Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 18


"Đến nơi rồi."
Collins quay ra sau nói với hai chị em, họ giúp nhau xuống khỏi lưng ngựa.

Đúng như cô nghĩ, họ đã đi theo hướng Bắc, trời lúc này đang là giữa trưa nên ánh mặt trời có hơi chói gắt và nóng bức.

Cả ba người lúc này đang đứng trước một căn nhà nhỏ bằng gỗ, hai bên là cửa sổ bằng kính đứng từ ngoài nhìn vào có thể thấy được ánh đèn vàng ấm áp, mái nhà cũng được làm bằng gỗ nốt với kết cấu hình tam giác quen thuộc của những ngôi nhà gỗ thường thấy.

Bên hông căn nhà là một ban công nhỏ dùng để đọc sách, thư giãn, có kê một chiếc ghế bành lót nệm nhung êm ái, cạnh đó còn là chiếc bàn nhỏ với ly nước cam đang uống dang dở.

***
Collins tiến đến cánh cửa chính bằng gỗ, gõ lên những tiếng "cộc...cộc...cộc" rồi đứng đợi vài phút.

Cô lặng đi trước những tiếng "cộc...cộc...cộc" ấy, cô nhớ đến cái đêm đầu tiên khi cô nghe thấy nó.


Cô đã thắc mắc rất nhiều về chuyện này và băn khoăn không biết ai là chủ nhân của tiếng gõ ấy.

Giờ đây cô lén nhìn sang Collins với ánh mắt nghi hoặc, có khi nào Collins chính là người đã gây ra tiếng động đó không?
Cô mải bận với những suy nghĩ của mình nên không để ý khi cánh cửa dần mở ra và một bóng người hiện ra, đứng trước mặt ba người.

Tiếng reo của Collins làm cô giật mình, mọi suy nghĩ nãy giờ như bị đứt đoạn.

***
"Devan."
Cô bất giác nhìn về phía người có tên "Devan", chàng trai khi ấy cũng nhìn đáp lại cô.

Khoảnh khắc hai ánh mắt vô tình chạm nhau, một cảm xúc không sao biết được cũng len lỏi dần vào trái tim cô, khiến nó như loạn nhịp.

Chàng trai ấy nhìn độ trẻ hơn Collins hai ba tuổi, mặc quần jean đen đi giày thể thao khoẻ khoắn, mặc áo hoodie xanh dương, thế nhưng điều tạo nên nét hoàn mỹ cho chàng trai ấy ắt phải kể đến gương mặt: đó là một gương mặt hoàn hảo cực kì, tựa hồ như một nghệ nhân nào đó đã dày công ngày đêm sáng tạo ra nó vậy, sống mũi cao nằm trên làn da trắng đặc trưng của người Mỹ, mái tóc nâu cùng với kiểu đầu nấm khiến anh chàng cứ như mười bảy mười tám hoặc trẻ hơn.

Thế nhưng điểm đặc biệt chắc hẳn phải kể đến đôi mắt, đôi mắt Devan và Collins giống nhau như hai giọt nước, hai anh em đều sở hữu cặp mắt xanh như ngọc hay có thể nói đó là "kho báu của Đại Tây Dương."
***
Cô quay mặt đi, giấu đi gương mặt đang ngày một đỏ như gấc của mình nhưng cô có thể cảm nhận được rằng ánh mắt của chàng trai tên Devan ấy vẫn đang hướng thẳng vào cô, chăm chú.

Collins có vẻ như không để ý gì đến việc này, huých tay vào cô nói:
"Sabrina, Syrena.


Đây là em trai của anh, Devan Key.

Tụi anh là anh em nhà Key."
Cô nghe tiếng em gái mình cất lên, khá vui vẻ.
"Dạ em chào anh."
Devan gật đầu đáp lễ, mỉm cười nhẹ, đến lượt mình cô lấy hết can đảm, mặt đối mặt với chàng trai ấy, cô nói:
"Em chào anh, hôm nay rất vui được gặp anh."
"Chào em.

Anh cũng rất vui vì được gặp em."
Tiếng nói cất lên ấm áp và dịu dàng.

Xong cả bốn người cùng nhau vào nhà, bên trong thơm mùi gỗ nhè nhẹ, nội thất được bày trí gọn gàng đẹp mắt: có một chiếc bàn vuông khá lớn đặt giữa phòng, xung quanh là bốn chiếc ghế bằng gỗ xinh xinh, cạnh đó là gian bếp với vô số đồ dùng như nồi, niêu, xoong, chảo,...!cũng được xếp gọn gàng.
***
Sâu bên trong là một gian phòng khác, hình như là phòng khách thì phải? Một chiếc ghế sofa bọc nệm nhung xanh đặt gần đó, bên cạnh là hai chiếc ghế nhỏ êm ái đặt hai bên, cách đó vài mét là một chiếc tivi khá lớn đặt trước mặt.


Cuối cùng cả căn nhà trông ấm áp diệu kì nhờ vào ánh sáng vàng êm dịu của chùm đèn lấp lánh treo phía trên trần nhà.

Devan quan sát biểu hiện của hai chị em cô, nói:
"Thật ra đây cũng chẳng phải đẹp đẽ gì cho cam, so với các ngôi nhà khác thì chắc đây còn thua xa."
Đoạn anh như nhớ ra điều gì, nói tiếp:
"À mà tụi em từ đâu đến ấy nhỉ? Fairytale Village đúng không?"
Chị em cô ngơ ngác.

Fairytale Village là ở đâu? Có phải là một địa danh du lịch nào đó ở đây không? Cô chưa kịp trả lời thì Collins đã lên tiếng:
"Không phải đâu người anh em, hai chị em đây bị lạc đến đây á.

Từ thế giới khác thì phải, anh thấy cô chị đây ở một con suối hướng Tây, người ướt nhẹp.".

Bình Luận (0)
Comment