Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 27

Sắc mặt của Dương Cảnh Thừa vẫn lạnh như tiền, không quan tâm đến lời nói đùa của Lục Bạch.

Lúc này tuy là trời còn chưa tối, nhưng nhiều người đã vây quanh đống củi. Buổi tối nhảy múa xung quanh lửa trại, uống bia, ăn thịt luôn được người dân trên sa mạc và khách du lịch hoan nghênh, những người đến đây nhất định sẽ không bỏ lỡ tiết mục nhảy bên lửa trại. Bình thường người đốt lửa trại đều là cố định, rất ít khi mời người khác. Lộ Diêu Diêu được mời lên đầu tiên.

Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về cô. Chiếc váy dài màu vàng nhạt như đang bay lên, cô chỉ là đi bộ, nhưng dáng người như đang nhảy.

“Dùng cái này, tay sẽ không bị thương.” Lộ Diêu Diêu đi đến, một chàng trai trẻ đưa cây đuốc dài cho cô.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy cây đuốc, đưa cây thịt nướng chưa ăn xong cho chàng trai kia bằng một tay, rồi quay lại và nhìn vào củi.

“Bắt đầu từ giữa.”

Trong đám đông có người nhắc nhở Lộ Diêu Diêu. Người đó là tới sa mạc du lịch, không biết cô.

Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn về hướng người đó thoáng nở nụ cười, cô đương nhiên biết bắt đầu ở giữa. Người đó vì nụ cười này của cô mà ngây người. Lộ Diêu Diêu lại thấp đầu nhìn đống củi, sau đó chậm rãi giơ cây đuốc lên, đưa cây đuốc về phía chính giữa đống củi. Ngọn đuốc ở đó một lúc mới làm cháy được củi. Sau khi ngọn lửa cháy, cô ném ngọn đuốc vào đống củi rồi vỗ tay. Cô hướng tới người chàng trai trẻ để lấy lại cây thịt nướng của mình.

“Bà chủ Lộ không nhảy điệu nhảy đầu tiên sao?” Chàng trai đưa cây thịt nướng cho Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu nhìn cây thịt nướng trên tay, “Không nhảy.”

“Vậy thì tiếc thật.” Sau đó, chàng trai trẻ tuyên bố với mọi người rằng anh ta sẽ chơi hết mình.

Những người khác rời mắt khỏi Lộ Diêu Diêu, bắt đầu tập trung vào những trò chơi sắp tới.

“Vì vậy, nếu tôi mời bà chủ Lộ nhảy, bà chủ Lộ cũng sẽ không thích đúng không?” Tề An Thành đột nhiên xuất hiện, hứng thú nói.

Lộ Diêu Diêu mỉm cười, “Anh mời không đúng lúc rồi.”

Tề An Thành đưa tay ra, hít một hơi, “Hiện tại rất khó để xem bà chủ Lộ nhảy, ngoại trừ trước đó không lâu. Nghe nói lần đó bà chủ Lộ đặc biệt nhảy tặng đội trưởng Dương, đáng tiếc đêm hôm đó tôi không có mặt, không thấy được tài năng của bà chủ Lộ.”

Lộ Diêu Diêu nhướn mày, “Đúng. Tôi đặc biệt tặng anh ấy.”

Tề An Thành nhìn về phía lửa trại, thấy Dương Cảnh Thừa và người của anh, “Ồ, anh ta ở bên kia, đang nhìn cô. À, lại không nhìn, cùng người của anh ta rời đi rồi.”

Lộ Diêu Diêu nhìn về hướng Dương Cảnh Thừa, đúng là anh và Triệu Tín bọn họ xoay người đi.

Tề An Thành cười nói: “Cô có muốn uống gì không? Không nhảy thì uống bia?”

Lộ Diêu Diêu liếc mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên cười, “Được.”

“Tôi đi lấy bia.” Tề An Thành đi đến chỗ ông chủ bán thịt nướng.

Lộ Diêu Diêu đi ra khỏi đám đông, tìm chỗ ít người ngồi xuống. Rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân trên cát ngày càng gần.

Tề An Thành ngồi xuống bên cạnh cô, “Hai chai bia, chúng ta mỗi người một chai.” Nói xong, dùng răng mở nắp một chai bia ra, đưa cho Lộ Diêu Diêu.

“Tôi muốn chai kia.” Lộ Diêu Diêu không nhận.

Tề An Thành “À” một tiếng, đưa chai chưa mở nắp cho cô.

Lộ Diêu Diêu cúi đầu dùng răng cắn nắp, thoáng cái nắp chai đã rơi xuống.

“Tốt!” Tề An Thành giơ ngón tay cái lên.

Lộ Diêu Diêu cầm chai bia uống một ngụm đầu tiên.

“Có thể cho tôi một xiên thịt nướng của cô không?” Tề An Thành hỏi.

Lộ Diêu Diêu khẽ cười một tiếng, đưa cho Tề An Thành một xiên thịt nướng. Anh ta nhận thịt nướng liền ăn từng miếng, một mạch đã ăn xong một xiên, lúc này mới cầm chai bia uống một ngụm. Lộ Diêu Diêu nhìn Tề An Thành nhịn không được cười.

Bên kia, Dương Cảnh Thừa và Triệu Tín bọn họ cũng mua thịt nướng rồi ngồi xuống đất. Bọn họ cách Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành chỉ hơn mười mét.

“Đó là ông chủ khách sạn Long Phượng, Tề An Thành.” Triệu Tín vừa ăn thịt vừa quay sang giới thiệu với Dương Cảnh Thừa.

Dương Cảnh Thừa nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh Lộ Diêu Diêu.

“Tuy nhiên, trước kia ông chủ Tề kia và bà chủ Lộ đối đầu với nhau.” Lục Bạch nói tiếp, “Không lâu hai người đã chung sống hòa bình.”

Hạo Nhiên gật đầu, “Bời vì ba của ông chủ Tề kẹt ở trong sa mạc, bà chủ Lộ đã cứu ba của anh ta. Vì vậy, hai người có thể ngồi cùng nhau cười giỡn uống bia như bây giờ vậy.”

“Có câu là không phải oan gia không tụ…”

Đại Binh chưa nói hết câu thì Lục Bạch liền vỗ một cái vào cánh tay anh ta. Xiên thịt từ trên tay Đại Binh rớt xuống đất.

“Tôi đền cho cậu.” Không đợi Đại Binh lên tiếng, Lục Bạch liền cười đưa một xiên thịt của mình cho Đại Binh, nói tiếp: “Đừng ăn nói lung tung. Bà chủ Lộ vừa mới nói xem trọng đội trưởng Dương của chúng ta.”

Mọi người đều cười rộ lên.

Dương Cảnh Thừa liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, bọn họ liền ngưng cười.

“Ăn xong rồi, không bằng chúng ta qua bên kia nhảy đi.” Triệu Tín đề nghị.

Lục Bạch trả lời đầu tiên: “Đi thôi, lâu rồi chúng ta mới có cơ hội thả lỏng một chút.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy.

“Đội trưởng Dương, còn anh?” Triệu Tín thấy Dương Cảnh Thừa vẫn đang ngồi, hỏi.

Dương Cảnh Thừa xua tay, “Mấy cậu đi đi. Nhưng nhớ lúc nào cũng phải mở điện thoại.”

“Được, đội trưởng Dương!” Triệu Tín nghe rõ chỉ thị trả lời, cùng những người khác đi đến lửa trại.

Chỉ trong thời gian ngắn, còn mỗi Dương Cảnh Thừa ngồi dưới đất. Anh nhìn về phía xa của sa mạc, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Cách anh hơn mười mét, Tề An Thành ăn xong thịt nướng uống hai hớp bia, nói với Lộ Diêu Diêu: “Tối nay cô không được chê cười tôi.”

“Hửm?” Lộ Diêu Diêu không hiểu ý của anh ta, nở nụ cười, “Uống thêm một chai nữa.”

“Cô chỉ mới uống một chai.”

“Tôi nhìn anh uống. Thế nào? Không uống được sao?”

Tề An Thành không đồng ý liếc mắt nhìn cô, cầm chai bia lên, ngửa đầu ra uống một ngụm, anh ta không nói gì nữa.

Lộ Diêu Diêu nhìn thoáng qua số bia trong chai, mới đã hết một nửa. Cô nhếch môi, “Tôi không cười anh, anh có tiến bộ.”

Tề An Thành xoa nhẹ trán vài cái, nhìn Lộ Diêu Diêu nói: “Tôi đang liều mình vì người đẹp.” Nói xong, anh ta liền ngã ra trên mặt đất, chai bia trong tay bị đổ, bia chảy ra, làm ướt hết cát.

Tửu lượng của anh ta rất thấp. Lộ Diêu Diêu cầm chai bia mới uống một ngụm đặt bên cạnh anh ta, đứng dậy, đi vào trong sa mạc. Cô không cùng Tề An Thành uống rượu.

Lúc này, hoàng hôn ở bốn phía, Lộ Diêu Diêu đi một lúc lâu, hoàn toàn không thấy ai nữa.

“Còn muốn đi vào bên trong?”

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp. Lộ Diêu Diêu xoay người, thấy được người đàn ông đẹp trai làm cô ngày đêm mong nhớ.

“Bây giờ gió không lớn.” Lộ Diêu Diêu nói, “Tôi hiểu rõ sa mạc hơn anh.” Cô khom lưng, nắm lên một nắm cát. Hầu như không có gió. Những hạt cát từ trong tay của cô chậm rãi chảy xuống. “Anh xem.” Cô nói.

“Tối hôm đó cô biết là bão cát sẽ tới đúng không?” Anh hỏi.

“Không.” Cô nói, “Nhưng tôi biết rõ nó. Tôi đã trải qua nhiều lần trước khi sa mạc này có anh.”

“Vậy cô muốn trải qua một lần nữa?”

“Mùa này, rất hiếm khi có bão cát. Đêm đó thuộc số rất ít. Những nhà thám hiểm đi qua sa mạc dừng lại vào ban đêm, tôi không tệ hơn họ.”

Dương Cảnh Thừa trở về, không quay đầu lại, nói: “Đảm bảo rằng điện thoại của cô còn pin.”

Lộ Diêu Diêu không tiếp tục đi vào trong, bước nhanh đi theo sau Dương Cảnh Thừa.

“Đứng lại!” Chân của cô còn chưa khỏe hẳn, không đuổi kịp anh.

Dương Cảnh Thừa dừng lại, xoay người nhìn cô. Anh còn tưởng cô sẽ tiếp tục đi sâu vào trong sa mạc.

Còn mùi hương trên cơ thể của cô.

Một lúc lâu, Dương Cảnh Thừa nói: “Giang Tây gặp một chút chuyện, sau đó, có xe bị lấp trong sa mạc.”

“À. Vậy tại sao anh lại tắt điện thoại của tôi?”

“Tôi có việc chính đáng.”

Cô biết, cô không có chỗ trong lòng anh, cô so ra còn không bằng việc chính đáng này của anh. Nhưng cô nở nụ cười. Sau đó nũng nịu gọi anh một tiếng “Cảnh Thừa.”
Bình Luận (0)
Comment