Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 64

Đêm khuya, Lý Đại Bảo bê một chiếc ghế ngồi bên mép giường, một tay chống cằm, một tay nắm tay Bàn Nha Nhi, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve mu bàn tay nàng.

Thức trắng một ngày một đêm, đến giờ đã là canh tư, hắn lại chẳng cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi chút nào, chỉ không rời mắt nhìn Bàn Nha Nhi, mỗi lần mi mắt nàng khẽ động, mỗi nhịp thở sâu nặng, mỗi tiếng rên rỉ khe khẽ trong giấc mơ, đều khiến tim hắn thắt lại, cẩn thận xem xét nàng không sao, hắn mới dám thở phào một hơi.

Lý Đại Bảo cầm tay Bàn Nha Nhi áp lên môi mình, mũi khẽ cọ vào đầu ngón tay nàng hết lần này đến lần khác, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương đặc trưng trên người nàng mới khiến hắn cảm thấy an tâm. Cảm nhận được đầu ngón tay nàng khẽ động đậy, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng đã tỉnh.

Bàn Nha Nhi hé miệng, nhưng dường như vì kiệt sức mà không thể phát ra tiếng.

Lý Đại Bảo nghiêng người tới gần nói: "Sao vậy? Khát nước à?"

Bàn Nha Nhi yếu ớt lắc đầu, một lúc sau, nàng thở ra một hơi yếu ớt như sợi tóc: "Con đâu?"

Lý Đại Bảo an ủi: "Mẫu thân đã bế hai đứa đi chăm sóc rồi, đại tẩu và nhị tẩu giúp cho bú, đợi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ tự chăm sóc."

Ánh mắt Bàn Nha Nhi ảm đạm xuống, khẽ nói: "Chỉ sợ ta không khỏe lại được..."

Lý Đại Bảo nói: "Đừng nói ngốc nghếch."

Bàn Nha Nhi nắm tay Lý Đại Bảo nói: "Đại Bảo, ta không muốn chết, nếu ta chết, các con thì sao... vừa lọt lòng đã không có mẫu thân, bọn nó sống thế nào..."

Lý Đại Bảo ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Bàn Nha Nhi nói: "Chẳng phải đã bảo nàng đừng nói ngốc nghếch rồi sao, nàng sẽ không c.h.ế.t đâu."

"Lỡ đâu..." Bàn Nha Nhi nước mắt lưng tròng, "Lỡ đâu ta không qua khỏi..."

"Không có lỡ đâu!" Lý Đại Bảo nói, "Chắc chắn sẽ qua khỏi."

"Ta cũng muốn qua khỏi, chàng khó khăn lắm mới thích ta, ta ứ thế mà c.h.ế.t đi, thật không cam lòng..."

Lồng n.g.ự.c Lý Đại Bảo bị bóp nghẹn một cái đau đớn, Bàn Nha Nhi đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, khẽ thở dài: "Đại Bảo... chàng mà thích ta sớm hơn thì tốt biết bao..."

Lý Đại Bảo dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Bàn Nha Nhi áp lên trán mình, không để nàng nhìn thấy nước mắt mình không kìm được rơi xuống, nhưng không nhận ra nước mắt hắn đã thấm vào đầu ngón tay nàng, làm sao mà giấu được.

Bàn Nha Nhi đưa tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, lẩm bẩm nói: "Ta không trách chàng, ta chỉ là không nỡ... làm tức phụ chàng còn chưa đủ."

Lý Đại Bảo nắm tay Bàn Nha Nhi, lau vội nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Vậy nàng đừng bao giờ nghĩ lung tung nữa, phải sống thật tốt, làm tức phụ của ta cả đời này, còn kiếp sau, kiếp sau nữa."

"Kiếp sau chàng cũng cưới ta sao?"

"Không cưới nàng thì cưới ai."

Một hàng lệ từ khóe mắt Bàn Nha Nhi, nàng khẽ cong môi cười, rồi nhắm mắt lại.

Lý Đại Bảo đắp lại chăn cho Bàn Nha Nhi, lau đi vệt nước mắt, hắn tưởng nàng mệt muốn nghỉ ngơi, không ngờ nàng nhắm mắt nằm một lát, lại mở mắt ra, nhìn hắn nói: "Đại Bảo... nếu ta chết, chàng cưới tức phụ khác nhất định phải tìm người tốt với các con chúng ta..."

Lý Đại Bảo cau mày nói: "Vừa bảo nàng đừng nghĩ lung tung nữa, sao lại nói bậy bạ, ngủ đi."

Bàn Nha Nhi nói: "Ta sợ ta nhắm mắt lại rồi không bao giờ mở ra được nữa, những lời này không dặn dò xong, ta không yên tâm... nếu chàng cưới tức phụ khác, đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp hay không, phải nhìn người có lòng tốt, như vậy mới tốt với các con chúng ta... đừng để các con bị kế mẫu bạc đãi..."

Thấy Lý Đại Bảo không đáp lời, Bàn Nha Nhi lại gấp giọng nói: "Chàng đã nhớ chưa? Nhất định đừng để ai bắt nạt các con chúng ta."

Lý Đại Bảo an ủi: "Nang yên tâm, ai dám bắt nạt con chúng ta, ta đảm bảo đánh cho mẫu thân của hắn cũng không nhận ra."

Bàn Nha Nhi dường như thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, lại không yên tâm nói: "Tính khí chàng cũng phải sửa đổi đi, cưới tức phụ khác phải thật lòng đối xử tốt với người ta, như vậy người ta mới thật lòng đối xử tốt với các con chúng ta."

Lý Đại Bảo thở dài, nghiêng người hôn lên trán Bàn Nha Nhi, nói: "Mau nghỉ ngơi đi."

Bàn Nha Nhi nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Lý Đại Bảo vẫn canh giữ nàng như nửa đêm trước, vì những lời nàng vừa nói, trong lòng chua xót khó tả, bản thân cũng không dám nghĩ sâu.

Đến canh năm, Bàn Nha Nhi dường như gặp ác mộng, mơ sảng rơi nước mắt. Lý Đại Bảo vỗ nhẹ vai và cánh tay nàng, thấy nàng vẫn không khá hơn, liền nhẹ nhàng gọi nàng dậy.

Bàn Nha Nhi mở mắt thấy Lý Đại Bảo, nhưng dường như vẫn chưa tỉnh táo, khóc càng thêm tủi thân.

Lý Đại Bảo khẽ an ủi: "Không sao, không sao, gặp ác mộng à?"

Bàn Nha Nhi nức nở: "Ta thấy chàng cưới tức phụ mới, ta ở phía sau gọi chàng từ, chàng cũng không để ý... chỉ mải mê kéo tay nàng ta nói cười..."

"Đó là nàng mơ đấy." Lý Đại Bảo nói.

"Không phải mơ." Bàn Nha Nhi vừa ấm ức vừa giận dỗi.

Lý Đại Bảo bất đắc dĩ cười khổ.

Bàn Nha Nhi nắm tay Lý Đại Bảo, tủi thân nói: "Đại Bảo, ta hối hận rồi, ta vẫn không muốn chàng cưới người khác... nếu ta chết, chàng cũng không được cưới ai nữa..."

Lý Đại Bảo nói: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa chỉ cưới nàng làm tức phụ."

Bàn Nha Nhi nói: "Nói phải giữ lời."

Lý Đại Bảo nói: "Đương nhiên giữ lời."

Bàn Nha Nhi được Lý Đại Bảo đảm bảo, mới lại nắm tay hắn ngủ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment