Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 65

Từ đó đến giờ Dương Cảnh Thừa chưa từng thoa son cho bất kì người phụ nữ nào, vừa nãy đóng cửa chỉ vì không muốn các đội viên nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ lấy chuyện này ra để bàn tán, tám đã đời. Ngoài ra là không muốn ai quấy rầy mình, thật ra anh cũng chẳng có ý gì, ai mà ngờ cô lại cố tình hiểu sai ý anh. Ánh mắt đó, đôi mắt đó, lời cô nói, Lộ Diêu Diêu len tay vào trong áo sơ-mi anh, khiêu khích dây thần kinh của Dương Cảnh Thừa.

“Diêu Diêu.” Anh nhìn cô, hạ giọng gọi.

“Hửm? Đúng không anh? Có phải là anh muốn mỗi chỗ trên người anh đều lưu lại dấu son của em? Cục cưng, nói em nghe đi.” Cô ngẩng đầu, tiếp tục hỏi, nụ cười không chút kiêng dè, nhưng lại đầy cám dỗ.

Bàn tay cô dần chuyển xuống phía dưới, nhẹ tháo nút áo. Cúi đầu khẽ hôn lên bên mạn sườn, đôi môi đỏ mọng khắc lên đấy một dấu son.

Anh híp mắt nhìn cô: “Em muốn thật à?” Dương Cảnh Thừa không ngờ, trước đây chưa từng có ai có thể lay động được anh, nhưng cô trời sinh tính tình hay trêu ghẹo, vậy mà anh lại thích cái tính to gan thẳng thắn ấy của cô, nó nhiệt tình như lửa. Lúc Lộ Diêu Diêu dùng lưỡi khẽ liếm lên khuôn ngực anh, mọi đè nén trong người dường như tuôn trào. Cô dùng hành động để cho anh biết là cô không hề đùa giỡn.

“Nói em nghe xem, anh có muốn em hôn cơ thể anh không?” Nói rồi cô lại hôn thêm vài phát, rồi nháy mắt với anh, cô nhất định phải nghe từ chính miệng anh nói ra.

Dương Cảnh Thừa xoay người, ngồi lên ghế sofa, đồng thời đưa tay nắm lấy, đặt người con gái đang mò loạn phần dưới cơ thể mình nửa quỳ nửa ngồi. Một tay khác của anh vòng qua sau cổ cô, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng gì, anh nhẹ tay nhấn, đặt đầu cô tựa lên lòng ngực mình. Anh cúi đầu, thổi nhẹ vào tai cô: “Lại đây, hôn anh.”

Tai Lộ Diêu Diêu dần nóng lên, đầu cô bị Dương Cảnh Thừa đè vào ngực anh, do đó đôi môi cũng chạm vào ngực anh, bấy giờ anh hơi thả lỏng sức lực, để cô có thể dễ dàng hoạt động. Lộ Diêu Diêu bắt đầu hôn anh, từ trên dần lần mò xuống dưới. Đầu lưỡi liếm một vòng trên người anh. Cô vừa hôn vừa dùng tay tháo những cúc áo còn lại. Anh buông bàn tay đang giữ lấy đầu cô ra, chuyển xuống giữ lấy phần eo để giúp cô không bị ngã. Nụ hôn của cô khiến cả cơ thể anh nóng từ trong ra ngoài.

Bàn tay từ từ mò mầm từ đùi xuống, hai chân quỳ hẳn lên mặt đất. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên, là tiếng phẹc mơ tuya được cô kéo xuống. Cả cơ thể anh khi nghe thấy tiếng này thì trở nên nóng hừng hực, bầu không khí xung quanh cũng nóng lên một cách dị thường. Anh cúi đầu nhìn người con gái đang quỳ, cặp mắt hơi híp lại, dường như đang chờ mong một điều gì đó. Càng mong đợi, cơ thể lại càng trở nên nóng hơn bao giờ khác. Cô ngâng đầu, đôi môi kia như vẽ, lặng lẽ nhìn anh và rồi không làm bất cứ động tác nào tiếp theo. Lúc này, anh thật sự chỉ muốn nhấn đầu cô xuống. Ấy vậy mà cô lại đứng lên, ngồi xuống lên đùi anh. Nghiêng đầu đến tai người đàn ông trước mặt, khẽ cười: “Chỗ đó, anh đừng mơ.” Nói xong rồi hôn lên đôi môi của anh.

Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra, cúi đầu cắn thật nhẹ vào tai cô, mong đợi của anh thoáng chốc rơi vào hư không, anh ngậm lấy tai cô, tay mò mẫm vào lớp áo của Lộ Diêu Diêu, bao phủ lên ngọn núi cao mềm mà bóp, mang theo giọng điệu không hài lòng: “Ai là người bảo muốn hôn mỗi nấc da thịt của anh?”

Lộ Diêu Diêu cất tiếng cười, kèm theo đó còn có tiếng rên rĩ thật khẽ. Dương Cảnh Thừa lột hết những mảnh vải còn đang vương vấn trên người cô ra, vùi đầu, hôn vào nơi lúc nãy anh vừa xoa bóp.



“Lần sau hãy làm như anh vừa làm cho em vậy.” Dương Cảnh Thừa nhìn người con gái đang nằm trên ghế, cả người không còn chút sức lực nào, lộ ra một nụ cười đầy lưu manh pha tí tức giận nói. Thì ra anh cũng có mặt gian xảo như vậy.

Vừa nãy, anh đúng là đã hôn từng nơi một trên người cô. Lộ Diêu Diêu hài lòng, đôi mắt đầy quyến rũ nhìn anh.

Dương Cảnh Thừa liếc cô, bỏ lại một câu: “Em mặc quần áo vào đi.” Sau đó, đứng lên, mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Lộ Diêu Diêu nằm đó nghe tiếng đóng cửa, cô vẫn nằm đó lười biếng không chịu rời khỏi ghê sofa, qua một lúc mới đứng dậy thay đồ.

Chờ đến khi cô mặc đồ xong, cửa lại mở ra, lần này anh cầm theo một cái gương. Mặt sau của nó màu đỏ, hình tròn, trông giống như một cái đĩa lớn, đưa đến trước mặt cô. Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, môi son được thoa ban nãy đã phai đi đôi phần.

Dương Cảnh Thừa cầm thỏi son đưa cô: “Em có muốn thoa lại không?”

Lộ Diêu Diêu nhìn anh chớp mắt, nhận lấy cây son, nhìn gương thoa lại lớp son đã phai trên môi mình. Không lâu sau, cô đã thoa xong, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn anh: “Đẹp không anh?”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô vài giây, sau đó mới cất tiếng “Ừ”.

“Cảm ơn quà của anh, em rất thích.” Giọng cô yêu kiều vang lên, không khỏi khiến ngươi khác khi nghe thấy đều xiêu lòng.

Dương Cảnh Thừa cười: “Em thích là tốt rồi.” Lại nói tiếp: “Anh đi tắm, em có muốn ở đây đợi anh không?”

“Dạ.” Lộ Diêu Diêu lộ ra nụ cười gian xảo: “Anh yêu à, mọi người có còn ở ngoài không?”

Dương Cảnh Thừa liếc cô: “Còn.”

Mặt cô lộ ra vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng.

Dương Cảnh Thừa lại ra ngoài, Lộ Diêu Diêu mệt mỏi tựa người trên ghế sofa.

*

“Anh ở khách sạn bên kia có tốt hơn khách sạn em không?” Ra khỏi tòa nhà của đội cứu viện, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa cùng nhau ăn cơm, gắp vài miếng cô đã tò mò hỏi.

Dương Cảnh Thừa không chần chừ trả lời: “Không, khách sạn của em tốt hơn.”

Lộ Diêu Diêu có chút đắc ý. Cô cười như không nhìn anh: “Người nhà bên họ có chuẩn bị chỗ nghỉ cho anh, sao anh lại ra khách sạn, gạt ý tốt của người ta qua một bên vậy?”

“Em nói thử xem?” Dương Cảnh Thừa xới cơm, không ngẩng đầu.

“Anh thật đáng ghét mà! Lần nào em hỏi, anh cũng hỏi ngược lại em! Em không phải là con giun trong bụng anh, anh nghĩ gì sao em biết được chứ?”

Dương Cảnh Thừa bỗng nhiên gắp một miếng đồ ăn đặt vào trong chén Lộ Diêu Diêu: “Em đừng có làm bộ làm tịch. Ăn nhanh đi. À còn nữa, Tiết Huệ nhờ anh nói với em, chuyện cái lều, cô ấy nói là cô ấy cố ý nhờ người của Tề An Thành đến rạch hư nên nhờ anh chuyển lời chân thành xin lỗi đến em.”

Lộ Diêu Diêu cụp mi, “Ồ” một tiếng. Cũng may lúc ấy phát hiện kịp thời, khách sạn của cô cũng không bị tổn thất gì mấy, sau khi điều tra ra cô đã tát vào mặt Tiết Huệ hai phát để hả giận. Bây giờ cô ta cũng không ở đây, cô sẽ không tự tìm chuyện buồn cho mình.

Dương Cảnh Thừa nhớ lại lời Tiết Huệ kể lúc Lý Chí Long hấp hối đã nói cho cô nghe một chuyện. Ông ấy nói rằng, mẹ anh có để lại một di vật ở chỗ người phụ nữ họ Trần. Mà người này cũng đang ở sa mạc. Tuy nhiên, khi anh hỏi các đội viên, không ai biết gười phụ nữ họ Trần nào ở đây cả.

“Diêu Diêu, ở đây có người phụ nữ nào họ Trần không em?” Anh hỏi Lộ Diêu Diêu.

Cô không khỏi ngạc nhiên: “Họ Trần sao?”

“Đúng vậy.”

“Sao anh lại tìm người phụ nữ đó?”

“Tiết Huệ có nói với anh là di vật của mẹ anh để ở chỗ người này.”

“Cái gì Trần cơ?” Thoạt nhìn có thể thấy là cô muốn chắc chắn thêm lần nữa.

“Trần Dong.”

Trong lòng cô không khỏi thất vọng, chỉ lắc đầu: “Không có. Sa mạc gần đây cũng không có ai tên Trần Dong hết.”

Dương Cảnh Thừa cũng thế. Điều anh thất vọng ở đây chính là không thể tìm thấy di vật mà mẹ anh để lại. Còn điều Lộ Diêu Diêu thất vọng lại là người phụ nữ Dương Cảnh Thừa tìm có tên là Trần Dong, chứ không phải là Trần Doanh Doanh. Trần Doanh Doanh là mẹ cô. Lộ Diêu Diêu vẫn luôn không ngừng tìm tung tích của mẹ mình, nhưng đã biết bao nhiêu năm rồi vẫn không thấy. Nghĩ cho cùng cũng đúng, hình Trương Tục đem về được chụp ở Thổ Nhĩ Kỳ mà, còn mẹ của anh thì lại ở Châu Phi vì nhiễm bệnh mà qua đời. Mẹ của anh sao có thể gặp mẹ cô được chứ? Phải tìm được người đàn ông trong hình thì mới có thể tìm được mẹ cô.

*

Ăn cơm xong, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa ai về chỗ người nấy, người thì về khách sạn, người còn lại thì về đội cứu viện.

Trên đường đi gặp phải một khuôn mặt quen thuộc. Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn, rồi tiếp tục đi.

Tề An Thành cất tiếng gọi anh lại.

Dương Cảnh Từa dừng bước, nhàn nhạt trả lời: “Có chuyện gì?”

“Nghe nói thị trấn G núi cao, nươc trong, hoa nở, không nghĩ là anh có thể thích nghi với vùng sa mạc.”

Quê nhà của Dương Cảnh Thừa ở thị trấn G. anh vừa nghe đã biết Tề An Thành đã âm thầm điều tra chi tiết về lai lịch của mình.

Tề An Thành không khỏi dưa mắt nhìn xem phản ứng của anh.

“Ông chủ Tề đang đợi ngày tôi rời khỏi chỗ này à.” Dương Cảnh Thừa bật cười, giọng rõ ràng.

Bên này, Tề An Thành híp mắt, không hề phản bác cũng không thừa nhận.

Dương Cảnh Thừa không nói thêm gì nữa, đi lướt qua vai Tề An Thành. Đã nhiều năm rồi, Diêu Diêu thông minh như thế, sao lại không biết người này vẫn luôn âm thầm yêu thương cô ấy chứ. Anh nhớ đến việc Lộ Diêu Diêu đang tìm kiếm cha của Tề Tư Tần, bỗng nhiên anh dừng bước, xoay người nhìn Tề An Thành đang đứng cách mình cả thước: “Anh có biết Tần Phỉ Phỉ không?”

“Tôi không quen người đó.” Tề An Thành vừa dứt câu đã xoay người bỏ đi.

Dương Cảnh Thừa nhìn theo bóng lưng của Tề An Thành, xoay người tiếp tục đi. Anh tin những gì Diêu Diêu nói.

*

Lộ Diêu Diêu đến chỗ của Trương Tục. Cô muốn tiếp tục vẽ bức tranh còn đang dang dở của mình.

Đến nơi, cô thấy Cố Lan và Lâm Sung ngồi xổm trước cửa. Lộ Diêu Diêu nhớ tầm khoảng ba giờ Cố Lan có nói sẽ đến tìm Trương Tục, giờ đã hơn bốn giờ rồi, họ vẫn chưa gặp được sai?

“Bà chủ Lộ?” Cố Lan vội vàng đứng lên, cười ra tiếng gọi.

Đợi lâu như thế mà vẫn còn có thể tươi cười vậy sao? Lộ Diêu Diêu hỏi: “Sao hai người còn ở đây? Trời sắp tối rồi đó.”

“Anh ấy không mở cửa. Tôi đã nói chỉ cần chân thành thì cửa sẽ mở, nên tôi vẫn cứ ngồi đợi đến lúc anh ấy mở cửa mới được.” Cố Lan nói.

Lộ Diêu Diêu lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Cổ Lan và Lâm Sung không khỏi ngạc nhiên.

“Cô có chìa khóa nhà của Trương Tục à?” Cổ Lan kinh sợ.

“Tôi có. Chỉ là, hai người không thể vào đâu.” Lộ Diêu Diêu mở cửa, cơ thể linh hoạt len vào sau cánh cửa.

“Sao lại không được?”

Lời của Cổ Lan còn chưa dứt, cánh cửa đã bị Lộ Diêu Diêu đóng sập lại. Bình thường, tuy nhìn Trương Tục có vẻ điềm đạm, nhưng thật ra anh ấy cũng rất có nguyên tắc, ngay cả bản thân anh ấy cũng không nhận ra. Chỉ có mỗi cô nhìn ra. Lộ Diêu Diêu sẽ không vì hai người không quen mà phá bỏ nguyên tắc.

Cô đi thật khẽ đến trước phòng sách của Trương Tục. Anh ấy vẫn còn đang vẽ.

“Anh Tục.” Cô cất tiếng gọi tên thân mật của anh.

Trương Tục nhướng mày, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về nơi cô đứng: “Em đàng hoàng một tí. Giờ này em đến đây làm gì?” Dương Cảnh Thừa vừa trở về, vậy mà cô lại không đi hẹn hò.

Đương nhiên là Trương tục không hề hay biết rằng Lộ Diêu Diêu dành cả một nửa buổi chiều ở chỗ Dương Cảnh Thừa, còn ăn tối cùng nhau nữa.

“Em đến để vẽ. Trương Tục, chắc chắn em phải vẽ cho xong.”

Vẽ gì cơ? Dương Cảnh Thừa. Cô muốn học vẽ, để sau này có thể vẽ khỏa thân cho Dương Cảnh Thừa.

Trương Tục nghiêm túc nói cho cô biết: “Với tài nghệ này của em, đến tết năm sau cũng vẽ không đẹp nỗi đâu. Em giỏi nhất là quản lý khách sạn, tiền bạc thôi.”

“Vậy mình cược đi.”

“Anh không rảnh đâu mà cược với em.” Trương Tục đáp.

Ngay cả thời gian cá cược cũng không có, xem ra nếu mời anh về dạy chắc anh lại càng không có thời gian. Cô chỉ là vẽ chơi chơi, còn anh là nghiên cứu, cô sẽ không tạo thêm phiền phức cho anh nữa, mấy ngày nay muốn mở miệng nhờ anh dạy nhưng mỗi lần lời sắp ra tới miệng đều phải nuốt ngược lại vào bụng, cô quyết định sẽ không đề cập tới chuyện này nữa.

Mấy buổi tối liền cô đều chạy đến nhà Trương Tục, cuối cùng Dương Cảnh Thừa chịu không nổi cũng véo nhẹ eo cô hỏi: “Ở chỗ của anh ta có gì mà sao em hay chạy đến đó thế?”
Bình Luận (0)
Comment