Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 65


Hạ Nguyên nhìn giáo sư Thạch không một chút sợ nào:
- Chứ hai giáo sư đây không thể quản lý được sinh viên của mình thì chỉ có biện pháp can thiệp của quân đội.
Hạ Mạn Thư khẽ nói:
- Hạ Nguyên, vô lễ.
Hạ Nguyên phụng phịu im lặng.

Hạ Mạn Thư đi đến giải thích:
- Em không cần gì cả, chỉ cần biết đó là ai nói, chắc chắn không chỉ là Duyệt Hoa.
Giáo sư Trương nhướn mày, xem ra cô bé này không tồi, vui vẻ hỏi:
- Em muốn làm gì?
Hạ Mạn Thư ngồi xuống ghế bên cạnh Tiểu Vũ:
- Em muốn thầy cô cho phép tất cả sinh viên khoa tổng hợp vào đây, em muốn giải thích một chút.
Một lúc sau hơn mười người khoa nội tổng hợp có mặt trong phòng kỷ luật, những sinh viên khoa khác cũng muốn hóng chuyện đứng đầy ở cửa nhìn vào.

Giáo sư Quách cũng đến xem trò vui cùng hai giáo sư kia.

Hạ Mạn Thư nói:
- Tôi biết anh chị rất bất mãn với tôi trong thời gian này vì có một số lời bịa đặt rằng tôi đã sử dụng hạ sách để đi đến ngày hôm nay.

Nhưng tôi xin đính chính lại là không bao giờ.


Đây là nỗ lực của tôi tự vươn lên.
Nói đến đây lòng cô hơi chột dạ, à không phải do nỗ lực đâu, là do Thượng tướng chống lưng.

Chồng à, em xin lỗi vì đã nói dối trắng trợn như thế.
Vương Thảo lên tiếng:
- Thế thì liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ? Tại sao lại bắt chúng tôi ở đây nghe cô văn vở? Nếu cô không có thì mắc mớ gì người ta nói?
Những sinh viên kia cũng bắt đầu gùa theo:
- Đúng rồi, cô không có thì làm sao người ta nói?
- Cô cố gắng giải thích có nghĩ là có.
Hạ Nguyên khó chịu:
- Tôi là người biết các sĩ quan ở Hạo đô nhất.

Chị ấy rất có năng lực, rất hay nói chuyện với đám lính chúng tôi.

Những thời gian rảnh chị ấy trồng rất nhiều hoa.
Duyệt Hoa nói khinh bỉ:
- Đơn giản vì cô ta không có chuyện gì làm.

Còn tụi chị đây rất bận, thời gian rất là quý.
Hạ Mạn Thư đi đến trước mặt Duyệt Hoa, nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy sát khí:
- Tôi biết ai là người đồn bậy đồn bạ chúng tôi như thế đấy.

Thời gian các chị rất quý nhưng vẫn ráng có thể nói ra những từ ngữ này.

Đúng thật là đáng quý.
Vừa nói cô vừa nhìn qua Vương Thảo.

Vương Thảo thấy ánh mắt đó xẹt qua một cái thì chột dạ, hơi lo lắng nhưng vẫn giả bộ cây ngay không sợ chết đứng.
Hạ Mạn Thư cười mỉm:
- Khoa dinh dưỡng của tôi không phải là một khoa phế vật, nên các chị còn nghĩ như vậy thì nếu sợ tôi bỏ độc vào thức ăn thì cứ xuống bếp.
Giáo sư Thạch đứng lên:
- Được rồi giải tán.
Nói xong ông đi ra ngoài, giáo sư Trương và giáo sư Quách cũng đi theo.
Vương Thảo nghiến răng nói nhỏ:
- Có gì không dám nhận? Không phải sĩ quan Trầm đưa đón cô sao? Còn cả sĩ quan Quách nữa.


Ai biết cô đã lên giường cùng bao nhiêu người rồi.

Mọi người đều biết.
Hạ Mạn Thư khoanh tay cố ý nói to:
- Ý cô nói là cả Hoắc Cố Lăng Thành? Xin lỗi anh ấy là anh trai tôi, cô biết Trần Ngọc Linh chứ? Cô ấy là bạn thân tôi.
Xong cô ghé vào tai Vương Thảo nói thầm:
Còn chuyện ai chống lưng thì cô không thể biết được đâu.

Nhưng tôi có thể bật mí rằng Trần Diệc và Quách Tịnh đều là cấp dưới của người đó.
Tiểu Vũ đứng dậy phủi áo:
- Đi thôi A Tương, đừng quên hôm nay là sinh nhật của Hạ Nguyên.
Hai người đi ra ngoài, Hạ Nguyên đi đến cạnh Hạ Mạn Thư, mắt vui mừng như cún con:
- Chị Hạ, nay sinh nhật em sao? Từ khi em đi theo Đôij trưởng thì quên mất sinh nhật rồi.
Hạ Mạn Thư nhìn những sinh viên khoa nôin tổng hợp một lần, không có mặt hết, nhưng đa số những người này cô đều quen mặt, toàn là lũ để Vương tiểu thư lợi dụng.

Cô bình thản:
- Chuyện mà mấy người đồn tôi ôm đùi kim chủ để lấy thành tích cũng được đó, để tôi thử tìm một người xem sao.

Nhưng mà nói đi phải nói lại, hai người lên kịch bản hay như vậy thì ở khoa nội tổng hợp làm cái gì nữa? Nên chuyển nghề thành nhà văn viết truyện đi.
Nói xong cô đi ra ngoài cho đám Vương Thảo ôm một bụng tức giận.
Khốn kiếp, bị ngay một con nhãi ranh đăn mặt.

Để xem mày đụng vào con gái Vương thị thì sống nổi hay không.

Hừ!

Bốn người họ mang bámh kem và bánh kẹo ngọt đến góc sân kí túc xá tổ chức sinh nhật cho Hạ Nguyên.

Hạ Nguyên rưng rưng nước mắt, cứ như một đứa trẻ:
- Chị Hạ, chị tuyệt quá huhu.

Thượng..

Đội trưởng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho em.

Anh ấy suốt ngày đi đông đi tây chẳng bao giờ tổ chức cho em.

Em còn quên mất luôn sinh nhật mình.

Chị Hạ thật tốt huhuu.
Hạ Nguyên khóc um lên khiến Tiểu Vũ dỗ dành mệt rã rời.

Ngồi vui vẻ một lúc thì tiếng chuông thông báo tập hợp.

Tuy chỉ một lúc thôi nhưng cũng khiến Hạ Nguyên bé nhỏ nhà chúng ta cảm thấy ấm áp hẳn lên..

Bình Luận (0)
Comment