Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 39


Nụ hôn từ cuồng bạo chuyển sang dịu dàng hơn, lưỡi anh vẫn đang vương vấn trong miệng Hạ Mạn Thư, điên đảo từng ngóc ngách.

Dương Lâm Bảo khó chịu nãy giờ, nhưng sợ cô hoảng loạn nên không dám tuỳ ý, được cô chủ động như thế thì tất nhiên phải đáp lại.
Môi anh rời đi, ghé đến tai nhỏ xinh của cô mà cắn nhẹ, anh nói bằng giọng khàn đục:
- Làm sao đây? Tôi nghiện em mất rồi.
Tay Hạ Mạn Thư nhột nhột bên tai, cười khanh khách:
- Ưm! Nhột lắm.
Dương Lâm Bảo lại tiếp tục kiên nhẫn hôn môi cô, dò dẫm từng bước một tiến đến tắt đèn rồi đặt cô rồi đặt cô xuống giường.

Nụ hôn dần trượt xuống cái cổ nhỏ nhắn của cô, rồi dần xuống xương quai xanh, hai bàn tay cũng không yên phận mà thò vào trong áo, tìm đếm ngực căng tròn của cô mà xoa bóp.

Cảm thấy vướng víu, Dương Lâm Bảo giật phăng chiếc áo trên người cô ném qua một bên, cúi người xuống m*t mát nụ hoa đã sớm căng cứng của cô.

Hạ Mạn Thư bỗng nhiên bị k1ch thích, như điện giật liền ưỡn người lên như mời gọi thêm.

Cô quơ quàng cởi từng cúc áo của anh, tay luồn vào tóc hưởng thụ cảm giác mới lạ.

Dương Lâm Bảo rời bầu ng ực cô, hướng đến tai cô nói mấy lời mờ ám:
- Không những không mặc áo, mà còn mặc qu@n lót? Rõ ràng là em muốn quyến rũ tôi.
Hạ Mạn Thư thở d ốc một chút rồi vặn vẹo cơ thể:
- Chú, khó chịu lắm.
Dương Lâm Bảo vội bỏ thắt lưng ra, cởi chiếc quần quân phục, cầm tay cô chạm vào lưng qu@n lót, cái nơi thằng em mất liêm sỉ đã sớm căng cứng lên, cô cũng phối hợp mà kéo nó xuống.


Dương Lâm Bảo nhẫn nại hôn lên người cô, lại tiếp tục x0a nắn bầu ng ực, anh đưa tay xuống cởi chiếc qu@n lót sớm đã ướt của cô ra, nhẹ nhàng đưa tay vào thăm dò miệng nhỏ dưới thân, anh đưa ngón tay vào, cảm giác như cửa huy3t ôm chặt tay anh.

Kh0ái cảm liền ập đến, Hạ Mạn Thư khẽ rên lên một tiếng, chầm chậm tách hai chân ra như mời gọi.

Dương Lâm Bảo cảm thấy độ ẩm như thế vừa đủ, liền nâng m ông cô lên, tỉ mỉ đặt dưới một cái gối, anh xấu xa hỏi:
- Gọi tôi là gì?
Hạ Mạn Thư mụ mị đầu óc, trả lời:
- Chú.
Dương Lâm Bảo cầm lấy con mãnh thú đã c**ng cứng của mình đặt nơi cửa huy3t của cô, gian xảo hỏi lại:
- Gọi là gì?
Hạ Mạn Thư như không chịu nổi nữa, vặn vẹo thân thể:
- Chú muốn gọi là gì?
- Gọi là chồng.
Hạ Mạn Thư nhỏ bé đáng thương nhỏ giọng:
- Chú hiếp người quá đáng.

Hức.
Dương Lâm Bảo cũng đã phát điên lên, nhưng vẫn kiên nhẫn:
- Gọi là chồng.
Hạ Mạn Thư khó chịu trong người như hàng vạn mũi kim đâm chích, cũng nhẹ nhàng thốt lên:
- Chồng, mau cho vào đi, em không chịu được nữa.
Dương Lâm Bảo cười gian tà, đưa tay x0a nắn đậu nhỏ rồi đưa con mãnh thú đang sôi sục vào, cảm giác như có bức tường, anh động hạ thể một cái.

Hạ Mạn Thư đau điếng hét lên thất thanh, như cơ thể bị xé rách, quằn quại nắm chặt grap giường.

Cô bật khóc nức nở:
- Chú ơi, đau quá.

Huhu! Ra ngoài đi, đau quá.

Cháu không chơi nữa.
Dương Lâm Bảo đầu óc căng cứng lên, miệng nhỏ ngậm quá chật khiến anh cũng cảm thấy hơi đau, nhưng vừa đau vừa kh0ái cảm.

Anh hừ nhẹ trong họng rồi trấn tĩnh Mạn Thư:
- Bảo ngoan, không đau đâu, thả lỏng đi nào.

Một chút nữa sẽ sướng.


Đừng căng thẳng, chú sẽ kẹt trong miệng nhỏ của bảo bối mất.
Hạ Mạn Thư vẫn khóc huhu vì đau, nghe Dương Lâm Bảo an ủi rồi cũng dần thả lỏng, nhắm chặt mắt, hai tay nắm grap giường đến nổi gân.
Dương Lâm Bảo luân động từng chút một, dần dần nhanh hơn.

Hạ Mạn Thư đã qua cơn đau, kh0ái cảm lần nữa ập tới.

Cô cắn chặt miệng để những tiếng r3n rỉ không rơi ra ngoài.

Dương Lâm Bảo vừa luân động th@n dưới vừa ghé vào tai cô:
- Nào, mở miệng ra rên đi cho chú nghe.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, cứng đầu ngậm chặt miệng, chỉ có những tiếng ư ử trong cuống họng.

Dương Lâm Bảo th úc mạnh một cái, Mạn Thư phải mở miệng a lên một cái.

Chợt nhận thấy xấu hổ, cô che miệng lại.

Dương Lâm Bảo xấu xa nói:
- Nào, to lên.

Gọi chồng đi.
Hạ Mạn Thư mụ mị đầu óc theo cơn ái tình, liền gọi theo:
- Chồng, a~
Chợt nhận ra cái thứ quỷ dị trong người kia lại tăng kích thước, Dương Lâm Bảo như hóa điên lật người cô lại, th úc mạnh từ phía sau.

Hạ Mạn Thư nhận được k1ch thích, nhưng thấy anh càng nhanh thì van xin:
- Chú, chậm thôi, hư mất.


A~
Dương Lâm Bảo gầm nhẹ:
- Gọi tên tôi.

Đánh vần nào!
- Dương..

Dương Lâm..

Bảo.

Chồng~nhẹ thôi a~ưmm..
Dương Lâm Bảo lại càng hung hăng th úc mạnh vào cơ thể cô, khiến cô phải đụng đưa theo nhịp của hắn.
Căn phòng le lói ánh đèn phía ngoài hắt vào, tiếng r3n rỉ ám muội của Mạn Thư cùng tiếng l@m tình phát ra khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.

Cũng may phòng này cách âm rất tốt.

Đêm nay còn dài, cứ từ từ hưởng thụ hết.
Ở phòng nào đó, hai tên sĩ quan đang khúc khích cười vì hôm nay bạo gan dám làm một chuyện tày trời.

Chuẩn bị hưởng phúc lợi nha!.

Bình Luận (0)
Comment