Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 23


Vài ngày sau khi Trần Ngọc Linh ở nhà của Hạ Mạn Thư đã bị giới báo chí săn đón, ồ ạt đến gõ cửa xin phỏng vấn.

Khiến cuộc sống Hạ Mạn Thư đảo lộn hết cả lên, xung quanh xảy ra những câu chuyện kì quái.

Như là trang mạng xã hội của cô vỏn vẹn vài trăm lượt theo giõi sau một đêm bỗng lên đến hàng chục vạn, cô còn nghi ngờ rằng mình dính líu gì mà bị phốt.

Nhìn con số 25 vạn người theo dõi mà cô thấy choáng ngợp, ngó qua Trần Ngọc Linh đang ung dung cắn thạch trái cây lướt tin tức.

Cô chồm lại giơ điện thoại ra:
- Linh Linh, có khi nào tớ bị phốt hay không?
Trần Ngọc Linh dửng dưng trả lời:
- Không đâu, do cậu đang thương yêu một nữ thần như tớ đó.
Hạ Mạn Thư ngơ ngác, sức ảnh hưởng của Linh Lunh nhà cô ghê gớm thật.

Ai tiếp xúc với nữ thần cụa họ đều bị nhòm ngó như vậy sao? Nếu họ biết rằng cô và nữ thần từng ngủ chung, tắm chung, ăn chung một bát thì họ có đến nhà khủng bố cô hay không? Cô rùng mình một cái.

Trần Ngọc Linh quay lại nhìn cô, đắc trí:
- Yên tâm đi, họ không làm gì cậu đâu.

Tới đã gọi cho Hoắc Cố Lăng Thành kêu vệ vĩ bảo vệ nhà cậu rồi, sẽ không ai đến làm phiền chúng ta nữa đâu.

Hạ Mạn Thư gật đầu ngỏ ý tin lời cô.

Cô biết Hoắc Cố Lăng Thành là người có hôn ước với Trần Ngọc Linh, là người trụ cột cho chính phủ, những thông tin của Trần Ngọc Linh cũng là do Hoắc Cố Lăng Thành bảo vệ, nên cô rất yên tâm, thoáng nhìn đồng hồ:
- Linh Linh, chiều tớ còn tiết học, cậu đi cùng không?
Trần Ngọc Linh bĩu môi lắc đầu:
- Không, tớ không phải ngốc đâu, nếu tớ đi thì lại ảnh hưởng đến việc học của cậu nữa.

Áy náy lắm, với lại tớ phải đi Tỉnh đô.
Hạ Mạn Thư thoáng ngạc nhiên:
- Cậu đi Tỉnh đô làm gì?
Trần Ngọc Linh đứng dậy vươn vai:
- Đi kí hợp đồng chương trình thực tế.

Cậu muốn đi không?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, giả bộ chưng mặt:
- Không, tớ trả nữ thần lại cho họ, tớ không muốn bị lăng trì.
Trần Ngọc Linh nhớ ra gì đó, lại ngồi xuống, gương mặt như dò hỏi:
- Cái tên Dương Lâm Bảo đó sao mấy ngày nay không đến tìm cậu nữa?
Hạ Mạn Thư thoáng căng thẳng.

Cũng đúng, theo tính cách của anh ta sao lại không đến tìm cô nữa? Cô đỏ mặt trả lời:
- Tớ không biết, chắc anh ta không đến nữa đâu.
Nói xong cô đứng dậy, nhanh chóng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Sao tự nhiên lại nhắc hắn, aaa!
Trần Ngọc Linh nheo khẽ đôi mắt lại, nhìn theo Hạ Mạn Thư.

Con bé này cứ nhắc đến hắn là đỏ mặt tía tai, xấu hổ gì chứ.

Cô thử nhẩm nhẩm tên Dương Lâm Bảo vài lần, chợt nhận ra điều gì rồi đi lại gõ cửa nhà vệ sinh, gọi:
- Hạ Mạn Thư, cậu nói hắn là Dương Lâm Bảo? Hắn là gì?
Hạ Mạn Thư đang nóng hết mặt, vội vã mở vòi nước khoát khoát lên, nói vọng ra:
- Cảnh sát, là đội trưởng đội phòng chống tội phạm thành phố Y.
Trần Ngọc Linh đứng dựa vào tường cạnh cánh cửa, đưa tay lên cằm suy nghĩ, rồi hỏi tiếp:
- Bố mẹ anh ta làm gì?
- Bố hình như là làm bên nghệ thuật, họa sĩ gì nhỉ? Dương Lâm Chấn, đúng rồi.


Hắn có hai mẹ, mẹ đẻ hắn là giáo sư nghành khảo cổ học ở Y đô.

Còn..
Trần Ngọc Linh liền vỗ tay một cái, a lên một tiếng rồi nói/:
- Thảo nào nghe quen đến thế, hắn còn một người mẹ kế nữa, tổng giám đốc Thiên Trí phải không?
Hạ Mạn Thư đi ra, ngạc nhiên:
- Sao cậu biết?
Trần Ngọc Linh gõ đầu cô một cái:
- Cậu không biết sao? Hắn không đơn giản như cậu nghĩ đâu, hắn là hậu duệ của dòng tộc Dương Lâm đó.
Hạ Mạn Thư ù ù cạc cạc với cái giới thượng lưu, khó hiểu:
- Là sao?
Trần Ngọc Linh kéo cô ngồi xuống ghế rồi kể:
- Cậu biết dòng tộc Dương Lâm chứ?
Hạ Mạn Thư suy nghĩ, hình như nghe ở đâu rồi thì phải, chắc là ở đâu đó trên báo hay là tv gì đó.

Trần Ngọc Linh giải thích:
- Cái dòng tộc dây mơ rễ má nhất Hạo đô đó, đứng đầu trong các gia tộc quyền lực nhất.

Hắn là con trai duy nhất của thế hệ 11, gia cảnh hắn không đùa được đâu.
Hạ Mạn Thư vẫn ngơ ngác chẳng hiểu:
- Hạo đô? Xa thế thì làm sao tớ biết? Sao hắn đến đây?
Trần Ngọc Linh kiên nhẫn nói thêm:
- Cậu bị ngốc à, hắn làm gì thì làm sao mà cho chúng ta đoán được, ngoài đời nhìn hắn như một quân nhân bình thường, nhưng thực chất hắn là trụ cột quốc gia, hắn là thượng tướng đấy.


Đáng sợ lắm.

Tất cả dòng dõi quý tộc đều thầm muốn gả con gái cho hắn, vì hắn là người thừa kế duy nhất của cả dòng họ Dương Lâm.
Hạ Mạn Thư giờ mới sực tỉnh, tay đổ mồ hôi, căng thẳng nắm tay Trần Ngọc Linh:
- Sao cậu biết, chắc chắc không phải đâu.

Hắn vô sỉ đến thế thì làm sao mà là người thừa kế của cả cái dòng họ Dương Lâm gì đó được.
Trần Ngọc Linh nhỏ giọng:
- Là Hoắc Cố Lăng Thành nói đó.

Cậu không tin tớ thì cũng phải tin lời của Lămg Thành chứ.
Hạ Mạn Thư sợ hãi, ngước mặt nhìn Trần Ngọc Linh:
- Linh Linh, cậu đừng đùa tớ như vậy, không vui.
Trần Ngọc Linh xoa đầu Hạ Mạn Thư, dỗ dành:
- Hắn không làm gì cậu đâu, hắn nhiều người theo đuổi thế cơ mà, chắc dẽ quên cậu nhanh thôi.

Cậu cứ thoải mái đi.

Hắn và Lăng Thành rất thân, cậu cứ yên tâm nhé..

Bình Luận (0)
Comment