Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 45

Tuy rằng không hẹn rõ ràng, nhưng cứ cách hai ngày Bàn Nha Nhi lại đến cùng một chỗ, vào cùng một thời điểm để giặt quần áo, Lý Đại Bảo sẽ sớm đến bờ sông đợi nàng. Có khi hắn kể cho nàng nghe những chuyện tầm phào nghe được, hoặc nói về những chuyện xảy ra trong nhà, có khi cũng không cố ý nói gì, chỉ ngồi xổm bên cạnh nàng ném đá xuống nước, hoặc lội xuống sông mò cá, hắn bảo nàng mang về nhà ăn, nàng luôn từ chối, nhưng muộn hơn một chút, con cá kia vẫn sẽ quẫy đạp xuất hiện ở ngoài cửa nhà nàng.

Bàn Nha Nhi ngại không dám nói với người nhà chuyện mình gặp Lý Đại Bảo, nhưng người nhà dường như từ vẻ mặt của nàng đã nhìn ra chút manh mối, ít nhất cũng xác định được những thứ ở ngoài cửa viện quả thật là do Lý Đại Bảo đặt.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi sợ ảnh hưởng đến chuyện Bàn Nha Nhi tái giá, bảo người nhà vứt hết đồ đi, người nhà vì chuyện Lý Đại Bảo bị đánh lần trước, ít nhiều cũng có cái nhìn khác về hắn, nhưng không ai dám nói thẳng là vẫn còn ý định để Bàn Nha Nhi hòa hảo trở lại với Lý Đại Bảo.

Đại tẩu Vương gia bế đứa con còn đang ê a tập nói của mình chơi một hồi với con cá chép lớn nuôi trong chum vỡ, đứa bé thích lắm, nhất quyết không cho vứt, mẫu thân Bàn Nha Nhi thương tôn tử, cũng đành thôi.

Sáng sớm, bờ sông.

Lý Đại Bảo ngồi xổm bên cạnh Bàn Nha Nhi, sinh động kể cho nàng nghe chuyện Lý Tiểu Bảo chạy đua với người ta hôm qua, nói cậu lúc chạy đắc ý quên cả trời đất, đ.â.m sầm vào một gốc cây to, cả người văng ra, nói xong liền cười ha ha, chỉ ngẩng đầu lên lại không thấy Bàn Nha Nhi có chút ý cười nào, ngược lại còn nhíu mày vẻ lo lắng trách móc nói: "Chuyện này có gì đáng cười?"

Đại Bảo gượng gạo cười hai tiếng, gãi gãi đầu.

Không buồn cười sao? Sao hắn lại thấy vẫn buồn cười nhỉ.

Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, tiếp tục giặt quần áo của mình.

Lý Đại Bảo vươn cổ, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt Bàn Nha Nhi, thấy một sợi tóc mai rủ xuống trước trán nàng, vừa vặn che khuất mắt nàng, hắn muốn vén sợi tóc đó ra sau tai nàng, lại sợ chọc nàng không vui, lúc đang do dự, một con sâu nhỏ vừa hay đậu trên sợi tóc đó, Lý Đại Bảo không chút do dự đưa tay ra.

Bàn Nha Nhi bị động tác đột ngột của Lý Đại Bảo làm cho giật mình, vội rụt người lại tránh né.

"Đừng động, có con sâu." Lý Đại Bảo nói.

Bàn Nha Nhi không dám động nữa, nín thở, nhắm chặt mắt.

Lý Đại Bảo dùng ngón tay gạt con trùng đi, thuận thế vén sợi tóc mai ra sau tai nàng.

Một động tác nhỏ tùy ý, mang theo sự mập mờ khiến mặt Bàn Nha Nhi đỏ bừng, theo bản năng rụt người lại, xấu hổ ngượng ngùng đến nỗi không dám mở mắt, chỉ nhỏ giọng nói: "Xong chưa..."

Xong rồi, đương nhiên đã xong từ lâu rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo lại không nỡ rút tay về, ngược lại trong lòng nóng lên, ma xui quỷ khiến hôn lên.

Tim Bàn Nhi chợt run rẩy, theo bản năng mở mắt, đẩy mạnh Lý Đại Bảo ra.

Lý Đại Bảo bị Bàn Nha Nhi đẩy ngã xuống đất, lúc này mới dường như chợt nhận ra mình vừa làm gì, tim đập thình thịch, đến nỗi đợi Bàn Nha Nhi thu dọn đồ đạc đi rồi, hắn vẫn chưa kịp nói nửa lời, thậm chí không động đậy một chút nào, mãi đến khi Bàn Nha Nhi vội vã biến mất ở cuối tầm mắt hắn, Lý Đại Bảo mới hoàn hồn đứng dậy, ngơ ngác nhìn về hướng Bàn Nha Nhi biến mất: Vừa rồi hắn hình như... quên cười mất rồi...

Bàn Nha Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận trở về nhà, cả ngày hôm đó đều thất thần, đến tận đêm khuya nằm trên giường, vẫn trằn trọc khó ngủ, trong đầu vẫn là cảnh tượng ban ngày, thậm chí những chuyện nàng đã hạ quyết tâm không nghĩ đến nữa, giờ khắc này cũng đều len lỏi vào đầu nàng, làm nàng tâm hoảng ý loạn.

Hắn thật sự có một chút thích nàng rồi sao? Hắn thích nàng sao? Sao có thể chứ, trước kia ngày ngày ở bên nhau, nàng đối xử tốt với hắn như vậy hắn còn không thích, bây giờ chia xa rồi, nàng còn đánh vỡ đầu hắn, sao hắn thì ngược lại có chút thích nàng chứ? Nhưng nếu không thích, những ngày này là sao đây? Chỉ là muốn níu kéo nàng, người đã từng là "tức phụ" này mà giả vờ thích ư? Chỉ là, thích cũng có thể giả vờ được sao?

Cộp cộp, hai tiếng gõ cửa sổ thật nhỏ ở sau nhà, làm Bàn Nha Nhi giật mình, lúc đầu nàng cảm thấy mình nghe nhầm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói thúc giục nàng mở cửa sổ ra xem, có lẽ, là hắn.

Bình Luận (0)
Comment