Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 54


Gửi đến người con gái đã đánh cắp trái tim tôi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã khiến con tim tôi rung động và tâm trí tôi không giây phút nào là ngừng mơ về em.
Chỉ duy nhất một lần gặp em mà đã khiến anh thương nhớ, đã khiến anh không sao quên được hình bóng em.

Anh buồn đau, anh đau đớn khi cái suy nghĩ đầy kinh khủng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nào để gặp lại em.

Thế nhưng hệt như câu thơ "đời vô tình nghiệt ngã" và thế là anh và em lại "vô tình yêu nhau."
Liệu tôi có đang điên hay không?
Ngày qua ngày đọc thơ Puskin rồi dùng nó để nói thay cho tình cảm của mình?
Đêm nay có sao, những ngôi sao nhỏ toả sáng lấp lánh trên nền trời đen tĩnh lặng.

Thật là một buổi tối hoàn hảo cho kẻ si tình như tôi.
Tôi ngồi đây nghĩ về em, tương tư về em, mong sao có một ngày hai ta gặp nhau, mong sao tôi được ôm em vào lòng, được che chở, bảo vệ cho em.


Cô gái đã khiến con tim tôi lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời ắt phải rung động.
Tình yêu của anh, liệu em có biết lần đầu tiên gặp nhau, khoảnh khắc khi hai ánh mắt ta vô tình chạm nhau thì con tim anh đã như lỗi mất một nhịp, anh như ngẩn người ra trước em, cô gái tuổi mười tám xinh đẹp, đầy sức sống thế nhưng anh vẫn chưa thật sự chắc lắm, anh chưa dám chắc rằng em chính là người đó, rằng em chính là người con gái năm xưa vô tình lạc đến đây.

Anh vừa sợ vừa lo lắng vì nếu em không phải là người đó thì con tim anh đã nhầm mất một nhịp rồi.
Và giây phút biết được em chính là người đó, rằng em là cô bé con khi xưa, cô bé bẽn lẽn trả lời khi được anh hai anh hỏi tên và nở nụ cười bé xinh khi nhận được lời khen, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn vui sướng khi tìm được cỏ ba lá, anh như muốn hét lên vì vui sướng, muốn chạy ngay đến mà ôm em vào lòng, thật chặt.

Anh nguyện dùng cả đời này bảo vệ em, dù cho hai ta ở hai thế giới khác nhau song em đừng lo nhé tình yêu của anh, anh sẽ luôn ở bên em, sẽ luôn che chở, bảo vệ cho em.
Em biết không?
Ở thế giới này có một giao kèo, ấy là nếu người nào đó vô tình rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh, không thần sắc và nhịp tim thì yếu dần đi, điều đó có nghĩa là thời gian của họ sắp hết, và để cứu được họ thì phải ký vào một giao kèo với điều kiện khá tàn nhẫn, giây phút bế em đi trong tuyết lạnh, về đến nhà và đưa em vào phòng an toàn.
Sabrina liệu em có biết khoảnh khắc ấy anh đã khóc, những giọt nước mắt rơi liên tục trên gương mặt anh, trái tim anh như bị ai đó cào xé tan nát, đưa một tay chạm vào gương mặt em, gương mặt lạnh buốt, hai mắt nhắm nghiền, em nằm đó bất động và giây phút ấy anh kinh hoàng khi nhận ra: thời gian của em sắp hết.

Anh sắp mất em mãi mãi.


Sao lại có thể tàn nhẫn như thế?
Chỉ gặp em trong một thoáng ít ỏi và giây lát sau lại đối mặt với hiện thực kinh hoàng: Mất em mãi mãi.
Không.

Anh sẽ không để điều đó xảy ra, vì em anh nguyện làm tất cả.

Anh tìm đến một người thầy sống ẩn dật, mong sao ông ta có thể cứu em thế nhưng ngay lúc anh định ký vào giao kèo của ông ta thì Judy xuất hiện.

Phải nói là anh biết ơn Judy nhiều lắm, nếu không có chị ấy chắc anh sẽ đau khổ cả đời này mất.

Judy ơi, cảm ơn chị nhiều nhé, nhờ chị mà Sabrina của em mới được an toàn, chị đã kéo lại thời gian sống cho người con gái em yêu.

Thật lòng nếu không có chị chắc em đã ký vào cái giao kèo độc ác đấy rồi.

Cảm ơn chị nhiều nhé ( cười)..

Bình Luận (0)
Comment