Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 92


Ba người kia trèo qua rất dễ dàng, chỉ có Vương Lộ An vẫn phải bám ở trên một lúc.

Cuối cùng cậu ta nói: "Tả Khoan, cậu chồng cho tôi mấy cục gạch đi, để tôi đệm xuống dưới chân."
Tả Khoan: "Cậu không thấy xấu hổ hả?"
"Không vấn đề, dù sao chỗ này cũng không có người khác, không thì tôi nhảy xuống, cậu đón tôi như vừa rồi Dụ Phồn đón học bá ấy.

.

."
"Xì." Vương Lộ An vẫn chưa dứt lời, phía trên bỗng nhiên vang lên một tiếng cười rất nhẹ.
Năm người dừng lại, cùng vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn.

Chẳng biết từ lúc nào phòng học trên lầu đã thêm mấy cái đầu, mấy nữ sinh buộc củ tỏi gọn gàng mát mẻ, đồ múa màu xanh dương, trông có vẻ là học sinh múa vừa luyện tập, đang cười khẽ lén nhìn năm người.
Sau lưng vang lên một tiếng "bịch", Dụ Phồn nhìn lại, Vương Lộ An đã trôi chảy nhảy từ đầu tường xuống, dùng một chân đạp bay hai tảng đá Tả Khoan vừa chồng lên cho cậu ta.
"Chậc, cũng không có gì ghê gớm cả.

Là lúc trước bị gió làm hoa mắt, còn tưởng cao lắm chứ." Vương Lộ An phủi tay, sau đó vuốt tóc ra sau, "Đi thôi, các anh em."
".

.

."
Đám người trầm lặng nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta mấy giây, Tả Khoan xông thẳng lên cho cậu ta một cái kẹp cổ: "Con mẹ nhà cậu! Quay lại xin lỗi cục đá ông bày ra nhanh lên!"
Qua trận tuyết Trung học số Bảy Nam Thành phủ trong một màu áo trắng, nhành cây hai bên đường đều bị tuyết đọng đè cong.

Giữa đường được quét ra một khoảng sạch sẽ, tiện cho học sinh đi lại đến trường.
Bây giờ chỉ có học sinh lớp 12 đi học, đến lớp thể dục bên ngoài cũng không có ai, vắng vẻ yên tĩnh.
Vương Lộ An nhìn xung quanh, nhìn từng tòa kiến trúc quen thuộc, nhịn không được cảm thán: "Đã qua nhiều năm vậy rồi, sao lãnh đạo của Trung học số Bảy vẫn keo kiệt thế, thiệt tình không có gì thay đổi luôn! Lần cuối trường mua thiết bị mới là đống điều hoà năm bọn mình học lớp 11 phải không ?"
Tả Khoan: "Cũng không phải, cây ê-ke năm lớp 12 chủ nhiệm lớp bọn tôi lấy ra đánh tôi cũng là hàng mới."
Hai tên dở hơi phía trước thay phiên nhau tấu nói, ngại xấu hổ, ba người còn lại đi tuốt phía sau.

Thỉnh thoảng có vài giáo viên đi ngang qua, cũng không nhịn được nhìn sang bên này.

Dù sao Tả Khoan để râu trên mặt, Chương Nhàn Tịnh trang điểm, tóc Dụ Phồn còn rũ trên cổ áo khoác đồng phục, trông thế nào cũng không giống còn là học sinh.
Có giáo viên còn nhìn chăm chú Trần Cảnh Thâm, hình như nhận ra vị này là ánh sáng của Trung học số Bảy mấy năm trước được tiến cử vào đại học Giang Thành.
Cả bọn thuận lợi đến căn tin trong mấy ánh nhìn nóng bỏng này.
Lúc này căn tin vẫn chưa bắt đầu nấu cơm, năm người mua vài món ăn vặt nhỏ trong quầy quà vặt, sau đó vươn tay cầm một ly trà sữa nóng từ căn tin ra.
Vương Lộ An bất mãn nuốt trân châu xuống: "Hôm nay nhất định bọn mình phải đợi sườn xào chua ngọt ra nồi!"
"Mấy cậu như thế.

.

.

Không bị đuổi ra ngoài đi rồi nói tiếp." Chương Nhàn Tịnh vén tóc, hỏi, "Tiếp theo đi đâu đây?"
-

Văn phòng chủ nhiệm lớp 12, lúc này chỉ có hai giáo viên chủ nhiệm không có tiết đang ngồi.
Trang Phóng Cầm vừa tiến hành mười phút dạy dỗ một học sinh nào đó trong lớp, cũng gọi cả phụ huynh ngày mai đến trường.

Sau khi đuổi học sinh đó đi, cô cầm chén trà lên khẽ nhấp một hớp, định tiếp tục chữa bài tập trong tay.
Giáo viên bên cạnh nghiêng đầu qua, thấp giọng nói: "Cô Trang à, cũng vất vả cho cô quá, chắc đây là học sinh khó dạy nhất cô từng dẫn dắt nhỉ, ngày nào cũng trốn học."
Giáo viên trẻ tuổi này gặp đúng ngay thời điểm tốt, học sinh mấy năm nay không ai đánh nhau, cộng thêm trường học kế bên ngừng hoạt động, những năm này Trung học số Bảy vô cùng hài hòa.
Trang Phóng Cầm nhướng mày sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được cười: "Sao có thể chứ? Em ấy mới chỉ đến đấy, trốn học thôi, tôi còn từng gặp phải học sinh phiền phức gấp mười lần em ấy."
"Hở? Còn có học sinh còn phiền hơn em ấy cơ á? Là phiền thế nào?"
"Cãi bướng với giáo viên là chuyện thường tình, " Trong đầu Trang Phóng Cầm lập tức hiện lên một người, cô bất giác khẽ ngẩng đầu nhớ lại, "Hút thuốc trốn học uống rượu đánh nhau, còn thường xuyên đánh tập thể.

À, cả yêu sớm nữa.

.

.

Dù sao những thứ không thể làm mà cô có thể nghĩ đến, em ấy làm hết rồi."
Chủ nhiệm lớp kia ngạc nhiên: "Có học sinh như vậy luôn à.

.

.

Không bị nhà trường khuyên bỏ học hay sao?"
Em ấy tự thôi học.
Nghĩ đến đây, Trang Phóng Cầm thu ánh nhìn về, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không, sau đó em ấy tốt hơn rất nhiều, em ấy —— "
Thoáng nhìn thấy gì đó, giọng Trang Phóng Cầm bỗng chốc khựng lại.

Mấy giây sau, cô chuyển ánh mắt về, nhìn sang phía cửa phòng làm việc.
Ngoài cửa, người cô vừa bảo đau đầu đang đứng ngay đó, phía sau còn kèm theo mấy gương mặt thân quen.
Vương Lộ An giơ tay lên, mặt mũi hớn hở phất tay với cô, dùng khẩu hình nói: "Phóng Cầm! Ra đây chơi đi! !"
-
Chủ nhiệm lớp của Tả Khoan đang có tiết, cậu ta cứ quyết tự đến cửa phòng học lớp mình làm màu Chỉ còn bốn người đang đứng trên cầu vượt ngoài hành lang với Phóng Cầm.
Trang Phóng Cầm nhìn Vương Lộ An: "Lúc đi học không đeo kính, đi làm rồi lại đeo lên à? Bây giờ em đang làm công việc gì đấy?"
"Làm ông chủ ạ." Vương Lộ An chọc ngón tay vào trong tròng kính, "Phóng Cầm à, cái này rỗng, em đeo làm màu thôi, đẹp trai không?"
".

.

."
Trang Phóng Cầm mặc kệ cậu ta, lại nhìn Chương Nhàn Tịnh: "Về trường mà trang điểm đậm thế làm gì? Nhưng mà đẹp hơn hồi trước nhiều, năm cấp ba tô môi cứ như vừa ăn thịt người xong ấy.

Cơ mà sao chỗ này của em lại mập lên?" Cô chỉ vào má mình hỏi.
Chương Nhàn Tịnh: "Tiêm đấy cô, trông trẻ hơn mấy học sinh cô đang dạy luôn phải không?"
".


.

."
Cuối cùng, Trang Phóng Cầm dừng mắt lại trên người Dụ Phồn và Trần Cảnh Thâm.
Đã dẫn dắt học sinh bao lâu này, cô tự nhận từ lâu lòng mình đã lạnh như bục giảng bằng thép giữa mùa đông.

Nhưng nhìn thấy hai người mặc đồng phục sóng vai cùng nhau, dáng vẻ không hề thay đổi, cũng không thiếu tay thiếu chân nào, vậy mà vẫn cảm thấy cảm động, cảm thấy vui mừng.
Cô nâng mắt, vươn tay vỗ vai Trần Cảnh Thâm, vô cùng cảm thán: "Rất tốt, vẫn rất ưu tú.

Tiếc là hôm nay chủ nhiệm ban 1 lớp em xin nghỉ không đến, mấy ngày trước cô ấy còn nhắc đến em với cô, nói em được đánh giá là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của đại học Giang Thành, còn giành được giải thưởng trong cuộc thi thuật toán, cô ấy hãnh diện vì em lắm.

Đương nhiên, cô cũng vậy.

Nhắc đến tên em, cô cũng cảm thấy mình mở mày mở mặt."
Trần Cảnh Thâm nhẹ giọng nói: "Là em phải cảm ơn các cô dạy giỏi."
"Hầy, cảm ơn cô ấy là được, cô chỉ dẫn dắt em một học kỳ, là được thơm lây."
Trang Phóng Cầm hiền hoà cười xong, lại quay đầu, nụ cười tức thì tắt hẳn.
".

.

.

Bỏ bàn tay trong túi của em ra cho cô, đứng thẳng lên, đây là tinh thần của một học.

.

.

thanh niên như em nên có hay sao?" Cô cau mày, vỗ cánh tay Dụ Phồn trước, sau đó gảy tóc cậu, "Sao lại để tóc dài thế này? Còn gầy đi nhiều, không ăn cơm à? Đúng rồi, sau khi dọn nhà đi em sống ở đâu?"
"Đến Ninh Thành, gần đây mới về." Dụ Phồn rút bàn tay trong túi ra, khựng lại một lát, "Sao cô biết em dọn nhà đi?"
"Em đột nhiên thôi học, đương nhiên cô phải làm một chuyến thăm nhà em! Kết quả chẳng thấy một mống người nào."
".

.

."
Lồng ngực Dụ Phồn bỗng trĩu nặng, ban đầu định trả treo vài câu, nghĩ lại vẫn thôi.
Trang Phóng Cầm lại hỏi cậu vậy cuối cùng có tiếp tục đi học không, thi vào đại học gì, bây giờ đang làm gì.

Hỏi xong mới yên tâm, không đi nhặt rác thật là tốt rồi.
"Phóng Cầm à, sao cô không hỏi em thêm nữa." Vương Lộ An tựa vào tường nói.
"Đợi đến lần sau lúc em tới gặp cô, cũng gầy thành khỉ con giống như em ấy, thì cô cũng hỏi em y như vậy." Trang Phóng Cầm nói.
Dụ Phồn nhíu mày, vừa định hỏi ai giống khỉ chứ? Chuông tan tiết lại reo vang, Trang Phóng Cầm lập tức phất tay đuổi người.

"Được rồi, mấy em đi đi, tiết sau cô còn lên lớp." Trang Phóng Cầm nói, "Mấy em đừng đi vào chỗ đông người, bị phó hiệu trưởng trông thấy chắc chắn sẽ đuổi mấy em, vậy em cũng đừng mong ăn sườn xào chua ngọt nữa."
Chương Nhàn Tịnh: "Phó hiệu trưởng? Chẳng phải phó hiệu trưởng là người rất tốt à?"
"À, chắc mấy em vẫn chưa biết." Trang Phóng Cầm nhíu mày, "Phó hiệu trưởng trước bị điều đi lâu rồi, giờ là chủ nhiệm Hồ lên."
"Chủ nhiệm Hồ?" Vương Lộ An hoang mang, "Hổ béo á? Thầy ấy đã lên phó hiệu trưởng, còn trốn ở toà dạy học bắt học sinh à?"
Trang Phóng Cầm trở tay đập cậu ta: "Nói gì đó! Không có lễ phép! Đi nhanh lên, đi đi đi!"
-
Bốn người bị đuổi xuống lầu, đúng lúc gặp Tả Khoan vừa đi làm màu về.
Vương Lộ An: "Sao rồi?"
"Ha ha, vừa ra là đánh tôi, bảo tôi đừng dọa học sinh giờ cô đang dạy," Tả Khoan hoang mang, "Sao cô ấy càng ngày càng dữ thế? Có phải đang ở kỳ mãn kinh không?"
"Chắc không phải đâu.

Thường chắc giáo viên cũng không muốn cho người khác biết cậu là do cô dạy —— Phắc! Tả Khoan! Mẹ nó cậu làm gì đấy! !"
Vương Lộ An bỗng nhiên bị Tả Khoan dùng tuyết đập đầy người, cậu ta ngơ ngác một lúc, lập tức vo tuyết dưới đất lên bắt đầu đánh trả!
Vương Lộ An mắng: "Cậu muốn chết hả! Năm cấp ba chơi ném tuyết cậu từng thắng nổi tôi chưa? ?"
Tả Khoan: "Còn chẳng phải vì cậu có Dụ Phồn à!"
"Được thôi! Vậy hôm nay tặng Dụ Phồn cho cậu!" Vương Lộ An vẫy tay, "Học bá! Hai đứa mình lập nhóm nào!"
Trần Cảnh Thâm hơi rũ mắt, vừa định nói không, mặt bỗng nhiên chào đón một nắm tuyết trắng.
Bạn trai hắn phủi tay, lạnh lùng báo cho hắn biết: "Mấy cậu thua là cái chắc."
Trần Cảnh Thâm đối diện với cậu mấy giây, đều đều nói: "Phản đòn."
".

.

."
Đại chiến hết sức căng thẳng.

Chương Nhàn Tịnh đứng bên cạnh, ước gì được chôn mấy tên quỷ ấu trĩ này vào trong tuyết, với lại: "Vương Lộ An, Tả Khoan, hai cậu ngốc hả? Người ta là vợ chồng son! Người ta ném tuyết gọi là liếc mắt đưa tình! Chẳng bằng hai cậu tự —— "
Trông thấy Dụ Phồn nặn ra quả cầu tuyết to tướng, Chương Nhàn Tịnh sửa miệng, "—— hai cậu cãi nhau à? Dụ Phồn cậu nhịn tí! Mẹ nó cậu như thế là giết người cướp của đấy! !"
Dụ Phồn: "Chiến trường không có người yêu.

.

."
Vừa dứt lời, hai cầu tuyết nhỏ ném lên mặt cậu, Dụ Phồn sững sờ một lúc, "Trần Cảnh Thâm, cậu đánh lén hả? ?"
Trần Cảnh Thâm: "Là đánh đòn phủ đầu."
".

.

.

Cậu xong đời rồi."
Chương Nhàn Tịnh cứ vậy đứng trên mặt tuyết, nhìn Tả Khoan với Vương Lộ An ném tuyết đến không còn tuyết nữa, hai người dùng hai tay bay vào chiến nhau; nhìn Trần Cảnh Thâm dùng vô số cầu tuyết nhỏ ném lên người Dụ Phồn, Dụ Phồn lại ôm quả bóng tuyết to bằng bóng bowling của mình đuổi theo Trần Cảnh Thâm chạy khắp xung quanh.

.

.
Chương Nhàn Tịnh không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: 【 Cục cưng Đình à, sao đàn ông trên đời này đều trẻ con thế chứ? Tôi phiền chết rồi, đứng chung với mấy người này xấu hổ lắm.


Không biết bốn người đánh bao lâu, cuối cùng tất cả cùng kiệt sức nằm lên nền tuyết.
Dụ Phồn thở một lát, nói: "Trần Cảnh Thâm, cậu may mắn đấy, lúc còn đi học chưa chơi ném tuyết với tôi, khi đó tôi lợi hại hơn bây giờ nhiều."
Trần Cảnh Thâm quay đầu nhìn người xung quanh.
Chắc chắn không ai nhìn sang bên hai người, Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Lúc còn đi học, cũng chưa hôn cậu vào mùa đông."

"?"
Dụ Phồn vẫn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã nghiêng người sang, bàn tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu trong sân thể dục phủ đầy tuyết trắng, lạnh lẽo dịu dàng hôn cậu.
-
Sau khi nghỉ đủ, cách lúc sườn xào chua ngọt ra lò còn khoảng nửa tiếng, mọi người bàn bạc, quyết định đến dạo toà lầu thí nghiệm, tiện thể hút thuốc.
Đến mới phát hiện không còn toà lầu thí nghiệm nữa, bị đổi hết thành phòng học, trong đó còn có học sinh đang lên lớp.
Cả bọn không còn chỗ để đi, thế là rẽ qua con đường nhỏ cạnh toà lầu thí nghiệm.
Vương Lộ An với Tả Khoan ngồi xổm dựa vào vách tường, nghe tiếng giảng bài bên trong, không hiểu sao thấy hơi buồn ngủ.
Vương Lộ An: "Bây giờ đi đâu đây?"
"Không biết." Chương Nhàn Tịnh lấy vài que kẹo vừa mua trong túi ra, ném lên tay cậu ta, "Không hút thuốc được, dùng cái này chống chịu đi, truyền qua."
Trần Cảnh Thâm đang trả lời tin nhắn công việc, cánh tay bị ai chọc chọc, Dụ Phồn đều đều nói: "Kẹo."
Trần Cảnh Thâm vươn tay nhận, đồ rơi vào lòng bàn tay hắn, lại là hai cảm xúc khác nhau.
Hắn dừng lại, mở ra xem, lòng bàn tay có một que kẹo vị dâu, và một cái cúc áo màu trắng sạch sẽ.
Cổ áo phông của Dụ Phồn không gấp ngay ngắn, có thể thoáng thấy được trước cổ áo cậu thiếu một thứ.
Cậu cắn que kẹo, kiêu căng nói: "Trả lại cho cậu một cái."
Trần Cảnh Thâm im lặng một lúc, nói: "Ừ, tôi sẽ đeo cẩn thận lên cổ."
Dụ Phồn cắn kẹo vang lên cộp, không kiên nhẫn nói: "Nên là tôi nói rồi, cái trên cổ tôi không phải.

.

."
"—— Là mấy em trèo tường vào phải không! ! !"
Một tiếng gào rung trời quen thuộc, bả vai năm người cùng giật nảy, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Vẫn là bộ đồ tây màu đen thấp bé, Hồ Bàng chống nạnh, bụng trông còn tròn hơn cả sáu năm trước, nhăn mặt chỉ sang bên này, "Mấy em học lớp nào! Lại dám trèo tường! Còn trốn học! Làm phản đúng không! Đủ! Mọi! Loại! Tội! ! !"
Tay chân phản ứng nhanh hơn não.

Năm người nhìn nhau, đứng dậy co giò chạy!
Hồ Bàng hơi sững sờ, sau đó đuổi theo! Vừa đuổi vừa gọi: "Chờ đã! Không cho chạy! Chạy là tội nặng thêm! Tội nặng thêm! Mấy em có biết tính chất của tội nặng thêm không! !"
"Đám các em cho là mình trốn thoát được à? ! Bị tôi bắt được là các em chết chắc! ! !"
"Em học sinh kia! Em là ai! Không biết trường không cho học sinh để râu à! ! Còn em bên cạnh sao lại để tóc dài thế? ! Không cần chạy nữa, tôi trông thấy mặt rồi —— Dụ Phồn? ? ?"
Hồ Bàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, đã chạy như bay, giờ lập tức chạy càng nhanh hơn.
Học sinh đang học trong toà lầu thí nghiệm nghe thấy tiếng động, nhịn không được ló đầu ra nhìn, các giáo viên cũng không ngăn được, mặc kệ ló đầu nhìn theo.
Bọn họ trông thấy phó hiệu trưởng thường ngày bình thản nghiêm khắc, lúc này lại chạy đến mức mặt mũi đầy thịt cũng run theo, phía trước là năm học sinh cũng mặc đồng phục giống họ ——
Hồ Bàng thở hồng hộc: "Dụ Phồn! Tôi đã từng nói! Cứ coi như 10 năm sau, 20 năm sau, tôi già đi, chạy không được nữa, lớn tuổi mất trí! Chỉ cần em chạy vụt qua mặt tôi, tôi liếc mắt một cái là nhận ra em ngay!! Đừng chạy! Tôi thấy em rồi!"
"Cả Vương Lộ An! Chương Nhàn Tịnh! Tả Khoan với ——" ký ức dần quay lại, nhận ra bóng người cao lớn rắn chắc bên cạnh Dụ Phồn, Hồ Bàng ngạc nhiên, ".

.

.

Cảnh Thâm? ? ?"
Gió thổi qua bên tai.

Vương Lộ An không hiểu nổi thở phì phò hỏi: "Không đúng! Bọn mình chạy làm gì? Hổ béo có thể xử lý bọn mình được hay sao?"
Tả Khoan: "Không biết nữa!"
Nắng ấm mùa đông phủ trên gương mặt họ.

Dụ Phồn chạy phía trước, mu bàn tay bỗng nhiên bị ai chạm vào.
Cậu nắm ngược trở lại, nắm lấy tay Trần Cảnh Thâm.
Mặt trời xa ngoài tầm với, những thiếu niên quyết chí tiến lên.
Bốn mùa tuần hoàn, năm tháng luân phiên, họ vẫn sống nhiệt tình như trước.
Họ chạy về phía tự do, chạy về phía ánh sáng.
—— Hoàn chính văn ——.

Bình Luận (0)
Comment