Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 57

57.

Chỉ đi ngang qua thôi.

Kế hoạch tuần tra tòa nhà của Hồ Bàng nguội lạnh vì tiếng gào của Tả Khoan, vì đã cứu vớt hơn một nửa số cặp đôi gà bông, từ ấy Tả Khoan mang danh "Ông tơ nghĩa hiệp" của trường cấp ba số bảy Nam Thành.

Để tỏ lòng biết ơn, Chu Húc bao cậu ta ăn sáng cả tuần.

Đương nhiên, cũng vì thế mà cậu ta phải trả cái giá đắt. Hồ Bàng thanh toán hết những lần vi phạm quy định của cậu ta trong khoảng thời gian này luôn một thể, ông ghi ra từng lỗi nhỏ, còn bắt cậu ta phải biết bản kiểm điểm 3000 chữ, sau đó đọc trong lễ chào cờ tuần sau.

Vì thế, ngày thứ hai, giọng nói cố ý kéo dài âm điệu của Tả Khoan vang vọng khắp trường ——

"Cho nên em xin được kiểm điểm, em không nên trốn học, không nên hút thuốc trong trường, lại càng không nên la toáng lên khi chủ nhiệm Hồ đi bắt người." Đọc trôi chảy hơn hai nghìn chữ, Tả Khoan chớp mắt, thay đổi đề tài, "Nhưng em cảm thấy chủ nhiệm Hồ cũng không nên véo tai em như vậy, nói thật là véo thế đau lắm, mà cũng làm em xấu hổ. Vốn dĩ em đã định cuối tuần đi xỏ lỗ tai, cuối cùng không đi được ——"


Loa phát ra một tạp âm sắc bén ngắn ngủi, sau đó mic của Tả Khoan bị tắt, Hồ Bàng sờ đỉnh đầu, hùng hổ xông lên bục phát biểu.

Hồ Bàng đã dạy học lâu năm, giọng nói hùng hồn, không cần mic cũng có thể khiến học sinh phía dưới nghe được tiếng ông: "Đàn ông đàn ang cậu xỏ lỗ tai cái gì? Cậu muốn bị ghi lỗi nặng hơn đúng không??"

Tả Khoan: "Làm ơn ạ, con trai xỏ lỗ mới ngầu!"

Đám học sinh mệt rã rời đứng gật gù ngủ đều sững sờ, sau đó nổ ra một tràng cười ầm.

Vương Lộ An cười nghiêng ngả: "Mẹ nó, sao cậu ta cợt nhả quá vậy. Cậu ta muốn xỏ lỗ thật hay là cố ý nói để chọc tức Hổ Béo thế?"

Dụ Phồn cúi đầu ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ sâu nặng vây quanh người: "Không biết."

"Này, mày không thấy tình cảnh lúc đó đâu, buồn cười vãi. Tả Khoan thấy mày mãi không về nên định đi tìm mày để hút thuốc, nào ngờ hai bọn tao vừa chuồn ra khỏi sân thể dục đã thấy Hổ Béo dẫn theo người lén lút đi về phía tòa thực nghiệm. Thấy tình hình không ổn nên ngay trước khi Hổ Béo lên tầng, cậu ta đã gào toáng lên, làm cho Hổ Béo sợ giật thót cả mình ha ha ha ha!"


Nhắc đến chuyện ngày hôm đó, Vương Lộ An lại nghĩ tới một chuyện khác, bèn hỏi, "Nhưng rốt cuộc tối hôm đó mày đi hút thuốc ở đâu thế? Tao với Tả Khoan đợi trong phòng học cả buổi mà không thấy mày về, nghe Chu Húc bảo mày đi chung với học sinh giỏi à?"

Ngón tay nhét trong túi hơi cụp lại, ánh mắt tức thì tỉnh táo hơn, hai giây sau, Dụ Phồn mới mở miệng: "...Tìm bừa một góc, hút xong đi ra thì gặp."

"À, thế tiếc quá, không thấy được cảnh tượng ngoạn mục đó rồi." Vương Lộ An chỉ mải xem Tả Khoan bị ăn mắng trên sân khấu nên không phát hiện ra sự thiếu tự nhiên rõ ràng của người anh em mình giờ phút này, nói xong lại quay đầu về.

Học sinh ba khối đều tập trung trong sân thể dục nên đương nhiên đứng rất đông, mỗi người chỉ cách nhau chừng nửa bước.

Dụ Phồn ngửi hương bạc hà nhạt nhẽo đằng sau, chậm chạp nghĩ, cũng bình thường.


Không tiếc lắm.

Bả vai bỗng bị vỗ nhẹ, Dụ Phồn nhấc mí mắt lên, lúc quay đầu vô thức thoáng nhìn người đằng sau. Chạm mắt Trần Cảnh Thâm, cậu khựng lại một chút, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Trang Phóng Cầm vừa cho mình một cái tát.

"Đứng thẳng người lên, cậu nhìn tư thế này của cậu giống cái dạng gì? Bỏ tay ra khỏi túi." Trang Phóng Cầm nhíu mày, nói nhỏ, "Cậu không thể học theo Trần Cảnh Thâm người ta được à?"

Nói xong, Trang Phóng Cầm đã sẵn sàng cãi cự, nhưng không Dụ Phồn chỉ im lặng quay mặt về, lười biếng đứng thẳng người.

Cô còn đang ngẩn người, chủ nhiệm lớp 11-8 đã nhích lại gần: "Được rồi cô Trang, dạo gần đây biểu hiện của Dụ Phồn rất tốt mà, đứng xiêu vẹo thì đứng xiêu vẹo, còn tốt hơn học sinh lớp tôi đang đứng trên bục phát biểu nhiều rồi."
Trang Phóng Cầm cười: "Nghe nói tuần trước Tả Khoan dọa chủ nhiệm Hồ giật mình à?"

Hai người thì thầm nói chuyện. Đối phương nhún vai, nói: "Ai mà biết được, tôi cũng đâu có ở hiện trường. Phải rồi, nghe nói tối hôm đó chủ nhiệm bắt được hai cặp đôi yêu sớm đấy, có học sinh trong lớp chị không?"

Trang Phóng Cầm đáp: "Không."

"Lớp tôi cũng không, chắc chuồn được. Haiz, tôi nói chứ, tối hôm đó chủ nhiệm cũng làm lớn chuyện quá, bắt yêu sớm nào có cần phiền phức như vậy? Trẻ con tuổi này, rung động cảm mến là điều muốn dập cũng không dập được, tôi liếc mắt là nhìn ra ngay." Cô từ tốn nói, "Giúp đỡ nhau làm bài tập về nhà, tan học không có gì làm thì hai người đi loanh quanh khắp mấy con đường nhỏ trong trường, giúp nhau dọn sách cầm ghế, trong tiết thì truyền mẩu giấy... Quá rõ ràng."
Chào cờ xong, đội ngũ giải tán. Mãi đến khi quay về phòng học, ánh mắt của mọi người đều dõi về phía giáo viên vật lý trên bảng đen, Dụ Phồn mới chống cằm liệt kê ra trong đầu.

Đệt, nguy hiểm thật, tí thì dính hết...

Cánh tay bỗng bị bút chọc vào, Dụ Phồn đảo mắt qua, bạn cùng bàn của cậu đè thứ gì đó dưới ngón tay cầm bút, yên lặng đẩy tới mép bàn cậu.

Hắn buông tay, lộ ra mẩu giấy nhỏ phía dưới.

Dụ Phồn ngẩn người với vẻ mặt không cảm xúc.

Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy được gấp cực kì ngay ngắn kia một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bạn cùng bàn, sau ba lẫn như thế, cậu mới cầm mẩu giấy nhỏ trong tay.

"..." Được rồi, dính hết rồi.

Dụ Phồn xị mặt mở tờ giấy ra.

"Cuối tuần đi xem phim không?"

Trần Cảnh Thâm đang cúi đầu làm lại bài sai, tờ giấy bay trên không trung trong vài giây ngắn ngủi rồi đập vào ngón cái của hắn, sau đó rơi xuống cạnh ngòi bút.
Hắn mở ra, tờ giấy sạch sẽ qua tay bạn trai hắn đã không còn thành hình thành dạng ——

"Ngồi ngay bên cạnh truyền giấy cái gì, không mở miệng được à?" Sau khi viết xong thì bị tẩy đi đầy thô lỗ, có điều tẩy không sạch nên gắng lắm mới đọc ra.

"Đừng có truyền giấy cho tôi." Giống như trên.

"Xem phim gì?" Giống như trên.

Cuối cùng, với vô số vết gạch xóa lộn xộn nhem nhuốc, chỉ còn lại một chữ qua quýt cẩu thả: "Ừ".



Nhiệt độ không khí ở Nam Thanh lên đến bốn mươi độ suốt nhiều ngày liên tục, lúc ngủ Dụ Phồn không bật quạt, khi dậy trán sẽ ra mồ hôi mỏng.

Vì vậy đến giữa trưa thứ bảy, sau khi ngủ dậy, Dụ Phồn đi tắm rửa trước, lúc ra đứng bên bàn học vừa lau tóc vừa lướt tin nhắn trong điện thoại.

Nhóm chat trên WeChat vẫn đang bàn tán rất xôm, cậu bấm vào xem, thấy Vương Lộ An đang so đáp án với mọi người.
Kỳ thi cuối kỳ đã chốt vào ngày bảy tháng sau, hôm qua bọn họ vừa kết thúc buổi thi tháng cuối cùng của học kỳ này.

[Vương Lộ An: Gì cơ? Câu bảy trắc nghiệm chọn C? Ông đây không tin! @S Học sinh giỏi, cậu phải làm chủ cho tôi!!]

[Chương Nhàn Tịnh: Mày nghĩ học sinh giỏi sẽ quan tâm đến mày chắc?]

[Chương Nhàn Tịnh: Từ bỏ đi, tao vừa mới hỏi Đình cưng rồi, bản cũng chọn C giống tao.]

[Vương Lộ An: @– Dụ Phồn chọn gì?]

[Chu Húc: ...Thì ra sinh thời vẫn còn có cơ hội nhìn thấy người khác hỏi Dụ Phồn đi thi chọn đáp án gì. (Thỏ con hết hồn.jpg)]

[Tả Khoan: Chu Húc, mẹ mày đừng có gửi mấy cái meme lấy từ bạn gái mày nữa, không hợp với mày đâu.]

[Tả Khoan: Đám 11-7 bọn mày được lắm, học cái đéo gì, không khí trong nhóm cũng bị bọn mày phá hỏng rồi đấy. Ra đây đánh bóng. @Mọi người]
[S: C.]

Nhìn thấy ảnh đại diện của Trần Cảnh Thâm xuất hiện trong nhóm, động tác lau tóc của Dụ Phồn chậm lại. Giây tiếp theo, WeChat của cậu xuất hiện một tin nhắn trò chuyện riêng tư.

[S: Xem phim này nhé? (Hình ảnh)]

Dụ Phồn bấm mở để xem thời gian mở màn phim, thậm chí còn chẳng buồn nhìn kĩ tên phim đã trả lời lại "Ừ".

Sao khi bàn xong với Trần Cảnh Thâm thời gian gặp mặt, Dụ Phồn ném khăn lông, ra ban công ngồi hong tóc.

Dụ Phồn ngồi trong làn gió nóng sau trưa, thầm nghĩ, như thế này có được tính là hẹn hò không?

Cậu dựa vào lưới chống trộm, lướt màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được mà vào công cụ tìm kiếm, gõ chữ —— Xem phim với bạn trai phải chú ý những gì?

...Mình bị điên à? Xem phim thôi thì có gì mà phải chú ý? Không phải chỉ sóng vai ngồi nhìn màn hình thôi à, có khác gì trong tiết học đâu?
Dụ Phồn lạnh lùng tự mắng mình, song vẫn bấm vào đọc.

Khi đọc đến chỗ "Camera giám sát trong rạp chiếu phim rất rõ, tuyệt đối đừng anh anh em em với bạn trai trong rạp chiếu phim", Dụ Phồn theo bản năng sờ soạng bao thuốc bên cạnh, sau đó khựng lại, kìm viên kẹo cao su ném vào miệng.

Sắp đến kỳ thi cuối cùng, mấy ngày nay bài tập giáo viên các môn phát nhiều khủng khiếp, làm đến nửa đêm mới xong. Thêm cả thi tháng nữa, tuần này cậu chưa ở bên cạnh Trần Cảnh Thâm được lúc nào.

Rạp chiếu phim cũng không được.

Dụ Phồn thản nhiên nghĩ ngợi, lướt xuống tiếp, sau đó đọc được một đoạn dài vô nghĩa, tổng kết đoạn văn là: "Cuối cùng, phải chú ý đừng để son môi dính vào răng, nhất là mặc những bộ cánh thật xinh đẹp nhé ~"

Dụ Phồn khó hiểu nhíu mày, sau đó mới muộn màng nhận ra mình đang tìm kiếm "bạn trai", người trả lời mặc định rằng cậu là nữ.
Đệt... Vô ích rồi.

Hong khô tóc xong, Dụ Phồn vào phòng, chọn một bộ quần áo trong tủ đồ trống không đến đáng thương của mình, cầm theo kẹo cao su ra ngoài.

Giữa trưa, xe bus vắng tanh. Dụ Phồn ngồi một mình ở dãy ghế gần cửa sổ cuối xe, dang chân chơi điện thoại.

Cậu mở khung tin nhắn với Trần Cảnh Thâm, rồi nhìn lại vé phim đã mua mà khi nãy chưa xem kĩ.

Phim bắt đầu chiếu lúc ba giờ chiều, bây giờ là một giờ bốn mươi phút, cũng gần rồi. Cậu chơi rắn săn mồi một lúc, trước hết phải phá kỷ lục của Trần Cảnh Thâm đã.

Tên phim là [Ngày hạ, trăng tròn và em], hôm nay là buổi chiếu đầu tiên, trên poster là một minh tinh Dụ Phồn quen mặt nhưng không biết tên, chắc cũng nổi tiếng.

Vị trí là khu ghế tình nhân, ghế 520A, 520B ——

"..."

[–: ?]

[S: ?]
Ai cho cậu mua ghế tình nhân ——

Dụ Phồn gõ ra dòng này, sau đó lại yên lặng xóa đi.

Ừ, cậu đang hẹn hò với Trần Cảnh Thâm mà.

Dụ Phồn đơ mặt gõ chữ: [Cậu muốn ăn gì? Bắp rang hay khoai chiên?]

Trần Cảnh Thâm mua vé xem phim, đương nhiên cậu phải mua đồ ăn rồi.

[S: Canh gà hầm trong dừa.]

[-: Tôi đặt một bàn ăn trong đó cho cậu nhé?]

[S: Xem xong đi ăn.]

[-: ...Ừ.]

Lúc đến trạm xuống xe, Dụ Phồn còn đang tìm kiếm nhà hàng canh gà hầm trong dừa xung quanh đó.

Cậu chọn một nhà hàng được khen ngợi nhiều nhất, chụp ảnh màn hình, vừa mở WeChat lên định gửi cho Trần Cảnh Thâm thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Vương Lộ An.

WeChat có tính năng gửi tin nhắn thoại, rất hiếm khi nào Vương Lộ An gọi điện thoại đàng hoàng cho cậu.

Mí mắt Dụ Phồn hơi giật, cậu dừng bước vào trung tâm thương mại, nhận máy ——
"Dụ Phồn, mày đang ở đâu thế? Con mẹ nó có chuyện lớn rồi!!" Giọng Vương Lộ An vừa nặng nề vừa nôn nóng, sốt ruột như lần trước Dụ Phồn bị đám người trường bên cầm dao chặn đường, "Tả Khoan bị mười mấy người vây ở tiệm bida rồi!!!"



Trước khi Trần Cảnh Thâm ra cửa, Phồn Phồn chạy quanh hắn vô số vòng.

Ngón tay hắn móc lấy vòng cổ của Phồn Phồn để kéo nó ra sau một chút, sau đó ngồi lên ghế đá nhỏ ngoài vườn hoa thương lượng với nó: "Lát nữa tao nhờ dì đến dẫn mày ra ngoài chơi."

Đương nhiên Phồn Phồn không muốn lắm, nó khe khẽ kêu lên hai tiếng với hắn, nghe đáng thương vô cùng.

"Hôm nay không có thời gian đi với mày." Trần Cảnh Thâm vỗ mặt nó, nói, "Ngoan nhé."

Vỗ về chú chó xong, Trần Cảnh Thâm vừa định đứng dậy, điện thoại bỗng vang lên.

[-: Có việc không đi được, để lần sau đi.]
Ánh mắt Trần Cảnh Thâm dừng trên màn hình một lát, ngồi lại xuống, gõ chữ: [Chuyện gì?]

Phía đối diện nhập tin gần mười phút.

[-: Bé gái trên tầng ở nhà một mình, ẻm sợ.]

[S: Lần sau là khi nào?]

Lại mấy phút nữa trôi qua.

[-: Trừ hôm nay ra thì hôm nào cũng được.]

[S: Mai nhé?]

Trong công viên nhỏ cũ đằng sau quán bida, hai mười mấy thằng con trai xông vào nhau đánh một trận, cảnh tượng hỗn loạn.

Dụ Phồn xách cổ áo một thằng ném lên tường, khuỷu tay dồn sức ép lên lưng đối phương, vội vã nhắn trả một chữ "Được" trong tiếng kêu đau đớn của người kia.

Hôm nay Tả Khoan hẹn Vương Lộ An đến quán bida chơi, một nhóm người bàn bên cạnh rảnh rỗi đâm chán, hẹn cậu ta làm hai ván.

Tả Khoan học thì không ra đâu nhưng mấy việc không đàng hoàng thì giỏi lắm, bên kia thua mấy ván liên tục, thẹn quá hóa giận, lúc đưa tiền còn phải chêm thêm mấy lời quái gở.
Tả Khoan thì làm sao nuốt nổi cục tức này, cậu ta mở miệng đốp ngay "Đã gà còn thích chơi", nghĩ thế nào lại bỏ thêm câu "Chó ngu đừng sủa", cuối cùng còn chốt câu nữa "Đéo chơi được thì cút."

Vương Lộ An bên cạnh thấy tình thế không đúng lắm, cấp tốc gọi người đến.

Chu Húc dẫn theo cả đội học sinh thể dục, Dụ Phồn đến đúng lúc chạm mặt bọn họ. Khi cả đám đuổi đến công viên, hai thằng ngu Tả Khoan và Vương Lộ An đã nhừ đòn.

Sau khi bọn họ đến, tình thế đã xoay chuyển. Mặc dù bên đối phương đông những cũng không thể cự nổi với bên này – toàn là học sinh thể dục mười bảy, mười tám tuổi, người duy nhất không phải học sinh thể dục thì lại đánh đấm rất cứ, mười phút sau, đám người kia đã bỏ chạy.

Mặt mũi Tả Khoan đầy rẫy vết thương, chiến thắng trở về như hoàng đế. Cậu ta vung tay, nói sẽ bao mọi người uống trà sữa.
Trong quán trà sữa, Tả Khoan vắt chéo chân chửi ầm lên: "Con mẹ nó, chơi thua đến nỗi không thua được nữa thì bảo tao phạm luật, mồm miệng nói toàn mấy thứ linh tinh không sạch sẽ, thế mà tao nhịn được chắc?"

"Anh trai, anh nhìn tình hình đã có được không vậy? Lúc đó chỉ có mỗi hai đứa bọn mình!" Vương Lộ An nói.

Tả Khoan vô tội đáp: "...Tao biết được chúng nó còn mười mấy thằng anh em ngồi bên ngoài nữa chắc?"

Vương Lộ An bị đạp vào cẳng chân đến giờ còn đau, xua tay nói: "Thôi coi như là tao xui xẻo, ngày thứ bảy đẹp trời như thế này lại đọc được tin nhắn hẹn chơi bóng của mày trong nhóm chat."

"..."

Vương Lộ An thoáng liếc qua khóe mắt, nhìn thấy một người anh em khác của mình đang ngồi dựa tường bên cạnh, mặt mũi lạnh tanh tay cầm điện thoại, không biết đang ngẩn người nghĩ gì.
"Dụ Phồn, mày có bị thương chỗ nào không?" Vương Lộ An hỏi.

Dụ Phồn lắc đầu.

Đám người trong quán bida được tiếp thêm tinh thần nhờ nhân số chứ ngày thường chẳng mấy khi đánh nhau, gần như không đụng được đến cậu. Nếu nhất định phải nói thì, bên mạn sườn hơi đau.

"Có gương không?" Dụ Phồn liếc qua, hỏi.

Vương Lộ An hơi sửng sốt: "Không có, dùng cam trước điện thoại không? Tao giơ cho mày."

Nửa phút sau, Dụ Phồn nhìn hai vết trầy xước trên mặt mình, thầm chửi một câu tục tĩu.

Đánh chỗ nào không đánh, sao lại phải đánh vào mặt???

Thế này thì ngày mai còn đi được không? Nếu cậu bảo là bị ngã, Trần Cảnh Thâm có tin không?

Bây giờ Trần Cảnh Thâm đang làm gì nhỉ? Xem phim? Hay là hủy vé rồi?

Thấy sắc mặt cậu càng lúc càng sa sầm, Vương Lộ An lập tức an ủi: "Không sao đâu, so với vết thương mấy lần trước của mày thì này có sá gì, hơn một tuần là ổn thôi."
Dụ Phồn càng nghe càng phiền muộn, cậu dựa người ra sau: "Câm đi."

Tả Khoan đi mua mấy bao thuốc để chia cho mỗi người một điếu, Dụ Phồn không nhận, lấy một viên kẹo cao su trong túi bỏ vào miệng, ra sức mà nhai.

Đám con trai khen nhau về những thao tác xuất sắc khi đánh nhau hồi nãy, sau đó đề tài lại thay đổi, bắt đầu thảo luận nên đi đâu chơi tiếp.

Đang trò chuyện hăng say, điện thoại của Chu Húc vang lên. Cậu ta nhìn tên người gọi, lập tức căng thẳng làm động tác "Suỵt" với mọi người.

"Alo, cục cưng à, sao thế?" Sau khi xung quanh yên tĩnh lại, Chu Húc mới nghe máy, "Anh có đang làm gì đâu, sao không trả lời tin nhắn em á... Vừa nãy anh chuyển điện thoại về chế độ im lặng nên không nghe thấy, ui ui ui đừng giận, anh không nghe thấy thật mà. Anh đang ở đâu á? Anh đang ra net với đám Tả Khoan..."
Chu Húc vừa cúp điện thoại, đám nam sinh cười ầm cả lên.

"Chu Húc, mày có bị hèn không? Không nhắn trả có một tin thôi mà phải dỗ đến nửa tiếng cơ á?"

"Hai người buồn nôn chết được."

"Mày lại còn phải nói dối nữa, cứ nói thẳng ra đi, bọn mình có đánh thua đâu."

"Thế không được, ẻm mà biết tao đánh nhau thì chắc chắn sẽ giận tao mất." Chu Húc hậm hực nói, "Lần trước giúp Dụ Phồn nên tao bỏ thi, tí nữa thì ẻm chia tay với tao, may mà sau đó thi lại được... Này, hôm nào đi học bọn mày đừng nhắc đến chuyện hôm nay trước mặt ẻm nhé, không chắc tao xong đời."

Những người còn lại cười thì cười, nghe vậy vẫn gật đầu cho cậu ta yên tâm, đảm bảo sẽ không đề cập đến.

"Cũng đừng nói với Trần Cảnh Thâm..." Người ngồi trong góc bỗng lên tiếng, giọng lạnh như băng, nói được một nửa thì sửa lời, "Cũng đừng nói với mấy đứa trong lớp bọn mình."
Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, ngớ người ra.

"Ý gì? Chu Húc người ta học cùng lớp bạn gái nên mới không dám nói, mày thì làm sao mà không dám?" Vương Lộ An khó hiểu hỏi.

"Không phải không dám." Dụ Phồn bực bội nhíu mày, "Bảo mày đừng nói thì đừng có nói."

"Sao thế, Dụ Phồn cũng có bạn gái à?" Một người khác hỏi.

"Không có." Dụ Phồn nói, "Im."

"Shh... Cái đó, ờm, Dụ Phồn." Tả Khoan ngồi ngoài cửa tiệm ngẩn người phút chốc, quơ điện thoại trong tay, nói, "Tao cũng rất muốn bảo mật, nhưng mày nói chậm quá rồi."

Dụ Phồn: "?"

"Tao phát sóng trực tiếp hình ảnh trong nhóm chat nãy giờ, chủ yếu là cho mấy người Chương Nhàn Tịnh xem, với cả hỏi bọn họ có muốn đến đây lát nữa đi chơi chung không." Tả Khoan ho nhẹ một tiếng, "Nhưng mà mày yên tâm, tao chỉ nói trong cái nhóm chat nhỏ đó của bọn mình thôi, những chỗ khác thì tao ——"
"Học sinh giỏi?" Vương Lộ An quét mắt về phía cửa tiếp, bất ngờ thốt lên.

Động tác nhai kẹo cao su của Dụ Phồn cứng đờ. Không thể nào?

Mấy giây sau, cậu mới chậm chạp quay đầu ra phía cửa.

Sau đó chạm mắt với Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm im lặng đứng bên ngoài cửa tiệm, nhìn cậu với vẻ mặt không chút cảm xúc. Sau đó hắn nhẹ nhàng cụp mắt, ánh mắt đảo qua mấy vết thương trên mặt cậu.

...Cơn đau trên mặt Dụ Phồn tức thì như bị phóng đại lên.

Nói dối vốn không hề là gánh nặng đói với Dụ Phồn. Cậu tự nhận mình là người không có đạo đức, nói gì làm gì đều phụ thuộc vào tâm trạng, Trang Phóng Cầm với Hồ Bàng cũng đã nghe không biết bao nhiêu lời vớ vẩn linh tinh của cậu rồi, dù đối phương không tin hay thẳng thừng vạch trần cậu, Dụ Phồn cũng sẽ không có bất cứ cảm xúc nào, là loại lợn chết cũng không sợ nước sôi điển hình.
Nhưng giờ phút này, cảm giác chột dạ khó nói thành lời bỗng trào lên như thủy triều, hắt xuống đầu cậu nguội ngắt.

Dụ Phồn mấp máy môi, song vì không biết phải nói gì, cậu cứ mãi chẳng lên tiếng.

Vương Lộ An: "Học sinh giỏi, sao cậu lại đến đây? Dụ Phồn gọi cậu đến đây chơi à?"

Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt thu ánh mắt về.

"Không, chỉ đi ngang qua thôi." Hắn nói, "Đi đây."

Nhìn theo Trần Cảnh Thâm đi xa một quãng, Vương Lộ An ngẩn người, nói: "Thế này mà cũng đi ngang qua được, trùng hợp ghê..."

Một cơn gió thổi vút qua mặt cậu ta cái vèo, cậu ta còn chưa kịp hiểu gì, Dụ Phồn đã đứng dậy phi ra ngoài như bay, chớp mắt cái đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment