Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 18

Xung quanh là khoảng không gian màu trắng thật rộng lớn, ánh sáng chói mắt không biết từ đâu đến, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, cũng không có người nào đi qua. Mình đang ở đâu đây? Trương Nhã Thư cảm giác thật mơ hồ, đi lang thang mãi cũng không tìm được điểm dừng, cũng không thấy lối ra. Không khí càng lúc càng lạnh, Trương Nhã Thư không đi nổi nữa, ngồi bệt xuống. Cảm thấy trên mặt mình có mấy vệt nóng ấm đang chảy, Trương Nhã Thư đưa tay lên sờ, là nước mắt? Mình khóc sao? Vì sao mình lại khóc? Phải rồi, hình như là vì.... mình đang rất cô đơn. Có ai ở đây không? Trương Nhã Thư sợ hãi, không được, mình phải đi tìm mọi người, mình nhất định phải thoát ra khỏi nơi này!!

Trương Nhã Thư vùng chạy, chạy mãi trong vô thức, vừa chạy vừa la lớn, mong sẽ tìm được một ai đó giúp đỡ. Nhưng là... mình đang tìm ai đây? Mình không biết....

Trương Nhã Thư phát hiện có một cánh cửa màu trắng phía bên kia, liền nhanh chân chạy đến. Trương Nhã Thư đưa tay mở cửa, bước vào trong. Bên trong là một cảnh tượng hoàn toàn âm u. Đây là đâu? Tại sao lại có một đứa bé đang khóc? Đứa bé này là ai?

"Tôi quyết định sẽ lấy người phụ nữ đó làm vợ. Bây giờ cô có hai sự lựa chọn, một là chấp nhận, hai là ly dị."

"Vậy còn tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm nay là gì đây?"

"Đã nguội lạnh rồi."

"Được, nếu anh đã nói vậy, em không làm khó anh, nhưng em sẽ dẫn con theo."

"Không được, con bé phải ở cùng tôi, tôi sẽ lo lắng thật tốt cho con bé, về việc này cô không cần phải lo."

Người phụ nữ đó im lặng không nói gì nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi, ôm lấy đứa bé vào lòng, dặn dò mấy câu rồi bỏ đi, bước qua cánh cửa màu trắng, đi xuyên qua người Trương Nhã Thư.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đừng đi! Mẹ đừng bỏ con!!!", đứa bé khóc thét chạy theo người phụ nữa, không ngừng gọi mẹ, nhưng lại bị người đàn ông kia giữ chặt, vùng vẫy hết sức mà không thoát ra được.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đừng đi! Mẹ đừng bỏ con!!!"

"Mẹ ơi!! Mẹ đừng bỏ con!!!"

Lồng ngực đột ngột bị chèn ép, đau đớn và khó thở, Trương Nhã Thư không hiểu vì sao bản thân mình lại hoảng sợ. Trương Nhã Thư đột nhiên khóc, vừa khóc lớn vừa kêu gào giống như đứa trẻ kia vậy. Đừng đi! Đừng bỏ mặt đứa bé này mà! Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con!

Toàn thân Trương Nhã Thư một trận lạnh cóng, sợ hãi tột độ, phải rồi, mình rất sợ cô đơn, mình rất sợ cảm giác bị người khác bỏ lại một mình! Đó không khác nào là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Trương Nhã Thư đuổi theo người phụ nữ đó, chạy vào một cánh cửa màu đen. Người phụ nữ biến mất, không khí xung quanh âm u hơn, thậm chí còn có làn khói đen tỏa ra, trước mặt Trương Nhã Thư lại là người đàn ông và đứa bé lúc nãy.

"Con nhất định phải là người thừa kế!"

"Con không muốn!!"

"Bốp!!"

"Con ghét ba!!"

Đứa bé bị tát một cú thật mạnh, òa khóc chạy ra ngoài, Trương Nhã Thư lúc này cũng khóc theo. Tại sao mình lại khóc vậy? Vì cái gì tâm can mình lại đau đớn đến thế? Vì cái gì đứa bé đó bị tát mà mình cũng cảm thấy trên mặt một trận đau điếng? Vì cái gì nước mắt không khắc chế được cứ trào ra không ngừng?

Trương Nhã Thư chạy theo đứa bé, nhưng đứa bé đó chạy rất nhanh, làm mình đuối sức, sợ là không thể đuổi theo được nữa.

"Em bé ơi!", Trương Nhã Thư thất thanh gọi.

Đứa bé quay lại, lúc này Trương Nhã Thư mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là có thể nghe thấy mình.

"Chị là ai?"

"Chị là....", là ai nhỉ? Mình là ai?

"Chị không biết, còn em là ai?"

"Em tên là Nhã Thư."

Nhã Thư? Cái tên này rất quen, rất quen.....

"Em có phải là đang đau lòng lắm không?"

"Vì sao chị biết?"

"Vì chị... cũng đang đau lòng."

"Vậy cùng đi với em, chúng ta cùng đi tìm một nơi nào khác vui hơn."

"Được."

Cả hai cùng nhau bước đi, đột nhiên đứa bé vùng chạy rất nhanh, Trương Nhã Thư đuổi theo, nhưng lần này gọi mãi đứa bé cũng không quay đầu lại. Trương Nhã Thư chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng đuổi kịp đứa bé, dừng lại trước một cánh cửa màu hồng. Đứa bé mở cửa ra, bước vào trong rồi biến mất.

Trương Nhã Thư đi qua cánh cửa, ánh nắng mặt trời từ trên cao tỏa xuống ôm lấy Trương Nhã Thư, làm cơ thể Trương Nhã Thư ấm áp hơn hẳn. Đây hình như là....trường học? Trương Nhã Thư nghe xung quanh là một trận ầm ĩ, bên cạnh là mấy học sinh đang đứng ngồi không yên, nhướn người lên phía trước, không ngừng trầm trồ gì đó. Trương Nhã Thư chú ý đến bên cạnh, là hai nữ sinh đang nói chuyện với nhau.

"Làm gì mà la làng lên như vậy. Anh Văn gì chứ, tao không quan tâm."

"Mày xem kìa, không phải mày thích ngắm phụ nữ đẹp sao? Cô giáo mới này thật xinh đẹp nha, có phần xinh hơn mày đó, dáng người mảnh mai, lại trông có vẻ dịu dàng nha...."

Nữ sinh kia chần chừ một lát rồi leo lên ghế, nhìn lên phía trên kia. Trương Nhã Thư lúc này cảm thấy tò mò, cũng nhướn người lên xem, nhưng là bị đầu người che khuất, không thấy được ai.

Đột nhiên học sinh cả trường đồng loạt đứng lên, chạy ùa về tứ phía, Trương Nhã Thư bị xô ngã, nằm trên nền đất, toàn thân một trận đau đớn.

"Em có sao không?"

Là một giọng nói rất thân quen, Trương Nhã Thư ngước lên nhìn, thấy một người con gái trẻ, trong tà áo dài màu trắng hồng, mỉm cười như đóa hoa sen thanh khiết. Người này là ai? Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

Cô gái đó đưa tay đỡ Trương Nhã Thư ngồi dậy.

"Đồ ngốc, tôi không cho phép em có lần sau. Nhìn thấy tiểu quỷ em bị chật vật như vậy, dù em không đau, nhưng tôi đau lòng không nhịn được."

"Chị là ai...?"

"Tôi là ai? Hôm nay có bị ấm đầu không? Cô giáo Đình của em mà lại không nhận ra?", người kia đến gần, đưa tay sờ trán Trương Nhã Thư. Trương Nhã Thư cảm nhận được hơi thở ấm áp và mùi hương hoa hồng thân thuộc. Cô giáo Đình của em? Cô giáo Đình của em? Đúng rồi! Là cô giáo Đình! Mình nhớ ra rồi! Mình là Trương Nhã Thư, đây là cô giáo Đình, là người mà mình ngày đêm thương nhớ! Trương Nhã Thư cảm thấy toàn thân không còn lạnh lẽo nữa, cảm giác cơ thể như được người ôm lấy, rất ấm áp. Trương Nhã Thư nhịn không được lại chảy nước mắt, cảm giác này, là mình mong đợi rất lâu rồi.

"Đồ ngốc, sao lại ngẩn người? Sao lại khóc?"

"Cô giáo Đình, ai cũng bỏ rơi em cả, em sợ cô cũng không để ý, cũng không quan tâm đến em..."

"Ai nói với em là tôi không để ý? Tôi có để ý... tôi có quan tâm. Em là người duy nhất mà tôi yêu."

"Thật chứ?"

"Tôi gạt em bao giờ?"

"Thật tốt quá! Thật tốt quá...!", Trương Nhã Thư nước mắt rơi lã chã, chìm ngập vào hạnh phúc, vậy là mình không cô đơn, mình thật sự không cô đơn nữa....

"Nhã Thư, từ nay về sau tôi sẽ luôn bên cạnh em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em, tôi đang chờ em, em nhất định phải tỉnh lại....", Vũ Di Đình đột nhiên khóc nức nở, ôm chặt Trương Nhã Thư, những giọt nước mắt ấm nóng rơi đầy mặt Trương Nhã Thư.

"Cô giáo Đình? Vì sao lại khóc? Đừng nhưvậy....", Trương Nhã Thư đau lòng, muốn ôm lấy cô giáo Đình mà dỗdành, nhưng tại sao mình lại không có sức lực? Thật sự rất mệt mỏi,hai cánh tay rất nặng, như là bị hóa thành tượng đá, không thể nhấclên. Thấy Vũ Di Đình khóc ướt hết vai mình, Trương Nhã Thư thật sựrất lo lắng, không thể để cô giáo Đình khóc mãi vậy được! Trương NhãThư cố gắng hết sức, cả linh hồn trong người đang cố vùng vẫy thoátkhỏi xiềng xích nặng nề này, cuối cùng Trương Nhã Thư cũng có thể yếuớt nhúc nhích được mấy ngón tay.    

Bình Luận (0)
Comment