉金豆豆 (điệu kim đậu đậu): ý chỉ nước mắt của trẻ nhỏ, hoặc nước mắt của nữ giới ("con gái vàng" nên nước mắt trân quý không thể dễ dàng rơi, vì thế được ví như đậu vàng quý báu).

Lương Độc Thu gọi còn chưa đủ, thậm chí còn thực sự đưa tay đến cằm Tiêu Xuyên, làm bộ phải tiếp nước mắt thật, Tiêu Xuyên trong lòng còn buồn bã một chút đã bị quét sạch.

"Lương Độc Thu, cậu phiền quá." Tiêu Xuyên dù đang chê bai nhưng vẻ mặt vẫn ngọt ngào, "Chỉ biết bắt nạt tôi."
"Tôi nào dám bắt nạt cậu?" Lương Độc Thu cười lên, ngứa tay bóp mặt Tiêu Xuyên, "Tôi thương cậu còn không kịp."

Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Xuyên nhạt đi, chỉ nhìn Lương Độc Thu không nói gì. Lương Độc Thu dường như không thấy Tiêu Xuyên nhìn mình chăm chú, nhếch miệng nói tiếp, "Chuyện trước kia tôi không có cách nào cả, nhưng Tiêu Xuyên cậu có thể nhớ kỹ một chút."

"Cái gì?"

"Về sau có tôi bên cạnh cậu."

Tiêu Xuyên trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, một hồi lâu sau mới mở miệng, "Bao lâu?"

"Chuyện này tôi khó mà nói được." Lương Độc Thu tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn chóp mũi Tiêu Xuyên, mỉm cười, "Nhưng không nên nói kỳ hạn trước, đại khái là tôi còn sống một ngày, sẽ ở bên cậu một ngày."

Tiêu Xuyên nghe hiểu được ý của Lương Độc Thu, trong lòng chợt ấm áp, định trả lời được, lại cảm thấy không đủ thận trọng. Lương Độc Thu cũng không sốt ruột, dịu dàng nhìn Tiêu Xuyên, không giục hắn trả lời, chỉ im lặng đợi hắn suy nghĩ cẩn thận.
Vài phút sau, Tiêu Xuyên cuối cùng cũng có động tác, "Lương Độc Thu."

"Ừ?"

"Tôi muốn hôn cậu."

Lương Độc Thu nở nụ cười, "Vậy mời hôn."

Vì thế bên bờ sông mùa đông, Tiêu Xuyên ngồi trên xe, Lương Độc Thu đứng cạnh, hai người tiếp tục nụ hôn ướŧ áŧ, chính là trong tiếng gió lạnh quanh quẩn đâu đó có tiếng nước.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Bình Luận (0)
Comment