Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ (Bản Dịch Full)

Chương 66 - Chương 1179: Đến Rồi

Chương 1179: Đến Rồi

Thanh Thủy Tiên Tử có hơi cảm khái thốt lên:

"Ta chỉ muốn tìm một người hết lòng hết dạ đối xử tốt với ta, ta sẽ không bao giờ thay đổi cách nghĩ của mình đâu. Ta cảm thấy như thế cũng rất tốt, các ngươi có thấy vậy không?"

"Ta cũng thấy như vậy Thu Thiển gật đầu rồi nói tiếp:

"Hơn nữa ta đã tìm được rồi.

"Chính là người vừa rồi đấy à?"

Thanh Thủy Tiên Tử nói mà có chút hâm mộ.

Thu Thiển cười rồi gật đầu.

"Nhìn dáng vẻ của các ngươi, tới đây chơi à?"

Thanh Thủy Tiên Tử tò mò.

"Không phải"

Thu Thiển nhìn theo bóng lưng của Chu Tự rồi đáp:

"Bọn ta tới đây để nhìn hắn đăng đỉnh, rồi theo hắn lấy đủ ba ngàn đại đạo.

"Hả?"

Thanh Thủy Tiên Tử có chút thắc mắc:

"Không phải chuyện đăng đỉnh chỉ là đùa cho vui thôi sao?"

Chu Ngưng Nguyệt ăn quả bất tử rồi nói:

"Cứ theo dõi là biết mà, chúng ta không nói đùa đâu"

Thanh Thủy Tiên Tử kinh ngạc, nhưng bây giờ ánh mắt của nàng đã dính chặt vào loại quả trên tay của Chu Ngưng Nguyệt.

Trái cây này có chút không tầm thường.

Sau đó nàng chụp nó lại, gửi cho đồng môn để người kia tìm hiểu giúp mình.

Lúc này, một số trưởng lão của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đều tới khu vực gần Kiếm Chủng.

Bọn hắn tới đây vì Đạo Tử và Thánh Tử.

Việc Đạo Tử và Thánh Tử tới đây không hề gây nên bất cứ sóng gió gì, dường như không có ai nhận ra bọn hắn.

"Không ai nhận ra Đạo Tử thì ta còn hiểu được, nhưng vì sao lại không có bất cứ ai nhận ra Thánh Tử chứ?"

Cố Nhạn đứng trên ngọn núi nói với vẻ mặt tò mò.

"Nếu như không phải từng gặp trong thành Thâm Uyên thì sư muội có nhận ra được Thánh Tử không?"

Hạ Vũ Trúc hỏi.

"Điều này...

Cố Nhạn suy nghĩ một lát, nàng phát hiện bản thân đúng là chưa từng nhìn thấy chân dung của Thánh Tử thông qua những con đường khác.

"Không chỉ vì Thánh Tử Ma Đạo rất ít xuất hiện, mà còn vì các truyền thuyết của hắn cứ như ánh sáng của Đạo Tử vậy, độ nhận biết rất cao. Nhưng lần này bọn hắn tới lại chẳng nói chẳng rằng, như những người bình thường tới đây thử sức mà thôi. Cũng chẳng còn độ nhận biết gì nữa cả. Không có khí tràng đặc biệt, người bên ngoài cũng sẽ cho rằng bọn hắn chỉ là những người bình thường giống mình mà thôi"

Hạ Vũ Trúc giải thích cho sư muội.

Cố Nhạn gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Cũng giống như việc các nàng thu liễm khí tức, rồi ép tu vi của mình xuống, khí chất cũng thay đổi, rất ít khi có người nhận ra.

Thánh Tử và Đạo Tử lúc này cũng làm vậy.

Mặc dù hình dáng của bọn hắn không thay đổi, nhưng khí chất biến hóa sẽ khiến cho người khác cảm thấy bọn hắn chỉ là người bình thường trong vô thức.

"Dường như tới bây giờ Đạo Tử cũng không có tiến triển gì, có phải là quá chậm rồi không?"

Cố Nhạn mở miệng hỏi.

Không chỉ mình nàng thấy chậm. Có không ít người tới đây vì Đạo Tử, nhưng lại phát hiện hắn đang không ngừng bị người khác vượt qua.

Nếu là trước đây thì chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

"Thôi vậy, lão phu không xem nữa Một vị trưởng lão đã quay người rời đi.

Hắn càng xem càng cảm thấy tức giận.

Hận không thể tự mình xuống dưới đó đi giúp Đạo Tử.

"Cứ xem tiếp đi, lỡ đâu mọi chuyện sau này mới bùng phát thì sao?"

Một phụ nhân nói.

"Kiếm Chủng thì lấy đâu ra sau này mới bùng phát chứ?"

Lại thêm một người thở dài, sau đó cũng quay người rời đi.

"Có biến chuyển gì mới thì thông báo cho ta, nếu đứng đây nhìn tiếp thì huyết áp của ta sẽ tăng cao lắm Còn có người nói thêm.

"Thánh Tử Ma Đạo cũng sắp lên rồi, ta cảm thấy bọn hắn không chạm mặt nhau đâu, khả năng cao chỉ im lặng lướt qua mà thôi"

Một vị tiên tử cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Các ngươi cứ đi đi, ta ở đây xem tiếp"

Một vị trưởng lão khá trẻ tuổi cất lời.

Hai người Hạ Vũ Trúc nhìn các vị tiền bối rời đi. Mặc dù cả hai cũng cảm thấy rất thất vọng nhưng vẫn quyết định tiếp tục theo dõi.

"Thánh Tử Ma Đạo sắp lên rồi"

Trưởng lão khá trẻ tuổi kia nói.

Lúc này Chu Tự và Mạc Vấn đã đi lên phía trên.

Bước chân của Chu Tự vẫn rất ổn định, nhưng Mạc Vấn bên cạnh thì lại khác hoàn toàn.

"Mệt quá, bây giờ chúng ta đã đi tới đâu rồi?"

Cả người Mạc Vấn ướt sũng mồ hôi, hắn thở gấp mấy hơi rồi hỏi.

"Có lẽ đã qua một phần mười rồi"

Chu Tự quay đầu nhìn về phía sau rồi đáp.

Bây giờ đã không thấy được bóng dáng mấy người Chu Ngưng Nguyệt nữa rồi.

"Một...

một phần mười ư?"

Mạc Vấn có chút tuyệt vọng.

Đại đạo như thanh thiên, ta độc bất đắc xuất.

Xem ra mình không còn hi vọng gì với kiếm tu nữa rồi.

Lúc này, hắn nhìn về phía Chu Tự với ánh mắt khó hiểu:

"Đạo hữu không mệt à?"

"Ta vẫn ổn"

Chu Tự không dám trực tiếp nói rằng mình chẳng có cảm giác gì.

Dường như Kiếm Chủng chẳng hề cho hắn chút áp chế nào.

"Vậy chúng ta đi tiếp nhé?"

Mạc Vấn hỏi thăm.

"Được thôi"Chu Tự gật đầu.

Mạc Vấn nhìn thấy vẻ mặt ung dung thoải mái của Chu Tự thì tính hơn thua trong người cũng bị khơi dậy.

Sau đó hắn bắt đầu bộc phát tu vi rồi đi về phía trên.

Chỉ là chưa được mấy phút, Mạc Vấn đã gập eo thở hổn hển.

Không được rồi, hắn không đi được nữa.

Chu Tự nở nụ cười nhìn về phía trước mà nói:

"Đến rồi"

1073 chữ

Chương 1180: Dị Biến

"Cái gì đến rồi cơ?"

Mạc Vấn tò mò hỏi.

Khi hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện phía trước có một vị nam tử tóc ngắn đang đứng, như là đang chờ ai đó.

"Đại ca tới sớm đấy, ta cho rằng sẽ trễ hơn một chút Lý Lạc Thư nhìn qua Chu Tự rồi cười nói.

Mạc Vấn tò mò, hóa ra là tìm được bằng hữu.

"Hôm nay ta dậy khá sớm.

Chu Tự gật đầu đáp.

"Hai người quen biết nhau à?"

Mạc Vấn tò mò hỏi thăm.

"Ừm, bọn ta định cùng nhau đăng đỉnh Kiếm Chủng"

Lý Lạc Thư cười gật đầu.

Mạc Vấn nhìn ngọn núi chẳng hề gần hơn được chút nào kia, hắn bất đắc dĩ nói:

"Muốn lên đó cũng không dễ đâu"

"Mạc đạo hữu có muốn đi tiếp không?" Chu Tự hỏi.

"Không được rồi, các ngươi đi tiếp đi"

Mạc Vấn lắc đầu.

"Vậy bọn ta đi trước đây.

Chu Tự đi tới bên cạnh Lý Lạc Thư, sau đó hai người tiếp tục cất bước về phía trước.

Con đường đăng đỉnh vô cùng khó khăn, nhưng Mạc Vấn lại thấy bọn hắn nhàn nhã như đi dạo.

Trong lúc nhất thời Mạc Vấn có chút nghi ngờ, mình và bọn hắn có phải đang leo cùng một ngọn núi không.

"Nghe bọn hắn nói trước đây đại ca đi tới đâu cũng quang mang vạn trượng? Đó là sao vậy?"

Chu Tự hỏi.

"Chính là ngoại phóng kiếm ý, giống như quang mang. Nhưng sau này thì ta không làm được nữa"

Lý Lạc Thư giải thích.

Chu Tự gật đầu, hắn có chút hâm mộ.

Đặc hiệu lợi hại tốt thật.

"Đại ca có nhiều thời gian không?"

Lý Lạc Thư hỏi Chu Tự.

"Không nhiều lắm, ngày mai ta phải đi làm"

Chu Tự trả lời.

"Ngày mai à? Vậy thì mau đăng đỉnh thôi, nếu không sẽ chẳng đủ thời gian để ngộ đạo"

Lý Lạc Thư nhắc nhở.

"Vậy tăng tốc nhé?"

Chu Tự thử hỏi.

"Tăng lên bao nhiêu là phù hợp?"

Lý Lạc Thư hỏi ngược lại hắn.

"Tăng từ từ nhỉ?"

"Được thôi"

Trong lúc nhất thời, Chu Tự bắt đầu tăng tốc, Lý Lạc Thư đuổi theo hắn.

Không bao lâu sau, Chu Tự lại tiếp tục tăng tốc.

Lý Lạc Thư vẫn có thể bám theo.

Sau đó Chu Tự di chuyển bộ pháp, Táp Đạp Như Lưu Tinh.

Ầm ầm!

Tiếng xé gió vang lên.

Lý Lạc Thư nói một tiếng bội phục, rồi cũng phá không mà bay lên như một thanh kiếm.

Bởi vì bọn hắn phá không mà đi, nên gió lốc đã bắt đầu nổi lên ở bốn phía, áp lực vô hình đánh thẳng lên đỉnh núi, toàn bộ Kiếm Chủng đột nhiên chấn động.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt có vô số áp lực hội tụ lại, trấn áp toàn bộ Kiếm Chủng.

Ngay sau đó kiếm ý của Kiếm Chủng phóng cao tận trời.

Kiếm ý hội tụ, hóa thành hai đạo kiếm quang giáng thẳng từ trên không trung xuống.

Như muốn áp chế người đang xung kích lên đỉnh.

Kiếm Chủng gầm vang, kiếm ý ngập trời.

Trong lúc nhất thời mây gió biến ảo, một vòng xoáy to lớn xuất hiện.

Kiếm ý ngưng thực hóa kiếm, hai thanh kiếm cùng tồn tại giáng xuống với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Biến cố bất thình lình khiến những người đang ở trên Kiếm Chủng vô cùng kinh ngạc.

Họ cảm thấy đại địa xuất hiện chấn động, tuyệt sát đang giáng từ trên trời xuống.

Ai nấy đều cảm nhận được áp lực lớn lao.

Cứ như bị đè ép trấn áp.

Những người càng gần với đỉnh thì cảm nhận Chu Ngưng Nguyệt càng rõ hơn.

Kiếm Chủng sao vậy?

Đây là thắc mắc của rất nhiều người.

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển liếc nhìn nhau, các nàng đã đoán trước được rằng Chu Tự và đại ca của hắn chắc chắn sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như thế.

Các nàng cảm giác như cả ngọn núi đều bị trấn áp, sự công kích đến từ không trung vô cùng cường đại, khiến người khác chùn bước.

"Công kích mạnh thật, dù là ta cũng không thể nào ngăn cản.

Thanh Thủy Tiên Tử rung động không thôi.

Khí tức cường đại này khiến cho tất cả mọi người đều không thể tiến thêm bước nữa.

Không chỉ những người trong Kiếm Chủng cảm thấy khiếp sợ, mà những người vây xem cũng có cảm giác như vậy.

Kiếm khí vừa xuất hiện đã trực tiếp đẩy lùi họ ra phía xa.

Lạc trưởng lão nhìn sự thay đổi lớn lao của Kiếm Chủng mà có chút khó thể nào tưởng tượng.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Kiếm Chủng xảy ra dị tượng mãnh liệt đến vậy.

Cứ như là muốn dùng hết sức để trấn áp.

Hoàn toàn không hề có ý thăm dò.

Có chuyện gì vậy?

"Là thứ gì khiến cho Kiếm Chủng nổi lên dị tượng thế này?"

Một số trưởng lão vội vàng hỏi.

"Ta nhập môn muộn, trước đây có từng xuất hiện chuyện như thế này không?"

"Không hề, ta dám chắc chắn rằng chuyện này chưa từng xảy ra"

Lúc này mấy người Hạ Vũ Trúc nhìn lên không trung rồi cũng sững sờ ngay tại chỗ, tại sao Kiếm Chủng lại đột nhiên xuất hiện chuyện này chứ?

Hạ Thiên Khuyết vượt qua không gian, tự mình giáng lâm. Hắn nhìn Kiếm Chủng bằng đôi mắt nóng bỏng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ trước đây bản thân đăng đỉnh cũng không hề dẫn đến Kiếm Chủng phản ứng lớn như vậy. Uy thế này nhìn thì có vẻ như thật sự là trấn áp, nhưng thật ra cũng là một loại thử thách.

"Rốt cuộc là ai có thể khiến Kiếm Chủng xảy ra dị tượng như thế này? Tương lai của kiếm đạo, hay là vạn cổ thiên kiêu?"

Hạ Thiên Khuyết có hơi kích động.

Hắn vốn cho rằng có người đăng đỉnh được đã là rất khó lường, nhưng không ngờ rằng lại tạo nên biến hóa lớn như thế này.

"Không thấy Đạo Tử đâu nữa rồi"

Đột nhiên Cố Nhạn nói.

1078 chữ

Chương 1181: Thiên Kiếm

Lúc này Hạ Vũ Trúc mới phát hiện, hai người đang đồng hành phía dưới kia chẳng biết đã biến đâu mất rồi.

Nhưng bây giờ là lúc chú ý tới Đạo Tử ư?

Không, có người muốn đăng đỉnh!

"Người đăng đỉnh đâu rồi? Vì sao ta tìm không thấy?"

Người xung quanh nhìn Kiếm Chủng, thắc mắc mà thốt lên.

"Đã tiến vào lãnh vực kiếm rồi, rất khó để theo dõi, phải chờ tới lúc xông ra lãnh vực mới được. Lúc đầu ta hao tốn mất bảy ngày, người này có vẻ không tầm thường, có khi chỉ cần một hai ngày là có thể xuất hiện.

Hạ Thiên Khuyết vừa dứt lời đã nghe một tiếng răng rắc vang lên.

Dường như không gian Kiếm Chủng vừa xuất hiện một khe hở.

Ngay sau đó lại có một tiếng động vang lên, hai thân ảnh hóa thành quang mang phóng thẳng lên đỉnh núi.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, trấn áp không gian tứ phương, phá vỡ tất cả chướng ngại.

Mạnh như vũ bão, không thể nào ngăn cản.

Quang mang chiếu sáng đại địa.

"Sao lại nhanh như thế chứ, lại còn là hai người?"

Hạ Thiên Khuyết có chút khó mà tin được, lúc này hai thanh kiếm trên không trung phát ra quang huy lóa mắt, dường như muốn trấn áp hai thân ảnh đang xông lên kia.

Cố Nhạn ngẩng đầu nhìn lên không trung với ánh mắt không thể nào tin được, nàng nói:

"Các người nhìn hình dạng của họ xem, đây chẳng phải là Thánh Tử và Đạo Tử sao?"

Nàng vừa dứt lời, những người xung quanh bắt đầu xác định hình dạng của hai người.

"Đúng là Đạo Tử"

Lạc trưởng lão ngạc nhiên thốt lên:

"Không phải hắn tốn cả một đêm mới đi được một phần mười sao? Sao đột nhiên lại nhanh như vậy chứ?"

"Hắn tăng tốc từ khi nào vậy?"

Hạ Thiên Khuyết hỏi ngay lập tức.

Cố Nhạn là người nhìn rõ nhất, nàng trả lời:

"Sau khi hắn gặp được Thánh Tử thì bắt đầu tăng tốc, hai người họ sóng vai nhau đi, rồi lại biến đi đâu mất"

Hạ Vũ Trúc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó:

"Đạo Tử đang chờ Thánh Tử ư?"

"Họ đang tranh đấu?"

Hạ Thiên Khuyết có chút khó hiểu.

"Không phải mọi người đều nói Đạo Tử đang xuống dốc sao? Vì sao hắn có thể đăng đỉnh với tốc độ như thế này chứ?"

Có người khó hiểu thốt lên.

"Không hay rồi, bọn họ sắp gặp phải Thiên Kiếm rồi"

Một vị tiên tử hoảng sợ:

"Vậy mà họ lại chẳng hề có chút phòng bị, sắp gặp phải trấn áp rồi đây"

Những người khác cũng vô cùng hoảng hốt.

Bọn họ cảm thấy hai người quá tự cao.

Lúc này, những người khác cũng nhìn thấy hai bóng người kia.

Mạc Vấn thấy rất rõ ràng, hắn đứng im tại chỗ, bên tai văng vẳng những gì Chu Tự từng nói.

Bây giờ bụi bay, ánh sáng phát ra chiếu xuyên ngàn vạn núi xanh.

"Hóa ra chỉ có mình ta đang khoác lác, hắn thật sự rất lợi hại"

"Không có gì nghi ngờ nữa, hắn tên là Chu Tự, chắc chắn không phải trùng tên trùng họ với Thánh Tử Ma Đạo, mà hắn chính là Thánh Tử Ma Đạo"

Mạc Vấn cảm thấy thế giới này đang đùa bỡn mình.

Lần này hắn đã chứng kiến cái gì gọi là thiên chi kiêu tử.

Hơn nữa người đứng cạnh Chu Tự kia cũng như vậy.

Hắn nhớ rất rõ bóng lưng đó.

Dù bây giờ đã không còn quang mang như trước đây, nhưng Mạc Vấn không thể nào quên được.

Kiếm Thư, Đạo Tử Đạo Tông Thiên Vân.

"Bắt đầu đăng đỉnh rồi"

Chu Ngưng Nguyệt đứng phía dưới cũng không khỏi cảm khái.

Dù hai người đó, một người chuunibyou, một người biến thái. Nhưng không thể thừa nhận rằng người trong tu chân giới đều phải ngước nhìn họ.

Thanh Thủy Tiên Tử sững sờ ngay tại chỗ.

Thật sự không phải là đang nói đùa sao?

Thu Thiển nhíu mày:

"Họ cứ xông lên như thế à? Không hề đề phòng chút nào cả ư?

"Có gì để đề phòng chứ, ngươi còn không hiểu chắc?"

Chu Ngưng Nguyệt cắn quả bất tử rồi nói.

Thu Thiển:

"..."

Chu Tự thật không thể tưởng tượng nổi.

Vậy mà hôm nay hắn còn lo lắng mình không thể nào đăng đỉnh.

Lúc này có rất nhiều người đang quan sát, kiếm ý ở ngay phía trước họ, nếu tiếp tục tiến lên thì chắc chắn sẽ đụng phải.

Vậy nhưng hai người đều chẳng hề đề phòng, cứ như là không nhận ra vậy.

Có không ít người cảm thấy hai người chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng rất nhanh sau đó họ đã phát hiện bản thân sai rồi.

Tốc độ của hai người càng ngày càng nhanh, vô số tiểu kiếm hình thành từ kiếm ý bắt đầu công kích.

Kiếm chạm vào người họ, không ngừng vỡ vụn, thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn dù chỉ là một chút.

Không sợ hãi.

"Khí thế thật đáng sợ, nhưng Thiên Kiếm cũng không phải chỉ có những kiếm ý này. Nếu tiếp tục đi lên như thế thì khó có thể chịu đựng được"

Trưởng lão Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông bắt đầu lo lắng.

Hạ Thiên Khuyết nhìn hai người, hắn không nói gì cả. Bởi tới tận hôm nay hắn mới hiểu được sự chênh lệch giữa mình và hai người này.

Lúc trước hắn đăng đỉnh khó khăn cỡ nào.

Hôm nay họ tiến thẳng không lùi, mạnh như vũ bão.

"Đến rồi"

Cố Nhạn kích động thốt lên.

Tất cả mọi người đều chăm chú, như là đang chờ đợi kết quả.

Thiên Kiếm giáng lâm, dường như hai bóng người kia cũng đã nhận ra nguy hiểm.

Họ vươn tay ra, nhưng dù là thi triển thuật pháp hay thủ đoạn khác cũng đã không kịp nữa rồi.

Thiên Kiếm đã gần trong gang tấc.

Răng rắc.

Trước mặt tất cả mọi người, Chu Tự vươn tay ra bắt lấy thanh kiếm trước mặt, sau đó bóp chặt.

Rắc!

Thiên Kiếm vỡ vụn rồi tan rã.

1120 chữ

Chương 1182: Tốn Kha Khá Thời Gian

Sau đó phiêu tán như bột phấn.

Mà Lý Lạc Thư dùng hai ngón tay điểm vào mũi nhọn của kiếm.

Ầm!

Một tiếng động giòn giã vang lên, thân kiếm vỡ vụn, hóa thành bụi phấn.

Trước mặt họ, mọi chướng ngại vật đều chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.

Lúc này, bọn người Hạ Thiên Khuyết nhìn Chu Tự và Lý Lạc Thư đi tới đỉnh Kiếm Chủng.

Gió thổi lướt qua thân thể cả hai, khiến vạt áo hai người bay phấp phới.

Bình tĩnh mà lạnh nhạt, dường như đối với họ thì việc đăng đỉnh chỉ là bình thường mà thôi.

Mà đám người Hạ Thiên Khuyết đã ngây ngẩn cả người.

Một tay phá thiên kiếm, búng tay thành mây khói.

"Sao có thể như thế được?"

Hạ Vũ Trúc vô cùng rung động.

Sao lại có người đăng đỉnh nhanh như thế chứ?

Không chỉ nàng mà những trưởng lão khác cũng có cảm xúc tương tự.

Trong nhận thức của họ, chưa từng có ai đăng đỉnh Kiếm Chủng như thế này.

"Có lẽ...đây chính là thiên kiêu"

Hạ Thiên Khuyết đột nhiên cười nói:

"Quả nhiên kiếm đạo không hề giống như những gì chúng ta học, nó vốn nên cường thế như kia"

Lúc này họ đều đưa mắt dõi theo hai người trên đỉnh, không biết họ muốn làm gì.

Lúc này họ nghe được cuộc đối thoại của hai người.

"Kiếm Chủng này khá lợi hại đấy, ngốn nhiều thời gian của chúng ta như thế cơ mà"

Chu Tự nói mà có chút bội phục.

"Ừm, đúng là rất lợi hại. Trên đường đi ta cũng cảm nhận được kiếm ý, tiền bối Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông quả là đáng giá khâm phục"

Lý Lạc Thư cũng gật đầu.

"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu ngộ đạo?"

"Có lẽ ta có thể đốn ngộ ở đây, ta đã bị nhốt quá lâu rồi"

"Ta cũng thế."

Hai người nói rồi ngồi xem bằng xuống, bắt đầu tham ngộ kiếm đạo.

Mà phía dưới nghe cuộc đối thoại của họ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Nhất là những trưởng lão của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Họ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Khá lợi hại, ngốn nhiều thời gian của họ như thế ư?

Quả nhiên, trước mặt cường giả thì ai nấy đều bình đẳng.

"Đi gọi những người vừa rời đi tới đây, nói cho họ biết rằng đã có người đăng đỉnh"

Lạc trưởng lão nói.

Rất nhanh những người kia đã bay tới.

"Ai đăng đỉnh thế?"

"Ngươi tự nhìn đi Chỉ liếc mắt qua những người kia đã ngây ngẩn cả người.

"Đạo Tử ư? Không phải hắn đang kẹt ở một phần mười quãng đường sao? Đột nhiên lại đăng đỉnh thế này?"

"Ha ha, người ta đùa ngươi thôi, tới lúc rồi thì lại dùng hai ngón tay phá Thiên Kiếm, đăng đỉnh Kiếm Chủng, tỏa sáng đại địa. Ngươi quá tầm thường, không hiểu được cái gì là thiên kiêu "Không thể nào, cho dù nhanh cũng không thể nhanh như thế được."

"Bỏ lỡ rồi thì không quay lại được đâu, cả đời này ngươi cũng sẽ không chứng kiến được cảnh tượng tuyệt thế như lúc nãy. Ta cảm thấy cho dù mấy ngàn năm sau cũng khó có được lần thứ hai"

Trong lúc nhất thời, những người kia đều vô cùng đau lòng.

Đừng nói nữa.

"Xem tình hình tiếp theo đi, lỡ đâu lại giống trước đây thì sao. Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy hắn có thể dẫn dắt kiếm đạo đi tới đỉnh phong thì quang mang lại vụt tắt?"

"Cũng đúng, cứ xem tiếp đi, lỡ đâu có biến hóa gì khác. Nhưng ngộ đạo cần bao lâu chứ?"

"Không biết nữa, có lẽ sẽ rất lâu. Tu vi của hắn là Nguyên Linh tứ phẩm, nếu thật sự lĩnh ngộ thì có thể xung kích thượng tam phẩm. Thượng tam phẩm đó, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ"

Đám người kinh ngạc không thôi.

Hạ Thiên Khuyết thở dài một hơi, thượng tam phẩm đúng là khó lường.

"Đúng rồi, các ngươi không nhìn Thánh Tử Ma Đạo sao? Hắn cũng đăng đỉnh, hơn nữa tốc độ cũng tương đương"

"Chuyện này...ta không hiểu mấy về Thánh Tử Ma Đạo"

Đúng thế, họ gần như là chưa từng gặp Thánh Tử Ma Đạo.

Chỉ là nghe nói thiên phú của đối phương rất cao, thực lực khó lường.

Lần trước có người nói là Trận Linh ngũ phẩm, sau đó lại có người nói là Nguyên Linh tứ phẩm.

Nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ mới Giai Linh lục phẩm.

Mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng họ cứ cảm thấy chưa đủ loá mắt.

"Ngộ đạo chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian"

Hạ Thiên Khuyết nói xong lại bổ sung một câu:

"Nhưng họ có chút khác biệt, có lẽ sẽ nhanh thôi"

Trước đây hắn nói quá chắc chắn, bị mất mặt, bây giờ phải nói nước đôi.

Ít nhất sẽ không mất mặt.

Ầm ầm!

Đột nhiên chân trời truyền tới tiếng rền vang.

Điều này khiến không ít người chú ý tới.

"Xem ra thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều"

Hạ Thiên Khuyết bất đắc dĩ nói.

Hắn còn tưởng có thể yên ổn một khoảng thời gian, nào ngờ đối phương lại không thể chờ đợi được nữa.

"Thần Vũ Khí và Thần Trật Tự ư? Đúng lúc để ta xem thần minh lợi hại cỡ nào"

Lúc này Lạc trưởng lão nhìn một số người bên cạnh rồi nói:

"Đưa đệ tử vào Kiếm Chủng cả đi"

Kiếm Chủng là con đường cuối cùng của họ. Nếu Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông thật sự không địch lại được, Kiếm Chủng sẽ mở truyền tống trận, đưa tất cả mọi người đi.

"Các ngươi ở lại tông môn, mở đại trận ra. Ta sẽ đi chăm sóc mấy tên thần minh này"

Hạ Thiên Khuyết bước một bước rồi phóng thẳng vào không trung.

Hạ Vũ Trúc nhìn phụ thân, vốn nàng còn định nói thêm gì đó, cuối cùng lại không thể thốt nên lời.

Lúc này nàng không thể làm rối loạn mạch suy nghĩ của phụ thân, nên làm gì thì làm đó thôi.

Không thể tạo cho phụ thân quá nhiều áp lực. "Sẽ không sao đâu sư tỷ"

Cố Nhạn an ủi.

"Ùm."

Hạ Vũ Trúc gật đầu.

TIÊN ĐẠO QUỶ DỊ (BẢN DỊCH): Hài hước, xuyên giữa hiện đại và tiên hiệp, kinh dị....1114 chữ

Chương 1183: Chưa Đủ

Lúc này tất cả trưởng lão đã không ai nói gì. Họ có chút lo lắng, có lẽ cũng rất e ngại.

Cái danh thần minh để người ta rất bất an.

Nhưng cho dù có sợ hãi thì sao chứ?

Tu chân thuận theo thiên đạo, lại từ đó tạo nên một con đường thuộc về mình.

Nhưng thần minh không phải thiên đạo, họ cũng không cho tu chân giả đạo thuộc về chính họ được.

Nếu đạo khác biệt không thể nào cùng đi, vậy thì xem ai mạnh hơn là được.

Phía chân trời.

Một bóng người nhìn về không gian vặn vẹo phía trước rồi nói:

"Thần Trật Tự chấp chưởng trật tự, đúng là khó lường, chẳng trách có thể thần giáng"

Lúc này, một bàn tay nhô ra từ trong hư không:

"Đã là thần minh thì có mấy ai tầm thường chứ? Không phải Vũ Thần cũng như thế đấy sao?" "Thế à?"

Vũ Thần nhìn quang thủ rồi nói:

"Đến cùng mục đích của ngươi là gì?"

"Ta u?"

Thân ảnh phía trên quang thủ cười rồi nói:

"Ta thật sự muốn hợp tác với Vũ Thần, nhưng mục đích không thể cho ngươi biết được. Nhưng ta có thể tiết lộ đôi chút. Ta làm mọi thứ cũng vì chư thần hồi quy, cũng là thăm dò tu chân giới"

"Thăm dò tu chân giới ư? Vậy vì sao ngươi còn sống?"

Vũ Thần hỏi.

"Vì ta khá là cẩn thận Quang thủ cười đáp.

"Cẩn thận à?"

Võ Thần nhìn bóng người trong vùng không gian vặn vẹo rồi nói:

"Vậy ta cẩn thận không?"

"Đã rất cẩn thận, nhưng vẫn chưa đủ"

Quang thủ nói rõ hơn:

"Nếu là ta, ta sẽ không xung đột với người tu chân giới vào thời điểm này, lại còn là tông môn tu chân cường thế "Vậy ngươi đúng là rất cẩn thận Vũ Thần nhìn về phía Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông rồi nói:

"Trước đây ta từng thua nhân loại, ta không cam lòng, sao có thể thua một cách đơn giản như vậy chứ. Lần này ta tấn công thêm một lần nữa, họ có bản lĩnh thì đánh thắng ta đường đường chính chính đi. Không thắng được ta thì đó chính là mệnh của bọn họ. Nếu thắng ta thì đó chính là mệnh của ta"

"Dường như Vũ Thần thích hợp làm Thần Vận Mệnh hơn nhỉ"

Quang thủ trêu ghẹo.

"Có phải là ngươi định làm chuyện gì đó lúc ta ra tay không?"

Vũ Thần lạnh giọng hỏi.

"Cũng không phải ta, mà là tại nơi chư thần đang ở có người muốn thăm dò tu chân giới, xác định xem nên trở về như thế nào"

Quang thủ lại không hề giấu diếm.

Vũ Thần không nói thêm gì, hắn quay đầu nhìn về bóng người phía trước.

Một lúc sau, không gian ổn định lại, một bóng người hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt họ.

"Xem ra Thần Giáng đã thành công"

Lúc này người mặc áo giáp màu đen vừa đến kia nhìn Vũ Thần rồi nói:

"Đã lâu không gặp"

"Đúng là đã lâu không gặp, nhưng ta cảm thấy ngươi không mạnh như lúc trước nữa rồi. Mặc dù lúc trước ngươi không quái dị như thế"

Vũ Thần nói.

"Ta còn kém Vũ Thần nhiều"

Thần Trật Tự cười nói, sau đó hắn nhìn về phía Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông:

"Mục tiêu của Vũ Thần nằm ở phía đó à? Không biết có gặp phải tu chân giới vây công hay không. Đúng lúc thử thăm dò ranh giới cuối cùng của họ"

"Vậy ta chúc hai vị mã đáo thành công"

Quang thủ nói rất chân thành.

"Ngươi không đi à?"

Vũ Thần tò mò hỏi.

"Ta cẩn thận"

Quang thủ đáp rồi biến mất trong hư không.

Vũ Thần cũng không thèm để ý, hắn nhìn về phía trước rồi bước ra một bước:

"Đi thôi, lần này ta phải rửa nhục"

Hai người Chu Tự và Lý Lạc Thư lâm vào tu luyện.

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển thì ngồi ở bên cạnh bắt đầu nghỉ ngơi.

Thuận tiện lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước ra, bắt đầu ăn.

"Nguyệt tỷ, ngươi mang theo nhiều đồ thế ăn có hết không?"

Thu Thiển hỏi.

"Ăn không hết thì mang về ăn tiếp"

Chu Ngưng Nguyệt tùy tiện đáp.

Thu Thiển:

"Các ngươi tới đây làm gì vậy?"

Vẻ mặt Thanh Thủy Tiên Tử vô cùng thắc mắc.

Có người đăng đỉnh Kiếm Chủng, kiếm ý xung quanh vô cùng sinh động.

Bây giờ là lúc dễ đạt được cơ duyên tại đây nhất.

Nhưng hai người này hết lần này tới lần khác không hề làm gì, cứ thế ngồi một bên ăn uống.

"Ngộ đạo xong rất dễ tấn thăng, ta không thể ngộ nữa rồi"

Chu Ngưng Nguyệt nói rất nghiêm túc.

Bây giờ nàng còn đang áp chế tu vi, nếu ngộ thêm thứ gì đó, lỡ đâu thúc đẩy thêm một bước, nàng sẽ tấn thăng Nguyên Linh tứ phẩm.

Đến lúc đó lại mắc kẹt mấy chục năm.

Cứ yên ổn ở tu vi hiện tại mấy chục năm đã, rồi hãy tấn thăng.

"Không muốn tấn thăng ư?"

Thanh Thủy Tiên Tử tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Nàng bế quan quá lâu nên thế đạo thay đổi rồi sao?

Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ nên làm sao để trì hoãn tấn thăng?

Chẳng trách nàng thường xuyên nghe một số sư muội nói thế giới đã thay đổi.

Không hay xuất quan, rất dễ không theo kịp sự thay đổi của thời đại.

Bây giờ nàng nghĩ lại, cũng có đôi phần đúng đắn.

Thu Thiển cũng không hề hứng thú với mấy chuyện này.

Công pháp tu luyện của nàng có mối liên quan nhất định với thần lực, hơn nữa rất ít khi dùng kiếm.

Đương nhiên không cần tìm kiếm cơ duyên ở đây.

Nhất là trước đây nàng đã tìm được đủ cơ duyên rồi, không cần thiết phải tham lam.

Đương nhiên Thu Thiển khác với Chu Ngưng Nguyệt, Nguyệt tỷ thăng cấp quá nhanh, còn Thu Thiển là muốn thăng cũng không thăng được.

Có đôi khi nàng cũng không thể hiểu được Nguyệt tỷ, tại sao lại tấn thăng nữa rồi.

Thu Thiển vẫn luôn rất cố gắng, tốc độ tu luyện cũng được xem là nhanh, vậy mà không thể nào vượt qua được một người vẫn luôn hết ăn rồi ngủ như Nguyệt tỷ.

1098 chữ

Chương 1184: Mạnh Lắm À?

Ầm ầm!

Đột nhiên chân trời truyền đến tiếng rền vang.

Chu Ngưng Nguyệt quay đầu lại nhìn, dường như bên kia có thứ gì đó vừa xuất hiện.

"Thần Vũ Khí?

Nàng kinh ngạc thốt lên:

"Không ngờ rằng lại tới nhanh như thế, không cho Chu Tự và đại ca hắn chút thời gian nào"

"Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông có ngăn cản được không?"

Thu Thiển hỏi.

"Không biết, nhưng họ đã tìm được đường lui, Kiếm Chủng này chính là đường lui. Họ đã đặt một trận pháp truyền tống ở đây, nếu thật sự không địch lại được thì chắc sẽ đưa tất cả mọi người đi"

Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ rồi đứng lên nói:

"Thu Thiển, chúng ta đi xung quanh xem trận pháp đi "Được"

Thu Thiển gật đầu.

Nguyệt tỷ muốn làm gì cũng đều có kế hoạch của riêng mình, trừ chuyện ăn ra.

"Các ngươi định đi đâu vậy?"

Thanh Thủy Tiên Tử tò mò hỏi.

"Đi xung quanh dạo xem, thỉnh thoảng có thể thay đổi thứ gì đó"

Chu Ngưng Nguyệt thuận miệng đáp.

Thanh Thủy Tiên Tử nhìn về phía chân trời, cảm giác có một lực lượng cường đại nào đó đang tồn tại.

"Có lẽ lát nữa sẽ gặp phải nguy hiểm, các ngươi vẫn muốn đi lung tung à?"

Thanh Thủy Tiên Tử hỏi lại.

"Không sao, nếu gặp nguy hiểm thì ta có thể tìm người tới cứu ta"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Thanh Thủy Tiên Tử nghi ngờ, nàng cảm thấy nếu lực lượng kia thật sự hướng về phía này thì người bình thường không thể nào cứu được.

Rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể đi theo.

"Các ngươi định đi đâu vậy?"

"Đi xem xung quanh, lỡ đâu gặp được cái gì thú vị thì có thể thêm vào một chút"

Chu Ngưng Nguyệt ăn bánh, tùy tiện đáp.

Thanh Thủy không thể nào hiểu được.

Lúc này điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.

"Sư tỷ chụp được nó ở đâu vậy?"

Sư muội trả lời nàng.

"Kiếm Chủng đó, vừa rồi ta gặp được một tiểu nữ hài, có tìm được quả mà nàng ăn là gì không?"

Thanh Thủy Tiên Tử hỏi.

"Sư tỷ, ngươi có thể chụp rõ hơn một chút được không?"

Sư muội của nàng hỏi lại ngay lập tức.

"Bây giờ nàng không ăn quả đó"

"Không phải, ý ta là ngươi có thể chụp tiểu nữ hài kia rõ một chút được không, tấm ảnh vừa rồi không nhìn rõ mặt"

Thanh Thủy Tiên Tử hoang mang.

Sao lại phải xem người?

Nàng chỉ muốn biết quả là gì thôi mà.

"Sư tỷ đừng lề mề nữa, nhanh lên"

Chẳng còn cách nào khác, Thanh Thủy Tiên Tử chỉ đành chụp Chu Ngưng Nguyệt.

Sau khi gửi đi, đối phương lại trả lời bằng một sticker hoảng sợ.

"Sao thế?"

Thanh Thủy Tiên Tử thắc mắc.

"Sư tỷ không đắc tội nàng chứ?"

Đối phương hỏi.

"Sao vậy? Hợp Hoan Tông chúng ta không đắc tội nổi sao?"

Thanh Thủy Tiên Tử có chút buồn cười.

Nàng cũng biết rất rõ thực lực của Hợp Hoan Tông, trong tu chân giới có rất ít thế lực mà họ không đắc tội nổi.

Dù Hợp Hoan Tông thường xuyên bị người khác xem thường, nhưng chỉ là vấn đề thanh danh mà thôi. Chứ không phải xem thường thực lực của họ.

Chẳng qua tác phong của Hợp Hoan Tông thật sự có vấn đề, khiến nàng muốn tìm phu quân theo cách bình thường cũng khá phiền phức.

Hơn nữa đoạn thời gian trước mọi người còn không được phép ra ngoài.

Thanh Thủy Tiên Tử lắc đầu, sau đó xem điện thoại.

Phát hiện đối phương chỉ gửi lại vài chữ:

"Không thể trêu vào"

"Vì sao?"

Thanh Thủy Tiên Tử lại càng nghi ngờ hơn.

"Vì trước mặt ngươi không phải là người bình thường, mà là Thánh Nữ Ma Đạo, toàn bộ địa giới Ma Đạo không có một ai có thể gây bất lợi cho nàng. Ngươi gọi tông chủ tới, hoặc là lỗi sư phụ tới thì họ cũng không dám đụng vào tiểu nữ hài này dù chỉ là một ngón tay. Tu chân giới có một quy luật bất thành văn, đồng lứa với Thánh Tử Ma Đạo thì có thể xuất thủ, trấn áp hay bắt nạt đều được. Nhưng đừng bao giờ đụng vào Thánh Nữ Ma Đạo. Nếu không Hợp Hoan Tông rất có thể biến mất. Để ta ví von cho sư tỷ dễ hiểu. Chẳng phải tông môn chúng ta có một sư thúc tổ rất lợi hại về trận pháp ư? Mà lúc trước Thánh Nữ Ma Đạo muốn tấn thăng Trận Linh ngũ phẩm, nàng muốn xem trận pháp. Sau đó một trong tứ hộ pháp của Ma Môn là Thanh Long đích thân đến Hợp Hoan Tông, sau đó kéo sư thúc tổ đang bế quan ra ngoài. Sư thúc tổ không dám nói gì, may mà đối phương còn chỉ bảo một hai, khiến sư thúc tổ nhận được lợi ích to lớn nên mới buông tha cho sư thúc tổ. Nếu sư thúc tổ không đạt được lợi gì qua bài học đó, người ta còn không chịu đi, toàn bộ Hợp Hoan Tông đều bị trấn áp. Ai nấy đều cầu khẩn đối phương mau đi đi. Sư thúc tổ lĩnh ngộ ra được, chúng ta cảm động suýt khóc Thanh Thủy Tiên Tử có chút khó mà tin được.

Khoa trương thế à?

Còn nữa, người trước mặt này là Thánh Nữ Ma Đạo, vậy vị vừa đăng đỉnh kia là...

Thánh Tử Ma Đạo?

Sao nàng vừa ra khỏi cửa lại gặp được đại nhân vật như vậy chứ?

Lúc này điện thoại di động của nàng lại vang lên.

"Đúng rồi, ta tra ra được, trái cây kia có lẽ là quả của thần thụ "Nhưng dường như nàng có rất nhiều "Chuyện thường thôi, sư tỷ đừng nổi ý đồ xấu gì nhé"

"...Thánh Tử Ma Đạo mạnh lắm à?"

"Rất mạnh, nhưng thực lực cụ thể thì không ai biết. Có người nói hắn là Trận Linh ngũ phẩm, có người nói là Nguyên Linh tứ phẩm, có người nói là Đạo Ý tam phẩm Thanh Thủy Tiên Tử gật đầu, nói cách khác cho dù là Thánh Tử Ma Đạo cũng không thể nào ngăn cản được chuyện nơi đây.

1119 chữ

Chương 1185: Buông Kiếm, Tha Mạng

Dù sao dưới ánh mắt của nàng, lực lượng nơi chân trời kia không phải là thứ tam phẩm gì đó có thể đối kháng.

Thậm chí Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông còn đang chuẩn bị đường lui, điều này cũng nói lên sự cường đại của đối thủ.

Thanh Thủy Tiên Tử thở dài một hơi, nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Chỉ là tiếp tục đi theo Thánh Nữ Ma Đạo, lúc đầu nàng lo hai người này sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ là tò mò Thánh Nữ có gì hơn người.

Trên không trung, Hạ Thiên Khuyết đứng thẳng.

Sau lưng hắn là Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, lúc này đại trận đã mở ra.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với cường địch.

"Quả nhiên là hai người, trông gà hóa cuốc.

Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều là pháp bảo, hơn nữa còn rất mạnh.

Hắn đã nghe nói tới quyền hành thần minh từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ gặp qua.

Hôm nay chạm mặt, quả nhiên không tầm thường.

Nó khác hoàn toàn với đạo của tu chân giới, nhưng lại là trăm sông đổ về một biển.

Lúc này, dù đối phương còn chưa tới nhưng xung quanh đây đã tràn ngập quyền hành của đối phương.

Hạ Thiên Khuyết vung tay lên, kiếm ý ngập trời, sau đó trấn áp tứ phương.

Quyền hành bị chém đứt.

Cỏ cây trở về trạng thái bình tường.

"Mạnh hơn ta dự đoán"

Có tiếng nói truyền từ chân trời đến.

Chớp mắt sau, hai bóng người xuất hiện.

Chính là Vũ Thần và Thần Trật Tự, một kẻ sắc mặt lạnh lẽo, một kẻ áo giáp chỉnh tề.

Hai người bọn họ đi tới trước mặt Hạ Thiên Khuyết, khuếch tán khí tức để trấn áp.

Hạ Thiên Khuyết cũng không khách sáo, khí thế dũng mãnh, kiếm ý ngập tràn.

Hắn chặn đứng lực lượng quyền hành của hai vị cường giả trong chớp mắt.

"Thần Vũ Khí? Thần Trật Tự? Người của thời đại thần minh lại dám làm càn trong thời đại tu chân giới, các ngươi to gan thật đấy"

Hạ Thiên Khuyết nói với giọng điệu lạnh lùng"

"Chuyện này không liên quan tới can đảm, mà là thực lực"

Vũ Thần nhìn thoáng qua nam tử trung niên trước mặt rồi nói:

"Thực lực của các hạ không yếu, cho dù ở thời đại thần minh thì ngươi cũng không cam chịu núp trong nơi hẻo lánh. Chẳng phải vậy sao? Trên bản chất thì chúng ta không khác nhau đâu"

Hạ Thiên Khuyết cười đáp:

"Cũng đúng, vậy các ngươi xông lên cùng lúc hay lần lượt đây?"

Đối phương rất mạnh, cũng chiếm ưu thế về nhân số, nhưng hắn không sợ.

Hắn có thể đi được tới vị trí ngày hôm nay, đương nhiên có tín nhiệm của mình.

Không chiến há có thể bại?

Vũ Thần nhìn Hạ Thiên Khuyết, sau đó có một âm thanh to lớn vang lên:

"Lần này ta tới là muốn chấp chưởng tất cả kiếm của tông môn các ngươi. Những kẻ để kiếm lại có thể quay người rời đi"

Tiếng nói này có lực xuyên thấu rất lớn, có thể truyền tới tai tất cả mọi người.

Hạ Thiên Khuyết đứng im tại chỗ, không để ý tới những chuyện khác.

Mà Vũ Thần và Thần Trật Tự cũng đang chờ.

Chờ có người bỏ kiếm rời đi.

Nhưng họ chờ lúc lâu, cả Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đều không phát ra tiếng động nào. Không có ai quăng kiếm rời đi.

Không chỉ như thế, thậm chí còn có kiếm ý nhen nhóm, chiến ý bắt đầu thiêu đốt.

Lúc này, Lạc trưởng lão bước lên trước, hắn đứng ở vòng ngoài cùng của trận pháp, giọng nói vang vọng khắp tám phía:

"Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông há có thể không đánh mà nhận thua chứ?"

Giờ khắc này chiến ý của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đã bộc phát.

Họ chưa từng nói gì, nhưng lại chủ động khiêu chiến. Kiếm còn thì người còn, cho dù kiếm có gãy thì họ cũng có thể giết địch.

"Khí thế rất mạnh, đáng tiếc phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân mà thôi"

Thần Trật Tự bước lên trước, đi về phía Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông. Mặc dù hắn chỉ là Thần Giang, nhưng thực lực cũng vượt qua phẩm cấp.

Dựa vào tính cách cao ngạo của Vũ Thần thì họ không thể nào liên thủ được, vậy thì chia nhau ra mà xử lý đi.

"Đánh bại ta rồi còn giết ta, các ngươi phải sống, nếu không sẽ phải tiếp nhận thẩm phán của ta"

Vũ Thần cười nói:

"Tín niệm của các ngươi khiến ta rất hưng phấn, chấp chưởng vũ khí của các ngươi mới có thể khiến ta trở thành Vũ Thần chân chính. Mới có thể khiến ta dung nạp càng nhiều quyền hành. Hôm nay các ngươi sẽ trở thành đá đệm chân cho ta!"

Vũ Thần còn chưa dứt lời đã bước ra ngoài, dường như tất cả mọi thứ trong trời đất này đã trở thành vũ khí trong tay hắn.

Cỏ cây, mây mưa đều vậy.

Mà tất cả mọi thứ đều chỉ mũi kiếm về phía Hạ Thiên Khuyết.

"Cường giả nhân loại, để ta xem kiếm của ngươi có chịu khuất phục ta hay không"

Ầm!

Lực lượng quyền hành chấn động, bao phủ lấy Hạ Thiên Khuyết.

Lúc này một đạo kiếm quang mở ra quyền hành, trảm phá không gian.

Chặt đứt tất cả gông xiềng.

"Chém!"

Hạ Thiên Khuyết cầm trường kiếm trong tay, lúc vung kiếm, khí thế hắn như chẻ tre.

Quyền hành và kiếm lực va chạm nhau trên không trung, ba động bọn chúng tạo nên xen lẫn vào nhau phá toái hư không, chém nát vạn vật.

Sức mạnh đáng sợ khiến những người vây xem kinh hãi không thôi.

Cường giả chiến đấu cứ như diệt thế, vô cùng kinh khủng.

Chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị hút vào trong đó.

Thần Trật Tự không chú ý phía sau, hắn nhìn trận pháp rồi cười khinh mà nói:

"Chỉ là một trận pháp cũng muốn ngăn cản ta sao?"

Lúc này hắn đi trên không trung, phía trên hắn có một vòng xoáy kỳ dị, như là có vật gì đó đang trôi nổi.

Lúc này không gian xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo, quyền hành Trật Tự vây quanh Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

1145 chữ

Chương 1186: Vỡ Trận

"Tông môn này còn cường giả nào khác không? Ta cảm thấy không có"

Thần Trật Tự nhìn thoáng qua Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông rồi tung ra một chưởng. Một chưởng này của hắn bóp méo không gian, như muốn phá vỡ mọi thứ.

Trận pháp của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông nổi lên, vô số thanh kiếm ngưng tụ trong trận pháp, sau đó hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ, khí thế ngập trời.

"Trảm!"

Lạc trưởng lão chém ra một kiếm, cứ như toàn bộ Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đều vung kiếm vậy.

Rầm!

Kiếm phá vạn pháp, không gian bị bóp vụn bởi bàn tay khôi phục lại bình thường.

Lúc này kiếm mang cường đại bay thẳng về phía Thần Trật Tự.

"Có chút thực lực đấy"

Thần Trật Tự xua tay phá tan công kích.

Hắn vừa dứt lời, quyền hành Trật Tự vừa biến mất lại quay trở về, sau đó giáng xuống như ngàn vạn bàn tay.

"Chỉ có thể cũng muốn phá vỡ đại môn Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông ta sao?"

Khí thế của Lạc trưởng lão mạnh mẽ, hắn cầm kiếm mà chiến, dẫn động toàn bộ lực lượng của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Vạn kiếm trảm ra, phá vỡ tất cả không gian, thậm chí còn bắt đầu phản kích.

Thần Trật Tự không lùi mà còn tiến tới, công kích một cách mạnh mẽ.

Lực lượng cường đại lao vụt tới, không gian vỡ vụn lại lành ngay.

"Ta muốn xem xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu"

Thế tiến công của Thần Trật Tự lại càng thêm mãnh liệt.

Nhưng mấy người Lạc trưởng lão chẳng hề sợ hãi chút nào.

Lúc này một số người bao gồm cả Hạ Vũ Trúc đều đang dõi theo bọn người Lạc trưởng lão.

"Sư tỷ, Lạc trưởng lão có thể kiên trì được bao lâu?"

Cố Nhạn hỏi.

Hạ Vũ Trúc lắc đầu không đáp, bởi nàng cũng không biết.

"Mấy người Lạc trưởng lão có thể kiên trì được rất lâu, nhưng trận pháp thì không. Bởi vì trận pháp có rất nhiều thiếu sót, trận pháp như thế này hiếm ai có thể bù đắp được. Cho nên kiên trì được bao lâu phải xem vận may thế nào. Nhưng chỉ cần trận pháp xuất hiện ánh sáng bảy màu thì có nghĩa là thời gian không còn nhiều nữa. Đó là lúc chúng ta phải rời khỏi đây.

Trưởng lão trẻ tuổi nói.

Hắn ở lại để dẫn mọi người rời đi.

Hi vọng của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đang nằm trong tay hắn.

"Xuất hiện ánh sáng màu đỏ thì có tính không?"

Đột nhiên Cố Nhạn hỏi.

"Tính chứ"Trưởng lão trẻ tuổi gật đầu. "Chỗ kia là màu đỏ à?"

Cố Nhạn chỉ vào hồng quang bên cạnh rồi hỏi.

Hai người nghiêng đầu nhìn lại.

Vừa nhìn thoáng qua họ đã ngây ngẩn cả người.

Dường như quang mang xích hồng đang tan rã mọi thứ.

Lực lượng của trận pháp đang dao động.

"Tiêu rồi, Lạc trưởng lão sắp không kiên trì được nữa, sao lại nhanh như thế chứ? Không đúng, chẳng lẽ có người phá hủy trận pháp?"

Trưởng lão trẻ tuổi có chút khó mà tin được.

Hắn đã chuẩn bị rút lui xong xuôi rồi.

Chỉ chờ trận pháp vỡ tung là hắn sẽ đi.

Dẫn theo tất cả mọi người trên Kiếm Chủng rời khỏi đây.

Lúc này quang huy xích hồng càng thêm kinh khủng, nó đang không ngừng thôn phệ trận pháp.

"Phải làm sao bây giờ?"

Cố Nhạn thốt lên trong vô thức.

Nhưng không ai trả lời nàng.

Trưởng lão trẻ tuổi nhìn chằm chằm, trận pháp sắp nổ tung.

Toi rồi.

Răng rắc!

Trận pháp xuất hiện vết nứt.

Lạc trưởng lão phát hiện lực lượng xuất hiện lỗ hổng. Hắn quay đầu lại nhìn thì nhận ra trận pháp sắp vỡ tan. Sao lại thế được?

Tất cả đều thấy, họ không cam lòng.

Nếu không họ có thể thắng rồi.

"Hahaha, xem ra trời muốn diệt các ngươi"

Thần Trật Tự bước ra một bước, bắt đầu tuyệt sát.

Lực lượng cường đại giáng xuống công kích mấy người Lạc trưởng lão.

"Lần này để ta xem ai có thể cứu các ngươi?"

Bọn người Lạc trưởng lão cắn răng, dù không có trận pháp thì họ cũng có thể đánh một trận.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người bắt đầu vung kiếm.

"Lấy trứng chọi đá"

Thần Trật Tự nở nụ cười khinh thường.

Lực lượng vặn vẹo giáng từ trên cao xuống, nghiền nát tất cả mọi thứ.

Trái tim Lạc trưởng lão đã nguội lạnh, nhưng hắn chẳng hề e ngại.

Dù có chết cũng không thể nào khiến những người đứng sau hắn cảm thấy mất mặt.

Kiếm của hắn lại vung lên thêm lần nữa.

Mà ngay lúc tất cả mọi người cho rằng trận pháp sắp vỡ vụn, quang mang xích hồng bắt đầu tham gia vào trận pháp, kết nối với nó.

Trong nháy mắt, một trận pháp càng chắc chắn hơn đã thành hình. Lực lượng của tất cả mọi người cũng theo đó hội tụ lại. Trước đây thì phần lớn lực lượng đều bị trận pháp tiêu hao, bây giờ thì phần lớn lực lượng đều dung nhập vào công kích.

Quang mang xích hồng bắt đầu trải rộng khắp đại trận, lực lượng cường đại được rót vào kiếm của Lạc trưởng lão.

Lạc trưởng lão vốn ôm quyết tâm liều chết, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đã thay đổi.

Cường đại, một sự cường đại trước nay chưa từng có.

Lúc này Thần Trật Tự đã tới.

"Đến hay lắm.

Rầm!

Kiếm và quyền hành va vào nhau. Trong ánh mắt tuyệt vọng của tất cả mọi người, thanh kiếm này chém nát quyền hành, sắc trời lọt vào mắt họ.

Ầm!

Một kiếm này chém bay sự kiêu ngạo của Thần Trật Tự, cũng lấy mất một cánh tay của hắn.

Phụt!

Thần Trật Tự phun ra một búng máu tươi, sau đó hắn vội vàng lui lại.

Hắn nhìn trận pháp trước mặt bằng ánh mắt khó tin:

"Sao có thể thế chứ?"

Đúng vậy, tại sao lại như thế?"

Lạc trưởng lão cũng rất tò mò, sao đột nhiên trận pháp lại trở nên cường đại đến thế?

Không chỉ như vậy, hắn cảm giác trận pháp vỡ vụn, gần như biến mất. Mà bây giờ trận pháp còn đang được hoàn thiện, không biết có phải ảo giác hay không.

Có trận pháp đại sư đang âm thầm giúp đỡ ư?

Đến cùng là ai?

Lạc trưởng lão thắc mắc, nhưng không dám phân tâm.

1093 chữ

Chương 1187: Nghèo

Dưới ngọn núi, Chu Ngưng Nguyệt ném một vài linh thạch vào trong trận pháp, sau đó vỗ tay nói:

“Cảm thấy tiêu hao nhiều linh thạch quá, nhưng đúng là có hiệu quả.

“Làm sao mà ngươi làm được vậy?"

Thanh Thủy tiên tử nhìn trận pháp, khó mà tin nổi. So với người khác, nàng đã thấy toàn bộ quá trình, đều là cô gái trước mặt hoàn thành. Không hoảng loạn, không lo lắng, chỉ có bình tĩnh và tự tin.

“Chỉ cần hiểu được trận pháp ở đây thì có thể làm được. Ví dụ trước tiên mở phương vị, sau đó mượn trận pháp khác để định vị từ đầu, như vậy có thể bổ sung đầy đủ vị trí sai trước đó. Nếu trận pháp không có năng lực tu sửa tự động, thì phương vị sẽ thay đổi theo thời gian, bắt đầu xuất hiện xê dịch vị trí. Sau đó việc chúng ta phải làm là tính toán xê dịch vào, sau đó như này, thế này"

Cô gái trước mặt bình thản nói:

“Như vậy là được rồi"

Thanh Thủy tiên tử:

"..."

Vốn không hiểu.

Thu Thiển hơi nghi hoặc:

“Nguyệt tỷ, ngươi tìm hiểu trận pháp ở đây từ bao giờ?"

Đương nhiên nàng biết sự lợi hại của Nguyệt tỷ, nhưng nếu tìm hiểu trực tiếp tại đây thì không bình thường. Quá khoa trương rồi.

“Trước khi tăng cấp ta đã xem qua, biết được nguyên lý, cũng biết thiếu sót, lúc rảnh rỗi thì lấy trận pháp ra nghiên cứu. Không phải ngươi thực sự cảm thấy hàng ngày ta chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy là ăn chứ?"

Chu Ngưng Nguyệt tức giận:

“Rất nhiều người đều cố gắng mạnh hơn về mặt mà ngươi không biết. Ngươi phải nhớ cố gắng nhiều hơn.

Thu Thiển cười ha ha. Ai ban đêm tỉnh dậy đi mò tủ lạnh hả?

“Đã có trận pháp hỗ trợ, Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông sẽ thắng ư?"

Thanh Thủy tiên tử hỏi. Bất giác, nàng cảm thấy cô gái trước mắt nói rất đáng tin. Thánh Nữ Ma Đạo đúng là không tầm thường, vô hình chung đã tham gia vào cuộc đọ sức giữa các cường giả.

“Rất khó nói, thực ra tông chủ Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông có khả năng thắng rất lớn, ta nghe cha từng nhắc đến, nói hồi nhỏ kiếm ý của Hạ tông chủ rất thuần khiết, trên chém nhật nguyệt, dưới chém tà ác. Thực lực xứng với địa vị của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông"

Chu Ngưng Nguyệt nói, cuối cùng chuyển mũi nhọn:

“Nhưng thực lực của Thần Vũ Khí cũng rất mạnh, muốn phân thắng bại giữa hai họ phải cần có thời gian. Vậy thì trận pháp có thể trụ được lâu như vậy không? Câu trả lời là không thể. Tuy trận pháp có thể khiến Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đối đầu với Thần Trật Tự, nhưng cũng chỉ là đối đầu. Cảnh giới của Thần Minh vượt qua cực phẩm, chiến đấu nghịch thế đã đủ cho thấy sự cường mạnh của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông rồi. Nhưng không duy trì được quá lâu, nhiều nhất hai bên đều bị tổn thương. Trông như ngang bằng nhau, thực ra là Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông bại trận. Bởi vì thực lực của Thần Trật Tự hồi phục nhanh hơn, đây chính là kết cục có khả năng lớn sẽ xảy ra. Muốn thay đổi kết cục này, có hai cách. Thứ nhất, Hạ tông chủ đại bại Thần Vũ Khí trước khi trận pháp sụp đổ. Thứ hai, có người khác nhúng tay.

“Có người khác nhúng tay? Khả năng này có cao không?"

Thanh Thủy tiên tử hỏi. Nếu không cao, thì vậy thì khả năng thứ nhất càng khó.

Lúc này trên bầu trời cao có kiếm ý bùng phát, có quyền hạn tập trung. Không gian đang vỡ vụn, thậm chí họ đánh đánh đến trong dòng hỗn loạn hư không. Đây chính là cuộc đọ sức của Hạ tông chủ và Thần Minh. “Đi thôi, đến chỗ tiếp theo, ta không còn nhiều linh thạch nữa, lại thay đổi nữa thì nghèo rồi.

Chu Ngưng Nguyệt sờ túi nhỏ bên hông nói.

“Chỗ ta còn có không ít.

Thu Thiển nói. Thanh Thủy tiên tử định nói nàng cũng có, nhưng thấy Chu Ngưng Nguyệt dùng hàng đống linh thạch, nàng không thốt ra miệng được. Xin lỗi, vì nàng quá nghèo.

“Chắc có thể kéo dài lâu hơn chút"

Chu Nhưng Nguyệt thở dài:

“Vì đệ đệ duy nhất, ta đành nát lòng vậy. Thu Thiển, tối nay chúng ta ăn sườn xào chua ngọt, giò heo ngâm muối đi."

Cuối cùng nàng chỉ có thể gật đầu. Kéo dài ở đây càng lâu, đám người Chu Tự càng có nhiều thời gian. Bây giờ là lúc bổ sung đầy đủ ba ngàn đại đạo, một khi bị quấy rầy, rất dễ xuất hiện vấn đề không cần thiết. Cho nên dù thế nào cũng phải đợi đến lúc đám người Chu Tự tỉnh lại.

Đám người Hạ Vũ Trúc tỏ vẻ mặt kinh ngạc, họ cũng biết có người ra tay. Nhưng nhất thời không biết tìm thế nào.

“Ta phải tọa trấn kiếm mộ, không thể qua đó, xa như vậy cũng không thể phát hiện được. Đối phương đã lợi dụng trận pháp làm phòng vệ.

Trưởng lão trẻ cảm khái nói. Đối phương muốn âm thầm giúp đỡ Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông. Cổ Nhạn và Hạ Vũ Trúc đều khâm phục người này, chỉ là không hiểu là ai sẽ giúp Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông họ.

“Đợi đã, hình như đối phương chưa rời đi, vẫn còn trong trận pháp. Ta xem xem có thể lợi dụng trận pháp phát hiện được bóng hình của hắn không"

Trưởng lão trẻ bắt đầu thử tìm bóng hình của đối phương.

Ầm ầm!

Bầu trời cao đột nhiên bị bóng tối bao trùm. Hư không nổ tung theo đó.

“Mạnh, quá mạnh rồi, ngươi là loài người mạnh nhất mà ta từng gặp. Kiếm của ngươi phải thuộc về ta.

Giọng Thần Vũ Khí tràn đầy kích động, chiến ý lên cao. Thứ có giá trị mới có thể kích thích được hứng thú của hắn. Trong phút chốc hư không dường như trở thành vũ khí của hắn, bắt đầu đánh vỡ tất cả kiếm ý.

1109 chữ

Chương 1188: Kiếm Thứ Ba

Lúc này, một đường kiếm quang xông phá hư không, lướt qua chân trời. Một bóng hình rơi vào trong mắt mọi người.

“Ta là tông chủ Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, làm sao có thể thua tại đây? Kiếm của ta được ta rèn đến tinh xảo, ngươi muốn có nó? Vậy phải xem có cái mạng để lấy không"

Kiếm ý vút trời mây, cả kiếm mộ đều cộng hưởng với nó. Kiếm ý cường mạnh như kiếm đạo tối cao.

Ầm!

Trong phút chốc kiếm ý và hư không đập vào nhau. Hai bên đều bị sức mạnh che lấp, máu tươi bắt đầu từ trên cao rơi xuống. Trong máu tươi kèm theo quyền hạn và kiếm ý. Là máu của Thần Minh và loài người. Đại địa bắt đầu sập đổ, cỏ cây phát triển dưới máu tươi. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm nhận ra. Cuộc chiến giữa họ kịch liệt đến mức nào. Đáng tiếc hư không và đại đạo che ánh mắt của họ, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể.

Lúc này Lạc trưởng lão thu ánh mắt, tông chủ đang tử chiến, họ càng không thể làm vướng chân tông chủ. Một khi tông môn lụi bại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tông chủ. “Cuộc chiến này, chúng ta tuyệt đối không thể ngã xuống trước.

Hắn vốn định đối phó với nó, nhưng quyền hạn của Thần Trật Tự đang không ngừng nổi lên, dường như vốn không muốn giữ lại gì. Không những vậy, Lạc trưởng lão cảm thấy vòng xoáy trên trời cao dường như có sức mạnh đang ngưng tụ. Thiên địa xung quanh dường như đang sập đổ.

Ầm ầm!

Thần Trật Tự lại tấn công lần nữa. Lạc trưởng lão bắt đầu ứng chiến, họ bùng chiến ý bừng bừng, niềm tin vô biên tập trung. Không chết, không lui.

Cùng lúc đó, Lý Lạc Thư đã lĩnh ngộ kiếm đạo trong kiếm mộ. Sâu trong đầu hắn nhìn thấy rất nhiều tiền bối.

Họ vây quanh hắn, giảng giải chuyện của kiếm đạo với hắn.Tuy mọi người có hiểu biết khác nhau về kiếm đạo, nhưng đều là đạo khác biệt.

Lý Lạc Thư cũng không im lặng, mà lên tiếng thảo luận với họ.

“Kiếm đạo của ta tổng cộng chia thành ba kiếm. Kiếm thứ nhất bắt nguồn từ tâm hải, kiếm thứ hai bắt nguồn từ chúng sinh, kiếm thứ nhất có thể ngưng tụ kiếm ý của ta, kiếm thứ hai có thể rèn luyện đạo khư của ta, kiếm thứ ba có lẽ đúc tạo kiếm tâm của ta. Nhưng ta đã có kiếm tâm, hiện giờ thiếu kiếm thứ ba. Lĩnh ngộ kiếm thứ ba, ta sẽ kiếm đạo đại thành. Ban đầu kiếm của ta sáng ngời, sau này ảm đạm không ánh sáng, mà nay sinh ra hào quang"

Lý Lạc Thư nói rất nhiều, cũng thu được rất nhiều phản hồi. Nhất thời họ chìm vào trong luận đạo. Lúc này họ đã quên mất thời gian, bởi vì giữa họ chỉ có đạo. Kiếm đạo.

“Kiếm của ta bắt nguồn từ lòng không sợ hãi, khi mới bước vào kiếm đạo, ta chỉ biết kiếm chém vạn vật. Họ cảm thấy thân kiếm quá cứng, có lẽ sẽ dừng giữa đường. Nhưng chỉ cần kiếm của ta mạnh hơn tất cả, vậy thì bất kỳ trở ngại nào cũng bị ta chém tan. Ta có nhất kiếm có thể chém kẻ địch thiên hạ.

“Kiếm của ta bắt nguồn từ tình cảm của ta, lấy kiếm chém tình, đi đến cuối cùng, ta sẽ như kiếm, kiếm đạo như ta."

Lý Lạc Thư cảm thấy kiếm đạo xưa nay đều ở đây, đều trở thành một phần của hắn. Hắn yên lặng lắng nghe, dùng tâm cảm ngộ. Lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được có kiếm đang cộng hưởng với hắn. Cảm nhận kỹ hơn, phát hiện là Kiếm Lê Minh, hình như cũng muốn tham dự vào trong đó.

Bất giác, có một thanh trường kiếm dựng bên cạnh Lý Lạc Thư, chính là thanh kiếm Lê Minh. Dường như nó cũng đang phát biểu ý kiến của mình. Kiếm đạo như tâm, không sợ, không hoảng, từ bỏ sống chết, đến chết mới ngừng.

Lý Lạc Thư có thể cảm nhận được, kiếm Lê Minh có kiếm đạo, cũng có chấp niệm. Chấp niệm được kích hoạt. Lúc này hắn cầm chặt kiếm Lê Minh, đặt nó trên đầu gối, nhẹ nhàng sờ vuốt. “Không sao, đợi ta nghe xong kiếm đạo của các tiền bối, nhân tiện thảo luận kiếm thứ ba của ta"

Kiếm Lê Minh yên tĩnh cảm nhận hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo. Lý Lạc Thư ngồi ở giữa, họ luận đạo không biết kéo dài bao lâu. Đợi tất cả đều kết thúc, ánh mắt mọi người đều dồn lên Lý Lạc Thư, dường như đang hỏi có thu hoạch gì không.

“Vãn bối thực sự có lĩnh ngộ, kiếm thứ ba đã dần hiện ra. Nhưng kiếm thứ ba này phải vượt trên kiếm đạo của các vị tiền bối, không biết các tiền bối có ý kiến gì không?"

Lý Lạc Thư khiêm tốn hỏi.

“Tốt!"

Một người trong đám người phát ra tiếng hưng phấn. Lập tức vô số kiếm đạo phát ra cộng hưởng, dường như chỉ mong Lý Lạc Thư như vậy.

“Vậy ta xin nói về kiếm thứ ba của ta cho các vị tiền bối"

Bên ngoài, rất nhiều người trong kiếm mộ đều chấn hãi cuộc đầu trên không trung. Tuy họ sợ hãi nhưng cũng không dám làm bừa. Lúc này chi bằng nghe theo Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Mạc Vấn nhìn đỉnh kiếm mộ, không biết bên trên có chuyện gì. Nhưng khi hắn hiếu kỳ, đột nhiên cảm thấy linh kiếm xung quanh bắt đầu chấn động. Sau đó hắn phát hiện cả linh kiếm của kiếm mộ đều chấn động, dường như đang giãy dụa. Rất nhiều kiếm ý sinh ra trong kiếm mộ, dường như muốn xông phá khóa. Kiếm ý cường mạnh như uy áp trấn áp xung quanh.

Đám người Hạ Vũ Trúc nhìn kiếm mộ thay đổi có khó hiểu, lại xảy ra chuyện gì? Trưởng lão trẻ lập tức nhìn sang đỉnh kiếm mộ. Nhưng khi hắn nhìn qua, vừa hay nhìn thấy đạo tử mở đôi mắt. Trong phút chốc kiếm mang hào hùng xuyên hư không đâm vào trong đôi mắt hắn, chấn động lòng hắn.

1058 chữ

Chương 1189: Biểu Diễn

Phụt!

Nhưng trong tích tắc, hắn phun ra máu tươi, cơ thể chịu tổn thương lớn.

Cùng lúc đó, tất cả linh kiếm trong kiếm mộ phát ra tiếng kêu, sau đó từng thanh kiếm bay lên khỏi đất, tốc độ của nó nhanh đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Nhưng lát sau, vô số linh kiếm dựng giữa không trung, hàng ngàn hàng vạn kiếm ý bắt đầu hội tụ. Từng bóng người xuất hiện theo đó, họ là bóng hình từ rất lâu trước đây, ở lại đến nay mới xuất hiện. Lúc này tất cả bóng người nhìn lên đỉnh kiếm mộ, như đang triều thánh.

“Làm sao có thể?"

Trưởng lão trẻ khó mà tin được.

Không chỉ là vì kiếm mộ biến hóa kỳ lạ, mà phần nhiều là vì đạo tử, một ánh mắt lại khiến hắn bị thương nặng, làm sao có thể? Tu vi thế nào mới có thể làm được đến mức này? Tin đồn sai rồi. Đạo tử vốn không phải là nguyên linh tứ phẩm, hắn không xuống dốc.

“Trưởng lão, ngươi không sao chứ?"

Cố Nhạn vội hỏi.

Nhưng nàng nhanh chóng bị kiếm mộ biến hóa thu hút. Kiếm ý hào hùng vút về phía chân trời, dường như đang nghênh đón người nào đó. Họ nhìn chằm chằm đỉnh kiếm mộ, đợi người đó xuất hiện.

“Họ đang đợi ai?"

Cố Nhạn hỏi. Hạ Vũ Trúc cảm thấy cực kỳ chấn hãi. Chuyện hôm nay, vượt xa những gì họ nhìn thấy trong mười mấy năm. Trưởng lão trẻ đã hiểu đó là ai, nhưng hắn cũng mong đợi. Không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy kiếm mang đó, có một cảm giác khác lạ. Cảm giác đó, trước nay hắn chưa từng thấy trên người bất kỳ ai. Đó là kiếm ý vượt trên tất cả.

Lúc này Mạc Vấn nhìn bầu trời cao, giống như bóng hình kiếm đạo, đang chờ đợi người bên trên. Hắn cũng hiếu kỳ ai sẽ xuất hiện.

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển nhìn trời cao, cũng đều kinh ngạc.

“Biến thái thì biến thái, nhưng hắn thực sự có một không hai"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

“Vẫn có người nữa.

Thu Thiển trả lời nói. Một người khác chính là chồng của nàng.

Chu Ngưng Nguyệt:

"..."

“Các ngươi đã biết người gây ra động tĩnh lớn thế là ai rồi hả?"

Thanh Thủy tiên tử hỏi. Nàng cảm thấy mình kém hơn những người này quá nhiều, bất kể là phương diện nào.

Lúc này Lạc trưởng lão chống đỡ trận pháp cũng bị thu hút. Hắn có chút khó mà tin được. Lúc này lại có người có thể gây nên kiếm mộ cộng hưởng, thậm chí xuất hiện hư ảnh. Rốt cuộc đối phương đã lĩnh ngộ được gì thì mới như vậy?

Trong ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, Lý Lạc Thư đứng lên đi đến ven ngọn núi. Hắn nhìn các bóng hình và hành lễ.

Trong phút chốc, vô số bóng hình đều cúi đầu hành lễ. Không nói lời nào lại có được sự bảo vệ của cả kiếm mộ.

Không ai biết Lý Lạc Thư lĩnh ngộ được gì, nhưng tuyệt đối không tầm thường.

Lúc này Lý Lạc Thư nhìn người hành lễ với hắn phía dưới, bình tĩnh nói:

“Các vị tiền bối nhìn cho rõ, ta sẽ thể hiện ra đạo của ta.

Vừa dứt lời, hắn đi ra một bước, đi về phía trời cao. Bước chân vững vàng, không thấy có chút khí tức tu vi, nhưng chớp mắt hắn đã biến mất tại chỗ. Rất nhanh xuất hiện trước mặt Lạc trưởng lão. Phía trước chính là Thần Trật Tự.

Nhìn thấy Lý Lạc Thư đi đến, Thần Trật Tự đột nhiên cảnh giác hẳn lên, dường như gặp phải kẻ đáng sợ, khiến hắn sợ hãi theo bản năng. Hắn nhìn chàng trai trước mắt, nhất thời cảm thấy chấn hãi.

Là ai?

Trong phút chốc, Lý Lạc Thư lướt qua Thần Trật Tự, hắn không thèm nhìn thêm một cái, đi thẳng đến hư không.

Thần Trật Tự kinh hãi, trong phút chốc mất đi chiến ý.

“Là ai?"

Đám người Lạc trưởng lão cũng chấn hãi.

Vừa nãy rõ ràng hắn đang đối kháng với Thần Trật Tự, nhưng tất cả khí tức lại biến mất lập tức. Đạo tử làm được bằng cách nào?

Cùng lúc đó, hai bóng người trong hư không tách ra. Toàn thân Hạ Thiên Khuyết đầy máu, nhưng kiếm ý của hắn không hề hư yếu. Hắn vẫn có thể chiến đấu.

Thần Vũ Khí cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lúc này, trên người hắn có rất nhiều vết thương vì kiếm, kể cả đang hồi phục từng chút, cũng đã hư yếu.

“Mạnh thật"

Thần Vũ Khí cảm khái nói. Trong mắt hắn không có chút sợ hãi, chỉ có chiến ý vô tận. Đột nhiên, trong vòng xoáy trên trời cao chiếu xuống một đường ánh sáng. Ánh sáng này chiếu xuống Thần Vũ Khí. Nhưng trong phút chốc, thương tích của Thần Vũ Khí hoàn toàn hồi phục.

Thấy cảnh này, đồng tử của Hạ Thiên Khuyết co lại.

“Ồ? Đây cũng là một phần của hợp tác ư?"

Thần Vũ Khí ngẩng đầu nhìn vòng xoáy, cũng không để ý. Sau đó hắn đi về phía Hạ Thiên Khuyết cười nói:

“Lần này ngươi sắp thua rồi.

Hạ Thiên Khuyết lạnh lùng nhìn đối phương, không để ý quá nhiều, tiếp tục chém là được. Đúng lúc hắn định ra tay, đột nhiên ánh sáng vô hình chiếu đến. Hai người lập tức nhìn qua, nhưng hào quang quá chói mắt, họ lại không thể nhìn rõ người đến. Một lúc sau, họ mới nhìn thấy một bóng hình đi ra từ hào quang. Sau đó giọng cung kính vang lên:

“Vãn bối Lý Lạc Thư xin chào hai vị tiền bối"

Lý Lạc Thư dẫm lên không trung. Quanh người hắn có ánh sáng đại đạo, người bình thường không thể thấy, nhưng trong mắt Hạ Thiên Khuyết và Thần Vũ Khí, hào quang đó chiếu rọi bốn phương, vô cùng rực rỡ, thậm chí che cả đôi mắt của họ.

1087 chữ

Chương 1190: Có Gì Nói Không?

Lý Lạc Thư?

Khi nghe thấy ba chữ này, hai người đều chấn hãi, bên cạnh mình có kẻ mạnh như vậy từ lúc nào? Nhưng Hạ Thiên Khuyết cảm thấy rất quen, hắn từng nghe giọng nói này.

Hào quang nhanh chóng tan đi, một thanh niên trông có vẻ bình thường đứng phía trước họ, hắn cúi đầu hành lễ gặp mắt vô cùng hoàn hảo.

“Đạo Tử?"

Nhìn Lý Lạc Thư, Hạ Thiên Khuyết cảm thấy chấn kinh. Đúng, suýt nữa thì quên, tên thật của đạo tử là Lý Lạc Thư. Kiếm Thư chỉ là đạo hiệu của hắn. Nhưng tại sao lại có hào quang đại đạo? Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy tu vi của hắn, nhất thời trong lòng Hạ Thiên Khuyết nổi lên nỗi sợ mơ hồ, hắn nhìn phía sau Lý Lạc Thư, nhìn thấy vô số bóng hình kiếm đạo trong kiếm mộ. Bọn họ mang theo kỳ vọng, mang theo ánh mắt triều thánh.

Chẳng lẽ...

Hạ Thiên Khuyết suy đoán, nhưng không dám tin, vì không thể nào. Đạo tử quá trẻ, trẻ đến mức kể cả tiến vào thượng tam phẩm cũng vô cùng đáng sợ. Nhưng hào quang vừa nãy không phải là thượng tam phẩm gì, mà là hào quang đại đạo.

“Loài người, ngươi muốn nhúng tay vào cuộc chiến đấu giữa chúng ta sao?"

Thần Vũ Khí cười nói:

“Các ngươi có thể liên thủ, ta không để tâm.

Lý Lạc Thư lắc đầu, khách sáo nói:

“Tiền bối nói đùa rồi, lúc này, vãn bối quyết sẽ không lấy đông người ức hiếp ít người. Hôm nay đến là muốn thử kiếm với tiền bối, nhân tiện chấm dứt một đoạn nhân quả.

“Thử kiếm? Chấm dứt nhân quả?"

Thần Vũ Khí nhìn Lý Lạc Thư, khẽ cau mày:

“Chúng ta có xích mích ư?"

Hạ Thiên Khuyết nghi hoặc, đạo tử còn nhỏ tuổi, làm sao lại có khúc mắc với Thần Minh?

“Vãn bối không có, nhưng kiếm của vãn bối thì có Vừa dứt lời, Lý Lạc Thư đưa tay ra. Lúc này một thanh trường kiếm hiện ra trong hư không, nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn. Thân kiếm hơi rung nhẹ, truyền ra tiếng kêu nhỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm này, đồng tử của Thần Vũ Khí co lại. Sau đó hắn nhìn Lý Lạc Thư trước mặt, cười lạnh lùng nói:

“Xem ra, chúng ta thực sự có chút thù hận.

Lý Lạc Thư mỉm cười, quay đầu nhìn Hạ Thiên Khuyết:

“Vậy làm phiền tiền bối rồi. Hy vọng tiền bối có thể dừng giao đấu.

“Ngươi không sao chứ?"

Hạ Thiên Khuyết không nhịn được hỏi.

“Để tiền bối lo lắng rồi, chắc chắn không vấn đề”Lý Lạc Thư bình thản nói. Câu trả lời mang theo sự tự tin trong vẻ bình thản, khiến Hạ Thiên Khuyết cảm thấy không thể tin nổi. Do dự một lúc, hắn bắt đầu lùi lại, trực tiếp về Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy kinh ngạc. Đao tử đi lên không trung, còn tông chủ của họ lại quay về. Mọi người trong cả tông môn đều thấy khó hiểu. Kể cả bọn họ nghe thấy cuộc đối thoại thì cũng vậy.

Lạc trưởng lão nhìn tông chủ nói:

“Không vấn đề thật chứ?"

Hạ Thiên Khuyết lắc đầu:

“Không biết, cứ chờ xem.

Lúc này Thần Trật Tự cũng nhìn thấy kiếm Lê Minh, vẻ mặt hắn sầm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chân trời, sức mạnh bên trên còn đang hội tụ. Không vội.

Còn mọi người ở kiếm mộ càng tỏ vẻ nghi hoặc. Một người trông như hậu bối lại thay thế tông chủ Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông. Có chuyện gì vậy?

Hạ Vũ Trúc cau chặt mày, nàng hoàn toàn không thể hiểu tại sao đạo tử lại có dũng khí như vậy. Đó là Thần Minh vượt qua cấp bậc đấy.

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển nhìn hắn, các nàng đang suy đoán.

“Ngươi nói xem hắn sẽ thắng bằng cách nào?"

Chu Ngưng Nguyệt ăn dưa hấu hỏi.

“Rất khó nói, nhưng đặc hiệu nhất định rất mạnh” Thu Thiển nói.

“Sao ngươi càng ngày càng giống Chu Tự thế?"

Chu Ngưng Nguyệt liếc Thu Thiển một cái.

“Thế Nguyệt tỷ có hiểu về cảnh giới này không?"

“Không hiểu"

“Vậy thì dùng đặc hiệu để giải thích chẳng phải là được rồi ư?"

"..."

Thanh Thủy tiên tử nhìn hai người, không thể hiểu được. Là nàng kiến thức nông cạn ư?

“Đạo tử ngộ đạo thành công rồi, vậy Chu Tự thì sao?"

Thu Thiển đột nhiên hỏi.

“Theo như hắn nói, tám phần là thất bại."

Chu Ngưng Nguyệt ăn dưa hấu nhìn về hướng kiếm mộ “Nhưng, mẹ ta sinh ra một quái vật, rất nhiều chuyện đều rất khó nói trước.

Thu Thiển gật đầu, ra vẻ hiểu. Hai nàng chứng kiến cả đoạn đường của Chu Tự, vượt qua hiểu biết, lật đổ tam quan.

Trên không trung, Lý Lạc Thư nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn có thể cảm nhận được hình như kiếm Lê Minh muốn tuốt ra khỏi vỏ, nhưng vẫn chưa phải lúc.

“Tiền bối có gì muốn nói không?"

Lý Lạc Thư hỏi.

“Có gì muốn nói ư?"

Thần Vũ Khí hiện ý cười:

“Ta muốn có thanh kiếm trong tay ngươi, ngươi cho ta không?"

“Đây là một thanh kiếm tốt, đã theo ta vài ngày rồi, không thể cho tiền bối.

Lý Lạc Thư nói.

“Vậy ta không có gì để nói. Thế ngươi có gì muốn nói không?"

Thần Vũ Khí hỏi.

“Nghe nói tiền bối vừa thức tỉnh, sau chuyện này thì có thể không còn khả năng thức tỉnh nữa” Lý Lạc Thư bình tĩnh nói.

"Ha ha!"

Thần Vũ Khí cười lớn ha ha:

“Đó là số phận của ta, nếu không chính là số phận của ngươi, Hôm nay ta phải lấy mạng ngươi Vừa dứt lời, Thần Vũ Khí bước ra một bước, khí tức trên người hắn điên cuồng bay lên. Dường như muốn dùng hết tất cả chém giết thanh niên trước mặt, nhân tiện hủy diệt thanh kiếm sẽ chém chết hắn. Hôm nay không chết không ngừng. Cảm nhận hàng vạn hàng ngàn quyền hạn ập đến, Lý Lạc Thư nhẹ nhàng tiến lên.

1074 chữ

Chương 1191: Trảm Quá Khứ, Tương Lai

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, quyền hạn tan rã, không gian vỡ vụn.

Khi tất mọ thứ đều đang phá hủy, duy chỉ có Lý Lạc Thư đứng trong hư không, đối mặt với Thần Vũ Khí. Cảnh này khiến tất cả mọi người chấn hãi.

Hạ Thiên Khuyết giật lông mày điên cuồng, đó là cái gì? Hắn không hiểu. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, Lý Lạc Thư đã vượt qua phẩm cấp. Làm sao có thể chứ?

Hạ Vũ Trúc và Cố Nhạn là chấn hãi nhất, đặc biệt là Cố Nhạn. Ban đầu nàng đã chế giễu đạo tử. Đây chính là đạo tử mà các nàng cảm thấy đang xuống dốc ư? Không thể tin nổi, vo cùng cường mạnh. đã vượt qua hiểu biết. Trong hư không, bóng hình hắn vĩ đại hào hùng khiến người ta không thể nhìn thẳng. Khoảng cách, khoảng cách một trời một vực. Nghĩ lại ban đầu có thể ngồi cùng bàn với đối phương, đúng là vinh hạnh. Đột nhiên Cổ Nhạn nghĩ đến điều gì, nhìn sang sư tỷ bên cạnh.

Ban đầu chỉ cần sư tỷ gật đầu, thì...Lập tức nàng khó mà tưởng tượng được.

Tuy Hạ Vũ Trúc chấn hãi, nhưng không nghĩ nhiều. Có lẽ sâu trong lòng có sự rung động, nhưng không phải suy nghĩ thực sự của nàng, nếu như trước đó nói, thì không xứng.

“Loài người, ngươi không xuất kiếm ư?"

Trên không trung, Thần Vũ Khí lên tiếng hỏi. Lúc này vô số quyền hạn xung quanh đang không ngừng nhanh chóng ngưng tụ.

Lý Lạc Thư nhìn quyền hạn xung quanh, có thể cảm nhận được không gian đều là vũ khí của đối phương. Nhưng với hắn thì những thứ đó cũng không là gì. Lúc này hắn đi lên trước một bước, trong phút chốc, kiếm ý bùng phát, vút lên trời cao, Ầm ầm!

Quyền hạn vỡ vụn, không gian tan rã, mây gió cuồn cuộn.

“Từ khi luyện kiếm đến nay, ta lĩnh ngộ được ba kiếm. Kiếm thứ nhất này xuất phát từ tâm hải, có thể chém kẻ địch thiên hạ, thiên địa cũng sẽ lắng nghe kiếm ý của ta.

Ầm!

Kiếm tâm hải lan rộng, kiếm ý như thủy triều bắt đầu cuốn đến Thần Vũ Khí.

Tất cả kiếm ý trong kiếm mộ nhìn sang Lý Lạc Thư, dường như đang lắng nghe kiếm ý, bái lạy trung tâm điểm sáng.

“Kiếm ý tam phẩm Lúc này cuối cùng Hạ Thiên Khuyết cũng nhìn thấy cảnh giới của Lý Lạc Thư, nhưng hắn biết chắc chắn không phải là toàn bộ.

“Chỉ chút ý này thôi hả?"

Thần Vũ Khí cười lạnh lùng.

Quyền hạn của hắn như sóng lớn ngút trời áp về phía kiếm ý, sóng lớn nuốt chửng sóng nhỏ, lập tức sóng triều kiếm ý vỡ vụn biến mất. Nhưng bóng hình Lý Lạc Thư lại đi vào sóng triều quyền hạn.

“Kiếm thứ hai này xuất phát từ linh hồn chúng sinh, có thể phá được tất cả khóa trên thế gian, vạn vật chúng sinh cũng sẽ quan sát bóng hình của ta.

Phập!

Sóng triều quyền hạn như quả khí cầu vỡ vụn hóa thành bột vụn ngay tức khắc. Bóng hình Lý Lạc Thư như một luồng sáng, đứng trên không trung. Hào quang rực rỡ bắt đầu lan rộng, mọi người đều chứng kiến.

“Đạo khư nhị phẩm.

Hạ Thiên Khuyết tỏ vẻ mặt chấn hãi, hắn phát hiện Lý Lạc Thư thực sự có thể phát triển theo hướng mà hắn tưởng tượng, cũng thật đáng sợ quá.

Nhị phẩm.

Chưa đến trăm tuổi.

Lúc này không gian vỡ vụn, cấm nhốt Lý Lạc Thư. Bóng hình của hắn dường như biến mất trên thế gian, hào quang của hắn bị xóa đi. Nhưng giọng của hắn lại vang lên lần nữa.

“Kiếm thứ ba này là đặc biệt nhất, xuất phát từ tiền bối kiếm đạo xưa nay, có thể chém kẻ địch vạn cổ xưa nay và tương lai, từ xưa đến nay tất cả đều sẽ hiểu đạo của ta"

Rắc rắc!

Không gian vỡ vụn, Lý Lạc Thư đứng trên không trung, bóng hình của hắn trở lại bình thường. Lúc này cả kiếm mộ bắt đầu rung lắc, vô số kiếm đạo phát ra hào quang sáng ngời, dường như có thứ gì đó đã mong đợi rất nhiều năm sắp xuất hiện.

“Đạo tâm nhất phẩm. Hắn, hắn trực tiếp đến nhất phẩm rồi ư?"

Từ trước tới nay Lạc trưởng lão chưa từng thấy có người đáng sợ như vậy. Hạ Thiên Khuyết nhìn chằm chằm Lý Lạc Thư.

“Kiếm, kiếm đạo có lẽ sắp nghênh đón một trình độ mới rồi.

Đúng thế, mọi thứ vừa mới bắt đầu. Lý Lạc Thư nhìn Thần Vũ Khí, nhẹ giọng nói:

“Tiền bối, ta định xuất kiếm đây.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thần Vũ Khí không vội tấn công. Lúc này quyền hạn quanh người hắn như đại dương vô tận, nhưng không biết tại sao hắn cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm khó mà tưởng tượng nổi.

Lý Lạc Thư không trả lời, mà bước ra một bước đến không trung vô tận, khí thế mạnh mẽ, giọng hào hùng vang khắp đại địa:

“Dùng kiếm của tâm hải ta hóa thành ý của đại đạo ta. Dùng kiếm của chúng sinh đúc nên đạo khư của đại đạo ta. Dùng kiếm của cổ kim ngung tụ thành tâm của đại đạo"

Lúc này Lý Lạc Thư hừng hực khí thế, kiếm ý ngút trời, bước vào trời mây, trấn áp đại địa. Kiếm ý trong kiếm mộ bùng phất ánh sáng vô tận như nổ tung. Tất cả kiếm ý bay vút lên trời, đan xem thành con đường dưới chân Lý Lạc Thư, dường như mời hắn bước lên đỉnh.

Hạ Thiên Khuyết nhìn cảnh này, toàn thân run lên. Đến rồi, hắn thực sự sắp nhìn thấy rồi, tinh hoa kiếm đạo.

Tất cả kiếm tu đều vô cùng kích động, họ có một cảm giác kỳ lạ, hôm nay sắp chứng kiến lịch sử. Lúc này Lý Lạc Thư dẫm trên hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, giọng như sấm đánh bên tai:

“Với ba kiếm của ta, giúp ta tạo thành kiếm đạo vô thượng 1094 chữ

Chương 1192: Số Phận

Ẩm!

Trời đất ầm ầm, kiếm đâm xuyên cổ kim. Lấy Lý Lạc Thư làm trung tâm, kiếm ý thiên hạ bắt đầu tiêu tan, dường như thế gia này chỉ có thể có một đạo kiếm ý xuất hiện. Kiếm này chiếu rọi trời đất. Kiếm ý kinh động cả giới tu chân.

Hạ Thiên Khuyết nhìn kiếm đạo vô thượng, không thể kiềm chế:

“Kiếm đạo vô thượng?” Không chỉ có hắn chấn hãi, còn có Quan Hà Phong ở xa mãi Thiên Vân Đạo Tông. Lúc này Lý Cảnh Sơn nhìn về phía chân trời, vô cùng kinh hãi:

“Kiếm đạo? Kinh thiên động địa"

Trong lúc hắn nghi hoặc, giọng nói vang vọng vô biên truyền đến:

“Giúp ta tạo thành kiếm đạo vô thượng"

Hồng Nghệ bỗng xuất hiện bên cạnh Lý Cảnh Sơn, rất rõ ràng nàng cũng phát hiện ra.

“Giọng nói này"

Đây mới là điều nàng quan tâm nhất.

“Đúng thế"

Lý Cảnh Sơn gật đầu.

Hồng Nghê có chút khó mà tin được:

“Kiếm đạo vô thượng? Từ xưa đến nay, có người nào từng lĩnh ngộ ra không?"

“Không có"

Lý Cảnh Sơn lắc đầu. Lúc này hào quang trời đất tỏa ra, cộng hưởng với kiếm đạo. Hắn nhớ đến hồi nhỏ.

“Ta từng thấy loại hào quang này. Năm đó lần đầu tiên cha lấy võ nhập đạo, dùng quyền đánh vỡ xiềng xích, trời đất giáng xuống hào quang, chúc mừng người đầu tiên của võ đạo trên thế gian này. Trong ánh mắt Lý Cảnh Sơn mang theo vẻ tưởng nhớ. Mà nay, hào quang lại xuất hiện, cộng sinh với kiếm đạo, cộng hưởng thiên địa, kiếm đạo vô thượng xuất hiện. Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng cũng đến ngọn núi, họ hơi chấn hãi nói:

“Sư phụ, vừa nãy là đạo tử phải không?"

"Ùm."

Lý Lạc Thư gật đầu.

“Sư phu rất vui phải không?"

Hình Ngọ đột nhiên hỏi. Lý Cảnh Sơn liếc hắn một cái. Chẳng mấy khi Hình Ngọ quỳ dưới gốc cây.

Mãn Giang Hồng họ nhẹ hai tiếng nói:

“Sư phụ, đạo tử lĩnh ngộ kiếm đạo vô thượng, vậy chẳng phải có thể sánh được với người rồi ư?"

“Chắc không được.

Hồng Nghê suy nghĩ một lát nói:

“Bước vào kiếm đạo vô thượng, cần phải đối diện với một vấn đề, đó là rèn luyện kiếm đạo. Nhưng kể cả có chút không bằng thì cũng khá ổn rồi, cho hắn thêm chút thời gian.

“Nhưng đạo tử mới mấy tuổi chứ? Khụ khụ.

Mãn Giang Hồng chấn hãi không thôi. Nàng khó mà tưởng tượng, đạo tử có thể mạnh đến mức này.

Ở Trấn Thanh Bắc, Chu Nhiên nhìn bầu trời cao, nghe thấy câu đó, cảm thấy chấn hãi.

“Đồ đệ của ngươi khá lợi hại đấy.

Liễu Nam Tư cầm cái muôi nói.

“Ha ha, chắc là tên họ Lý vui đến phát điên rồi. Hào quang cộng sinh, đây là người đầu tiên trên trời"

Chu Nhiên cười nói.

“Nên mừng chứ, đó là đồ đệ của ngươi.

Liễu Nam Tư vỗ người bên cạnh nói.

“Ta chẳng có gì mà không mừng, chỉ là không vui, đặc biệt là nghĩ đến vẻ mặt của tên họ Lý, chỉ muốn một đao chém chết hắn"

Chu Nhiên nói.

“Tiểu Lý trông thật thà chân chất, không ngờ còn lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng. Con trai ta trông nhanh nhẹn hoạt bát, xem xong tam thiên đại đạo, lại không ngộ ra được gì.

Liễu Nam Tư nói.

Chu Nhiên:

"..."

Thần Vũ Khí nhìn Lý Lạc Thư, lần đầu tiên hắn hiểu sự cường mạnh của loài người. Quyền hạn của hắn rất mạnh, nhưng đối diện với kiếm mạnh như vậy, lại không có chút phần thắng.

“Tiền bối, hôm nay ta sẽ chấm dứt nhân quả cho các ngươi. Nếu tiền bối còn sống sau cuộc chiến này, ân oán sẽ xóa bỏ, thế nào?"

Lý Lạc Thư đứng lên không trung, hào quang đồng hành với hắn.

“Xóa bỏ?"

Thần Vũ Khí nghe vậy, cười lớn ha ha:

“Loài người, ta là Thần Minh, đâu thể khuất phục trước mặt loài người hèn mọn? Kể cả ta bị thua, cũng sẽ không bỏ đi lòng kiêu ngạo của ta. Quyền hạn hào hùng nổi lên. Thần Vũ Khí thiếu cháy bản thân, sức mạnh quyền hạn chấn động tám phương.

Thần Vũ Khí liều chết đánh một đòn, mang theo niềm tin chiến thắng, và quyết tâm chết chắc, xông về phía Lý Lạc Thư.

Đại địa cũng tan chảy dưới quyền hạn, không gian cũng đang vỡ vụn, đại đạo cũng bốc hơi. Lý Lạc Thư nhìn đối phương bước ra một bước.

Keng!

Kiếm Lê Minh tuốt ra khỏi vỏ. Mặt trời mọc hướng Đông.

Kiếm đạo thiên địa hội tụ, hóa thành một kiếm chiếu sáng tám phương. Trong phút chốc, thanh kiếm này thay thế tất cả. Tất cả đạo biến mất, tất cả quyền hạn tan rã, tất cả không gian đều bị bao phủ. Sau đó kiếm quang biến mất, quyền hạn rút lui, đại đạo từ từ rơi xuống với hào quang.

Đợi khi đám người Hạ Thiên Khuyết nhìn rõ ràng, phát hiện Lý Lạc Thư đã đứng phía sau Thần Vũ Khí. Hai người quay lưng lại với nhau. Không gian xung quanh đã vỡ vụn, hai người cũng không ra tay nữa. Lý Lạc Thư cầm kiếm Lê Minh.

Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, Lý Lạc Thư chậm rãi thu kiếm. Còn cơ thể của Thần Vũ Khí bắt đầu vỡ vụn, sau đó hóa thành cát bụi hoàn toàn biến mất.

“Đây, chính là số phận của ta, nhưng ta chưa từng không hối hận"

Hạ Thiên Khuyết nhìn lên bầu trời cao, lòng chấn động. Thần Vũ Khí đã chết, đã bị giết chỉ trong phút chốc.

Thực lực như này vượt qua tưởng tượng của hắn, kiếm đạo tuyệt thế, kiếm đạo vô thượng lại cường mạnh đến mức này. Lạc trưởng lão lập tức cảm thấy bản thân nhỏ bé, hắn vô cùng kinh hoàng nói:

“Thì ra kiếm đạo có thể mạnh đến mức này ư?"

Hạ Thiên Khuyết hoàn hồn lại, dường như hiểu ra:

“Không, phải nói là đây mới là kiếm đạo thực sự, con đường kiếm đạo như bầu trời sao mênh mông, rộng lớn vô biên, một kiếm có thể chém tất cả"

1117 chữ

Chương 1193: Vận Mệnh Sụp Đổ

Những người đứng vây xem trong mộ kiếm cảm thấy chấn hãi. Ma Kiếm Không Minh đã đến đây từ rất lâu, hắn biết Thánh Tử đã đi lên, cứ tưởng rằng sau đó là Thánh Tử thể hiện pháp vô địch. Nhưng bây giờ người thể hiện kiếm đạo vô thượng là Đạo tử của Đạo Tông.

“Thì ra Đạo tử mạnh như vậy.

Hắn là người luyện kiếm, có thể hiểu Đạo tử cường mạnh không thể với tới đến thế nào. Nhất thời hắn cũng toát mồ hôi thay Thánh Tử, tương lai Đạo Tử chiến đấu với Thánh Tử, Thánh Tử sẽ lành ít dữ nhiều.

Hạ Vũ Trúc và Cố Nhạn nhìn bầu trời cao, Đạo tử mà các nàng không thèm để ý trước đây, bây giờ đã là kẻ mạnh khiến các nàng ngước nhìn cũng khó mà nhìn rõ. Trời và đất, hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Cuộc xem mắt trước đây như mới hôm qua. Mấy tháng ngắn ngủi, đối phương còn đang xuống dốc đã nhảy vọt đến hàng cường mạnh nhất giới tu chân.

Kiếm đạo vô thượng. Vượt qua cả Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Chu Ngưng Nguyệt đặt dưa xuống, nàng khó mà chấp nhận được:

“Tại sao chứ? Một tên biến thái làm sao có thể mạnh như vậy được? Từ nhỏ ta đã hiểu chuyện, hiền lương thục đức, chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng thanh danh, tại sao yếu hơn hắn nhiều như vậy?"

Thu Thiển đưa một quả táo qua nói:

“Nguyệt tỷ ăn no đi, chốc nữa có thể còn phải nói thêm lần nữa"

“Chốc nữa ta sẽ nói gì?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

“Chốc nữa mở đầu sẽ là, tại sao chứ? Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra.

Thu Thiển mỉm cười nói.

Chu Ngưng Nguyệt:

"..."

Sau đó nàng cầm ăn quả táo. Thu Thiển nói đùa thì đùa, nhưng sự cường mạnh của Lý Lạc Thư thực sự khiến người khác nhìn mà lùi bước. Kẻ cường mạnh như vậy, kể cả các nàng cũng không thể lại gần. Nếu không phải hắn là đại ca của Chu Tự, thì các nàng cũng chẳng được quen biết, càng đứng nói biết về lịch sử đen của hắn.

Nghĩ lại cũng thật thú vị, mua một “bạn gái” bị Hắc Dạ lôi đi, còn dọa sợ nhị lão bản của Chu Tự. Nhân vật truyền kỳ, không hổ là nhân vật truyền kỳ.

“Phía Chu Tự không có chút phản ứng gì ư?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn lên đỉnh kiếm mộ, vẫn không nhìn thấy đặc hiệu nào.

“Tại sao các ngươi tự tin như vậy?"

Thanh Thủy tiên tử nghi hoặc. Hơn nữa trông có vẻ như bọn họ rất thân quen với cường giả tuyệt thế trên trời cao đó, hoàn toàn không có lòng kính sợ. Rõ ràng khí thế hào quang có thể nghiền áp tất cả, hai người này lại không hề quan tâm, còn nói đùa được.

“Bởi vì biết khá nhiều điều?"

Thu Thiển nói. Lúc này nàng đột nhiên thấy điện thoại có tin nhắn. Vừa xem thì là Thập Vạn Thiên Thần Môn.

Tô Thị:

“@Chu Ngưng Nguyệt @Thu Thiển, Nguyệt tỷ, Thu tỷ, ta nghe nói Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông xảy ra chuyện, có phải Chu Tự hắc hóa rồi không?"

Thu Thiển cạn lời, ngày nào tam lão bản cũng để ý Chu Tự hắc hóa, sau đó nàng trả lời tin nhắn:

“Không phải, là đại ca của Chu Tự thể hiện thần uy"

Thanh Long:

“Kiếm đạo vô thượng, đây là lần đầu tiên ta thấy trong đời, quá khoa trương rồi đấy?"

Vân Tiểu tiên tử:

“Người lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng là đại ca của Chu Tự ư? Đại ca của Chu Tự là ai?"

Hình Ngọ:

“Đã tham dự hôn lễ rồi, các ngươi không biết đại ca của Chu Tự là ai hả?"

Trí giả:

“Đạo tử, ta cũng không ngờ hắn lại lĩnh ngộ kiếm đạo vô thượng nhanh như vậy, một kiếm chém kẻ địch từ xưa đến nay, đến tận tương lai, Thần Vũ Khi vừa sống lại chưa được mấy ngày thì mất"

Thần Vận Mệnh:

“Ta vẫn cảm thấy nơi đó rất kỳ lạ, hơn nữa không biết tại sao đường vận mệnh đang xa rời"

Thu Thiển:

“Cái gì gọi là đường vận mệnh đang xa rời?"

Nàng ở đây không nhìn thấy thứ gì không bình thường. Sau đó nàng nhìn lên trời cao, phát hiện vòng xoáy trước đó càng lúc càng lớn, không những vậy, dưới thần lực của nàng, nàng cảm thấy hình như vòng xoáy đang ảnh hưởng không gian xung quanh.

“Nguyệt tỷ, ngươi nhìn vòng xoáy kia.

Nàng lập tức nói.

Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy không gian biến hóa kỳ dị, nhưng nàng cũng không hiểu, dù sao thực lực quá yếu, đây là nỗi đau.

Lúc này Thu Thiển nhìn điện thoại, là tin nhắn của Thần Vận Mệnh:

“Lại biến hóa rồi, lần này rất rõ ràng, vận mệnh của bên đó đang thoát khỏi thế giới, không những vậy, còn có một loại biến hóa mà ta toàn hoàn không thể nhìn thấu. Nhưng là vận mệnh đang sập đổ, không chỉ là bên đó, thậm chí vận mệnh xung quanh cũng đang sập đổ. Sao lại như vậy? Rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì?” Thu Thiển xem xong thấy hơi kỳ lạ, cái gì mà vận mệnh đang xa rời, cái gì mà vận mệnh đang sập đổ? Nàng lấy điện thoại chụp cảnh bầu trời, định gửi đi, nhưng lại chụp được bầu trời, trời xanh mây trắng. Có chuyện gì vậy.

“Nguyệt tỷ, điện thoại"

Thu Thiển lập tức đưa điện thoại cho Nguyệt tỷ xem, nhân tiện mở camera, muốn ghi lại cảnh bầu trời biến hóa.

Nhưng trong điện thoại lại thực sự hiển thị trời xanh mây trắng bình thường. Còn quay đến phía Lý Lạc Thư, có thể nhìn thấy không gian sập đổ.

“Xem ra vòng xoáy này có vấn đề rất lớn, hoặc là sức mạnh quyền hạn hơi đặc biệt?"

Chu Ngưng Nguyệt lại đọc những lời nói của Thần Vận Mệnh, nói:

“Hỏi xem, điện thoại không chụp được là thế nào.

Thu Thiển lập tức gửi ảnh đi, sau đó lại gửi một đoạn tin:

“Vị trí này có vòng xoáy, nhưng điện thoại không chụp được, thế là có chuyện gì?"

Trong lúc Thu Thiển chờ đợi, tín hiệu đột nhiên biến mất.

1125 chữ

Chương 1194: Bóc Khỏi Thời Không

“Không gian bị phong tỏa rồi.

Chu Ngưng Nguyệt lập tức nói. Không cần kiến thức gì, bởi vì vừa nãy bầu trời còn sáng rõ, đột nhiên tối sầm lại.

Hàng ngàn hàng vạn sao sáng trên bầu trời hiện lên, dường như đến trên núi cao, ngắm dải ngân hà.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn sao sáng xung quanh, sau đó nói:

“Vị trí không đúng, gần quá, phương vị giữa sao sáng khác với ta nhìn thấy, dường như là bầu trời sao trước đây?

“Có nghĩa là gì?"

Thanh Thủy tiên tử vội hỏi. Vừa nãy bầu trời đột nhiên tối lại, nàng hoàn toàn không phát hiện ra, vốn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Không phải nàng chưa từng chứng kiến sức mạnh không gian, nhưng vừa nãy hơi khác.

“Có nghĩa là bầu trời sao này có sự chênh lệch thời gian với bầu trời sao của chúng ta, người ra tay nhất định là người của thời cổ đại.

Chu Ngưng Nguyệt cau mày:

“Nhưng đây là thủ đoạn nhờ Thần Trật Tự mở rộng vòng xoáy, cũng có nghĩa là người này mạnh hơn Thần Trật Tự rất nhiều.

“Vậy so với Đạo tử thì sao?"

Thu Thiển hỏi.

Thực lực của Đạo tử cũng mạnh hơn Thần Trật Tự rất nhiều.

“Vậy thì phải xem Đạo tử có thể duy trì thực lực được bao lâu, hắn vừa tăng cấp đã mượn hàng vạn hàng ngàn kiếm đạo chém Thần Vũ Khí, có lẽ rất khó ở trong thời kỳ hưng mạnh.

Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục ăn táo nói.

“Vậy phải làm thế nào?"

Thanh Thủy tiên tử hỏi. Nếu lúc này có vấn đề, thì có nghĩa là người ở đây cũng không thể chạy thoát.

“Không biết, ta mới ngũ phẩm, ta có cách gì được?"

Chu Ngưng Nguyệt nhún vai nói:“Không chỉ mới ngũ phẩm, ta còn chỉ đứa trẻ tám tuổi. Tại sao các ngươi lại trông mong vào đứa trẻ tám tuổi?"

Thanh Thủy:

"..."

Là nàng sốt ruột rồi.

Thu Thiển thì không có cảm giác, chỉ nói:

"Vậy không có cách nào để liên lạc với cha mẹ ngươi sao?"

"Đó không phải cha mẹ ngươi à?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi lại.

Thu Thiển sững người một chút, nàng nói:

"Vậy không có cách nào liên lạc với cha mẹ chúng ta à?" "Không có"

Chu Ngưng Nguyệt trả lời.

Thu Thiển:

"..."

Món móng heo ủ muối tối nay đã được gạch bỏ.

Tô Thị ngồi trong quầy, nàng dùng điện thoại nhắn tin, nói đại ca của Chu Tự lại là Đạo Tử. Nhưng câu trả lời nàng nhận được lại:

"Đúng rồi.

Điều này khiến nàng rất băn khoăn, sao lại có chuyện như thế?

Không ai giải thích cho nàng cả sao.

"Nhưng Thu tỷ gửi gì tới vậy? Đây chẳng phải là bầu trời lúc bình thường sao?"

Nàng gửi tin nhắn vào nhóm.

"Ta cũng thấy đây là bầu trời bình thường"

Vân Tiêu Tiên Tử cũng nói.

Sau đó hai người ngồi chụm lại một chỗ cùng xem điện thoại, chờ xem có ai trả lời hay không.

Thần Vận Mệnh trả lời:

"Đó không phải là bầu trời, ta lần theo mệnh lý đột phá tìm được, nơi đó chính là khởi nguồn của mệnh lý bác li Trí Giả cũng gửi tin nhắn:

"Thu Thiển tiểu hữu mau rời khỏi đó đi, có nguy hiểm"

Tô Thị:

"Nguy hiểm gì vậy?"

Thần Vận Mệnh đáp:

"Đã không còn kịp nữa rồi, mảnh không gian đó đã biến mất, bị bóc ra một cách triệt để, dấu vào trong khe hở. Tiền bối, nguy hiểm là gì vậy"

Trí Giả:

"Ta không thể xác định được, nhưng ta dám chắc rằng khi xưa Đại Địa Nữ Thần cũng vì nó mà chết"

Tô Thi nhìn những gì Trí Giả nói thì giật nảy mình, vội vàng nhắc tên Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển.

Chỉ là nàng tag hai lần rồi mới nhận ra, lúc này còn nhắn tin gì nữa.

Trực tiếp gọi điện thoại mới đúng.

Nhưng rất nhanh sau đó Tô Thị phát hiện mình không gọi được.

Điều này khiến nàng có chút lo lắng, lại vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm.

"Ta không liên lạc được với Thu tỷ và Nguyệt tỷ, có khi nào xảy ra chuyện không?"

Chu Tước đáp:

"Bọn ta đã tới Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, nhưng không thấy bất cứ thứ gì, nơi này chỉ có hư ảo"

Lúc này bên ngoài Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, bốn người Thanh Long đang lơ lửng trên không.

Trước mặt họ là hư không loạn lưu, phía dưới là vực sâu vô tận.

"Thủ đoạn này cao minh đây, ta biết trong đám thần minh có người sở hữu thủ đoạn này. Nhưng trong thiết luật, không có thần minh nào có thể gây nên ảnh hưởng lớn như thế"

Thanh Long nói.

"Cần một ít thời gian để phá vỡ"

Huyền Vũ đáp.

"Phải nói với môn chủ thôi"

Bạch Hổ nói thêm.

Sau đó nàng lấy điện thoại ra gọi cho phu nhân.

"Được, vậy chúng ta chờ ở đây ư?"

Bạch Hổ gật đầu đáp với đầu dây bên kia điện thoại.

Sau đó nàng cúp máy.

"Phu nhân nói sao?"

Chu Tước hỏi.

Thanh Long và Huyền Vũ đều nhìn sang.

"Phu nhân nói chờ ở bên ngoài, tạm thời đừng nhúng tay vào"

Bạch Hổ cảm thấy khó thiểu.

Nếu tiếp tục đợi, xảy ra vấn đề sẽ cần môn chủ tự mình ra tay.

"Thiếu chủ cũng ở trong đó, dường như hắn đang ngộ đạo. Nếu chúng ta đánh vào thì có ảnh hưởng đến thiếu chủ không?"

Huyền Vũ nghĩ tới điều gì đó.

Thanh Long gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu hỏi thăm Thần Vận Mệnh:

"Tiểu Mệnh, bây giờ ngươi có thể thấy gì?"

Rất nhanh Thần Vận Mệnh đã đáp:

"Chỉ thấy đường vận mệnh bị bóc ra, nhưng nhìn theo hướng vận mệnh kéo dài thì không phải bóc ra, mà là sụp xuống. Vậy nên bên đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì ghê gớm"

"Các ngươi nói xem sẽ xảy ra chuyện gì Thanh Long nhìn về hư không phía trước rồi hỏi.

Ba người còn lại không biết được.

"Nhưng lực lượng này thật sự rất hiếm thấy, thời đại thần minh thì còn, nhưng tới thời đại chúng ta thì gần như không có"

Thanh Long nhíu mày.

Lực lượng này có được đại thế mênh mông, nhưng dường như cũng bị vật gì đó hạn chế.

1087 chữ

Chương 1195: Có Người

Đạo Tử cất kiếm, nhưng khí tức vẫn đang không ngừng suy yếu.

Mặc dù hắn lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng, nhưng một kiếm đỉnh phong mượn lấy ngàn vạn kiếm đạo Kiếm Chủng.

Dựa vào nội tình của bản thân hắn thì còn cần chút thời gian mới có thể ổn định cảnh giới được.

Nhưng hắn của bây giờ đã vượt xa phẩm cấp.

Kiếm đạo đã thành.

Lúc này hắn không có thời gian rèn luyện, bầu trời đột nhiên biến hóa khiến hắn rất bất ngờ.

Bầu trời sao vô tận khiến hắn cảm nhận được thế giới không bình thường, cứ như bị bóc ra rồi vậy.

"Mạnh thật, ai đã ra tay vậy?"

Lý Lạc Thư cũng không hiểu được loại lực lượng này, đây là quyền hành hay là thứ gì khác?

Hắn nhìn lên bầu trời, trước đây nơi đó có một lốc xoáy.

Vì muốn biết rõ, Lý Lạc Thư bước ra một bước, hắn đi vào bầu trời sao.

Chỉ là không tìm thấy bất cứ thứ gì.

Rất nhanh hắn đã lùi về, rơi xuống trước mặt Thần Trật Tự.

"Kiếm của ngươi đã không còn đáng sợ như trước đây Thần Trật Tự vừa cười vừa nói.

Lý Lạc Thư trước đây cho hắn một cảm giác vô cùng quái dị.

Cứ như là có thể chém ngã hắn, nhưng bây giờ thì không.

Ngay lúc Thần Trật Tự nói xong, Lý Lạc Thư nhìn chằm chằm hắn bằng một ánh mắt bình thản.

Ngay giây phút đó, Thần Trật Tự cảm giác như mình đã rơi vào kiếm lãnh. Trong mắt hắn, Lý Lạc Thư được vây quanh bởi kiếm đạo trong thiên hạ, quần tinh sáng chói.

Cùng lúc đó, hắn thấy Lý Lạc Thư đi tới trước mặt hắn trong tinh quang sáng chói.

Hai ngón tay của Lý Lạc Thư chụm lại thành hình kiếm, điểm vào trán Thần Trật Tự.

Phụt!

Trên bầu trời, Thần Trật Tự tỉnh táo lại.

Hắn nhổ ra một ngụm máu, thân thể bị kiếm đạo làm trọng thương.

Chỉ một ánh mắt mà có thể làm hắn trọng thương!

Dù trạng thái của hắn không ổn định, thực lực cũng không bằng một phần mười lúc trước, nhưng không thể nào như vậy được.

"Có thể ngươi đã đánh giá ta quá thấp"

Lý Lạc Thư nói rất bình tĩnh.

"Haha."

Thần Trật Tự lau máu bên khóe miệng, hắn cười lạnh đáp:

"Chẳng qua ta đã thần giáng, ngươi đánh bại được ta chẳng tính ghê gớm gì. Đánh ta chẳng bằng nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát ra được đây đi"

"Đây là nơi nào?"

Lý Lạc Thư hỏi.

"Có người muốn xem thành phần của tu chân giới là gì, chẳng qua ta chỉ giúp hắn mở đường thôi. Bây giờ hắn đã hạ ánh mắt xuống, nếu đáng để hắn xem trọng thì không có bất cứ ai có thể rời khỏi đây"

Thần Trật Tự nói.

Lý Lạc Thư ngẩng đầu nhìn lại, hắn cảm thấy trong bầu trời đang có một ngôi sao bay thẳng về phía bên này.

Tốc độ của nó rất nhanh, như có thể nghiền nát tất cả mọi người ở đây bất cứ lúc nào.

Lý Lạc Thư bước ra một bước, muốn dùng kiếm chém sao trời kia xuống.

Chỉ là vừa bước ra đã biến mất ngay tại chỗ.

Khi hắn xuất hiện lại lần nữa, đã phát hiện mình đi vào sâu trong bầu trời.

Trước mặt Lý Lạc Thư xuất hiện một bóng người, không nhìn rõ được hình dạng.

Cho dù là cái bóng cũng vô cùng mơ hồ.

"Là ai?"

Lý Lạc Thư cúi đầu hỏi. "Ngươi rất mạnh, xem ra tu chân giới mạnh hơn những gì ta nghĩ nhiều. Thần minh cũng rất mạnh, nhưng không có ai như ngươi Bóng người kia nói với giọng khâm phục.

"Ngươi không phải thần minh?"

Lý Lạc Thư hỏi "Ngươi không lo lắng phía sau của ngươi sao?"

Người kia hỏi.

Sau lưng Lý Lạc Thư chính là Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, hơn nữa một ngôi sao to lớn đang lao thẳng về phía bên đó.

"Ngươi sẽ ngăn cản ta quay lại đó ư?"

Lý Lạc Thư hỏi.

"Đương nhiên rồi Bóng người kia cười đáp:

"Trong bọn họ, kẻ sống sót mới có giá trị, không sống được thì chẳng còn giá trị gì. Ngươi thì khác, ngươi là cường giả mà ta chưa từng gặp qua, trẻ tuổi, cường đại, tiềm lực vô tận. Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một người tương tự ngươi, nhưng chưa từng có ai tiềm lực cao như ngươi cả"

"Ngươi có từng nghĩ rằng thật ra ta cũng không được tính là đặc biệt nhất?"

Đột nhiên Lý Lạc Thư hỏi.

"Không tính đặc biệt nhất?" Bóng người kia có hơi thắc mắc:

"Ta có một đại ca, nếu ngươi gặp hắn, có lẽ ngươi sẽ thay đổi tất cả suy nghĩ"

Lý Lạc Thư bình tĩnh đáp.

"Ồ?"

Dường như đối phương rất hứng thú.

"Lần này ta phải trả giá rất lớn mới có thể để thần minh nhảy ra làm ván cầu cho ta tới đây. Mục đích của ta chỉ là muốn xem tu chân giới cao minh cỡ nào thôi. Vậy đại ca của ngươi đang ở đâu?"

Lý Lạc Thư nhìn về hướng sao trời đang lao tới:

"Có lẽ hắn sẽ tới đây nhanh thôi, đạo của ta đã hiển lộ rõ ràng, hẳn là đại ca ta đã góp đủ ba ngàn đại đạo"

"Ở kia à?"

Bóng người nhíu mày:

"Không thể nào, bên kia trừ một nhân loại không tệ ra thì chẳng hề có cường giả. Ta không đến nỗi mắc phải sai lầm nhỏ như thế"

Bóng người đột nhiên xuất hiện này vô cùng tự tin.

Lý Lạc Thư cũng không nói gì thêm về chuyện này.

Mọi người cứ rửa mắt mà đợi là được. "Dường như ngươi rất tự tin nhỉ?" Bóng người kia nhìn về phía Lý Lạc Thư rồi nói.

"Ngươi không cảm thấy là mình rất tự tin sao?"

Lý Lạc Thư hỏi lại.

Đối phương cười ha hả, không mở miệng.

Họ cứ thế nhìn về phía xa, nhìn về một chấm nhỏ bé trong tinh hà mênh mông vô tận.

Đó chính là nơi Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông tồn tại.

1114 chữ

Chương 1196: Sao Mà Đỡ Được

Lúc này, sao trời to lớn lao tới, chỉ cần tới gần là có thể nghiền nát nơi đó.

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Khuyết của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông nhíu mày.

Hắn cảm nhận được nguy cơ to lớn.

Nguy cơ này không đến mức nhấn chìm hắn, nhưng Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông sau lưng hắn thì chưa chắc.

"Lạc trưởng lão, vận chuyển đại trận đi"

Hạ Thiên Khuyết nói một cách nghiêm túc.

Lần này thật sự là nguy cơ sinh tử của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông rồi.

Lúc này Lạc trưởng lão cũng cảm thấy có một ngôi sao lớn đang lao về phía họ.

Nếu như chỉ là sao trời bình thường thì chuyện này chẳng có gì đáng ngại.

Hết lần này tới lần khác, bên trong ngôi sao này còn có lực lượng không gì sánh kịp, lực lượng này là thứ họ khó mà đối đầu được.

"Không biết trận pháp có thể kiên trì được bao lâu"

Lạc trưởng lão có chút lo lắng nói.

Cuối cùng hắn đột nhiên nhớ tới:

"Có người đang sửa trận pháp giúp chúng ta, không biết vị đạo hữu này còn ở đây không Nói rồi Lạc trưởng lão thử vận dụng trận pháp, phát hiện cảm giác lại thay đổi.

Trôi chảy, hữu lực, như được rót sinh cơ vào.

"Sao lại thế, đến cùng là vị cường giả nào vậy?"

Hắn thật sự không thể hiểu được, đại trận tông môn có thể dùng một cách mượt mà như thế.

Thấy trưởng lão bên Kiếm Chủng đang thử tìm đối phương, hắn cũng định giúp một chút.

Cuối cùng bóng dáng đối phương cũng xuất hiện. Lúc đầu có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên rõ ràng.

Là ba vị tiên tử.

Nhìn có vẻ không lớn lắm.

"Chẳng lẽ là vị tiên tử có thực lực tam phẩm kia?"

Lạc trưởng lão suy đoán.

Rất nhanh phía đối diện đã vang lên tiếng nói, là tiếng của Thanh Thủy Tiên Tử:

"Như thế là được rồi à? Sau đó còn cần chúng ta làm gì nữa không? Trận pháp này còn cần sửa chữa ở chỗ nào nữa?"

Không phải nàng. Lạc trưởng lão đưa ra kết luận trong nháy mắt.

"Vẫn còn hai lần, theo lý thuyết thì ngoài hai nơi này vẫn còn sáu nơi khác. Nhưng tu vi của ta quá kém, chỉ có thể hoàn thành hai nơi này"

Chu Ngưng Nguyệt ăn quýt, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Trong nháy mắt, Lạc trưởng lão cảm giác mình đang đối diện với đối phương.

"Là nàng"

Dù nhìn từ phía nào, Lạc trưởng lão đều có chút kinh ngạc.

Một tiểu nữ hài mà lại có thể sửa đổi trận pháp của họ, hơn nữa khiến trận pháp lợi hại hơn không chỉ một lần.

"Đó là ai?"

Đột nhiên có người hỏi.

"Thánh Nữ Ma Đạo, chẳng lẽ các ngươi không biết nàng sao? Lúc trước Ma Môn cướp trận pháp của chúng ta cũng vì nàng"

Một vị tiên tử sau lưng Lạc trưởng lão nói.

"Thánh Nữ Ma Đạo?"

Lạc trưởng lão khó hiểu trả lời:

"Mấy năm trước ta đã gặp qua nàng, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng, sao lại là một tiểu nữ hài"

"Đúng là nàng"

Hạ Thiên Khuyết đáp.

Lúc này, trong màn hình truyền đến tiếng nói.

"Không được, ta dùng hết linh thạch rồi"

Đột nhiên Thu Thiển nói.

"Ta vẫn còn một ít"

Thanh Thủy Tiên Tử lấy ra một đống linh thạch.

"Còn chẳng đủ cho một lần"

Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó nàng cố ý nhìn lên trên một chút.

"Đưa qua đi, trả linh thạch của những lần trước cho các nàng nữa"

Hạ Thiên Khuyết nói.

Rất nhanh có một vị tiên tử bay đi.

Hạ Vũ Trúc và Cố Nhạn nhìn màn hình, đột nhiên hai nàng nhớ lại Thánh Nữ Ma Đạo ở Thành Thâm Uyên.

Cũng cao minh như vậy.

Đừng khinh nàng nhỏ, nàng đáng tin hơn bất cứ ai.

Cứ như là có nàng ở đây thì có thể khiến mọi người yên tâm hơn nhiều.

"Thiên chi kiêu nữ"

Hạ Vũ Trúc mặc cảm.

Cố Nhạn thì càng cảm thấy bản thân tầm thường.

Đạo Tử Đạo Tông Thiên Vân đã trèo lên được vô thượng kiếm đạo.

Trảm cường địch cho Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Dù là Thánh Nữ Ma Đạo tu vi chỉ ngũ phẩm cũng có thể dùng cơ thể nhỏ bé thay đổi tình hình.

Nhân kiệt đương thời, thiên chi kiêu nữ. Không phải là người mà những kẻ khác có thể so sánh được.

Chỉ là bây giờ, dường như cần tất cả mọi người tự mình đối mặt.

Giây phút này, họ nhìn thấy ngôi sao kia đang rơi xuống.

Lúc đầu là một chấm nhỏ xa xôi, sau đó càng ngày càng phóng to ra, trở thành một ngọn núi lớn.

Cảm giác áp bách xuất hiện trong nháy mắt.

Ngọn núi này phá không đến, nó càng ngày càng đến gần, người phía dưới mới phát hiện ra tảng đá này vô biên vô hạn.

Chỉ mấy giây, bầu trời đã bị tảng đá đó lấp kín, mà họ cũng sắp chạm tới nó.

Sự sợ hãi bất chợt, tuyệt vọng khôn cùng bắt đầu tràn ngập trong không khí.

"Sao mà cản được?"

Có người quỳ trên đất gào thét.

Chu Ngưng Nguyệt lấy Thất Thải Toái Thạch ra.

Đây là tình hình kinh khủng nhất nàng từng thấy.

Sao trời rớt xuống như mưa.

Trong lúc tất cả mọi người cảm nhận sự hoảng sợ thì một bóng người bước ra.

Hắn ngập trong kiếm ý, đạp không mà đi.

Sáng tỏ lại tràn ngập hi vọng.

"Chém!"

Giờ khắc này, Hạ Thiên Khuyết hóa thành một thanh Thiên Địa Chi Kiếm, chém thẳng về phía sao trời mênh mông.

Rầm!

Lực lượng cường đại va chạm, lực lượng mặt ngoài ngôi sao tan rã một cách nhanh chóng, sau đó toàn bộ tinh thể bắt đầu vỡ vụn.

Dưới thanh kiếm, mọi thứ ở đây đều trở nên tầm thường.

Đá vụn hóa thành sao băng bay lung tung khắp nơi, đá vụn đã không còn lực lượng, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Mà sau khi sao trời vỡ vụn, thứ họ nhìn thấy cũng không phải bầu trời trong sáng, mà là một ngôi sao khác.

Vẫn rơi từ trên cao xuống, vô biên vô hạn.

1094 chữ

Bình Luận (0)
Comment