Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 56

Không lâu sau, Lý Hà Hoa nghe tin liền vội vã trở về, còn đi cùng Hoắc Trường Sinh và Hoắc Tứ nãi nãi.

Lý Hà Hoa trước khi vào cửa thấy Lý Hạnh Hoa quỳ ở ngoài sân, lúc này nhìn sắc mặt và cảnh tượng người nhà, chuyện vừa rồi đã đoán được bảy tám phần, cẩn thận tiến lên gọi một tiếng phụ thân.

Phụ thân Đại Bảo lạnh lùng nói: "Ngươi đến làm gì! Về nhà ngươi mà ở, ở đây không có chuyện của ngươi!"

Lý Hà Hoa nói: "Sao lại không phải chuyện của con, Hạnh Hoa là muội muội con mà..."

Cộp! Phụ thân Đại Bảo đập bàn một cái, quát: "Nhận nó thì đừng nhận ta! Ta sớm đã không có đứa con gái này rồi! Cái đồ súc sinh thích chạy theo ai thì chạy đi! Muốn bước chân vào cửa nhà ta, đợi ta c.h.ế.t rồi nói!"

Lý Hà Hoa sợ hãi ôm bụng run rẩy, Hoắc Trường Sinh vẫn đứng sau lưng nàng ta lúc này vội vàng tiến lên hai bước che chở cho nàng ta, dường như sợ lão trượng bắt nạt tức phụ mình.

Bầu không khí trong nhà lại trở nên căng thẳng, hồi lâu sau, Hoắc Tứ nãi nãi mới lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói: "Thôi đi, chúng ta về nhà trước... Hà Hoa, con đi gọi phu thê Hạnh Hoa dậy, bảo bọn họ đến nhà ta nghỉ ngơi..."

Phụ thân Đại Bảo lạnh lùng nhìn sang. Hoắc Tứ nãi nãi nói: "Ngươi đừng có trừng mắt với ta, xét về vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng thẩm tử đấy, con gái vượt ngàn dặm xa xôi trở về, dù muốn g.i.ế.c muốn xẻo, cũng phải đợi người ta hồi sức rồi nói, lúc này cứ để ngoài cửa cho cả thôn chê cười, mặt mũi mọi người cũng sáng sủa lắm hả? Ngươi nhận hay không nhận đứa con gái này ta không quản, ta chỉ thấy con bé đáng thương, đừng nói là đứa nha đầu từ nhỏ ta trông mà trưởng thành, dù là người lạ đi đường, ta thấy đáng thương mời vào nhà nghỉ chân uống nước, ta xem ai dám nói ta không phải." Nói xong không đợi người ta đáp lời, tự mình đứng dậy đi.

Hoắc Trường Sinh kéo tay áo Lý Hà Hoa, Lý Hà Hoa sợ phụ thân giận, do dự không dám động. Hoắc Tứ nãi nãi ở cửa lớn tiếng nói: "Sao còn chưa đi! Con là tức phụ nhà ai!"

Lý Hà Hoa không dám nhìn sắc mặt phụ thân nữa, vội vàng cùng Hoắc Trường Sinh ra ngoài dẫn phu thê Lý Hạnh Hoa đến Hoắc gia.

Ban đêm.

Đôi phu thê trẻ Lý Đại Bảo và Bàn Nha Nhi chuẩn bị lên giường đi ngủ, Lý Đại Bảo vẫn còn an ủi Bàn Nha Nhi về chuyện ban ngày: "Phụ thân ta tính tình nóng nảy, giọng lại lớn, bình thường nói chuyện tử tế cũng như mắng người, ông ấy rống nàng hai tiếng không tính là gì đâu, nàng đừng để bụng, không sao cả."

Bàn Nha Nhi nói: "Ta biết phụ thân hôm nay không phải mắng ta, ta không muốn khóc, nhưng không biết sao lại khóc, không biết phụ mẫu có cảm thấy ta quá yếu đuối không."

Lý Đại Bảo nửa thật nửa đùa nói: "Nàng đúng là có chút yếu đuối, đừng nói chuyện hôm nay, ngay cả ngày thường, không ít lần ta còn chưa nói gì nàng, mắt nàng đã đỏ hoe mắt, cứ như ta làm gì nàng nữa ấy, nước mắt nói rơi là rơi, thật không biết nàng làm bằng gì."

Bàn Nha Nhi liếc xéo Lý Đại Bảo một cái duyên dáng, nghiêng đầu nói: "Bất kể làm bằng gì, đều là chàng tự mình cầu xin cưới về làm tức phụ!"

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi vẻ mặt ngây thơ đáng yêu vô cùng, cười hì hì, tiến tới muốn hôn, Bàn Nha Nhi đẩy hắn một cái, nói: "Lúc nào rồi, chàng còn có tâm trí làm chuyện đó."

Lý Đại Bảo nói: "Lúc nào? Chẳng phải bây giờ là lúc tốt sao? Nhị tỷ chúng ta bình an trở về, ngày đoàn viên tốt đẹp của nhà ta mà."

Bàn Nha Nhi nói: "Sao lòng chàng rộng rãi thế, phụ thân chúng ta vẫn còn giận đấy, nhìn cái cảnh hôm nay, nếu thật sự quyết tâm không nhận Nhị tỷ, vậy thì làm sao cho tốt được?"

Lý Đại Bảo vừa chui vào chăn vừa nói: "Nàng lo lắng vớ vẩn rồi, phụ thân chúng ta sao có thể thật sự không nhận nhị tỷ chứ, cục tức trong lòng chắc chắn phải xả ra, hôm nay tứ nãi nãi giữ mấy người nhị tỷ lại, đây chính là cho phụ thân chúng ta bậc thang đi xuống, ta đoán không quá mấy ngày là ổn thôi."

Bàn Nha Nhi nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng nằm xuống, nói: "Này, chàng có nhìn thấy cái người hôm nay cùng nhị tỷ về không? Chàng thấy thế nào?"

Lý Đại Bảo nói: "Người trông cũng khá thật thà, chỉ là tuổi hơi lớn, cảm giác không kém phụ thân chúng ta mấy tuổi, có chút thiệt thòi cho nhị tỷ rồi."

Bàn Nha Nhi nói: "Chàng không nhìn kỹ hả, cũng không lớn tuổi đến thế đâu, ngược lại ta thấy rất tốt."

Lý Đại Bảo nói: "Nàng nhìn kỹ rồi à?"

"Ừm." Bàn Nha đáp, "Mặt mũi có hơi già dặn, nhưng người không xấu, chỉ là hơi đen, nghĩ chắc dọc đường phong trần mệt mỏi trở về không có thời gian chỉnh trang, nếu mà chỉnh trang kỹ lưỡng một chút, chắc chắn rất có tinh thần ưa nhìn, hơn nữa nhìn là biết người tốt!"

Lý Đại Bảo chống người ngồi dậy, chua lòm nói: "Nàng nhìn kỹ thật nhỉ, gì mà tinh thần, ưa nhìn, còn nhìn là biết người tốt... Nàng còn chưa thật sự khen tướng công nàng bao giờ, lại khen người nam nhân khác thành đóa hoa rồi, ta nói cho nàng biết nhé, sau này nàng không được nhìn nam nhân khác đấy."

Bàn Nha Nhi tặc lưỡi nói: "Người ta nói chuyện đứng đắng với chàng đấy, ai thèm trêu chàng." Nói xong bĩu môi quay người đi.

Lý Đại Bảo tiến lại gần nói: "Ta cũng nói đứng đắn ấy chứ, ngươi bây giờ cứ nghiêm túc bình phẩm tướng công của nàng xem, nàng sờ lên n.g.ự.c nói, tướng công nàng thế nào?"

"Chàng á..." Bàn Nha Nhi liếc Lý Đại Bảo một cái, mím môi cười nói: "Càng chính là một đại mã hầu..." Lời còn chưa dứt đã bị Lý Đại Bảo thò tay vào áo gãi ngứa, khanh khách cười rộ lên.

*Đại mã hầu là ý chỉ người đàn ông có tướng mạo xấu xí, đức hạnh kém.

Bình Luận (0)
Comment