Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 8

Đỗ Trạch Vũ chỉ vào quán trà sữa ven đường đòi uống, cũng không phải la lối khóc lóc, mà là điên cuồng ám chỉ.

Hứa Hạ Châu vốn còn muốn tát cậu một cái, mặc dù còn chưa ra tay, nhưng ánh mắt kia đã bị Đỗ Trạch Vũ nhanh nhẹn bắt được.

Cũng không biết Hứa Hạ Châu đã tiến hành đấu tranh tâm lý thế nào, khi Đỗ Trạch Vũ im lặng muốn từ bỏ giãy giũa, thì tự dưng y lại thoả hiệp, xuống xe đi thẳng đến quán trà sữa, để lại Đỗ Trạch Vũ ngồi ở ghế phụ hoang mang.

Dù gì cậu mình cũng khó hiểu xưa nay rồi, khá cá tính.

Hứa Hạ Châu cầm hai ly trà sữa đi về, mới vừa mở cửa xe, đã thấy Lâm Lâm vừa đi giờ lại lắc lư xuất hiện, bước chân và trạng thái không khác du hồn dã quỷ là bao.

Trong khoảnh khắc Lâm Lâm hồn lìa khỏi xác ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Hạ Châu, anh liền không chút do dự, quay đầu nhấc hai chân như tàn phế của mình bỏ chạy.

Hứa Hạ Châu cũng ác, vừa thấy Lâm Lâm chạy đi, y đã theo bản năng hét lên một câu: “Chạy đi đâu!”

Giọng nói hào khí khô khan này, cắm thẳng vào trời cao, người đi qua đi lại đều dừng chân hóng hớt.

Lâm Lâm sợ tới mức cả người run lên, động cũng không dám động.

Suy nghĩ nửa này mới ngẫm ra, mình có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu, sao lại phải chạy?

Vì thế anh bắt đầu ưỡn ngực đón nhận ánh mắt tò mò tìm hiểu của mọi người xung quanh, mạnh mẽ xoay người chuẩn bị đối mặt với Hứa Hạ Châu.

Hứa Hạ Châu đưa cho Đỗ Trạch Vũ một ly trà sữa, rồi cầm ly còn lại đi về phía Lâm Lâm.

“Cậu chạy qua chạy lại làm gì thế?”

“Tôi tập thể dục.”

“…”

Nói xong, cả hai người đều im lặng một lúc.

Cái cớ này vụng về thật, ngay cả Lâm Lâm cũng không nhìn được, thở dài sửa lại: “Tôi làm rơi chìa khoá…”

Hứa Hạ Châu nghe xong cũng không phản ứng gì, chỉ lấy ống hút trong túi ra, chọc vào nắp trà sữa.

Lúc ấy đáy lòng Lâm Lâm nổi lên một cảm xúc rất lạ, cảm thấy mới nhìn Hứa Hạ Châu thì tàn nhẫn vô tình, nhưng tâm tư lại rất tử tế, rất chu đáo.

Trong lòng anh ngoại trừ cảm động thì vẫn là cảm động, chỉ thiếu nước mắt chưa rơi thôi. Anh nhanh chóng đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy, lời cảm ơn cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.

Kết quả vừa vươn tay ra, đã thấy Hứa Hạ Châu đưa ống hút vào miệng mình, hút hai hơi.

Lâm Lâm: “…”

Việc Hứa Hạ Châu ế chẳng liên quan gì tới việc thư tình hết á, là do y tự phá nhân duyên, ế bằng thực lực.

Cuối tháng 9, thời tiết thành phố Z nóng lạnh xen kẽ, mỗi lần mưa đều kèm theo gió thu, hết mưa lại nắng nóng, phiền cả lòng người.

Sau khi uống hai ngụm trà sữa mát lạnh xuống bụng, cảm giác ngột ngạt giảm bớt không ít, cả người Hứa Hạ Châu thoải mái, cuối cùng cũng tình nguyện nói nhiều thêm vài chữ.

“Vậy cậu tính thế nào?” Hứa Hạ Châu hỏi.

“Không biết.” Lâm Lâm lắc đầu, thật sự không nghĩ ra biện pháp gì.

Lâm Lâm cao 1m8 giờ phút này nhìn vừa nhỏ bé lại vừa bất lực, thậm chí Hứa Hạ Châu còn nghi ngờ mắt mình có tật.

Có thể ly trà sữa này khiến tâm trạng y vui vẻ, tạm thời quyết định làm người tốt.

“Hay là cậu đến nhà tôi đi?”

“Dạ?” Lâm Lâm bị lời nói của y làm cho hoảng sợ, vội vàng từ chối.

Đùa à, hồi đại học ở cùng phòng với Hứa Hạ Châu, bị dày vò chỉ là tâm lý, bây giờ mình đã phân hoá thành Omega càng không dám ở chung với Hứa Hạ Châu.

“Vậy cậu còn chỗ nào để đi không?”

Nói xong câu đó, Hứa Hạ Châu chỉ thấy Lâm Lâm vừa rồi còn cố sức lắc đầu giờ lại nhụt chí, cả người ủ rủ, vô cùng đáng thương.

Nhìn thấy cảm xúc tủi thân và bất lực gì đó trong mắt Alpha khác, nhất định Hứa Hạ Châu sẽ nổi da gà. Nhưng không biết vì sao, lúc nhìn thấy Lâm Lâm ủ rũ trước mặt mình, y không có bất kì cảm xúc quái dị gì, thậm chí còn muốn giơ tay xoa đầu người ta.

Nhưng y đã kiềm chế được.

Sau khi im lặng nhìn nhau vài giây, Hứa Hạ Châu hất cằm chỉ về phía bãi đậu xe.

Lâm Lâm ngoan ngoãn đi về hướng đó, mở cửa sau ngồi vào chỗ cũ.

Đỗ Trạch Vũ thấy y về cũng rất kinh ngạc, ngậm ống hút trà sữa quay đầu hàm hồ hỏi một câu gì đó, nhưng Lâm Lâm không nghe rõ, tuỳ tiện trả lời hai tiếng, liền nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay Đỗ Trạch Vũ rồi bắt đầu ngẩn người.

Vốn dĩ anh không muốn uống, đều do Hứa Hạ Châu khoe khoang trước mặt anh cả.

Buổi chiều bị Đỗ Trạch Vũ kéo chạy, sau lại phát hiện rơi chìa khoá, nhà cũng chưa được vào, bây giờ tâm trạng rối bời, cần một ly trà sữa an ủi tâm hồn bị tổn thương.

Nghĩ đến đây, trước mắt liền xuất hiện ảo giác.

Nhìn ly trà sữa càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mình.

Mãi cho đến khi nhìn thấy những giọt nước trên thành ly, hơi lạnh phả ra vào làn da nóng hổi, cảm giác chân thật quá mức rõ ràng, lúc này Lâm Lâm mới bừng tỉnh.

Anh thẳng người lùi về phía sau, dựa vào lưng ghế.

Hứa Hạ Châu duỗi tay đưa vào trong xe một lúc lâu, vẫn thấy Lâm Lâm như đang lạc vào thế giới thần tiên, sau đó cả kinh, đành phải lên tiếng: “Cầm lấy.”

Nói xong liền đặt ly trà sữa vào tay Lâm Lâm, quay đầu ngồi vào ghế lái.

Ngày mai mẹ Đỗ Trạch Vũ sẽ trở lại thành phố Z, cho nên hôm nay Hứa Hạ Châu chỉ cần đưa cậu nhóc về nhà bà ngoài, là sẽ quang vinh hoàn thành nhiệm vụ nuôi trẻ.

Vừa đến nơi, Đỗ Trạch Vũ đổi quẻ, bởi vì cậu biết cậu mình sẽ ra ngoài ăn với thầy.

Cả nhà đều biết bà ngoại nấu ăn không ngon, ở nhà Hứa Hạ Châu mấy ngày nay ngày nào cũng ăn, cho nên Đỗ Trạch Vũ ăn vạ trên xe không chịu xuống.

Ban đầu Hứa Hạ Châu còn nhẫn nhịn, tận tình khuyên bảo gì mà ‘tuy bà ngoại nấu ăn không ngon, nhưng lại có chất dinh dưỡng, cháu xem cậu cao gần 1m9 đều do hồi nhỏ ăn cơm bà ngoại nấu đấy blah blah…”

Kết quả Đỗ Trạch Vũ chưa kịp đáp lại, Hứa Hạ Châu đã mất hết kiên nhẫn. Nói được một nửa, tự dưng dừng hai giây, Đỗ Trạch Vũ còn tưởng y không nghĩ ra lý do gì khác, xoay đầu nhìn y.

Mà Hứa Hạ Châu lại thay đổi giọng điệu, nhàn nhạt phun ra hai chữ “Xuống xe”.

Sau đó Đỗ Trạch Vũ ngoan ngoãn xách cặp xuống xe, không khóc lóc, không ồn ào hay đòi thắt cổ, để lại Lâm Lâm ôm ly trà sữa ngồi ở phía sau, im lặng như gà.
Bình Luận (0)
Comment