Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 32

Vào hè ánh nắng chói chang, bãi đậu xe dưới hầm vừa nóng vừa ngột ngạt. Phương Nhụy vừa xuống xe đã dẫn Giang Đào chạy lên, mãi cho đến khi có làn gió mát thổi qua ở sảnh thang máy của trung tâm thương mại.

“Nóng quá, lát nữa đi mua ly trà sữa nhé.”

“Không phải nói muốn giảm cân sao?”

Giang Đào cười trêu ghẹo nỗi đau của bạn thân, nhưng cô cảm thấy Phương Nhụy không béo chút nào, mà chỉ là tương đối đầy đặn, khuôn mặt tròn trĩnh như quả táo.

Phương Nhụy làm bộ muốn nhéo cô. 

Hai cô bạn chen vào thang máy, tay trong tay đi lên quán trà sữa trên tầng ba.

Lúc ngồi đợi trà sữa trong tiệm trà sữa, Phương Nhụy nhắc đến Tào An: “Anh ấy về chưa?”

Nhà họ Tào muốn đấu thầu dự án xây dựng cầu xuyên hồ ở thành phố bên cạnh, mấy ngày nay Tào An bận rộn với việc này, ba Tào nói nếu không giành được dự án này thì Tào An sẽ không được quay về.

Tất nhiên lời của ba Tào chỉ là đùa thôi.

Phương Nhụy nháy mắt một cái: “Sự nghiệp của ông trùm Tào càng ngày càng phất, từ nay về sau phải gọi cậu là bà Tào.”

Giang Đào: “Đừng, chúng tớ vừa mới bắt đầu, về sau chưa biết thế nào.”

Phương Nhụy: “Thôi đi, chỉ cần anh ấy ở thành phố Đồng, ngày nào anh ấy chẳng đưa đón cậu, tớ muốn đi chơi với cậu cũng phải chọn lúc anh ấy đi công tác, tớ chỉ muốn nói, lòng của anh ấy chỉ có mình cậu, cái danh ‘bà Tào’ đã định cho cậu rồi.”

Giang Đào nhớ lại 5 tháng vừa qua, cô và Tào An hầu như ngày nào cũng gặp nhau.

Phương Nhụy ghé sát vào tai cô: “Thế nào, nụ hôn đầu tiên sao rồi?”

Giang Đào cảm thấy buồn cười: “Cậu hỏi mấy lần rồi.”

Phương Nhụy: “Trách ai chứ? Ai làm ông trùm Tào cứ phải chầm chậm, chầm chậm như thế hả?”

Giang Đào cười, nhìn những người đang ở quầy pha trà sữa.

Phương Nhụy: “Không thể nào, ông trùm Tào còn chưa làm gì sao?”

Giang Đào thực sự cảm thấy kỳ quái, nghiêm túc thảo luận với bạn tốt của mình: “Điều này là bình thường mà? Mới chỉ xác nhận mối quan hệ hơn một tháng mà thôi.”

Phương Nhụy chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ lên, nhìn là biết có chuyện muốn nói!

Dưới sự chất vấn của Giang Đào, Phương Nhụy không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật: “Thật ra, tháng trước tớ cũng mới thoát ế.”

Cuối cùng cũng đến lượt Giang Đào tra hỏi cô: “Tháng trước á! Thế mà cậu còn không nói cho tớ biết!”

Phương Nhụy ra hiệu cho cô nhỏ giọng lại, nửa ngọt ngào nửa vô lại nói: “Không phải tớ ngại, là người lạ thì đã nói với cậu rồi, vấn đề là cậu cũng biết người kia.”

Đầu óc Giang Đào quay cuồng: “Ai? Bạn chung hồi cấp 3?”

Hai người họ học đại học ở hai thành phố khác nhau, nên hầu hết các nam sinh trong thành phố mà họ cùng biết đều bạn học cấp ba.

Phương Nhụy đã chuẩn bị để thú nhận vào ngày hôm nay, cô ấy mở một bức ảnh tốt nghiệp năm lớp 12, đưa cho Giang Đào, trong 2 hàng nam sinh trong hình, cô đoán ra là ai.

Giang Đào cảm thấy gu của bạn mình không thấp, vì thế nên cô chỉ lần lượt top 5 anh chàng đẹp trai.

Phương Nhụy phủ nhận từng người một, rồi di ngón tay về phía một cậu bạn nào đó ở hàng cuối cùng.

Đôi mắt của Giang Đào gần như dán vào màn hình điện thoại. 

Bức ảnh chụp từ mấy năm trước có độ phân giải thấp, sau khi Giang Đào cẩn thận phân biệt, cuối cùng cũng xác nhận ngũ quan của chàng trai đều ổn, chỉ có kiểu tóc trông hơi quê một chút.

Giang Đào nhớ ra điều gì đó: “Cậu ấy hình như là học sinh chuyên thể thao, luôn ngồi ở hàng cuối cùng đúng không? Tên là Triệu Nhạc?”

Phương Nhụy: “Đúng vậy, khi đó cậu ấy gầy như cây tre, hay ngủ trong lớp, sau giờ học không thích đùa giỡn với ai, ngoại trừ lúc thi chạy nhanh trong đại hội thể thao đem lại cảm giác tồn tại, ngày thường chúng mình căn bản là không thèm để ý cậu ấy.

“Vậy làm sao hai người quen nhau?”

“Mới tháng trước, xe của tớ bị người ta quẹt nên đến tiệm sửa xe để sửa. Tớ là khách quen của tiệm đó, anh chàng sửa xe mà tớ biết đang trò chuyện với một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi đen, hai nút trên cùng không cài, xương quai xanh lộ ra rất gợi cảm. Hầy, đều là lỗi của cậu, tớ bị cậu với ông trùm Tào làm cho kí/ch thích nên tớ có chút thèm khát mà nhìn thêm vài lần, kết quả là bị người ta phát hiện, tớ giống như tên lưu manh, người ta hỏi tớ nhìn cái gì.”

“Tớ làm sao chịu thua, tớ liền nói tớ có mắt thì tớ nhìn, ai bảo anh dám để lộ lại còn không cho để người khác nhìn, thế là anh ấy liền đi về phía tớ, khuôn mặt đen sì sì!”

“Cậu biết tớ mà, tớ chỉ dám nói chứ không có gan, lúc đó tớ sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh ấy muốn nắm lấy cổ áo tớ, nhưng kết quả là anh ấy cúi người xuống hỏi có phải tớ thật sự không nhận ra…”

Giang Đào:……

Cách mô tả này thực sự là khá gây sốc.

“Vậy là sau đó hai cậu quen nhau?”

Phương Nhụy: “Đúng vậy, tớ cũng không ngại nói cho cậu biết, anh ấy có lẽ thích dáng người đẹp của tớ, tớ cũng thích dáng người chuẩn của anh ấy, vì vậy hai chúng tớ trúng tiếng sét ái tình mà quấn lấy nhau.”

Giang Đào bắt lấy cụm từ mấu chốt, không thể tin, hỏi: “Hai cậu không lẽ…”

Phương Nhụy gật đầu, còn tỏ ra “khinh thường” Tào An: “Cho nên tớ mới cảm thấy ông trùm Tào của cậu đúng là được mỗi gương mặt đó thôi, đến một quả đào mềm yếu như cậu cũng không dám ra tay.”

Giang Đào: “Đừng có đánh trống lảng qua tớ, bây giờ trọng điểm là cậu. Cho dù Triệu Nhạc là bạn học cấp 3 của chúng ta, nhưng cậu có biết cậu ấy bây giờ như nào không? Công việc thì sao? Gia đình như thế nào?”

Phương Nhụy: “Tớ biết chứ, tớ có ngốc đâu. Anh ấy nói ngay từ đầu rồi, anh ấy học ở trường đại học thể thao. Bây giờ đang làm giáo viên dạy thể dục ở trường Nhất Trung của thành phố. Ba anh ấy mở tiệm sửa xe đó, nên đôi khi anh ấy ghé qua thăm một chút. Để kể cậu nghe, da mặt anh ấy rất dày, hiện tại ba mẹ tớ đều bị anh ấy thu phục rồi, nhất là mẹ tớ, bà ấy hận không thể mỗi ngày kêu anh ấy tới nhà tớ ăn cơm.”

“Khi nào ông trùm Tào trở về, bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi. Triệu Nhạc vẫn luôn muốn gặp ông trùm Tào.”

Giang Đào:……



Buổi tối, Giang Đào gọi video với Tào An, biết tin nhà họ Tào trúng thầu dự án cầu xuyên qua hồ, Giang Đào chúc mừng anh.

Tào An: “Người khác nói không sao, em nói nghe có chút khách sáo.”

Giang Đào giả vờ không hiểu ý tứ của câu nói này, liền đề cập tới chuyện tình của Phương Nhụy.

Tào An thường nghe cô nhắc tới Phương Nhụy, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô mừng cho bạn tốt của mình, anh hỏi: “Em có ghen tị với tình yêu tự do của bọn họ không?”

Đối với những người trẻ, việc “xem mắt” nghe như cảm giác bất lực cho người lớn sắp đặt, không có lãng mạn.

Giang Đào: “Không có, em chỉ cảm thấy duyên phận thật kỳ lạ, 3 năm cấp 3 ở lớp không tương tác với nhau, 6 năm sau gặp lại liền nảy sinh cảm giác với đối phương.”

Tào An: “Thật ra cũng bình thường. Hồi cấp 3 đều bận rộn với việc học, cơ thể và tâm lý đều đang ở giai đoạn phát triển, hầu hết sẽ không có để ý gì đến bạn học cùng lớp. Sau khi lớn lên đi làm, trưởng thành hơn về mọi mặt, ưu điểm về ngoại hình cũng được phát huy, tới lúc gặp lại người mà mình có tình cảm, người có tính cách chủ động sẽ chớp lấy cơ hội.”

Giang Đào theo bản năng gật gật đầu.

Phương Nhụy có tính cách hướng ngoại, Triệu Nhạc trong mô tả của cô ấy cũng rất tự do, đương nhiên điều quan trọng nhất là hai người họ vừa ý nhau.

Đối với sự thân mật tốc độ như tên lửa của Phương Nhụy và Triệu Nhạc, Giang Đào chắc chắn sẽ không kể với bạn trai của cô.

Một vài bí mật nhỏ chỉ nên để đám con gái biết với nhau, còn cánh đàn ông thì trở thành tâm điểm cho cuộc nói chuyện của bọn họ.



Vào ngày Tào An trở về thành phố Đồng, tình cờ Giang Đào tan ca sớm nên cô đã hẹn trước Phương Nhụy đến nhà hàng.

Tào An đến bệnh viện đón Giang Đào.

Anh đi công tác bốn, năm ngày, nhưng tối nào hai người cũng gọi video với nhau, nên không có bất kì khoảng cách hay lo lắng nào phát sinh sau khi gặp lại.

Nhưng lúc Giang Đào bước ra từ thang máy, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của và thẳng tắp của Tào An ở giữa sảnh chính rộng rãi ở tầng 1 khoa điều trị nội trú, trái tim Giang Đào vẫn đập loạn xạ.

Tào An hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề.

Phía dưới anh mặc quần tây đen, ở trên là áo sơ mi xanh xám.

Cách phối của bộ quần áo rất thẩm mỹ, anh lại cao đến 1 mét 9 nên đến ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại cũng mặc không đẹp bằng anh.

Một chiếc áo sơ mi thường sẽ làm nổi bật khí chất ưu tú của một người đàn ông, nhưng khi cơ ngực của chủ nhân chiếc áo làm phần ngực chiếc áo bị căng phồng, ống tay áo cũng không che giấu được cơ bắp rắn chắc của hai cánh tay, thì một người đàn ông dù đang cố giả vờ ga lăng cũng sẽ làm người khác cảm thấy nguy hiểm.

Người qua đường đều bị dáng người đẹp đẽ của Tào An hấp dẫn, nhưng lúc chạm mặt anh liền vội vàng tránh đi.

Da đầu Giang Đào tê dại, cô dường như đã hiểu tại sao Phương Nhụy lại bị xương quai xanh của Triệu Nhạc làm cho hấp dẫn.

Phương Nhụy chỉ mới nghe cô kể về mối quan hệ với Tào An mà đã bị kí/ch thích sự thèm khát, bây giờ mùa hè đã đến, Giang Đào càng lúc càng cảm nhận được vóc dáng Tào An, khiến ngọn lửa trong cô âm thầm nhen nhóm.

Để che giấu ngọn lửa này, Giang Đào đánh đòn phủ đầu, nhìn Tào An từ trên xuống, cô giả vờ bình thường: “Ăn một bữa cơm thôi mà, sao anh lại ăn mặc như thế?”

Đôi gò má hồng đào lộ ra vẻ bồn chồn, nhưng Tào An cũng không định vạch trần, khi bạn gái đi tới, anh chỉ đưa tay ra giải thích: “Đây là lần đầu tiên anh gặp bạn của em, nên ăn mặc chỉn chu hơn một chút.”

Giang Đào phát hiện ra rằng anh khá chú ý về nghi thức.

Giờ cao điểm nên trên đường có hơi kẹt xe, Giang Đào và Tào An đến sớm hơn nên ngồi đợi.

Điều hòa trong phòng quá lạnh, Giang Đào xoa xoa cánh tay.

Tào An đi tới chỉnh lại nhiệt độ điều hòa. 

Bây giờ cũng coi như một trai một gái đang ở riêng trong phòng, Giang Đào che giấu sự rung động bằng cách xem menu.

Tào An ngồi bên cạnh, nhìn theo tay bạn gái đang lật trang thực đơn trước mặt cô.

Y tá Tiểu Đào vẫn còn nhạy cảm, anh chỉ lặng lẽ liếc nhìn, sắc mặt cô ửng hồng càng đậm.

Tào An thu hồi ánh mắt, một tay cởi cúc áo trên cùng.

Điện thoại di động của Giang Đào trên bàn hiện lên một tin nhắn, Phương Nhụy và Triệu Nhạc thông báo đã vào trung tâm thương mại.

Cô cười nhìn về phía Tào An: “Bọn họ sẽ tới ngay thôi.”

Tào An gật đầu.

Ba phút sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Giang Đào đương nhiên chú ý đến người bạn học cũ, hiện tại là bạn trai của bạn thân cô đầu tiên.

Chỉ là cô vừa mới ngẩng đầu lên, Tào An bên này đã đựng dậy trước, thấp giọng khách sáo chào hỏi.

Khí thế của anh quá mạnh, Phương Nhụy vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn còn ngây ngẩn cả người, Triệu Nhạc đang đi theo cô cũng sững sờ vài giây, sau đó đi vòng qua Phương Nhụy, tiến lên bắt tay với Tào An: “Xin chào, em là Triệu Nhạc.”

Tào An nắm tay đáp lại: “Tào An.”

Phương Nhụy cứng đờ nhìn về phía Giang Đào, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị em tốt của mình.

Giang Đào còn sượng hơn cô, lúc trước tham gia buổi họp mặt bạn học cũ, cô như là con nhim nhỏ nép vào cạnh Phương Nhụy, để Phương Nhụy phụ trách phần xã giao.

Tào An cười: “Ngồi đi, Tiểu Đào nói mọi người đều là bạn học cũ, hẳn là quen thuộc với nhau.”

Anh là người đầu tiên quay trở lại ngồi với Giang Đào.

Triệu Nhạc nhanh chóng đuổi kịp Phương Nhụy, anh được xem là một người rất giỏi giao tiếp, vừa giúp bạn gái kéo ghế, vừa nhìn Giang Đào mỉm cười: “Từ lúc cấp 3 đến giờ cậu dường như không thay đổi chút nào, không giống như Tiểu Nhụy, lần đầu tiên chúng tớ gặp lại nhau, tớ gần như không nhận cậu ấy.”

Phương Nhụy sững người lại, trừng mắt bạn trai: “Ý anh là gì hả?”

Triệu Nhạc nhìn cô cười: “Chỉ là Giang Đào trước giờ vẫn đẹp, còn em thì càng ngày càng đẹp.”

Phương Nhụy: “Cút đi.”

Triệu Nhạc đi đến thân thiện nói chuyện với Tào An: “Nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt, anh Tào, anh còn phong độ hơn những gì Tiểu Nhụy đã kể.”

Tào An: “Mọi người không ngại là tốt rồi.”

Triệu Nhạc: “Có gì đâu, Tiểu Nhụy nghe Giang Đào nói rằng anh rất tốt, cực kỳ ga lăng.”

Giang Đào đột nhiên bị nhắc tên: ……

Hai gò má cô ửng hồng, Tào An cười cười nói Triệu Nhạc: “Cô ấy da mặt mỏng hay ngại, đừng đùa như vậy.”

Phương Nhụy cũng đấm vào tay Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc bị đánh, xoa xoa cánh tay để tìm kiếm sự an ủi của Giang Đào: “Có bao giờ Tiểu Nhụy khen tôi trước mặt cậu chưa?”

Phương Nhụy bất ngờ nháy mắt với Giang Đào.

Giang Đào không thêm mắm dặm muối, cô nói thật: “Có khen, cậu ấy khen xương quai xanh của cậu đẹp.”

Triệu Nhạc cười đắc ý.

Phương Nhụy hét lên “Giang Đào” rời khỏi ghế dựa để tới chỗ cô.

Giang Đào trốn bên cạnh Tào An và nhắc nhở bạn tốt của mình: “Ai bảo tớ kể cho cậu nghe, cậu lại đi kể với cậu ấy? Bây giờ hai tụi mình coi như huề nhau.”

Phương Nhụy liếc nhìn Tào An đang đứng trước mặt cô, hừ một tiếng: “Được lắm, Tào An ở đây rồi, cậu cứ ‘cáo mượn oai hùm’ đi, lần sau tớ sẽ xử cậu.”

Hai cô gái lần lượt trở về vị trí của mình, lúc gọi món ăn lại trở thành chị em tốt, cùng nhau thảo luận.

Tào An liếc nhìn Triệu Nhạc ngồi đối diện. 

Triệu Nhạc mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cổ áo hơi buông lỏng, lộ ra một phần xương quai xanh.

Tào An thấy không có gì đặc biệt, nhưng các cô gái lúc hẹn riêng với nhau sẽ thảo luận với nhau về cơ thể bạn trai.

Vậy từ trước tới giờ, trong mắt Giang Đào, anh chỉ có mỗi “ga lăng” thôi sao?
Bình Luận (0)
Comment