Chỉ là không có linh khí mà thôi.
Nhưng cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ không đúng phiên bản?
Lắc đầu, Chu Tự không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Chốc nữa xem lại, nuôi ma chủng kia cũng khá thú vị.
Về phần nhập cửu phẩm có gì thay đổi...
Nguyệt tỷ nói phần lớn đều là thể chất mạnh lên, khí lực lớn hơn, giác quan nhạy bén hơn.
Có cảm giác đó sao?
Chẳng thấy gì cả.
Vì bản thân hắn vẫn luôn trong trạng thái vậy.
"Đó là phòng của cha mẹ ta, ngươi làm gì đó?"
Đột nhiên nhìn thấy Nguyệt tỷ đi thẳng vào phòng ngủ chính, Chu Tự lập tức mở miệng.
"Sau này sẽ là phòng của ta."
Tiếng Chu Ngưng Nguyệt truyền ra từ trong phòng ngủ chính.
"Bên kia còn có một phòng, ngươi không ở đó sao?"
Chu Tự đứng dậy định đến nói chuyện trái phải.
Nhà hắn ba phòng ngủ một phòng khách.
Phòng ngủ chính là phòng cha mẹ hắn, còn lại hai phòng, một phòng của hắn một phòng bỏ không.
"Không muốn, ta chịu cực khổ nhiều năm vậy, không muốn ở một gian phòng bỏ trống hơn mười năm lẻ loi hiu quạnh, không có cha mẹ làm bạn."
Thấy Chu Tự tới trước cửa, Chu Ngưng Nguyệt đáng thương nói.
Chu Tự:
"..."
Phòng ngủ chính cũng đâu có cha mẹ ở cùng.
Cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp, dù sao cha mẹ cũng rất hiếm khi trở về, quần áo cũng chẳng có bao nhiêu.
Bao giờ họ về thì ở phòng kia cũng được.
Nếu thực sự không được thì để Nguyệt tỷ chuyển đến phòng đó mấy ngày.
Không phải vấn đề gì to tát.
Sau đó hắn trở về phòng mình, muốn nhìn xem ma chủng ra sao rồi.
Khoanh chân ngồi xuống, hắn lại nhìn thấy ma chủng màu đen nằm trong đan điền.
Phù văn bên trên vô cùng an tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển động.
Hắn thử chạm vào, ma chủng co vào một góc, như vừa bị kinh động đến.
Nó tựa như muốn nói: Không ăn được đâu, không ăn được đâu, thật sự không ăn được.
Chu Tự:
"..."
Ma chủng này thật không có tiền đồ.
Đúng lúc này hắn nhìn thấy trên phù văn trên ma chủng bắt đầu biến đổi.
Nó muốn nôn?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Tự, tối hôm qua cũng vậy, làm hắn cũng bị sặc, bây giờ cổ họng đã bắt đầu rờn rợn rồi.
Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện không phải.
Lần này biến chuyển rất chậm chạp, từ trong ma chủng còn có khí tức màu đỏ sậm tràn ra.
Khí tức này trong nháy mắt đã bị thân thể hắn hấp thu, từ từ biến mất.
Chu Tự bèn cảm thấy thân thể mình mạnh thêm, chỉ một chút thôi.
"Phụng dưỡng lại?"
Trên công pháp có ghi, lấy huyết khí sục sôi nuôi nấng ma chủng, ma chủng cũng sẽ tẩm bổ thân thể.
Xem ra là nuôi dưỡng nó, tiêu hóa xong nó lại cung phụng mình.
"Vậy có nghĩa là mình đã nhập môn, nhưng..."
"Linh khí đâu?"
Hắn có thể cảm nhận được, khí tức đỏ sậm hẳn chỉ là huyết khí, không phải là linh khí.
Hắn không quan sát, bắt đầu giữ vững đạo tâm, yên tĩnh nạp khí tu “Chu Thiên Kinh”.
Ngày hôm sau.
Chu Tự bị tiếng đập cửa đánh thức.
Tối hôm qua tu luyện ngủ thiếp đi, có vẻ như hắn thật sự khuyết thiếu thiên phú.
Bình thường tu luyện, hoàn toàn không có cảm giác.
Két!
Cánh cửa hé ra, Chu Ngưng Nguyệt thò đầu vào.
"Có phải ngươi quên trong nhà còn có một người tỷ tỷ cần ăn cơm không?"
Tám rưỡi sáng, Chu Tự chuẩn bị bữa sáng cho Nguyệt tỷ và mình, là màn thầu còn thừa từ tối hôm qua.
Dù hắn biết nấu ăn, nhưng bữa sáng, ngoài bánh bao hoặc cháo hoa, nhiều lắm thì hắn chiêm thêm quả trứng thôi.
"Ngày mai ta phải đi làm, đến bữa ngươi tự lo nhé."
Chu Tự nhai bánh bao.
Đều là lớn cả rồi, hắn không lo Nguyệt tỷ sẽ chết đói.
"Vậy chẳng phải ta sẽ biến thành trẻ em không có vòng tay chăm sóc của cha mẹ sao?"
Chu Ngưng Nguyệt cau mày.
Chẳng phải ngươi vân luôn vậy sao?
Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ hẳn là phải quen rồi chứ.
"Vậy ta tìm người đến ở cùng với ta nhé."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Nam à?"
Chu Tự hỏi.
"Nam không được sao?"
"Không được."
"Vậy nữ."
"Nữ cũng không được."
"Ta cứ gọi thì sao?"
"Vậy ngươi nói với bố mẹ ấy."
Chớ nhìn hắn bị cha mẹ mặc kệ, thực ra quản nghiêm lắm đấy.
Lúc đi học, không được yêu đương, không được hút thuốc, uống rượu, không bài bạc, chơi game, thậm chí về muộn một chút cũng không được.
Có điều lúc đi học, để có thể thêm công lực, hắn cũng chỉ vùi đầu vào học và học.
Những thứ thói hư tật xấu đều không động vào.
Đến kỳ nghỉ còn miệt mài sách vở.
Mẹ hắn nhìn mà sót con, bảo hắn phải nghỉ ngơi, kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.
Hai ông bà sợ hết hồn, không biết con trai bị cái gì kích thích?
Đến Tiểu Bá Vương cũng mua cho hắn, để hắn chơi một lúc.
Game trên mạng thì thôi không cho hắn chơi.
Nhưng trò chơi thú vị bằng đọc sách sao?
Hoàn toàn không.
Mấy thứ trò chơi rác rưởi chỉ có hủy thanh xuân của hắn mà thôi, cho nên hắn lựa chọn đọc sách.
Tri thức chính là sức mạnh.
Chu Tự thấy mình là con trai rất hợp tiêu chuẩn.
Ngoài việc hắn lên đại học bảo hắn yêu đương hắn không nghe ra.
Chương 20: Như Mọt SáchMọi mặt đều rất phù hợp với thiết lập của một đứa con trai ngoan.
Đương nhiên, trong lúc đó hắn có vụng trộm đánh một lượng lớn dã thú, cái này tính là chút phản nghịch tuổi trẻ đi.
Nhưng đây là vì dân trừ hại, là hành động nghĩa hiệp lớn lao.
Cha mẹ mà biết, nhất định sẽ cảm động, tự hào vì hắn, sẽ không động tay động chân đánh hắn.
Nhất định sẽ không.
"Đúng rồi, sáng nay ta bố trí cho ngươi cái Tụ Linh Trận, ngươi chịu khó một chút, ngưng tụ luồng linh khí đầu tiên trước, sau đó ta cho ngươi chút quà gặp mặt. Là một pháp bảo vô cùng lợi hại."
Chu Ngưng Nguyệt cầm đũa nói với Chu Tự.
"Pháp bảo? Ta dùng được không?"
Chu Tự hỏi.
"Hiện tại chưa dùng được, nhưng ngưng tụ được luồng linh khí đầu tiên là có thể dùng."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Pháp bảo gì vậy?"
Cái này khiến Chu Tự rất tò mò.
Dù hắn có ngàn năm công lực, nhưng vẫn rất muốn thử vào tu chân giới.
Pháp bảo có thể đưa hắn lên trời không nhỉ?
"Chờ ngươi ngưng tụ được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Chu Ngưng Nguyệt úp úp mở mở nói.
…
Nguyệt tỷ đã muốn úp mở, Chu Tự cũng chẳng có cách nào.
Có điều...
"Nguyệt tỷ, ta làm bữa sáng, ngươi không rửa chén được sao?"
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ bỏ cái chén không lên giữa bàn, định đứng dậy bỏ đi, không nhịn được hỏi.
"Ta vừa mới chuyển đến, nói thẳng ra ta vẫn là khách, nào có lý để khách rửa chén chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt đến mở tủ lạnh, cầm nốt số táo còn lại nhắc nhở Chu Tự:
"Hết hoa quả rồi, nhớ mua thêm đấy."
Chu Tự:
"..."
Lúc này sao ngươi không nghĩ ngươi là khách?
Cuối cùng hắn vẫn cầm bát đũa đi rửa, vì sửa sang quá sớm, trong nhà không có máy rửa bát.
Với lại phần lớn chỉ có một mình hắn, dùng máy rửa bát thì quá lãng phí, vẫn nên rửa bằng tay.
Còn có phiền phức hay không...
Thực ra cũng không có gì phiền phức, việc này hắn vẫn làm thường xuyên.
Chỉ có khi mẹ về, hắn mới không phải làm.
Đương nhiên, không làm gì hết sẽ bị mẹ nói.
Muốn giúp đỡ, thì bị chê làm không tốt, không cho làm, mà không làm lại cũng bị chê.
Cứ lòng vòng vậy, không cách nào khác, tránh hay không, đều thừa thãi.
A, trước kia vốn có cách giải quyết, đó chính là học bài.
Lúc đọc sách làm bài, mẹ dọn dẹp vệ sinh nhẹ nhàng hơn, cũng ít mắng ba hơn.
Quả nhiên, học cho giỏi mới dễ làm cho cả nhà hòa thuận.
Khi hắn cất xong chén bát, thấy Nguyệt tỷ đang ngồi xổm trong phòng khách ăn táo vẽ thứ gì đó.
Là mô phỏng ký hiệu.
Trận pháp?
Ma pháp trận?
Tóm lại chính là thứ kiểu vậy.
"Nguyệt tỷ đang làm gì vậy?"
Chu Tự tiện tay cầm quyển thơ Đường trên tủ định khôi phục công lực.
"Được rồi."
Chu Ngưng Nguyệt cắn táo đứng lên, nàng chỉ trận pháp nói với Chu Tự:
"Ngồi lên tu luyện đi, cả ngày hôm nay nêu không có chuyện gì cấp cấp thiết, thì cứ giữ lòng bình ổn, hẳn là có thể ngưng tụ luồng linh khí đầu tiên. Ta chuẩn bị cả buổi sáng đấy. Đi vào nhanh đi."
Lúc này trận pháp xuất hiện ánh sáng nhạt, Chu Tự ngồi xuống, muốn lau thử nhưng không lau được.
"Linh khí đấy, không dễ dàng lau đi được đâu, hôm nay ngươi không phải làm gì hết, cứ an tâm tụ khí đi. Dùng cách hít thở của “Chu Thiên Kinh”."
Chu Ngưng Nguyệt lấy đi cuốn sách trên tay Chu Tự, ngồi xuống nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, mạnh mẽ hơn mới là lãng mạn. Mỗi ngày đều đọc sách có khác gì con mọt sách, không tốt."
Chu Tự:
"..."
Đọc sách học tập mới thật sự mạnh lên, cái kiểu ngưng tụ linh khí này, sao so sánh được với công lực ngàn năm của hắn.
Có điều, ngưng tụ linh khí mới có thể thực sự chạm đến Giới Tu Chân, nhịn một chút vậy.
Sau đó hắn khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu hít thở.
Giữ vững đạo tâm, tĩnh tâm ngưng thần.
Cứ vậy, hắn quên đi thời gian trôi qua đến tận sáng sớm ngày hôm sau.
Chu Ngưng Nguyệt khiếp sợ nhìn Chu Tự.
"Cha mẹ nói là khả năng tập trung của đệ đệ ta tương đối tốt, làm bài tập có thể từ nhá nhem đến hừng sáng, nhưng tu luyện cũng thông đêm, quả là lợi hại. Chân hắn không tê sao?"
Ngay lúc đó, linh khí xung quanh bắt đầu xâm nhập vào người Chu Tự.
Nhưng chỉ một chút ngưng khí vào được người hắn lại tản mát ra, đây là do thiên phú hấp thu linh khí quá yếu.
Có điều linh khí tràn ra cũng không biến mất, mà bị trận pháp vây lại, có thể tiếp tục hấp thu.
Hồi lâu sau, một luồng linh khí yếu ớt bắt đầu xuất hiện trên người Chu Tự, từ Nhâm mạch xuống, chảy vào đan điền.
Thấy vậy Chu Ngưng Nguyệt mới nhẹ nhàng thở phào.
"Thành công rồi. Dù quá là yếu ớt."
Chu Tự cũng cảm nhận được một luồng linh khí tiến vào đan điền.
Cảm giác hoàn toàn khác với công lực ngàn năm, cũng không tùy tiện theo ý hắn.
Lúc này linh khí tụ lại xung quanh ma chủng, như màn sương mù.
Xác định luồng linh khí đầu tiên không có vấn đề gì hắn mới ngừng hô hấp, sau đó mở mắt ra.
Chương 21: Người Vừa TớiNhìn bầu trời bên ngoài, hắn nhíu mày:
"Cảm giác cũng không lâu lắm."
"Sang ngày thứ hai rồi."
Chu Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói.
Nàng bưng bát, ăn gói sủi cảo cuối cùng trong tủ lạnh do chính nàng làm.
"À, sủi cảo và bánh bao đều hết rồi, hôm nay ngươi đi làm về nhớ mua thêm."
Chu Ngưng Nguyệt nói thêm.
Chu Tự không nói gì, hắn nhìn thời gian.
Sắp tám giờ rồi, còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ làm.
Vẫn kịp.
"Ta đi đây."
Chu Tự đứng lên, định đi ra ngoài.
"Chờ một chút, mang theo cái này đi."
Nói rồi, Chu Ngưng Nguyệt ném cho hắn một cái vòng tay màu đen và một tờ giấy:
"Đây là hướng dẫn sử dụng."
"Được."
Chu Tự nhận lấy đồ vật định đi.
"Chờ chút đã."
Thấy Chu Tự dừng lại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nói:
"Đồ ăn hết rồi, trưa nay ta ăn cái gì?"
"Tìm cha mẹ."
Chu Tự tùy tiện buông một câu, rồi mở cửa đi ra.
Bao nhiêu tuổi rồi, thật sự cho rằng mình tám tuổi sao?
Rầm!
Chu Tự đóng sầm cửa, không hể để ý giọng nói tủi thân phía sau.
Hắn mà đi làm muộn, mất việc thì sau này cả hai đứa cùng đói bụng luôn.
...
Tám giờ hai lăm phút, Chu Tự bước vào thư viện Đông Lâm.
May không bị trễ.
Lúc này thư viện đã có người trực ban, không có khách, khá là vắng vẻ.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một nhân viên quản lý ở quầy tiếp tân.
"Mới tới à?"
Hàn Tô nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự một cái.
"Vâng."
Chu Tự gật đầu, chờ người ta dẫn đi nhận việc.
Hàn Tô đứng lên nói với Chu Tự:
"Đi theo ta."
Nàng dẫn Chu Tự đến trước máy quẹt thẻ, nhập thông tin của hắn xong rồi làm thẻ đi làm:
"Sau này quẹt thẻ ở đây, thứ bảy trước khi tan làm sẽ tính tiền lương. Ngươi làm quen một chút việc bán sách và cho thuê sách..."
Nghe giảng giải một lát, Chu Tự hiểu được phạm vi công việc của mình.
Chỉ cần bán sách và cho thuê sách là được, không cần quản những thứ khác.
"Thêm cả ngươi nữa là chỗ này chúng ta có bốn nhân viên quản lý, công tác khác còn mấy nhân viên nữa, nhưng làm việc cũng không liên quan tới nhau mấy, không cần quá để ý. Ba người chúng ta thường xuyên không có mặt ở đây, chỗ này đại khái đều trông cậy vào ngươi."
Hàn Tô giải thích xong bèn vào phòng nghỉ.
Nhìn đối phương đi rời đi, Chu Tự có chút kinh ngạc, cứ vậy ném cho hắn sao?
Thật sự trông cậy luôn vào hắn?
Sau đó hắn bắt đầu làm quen thao tác, tìm hiểu giá sách cùng phân loại sách.
Kiểm tra xong những việc này, hắn mới thở phào một hơi.
Vậy sẽ không đến mức xảy ra sai sót quá lớn.
Hắn đã xem qua một lượt mục lục sách, may mà có sách hắn thích xem, dù không có giá trị gì.
Quầy thu ngân cũng có một ít sách, có lẽ có thể đọc.
Hắn tìm một quyển về lịch sử, định lật xem một chút.
Đương nhiên, kẹp bên trong chính là tờ giấy của Nguyệt tỷ, hắn phải xem xem cái vòng tay màu đen đó dùng để làm gì.
Đây chính là pháp bảo mà Nguyệt tỷ nói.
"Pháp bảo này vừa mới tạo ra không bao lâu, vẫn chưa đặt tên, ngươi cứ đặt bừa lấy một cái."
Đó là câu đầu tiên trên tờ giấy của Nguyệt tỷ.
Nhìn vòng tay một cái, hắn quyết định không đặt tên.
Ai không có việc gì tự nhiên đặt tên cho vòng tay?
"Vòng tay có ba công dụng, công dụng đầu tiên cũng là chủ yếu, đó chính là cất trữ vật. Ngươi dùng một sợi linh khí thử tiếp xúc với điểm đầu tiên, ngươi sẽ có thể bỏ đồ vật vào, phương pháp rất đơn giản. Thứ hai chính là ma khí cha mẹ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, dùng linh khí chạm vào điểm thứ hai, ma khí sẽ tiến vào trong cơ thể của ngươi, sau đó tản ra. Dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một khi có người chọc tới ngươi, hoặc là chất vấn ngươi, dùng ma khí dạy dỗ họ, cho họ biết ngươi tàn bạo, khát máu, phẫn nộ cỡ nào. Thứ ba thì rất bình thường, dùng để che giấu khí tức, dạy dỗ người khác thất bại cũng chỉ có thể chạy trốn, lúc chạy có thể đề phòng bị truy kích đến. Khởi động ở điểm thứ ba."
…
Xem xong sách hướng dẫn mà Nguyệt tỷ để lại, Chu Tự đại khái đã hiểu được tác dụng của pháp bảo.
Pháp bảo tích trữ có thể để đồ vào thì sẽ tiện hơn rất nhiều, khi đánh dã thú sẽ làm bẩn quần áo.
Đến lúc đó có thể bỏ một vài bộ quần áo vào để không phải đi mua giữa chừng.
Vốn định thử công năng, nhưng lại phát hiện linh lực vừa mới ngưng tụ, không tiện điều động.
Chờ lát nữa đi.
Sau khi cất tờ giấy đi, hắn bắt đầu đọc sách khôi phục công lực ngàn năm, hôm qua không đọc nên công lực còn lại không nhiều.
Lỡ như gặp phải dã thú thì sẽ rất phiền phức.
“Ngươi là Chu Tự vừa mới tới à?”
Trước quầy truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Chu Tự ngẩng đầu lên nhìn, là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc dài xoã vai và hơi hơi.
Mắt sáng răng trắng, chim sa cá lặn, khoé miệng nở một nụ cười thiện ý.
“Ngươi là?”
Chu Tự khá tò mò.
Lúc này đối phương lấy ra một tấm thẻ công tác và giải thích:
“Tô Thi, cũng là nhân viên quản lý thư viện giống ngươi. Đúng rồi, Hàn Tô vẫn chưa chuẩn bị thẻ công tác cho ngươi, để ta đi giúp ngươi.”
Chương 22: Tối Nay Có Hành ĐộngChu Tự lập tức đứng dậy nói cảm ơn.
Sau đó Tô Thi đi vào bên trong, còn Chu Tự thì tiếp tục đọc sách.
Hai người rồi, còn có một người cuối cùng nữa.
“Hai người này đều rất đẹp, để xem người thứ ba thế nào, nếu như đều đẹp giống vậy thì nơi này rất có khả năng là nơi mà Nguyệt tỷ nói. Ta có lẽ đã đi vào hang sói.”
Nghĩ một lúc Chu Tự cảm thấy hang sói thì không đúng lắm, hình như hắn mới là nhân vật phản diện.
Đây là đang xâm nhập vào nội bộ của nhân vật chính diện.
Sau đó hắn ngừng quan tâm đến những thứ này và tiếp tục khôi phục công lực ngàn năm.
Không bao lâu sau.
Chu Tự cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là một nam thanh niên, ngũ quan góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp trên cơ thể như ẩn như hiện.
Đẹp trai.
“Người mới à?”
Nam thanh niên nhẹ giọng nói và lấy thẻ công tác của mình ra:
“Minh Nam Sở, làm quen một chút.”
“Chu Tự, tạm thời vẫn chưa có thẻ công tác.”
Chu Tự lại một lần nữa đứng dậy.
Minh Nam Sở khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.
Hắn cũng không quá để ý đến Chu Tự, chỉ là làm quen một chút, để tránh sau này xảy ra những phiền phức không đáng có.
Khi đến phòng nghỉ, hắn nhìn thấy Tô Thi đang đứng trước gương chăm chút tóc của mình:
“Sao tự nhiên ngươi lại soi gương thế?”
“Hả?”
Tô Thi quay đầu lại liếc nhìn Minh Nam Sở, rồi lại tiếp tục soi gương và nói:
“Không phải, ta đang xem mình có phải xấu đi rồi không, cái tên người mới kia nhìn thấy ta mà không thèm nhìn thêm lúc nữa. Không phải kiểu cố ý không nhìn, mà là thật sự không muốn nhìn thêm. Ta đang nghĩ có phải hôm nay mình không đẹp bằng hôm qua không.”
“Đẹp hay không đẹp có tác dụng gì?”
Minh Nam Sở ngồi trên ghế, nhấc chân gác lên mặt bàn.
“Thế thì không được, ngoại trừ xinh đẹp ra thì ta không còn gì khác.”
Tô Thi tỏ vẻ nàng nhất định phải đẹp.
“Ngươi trực tiếp hỏi hắn là được không phải sao?”
Hàn Tô đẩy đẩy kính và đọc sách.
“Thôi không cần đâu, hắn cũng đâu có làm gì, cảm thấy làm phiền người ta lắm. Như thế lại nghĩ ta tự luyến. Đợi khi nào quen rồi thì hỏi sau.”
Tô Thi ngồi bên cạnh nói:
“Nghe nói tối nay có hành động?”
“Ừ, Thử Đường và Xà Đường của Thập Nhị Tịnh Đường vẫn luôn ở gần đây, đi trao đổi với chúng thử xem, để chúng tránh xa một chút. Hắc Thử với Độc Xà cũng không phải ăn chay, một khi ảnh hưởng đến trong thành, sẽ dẫn Thánh Tử Ma Đạo tới, và không có lợi cho ai.”
Hàn Tô nói.
“Có thể họ chính là muốn dẫn Thánh Tử Ma Đạo tới, một vài người của Ma Đạo cảm thấy Thánh Tử của họ không phù hợp. Cho nên muốn tận mắt mở mang kiến thức.”
Minh Nam Sở nói.
“Không phải chúng ta cũng tới để tìm hiểu vị Thánh Tử Ma Đạo này à?”
Tô Thi có chút lo lắng:
“Nghe đồn vị Thánh Tử này tàn bạo khát máu, nếu chúng ta bị hắn phát hiện thì có bị hắn xé luôn không?”
“Vị Thánh Tử này cũng tầm tuổi chúng ta, thực lực mạnh hơn chúng ta, nhưng cũng không chắc là mạnh hơn nhiều, chắc không đến mức xé được chúng ta đâu, có điều ta điều tra rồi. Thanh Thành rất yên tĩnh, không xuất hiện chuyện gì khác thường. Nếu như thật sự giống như tin đồn, Thánh Tử Ma Đạo khát máu như điên, giết người như rạ, thì thành phố này sẽ không yên bình như vậy mới phải.”
Hàn Tô bỏ sách xuống, vô cùng nghi hoặc.
Tình hình ở thành phố này không giống với nơi mà vị Thánh Tử Ma Đạo đó sống chút nào.
“Không chỉ những điều này, nếu như thực lực của Thánh Tử Ma Đạo thật sự mạnh như vậy, vậy tại sao lại phải lớn lên ở thành phố này? Ở đây toàn là những người bình thường.”
Minh Nam Sở tiếp lời.
“Không phải là vì để vững chắc đạo tâm, muốn hắn tu luyện (Phá Thiên Ma Thể) đến mức đại thành sao?”
Tô Thi hỏi.
“Có rất nhiều người không tin vào cách nói này, cho nên nhiều ma tu đều muốn tận mắt gặp vị Thánh Tử kia một lần. Dù là chúng ta cũng muốn làm rõ.”
Hàn Tô nói, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu:
“Nhưng mà chuyện này không gấp, cứ thuận theo tự nhiên. Đừng để Thập Nhị Tịnh Đường làm hỗn loạn nơi này là được. Thế nào cũng sẽ gặp được vị Thánh Tử đó. Không cần phải dùng cách đối địch.”
…
Buổi trưa, cChu Tự ra ngoài ăn cơm.
Hắn ăn cơm rang, tiết kiệm tiền.
Đợi khi nào phát lương thì có thể ăn ngon một bữa.
Trong nhà chuyển đến một người chị chẳng biết làm gì cả, phải giữ lại ít tiền, phòng khi cần dùng.
Lúc này hắn thử khơi gợi linh khí, lúc chạm vào vòng tay, hắn đã cảm nhận được ba cánh cửa.
Hắn đã chọn cái thứ nhất.
Tiếp theo trong lòng hắn có một loại lĩnh ngộ, tờ giấy trên tay mà hắn lấy ra từ trước trực tiếp biến mất rồi lại xuất hiện.
Rất tốt.
Rất thú vị.
Chơi được hai lần hắn liền từ bỏ, linh khí tiêu hao không nổi.
“Nói ra thì ba nhân viên quản lý thư viện đúng là nam thì soái khí, nữ thì xinh đẹp, chỉ là vẫn chưa rõ có phải là đạo tu mà Nguyệt tỷ nói hay không.”
Chương 23: Ấn Tượng Sâu SắcChu Tự khó hiểu.
Có điều cũng không hắn cũng không quá lo lắng, hắn cảm thấy trong ba người, ngoại trừ Minh Nam Sở ra thì những người khác đều không đáng đánh.
Có lẽ một quyền là giải quyết được.
Còn về thân phận nhân vật phản diện của mình, tốt hơn hết là không nên để bị phát hiện.
Hắn muốn làm người tốt, nhưng cha mẹ lại để cho hắn kế thừa thân phận nhân vật phản diện.
Thành viên của Ma môn, Thánh Tử Ma Đạo.
Trong nhà còn có một người chị, Thánh Nữ Ma Đạo.
Sau thời gian nghỉ trưa, Chu Tự trở lại thư viện.
Lúc này có rải rác khách nhân đang đọc sách trong đó.
Đọc sách miễn phí.
Đi đến quầy, hắn nhìn thấy có hai người đang tìm sách.
“Tối nay Thập Nhị Tịnh Đường chắc chắn sẽ đem theo rất nhiều Hắc Thử, ta không thể tiếp tục làm bình hoa nữa, ta phải giết vài con để mở phong ấn cho linh kiếm của ta.”
Tô Thi miệt mài tìm sách:
“Ta nhớ là có (Linh Thú Đồ Giám), để ở đâu rồi?”
“Ta làm sao biết được? Ngươi tự để mà, còn bảo ta đến giúp ngươi tìm. Lần sau tìm Hàn Tô ấy.”
Minh Nam Sở đang ngẩng đầu lên kiểm tra những cuốn sách trên tủ sách.
“Hàng thứ hai từ dưới lên, ô thứ ba từ trái sang, cuốn thứ ba.”
Giọng nói của Chu Tự đột nhiên vang lên phía sau hai người.
Tô Thi quay đầu lại nhìn Chu Tự một cái, sau đó tới tìm vị trí được chỉ.
“Ở đây thật này.”
Nàng có chút kinh ngạc.
“Sao ngươi lại biết vậy?”
Minh Nam Sở bất ngờ nhìn Chu Tự.
“Sáng nay lúc sắp xếp giá sách có nhìn thấy, tiện thể nhớ được.”
Chu Tự đeo thẻ công tác vừa nhận sáng nay lên và nói.
“Đều nhớ được hết sao?”
Minh Nam Sở tò mò hỏi.
“Không đến mức đấy, chỉ là có ấn tượng khá sâu sắc với mấy cuốn sách kỳ lạ.”
Chu Tự giải thích.
Sáng nay quả thực có nhìn thấy cuốn đồ giám đấy, nó được ghi lại khá chi tiết.
Nhưng mà có quá ít chữ, đọc hơi khó chịu nên hắn không đọc nữa.
Cuốn đồ giám đó tương tự như Sơn Hải Kinh, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều về nó.
Bây giờ xem ra đó không phải là một cuốn sách bình thường.
Thập Nhị Tịnh Đường, Hắc Thử.
Khiến hắn nhớ tới con chuột có hình thể cường tráng, mắt biết phát sáng tối hôm đó.
“Chơi game online không?”
Minh Nam Sở nhận lấy (Linh Thú Đồ Giám) và nhẹ giọng nói:
“Tối nay bọn ta vào phó bản.”
…
“Không chơi.”
Chu Tự lắc lắc đầu:
“Trước đây có chơi vài lần, nhưng sau này không chơi nữa.”
Hắn thành thật trả lời câu hỏi của Minh Nam Sở.
Hắn thực sự không chơi game online, hắn cơ bản không đụng đến những thứ không làm cho hắn trở nên mạnh hơn.
Cho nên hắn chỉ có kiến thức nửa vời về game online.
Nhưng vẫn có thể hiểu vào phó bản là gì.
“Tối nay ta phải đi giết dã quái rồi, có thể sẽ phải tan làm trước, ngươi có thể tăng ca 2 tiếng không?”
Tô Thi giật (Linh Thú Đồ Giám) lại và nói với Chu Tự.
“Hàn Tô nói lương một giờ của ngươi khoảng 20, nếu làm thêm giờ thì tính theo 1,5 lần, là 30 một giờ.”
Minh Nam Sở bổ sung thêm một câu.
“Được.”
Chu Tự gật đầu đồng ý.
Hắn cảm thấy họ khá hào phóng nên cũng ngại từ chối.
Có điều…
Sao lại có cảm giác mọi người đều là ông chủ, có mỗi mình là nhân viên?
Đợi khi hai người họ đi vào phòng nghỉ, Chu Tự mới ngồi ở chỗ quầy và tiếp tục đọc sách.
Sau đó bắt đầu nhớ lại những gì Tô Thi vừa nói.
“Tối nay, Thập Nhị Tịnh Đường, Hắc Thử?”
Nếu như chưa từng tiếp xúc với giới tu chân, có lẽ hắn đã thực sự nghĩ họ sẽ chơi phó bản.
Nhưng sau khi tiếp xúc rồi, hắn không nghĩ như vậy nữa.
Hơn nữa những người này tám chín phần là tu chân giả.
Đặc biệt là Hắc Thử, khiến hắn nhớ tới con chuột hai ngày trước, sức tấn công cũng khá mạnh.
“Bỏ đi, tối nay tan làm ra ngoài xem thử, gặp thì xử lý, không gặp thì đi gần đó mua ít đồ rồi về.”
Trong nhà còn có một người chị chỉ muốn ăn không muốn làm việc.
Đương nhiên, không có lời oán giận gì cả.
Tự nhiên nhảy ra một người chị, cũng khá vui.
Làm con một lâu rồi, có một người chị gái cũng không có gì là không tốt.
Người chị này bây giờ rất có thể được đang chịu đói ở nhà, nhưng mà không sao.
Tu chân giả chịu đói mấy bữa cũng không có vấn đề gì lớn lắm, vả lại, không có gì ăn cũng không thể trông chờ vào hắn, nên trông chờ vào cha mẹ.
Trong chốc lát, vì để công lực khôi phục nhanh hơn, nên hắn cầm Cổ Thi Đại Toàn ở bên cạnh lên.
Hắn định xem mấy bài thơ khá khó như (Ly Tạo), (Tiêu Dao Du), (Xuất Sư Biểu), cảm giác công lực có thể tăng nhanh hơn một chút.
Sau đó lại đọc một vài tiểu thuyết cho đủ số lượng.
Một khi công lực ngàn năm đầy hắn sẽ đi dã quái, nếu không thì hắn không có động lực để đọc tiểu thuyết.
Hy vọng 8 giờ tối nay có thể đầy.
6 giờ chiều.
Chu Tự ăn cơm tối xong thì trở về nhận ca, ba người Hàn Tô tạm biệt hắn nói đi vào phó bản.
“8 giờ nhớ đóng cửa đấy, nếu như ngươi có việc gấp thì đóng cửa sớm hơn cũng được.”
Chương 24: Cái BẫyTrong rừng cây nào đó ở vùng ngoại ô.
Ba người Hàn Tô đang truy kích người ở phía trước.
“Những người này hình như có chỗ dựa nên không sợ, trao đổi nghiêm túc mà lại không nghe.”
Hàn Tô cau mày.
“Nếu cứ tiếp tục đuổi theo sẽ sa bẫy đấy, thực lực của đối phương không yếu hơn chúng ta là bao, chúng có hai người, chúng ta cùng lắm là hai người nửa, có thực lực để đối đầu với chúng ta. Cứ trốn chạy như vậy là muốn dẫn chúng ta vào bẫy đấy.”
Minh Nam Sở nói.
Tô Thi: “...”
Nàng chính là một nửa đó, nhưng mà nàng đẹp, có thể khiến một số người thất thần.
Mặc dù bây giờ là trời tối.
Nhưng thực ra thực lực của nàng cũng không kém, nàng đã bước vào Binh Giả bát phẩm được một thời gian rồi.
Chỉ là thiếu cơ hội lập công thôi.
“Có Hắc Thử và Độc Xà đến gần, xem ra đã đến bẫy của chúng rồi.”
Hàn Tô dùng pháp bảo dò xét rồi nói.
“Được, Tô Thi ở lại đánh dã quái, ngăn cản những thứ này, Hàn Tô đi theo ta, chúng ta đổi tuyến đường.”
Minh Nam Sở vừa dứt lời thì trực tiếp đi về hướng bên cạnh.
Hàn Tô lập tức đi theo, để lại Tô Thi một mình đứng ở chỗ cũ.
Nàng thậm chí còn không kịp đưa ra ý kiến.
Nhưng bây giờ đưa ra ý kiến cũng không có tác dụng gì, tác dụng của một người không thể phát huy được, tác dụng của nửa người vẫn phải phát huy.
Nếu không thì chẳng còn mặt mũi gặp mọi người nữa.
Cho nên, phải chạy trốn về hướng nào?
Chít chít!
Xoạt xoạt!
Có tiếng Hắc Thử kêu và tiếng Độc Xà bò.
Sao mà Hắc Thử và Độc Xà lại có thể hợp tác vậy?
Tô Thi không hiểu gì bắt đầu lùi lại.
Thân là kẻ yếu, không cần phải gây thù hận, dã quái cũng có thể đuổi theo nàng.
…
Khoảng 9 giờ, Chu Tự đi đến vùng ngoại ô.
Có điều đi một vòng lâu cũng không gặp phải dã thú.
Không nhìn thấy chuột hay bất cứ thứ gì khác.
“Lẽ nào họ thật sự đi vào phó bản rồi?”
Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình đã đoán sai.
Hắn nghĩ không phải ngày nào cũng có thể thấy dã thú.
Mười mấy năm trước hắn cũng không thường xuyên nhìn thấy.
“Dạo một vòng nữa, không có thì thì trở về.”
Nghĩ như vậy, hắn liền đi về hướng rừng cây xung quanh.
Mặc dù trời tối nhưng trăng đêm nay khá tỏ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy.
Chít chít!
Trên đường đi, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Sau đó hắn nhìn về phía âm thanh phát ra, có một ánh mắt màu đỏ mờ mờ.
Hắn không do dự bước lại gần.
Sau đó một con chuột lao ra và lao nhanh về phía hắn.
Bịch!
Nó bị Chu Tự một cước dẫm chết.
Lần này ánh sáng màu đỏ có phần sợ hãi và bắt đầu bỏ chạy.
Nhìn thấy con chuột to bằng con mèo, Chu Tự lấy đồng xu ra và bắn đi.
Điện nhảy ra từ đầu ngón tay…một đồng xu, chiêu này hắn cũng biết.
Điều đáng tiếc duy nhất nhất là, không có hiệu ứng đặc biệt như đèn điện.
Bịch!
Tiếng đập truyền đến.
Hắc Thử bỏ chạy bị đồng xu đập chết.
“Chạy trốn khá tốt đấy, làm sao mới có thể để chúng không chú ý đến ta đây?”
Suy nghĩ một hồi, Chu Tự định dùng loại công năng thứ 3 của vòng tay, che giấu khí tức.
Không biết đối phó với mấy con chuột có dùng tốt không.
…
Trong rừng cây, Tô Thi vốn dĩ vẫn đang chạy điên cuồng đột nhiên dừng lại.
Nàng thở gấp, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Rõ ràng đuổi theo lâu như vậy, sao lại đột nhiên cảm thấy không có con chuột hay Độc Xà nào đuổi theo nữa? Mất dấu rồi ư?”
Dưới sự tò mò, nàng định quay trở lại tìm đàn chuột, và nói với bọn nó là mất dấu rồi.
…
Tô Thi quay trở lại.
Nàng nắm chặt linh kiếm, cảnh giác xung quanh, đề phòng có Hắc Thử hoặc Độc Xà đánh úp.
Mặc dù nàng có hơi kém, nhưng cũng là tu chân giả bát phẩm, không đến nỗi đến mấy con chuột cũng không đối phó được.
Có điều nàng đã đi được một lúc, nhưng không hề bị đánh úp.
“Đi đâu rồi?”
Nàng có chút tò mò, quả thực không có dấu vết gì.
Đuổi theo nàng suốt dọc đường, lại đột nhiên biến mất, tại sao nàng quay lại tìm lại không tìm thấy Hắc Thử và?
“Lẽ nào đuổi theo Minh Nam Sở với Hàn Tô rồi ư?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng liền không được tốt cho lắm.
Vốn dĩ chỉ tính một nửa, cuối cùng đến chuyện cỏn con như vậy cũng làm không tốt, một nửa cũng không được tính rồi.
“Phải đuổi theo bù đắp mới được.”
Tô Thi không do dự, nàng tăng nhanh tốc độ, hy vọng con chuột sẽ không ảnh hưởng đến Minh Nam Sở và Hàn Tô.
Có điều chỉ vừa mới tăng tốc thì mùi máu tanh nồng nặc bay tới.
Nàng ngay lập tức dừng lại, cầm linh kiếm lên, cảnh giác nhìn tứ phía.
Hành động cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Có mùi máu tanh đột nhiên bay tới, không có tiếng đánh nhau, hơn nữa còn các Hàn Tô họ rất xa.
Đây là…Có tu chân giả mới đang đến gần sao?
“Xong rồi xong rồi, tuyệt đối đừng là ma tu.”
Mặc dù sợ nhưng vẫn phải làm rõ ở đây có chuyện gì xảy ra.
Chương 25: Quá Tàn BạoLỡ như có chuyện gì xảy ra thì còn biết thông báo với Minh Nam Sở họ, nếu như là chuyện gì đó quan trọng mà không kịp phát hiện và thông báo trước thì có thể sẽ hại chết Hàn Tô và Minh Nam Sở.
Sau khi hít sâu một hơi, Tô Thi bắt đầu từ từ đi về hướng có mùi máu tanh toả ra.
Lần này không mất nhiều thời gian nàng đã nhìn thấy được, dưới ánh trăng, thi thể của một vài Hắc Thử và Độc Xà nằm rải rác tứ phía.
Khắp nơi đều là máu thịt be bét.
Nhìn thấy những thứ này, Tô Thi nhăn mày lại và cảm thấy buồn nôn.
Nhưng không dám cử động mạnh.
“Từ những xác chết này có thể thấy được đối phương không hề dùng thuật pháp. Cũng là Binh Giả bát phẩm giống như ta sao?”
Binh Giả bát phẩm mặc dù cũng biết một vài pháp thuật, nhưng đều chẳng có lực sát thương.
Đối phương không dùng thuật pháp, có lẽ thực lực cũng chỉ mạnh hơn nàng một chút.
Đồng phẩm có phân chia mạnh yếu, bất kể là ai, thì có lẽ nàng đều là bên yếu.
Không phải là công pháp của nàng kém, mà là không biết do nàng không biết sử dụng như thế nào.
Cho nên mới không dám có chút buông lỏng nào.
Nàng từng chút từng chút tiến về phía trước, đi tìm tu chân giả đã ra tay.
Chít chít!
Không bao lâu sau Tô Thi đã nghe thấy tiếng Hắc Thử kêu.
Thế nhưng rất nhanh sau đó âm thanh đã biến mất.
Lúc này nàng đi đến trước một sườn dốc.
Nơi này có rất nhiều xác chết của Độc Xà và Hắc Thử.
Khi nàng nhìn xuống phía dưới, đồng tử lập tức co lại.
Ở sườn dốc, có một bóng người, hắn một tay bắt lấy Hắc Thử, một chân giẫm nát Độc Xà..
Lúc này như thể sắp kết liễu Hắc Thử trong tay.
Nàng ngay lập tức lùi lại một bước, nhưng vừa hay lại giẫm phải xác Hắc Thử ở phía sau.
Phụt phụt!
Tiếng động vang lên.
Đối phương đã phát hiện.
Tô Thi trong lòng sợ hãi, lập tức không dám động đậy.
Lúc này, nàng thấy người kia quay người lại liếc nhìn mình.
Trong bóng tối, nàng nhìn thấy trên mặt người đó dính đầy những vết máu, trong mắt hắn như phát ra ánh sáng lấp lánh, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Sau đó nàng nghe thấy đối phương trầm giọng nói:
“Ngươi cũng muốn giết à?”
Nói rồi nàng nhìn thấy đối phương vung tay, ném con Hắc Thử trong tay đến gần nàng.
Phốc!
Con Hắc Thử rơi xuống trước chân nàng, như thể đang muốn nàng giết nó.
Nhìn thấy ánh mắt hung ác của đối phương, Tô Thi cứng người không thể động đậy.
Nỗi sợ hãi trong lòng đang lớn dần.
Người này ở đâu ra vậy?
Những con Hắc Thử và Độc Xà này đều bị hắn bóp chết như vậy ư?
Quá, quá tàn bạo.
…
Chu Tự nhìn đối phương tỏ vẻ không hiểu.
Chuột và Độc Xà trên đường hắn đuổi theo đều có kích thước rất lớn.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như vậy.
Giết như vậy tốn rất nhiều thời gian, may mà giết được nửa chừng bọn nó bắt đầu phản kháng, tất cả đều đuổi theo giết hắn.
Như vậy mới có thể giết hết mấy con chuột và rắn trong thời gian ngắn được.
Đáng tiếc số lượng quá lớn, máu bắn khắp người.
Đúng lúc hắn cảm thấy khóe mắt hơi ngứa thì đột nhiên phát hiện Tô Thi đang ở phía sau mình.
Ánh trăng bị che khuất nhìn không rõ lắm, nhưng chắc là đúng.
Nghĩ đến đối phương muốn đánh dã quái thăng cấp, hắn có lòng tốt ném con chuột sang để giúp nàng thăng cấp.
Còn một con cuối cùng, suýt chút nữa là bị hắn bóp chết rồi.
Có điều nhìn thấy đối phương trì trệ không ra tay, hắn khẽ cau mày lại, lúc nói chuyện không dám cử động mạnh, vết máu dễ chảy vào trong miệng:
“Ngươi không giết à?”
Nói rồi hắn bước tới, định qua đó giẫm chết con chuột kia.
“Đợi, đợi một chút.”
Tô Thi bị dọa cho lập tức nói.
Nàng cảm nhận được đối phương đã không còn kiên nhẫn nữa, nếu như nàng không giết, thì với sự hung tàn của hắn, người bị giết rất có thể là nàng.
Điều này giống như câu hỏi lựa chọn vậy, mà nàng giống với Hắc Thử, chỉ có thể có một người sống.
“Ta, ta giết, giết ngay đây.”
Giọng Tô Thi run lên.
Lúc này nàng giơ linh kiếm trong tay lên, nhắm mắt lại và đâm xuống.
Tròng lòng tràn đầy sự tội lỗi.
Tự muốn giết và bị uy hiếp phải giết là hai tâm lý hoàn toàn khác nhau.
…
Minh Nam Sở và Hàn Tô đuổi theo hai người phía trước, đối phương rất giỏi chạy trốn.
Muốn đuổi kịp hơi phiền phức.
Minh Nam Sở không do dự lấy ra hai cây kiếm nhỏ và ném chúng ra.
Ầm!
Cây kiếm nhỏ trực tiếp phát nổ ở phía trước, khiến cho hai người ở trước mặt không thể không dừng lại.
Như vậy mới kết thúc cuộc truy đuổi.
“Hai vị, bọn ta không có ác ý, chỉ là mong các ngươi đừng để thuộc hạ của mình là Hắc Thử và Độc Xà đến gần thành phố này quá. Điều này đều không có lợi cho chúng ta. Các ngươi không sợ sẽ chọc tới Thánh Tử của các ngươi sao?”
Hàn Tô nâng kính lên và nói.
Hắc Thử xuất hiện sẽ dẫn đến nhiều sự thay đổi.
Họ cũng không thể che giấu.
Nếu như vị Thánh Tử đó trực tiếp trách cứ họ, đến lúc đó Thanh Thành không chứa chấp nổi họ nữa.
Chỉ buộc phải rời đi.
Chương 26: Nguy Rồi“Những linh sủng này thiếu mất linh trí, khó kiểm soát không phải là điều đương nhiên sao? Vả lại…”
Thập Nhị Tịnh Đường, Khương Khâu của Xà Đường nhìn Minh Nam Sở và Hàn Tô cười khẩy:
“Vả lại, Thánh Tử là của Ma Đạo bọn ta, có gì bất lợi với bọn ta chứ? Ta thấy là nguy hiểm với các ngươi ấy chứ?”
“Buồn cười.”
Minh Nam Sở lạnh lùng nói:
“Các ngươi để linh thú của mình đến gần thành p này, không phải là đang khiêu khích quyền uy của Thánh Tử sao? Ai mới là người nguy hiểm hơn, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ sao?”
Họ không muốn ra tay, nhưng nếu cần phải ra tay thì bọn cũng không ngại.
Người của Thập Nhị Tịnh Đường đang làm càn, vị Thánh Tử kia lại không có tin tức gì, lại dám thăm dò như vậy.
Không biết sống chết.
Khương Khâu vốn định tiếp tục nói, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Là cuộc gọi của Bạch Cẩm.
“Hai người các ngươi đã làm gì?”
Là giọng nói có phần tức giận của Bạch Cẩm.
Cuộc gọi như một tia sáng rơi bên cạnh Khương Khâu.
Hắn là một người đàn ông có đôi môi sẫm màu, bên cạnh hắn là một người đàn ông ốm yếu với sắc mặt nhợt nhạt.
“Không làm gì cả.”
Bạch Phong sắc mặt tái nhợt mở miệng nói.
“Không làm gì?” Bạch Cẩm lạnh nhạt nói:
“Ta đã nói với các ngươi rồi, đừng để Hắc Thử và Độc Xà tới gần Thanh Thành, các ngươi nghe không hiểu à?”
“Chỉ tới gần một chút thì có thể thể xảy ra chuyện gì được?”
Khương Khâu có chút không phục.
Trong cuộc gọi Bạch Cẩm tức giận cười khẩy:
“Có thể xảy ra chuyện gì? Các ngươi tự cảm nhận linh sủng của mình đi, rồi sau đó đến nói với ta có thể xảy ra chuyện gì.”
Hai người kinh ngạc, sau đó thử triệu hồi linh sủng.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của hai người liền thay đổi.
Tất cả linh sủng được đem theo đều đã bị tiêu diệt.
Chuyện này, sao có thể?
…
Sau khi biết tình hình, trong lòng Bạch Phong và Khương Khâu đều khiếp sợ.
Tất cả linh sủng được đưa đến đều bị tiêu diệt?
Tuy rằng linh sủng không mạnh, nhưng cũng không dễ dàng bị giết như vậy.
Lúc này mới được bao lâu thời gian, mà đã bị tiêu diệt toàn bộ như vậy?
“Sao có thể? Không thể nào.”
Khương Khâu vẫn không thể tin nổi.
“Không thể nào?”
Bạch Cẩm ở bên phía truyền tin bật cười, giọng cười có chút lạnh lùng:
“Có gì mà không thể nào? Các ngươi vốn không biết mình đã chọc vào ai. Các ngươi chờ chết đi. Đợi hắn tìm được các ngươi, thì nói với hắn không thể nào đi.”
Bạch Cẩm vừa dứt lời, trực tiếp kết thúc truyền tin.
Hào quang biến mất.
Lúc này, Bạch Phong và Khương Khâu đều hoảng loạn.
Họ quay sang nhìn nhau, đều phát hiện vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của đối phương.
Trước đây Bạch Cẩm đã cảnh cáo họ, không được tới gần Thanh Thành, đặc biệt là linh sủng.
Tất nhiên họ không tin, muốn lập công.
Nhưng…Ai có thể ngờ lại gặp phải họa sát thân.
Trốn.
Chưa từng nói ra, họ bắt đầu toàn lực thoát chạy khỏi Thanh Thành.
Đối phương còn chưa phát hiện ra họ, bây giờ bỏ chạy còn có hy vọng.
Chỉ cần không bị tìm được thì sẽ không phải chết ở nơi này.
Trong phút chốc, họ cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian.
Một khi thất bại, điều chào đón họ có thể là một việc đáng sợ.
Thấy họ tháo chạy với vẻ hoảng loạn, Hàn Tô và Minh Nam Sở đều có chút kinh ngạc, họ có thể nghe được lời truyền tin vừa nãy.
Đối phương công khai truyền tin.
“Tất cả chuột đen và rắn độc đều đã chết?”
Hàn Tô có chút khiếp sợ.
Hơn nữa từ lời nói của đối phương có thể biết, có người nhúng tay vào chuyện ở nơi này.
Là loại người vô cùng không dễ chọc vào.
“Nguy rồi.”
Minh Nam Sở quay đầu nhìn về hướng lúc đến đây.
Hàn Tô cũng nhớ ra.
Họ để Tô Thi ở lại đối phó với chuột đen và rắn độc.
Bây giờ chuột đen và rắn độc bị người ta đánh chết, vậy thì Tô Thi...
Lành ít dữ nhiều.
“Đi thôi.”
Minh Nam Sở lập tức chạy trở về.
Hàn Tô cũng đuổi theo.
Họ hô gọi một lúc đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Tiếp đó, lọt vào trong tầm mắt chính là xác chết của chuột đen.
Ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, đám mây trắng vốn che khuất mặt trăng đã trôi đi.
Lúc này Minh Nam Sở nhìn rất rõ ràng, tất cả chuột đen rắn độc bị chết đều không phải chết vì vũ khí sắc bén.
Như giết bằng tay không.
Có chút tàn bạo.
“Ở phía trước.”
Hàn Tô chỉ về phía trước.
Tốc độ của Minh Nam Sở nhanh hơn, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở, hắn đã thấy một bóng hình đứng ở sườn dốc.
Đúng là Tô Thi, trên người không thấy có thương tích, hơi thở bình thường.
Điều khiến hắn bất ngờ là, lúc này Tô Thi đứng với tư thế hai tay chống vào kiếm, nhìn về phía trước, dưới kiếm có một con chuột đen.
Như là giết sạch tất cả tung tích dấu vết của chuột đen.
Việc này không bình thường.
Rất nhanh hắn đến bên cạnh Tô Thi, giọng nói không tính là đột ngột:
“Ngươi đang làm gì?”
Lúc này, Tô Thi mới quay đầu nhìn sang Minh Nam Sở bên cạnh, đôi mắt nàng hơi ướt, cơ thể run run.
Sau đó nàng không còn sức lực ngã ngồi xuống đất.
Chương 27: Ta Vốn Vô DụngNhưng cảm giác không an toàn lắm, nàng bèn ôm chân của Minh Nam Sở bật khóc:
“Hu hu, Minh Nam Sở, vừa nãy ta suýt chết rồi. Làm ta sợ muốn chết.”
“Buông chân của ta ra trước đã.”
Minh Nam Sở tỏ vẻ mặt ghét bỏ.
“Đừng, quá nguy hiểm, ta cảm thấy hắn muốn giết ta.”
Tô Thi ôm chân của Minh Nam Sở khóc lóc đáng thương.
“Ai muốn giết ngươi? Nhìn ngươi như vậy, là ngươi đã giết chuột đen phải không?”
Lúc này Hàn Tô dừng ở bên cạnh Tô Thi.
“Ta cũng không muốn giết, nhưng hắn nói ta muốn giết, ta cũng không dám không giết. Ta không giết chuột đen thì hắn sẽ giết ta.”
Tô Thi lập tức đổi cái chân khác, ôm chân của Hàn Tô:
“Ta thấy hắn rồi, Thanh Thành rất nguy hiểm.”
“Ngươi đã thấy gì? Hơn nữa người mà ngươi nói là ai?”
Minh Nam Sở hỏi.
Tô Thi nói không đầu không đuôi, họ không biết là chuyện gì.
Gần đó không có bất kỳ ai.
Ít nhất họ cũng không phát hiện có người.
“Thánh Tử Ma Đạo, truyền thuyết sai rồi, hắn đâu chỉ khát mau điên cuồng, giết người như dạ, hắn quả thực tàn bạo vô cùng, hung ác đáng sợ. Một ánh mắt đã dọa ta sợ rồi. Giết chuột đen không cần thủ đoạn gì, trực tiếp dùng tay không. Đâu có tu chân giả nào như vậy.”
Tô Thi ôm chân của Hàn Tô đùi.
Nàng bị dọa sợ nghiêm trọng.
“Ngươi thấy khuôn mặt của hắn rồi?”
Minh Nam Sở hỏi.
“Không có, khắp khuôn mặt hắn đầy vết máu, hơn nữa trời lại tối.”
Tô Thi lắc đầu.
“Có cảm nhận được tu vi của hắn không?”
“Không, không cảm nhận đươc gì hết.”
“Có phát hiện đặc điểm rõ ràng gì không?”
“Cũng không có, lúc đó ta luôn cảm thấy mình chết chắc rồi.”
“Sao ngươi không có một chút có ích nào thế?”
“Ta vốn vô dụng mà, cũng không phải ngươi không biết.”
“Vô dụng thì ngươi chạy đến giữa xác chết làm gì? Nộp mạng hả?”
“Chẳng phải là ta lo lắng có thứ gì uy hiếp đến các ngươi sao? Ta muốn làm rõ ràng rồi nói cho các ngươi, ai ngờ lại trực tiếp gặp Thánh Tử Ma Đạo, suýt chút nữa thì chết.”
Hàn Tô dìu Tô Thi đứng lên nói:
“Lần sau gặp phải tình huống này thì trực tiếp chạy xa một chút, sau đó thông báo cho chúng ta cẩn thận một chút là được. Ngươi chạy vào như vậy, cuối cùng muốn thông báo cũng không thông báo được. Chết vô ích. Chắc chắn Thánh Tử Ma Đạo sẽ không bị hấp dẫn bởi dung mạo của ngươi. Còn nữa, bây giờ là buổi tối, khuôn mặt xinh đẹp cũng chưa chắc có thể nhìn rõ.”
Tô Thi:
“...”
“Đi về trước đi.”
Minh Nam Sở nhìn xung quanh nói:
“Xem ra người của Thập Nhị Tịnh Đường cũng có thể đã gặp vị Thánh Tử đó, hơn nữa còn chịu thiệt không nhỏ. Nhưng...”
Hắn nhìn xung quanh, nơi này có quá nhiều xác chết, khó tránh sẽ xảy ra vấn đề.
Cho nên cần phải dọn dẹp một chút.
Đây chính là công trình lớn.
...
Chu Tự tìm con sông, rửa vết máu, sau đó mua một bộ quần áo đá bóng rẻ tiền, nhân tiện thuê nhà nghỉ theo giờ, tắm rửa thay quần áo, cuối cùng mới trở về.
Quần áo cũng bị hắn vứt đi.
Hắn thường xuyên làm thao tác này, trước đây cũng không phải chưa từng nhuốm máu.
Vì để đề phòng quay về gặp phải cha mẹ trở về.
Hắn đều phải tốn mười mấy đồng để tắm rửa vệ sinh.
Quá trình dọn dẹp dã thú cũng phát sinh chi phí mà còn phải tự xử lý, cũng không dễ dàng.
Khoảng mười một rưỡi.
Hắn về đến tiểu khu.
Hắn cũng không để ý lắm đến chuyện vừa xảy ra ở vùng ngoại ô.
Ngược lại là Tô Thi đó, cảm thấy thực sự có hơi kém cỏi.
Xử lý con chuột cũng ngẩn người tại chỗ.
Vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm, lúc đó dã thú còn giãy dụa mấy cái.
Có chút tàn nhẫn.
Hắn đều giết chết luôn bằng một đòn, không ngược đãi bọn chúng.
Rắc…rắc...
Khi đẩy mở cửa, Chu Tự phát hiện trong nhà sáng đèn, một cô gái đáng yêu ngồi trên sofa.
Ánh mắt không thiện cảm lắm.
“Không phải năm rưỡi ngươi tan làm sao?”
Chu Ngưng Nguyệt chất vấn.
“Tăng ca.”
Chu Tự đặt chìa khóa sang một bên, sau đó lấy đồ từ vòng tay ra.
Lúc quay về hắn còn nhân tiện mang về đậu phụ thối.
“Có muốn ăn không?”
Hắn đưa đậu phụ thối cho Chu Ngưng Nguyệt.
“Ngươi không thể mua chút đồ bình thường sao? Nặng mùi như vậy, cha mẹ cũng không mua.”
Chu Ngưng Nguyệt nhận lấy kiểm tra đậu phụ thối, bịt mũi nói.
Chu Tự vốn không để ý tới Nguyệt tỷ, nhưng hắn thấy Nguyệt tỷ mở miệng cảm giác không đúng.
“Nguyệt tỷ, ngươi há mồm ta xem xem.”
Vừa nãy hắn như thấy lỗ hổng.
“Ngươi nói cái này à?”
Chu Ngưng Nguyệt nhe răng, chỉ vào vị trí trống rỗng bên cạnh nói:
“Tám tuổi ngươi không thay răng hả?”
Chu Tự:
“...”
Tám tuổi có thay răng, hai mươi tám tuổi lại thay thì không bình thường rồi.
Nhưng rốt cuộc Nguyệt tỷ hai mươi mấy tuổi hắn còn không biết, tóm lại là khoảng tầm hai mươi hai tuổi trở lên đến ba mươi tuổi trở xuống.
…
“Sao muộn như vậy ngươi mới về? Còn thay quần áo khác?”
Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu ăn đậu phụ thối rồi tiện miệng hỏi.
Nàng ngửi một chút, bịt mũi nhét đậu phụ thối vào miệng.
Nàng vừa nhai vừa chớp mắt.
Cảm giác rất ngon.
Chương 28: Cha Mẹ Biết Không?“Đi hành hiệp trượng nghĩa, quần áo bẩn quá nên trực tiếp vứt luôn, mua một quần áo đá bóng.”
Chu Tự đặt từng chút từng chút đồ vào trong tủ lạnh.
Đặt ngay ngắn từng thứ.
Thuận tiện lấy ra.
Đợi làm xong tất cả, hắn mới đến phòng bếp kiểm tra, không có vấn đề lớn.
Có lẽ Nguyệt tỷ không tự mình xuống bếp.
Dù sao cũng không có đồ ăn.
“Lần sau phải mua chút đồ ăn về.”
Hắn thực sự không thường xuyên nấu ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn tự làm.
Ví dụ ăn xương sườn.
Đúng là cũng có thể mua đồ ăn nhanh bên ngoài, nhưng nói thế nào nhỉ, vừa ít lại cảm thấy toàn là xương, còn vô cùng đắt.
Không bằng tự mua một dẻ sườn về làm.
“Ồ, ngươi đánh thắng hả?”
Chu Ngưng Nguyệt cũng không ngẩng đầu hỏi.
“Hình như ta chưa từng thua.”
Chu Tự suy nghĩ cẩn thận nói.
Đúng là hắn chưa từng thua, tuy rằng gặp phải tình huống khẩn cấp.
Còn trẻ mà, thuận gió thuận nước thì sẽ thành công, sẽ không nhìn rõ năng lực của mình.
Sau đó dùng gần hết ngàn năm công lực, dã thú vẫn còn không ít.
Khiến hắn không thể không tính toán tỉ mỉ, lực kiểm soát trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Đều là bị ép.
“Ngươi lợi hại như vậy cha mẹ biết không?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Không biết.”
Chu Tự trả lời.
“Cũng đúng, họ lo quá nhiều việc rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, sau đó nhớ tới điều gì:
“Đúng rồi, ngày mai bạn của ta đến, không đến ta lo ta đói chết.”
“Ba mẹ đồng ý rồi?”
Chu Tự có chút không dám tin.
“Đồng ý rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
Chu Tự:
“...”
Không hợp lý.
Nhưng hắn cũng không vội, chờ ngày mai rồi tính.
Thật sự không được, thì lại đuổi đi.
Hắn lại không quen với tu chân giả, hơn nữa hắn là Thánh Tử Ma Đạo, người đàn ông giết người như dạ khát máu điên cuồng trong truyền thuyết.
Làm gì cũng hợp tình hợp lý.
Hắn không nói thêm điều gì, cất bước đi về phòng.
“Nhớ đánh răng trước khi ngủ.”
Dặn dò một câu xong, Chu Tự quay về phòng.
Hắn phải tu luyện.
Ban đầu là tu luyện ‘Phá Thiên Ma Thể’, xem xem có phản ứng mới gì.
Đợi khi hắn quan sát Ma Chủng, phát hiện nghịch chuyển đã dừng lại.
Cơ thể thực sự có tăng lên một chút, nhưng không ảnh hưởng lớn đến hắn.
Cơ thể của hắn vốn rất mạnh, hiệu quả không đủ tác dụng cực kỳ bé nhỏ.
Sau đó hắn lại ném chút công lực ngàn năm qua.
Là khối lượng mà lần trước ăn no.
Quả nhiên, sau khi tiếp xúc công lực ngàn năm, phù văn trên Ma Chủng lại chuyển động.
Nhưng không bao lâu, khối lượng trước đó đã bị hấp thụ xong, không được no.
“Dạ dày lớn hơn rồi?”
Trong khi ngạc nhiên, hắn lại ném qua thêm một chút.
Rồi yên lặng nhìn Ma Chủng hấp thụ.
Một hồi lâu sau, Ma Chủng dừng hấp thụ, hình như muốn lùi sang một bên.
Chỉ sợ hắn lại ném đồ qua, ăn không nổi nữa.
Ăn tiếp thì sẽ nôn ra.
“Không nghịch chuyển, xem ra cần tiêu hóa một chút.”
Bình thường tu luyện Phá Thiên Ma Thể cần vận hành công pháp hấp thu linh khí, sau đó phối hợp với huyết khí đan, khiến huyết khí sôi trào để nuôi dưỡng Ma Chủng.
Hắn đã nhảy cóc qua rất nhiều bước, cũng không biết cuối cùng sẽ thế nào.
Nhưng hắn dự định tiếp tục xem xét, xem xem làm thế nào để tăng đến binh giả bậc tám.
Lâm giả bậc chín là nền tảng của tất cả, không có đặc hiệu gì, chỉ có tiến vào binh giả bậc tám mới bắt đầu xuất hiện đặc hiệu.
Hắn không cần nền tảng, chủ yếu là muốn chút đặc hiệu.
Hắn có rất nhiều võ công tuyệt thế, mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu đặc hiệu.
Hơn nữa lần trước nghe Nguyệt tỷ nói, nền tảng binh giả bậc tám đủ tốt thì có thể điều khiển pháp bảo, thực hiện điều khiển kiếm bay lên.
Đương nhiên hắn chuẩn bị sẵn sàng trở nên cường mạnh.
Nghe nói chỉ có thể điều khiển kiếm bay lên trong thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Đẹp trai một lúc cũng là đẹp trai.
Sau khi lật xem ‘Phá Thiên Ma Thể’, Chu Tự phát hiện muốn tăng lên bậc bẩy thành công, chỉ phải nuôi dưỡng Ma Chủng đến trạng thái tốt nhất, sau đó đột phá.
Tuy có giải thích những không chi tiết.
Ví dụ trạng thái tốt nhất là gì vẫn không nói chi tiết.
“Ngày mai hỏi Nguyệt tỷ vậy.”
Làm rõ ràng trạng thái tốt nhất là gì, hắn cũng có thể hiểu được lúc nào mình có thể dùng đặc hiệu.
Sau đó hắn xem ‘Chu Thiên Kinh’, vận hành kinh mạch cần làm quen một chút, làm sai rất dễ tổn thương đến cơ thể.
Xác định một chút, hắn nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng linh khí, đợi khi có đủ linh khí thì có thể vận hành Chu Thiên.
Tu chân như vậy coi như tiến đến cấp bậc thực sự.
Sáng sớm, Chu Tự ngồi khoanh chân dưới đất mở đôi mắt.
Hắn cảm nhận linh khí trong cơ thể, không có chút thay đổi...
Vốn tưởng rằng mình ngưng tụ dòng linh khí đầu tiên một ngày, ít nhiều thiên phú cũng không tồi.
Bây giờ mới phát hiện, hoàn toàn là công lao của Nguyệt tỷ.
Nhưng tuy rằng linh khí không tăng lên, nhưng điều khiển lại trơn tru hơn hôm qua.
Cũng còn được.
Cứ từ từ.
Chương 29: Tìm SáchKhi đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, hắn phát hiện Nguyệt tỷ đã ngủ dậy, đang bày các bức ảnh ra.
Ban đầu chỉ có hai bức ảnh, bây giờ là bốn năm bức, các bức ảnh có thêm đều là ảnh một cô gái.
Có bức ảnh hồi nhỏ, cũng có bức ảnh duyên dáng yêu kiều.
Ánh mắt của hắn đặt vào bức ảnh duyên dáng yêu kiều, đôi mắt như nước mùa thu, đôi lông mày như lông chim, da trắng như tuyết, vòng eo thon nhỏ, răng trắng như ngọc.
“Nguyệt tỷ, đây là ai?”
Chu Tự hỏi theo bản năng.
Người này cũng không hề kém so với mẹ của Nguyệt tỷ, khá giống với Thu Thiển.
“Là ta.”
Chu Ngưng Nguyệt đắc ý nói:
“Đẹp hơn ngươi đấy? Cha mẹ sinh ra ngươi, sinh sai lệch rồi.”
Chu Tự:
“...”
Hắn không kém chút nào đâu có được không.
Hồi đi học hắn cũng nhận được thư tình.
Đến nay cũng không biết là ai viết cho hắn.
Nhưng thấy dáng vẻ móm mém khi nói chuyện của Nguyệt tỷ, hắn cảm thấy thời gian không công bằng, lại đang điêu khắc Nguyệt tỷ chứ không phải đang giết heo.
Cũng không xem cha mẹ hắn bị giết thành cái dạng gì.
Sau đó Chu Tự chuẩn bị bữa sáng cho Nguyệt tỷ, thuận tiện hỏi điều thắc mắc tối hôm qua.
“Phá Thiên Ma Thể tăng lên thế nào?”
Chu Ngưng Nguyệt không nghĩ nhiều, nói thẳng:
“Trạng thái tốt nhất, trực tiếp xem Ma Chủng là được rồi. Bất kể là Phá Thiên Ma Thể hay là Chu Thiên Kinh, đều có chỗ có thể thể hiện trạng thái. Phá Thiên Ma Thể là Ma Chủng, Chu Thiên Kinh là linh khí dạng mây. Nhưng có những ngươi là trừu tượng, có những người có trật tự rõ ràng. Mạnh yếu cũng khác nhau. Cho nên cùng cảnh giới tuy rằng có tiến độ, nhưng thực lực không thể phân chia. Ví dụ như Chu Thiên Kinh của ngươi, kể cả tu đến đỉnh phong binh giả bậc tám, cũng không nhất định là đối thủ của Phá Thiên Ma Thể vừa mới bước vào bậc tám. Phương thức xác định cụ thể, chính là quan sát cẩn thận, sẽ thấy màu sắc ẩn giấu thay đổi, hoặc là danh sách phù văn. Tóm lại quan sát cẩn thận sẽ phát hiện điểm khác nhau, khi sự thay đổi chiếm tất cả, có nghĩa là đạt đến trạng thái tốt nhất. Nhưng chỉ thay đổi bảy tầng, cũng có thể cố gắng tăng lên. Nhưng không dễ dàng thành công. Phá Thiên Ma Thể lại rất dễ dàng thành công, rất ít người đạt đến trạng thái tốt nhất. Dù sao Ma Chủng sẽ đòi hỏi huyết khí, một khi không chịu nổi, sẽ có đả kích rất lớn với tinh thần và cơ thể.”
“Đòi hỏi huyết khí?”
Chu Tự có chút khó hiểu.
Có không?
Sao hắn cảm thấy cho Ma Chủng ăn, nó lại như có vẻ sợ hãi.
Nhưng quan sát cẩn thận thì có thể, đi làm tìm thời gian quan sát một chút.
Như vậy có thể biết được tiến độ.
Tuyệt đối đừng dưỡng!
Sách mới cần tìm đọc, nếu không sẽ bị phê thiếu tiềm lực.
…
Hơn 7 giờ sáng, Chu Tự và Nguyệt tỷ đi ra khỏi tiểu khu.
“Nguyệt tỷ định đi đâu?”
Chu Tự hỏi.
“Đi xung quanh xem thử, làm quen một chút.”
Chu Ngưng Nguyệt trả lời.
Hôm nay nàng mặc áo phông quần bò, trên đầu còn cột hai cái bánh bao, không mang theo túi đeo chéo, chỉ đeo một chiếc ba lô gấu nhỏ.
Túi đeo chéo rất có thể ở bên trong ba lô gấu.
Chu Tự không để ý đến những thứ này, hắn nghĩ tới chuyện trước kia, Nguyệt tỷ hình như bị mù đường thì phải?
“Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Hắn lại bắt đầu hỏi.
Chủ yếu là vì lo lắng Nguyệt tỷ sẽ không tìm được đường về nhà.
Cha mẹ nghĩ thế nào vậy?
Con gái của mình, trong lòng còn không biết rõ sao?
Để Nguyệt tỷ tự nhìn bản đồ tìm đường, còn không bằng trực tiếp sao chép điện thoại của hắn cho Nguyệt tỷ.
“Có vấn đề gì?” Chu Ngưng Nguyệt mặt đầy khó hiểu.
“Nguyệt tỷ có điện thoại không?”
Chu Tự cảm thấy vẫn nên đảm bảo một chút, để tránh tan làm trở về còn phải đi khắp nơi tìm người.
“Có.”
Chu Ngưng Nguyệt lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, Chu Tự tạm biệt Nguyệt tỷ:
“Muốn hỏi đường nhớ gọi cho ta.”
“Tan làm nhớ đem cho ta một phần đậu phụ thối.”
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên nói.
Không phải chê nó nặng mùi sao?
Cuối cùng Chu Tự vẫn gật đầu đồng ý, còn không đi làm thì sẽ đến muộn mất.
Có điều hắn rất tò mò, nếu ngày hôm sau hắn gọi điện cho mẹ rồi nói Nguyệt tỷ mất tích rồi, thì cha mẹ sẽ có biểu cảm gì?
Không thể nói câu đã quen rồi đâu nhỉ?
Nguyệt tỷ là Đấu Giả thất phẩm, quả thực làm quen một chút là được.
Dù sao thì người thiệt chắc chắn là người khác.
Còn về bữa trưa, Chu Tự cũng không quan tâm.
Để Nguyệt tỷ tự mình nghĩ cách, không có cách thì đi tìm cha mẹ.
…
8 giờ hơn, tại thư viện Đông Lâm.
Chu Tự quẹt thẻ xong liền đi tới quầy.
Hắn nhìn thấy ba người Hàn Tô đều đang ở sau quầy, họ đang tìm sách.
Lại tìm sách?
Chu Tự tò mò.
Trí nhớ của họ kém như vậy sao?
“Các ngươi đang tìm sách gì?”
Hắn hỏi thăm.
Sau khi Tô Thi quay đầu lại và thấy đó là Chu Tự, giải thích:
“Cũng không phải là quyển nào cụ thể, chỉ là một vài ghi chép.”
Chu Tự không hiểu.
Chương 30: Không Quan TrọngCó điều hắn phát hiện mắt Tô Thi hình như có quầng thâm, tối qua vào phó bản không thuận lợi sao?
Dã thú bị hắn giết sạch của cũng đâu phải lỗi của hắn, cuối cùng hắn còn để lại một con.
Tận tình tận nghĩa thế còn gì.
“Thuật Pháp Kiến Văn ở chỗ nào đấy?”
Minh Nam Sở trực tiếp hỏi Chu Tự.
Hàn Tô kinh ngạc nhìn Minh Nam Sở.
Mà Chu Tự sau khi nghe thấy Minh Nam Sở hỏi vậy thì đi đến giá sách sát tường bên ngoài quầy, sau đó lấy ra một cuốn sách từ trên tầng cao nhất.
Sau đó đặt sách lên quầy:
“Ở đây.”
Minh Nam Sở nhận lấy cuốn sách và cảm ơn hắn.
“Công Pháp Bàn Điểm thì sao?” Hàn Tô cũng hỏi.
Nàng không hỏi tại sao Thuật Pháp Kiến Văn lại ở bên ngoài, bởi vì tám phần là do Tô Thi xem xong tiện tay vứt ở đấy.
Sau đó thì quên.
Và được người khác tiện tay đặt lại giá sách.
“Tầng trên cùng, ô thứ sáu, chắc là cuốn thứ năm.”
Chu Tự trả lời.
Hàn Tô không đủ cao, cho nên để Minh Nam Sở xem giúp nàng.
Quả nhiên, một cuốn sách có bìa ngoài bí ẩn được lấy xuống.
Nhìn thấy cuốn sách, Hàn Tô liền liếc nhìn sang Chu Tự:
“Ngươi chỉ cần xem qua là nhớ sao?”
Nàng không hỏi sao lại có thể làm được, bởi đây chắc là thiên phú.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy tên sách có hơi kỳ lạ, nên nhân tiện ghi nhớ.”
Chu Tự lắc đầu.
Khi hắn xác định phân loại một số sách thì tiện nhìn thấy những sách này.
Cảm thấy sách nào giống sách của giới tu chân thì sẽ chú ý đến.
Hắn không có khả năng xem qua sẽ nhớ được hết tất cả các cuốn sách đấy.
Có điều trí nhớ tốt hơn những người khác là điều bình thường, dù sao thì công lực ngàn năm vẫn luôn tăng cường cơ thể hắn.
Hắn sẽ không bị ốm và có giác quan nhạy bén.
Cũng chính vì như vậy, việc cho ăn lại của Ma chủng gần như vô dụng.
Tố chất của cơ thể rất mạnh.
Trong đó cũng bao gồm cả trí nhớ.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không phải công lực ngàn năm cũng vẫn là công lực ngàn năm.
Không quan trọng.
Nói tóm lại đọc nhiều sách là được rồi.
Nghĩ kỹ lại thì vẫn nên cảm ơn mẹ hắn, đánh hắn một trận khiến hắn quyết định chịu khó học hành, vì vậy mới bắt đầu mở ra những thiên phú như vậy.
Thành tích cũng tiến bộ ổn định.
Nhược điểm duy nhất có lẽ chính là cha mẹ đã bớt đi lý do đánh hắn, cảm thấy có hơi vắng lặng.
Đương nhiên không nghe lời thì vẫn sẽ bị đánh.
“Các ngươi vào phó bản không được thuận lợi à?” Chu Tự bắt đầu hỏi.
“Không thuận lợi cho lắm.”
Tô Thi dụi dụi mắt nói.
Tối qua nàng phải dọn dẹp thi thể, cả đêm không được ngủ.
Hàn Tô không nói gì, chỉ nhìn sách trong tay.
“Có hai người không chịu phối hợp, tùy ý làm càn, gây ra cho bọn ta không ít phiền phức. Một người là nhím biển một người là bạch quả”
Minh Nam Sở có chút tức giận.
Nếu không phải có hai tên ma tu kia thì hắn đâu đến nỗi bận rộn cả đêm?
“Nhím biển? Bạch quả?”
Tô Thi không hiểu.
Ma tu cũng không phải yêu.
“Có một loại nhím biển gọi là Sa Tệ, các loài của bạch quả chỉ có mình nó, những loài khác đều đã tuyệt chủng, giống như mồ côi.”
Chu Tự ở bên cạnh giúp giải thích.
Tô Thi:
“...”
Xong rồi.
Nàng đến nói chuyện đều nghe không hiểu rồi.
…
Đám người Hàn Tô tìm thêm mấy cuốn sách khác rồi đi vào phòng nghỉ.
Bốn người, thực tế chỉ có mình Chu Tự là cần phải làm việc.
Sau khi đi vào phòng nghỉ, Hàn Tô ngồi ở trong góc nói:
“Cái tên Chu Tự này có chút khác thường.”
“Dù hắn nói mình không hề nhớ được tất cả, nhưng chỉ cần ta hỏi, thì hắn đều có thể trả lời được, về cơ bản đều chính xác, đúng là xuất sắc.”
Minh Nam Sở dựa vào ghế nói.
Từ lần đầu tiên Chu Tự mở miệng chỉ ra vị trí của cuốn sách hắn đã cảm thấy như vậy rồi.
Không phải là Chu Tự đang nói dối, mà có một số người cảm thấy mình không nhớ được bao nhiêu, điều này khác với những người khác nhận biết không nhớ được bao nhiêu.
“Có cơ hội có thể kiểm tra thử xem thiên phú của hắn.”
Hàn Tô nâng kính và nói tiếp:
“Hắn là người bản địa, nếu như không có vấn đề gì còn có thể gia nhập cùng chúng ta, điều này có lợi cho chúng ta. Có người bản địa thì nhiều thứ sẽ thuận tiện hơn.”
“Nếu như hắn có thiên phú rất mạnh thì sao?”
Tô Thi tò mò hỏi.
“Để xem tâm tình hắn ra sao, chúng ta cần sự giúp đỡ chứ không phải phiền phức. Nơi này là địa bàn sống đỉnh cấp của Ma môn, lỡ như gây ra phiền phức vậy thì quả là trí mạng.”
Hàn Tô nói.
“Thực ra, từ phương diện nào đó mà nói, tâm tính của hắn người bình thường không thể có được, còn về tâm hướng thiện hay ác thì tạm thời chưa thể nhìn ra. Cần phải quan sát thêm một thời gian.”
Minh Nam Sở nói.
“Sao lại người bình thường không thể có được?”
Tô Thi lại hỏi.
“Người bình thường nhìn thấy ngươi có đi nổi nữa không?”
Minh Nam Sở nhìn Tô Thi và hỏi.
Chương 31: Ghi Chép Liên Quan Tới Phá Thiên Ma Thể“Dù ta xinh đẹp, nhưng đi không nổi thì quá khoa trương rồi, nhìn thêm vài cái cũng là chuyện bình thường.”
Tô Thi cười nói.
Chỉ chút ưu điểm ấy.
“Chu Tự nhìn thấy ngươi cũng giống như nhìn thấy người bình thường, hoặc là nhìn thấy một người đẹp. Không còn gì khác nữa. Người bình thường có mấy ai có thể làm được? Xem mỹ nhân như đầu lâu.”
Minh Nam Sở nói.
Tô Thi gật đầu, cho nên không phải do nàng không đẹp, mà là tiêu chuẩn của người khác cao…
Vậy không phải là không đủ xinh đẹp sao?
“Tìm cơ hội kiểm tra thiên phú của hắn trước đã, xem xem là có chuyện gì. Sau đó nói tiếp, tính tình thế nào thì cần phải chung sống một thời gian. Bây giờ chúng ta phải xem xem người tối qua có phải là Thánh Tử Ma Đạo không trước đã. Nếu như phải, thì rất có thể chúng ta đã bị để mắt tới. Hoặc có lẽ hắn đang theo dõi chúng ta ở gần đây, một khi chúng ta làm ra chuyện gì trái với thông lệ, cũng sẽ bằng với nguy hiểm đang đến.”
Hàn Tô nhìn sách và nói.
…
Hàn Tô và Minh Nam Sở rất để ý đến sự xuất hiện của Thánh Tử Ma Đạo.
Khi đến Thanh Thành, thực ra họ cũng giống với ma tu, cũng có một chút nghi ngờ về vị Thánh Tử này.
Chỉ là cẩn thận không dám đưa ra kết luận.
Nhưng tối hôm qua Tô Thi đã nhìn thấy hắn, hơn nữa còn bị doạ sợ.
Đặc biệt là cảnh tượng đó, quả thực có hơi hung tàn.
Khiến cho họ cảm thấy, vị Thánh Tử kia rất có thể là danh xứng với thực.
Đương nhiên vẫn có những lo ngại.
Thứ nhất, Tô Thi không đáng tin cậy, khả năng nhận thức của nàng không mạnh, rất dễ xảy ra việc nhận thức sai lệch.
Thứ hai, Hắc Thử và Độc Xà không mạnh đến thế, người đến cũng chưa chắc đã là Thánh Tử Ma Đạo.
Thứ mà bây giờ họ cần phải kiểm tra đương nhiên là ghi chép liên quan tới Phá Thiên Ma Thể.
Tiện thể xác định xem đối phương có phải là Thánh Tử Ma Đạo hay không.
Kết luận là một chuyện, cái chính là lần sau đừng có mà không nhận ra.
Nếu không chuẩn bị tốt, sẽ mất đi cơ hội quyết định, vậy thì càng dễ gây ra phiền phức cho chính họ.
“Có điều gần đây Đại Đế Thần Khuyển tới vùng lân cận, không biết có ai rảnh hơi gây hấn với Thánh Tử Ma Đạo.”
Tô Thi hơi lo lắng về dáng vẻ thất thường của vị Thánh Tử kia:
“Giới tu chân lớn như vậy, kiểu gì cũng có người không có não, cũng không biết mình không có não.”
“Đúng, ngươi không có gì, nhưng mà ngươi biết mình không có gì.”
Minh Nam Sở lùi ghế lại và gác chân lên bàn.
“Ta vẫn có ưu điểm đấy, ta đẹp, kiểu rất đẹp ấy.”
Tô Thi đính chính.
“Những người con trai bình thường ngoài kia đều không thèm liếc nhìn thêm cái nữa.”
Hàn Tô nhắc nhở một câu.
Tô Thi:
“...”
Phụ nữ làm đẹp cho bản thân, không nhìn thì thôi, cũng đâu phải xinh đẹp cho hắn xem.
Sau đó nàng quay đầu lại nhìn Minh Nam Sở:
“Minh Nam Sở, ta có đẹp không?”
“Đẹp.” Minh Nam Sở trả lời mà không thèm ngẩng đầu.
“Ít nhất ngươi cũng phải nhìn ta lấy một cái trước đã chứ.” Tô Thi phàn nàn.
Minh Nam Sở không thèm để ý, chỉ nói chuyện chính:
“Giải quyết từng chuyện từng chuyện một, chuyện của Đại Địa Thần Khuyển có lẽ sẽ muộn một chút, trước tiên phải thử xem Chu Tự có đúng là có thiên phú hay không, thân là người bản địa, hẳn có cơ duyên gặp mặt Đại Địa Thần Khuyển. Còn bây giờ, tra tư liệu trước đi.”
Hàn Tô và Tô Thi không có ý kiến gì.
…
Đường Xuân Cảnh.
Tại ngã tư đường.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bản đồ rồi quay trái quay phải, so sánh với lúc vừa mới xuống đường.
“Không sai, đi về bên trái.”
Sau đó nàng đi về phía bên trái.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại quay trở về ngã tư:
“Đi về bên trái đúng mà.”
Lúc này điện thoại của nàng reo lên.
“Buổi chiều đến đây?” sau khi nhấc máy, Chu Ngưng Nguyệt nói với điện thoại:
“Ta gửi bản đồ cho ngươi, ta vừa mới thử rồi, không có vấn đề gì cả.
Ta không biết đường khi nào hả?
Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Ở chỗ nào?
Nhà ta à.
Không có người ngoài.
Tầng ba, nhà có cửa cũ hơn ấy, cửa ở đối diện là mới.
Tại sao không đổi cái nào dễ thương?
Ta cũng muốn chứ.
Nhưng mà thứ này cần phải có tiền đúng không?
Phía bên kia như im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Lạc đường?”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía ngã tư và nói:
“Không đâu, ta không còn lạc đường nữa rồi.”
Được thôi, ta đợi ngươi tới.”
Sau khi cúp máy, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nhìn bản đồ, rồi sau đó nhìn sang trái:
“Không sai, là bên trái.”
Nàng đeo ba lô gấu nhỏ, tiếp tục xác định đường đi dưới ánh nắng mặt trời.
Không tìm được, có lẽ bản đồ của mẫu thân sai rồi.
…
Thư viện Đông Lâm.
Đến lúc nghỉ ngơi, Chu Tự mới tìm một nơi không có người, xác nhận tiến độ của ma chủng.
Vừa rồi thư viện có mấy người, nếu như xác nhận ở trong đó thì rất dễ bị quấy rối, cũng rất dễ bỏ quên nhiệm vụ.
Dễ mất đi công việc.
Chương 32: Bảy Cái VòngỞ đây dù là địa bàn của đạo tu, nhưng trước mắt không có vấn đề gì.
Có thể tiếp tục làm, dù sao thì công việc này cũng phù hợp với hắn.
Không cần phải làm gì cả, lương cũng không thấp.
Quan trọng là còn trả theo tuần.
Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể trở nên mạnh hơn, còn có công việc nào tốt hơn công việc này không?
Đồng nghiệp vừa xinh đẹp vừa đẹp trai.
Sự bảo thủ và dung tục của những nhân sự trước đây, ở đây đều có.
Đương nhiên phải làm việc chăm chỉ.
Hơn nữa bị sa thải thì đi về sẽ rất mất mặt.
Không đến nỗi bị phát hiện, ma chủng của hắn không có linh khí cho nên không bị nhận ra.
Mà luồng linh khí đầu tiên…
Rất đáng tiếc, không nhập phẩm gần như không thể kiểm tra.
Đến cả tư cách bị đạo tu phát hiện là tu chân giả hắn cũng không có.
Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì hắn nhắm mắt lại, bắt đầu quan sát ma chủng.
Lúc này ma chủng yên tĩnh ở đó, xung quanh có một luồng linh khí.
Linh khí vẫn luôn không tăng, nhưng Chu Tự cũng không để ý.
Mà bắt đầu quan sát kỹ ma chủng.
Nguyệt tỷ nói chỉ cần quan sát kỹ là có thể nhìn thấy.
Sau khi quan sát kĩ quả nhiên hắn đã nhìn thấy những thứ khác thường.
Ở mặt ngoài của ma chủng giống như một cái vòng, nó có màu vàng.
Chiếc vòng này chiếm một vị trí rất nhỏ.
Sau khi đo lường cẩn thận, đại khái là một phần chín.
Nói cách khác, nếu muốn đạt đến trạng thái tốt nhất thì cần phải có 9 cái vòng?
“Nguyệt tỷ cũng đã nói, 7 phần là có thể thăng cấp, thì cũng cần phải có 7 cái vòng.
Ăn no, tiêu hóa, cho ăn lại là có thể xuất hiện một cái vòng?
Có vẻ như là rất dễ.
Cho ăn là chuyện của một đêm, tiêu hoá cũng là chuyện của một hai ngày, cho ăn lại cũng như vậy.
Như vậy thì...hình như cũng phải đợi rất lâu.”
Cho dù 3 ngày được tính là một cái vòng, thì chín ba hai bảy cũng gần một tháng.
Lỡ như hệ tiêu hóa kém hơn thì xác định phải hơn một tháng.
Bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hóa của ma chủng tốt một chút, như vậy mới có thể ăn ngon, có một cơ thể tốt.
Được, tối nay lại nói chuyện tâm tình với ma chủng.
Buổi chiều.
Trước khi tan làm
Tô Thi tới gần Chu Tự và nói:
“Chu Tự, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như ngươi thắng ta sẽ giúp ngươi xin những phúc lợi khác, bét nhất cũng là tiền thưởng. Nhân viên thời vụ không có đâu.”
“Trò chơi gì?”
Chu Tự hỏi.
Nếu như không khó thì đương nhiên không thành vấn đề.
Nếu như khó…
Cũng có thể khắc phục.
Kiếm tiền mà, không sợ khó.
“Cái này.”
Tô Thi lấy ra hai viên đá, một vàng một trắng, sau đó để trước bàn Chu Tự:
“Hai viên đá to bằng nhau, ngươi đoán xem viên nào nặng hơn, đoán đúng thì ngươi sẽ thắng.”
Nói rồi nàng còn lấy cân ra để thể hiện sự chứng thực của mình.
Chu Tự cũng không nghĩ nhiều, hai tay cầm viên đá lên.
Sau đó hắn thử cảm nhận và lấy viên đá màu đỏ đặt lên cân rồi nói:
“Cái này nặng khoảng 3 gram.”
“Thật hay giả vậy?”
Tô Thi có chút khó tin.
Nói ra cái nào nặng là được rồi, còn nói nặng bao nhiêu gam.
Sau đó nàng cân cả hai hòn đá lên, quả thật nặng 3 gram.
Tô Thi:
“...”
Quả nhiên, nàng vẫn là người vô dụng nhất trong tiệm.
Đợi sau khi Chu Tự tan làm, Tô Thi mới ủ rũ quay về phòng nghỉ.
Nàng đưa hai viên đá cho Hàn Tô:
“Được rồi, hắn từng chơi qua rồi.”
“Lại làm sao?”
Hàn Tô tò mò hỏi.
“Ta hỏi hắn cái nào nặng, hắn còn nói cho ta biết là nặng bao nhiêu gam…còn nói đúng nữa.”
Tô Thi thở dài:
“Ta hoàn toàn không thể làm được điều này.”
“Yên tâm đi, những chuyện ngươi làm được, hắn không làm được. Ai cũng đều có ưu điểm của riêng mình.”
Hàn Tô an ủi một câu.
Nàng nghĩ một lúc, Tô Thi ngoài xinh đẹp ra thì không có ưu điểm gì rõ ràng, nên đã bổ sung thêm một câu:
“Không phải ai cũng có thể vô dụng như ngươi.”
Tô Thi:
“...”
Nàng còn có thể làm bình hoa.
Một bình hoa tự mình biết mình.
Còn có chí tiến thủ.
Hàn Tô không hề để ý đến Tô Thi, nàng nhìn hai viên đá, trên viên đá bắt đầu xuất hiện ánh sáng.
Rất yếu ớt.
“Thiên phú có hơi kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt. Rất bình thường. Nhưng cũng tốt, quan sát một chút, có thể để hắn thử tiếp xúc với giới tu chân.”
…
Trên đường mua đậu phụ thối, Chu Tự thuận đường trở về.
Lúc đi đến ngã tư, hắn nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nguyệt tỷ đâu.
“Xem ra là ta đã lo lắng quá mức rồi.”
Nghĩ đến đây, hắn liền đi về hướng hoa viên Phú Quý.
Về đến nhà, hắn liền nhìn thấy Nguyệt tỷ ngồi xổm trên mặt đất vẽ trận pháp của nàng.
Tốt rồi, thực sự ở nhà.
Không đi lạc.
Không đến mức mù đường như hắn nghĩ.
Nghe thấy âm thanh, Chu Ngưng Nguyệt bèn quay đầu lại nhìn Chu Tự và nói:
“Hôm nay tan làm sớm vậy? Ta còn hâm màn thầu đấy.”
Một mình ở nhà đương nhiên là ăn màn thầu rồi.
Chương 33: Thất Bại“Này.”
Chu Tự đưa đậu phụ thối cho Chu Ngưng Nguyệt:
“Màn thầu để ta ăn là được rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy đậu phụ thối rồi ngửi, mặt đầy ghét bỏ, sau đó lại ngồi sang một bên và bắt đầu ăn.
“Màn thầu để ngày mai ăn sáng, ngươi đi nấu cơm đi, đậu phụ thối cũng không thể ăn thay cơm được.”
“...”
Bây giờ Nguyệt tỷ coi mình là chủ nhà hay là khách?
Sau đó hắn đến tủ lạnh xem thử, phát hiện không có đồ ăn.
Quên mua rồi.
Tối nay ăn màn thầu thôi.
Nghĩ tới màn thầu, hắn nhìn thấy nồi màn thầu nóng hổi thì tò mò hỏi:
“Nguyệt tỷ biết tự hấp màn thầu?”
Theo lý thường thì Nguyệt tỷ chắc không biết dùng bếp từ, bếp gas mới phải.
Trong nhận thức của hắn, tu chân giả như Nguyệt tỷ giống với những người sống ở thời cổ đại.
Sao người cổ đại đến hiện đại lại biết dùng những thứ này?
Không khoa học.
“Mẫu thân dạy đấy.”
Giọng của Nguyệt tỷ từ bên ngoài vọng vào.
Như vậy Chu Tự mới gật đầu.
Có điều, Nguyệt tỷ thật sự đã đi tìm cha mẹ.
Quả nhiên dáng người nhỏ nhắn có thể được coi như trẻ con. Hắn thì khác, cao to như thế, muốn xin ít tiền sinh hoạt cũng ngại.
Chủ yếu là muốn xin cũng chưa chắc đã được.
Sẽ còn hỏi về chuyện xem mắt của hắn, thất bại rồi khó mà mở miệng, đến lúc đó lại phải đi xem mắt nữa thì phải làm sao?
Lại thất bại nữa thì?
Khi đó không cần người khác đến điều tra Thánh Tử Ma Đạo nữa, khắp nơi đều sẽ truyền tai nhau tin Thánh Tử Ma Đạo xem mắt thất bại.
Nhân vật phản diện này sẽ không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Không làm thì thôi. Không bằng trở về thừa kế tiệm cơm.
Chỉ là làm đầu bếp không oai bằng làm Thánh Tử.
“À đúng rồi, mẫu thân bảo ta hỏi ngươi, sao ngươi lại không gọi điện thoại cho Thu Thiển? Muốn có tình cảm cần phải liên lạc, không liên lạc với nhau lấy đâu ra tình cảm? Sau này kết hôn rồi cũng khó mà chung sống.”
Chu Ngưng Nguyệt miệng vừa chẹp chẹp ăn miếng đậu phụ thối vừa nói.
Chu Tự nghe thấy vậy thì lấy hai cái màn thầu đi tới cạnh bàn ăn rồi đáp:
“Gọi điện cho Thu Thiển?”
“Đúng rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu trả lời:
“Mẫu thân bảo có gì nói hay không cũng phải nói một hai câu, bên kia còn đang đợi điện thoại của ngươi kìa. Ngươi cứ như vậy không gọi sẽ khiến đối phương cảm nghĩ rằng không ưa Thu Thiển. Nhưng mẫu thân lại nói ngươi thấy Thu Thiển rất xinh đẹp, rất hợp.”
Chu Tự:
“...”
Hắn nói thế khi nào vậy?
Lúc mẹ hỏi hắn hoàn toàn không nói thế, được chứ?
Tuy rằng Thu Thiển quả thực rất đẹp.
“Nhưng mà…”
Chu Tự dừng lại một nhịp:
“Bên kia cũng đâu để lại cho ta phương thức liên hệ.”
“Hả?”
Chu Ngưng Nguyệt chợt ngớ người, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Chu Tự:
“Không có phương thức liên lạc?”
“Ừ.”
Chu Tự ngồi ở bàn ăn, nói đại khái về chuyện xem mắt hôm đó.
“Nàng nói chuyện sơ sơ với ta, rồi sau đó nói có chuyện nên rời đi. Đâu có để lại phương thức liên lạc. Cho nên buổi xem mắt đấy chắc là thất bại rồi, chưa kịp nói với mẹ.”
“Thất bại?”
Chu Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu:
“Sao có thể xem mắt thất bại được? Lần xem mắt này thực ra là để ngươi xem thử có thích hay không, người đồng ý đi xem mắt thì coi như thành công. Ngươi không đồng ý mới là thất bại. Mẹ nói ngươi không từ chối, cho nên buổi xem mắt thành công. Đính hôn luôn rồi. Người trong Ma Đạo đều biết vị hôn thê của Thánh Tử Ma Đạo là Thu Thiển, người được gọi là Thần Nữ Ma Đạo.”
“Hả?”
Lần này đến lượt Chu Tự kinh ngạc.
Không chỉ không thất bại, mà hoá ra còn đính hôn luôn rồi?
Mấy chuyện như đính hôn này đều không cần đến đương sự là hắn sao?
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn đậu phụ thối, vừa mặt tươi cười nhìn Chu Tự nói:
“Có cảm giác gì khi biết mình có vị hôn thê? Mẹ nói ngươi còn không tìm nổi bạn gái.”
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ, mở miệng nói:
“Ta và các hạ, người chó khác đường.”
Cẩu độc thân cũng là chó.
“Bây giờ ta vẫn còn nhỏ, ngươi thấy bé gái tám tuổi nào có bạn trai bao giờ chưa? Đấy là yêu sớm đấy.”
Chu Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Chu Tự không tiếp lời, Nguyệt tỷ có thể lúc này coi mình là khách, lúc kia coi mình là chủ nhà, bây giờ cần làm một đứa trẻ, nàng đương nhiên cũng sẽ không do dự.
“Ngươi nên nói mấy thứ lãng mạn ấy, Thu Thiển cái gì cũng không biết, rất dễ bị ngươi dỗ dành.”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Mấy thứ lãng mạn?”
Chu Tự nghĩ rồi nói:
“Từ đó mưa bụi rơi Thanh Thành, một người cầm ô hai người bước đi?”
Thấy trên mạng đó, lúc đó xem lại nên tiện nhớ được.
“Thật đáng tiếc.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?”
Chu Tự tò mò.
“Đáng tiếc là nói với chị ngươi, không phải nói với vị hôn thê của ngươi.”
Chu Ngưng Nguyệt nghĩ rồi nói:
“Đợi khi nào ngươi kết bạn với Thu Thiển, thì đăng cái này lên vòng bạn bè, chắc chắn có hiệu quả.”
Chương 34: Chủ Động Xuất KíchChu Tự:
“...”
Thôi bỏ đi.
Hắn không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của vòng bạn bè.
Khi còn đi học, hắn cố gắng học võ lâm tuyệt học, lĩnh hội nghĩa lớn của hiệp khách, cho nên…
Có khá rất ít người hiểu hắn, vòng bạn bè vẫn luôn rất yên tĩnh.
Chủ yếu là vì trong danh sách bạn bè chẳng có ai.
Là lỗi của hắn, khi đã lựa chọn con đường khác với số đông.
Nếu như hắn có thể chọn lại, lần này hắn sẽ lựa chọn chặn tất cả bạn bè.
Dù sao thì trong một lần vui vẻ, hắn đã đăng một câu: Đạn Chỉ Thần Công đã đại thành…
Không ai hiểu hắn.
Về đến nhà, ánh mắt cha mẹ nhìn hắn cũng khác hẳn, mẹ mua rất nhiều đồ bổ não, còn nói với hắn không nên học hành quá áp lực. Cha uống ít rượu vào thì nói với hắn, nam tử hán đại trượng phu, ai mà chẳng có tuổi trẻ điên cuồng.
Mới có cấp hai, có đến mức phải vậy không?
Chu Tự đổi sang chủ đề khác:
“Nguyệt tỷ đang vẽ gì đấy?”
Ánh mắt của hắn hướng về trận pháp ở phòng khách, Nguyệt tỷ thường xuyên đi qua đi lại ở vị trí đó.
“Để ngươi dùng lúc tu luyện đấy, gần đây có rất nhiều người muốn mạo hiểm đến dẫn dụ ngươi, ta thấy chúng ta phải chủ động xuất kích. Để bọn chúng truyền bá danh tiếng của ngươi. Để có nhiều biết về sự tàn bạo, khát máu của ngươi hơn. Cụ thể thì đợi bạn ta đến rồi nói tiếp, nhưng phải để ngươi nhập phẩm trước đã.” Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chủ động xuất kích?
Chu Tự nghĩ một hồi, phải đi đánh bọn Minh Nam Sở sao, vậy tiền lương còn không?
Sau đó hắn lại chú ý đến bạn của Nguyệt tỷ:
“Người bạn mà Nguyệt tỷ nói là ai vậy?”
“Chính là người chuyển đến ở cùng, chắc sắp đến rồi!”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
Chu Tự khá khó hiểu, ai lại không có việc gì làm mà gõ cửa nhà hắn?
Cha mẹ trở về rồi ư?
Không đến mức đấy, cũng đâu có chuyện gì, họ trở về làm gì?
“Là bạn của ta, cũng tới lúc đến rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra mở cửa.
Chân của nàng không thể chạm vào mặt đất.
Chiều cao có hơi khiêm tốn.
Bạn của Nguyệt tỷ?
Chu Tự đi theo, hắn phải xem xem rốt cuộc là ai đến, cho dù là nam hay nữ, hắn đều không thể để đối phương ở lại.
Hy vọng đối phương biết điều một chút.
Nhưng khi Nguyệt tỷ mở cửa ra, Chu Tự chợt sững sờ.
Hắn nhất thời giật mình, bởi vì người đứng ở cửa là một cô gái.
Hơn nữa còn là cô gái mà hắn quen biết, chỉ là phong cách trang điểm khác đi một chút.
…
Lúc này, có một cô gái trẻ đang đứng trước cửa.
Tóc đuôi ngựa cột cao, bên trái có hai lọn tóc, một tím một đỏ, má phải dán giấy màu sặc sỡ.
Đôi mắt long lanh và hàm răng trắng bóng, miệng ngậm cây kẹo que, vẻ rất thỏa mãn.
Trang phục cô gái mặc cũng rất đặc biệt, khoác hờ chiếc áo khoác màu đen, bên trong là lót màu hồng phấn.
Bên dưới lớp áo khoác là áo dài tay kẻ xanh tím.
Nàng gác tay trên rương hành lý.
Thu Thiển, là một Thu Thiển hoàn toàn khác với hôm xem mắt.
"Thời thượng quá."
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thu Thiển, Chu Tự vô thức thốt lên.
Ma Đạo Thần Nữ quả không tầm thường.
Chu Ngưng Nguyệt thì chẳng có cảm giác gì, có lẽ nhìn quen rồi.
Còn Thu Thiển vốn đang thỏa mãn ngậm kẹo, nhìn Chu Tự bèn khựng lại.
Nàng lập tức đứng nghiêm chỉnh.
Mặc áo khoác cẩn thận, kéo khóa lên, tiếp đó dùng phép thuật xóa sạch lọn đỏ lọn tím trên tóc, bỏ kẹo que trong miệng ra, xé bỏ lớp giấy dán trên mặt, lớp giấy bị xé vội để lại chút hồng.
Xong xuôi tất cả, Thu Thiển mới nhẹ giọng nói:
"Làm phiền hai vị quá."
Vừa nói nàng vừa nhìn Nguyệt tỷ, nghĩ thầm, làm sao tìm được cái lý do chính đáng đánh cho bả một trận.
"Không phiền, vào đi, nhà ta còn một phòng trống."
Chu Ngưng Nguyệt đứng sang một bên nhường chỗ cho Thu Thiển.
"Nguyệt tỷ không ở một mình sao?"
Thu Thiển bước vào, hỏi nàng.
"Nơi này là Thanh Thành, nhà ta đương nhiên là chỗ ở của Chu Tự, vốn là hai người ở, bây giờ thêm ngươi nữa là ba, cũng không có ai khác."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển:
"..."
Hóa ra không có ai khác là ý này.
Chu Tự cũng nhường sang một bên.
Hắn phát hiện quả thật mình không thể đuổi Thu Thiển đi.
Thất sách rồi.
Có điều hình như Thu Thiển bình thường không an tĩnh thế này.
Cũng phải, vừa gặp đã dội cho người ta cả cốc cà phê, sao có thể thục nữ cho được.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đến phòng."
Chu Ngưng Nguyệt đi trước dẫn đường.
Thu Thiển gật đầu, đi theo sau.
"Đúng rồi, mặt ngươi sao rồi?"
"Ngã một phát, không nghiêm trọng."
"À, bản đồ ta đưa ngươi chuẩn không?"
"Đúng là do Nguyệt tỷ vẽ?"
"Đương nhiên."
Chu Ngưng Nguyệt ngừng một lát rồi nói tiếp:
"Là mẹ ta vẽ."
Thu Thiển:
"..."
Chu Tự nhìn theo các nàng, muốn nói gì đó lại không thể nào nói ra.
Cả hai người hắn đều không thể đuổi đi, một người là tỷ tỷ ruột, một người có vẻ như là vị hôn thê.
Bị cha mẹ ép duyên, tuổi trẻ bồng bột hắn vốn nên phẫn nộ, chống đối, thậm chí bỏ nhà.
Nhưng mà...
Không biết tại sao, lại thấy hơi vui vui.
Sau đó hắn tiếp tục ăn màn thầu của mình, muốn làm đồ ăn nhưng không có gì, chỉ đành hấp tạm mấy cái sủi cảo.
Đơn điệu quá thì chiên mấy cái, chần mấy cái.
Chương 35: Không Ăn Mặc Hở HangMột lát sau, Chu Ngưng Nguyệt đi ra, đậu phụ thối của nàng vẫn chưa giải quyết xong.
"Thu Thiển đến ở được không?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.
"Được thì được, nhưng mà Nguyệt tỷ gọi nàng đến, là mong nàng nấu ăn cho ngươi hả?"
Chu Tự cầm cái màn thầu lên, hỏi nàng.
"Cũng không phải."
Chu Ngưng Nguyệt ăn nốt miếng đậu phụ thối cuối cũng, nói:
"Chủ yếu vì chúng ta là cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt."
"???"
Chu Tự đầy kinh ngạc:
"Chúng ta không phải tỷ đệ sao?"
"Chẳng phải ngươi không tin sao?"
Chu Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Chu Tự không lên tiếng nữa, tìm người nấu cơm cho nàng, chẳng lẽ cũng phải học.
"Ta thu dọn xong rồi."
Thu Thiển từ trong đi ra, ăn mặc rất chỉnh tề.
Chu Ngưng Nguyệt chìa tay về phía Chu Tự:
"Thu Thiển không có chăn, muốn đi mua, ta không có tiền."
"Ta cũng không có."
Chu Tự thẳng thừng từ chối.
Hắn chỉ còn chút tiền cuối cùng, tiền lương thì bốn ngày nữa mới phát.
"500 tệ một đêm là có tiền."
Thu Thiển lầm bầm một câu.
Chu Tự lườm nàng một cái, lấy ra một phần trong số tiền còn lại.
Hai con sâu mọt này.
Cầm tiền, Chu Ngưng Nguyệt bèn dẫn Thu Thiển ra ngoài mua đồ.
"Đúng rồi, nhớ ngồi trên cái trận pháp kia tu luyện, sẽ giúp ngươi dễ hấp thụ linh khí hơn."
Nói xong, cánh cửa đóng sầm lại.
Chu Tự lấy trong tủ lạnh ra mấy quả táo, khoanh chân ngồi vào trong trận pháp.
Nhưng hắn không tu luyện ngay, mà ngồi xem Phá Thiên Ma Thể.
Loại sách này xem nhiều một chút cũng không có gì xấu, lúc tu luyện sẽ không bị quên một vài chi tiết.
Chỉ là...một vài chi tiết trong sách này chẳng có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn, bởi vì căn bản hắn không cần vận công pháp, chỉ cần dùng công lực ngàn năm nuôi dưỡng ma chủng là xong.
Đáng tiếc biện pháp này chỉ có thể dùng với ma chủng, Chu Thiên Kinh thì không được.
Nếu không chẳng tội gì hắn phải ngồi ở đây tu luyện, ảnh hưởng việc đọc sách.
Quan sát một thời gian, hắn phát hiện con đường vận chuyển của Phá Thiên Ma Thể sẽ xuất hiện biến hoá theo sự tăng lên của cảnh giới.
Biến hóa vô cùng lớn.
Mà căn cứ theo ghi chép, chăm sóc cũng có liên quan tới con đường vận chuyển.
Nhưng hắn trực tiếp cho ăn thì sao?
Quả nhiên vẫn khác nhau, cũng may tạm thời không có vấn đề gì.
Hắn cũng không trông cậy dựa vào cái này để trở nên mạnh, có chút hiệu quả là tốt rồi.
Bố mẹ đều nói hắn không có thiên phú, hắn cũng không định đi dọa hai vị lão nhân gia, tùy tiện luyện một chút cũng được.
Kiểm tra ma chủng một lượt, phát hiện vẫn chưa tới lúc nói chuyện, hắn bèn bắt tay vào tu luyện “Chu Thiên Kinh”.
Khi cảm giác linh khí vào trong cơ thể đã nhiều hơn một chút, hắn mới mở mắt ra.
Phòng khách đã mờ sáng, nhìn ra ngoài, dường như mặt trời cũng vừa mới ló ra không bao lâu.
Kinh nghiệm cho hắn biết, đã qua một đêm.
"Mấy giờ rồi?"
Chu Tự định cầm điện thoại lên xem còn bao lâu thì đến giờ đi làm.
"6h53."
Từ phòng bếp truyền đến giọng nói êm tai.
Không phải Nguyệt tỷ.
Quay đầu nhìn lại, là Thu Thiển đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu lam.
Đúng rồi, Thu Thiển giờ đang ở nhà hắn.
Có điều, khiến hắn bất ngờ chính là Thu Thiển đang làm bữa sáng?
"Ngươi biết nấu cơm?"
Chu Tự hỏi.
"Biết một chút."
Thu Thiển đáp.
Chu Tự không hỏi thêm nữa, hóa ra là Nguyệt tỷ được nuông chiều từ bé.
Không biết là cha mẹ chiều hay là ma môn chiều, dù sao cũng là Ma Đạo Thánh Nữ, dù không có cha mẹ ở bên, có lẽ nàng cũng được người chăm sóc.
"Có lẽ là cha mẹ chiều, nhìn thấy người ta chăm con gái, thế mà bọn họ chẳng hâm mộ chút nào. Lúc đó hắn còn tưởng rằng cha mẹ không thích con gái, bây giờ nghĩ lại là hắn ngây thơ, bọn họ sớm đã lén lút có con gái rồi."
Chu Tự thầm thở dài trong lòng.
Lúc nhỏ không được lớn lên cũng tỷ tỷ, cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng mà ngờ Nguyệt tỷ chẳng biết làm cái gì hết, chỉ biết sai sử hắn, hắn lại thấy thật ra khi bé không ở chung với Nguyệt tỷ cũng không tệ.
Rửa mặt xong, Chu Tự an vị trên bàn cơm ăn sáng.
"Nghe Nguyệt tỷ nói, chủ nhật ngươi được nghỉ?"
Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự, hỏi hắn.
"Ừ."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta định chủ nhật đi xử lý người gần đây đến gây sự với ngươi, giúp ngươi chứng thực độ tin cậy của lời đồn."
Thu Thiển ngừng một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng bổ sung thêm:
"Hầu như ta sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, chỉ có Nguyệt tỷ mới mặc váy ngắn chạy khắp nơi."
…
Nghe vậy, Chu Tự hơi kinh ngạc.
Sao câu này nghe có vẻ đầu đuôi không đồng nhất thế nhỉ?
Sẽ không ăn mặc hở hang ra ngoài, là có ý gì?
Tức là ở nhà sẽ mặc ít à, để hắn còn chuẩn bị tâm lý?
Nghĩ đã thấy không thể nào.
Có điều, hắn cũng không cảm thấy Thu Thiển ăn mặc thiếu vải, lần đầu gặp mặt mặc váy cũng rất bình thường, còn hơi bảo thủ.
Lại nhớ tới bộ dạng Thu Thiển hôm qua lúc đến đây.
"Chẳng lẽ nàng đang giải thích?"
Chu Tự hơi bất ngờ.
Ngày hôm qua quả thực Thu Thiển rất phong cách, nhưng mà mặc kín mít, không hở ra chút nào.
Chương 36: Nóng NựcTrời tháng tám, nóng như đổ lửa, mặc áo dài tay lại còn thêm áo khoác, như vậy là quá nhiều.
Nhưng mà nhìn thấy hắn, lại bình thường trở lại rồi.
"Chẳng lẽ nàng sợ ta sẽ hiểu lầm nàng là thiếu nữ bất lương?"
Chẳng phải ma tu vốn là thiếu nữ bất lương sao?
Chu Tự không nghĩ tào lao nữa, người ta đã chuyển đến rồi, muốn hiểu rõ cũng không khó.
Nhưng mà đến chuyện này đối phương cũng giải thích, vậy hắn cũng nên giải thích lại một chút chuyện hiểu lầm hôm đi xem mắt, mặc dù đã giải thích rồi, giải thích lại lần nữa cho chính thức.
Đang định mở miệng, Nguyệt tỷ đột nhiên dụi mắt đi tới, có vẻ còn đang ngái ngủ:
"Vừa nãy ai nhắc gì tới ta đó?"
Chu Tự liếc Nguyệt tỷ, quyết định không để ý, quay sang nói với Thu Thiển:
"Chuyện 500 tệ kia, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Ta hiểu."
Thu Thiển cất giọng nói.
Chu Tự:
"..."
Trông ngươi chẳng giống hiểu chút nào.
Thu Thiển lúc này đang nhíu mày nhìn cháo trứng muối thịt nạc vừa nấu, trong lòng hơi hối hận: Nấu nhiều quá, làm sao ăn hết được? Để ai ăn đây?
Chu Tự đã không có ý định giải thích nữa, hắn quay đầu, vô cùng tò mò nhìn Nguyệt tỷ.
Nguyệt tỷ mặc bộ đồ gấu, trên đầu còn có cái mũ gấu.
"Nguyệt tỷ, ngươi không nóng sao?"
Chu Tự hỏi.
Bộ đồ không mỏng tí nào, phòng ngủ chính lại không có điều hòa.
Lúc trước cha mẹ bảo tiết kiệm tiền, bọn họ ngủ quạt máy cũng được, không nóng.
Khi đó sắp thi đại học, cha mẹ lắp điều hoà cho hắn, nghĩ lại vẫn rưng rưng.
Hắn luôn mong thi thật tốt, kiếm ra tiền chuyện đầu tiên chính là lắp cái điều hoà cho cha mẹ.
Hắn chưa từng quên.
Nhưng bây giờ đã từ bỏ ý định ấy rồi.
Chuyên gia về ma tu còn lắp điều hoà làm gì?
"Không đáng yêu sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái hỏi Chu Tự.
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà nóng chết, chịu sao được?"
Chu Tự nói.
"Vậy mua điều hoà nhé?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Nguyệt tỷ, ăn sáng đi."
Chu Tự cúi đầu ăn cơm không hỏi thêm nữa.
"Nguyệt tỷ là Đấu Giả thất phẩm, trong cơ thể có hàn khí, sẽ không nóng. Mà bộ đồ gấu nhỏ chính là quà cha ngươi mẹ chuẩn bị cho nàng vào lễ trưởng thành, là pháp bảo hiếm có trong tu chân giới, có thể tự giải nhiệt."
Thu Thiển ở bên cạnh giải thích cho hắn.
Nhưng mà nhìn thấy Chu Tự ăn xong, nàng lập tức múc ngay cho hắn một chén lớn.
Chu Tự:
"..."
Bộ đồ gấu thần khí, hắn hiểu, tất cả các thuộc tính đều được gia tăng.
Chỉ là, bữa cơm này có phải quá nhiều rồi hay không?
Hắn không tiện nói ra, Thu Thiển người ta là khách, không thể từ chối quá thẳng thừng.
Nhưng mà...tại sao khách lại thêm cơm cho chủ?
Không nghĩ mấy thứ này nữa, hắn quay sang nhìn Nguyệt tỷ đã an vị trên ghế, phát hiện hình như mình không có lễ trưởng thành.
Bị đối xử khác nhau nhưng mà hắn cũng không để ý, hắn không hứng thú với quà.
"Lễ trưởng thành cái gì?"
Nguyệt tỷ húp cháo, híp mắt lại:
"Ta mới tám tuổi, còn đang tuổi thay răng."
Chu Tự và Thu Thiển đều không để ý tới nàng nữa.
"Đúng rồi, cha mẹ bảo các ngươi cũng gần tuổi nhau, thế ai lớn hơn ai nhỏ hơn?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
Chu Tự nghi hoặc nhìn Thu Thiển, hắn đâu biết Thu Thiển bao nhiêu tuổi đâu, nhưng mà nhìn không lớn lắm, chắc tầm mười chín hai mươi?
"Ta hơn năm..."
"5 tuổi?"
Thu Thiển vừa cất lời, Chu Ngưng Nguyệt đã chấn kinh.
Thu Thiển nhìn Nguyệt tỷ, thầm nghĩ trưa nấu đồ ăn cho Nguyệt tỷ thêm thuốc gì để không bị phát hiện.
"Năm ngày."
Nàng nói ra đáp án.
Chu Tự cũng hơi bất ngờ, không ngờ trong ba người, bản thân lại nhỏ tuổi nhất?
Mặc dù chỉ nhỏ hơn Thu Thiển năm ngày.
Ngừng một chút, hắn mở miệng nói với Thu Thiển:
"Thu tỷ?"
Thu Thiển:
"..."
Nàng nhẹ gật đầu, quyết định tối nay cơm tối cho Chu Tự sẽ thêm chút gia vị, bị chê già rồi.
Nàng lại mỉm cười múc cho Chu Tự thêm một bát cháo.
Chu Tự:
"..."
"Đúng rồi, chủ nhật chúng ta có hành động, ngươi cũng ra ngoài mở mang tầm mắt nhé."
Chu Ngưng Nguyệt cầm thìa húp cháo.
"Các ngươi định làm gì?"
Chu Tự hỏi.
"Rất đơn giản, chủ nhật, lúc người của bọn chúng muốn dụ ngươi ra, ta sẽ đi cùng Thu Thiển, để Thu Thiển giả trang thành ngươi, còn ta âm thầm đi theo, sau đó dạy bọn họ làm người. Đánh một lần bọn chúng sẽ ngoan ngoãn được một thời gian."
Chu Ngưng Nguyệt nói tỉnh bơ.
"Bọn hắn sẽ ra mặt vào chủ nhật?"
Chu Tự cảm thấy bọn chúng sẽ không ngốc ngếch tới vào chủ nhật chứ.
"Không vấn đề gì, trong đám bọn chúng có người của ta, đến lúc đó kích động một chút là xong."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Đánh thắng được?"
Chu Tự hỏi.
"Chuyện nhỏ."
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu đầy tự hào nhìn Chu Tự.
Sự tự tin của Đấu Giả thất phẩm.
Chu Tự không biết Đấu Giả thất phẩm mạnh đến đâu, hắn từng cùng đấu với hai tu chân giả một lần nhưng không biết bọn họ cấp bậc gì.
Có điều Nguyệt tỷ tự tin như vậy, chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Chủ nhật xem thử một chút cũng tốt, xem tu chân giả mạnh tới đâu.
Chương 37: Bát Phẩm"Mấy ngày nay, mỗi ngày ngươi phải ở trong trận pháp tu luyện, hẳn là miễn cưỡng có thể vào cửu phẩm, còn lên bát phẩm thì hơi khó, đến lúc đó ta sẽ đến chỗ cha mẹ lấy vài thứ, để ngươi có thể tăng nhanh tiến độ tranh thủ sang năm lên bát phẩm."
Chu Ngưng Nguyệt vỗ ngực, hào sảng nói.
"Vậy thất phẩm thì sao?"
Chu Tự hỏi.
Sang năm mới lên được bát phẩm, hình như rất chậm, ma chủng của hắn hơn nửa tháng đã bát phẩm rồi thì phải?
Qua tiếp hơn nửa tháng nữa, khả năng có thể lên thất phẩm.
"Thất phẩm? Vậy phải rất lâu."
Chu Ngưng Nguyệt cầm cái thìa không áp lên môi, suy tư rồi nói:
"Nếu như bình thường, ta tám tuổi cửu phẩm, mười ba tuổi bát phẩm, mười năm sau thất phẩm. Cho nên ngươi muốn thất phẩm chắc phải mất bốn năm năm."
"Vậy là Nguyệt tỷ năm nay 23 tuổi?"
Chu Tự hỏi.
"Có khi là 29 tuổi rồi."
Thu Thiển ở bên cạnh nói theo.
"Ta tám tuổi, các ngươi mới là hai mươi mấy tuổi đấy."
Chu Ngưng Nguyệt uốn nắn lại sai lầm của bọn hắn.
"Tu chân giới thì thiên phú kém lại tu luyện càng nhanh sao?"
Chu Tự rất tò mò, Nguyệt tỷ phải mất mười năm, sao hắn lại chỉ có năm sáu năm?
"Không phải, ta lấy tài nguyên đỉnh cấp trong nhà ra cho ngươi tu luyện mới nhanh được như vậy, mà ngươi lại tu Chu Thiên Kinh, Chu Thiên Kinh chính là căn bản của căn bản, dễ dàng nhưng cũng yếu nhất, vậy nên đường mới càng ngắn. Cũng chỉ có thể đi hết hạ tam phẩm. Cho nên sau thất phẩm, ngươi sẽ gặp khó khăn. Còn ta thì khác, Cửu Chuyển Minh Thần Công của ta khó tu cũng mạnh hơn, đường cũng càng xa. Có thể đi thẳng tới cửu chuyển nhất phẩm, càng về sau tốc độ tu luyện càng nhanh lại càng dễ hơn người khác. Thân thể thu nhỏ là có chỗ tốt."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Vậy Thu Thiển tu là cái gì?"
Chu Tự nhìn sang Thu Thiển.
"Công pháp ta tu không phải trên ý tứ bình thường."
Ngừng một chút, nàng nói tiếp:
"Tịnh Linh Thần Khải là tên quyển công pháp nào."
Chu Tự chưa từng nghe qua, cũng không để ý.
Hắn không biết nhiều về tu chân giới.
Có điều lên thất phẩm hình như không dễ dàng gì, nhưng mà nếu là nuôi ma chủng, hắn cảm giác thất phẩm cũng chỉ là chuyện trong một tháng thôi.
Quả nhiên vẫn không đúng sách.
Hi vọng ma chủng đừng có không biết tốt xấu, sau bát phẩm đừng có tự tung tự tác.
…
Định sẵn chủ nhật hành động xong, Chu Tự đứng dậy đi làm.
Trước khi đi hắn uống nốt bát cháo, tiện thể mang bát không đến phòng bếp.
Cảm giác ánh mắt Thu Thiển cứ nhìn chằm chằm vào bát của hắn, không cẩn thận sẽ bị múc thêm vào bát.
Người trong Ma Đạo, quả nhiên khủng bố, lúc ăn cơm cũng vô hình bức ép người ta.
Có điều, hắn rất ngạc nhiên hỏi Nguyệt tỷ chuyện tuần hoàn từ tám đến mười tám tuổi.
Hóa ra trước mười tám tuổi, công pháp không có tác dụng tuần hoàn.
Sau mười tám tuổi, tùy thuộc vào cảnh giới của Nguyệt tỷ mà bắt đầu tuần hoàn.
Khi đó Nguyệt tỷ sắp thất phẩm, cho nên bắt đầu thu nhỏ.
Còn cụ thể hơn thì hắn không hỏi nữa, dù sao gần đây vẫn luôn dừng lại ở tám tuổi.
Có thể là lên đến trung tam phẩm không quá dễ dàng.
Nhưng mà gặp được cơ duyên, muốn lên cũng không khó, ví dụ đại địa Thần Khuyển mà các nàng từng nhắc đến.
Nếu như lần này được cơ duyên, tu vi có thể một ngày tăng lên ngàn dặm.
Chỉ có điều đến đại địa Thần Khuyển cũng có rất nhiều mối nguy hiểm, nếu không may đắc tội, đừng nói được tiến vào cơ duyên chi địa, rất có thể sẽ bị trọng thương.
Gần đây Thu Thiển và Nguyệt tỷ đều bắt hắn phải đối xử với chó tốt một chút.
Chu Tự ra khỏi tiểu khu, đúng lúc này một con chó đang nhìn hắn chằm chằm, như muốn lồng lên cắn.
Đối phương không an phận, Chu Tự trừng nó một cái.
Con chó rùng mình, ư ử một tiếng, cụp đuôi chạy trốn.
Chu Tự nhún vai, hắn cũng đâu phải ác ma chuyên ngược đãi chó, tại sao cứ một mực nhắc nhở hắn phải đối xử tốt với chó một chút?
Chẳng lẽ...là loại chó độc thân như Nguyệt tỷ?
...
Thư viện Đông Lâm.
Cất kỹ thẻ đi làm, Chu Tự mới đi đến quầy hàng đọc sách.
Hôm nay không thấy ba người kia, không biết có tới hay không.
Ba vị đó là chủ của cái thư viện này, chỉ có hắn mới là nhân viên.
Hi vọng cuối tháng ba vị chủ tiệm có thể cho hắn thêm chút tiền thưởng.
Trò chơi hôm qua hắn thắng, vậy nên có chút mong đợi.
Vừa ngồi xuống, đã thấy một phụ nữ trung niên đi vào.
"Dì Trình ạ."
Chu Tự cất tiếng chào bà.
Lần trước, may mà có dì Trình mới không có tổn thất gì nặng nề, lần này lại gặp, tất nhiên phải chào hỏi một tiếng.
Vẻ mặt dì Trình không thay đổi nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.
Khu vực làm việc của những người khác ở bên trong.
"Dì Trình quả là một người nghiêm túc."
Nhìn dì Trình không nói không cười, trong lòng Chu Tự thầm ngậm ngùi, sau đó bắt đầu đọc sách.
Không có gì để tiêu hao, hắn chỉ xem vài mẩu truyện ngắn giết thời gian.
Nếu không phải sợ quá đột ngột, hắn rất muốn xem những sách liên quan tới tu chân giới.