Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ (Bản Dịch Full)

Chương 78 - Chương 1381: Có Việc Gấp - Chương 1388: Đi Xem Mắt ( Hoàn )

Chương 1381: Có Việc Gấp

Mười giờ rưỡi, Chu Tự bị Thu tỷ kéo đi.

Mười một giờ, Chu Tự đứng trước cửa nhà mình, không hề có ý định gõ cửa, cũng không định tiến lên mở cửa.

Thu Thiển nhìn hắn, rút chìa khóa ra mở cửa, nhưng bị Chu Tự ngăn lại.

Khi nàng đang định lên tiếng, cánh cửa đột nhiên tự mở ra.

Thấy vậy, Chu Tự cướp lấy chìa khóa của Thu tỷ, giả vờ như đang mở cửa.

"Ấy, mẹ ạ, thật trùng hợp? Ta còn đang định mở cửa nữa"

Chu Tự nở nụ cười khiên cưỡng.

Người mở cửa chính là Liễu Nam Tư.

"Tiểu Nguyệt đâu?"

Liễu Nam Tư nhìn xung quanh và hỏi.

"Đang cố gắng liên lạc với Nữ Thần Trí Tuệ, bảo là không thành công sẽ không về.

Chu Tự nói.

"Nữ Thần Trí Tuệ?"

Liễu Nam Tư có chút khó hiểu.

"Đúng vậy, vị khách đến từ bên ngoài thế giới, rất mạnh mẽ, ta nói mẹ nghe, nàng ấy là người biến ta thành Chân Thần và đá cha và những người khác xuống dưới. Người này tệ lắm, ta chỉ là một tu chân giả mới, bất cẩn một cái là bị nàng ấy lừa ngay, sau đó, thì, thì, như vậy đấy"

Chu Tự ngụy biện.

"Ngươi không nhắc cha ngươi cũng sắp quên, cứ nhất định phải nhắc ngay lúc này"

Liễu Nam Tư lắc đầu thở dài.

Chu Tự bước vào, chết lặng tại chỗ.

Trong sảnh có cha, nhị thúc, sư phụ, nhị thẩm và sư nương.

Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Lạc Thư:

"Đại ca, ngươi đến chỗ ta ngay, có chuyện lớn, nhanh lên"

Sau đó, hắn lại gọi một cuộc nữa:

"Thất Thiên, đi gọi Nguyệt tỷ và Tô Thi ra ngoài, bảo họ về nhà, nói là có chuyện cấp bách, nhanh lên đấy"

Sau đó Chu Tự dẫn Thu tỷ bước vào.

Chào hỏi từng người một.

Những người này cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Cũng không biết muốn nhìn gì nữa.

Rất nhanh, có tiếng gõ cửa, Lý Lạc Thư đã tới.

Sau khi nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng khi nhớ lại bạn gái cũ không ở bên cạnh, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đi vào một cách thoải mái.

Ngay sau đó mấy người Nguyệt tỷ cũng trở về.

Vừa đi vào, nàng liền thở phào một hơi:

"Quả nhiên có chuyện quan trọng, may mà trở về kịp.

"Chuyện quan trọng gì?"

Chu Tự mặt mũi tỉnh bơ hỏi.

"Cha, mẹ, nhị thúc, nhị thẩm, bá phụ, bá mẫu đều ở nhà chờ ta ăn cơm, đây không phải đại sự sao?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi ngược lại.

Chu Tự:

"..."

"Chính xác"

Tô Thi nhìn Chu Tự một cách khinh bỉ, sau đó chạy đến chỗ mẹ làm nũng.

Nguyệt tỷ cũng vậy.

Tại sao Chu Tự lại cảm thấy hắn quá lạc lõng so với họ?

Oh, ta có đại ca.

"Đại ca, ngươi uống rượu không?"

Chu Tự hỏi.

"Ta không biết uống rượu."

Lý Lạc Thư cúi đầu nói.

Chu Tự đột nhiên rất phấn khích, họ quả không hổ là anh em.

Sau đó, ký ức của hắn bị đứt đoạn.

Khi tỉnh dậy, hắn cứ nghĩ trước mắt sẽ là trần nhà quen thuộc.

Nhưng phát hiện ra là không phải.

Trần nhà lần này hắn nhìn thấy hơi bình thường.

"Là nhà ở trấn Thanh Bắc.

"Đây là nơi nào?"

Chu Tự rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhưng tại sao hắn lại ở trấn Thanh Bắc?

"Bởi vì có quá nhiều người, buổi tối không có chỗ nghỉ ngơi, cho nên đều đến trấn Thanh Bắc, ngươi còn lớn tiếng kêu đi vào đoạn cuối của đại đạo, rồi mang họ tới đây, ta còn quay video đây, ngươi có muốn.."

"Không muốn"

Chu Tự quả quyết cự tuyệt.

Chỉ cần hắn không ngại, những người xung quanh sẽ ngại dùm hắn.

Lúc này, Chu Tự phát hiện ra Thu tỷ đang ngồi bên cạnh mình, hơn nữa tay của hắn vẫn luôn đan vào tay Thu tỷ.

"Cầm suốt một ngày, hễ say là cứ túm lấy tay ta, làm ta chẳng giúp mọi người dọn dẹp được gì"

Thu Thiển trông có vẻ như đang phàn nàn, nhưng khóe miệng lại hơi mỉm cười.

Hình như đang hạnh phúc.

"Mẹ ta có đánh ta không?"

Chu Tự vuốt ve tay Thu tỷ, hỏi.

"Không, ngươi say khướt rồi, mẹ có đánh ngươi hay không ngươi cũng không nhớ, tất nhiên sẽ không đánh"Thu Thiển nói.

Cũng có lý, nhưng sao nghe ra như thấy đáng tiếc vậy? Chu Tự lắc đầu thở dài. "Tại sao ngươi lại nghĩ mẹ ngươi sẽ đánh ngươi?"

Thu Thiển ôm đầu gối ngồi ở trên giường nhìn Chu Tự.

"Trực giác."

Chu Tự nói.

Sau đó hắn nhìn quanh một vòng, thấy ngoài trời không sáng lắm.

Căn phòng sáng là vì có bật đèn.

"Mấy giờ rồi?"

Hắn hỏi.

"Bốn giờ mười sáu.

Thu Thiển cười nói.

Chu Tự hít một ngụm khí lạnh.

"Cửa khóa rồi à?"

"Khóa rồi"

"Vậy tắt đèn đi"

Thu Thiển bật cười khúc khích, sau đó đi đến bên giường tắt đèn.

Hai ngày này coi như đi tong rồi.

Sáu giờ ba mươi, Chu Tự lại nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Lúc này, Thu tỷ không còn ở bên cạnh nữa.

Hắn nhận ra ngày nào Thu tỷ cũng dậy rất sớm.

"Chẳng lẽ không thấy buồn ngủ sao?"

Bọn họ thường đi ngủ rất muộn, đáng ra phải buồn ngủ mới phải.

Ngay sau đó Chu Tự chợt nhận ra, Thần Minh Chi Nữ có thể không cần ngủ.

Thay quần áo xong, hắn đứng dậy đánh răng rửa mặt, kỳ nghỉ lễ của hắn vẫn còn mấy ngày, hắn phải suy nghĩ xem nên đi mua sắm ở đâu.

Sự trở lại của chư thần gần đây đã thất bại, hắn nên đi đến những nơi trước đây từng có thần minh.

Xem xem mọi chuyện thế nào rồi.

Chẳng hạn như dị thế giới, vân vân.

"Đại ca?"

Chu Tự đang đánh răng thì nghe thấy có người gọi mình.

Là Lý Lạc Thư.

Chuyện này thì không quen nổi, sao đại ca lại ở đây?

Đối phương dường như cũng không quen.

Sau khi nhổ ra ngụm bọt, Chu Tự nói:

"Đại ca, sao ngươi lại ở trong nhà của ta?"

"Tại sao?"

Lý Lạc Thư nhìn Chu Tự, thở dài:

"Tối hôm qua là ta muốn rời đi, nhưng ngươi cứ nhất định muốn ta đến, còn nói nếu ta không đến là không nể mặt ngươi, đại tẩu có quay video đấy"

Rầm một tiếng.

Chu Tự đóng cửa lại, vờ như không nghe thấy.

1165 chữ

Chương 1382: Nguy Hiểm

Hắn của lúc say có liên quan gì đến hắn lúc tỉnh?

Hắn cũng không ngờ khi uống quá chén hắn sẽ thành ra vậy.

"Ấy?"

Chu Tự đột nhiên ý thức được một chuyện, mở cửa hỏi:

"Đại ca không say sao?"

"Không có"

Lý Lạc Thư hơi ngơ ngác gật đầu.

"Không phải ngươi không giỏi uống rượu sao?"

"Ừ, không giỏi"

"Vậy tại sao ngươi không say?"

"Có lẽ vẫn đang trong phạm vi chấp nhận được?"

"..."

Chu Tự cảm thấy hắn phải chăm chỉ rèn luyện thôi.

Nhưng cũng có thể là do tu vi yếu, rượu mà cha và nhị thúc mang ra quá khó tiêu.

Hắn còn nhớ hôm qua hắn định dùng tu vi của mình để gắng gượng chống đỡ, ai ngờ không chống đỡ nổi.

Không biết thiên niên công lực có còn ổn không.

Lần sau hắn phải thử mới được.

Những người này chắc chắn đang bắt nạt hắn vì tu vi không đủ.

"Đại ca đánh răng rửa mặt chưa?"

Chu Tự hỏi.

"Đánh răng rửa mặt Liễu Bắc Uyển đi xuống lầu nói.

"Nhị thẩm"

Chu Tự gọi một tiếng.

"Gọi tiểu di"

Liễu Bắc Uyển sửa lại.

"Vâng"

Chu Tự gật đầu.

"Gọi lại nghe xem "Nhị thẩm "Được, hôm nay nhị thẩm này đích thân nấu cơm cho ngươi"

Liểu Bắc Uyển nở một nụ cười âm hiểm.

Chu Tự:

"..."

Tại sao hắn cứ có cảm giác kỳ thị như khi Thu tỷ nói làm món ngon vậy, một loại khủng hoảng không thể giải thích được.

"Nhị thẩm của ta biết nấu ăn sao?"

Chu Tự thấp giọng hỏi Lý Lạc Thư.

"Ta không biết nhị thẩm chúng ta có biết nấu ăn hay không, nhưng ta biết nàng ấy ở Đạo Tông Thiên Vân nhất định không cần nấu ăn"

Lý Lạc Thư trả lời.

Chu Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy buổi trưa ra ngoài ăn cơm sẽ tốt hơn.

Thức ăn của nhị thẩm cứ để lại cho mấy người tam lão bản.

Nhìn nhị thẩm đi xuống lầu, Chu Tự đã liệt nàng ấy vào danh sách nguy hiểm.

Tắm rửa xong, hai người xuống lầu.

Nhìn ra phía sân sau, hắn thấy sư phụ đang tập Thái cực quyền.

"Cái này ta biết này"

Chu Tự theo bản năng nói.

Ngay từ khi còn nhỏ đã thường xuyên học nó, lấy nhu khắc cương, trình độ cao nhất trong võ thuật.

Nhưng phần lớn ông cụ chỉ sử dụng nó để giữ dáng.

"Sư phụ già rồi sao?"

Chu Tự hỏi Lý Lạc Thư.

"Đúng là cũng lớn tuổi rồi"

Lý Lạc Thư gật đầu. "Đã tuổi này rồi mà con trai còn chưa lập gia đình, ngươi nói xem sư phụ có thấy áp lực không nhỉ?"

Chu Tự lại hỏi.

"Ta cũng áp lực không ít.

Lý Lạc Thư bất lực nói. "Tại sao sư phụ không sinh thêm đứa thứ hai? Như cha ta đấy, Nguyệt tỷ kém quá nên mới sinh thêm ta"

Chu Tự nói.

Lý Lạc Thư kinh ngạc nhìn Chu Tự.

Không hổ là đại ca.

Lúc này Lý Cảnh Sơn đã ngừng tu luyện.

Hắn quay đầu lại nhìn Chu Tự cùng Lý Lạc Thư, còn chưa kịp lên tiếng, phía trên đã truyền đến một giọng nói.

"Sư phụ ăn cơm thôi, bọn ta phải đi tìm mấy người sư nương đây.

Chu Tự phất phất tay, kéo người bên cạnh cùng chạy đi.

"Cha, ta xin cáo lỗi trước.

Lý Lạc Thư đi theo.

Lý Cảnh Sơn nhìn bóng lưng của họ, trong lòng dâng lên nỗi kích động muốn đánh người.

Cuối cùng cũng mặc kệ không đếm xỉa.

Hắn nhìn quanh một lúc rồi tiếp tục đánh quyền.

Chu Tự vừa trở lại phòng khách đã cảm thấy có chút sợ hãi, vừa rồi hắn có cảm giác sư phụ muốn đánh chết hắn.

May mà hắn chạy nhanh.

Sư phụ không phải người dễ chọc, đổi người khác thôi.

"Lại đây lấy đồ, làm gì vậy?"

Liễu Nam Tư đứng ở cửa gọi.

Lúc này Chu Tự mới đi lấy nguyên liệu.

"Mẹ, mẹ mua cái gì mà nhiều thế?"

Hắn nhìn một lô một lốc những túi lớn túi nhỏ hỏi.

"Có loại nho mà chị gái ngươi thích, có giò heo chị gái ngươi thích, còn có món chị ngươi thích nữa là...

Chu Tự thấy mẹ như chiếc máy liên thanh, kể ra đống thứ Nguyệt tỷ thích ăn.

Sau đó hắn hỏi một câu:

"Có món nào ta thích ăn không?"

"Ngươi không thích những thứ này sao?"

Liễu Nam Tư hỏi ngược lại.

"Nhưng cũng không có thứ ta đặc biệt thích mà"

Chu Tự nói.

"Ngươi đặc biệt thích cái gì?"

Liễu Nam Tư lại hỏi.

Sau một lúc lâu ậm ừ, Chu Tự mới nói:

"Đậu phụ thối"

"Không có"

Liễu Nam Tư không chút do dự lắc đầu.

Chu Tự cảm thấy mẹ quá đáng quá rồi, hoàn toàn không mua thứ gì hắn thích.

Thiên vị.

Không phải chỉ là đậu phụ thối thôi sao?

Mọi người ăn một lần cũng chẳng có vấn đề gì.

"Mấy người Thu tỷ đâu?"

Chu Tự chia một nửa cho đại ca rồi cùng nhau mang chúng vào.

"Đi theo Hồng Nghê tỷ mua bữa sáng"

Liễu Nam Tư vừa thu dọn vừa nói.

"Mẹ ta cũng biết mua bữa sáng sao?"

Lý Lạc Thư tò mò hỏi.

"Mẹ ngươi biết nhiều hơn ngươi tưởng tượng nhiều, có nơi nào ở vùng đất Cửu Châu này mà họ chưa đến bao giờ không? Đều là tự đi bộ đấy"

Liễu Nam Tư nói.

"Sư nương trước kia có đi qua chưa?"

Lý Lạc Thư hỏi.

"Hầu như rồi, nhưng phần lớn vẫn là ở Ma Môn Liễu Nam Tư nói.

"Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện"

Chu Tự nhìn xung quanh và nói một cách bí ẩn.

"Mẹ với cha không chuẩn bị bất cứ thứ gì để đánh người đó chứ?" Liễu Nam Tư đang cất đồ đạc thì sững sờ hỏi:

"Sao hả? Ngươi ngứa ngáy muốn hồi tưởng lại thời ấu thơ hả?"

"Không, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi"

Chu Tự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Bây giờ thì ổn rồi.

Bữa sáng của Chu Tự là sữa đậu nành và bánh quẩy.

Lý Lạc Thư cảm thấy không thoải mái lắm, vì Nguyệt tỷ ở đó.

Vấn đề không chỉ vì có Nguyệt tỷ ở đây, còn có một chuyện nữa.

Bạn gái cũ của hắn trở lại rồi, nhất thời có cảm giác như bí mật sâu kín nhất của hắn đã bị vạch trần.

Chính là cảm giác không thoải mái này.

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc đưa Nguyệt tỷ về nhà, vừa nghĩ đến chuyện này hắn đã rủ đầu xuống, muốn tìm một cái lỗ.

1093 chữ

Chương 1383: Trình Độ Như Nào?

"Mọi người đều là người lớn, đừng để trong lòng"

Chu Tự an ủi.

Lý Lạc Thư:

"..."

"Nói mới nhớ, buổi trưa hình như có món gì ngon, ăn xong chúng ta đi dị giới một chuyến đi, đi xem mấy người Tiểu Khô Lâu"

Chu Tự suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Sau đó đi Hỏa Nguyệt Cốc, ta vẫn chưa hái xong trái cây ở đó, đi hái một quả ăn thử xem, còn phải đi gặp Bán Tiên nữa, nói đi tìm hắn mãi mà mãi vẫn chưa có thời gian rảnh"

Đột nhiên, điện thoại di động của Chu Tự reo lên, không ngờ lại là Bán Tiên.

"Bản đạo đã ra nước ngoài, có chuyện gì vui lòng liên hệ qua email"

Nhìn thấy tin nhắn, Chu Tự có chút kinh ngạc.

Bán Tiên cũng lợi hại nhỉ, vậy là chạy thoát rồi.

Nhưng thôi không sao, lần sau vậy. Rồi sẽ có cơ hội thôi.

"Bán Tiên rời đi rồi?"

Lý Lạc Thư tựa hồ đã đoán được.

"Ừ, chạy rồi, ngươi nói xem nếu ta hỏi ta sẽ đánh chân trái hay chân phải của hắn, liệu hắn có thể đoán ra không?"

Chu Tự vừa ăn bánh quẩy vừa hỏi.

"Khó nói, Bán Tiên là người rất lợi hại, khả năng sẽ tự mình làm gãy chân Lý Lạc Thư nói.

Chu Tự:

"..."

Hơi tàn nhẫn.

Không đến chỗ Bán Tiên, vậy giờ đi đâu?

Đến thành Thực Vi Thiên? Đi gặp lão Ma Sát.

Năm đó hắn ta chết thế nào vậy nhỉ?

Để hỏi cha.

Nghĩ vậy, hắn liền chạy vào và hỏi chuyện của Lão Ma Sát.

"Chết vì trọng thương Chu Nhiên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

"Một cậu thanh niên rất tốt"

Cậu thanh niên? Được rồi, cha thực sự già rồi.

"Khi còn trẻ hắn có từng huy hoàng không?"

Chu Tự hỏi.

"Đương nhiên, trong toàn bộ ma sát, không ai có thể ngang hàng với hắn"

Chu Nhiên nói.

Chu Tự lấy điện thoại di động quay video lại rồi cất nó đi.

Để khi nào đi gặp Lão Ma Sát thì mở cho hắn nghe, hẳn là nơi cửu tuyền hắn sẽ vui lắm.

Đã gần trưa, Chu Tự nhìn thấy một thiếu nữ ma pháp đang đi tới.

Nhạc mẫu đại nhân.

"Chỉ một mình ngươi?"

Lý Cảnh Sơn lạnh lùng nói.

"Không phải, hắn đi mua đồ rồi"

Tiểu Kính tiên tử không dám nhìn sư huynh của mình.

Rất nhanh, Đại Thần Thời Không quay trở lại, tay xách thêm ít rượu.

"Sư huynh, cái này cho ngươi"

Hắn có chút ngượng ngùng nói.

Nhìn Đại Thần Thời Không dè dặt khép nép, Chu Tự cảm thấy sư phụ mình thật sự bắt nạt người quá đáng.

"Sư phụ ta không uống rượu, cho ta được rồi.

Chu Tự nhận lấy quà từ nhạc phụ, nói.

Sau đó, hắn bị Lý Cảnh Sơn kẹp cổ kéo vào.

Hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.

"Sư phụ, không phải ngươi không cần sao?"

Chu Tự giãy dụa nói.

Lý Cảnh Sơn hừ lạnh một tiếng, cầm rượu rời đi.

"Sư phụ chẳng thành thật xíu nào" Chu Tự lắc đầu thở dài.

"Sư phụ"

Thu Thiển kích động nhìn sư phụ của mình.

"Bụng có dấu hiệu rồi sao?"

Tiểu Kính tiên tử lập tức hỏi.

Thu Thiển:

"..."

"Sư phụ hiểu, xấu hổ phải không?"

Tiểu Kính tiên tử dáng vẻ như hiểu tất cả mọi thứ.

Cuối cùng một bàn thức ăn lớn được đưa lên, mọi người ngồi vây xung quanh.

Nhà Chu Tự có năm người, nhà sư phụ có ba người, nhà nhị thúc có ba người, nhà nhạc phụ có hai người.

Tổng cộng mười ba người.

Cảm thấy hơi căng thẳng rồi đó.

Quan hệ giữa những người này không tốt lắm, nếu đã không tốt tại sao phải cùng nhau ăn cơm?

Tội gì phải thế?

Chu Tự đang ăn, Tô Thi cũng đang ăn.

"Chà, tam lão bản tương đối thoải mái ha Chu Tự hỏi.

"Mắc gì ta phải thấy áp lực? Mọi người đều biết ta vô dụng, sẽ không chấp nhặt một người như ta"

Tô Thị vừa bóc tôm vừa nói.

"Cũng đúng, bóc một con cho Thu Tỷ đi Chu Tự nói.

"Thu tỷ vợ ngươi chứ vợ gì của ta"

Tô Thị đảo mắt trợn tròn.

"Khi nào tam lão bản định kết hôn?"

Chu Tự hỏi.

"Vậy khi nào ngươi có em bé?"

Tô Thi hỏi ngược lại.

Chu Tự:

"..."

"Đúng nhỉ, ta nghĩ đứa con đầu lòng là con gái, ta đã nghĩ xong tên rồi."

Liễu Nam Tư nói.

"Con trai mới tốt"

Tiểu Kính tiên tử phản bác lại một câu, sau đó nhìn Thu Thiển:

"Đúng không nào?"

Thu Thiển:

"???"

Nàng đá mạnh vào bắp chân của Chu Tự dưới gầm bàn.

Trách ta sao? Phải trách Tô Thi nhắc tới chuyện con cái trước ấy, Chu Tự ăn cơm, trong lòng đầy một bụng không phục.

"Đúng rồi, Chu Tự không phải nói rằng Tiểu Nguyệt đang giao tiếp với Nữ Thần Trí Tuệ sao? Thành công chưa?"

Liễu Bắc Uyển đột nhiên hỏi.

"Thành công rồi, Nữ Thần Trí Tuệ là một người rất dễ nói chuyện"

Chu Ngưng Nguyệt lập tức nói.

Vì có Lý Lạc Thư, nàng mất cảm giác ngon miệng.

Lần nào cũng nghĩ tới bạn gái của hắn.

"Ngoài giới hạn của Nữ Thần Trí Tuệ là gì?"

Tô Trần uống một ngụm canh, hỏi.

"Là bên ngoài thế giới.

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Bên ngoài thế giới?"

Chu Nhiên nhíu mày.

Lý Cảnh Sơn và Tô Trần cũng vậy.

Vì trong cách nhìn của họ, thế giới giống như một bầu trời đầy sao vô tận, không có ranh giới.

Sao có thể xuất hiện vùng bên ngoài được?

Lúc này, Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút, lặp lại câu nói của Nữ Thần Trí Tuệ:

"Vùng bên ngoài này là vùng không thể nào đặt chân đến được, phải ở một trình độ nhất định mới có thể thoát khỏi thế giới, đi về phía bên ngoài thế giới. Nhưng nàng ấy cũng nói rằng không thể đi ra ngoài một cách dễ dàng, rất có thể ra ngoài rồi sẽ không thể quay lại được nữa.

"Trình độ nhất định? Là trình độ thế nào?"

Lý Cảnh Sơn hỏi.1169 chữ

Chương 1384: Chỉ Có Một Người

Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút mới mở miệng:

"Nữ Thần Trí Tuệ nói nàng ở một cảnh giới gọi là Đại Đạo Thiên Thành, cũng chính là siêu phẩm, mà trên cảnh giới này chính là chí cao, hơn nữa cảnh giới này cực kỳ ít người, đây chính là cảnh giới trước đây của cha. Cảnh giới này không thể đi ra bên ngoài thế giới, nhưng một khi đủ mạnh, có thể tìm thấy giới hạn của thế giới. Hơn nữa, phía trên cảnh giới này còn có một cảnh giới khác, gọi là siêu thoát, chỉ có siêu thoát mới có thể rời khỏi thế giới này. Và những người đạt đến trình độ siêu thoát, trong vô số thế giới từ cổ chí kim, có thể đếm trên hai đầu ngón tay.

"Vô số thế giới từ cổ chí kim?"

Chu Tự thấy hơi ngạc nhiên.

"Làm sao nàng ta biết?"

"Nàng ấy bảo là biểu tẩu nói cho nàng ấy biết, tuyệt đối không sai"

Chu Ngưng Nguyệt nhún vai.

Dù sao, đó là những gì phía bên kia nói.

"Vậy bên trên siêu thoát thì sao?"

Chu Nhiên có chút tò mò.

"Nữ Thần Trí Tuệ nói khỏi cần suy nghĩ, bởi vì hiện tại chỉ có một người"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Nhiên và những người khác im lặng, sự tồn tại bên ngoài thế giới thực sự khiến người ta khó có thể tin được.

"Cho nên Nữ Thần Trí Tuệ lợi hại vô cùng?"

Tiểu Kính tiên tử hỏi.

"Không hề"

Chu Tự lắc đầu nói:

"Ta nhớ nàng ta nói rằng nàng vẫn chưa đạt đến chí cao, hình như bị mắc kẹt ở đó, ngăn cản nàng ta thăng cấp" "Nhưng nếu không có thế giới siêu thoát, làm sao nàng ta đến được đây?"

Thu Thiển hỏi.

Chu Ngưng Nguyệt nhún vai, nàng cũng không biết.

Mấy người kia sau khi không nhận được câu trả lời thì cũng không quan tâm nữa.

Chu Tự thậm chí còn không nghĩ về nó.

Chí cao có lẽ là thời đại sáng thế của hắn, đi lên nữa sẽ phiền phức lắm.

Biết đi đâu tìm sách đây?

Nhưng hắn cũng không vội, nếu ảnh hưởng đến thai nhi của Thu tỷ sẽ không tốt, không vội không vội.

Mặc dù hắn tin chắc rằng mình phụ thuộc vào chu thiên linh khí đoàn, nhưng hắn cũng chậm rãi với những thứ khác, không có gì không tốt.

Sau bữa cơm.

Chu Tự đưa mọi người đi dạo.

Nguyệt tỷ vốn dĩ không đi ra, nhưng không đi ra thì quá kỳ quặc, nàng lại không thể giải thích tại sao, chỉ đành theo ra ngoài.

Lý Lạc Thư phải mở cánh cửa không gian, vậy nên không đi không được.

Điểm dừng chân đầu tiên là thành Thực Vi Thiên.

"Thánh, Thánh tử Thành chủ Thạch Kinh kinh hoảng quỳ xuống.

Đoạn cuối của đại đạo, sự tồn tại của Chân Thần.

Áp đảo toàn bộ giới tu chân.

Sự tồn tại của cự phách ma đạo bị một bàn tay trấn áp đang ở ngay trước mặt hắn.

Lần trước gặp Thánh Tử cũng đã một năm, lúc đó hình như chỉ mới là tứ phẩm?

Thánh Tử quả nhiên khác với bình thường.

"Xin chào, thành chủ, bọn ta có thể mua chút đồ không?"

Chu Tự hỏi.

"Miễn phí, mọi người cứ ăn thoải mái Thạch Kinh vội vàng nói.

Nghe vậy, Nguyệt tỷ vui vẻ hẳn lên.

Sau đó, mấy người Thu tỷ rủ nhau ăn uống, Chu Tự đưa đại ca của mình đến một nơi bí mật ở một thành phố khác.

Vẫn là hòn đảo nhỏ, vẫn là ngôi nhà đá đổ nát.

Bên trong vẫn là một tấm gương.

Lý Lạc Thư cố gắng cảm nhận bầu không khí, cuối cùng dùng kiếm đâm xuyên qua tấm gương.

Thật đáng sợ.

"Lại gặp mặt rồi"

Chu Tự ngồi ở trước gương cười nói.

"Thiếu chủ?"

Trong gương truyền ra một tiếng gọi.

"Ta đã đến chỗ của cha ta và quay video cho ngươi xem Chu Tự lấy điện thoại ra, cười nói.

Chẳng mấy chốc, Lão Ma Sát bật khóc.

Chu Tự vốn tưởng rằng đối phương cảm động, nhưng rất nhanh liền phát hiện không phải:

"Hiện tại cuộc sống khá hơn, môn chủ đã tăng cân rồi Chu Tự:

"..."

Béo lên?

Chu Tự thấy hơi kinh ngạc.

Ngươi không phát hiện được gì mà chỉ phát hiện cự phách ma đạo tăng cân?

"Lúc trước là bảy mươi lăm cân, gần đây không biết bao nhiêu nữa, nhưng lúc trước khi đánh nhau, có lẽ hắn có giảm cân, đẹp trai hơn nhiều so với bây giờ"

Chu Tự nói.

Lý Lạc Thư:

"..."

Không ngờ các ngươi cũng nghiêm túc thảo luận được chủ đề này đấy.

"Thiếu chủ hiện tại tu vi thế nào rồi? Ta cảm thấy có chút khác thường rồi đấy"

Ma Sát hỏi.

"Ta?"

Chu Tự chỉ vào mình nói:

"Chu Thiên linh khí đoàn của ta là trận linh ngũ phẩm "Chu Thiên linh khí đoàn?"

Đối phương có chút nghi hoặc:

"Còn gì khác nữa không?"

"Ma chủng là đạo thể nhị phẩm"

Chu Tự thuận miệng nói. "Chênh lệch lớn vậy sao?"

Ma Sát có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhưng thiên niên công lực của ta đã là siêu phẩm, chỉ cần kích phát là có thể đi vào đoạn cuối của đại đạo, nếu phối hợp với ba quyển sách có thể tiến nhập Chân Thần chí cao.

Chu Tự nói một mạch.

"Chân Thần chí cao?"

Ma Sát có chút khó hiểu.

"Bên trên nhất phẩm là Đại Đạo Thiên Thành, chính là cảnh giới của ma đạo cự phách"

Lý Lạc Thư ở một bên giải thích nói:

"Mà bên trên Đại Đạo Thiên Thành là chí cao, cũng chính là cảnh giới mà trước đây ma đạo cự phách từng đạt được, còn Chân Thần là người đầu tiên trong cảnh giới này, ngay khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người trong cảnh giới này sẽ bị đá xuống dưới, đây là cách những ma đạo cự phách bị đá xuống dưới, mà Chân Thân duy nhất là đại ca ta, sức mạnh của hắn là người đầu tiên trong mọi thời đại, trước nay chưa từng có và sau này cũng sẽ không có. "

"Chẳng nổi bật xíu nào"

Chu Tự lắc đầu, thấy hơi đáng tiếc.

Nhưng tất cả chỉ là tạm thời, hắn còn chưa thành công bước vào Thời đại Sáng thế.

"Hiện tại vẫn là thời đại thần thoại, còn phải chờ thời đại sáng thế."

Chu Tự nói thêm.

Ma Sát đã hoàn toàn ngây ngốc.

"Đã hàng vạn năm trôi qua rồi sao?"

Hắn hỏi.

"Làm gì có, một năm thôi"

Chu Tự nói.

1205 chữ

Chương 1385: Ăn May

"Một năm, thiếu chủ làm sao có thể thăng cấp đến một cảnh giới đáng sợ như vậy?"

Ma Sát hỏi.

"Ta vẫn chưa thăng cấp, chỉ là ngẫu nhiên có thể dùng sức mạnh khẩn cấp thôi.

Chu Tự thành thật nói.

Thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sức mạnh thực sự của hắn vẫn đang ở Thời đại Thần thoại.

Sau khi tán gẫu với Ma Sát một hồi, bọn họ xoay người rời đi, nơi này còn có mười mấy chỗ, sau này vẫn có thể đến, không gấp.

Còn về những gì hắn nhận được, hắn không quan tâm nhiều lắm, trực tiếp cất nó đi.

Dù sao nó cũng vô dụng.

"Có một cuốn mà ta đặc biệt sưu tầm, nói về cách thức tu chân như thế nào để có thể giúp vợ dễ thụ thai"

Ma Sát nói.

Chu Tự hơi sửng sốt, nói với vẻ mặt lãnh đạm:

"Thu tỷ sẽ nhanh chóng mang thai thôi, không cần phải học.

"Ấy?"

Ma Sát ngạc nhiên: "Thiếu chủ kết hôn rồi sao? Ta đang định nói nếu thiếu chủ không cần nữa thì xin hãy cho ta.

"Đi đây đi đây, lần sau gặp lại."

Chu Tự bỏ đi mà chẳng hề ngoảnh lại.

Rời khỏi nhà đá thì thu dọn đồ đạc rồi sắp đặt cẩn thận, sau này sẽ quay lại xem nội dung sau.

Khi họ tìm thấy ba người Nguyệt tỷ, thấy họ đang cầm rất nhiều thức ăn trên tay.

"Cái này cho người ăn"

Chu Ngưng Nguyệt đưa xiên thịt cho Chu Tự.

"Cái này cũng cho ta ăn?"

Chu Tự kinh ngạc.

"Ừ, cái này cay."

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Tự:

"..."

Sau khi ăn thử thấy nó cũng khá ngon, vậy là Lý Lạc Thư cũng được cho một cái.

Vì Nguyệt tỷ phát hiện mình bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Đến mức vậy không? Chu Tự lắc đầu thở dài.

Sau đó, năm người mở ra cánh cửa không gian, đi đến dị thế giới.

Đến thẳng trên bầu trời Vương Đô.

"Chết đi cho ta"

Một quả cầu lửa bay tới trước mặt mấy người Chu Tự.

Vừa vặn đánh trúng Khô Lâu.

Người ném quả cầu lửa là một cô gái mặc áo choàng ma pháp, quần áo ẩm ướt và mái tóc càng thêm bết nước.

"Lại nhìn trộm Tiểu Thái đi tắm"

Chu Tự rút ra kết luận.

"Tại sao hắn cứ phải lén nhìn Tiểu Thái tắm?"

Tô Thị tò mò hỏi.

"Vì nó cho rằng thân hình của Tiểu Thái hoàn hảo quá"

Chu Tự lắc đầu, thở dài.

"Đúng là ngu muội vô tri, Thu tỷ mới đẹp chứ"

Bộp!

Đầu của Chu Tự bị Thu tỷ gõ một cái.

Hình như hơi ngượng.

"Rõ ràng ta mới đẹp"

Tô Thi vặn lại.

Chu Tự nhìn đối phương khinh thường:

"Vậy tại sao ngươi lại độc thân?"

"Tại sao ta lại phải kết hôn?"

Tô Thi hỏi ngược lại.

"Không ai thèm thì nói"

Chu Tự giễu cợt.

"Ta mà đi xem mắt đối phương chỉ mong sao cưới được ta, chỉ có loại như ngươi mới phải nhờ mấy dì cùng giúp ngươi tìm đối tượng xem mắt"

Tô Thi phồng má biện hộ.

Lý Lạc Thư nghe xong cảm thấy tâm trạng hơi ủ dột, mấy người này không có câu nào đề cập đến hắn, nhưng không có câu nào không đá xéo hắn.

Thở dài một hơi, hắn nắm lấy tay Chu Tự:

"Đại ca, tương lai của ta trông cậy cả vào ngươi"

Chu Tự:

"???"

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sau đó, mấy người họ mang Tiểu Thái và Khô Lâu đi, đi đến thư viện đã được khôi phục.

Tìm đến một góc và bắt đầu ngồi xuống trò chuyện, trên đó còn có một số đồ ăn nhẹ.

Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác, Nguyệt tỷ đã sử dụng trận pháp để khống chế sự lan tỏa của hương thơm.

"Đây là cái gì vậy?"

Tiểu Thái vừa ăn kẹo hồ lô vừa hỏi.

"Kẹo hồ lô đấy, là món ăn ngon nhất ở thành Thực Vi Thiên"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Hôm nay sao các ngươi lại tới đây?"

Tiểu Khô Lâu nhìn Lý Lạc Thư và nói:

"Chẳng lẽ ngươi tới đây để tìm người yêu sao?"

Lý Lạc Thư:

"..."

"Không, đại ca của ta không có người yêu, hơn nữa chất lượng ở đây của các ngươi cũng không đủ.

Chu Tự lắc đầu, nói.

Kể từ khi Lý Lạc Thư bước vào vô thượng kiếm đạo, thật sự rất khó tìm được một người môn đăng hộ đối.

Tiềm năng phải đủ, nhân cách phải tốt, các phương diện khác cũng không được kém.

Thực sự như mò kim đáy bể.

Nhưng không sao, hắn còn cả đời, không cần quá lo lắng.

Chỉ có mỗi sư phụ và sư nương là lo lắng.

"Đó là vì hắn không có mắt nhìn, Tiểu Thái không tốt sao? Ngực vừa lớn vừa.."

Bang!

Tiểu Thái cầm ma pháp trượng đánh đuổi Tiểu Khô Lâu chạy ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, Tiểu Khô Lâu đã quay trở lại bàn và tiếp tục nói:

"Nói đơn giản ấy, Tiểu Thái là đệ nhất thiên hạ" "Ngươi nói thế là ta không thích rồi" Chu Tự vỗ bàn đứng dậy.

Lý Lạc Thư định nói gì đó nhưng rồi ngậm miệng lại, hắn chia tay rồi.

Mà kể cả khi chưa chia tay hắn cũng không nói thành lời được. Ngoài mấy người đại ca, những người khác cũng đã biết bí mật của hắn.

Quả nhiên, những nơi chị hắn đã đi qua, hắn không nên đặt chân đến nữa.

Sau đó, bọn họ lại ra ngoài đi chơi một hồi, còn đi tháp Ma pháp gặp hiền giả.

Chỉ vì những người này cứ nhìn chằm chằm vào Thu tỷ, Chu Tự cảm thấy nơi này không nên ở lâu nên đã trực tiếp rời khỏi đây.

Điểm dừng chân thứ ba họ đến là Hỏa Nguyệt Cốc.

Vừa tới trước mặt cây băng đã nhìn thấy Vệ Dương.

"Vệ Dương? Lâu quá không gặp, xem ngươi tiều tụy đi kìa"

Chu Tự cười chào hỏi.

Năm người họ xuất hiện dưới gốc cây, khiến người dân Hỏa Nguyệt Cốc sững sờ.

Thủ lĩnh Biệt Câu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hơn nữa hắn nhận ra người đang nói, chính là người đã rời đi cùng với Thần Thái Dương.

Quan trọng hơn cả là không ngờ hắn còn biết Vệ Dương.

"Chu...Chu Tự?"

Vệ Dương lúc này cũng thấy kinh ngạc.

"Đúng rồi, ta đã hỏi Nữ Thần Băng Tuyết về lời nguyền ở chỗ ngươi rồi, nàng ta bảo không thể hóa giải, nói rằng đây là lựa chọn của tổ tiên các ngươi, vì vậy các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình, có Thần Thái Dương, một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ được phá giải"

Chu Tự nhắc nhở.

"Ta...bọn ta biết:

Vệ Dương thở ra một hơi đáp.

1101 chữ

Chương 1386: Lạnh

"Vậy thì tốt" Chu Tự cười nói:

"Chúng ta tới đây hái một quả nếm thử, không quấy rầy các ngươi đâu, đúng rồi, Thần Thái Dương đã sống lại, hắn sống ở thời đại của ta, là một thành viên của Thập Vạn Thiên Thần môn ta, bình thường sẽ không thể tùy ý ra tay với người thường được, cho nên nếu có biểu hiện của quyền hành, thần giả ra tay tàn sát thôn dân, ngươi nhớ báo cho ta biết, chỉ cần trực tiếp khấn vái với Nữ Thần Phi Hồng, bọn ta có thể nghe thấy"

Nghe đến đây, mọi người đều hiểu ra những người này là thần.

"Đông cứng quá Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy trái cây thổi thổi.

"Đi thôi.

Chu Tự chào một tiếng, bảo đại ca mở cửa.

Cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Biệt Câu và những người khác thở phào một hơi, sau đó nhìn Vệ Dương.

Thực ra hắn biết Vệ Dương đã tiếp xúc với một số người thần bí, nhưng hắn không ngờ rằng hắn ta sẽ tiếp xúc được với thần.

Biên Giới thành.

"Ngươi đến chỗ này làm gì?"

Lý Lạc Thư tò mò hỏi.

"Đi ngoại thành Thần Vực, không biết bên đó mọi chuyện thế nào rồi"

Chu Tự nói.

"Ta chưa đi bao giờ"

Tô Thi có chút hưng phấn.

"Lạnh quá, lạnh quá.

Chu Ngưng Nguyệt còn đang gặm quả trái cây đông cứng của mình.

"Các ngươi không thể tiến vào ngoại thành Thần Vực, nhưng đi theo ta là có thể vào"

Chu Tự lấy ra thạch biên giới, nói. "Chào buổi sáng, Tiểu Quan Tiến vào thành Biên Giới, Tô Thi chào hỏi tín đồ đóng cửa.

"Cái này cho ngươi ăn"

Chu Tự đưa ra trái cây đông cứng.

Dù sao nó cũng đông cứng quá rồi.

Cả Tô Thi và Thu tỷ đều không thể ăn.

"Nguyệt tỷ, cái này ăn ngon không?"

Thu Thiển tò mò hỏi.

"Ngon lắm"

Chu Ngưng Nguyệt nói, như thể đang ăn đồ ăn nóng hổi.

Sau đó, bọn họ mở ra thạch biên giới, năm người đi tới cổng của thành Biên Giới.

Lúc này, người ngoài thành đang đốt pháo ăn mừng, vô cùng vui vẻ.

"Chư thần trở về thất bại, vậy mà bọn họ lại cao hứng như vậy, quả nhiên là một đám đạo đức giả"

Chu Tự lắc đầu thở dài.

Hắn đã nhìn thấu bản chất của những người này từ lâu.

"Oa, thật thú vị"

Tô Thi có phần muốn đi qua đó.

"Vào thành phố chơi, có thể mua đồ"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Mua đồ? Rồi sao đưa cho ta?"

Tô Thi hỏi.

"Chuyển phát nhanh cho ngươi."

Thu Thiển nói.

"Thuận tiện như vậy sao?"

Tô Thi không thể tin được. Sau đó, mấy người tiến vào thành Biên Giới.

Chu Ngưng Nguyệt đưa mọi người đi dạo những nơi khác.

Trong nháy mắt, Chu Tự nhìn thấy ông chủ mặc cả và Bách Mạch tiên tử đang dựng quầy hàng, liền dẫn đại ca mình đến đó.

"Lần này ông chủ bán cái gì vậy?"

Chu Tự hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của Chu Tự, ông chủ mặc cả không hề lên tiếng, mà chỉ nhìn chằm chằm người vừa tới.

"Sao lại nhìn ta dữ vậy?"

Chu Tự có chút không thoải mái hỏi.

"Chân Thần?"

Ông chủ mặc cả không thể tin được.

"Đều là giả đấy, dọa người ta xíu thôi"

Chu Tự khoát khoát tay nói.

Nó thực sự chỉ là đồ giả, nó vô dụng.

Chẳng đánh đấm được gì.

"Giả sao? Vậy vừa hay, chỗ ta có một bộ skin mô phỏng, ngươi xem qua một chút đi"

Ông chủ mặc cả lấy ra một hạt châu nói.

Chu Tự nhìn vào nó, bên trong có một bóng người, đứng giữa trời và đất, nhưng hình như lại ngự trị trên trời và đất.

"Không có hiệu ứng đặc biệt à"

Chu Tự nói.

"Nhìn đám mây ấy"

Ông chủ mặc cả nói.Chu Tự nhìn kỹ hơn, nhìn thấy một hàng màu sắc, ngọn lửa bốc lên trời, hàng ngàn dặm bị đóng băng, mặt trăng sáng trên biển, vân vân.

"Còn có cái này, ngươi xem.

Ông chủ mặc cả đưa cho Lý Lạc Thư cái còn lại.

Trong nháy mắt, có những thanh trường kiếm xuyên qua khoảng không, những con thú khổng lồ băng qua sông biển, những hung vật khổng lồ đang chống đỡ hình bóng của chúng.

Nói chung, hiệu ứng tuyệt vời.

"Ông chủ bán bao nhiêu?"

Chu Tự hỏi.

"Ngươi nói bao nhiêu?"

Ông chủ mặc cả nhìn Bách Mạch tiên tử.

"Một cái sáu trăm sáu tám Bách Mạch tiên tử nghiêm túc nói.

"Sáu trăm sáu tám? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

Ông chủ mặc cả khinh thường nói.

Sau đó, hắn lấy ra một hạt và nói.

"Nhìn kỹ đây, một hạt nhé"

Sau đó, hắn lại lấy ra một hạt khác. "Hai cái"

"Ba cái"

"Bốn cái"

"Sáu cái.

"Mười cái"

"Cộng thêm hai cái nhỏ nữa"

Ông chủ mặc cả lại thêm hai cái nhỏ nữa.

Kích động nói:

"Tổng cộng mười hai, 199, lấy đi"

Nghe vậy, Chu Tự hơi sững sờ.

Lý Lạc Thư cũng rất ngạc nhiên, rẻ quá.

Tuy nhiên, Chu Tự lại nói:

"Chín mươi chín"

Ông chủ mặc cả cau mày:

"Ngươi tới đây làm loạn sao?"

"Một trăm lẻ chín Chu Tự lại nói.

"Không bán được, bán vậy là lỗ vốn"

Ông chủ mặc cả lắc đầu.

"Tám mươi chín"

Chu Tự nói lại một câu.

"Ngươi còn hạ giá xuống nữa cơ à"

"Chín mươi chín"

"Thêm một chút nữa"

"Bảy mươi chín.

"Lại giật lùi nữa?"

"Sáu mươi chín"

"Được rồi, ta chịu lỗ vậy"

Lý Lạc Thư đứng hình ngay tại đó, không tin nổi vào màn vừa rồi.

Hóa ra như thế này chính là mặc cả.

Sau đó, hắn đến bên cạnh Bách Mạch tiên tử.

"Bùa chú bao nhiêu tiền?"

"Ba nghìn một tấm "Ba trăm được không?"

Bách Mạch tiên tử ngây ra, kinh ngạc nhìn về phía Lý Lạc Thư.

Chu Tự và ông chủ mặc cả cũng sửng sốt.

Cũng nhìn về phía Lý Lạc Thư.

Khó mà tin nổi.

Nhìn ánh mắt của mấy người họ, Lý Lạc Thư vẫn một vẻ mặt vô tội, không phải đại ca dạy ta như thế sao? Sao lại nhìn ta như vậy?

1125 chữ

Chương 1387: Biến Thái

Sau khi rời khỏi Biên Giới thành, Chu Tự và những người khác trở lại Thanh Thành.

Đi mua sắm cả một ngày, cảm giác cũng chẳng có gì thú vị.

"Hay là ai về nhà nấy đi"

Chu Tự nói.

"Mẹ ta bảo chúng ta trở về ăn bữa tối"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Tự:

"..."

"Tối nay nướng thịt, ta đích thân nướng, ta cũng gọi cả Hàn Tô và Minh Nam Sở qua rồi, dù sao cũng dư phòng Tô Thi cười nói.

Chu Tự:

"..."

Đây không phải là lại uống rượu giả sao?

Không cưỡng được thì lại uống say quắc cần câu.

"Đi thôi, mấy ngày tới ta chắc là phải ở hẳn bên kia rồi"

Thu Thiển kéo Chu Tự, cười nói.

Không làm việc nữa phải không?

Tối.

Minh Nam Sở sững sờ, buổi đoàn tụ gia đình các ngươi, ta tới làm gì? Game của ta ai chơi cho?

Hàn Tô cũng bất đắc dĩ, nàng cũng thấy hơi ngại, trong nhà lại không ai chăm sóc thú cưng.

Ngày hôm sau.

Trong khoảng không, Lô Tân và La Doanh trốn trong bóng tối.

Sự trở lại của chư thần làm họ sợ hãi.

Bởi vì họ đứng về phía các vị thần.

Có thể họ sẽ bị yêu cầu đi chém giết.

Bây giờ thần trở về đã thất bại, họ càng sợ hãi hơn, không cẩn thận sẽ bị truy sát.

Cũng may hắn trốn trong bóng tối nên thành công giữ được mạng sống.

Mọi thứ đều ổn.

Đặc biệt là khi chư thần thất bại, Quang Thủ cũng biến mất, họ đã hoàn toàn tự do.

"Chào buổi sáng, hai người"

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Ngay lập tức, Quang Thủ nhô ra từ khoảng không.

Sắc mặt hai người lập tức thay đổi.

"Sau này chúng ta còn cần hợp tác, hi vọng hợp tác vui vẻ"

Quang Thủ nhẹ nhàng nói.

Hai người:

"..."

Hỏng rồi, kiếp này tiêu rồi.

Ngay khi mặt trời vừa mọc, Thần Thái Dương đã đi xuống phố.

Hắn không đi quá xa mà chọn đến thăm Thanh Thành.

Đây đã là nơi đặc biệt nhất trong giới tu chân rồi.

Vì vậy, chỉ cần ngắm nhìn nơi này là đủ.

Chỉ là hắn muốn mua chút đồ ăn tượng trưng, lại phát hiện mình không có tiền.

Chuyện này...

Vậy là đi dạo cho đến tối.

Hắn cảm thấy mọi thứ dường như hơi bình thường.

Mãi cho đến khi hắn gặp một người phụ nữ.

Nàng ấy mặc váy, đi ở phía trước, một số người đàn ông say rượu đang đứng trước mặt nàng ấy.

"Này, tiểu tỷ tỷ nhìn quen mắt quá"

Một nam nhân vươn tay ra nói.

Rắc rắc.

Nơi đầu ngón tay lập tức truyền đến một âm thanh giòn giã, cả người hắn cũng quỳ trên mặt đất.

Hắn lập tức tỉnh rượu.

"Đại, đại tỷ, là ngươi sao"

Hầu Trầm nhìn đối phương nói:

"Ta tìm các ngươi lâu lắm rồi.

"Không, không, ta, bọn ta không phải cố ý, sau này tuyệt đối không dám nữa, đây là tiền"

Nói xong Những người khác cũng ngoan ngoãn đặt xuống đất.

đối phương lập tức đưa tất cả mọi thứ cho bên kia.

Sau đó hai người kẹp một bỏ chạy thật nhanh.

Hầu Trầm vẻ mặt mờ mịt.

Nàng đến để trả lại tiền mà.

Thần Thái Dương ở phía sau quan sát trọn vẹn cảnh này, cảm thấy khá thú vị.

Hay là hắn biến thành một cô gái, chơi đùa với ba tên kia?

Chẳng mấy chốc, Thần Thái Dương biến thành một người phụ nữ, xuất hiện trước mặt ba người họ.

"Chị đẹp, lưu số điện thoại cái đi"

Một lúc sau.

"Đại...đại tỷ, ta sai rồi, nhưng ta không còn tiền nữa"

Thần Phong Bạo nhìn Thần Thái Dương hành động, lắc đầu một cái, hắn không có hứng thú với mấy chuyện này.

Nhưng ngược lại hắn có tiền.

Ban nãy thấy có người đang định nhảy lầu, tiện đường ghé tới cứu lại, nên có xin một ít.

Đối phương cảm ơn hắn rối rít.

Sau đó, hắn đi mua đậu phụ thối.

"Thứ hôi hám như vậy có ăn được không?"

Hắn đang muốn hoàn toàn thất vọng về nơi này, sau đó quay về.

Sau khi cắn một miếng, cảm thấy mùi vị cũng tạm được.

Nhưng không, suy nghĩ này không ổn.

Rồi hắn hỏi chủ sạp:

"Còn mùi gì hôi thối hơn nữa không?" "Sầu riêng?" Chủ sạp không tự tin lắm.

"Mua ở đâu?"

"Cửa hàng hoa quả đằng kia"

Lát sau, hắn mua một trái sầu riêng, người ta đã bổ sẵn cho hắn rồi.

Bây giờ thì thử thôi.

Hmm.

Ngày mai ta sẽ quay lại mua thêm trái nữa, giờ ta hết tiền rồi.

"Thập Vạn Thiên Thần môn có trả lương không nhỉ?"

Thần Vận Mệnh mỗi ngày ngủ dậy đều đi đến lớp, thường xuyên được giáo viên khen ngợi, sau đó gửi cho cha mẹ xem.

Còn Tai Họa, thỉnh thoảng ở bên Hồ Khô Tịch, thỉnh thoảng tìm đến một góc ở thành phố.

Trông hắn có vẻ an nhàn thoải mái.

Trí giả quay trở lại trong khe nứt và bắt đầu tiếp tục một hành trình mới, tìm kiếm người hữu duyên.

Còn Thanh Long và những người khác thì quay trở lại Bỉ Ngạn Chi Hải và tiếp tục bị tra tấn.

Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng cũng tiếp tục quỳ.

Vợ chồng Đạo Nhất Chân vẫn đang bị tảng đá đè xuống.

"Chuyện quái quỷ này rốt cuộc là sao vậy? Chúng ta là công thần, tại sao phải chịu đựng chuyện này? Sư phụ quá đáng lắm rồi"

"Có lẽ sư phụ nghĩ dù sao cũng là chiến tranh lạnh, như thế này cũng không sao"

"Còn không phải lỗi của ngươi sao, nếu ta mang thai thì cũng đâu phải khổ đến mức này"

"Không có thai cũng đâu phải vấn đề của một mình ta"

"Muốn chiến tranh lạnh rồi đúng không?"

"Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh"

Ầm!

Tảng đá đè xuống.

Hai người chỉ có thể dốc hết sức chống đỡ, hoàn toàn không thể chiến tranh lạnh được.

Chung Hổ và những người khác trở lại địa giới ma tu.

Bây giờ hắn đã biết Chân Thần, là một thành viên của Thập Vạn Thiên Thần môn. "Chung Hổ huynh đệ, kể ta nghe lần đầu tiên ngươi gặp mặt Thánh Tử của bọn ta đi"

Ma Kiếm Không Minh nói.

Những người khác cũng tò mò.

1163 chữ

Chương 1388: Đi Xem Mắt

Lần đầu tiên?

Trong một khoảnh khắc, Chung Hổ nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Hổ Đầu thống trị.

Không đề cập nữa vậy.

Đạo Tông Thiên Vân.

"Sao đột nhiên sư nương lại trở về vậy?"

Ân Chí Viễn có chút tò mò.

Sư nương đã lâu không quay lại rồi, nhưng hôm nay bỗng đột nhiên quay lại, điều này khiến hắn cảm thấy không thích ứng kịp.

"Gần đây ngươi bắt đầu phụ trách đỉnh Thái cực rồi sao?"

Hạ Song hỏi.

"Đúng vậy, sư phụ có thời gian đến dỗ người rồi sao?"

Ân Chí Viễn hỏi.

"Không, hiện tại ta không muốn quan tâm sống chết của hắn, lần này sư nương trở về là muốn hỏi ngươi một chuyện Hạ Song nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi muốn trở thành nhất đỉnh chi chủ, nhất định phải hiểu rằng một người là không đủ "Sư phụ sư nương muốn giúp ta?"

Ân Chí Viễn có chút kinh ngạc.

"Không phải"

Hạ Song lắc đầu nói:

"Ngươi có từng nghĩ tới việc tìm một đạo lữ không?"

"Ha?"

Ân Chí Viễn thấy hơi bất ngờ.

"Ngươi cảm thấy Thiên Vân Y Y thế nào? Vừa hay nàng ta vẫn còn độc thân"

Hạ Song lại nói.

"A!?"

Ân Chí Viễn càng thêm kinh ngạc.

Từ chối.

"Nếu ngươi dám cự tuyệt, ta sẽ ly hôn với sư phụ ngươi, để ngươi trở thành con của một gia đình đơn thân"

"Gặp mặt thôi mà, không cần phải kích động như vậy, cũng đâu nhất định phải kết hôn"

"..."

"Có khi người ta còn không thích ngươi đấy"

"..."

Ở Biên Giới thành, Đại Địa Thần Khuyển nằm trên mặt đất, đang gửi tin nhắn cho người trong tộc.

Nói với họ rằng hắn của ngày hôm nay chính là niềm hy vọng của cả gia tộc và là tương lai của toàn tộc.

Tại sao hả?

Bởi vì hắn là chú chó của gia đình Chân Thần chứ sao.

Hahaha.

Hầu Trầm nhìn nụ cười trên khóe miệng Đại Địa Thần Khuyển, lắc đầu thở dài.

"Có gì mà kiêu, chẳng qua chỉ là một con chó thôi mà"

Thất Thiên phẫn nộ nói.

"Là chó của đệ nhất giới tu chân, cũng là chú chó của đệ nhất mọi thời đại"

Đại Địa Thần Khuyển phản bác.

"Thì vẫn là chó"

"Là Thần Khuyển" "Thần khuyển không phải là chó sao?"

"Là khuyển của thần "Chó"

"Khuyển"

Hầu Trầm:

"..."

Hai người này đang tranh luận gì vậy?"

Ngoài Biên Giới thành, Độc Giác Thú mang nón bảo hiểm ở phía xa xa.

"Giác ca, mục tiêu của chúng ta là biển rộng sông dài, chúng ta không thèm ở lại một nơi nhỏ như vậy"

"Oa, wow!"

"Giác ca, bây giờ ta gọi ngươi một tiếng Giác ca là vì ta rất coi trọng ngươi, ngươi đừng ép ta gọi ngươi là Giác gia"

Dưới ánh chiều tà ở vùng ngoại ô, Độc Giác Thú dần dần đi xa.

Sáng sớm tại thư viện Đông Lâm.

"Sư phụ, tại sao ta phải làm vệ sinh?"

Dao Di tiên tử cầm chổi hỏi.

"Đây là nơi làm việc của Chân Thần, ngươi cũng nhờ có cửa sau là vi sư đây mới có cơ hội đến đây làm việc, ngươi phải vui vẻ lên"

Vân Tiêu tiền tử nói.

"Nhưng tại sao ta phải làm người quét dọn mà không phải cái gì khác?"

Dao Di tiên tử hỏi.

"Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho Trình trưởng lão và vi sư"

Vân Tiêu tiên tử nghiêm túc nói.

Dao Di tiên tử:

"Ta muốn đi về"

"Trở về còn có nơi nào tốt hơn nơi này sao? Ngươi mới đến đây chơi mấy ngày tu vi đã tăng lên được bao nhiêu, trong lòng ngươi không biết sao?"

"..."

Dao Di tiên tử trầm mặc một lát:

"Ta muốn thu nhận đồ đệ"

Vân Tiêu tiền tử nói:

"Đồ đệ của ngươi còn nhỏ, trước tiên làm việc ở chỗ này đi"

"Ta không muốn dọn dẹp vệ sinh.

"Nếu năm đó lúc đi xem mắt ngươi chịu gật đầu, bây giờ còn phải đi dọn dẹp vệ sinh sao? Chân Thần gặp ngươi còn phải gọi ngươi một tiếng chị dâu nữa kìa"

"..."

"Mau làm việc nghiêm túc đi, ta qua chỗ Trình trưởng lão"

"..."

Thanh Thành.

"Ta dự định định cư ở Biên Giới thành một thời gian, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Thượng Quan Hà hỏi Bạch Tử.

Nghe vậy, Bạch Tử bất đắc dĩ nói:

"Vì thần thú sao?"

"Không, bởi vì người trong kia không biết nấu ăn, còn ngươi biết"

Thượng Quan Hà nói.

"Làm đầu bếp cho ngươi à?"

"Muốn có lương?"

"Ta phải chuẩn bị đi xem mắt để kết hôn, không có thời gian.

"Ơ?"

"Làm chậm trễ việc ngươi cưới ta hả?"

"Cũng không phải là không thể" Bây giờ đến phiên Bạch Tử kinh ngạc.

"Vậy sau này thần thú sẽ là của ta đúng không?"

Thượng Quan Hà hỏi.

Bạch Tử cười thầm.

"Ngày mai chúng ta phải đi làm rồi, chúng ta đi đâu?"

Chu Tự hỏi Thu tỷ.

Hôm nay Thu tỷ nói muốn ra ngoài đi dạo.

"Cứ đi theo ta"

Thu Thiển mặc váy trắng nói.

"Chẳng mấy khi thấy nàng mặc chiếc váy này nhỉ"

Chu Tự bị Thu tỷ kéo đi.

"Ngươi không nhớ?"

Thu Thiến hỏi.

"Nhớ chứ.

Chu Tự gật đầu.

"Vậy nói xem ta mặc nó lúc nào?" Thu Thiển quay lại hỏi.

"Trong buổi xem mắt"

Chu Tự mỉm cười.

Một câu trả lời hoàn hảo.

Thu Thiển khẽ mỉm cười, cũng không để ý.

Chẳng mấy chốc họ đến một quán cà phê.

"Chúng ta đến đây làm gì?"

Chu Tự khó hiểu.

Ngay lập tức, cả hai bước vào quán cà phê và ngồi vào vị trí xem mắt trước đó.

Đúng vậy, đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.

Họ cũng gọi cà phê như trước đây.

"Vẫn tệ như cũ, ngươi uống hộ ta"

Thu Thiển đẩy cà phê cho Chu Tự.

Trước đây, nàng luôn cố tìm cách đổ nó đi, nhưng giờ thì khác rồi.

Bây giờ nàng có thể đưa cho người thân thiết nhất của mình ăn.

"Cũng tạm.

Chu Tự vừa uống cà phê vừa nói.

"Hôm nay chúng ta đến đây uống cà phê rồi tán gẫu, sau đó sẽ đến một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô, ngươi đeo khăn che mặt, ta đeo găng tay, rồi trong đêm tối, để ta đấm ngươi một cú thật mạnh vào mặt"

Thu Thiển mỉm cười nói.

"Hả?"

Chu Tự bối rối.

Tại sao?

"Không đánh không được sao?"

"Không đánh không sinh con"

Chu Tự nghĩ mãi không ra, rốt cuộc hắn đắc tội với Thu tỷ chỗ nào?

Hết!!!

Bình Luận (0)
Comment