Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 32

Editor: Giản Linh Kiwi

Thời gian từng ngày dần trôi, tiệc đêm giao thừa cũng đã đến.

Không khí trong lớp có chút náo nhiệt, đặc biệt là mấy bài vũ đạo của bọn Triệu Đình phía sau. Mấy bạn gái nhảy nhạc jazz vô cùng sôi nổi và bắt mắt, lúc luyện tập sau giờ học thu hút không ít bạn học trong lớp đến xem náo nhiệt.

Hôm nay trang phục biểu diễn của các cô được đưa đến, váy xếp ly kết hợp với áo vest gây ra một cuộc thảo luận nhiệt tình. Màn biểu diễn đàn tranh của Từ Uyển Du cũng hừng hực khí thế, cô ta dành thời gian rảnh biểu diễn trước một lần cho mọi người trong lớp. Hơn nữa cô ta còn mang theo cả Hán phục của riêng mình đến nữa.

Hoa văn thêu tay tinh tế phức tạp, tay áo rộng và chiết eo, bộ đồ này giống như đặt làm riêng cho cô ta. Xung quanh Từ Uyển Du đều là lời ca tiếng ngợi.

“Chắc chắn năm nay lớp chúng ta không thành vấn đề.”

“Với nghệ thuật tao nhã, vũ đạo sôi nổi, còn có cả hợp xướng khí thế tuyệt vời, chắc chắn vô địch!”



Chỉ có màn dương cầm của Thiên Huỳnh là không có chút tiếng gió nào.

Cô không tự đề cập tới, cũng chẳng có ai dám chủ động đến hỏi. Tình huống báo danh lúc ấy rõ như ban ngày, căn bản là không trâu bắt chó đi cày, lấy cho đủ số lượng là được. Mọi người đều suy nghĩ khoan dung như thế.

Không ai biết mỗi buổi tối tan học, Thời Lục đều cùng Thiên Huỳnh luyện đàn ở phòng học nhạc.

Thiên Huỳnh không có nhiều năng khiếu nghệ thuật, Thời Lục chính là Muse của cô. Chỉ cần cậu ngồi bên cạnh, Thiên Huỳnh có thể bị cậu lôi cuốn, không hề chểnh mảng, hai đạo âm thanh vô cùng hòa hợp với nhau.

Vào ngày tổng duyệt, Thời Lục đang có kỳ thi, một mình Thiên Huỳnh theo đoàn đi trình diễn thử một lần. Giữa một rừng tranh đàn hỗn loạn hoa hòe lòe loẹt, màn độc tấu dương cầm của cô trở nên yếu ớt giản dị, tựa như chẳng thể gây ra tí bọt nước nào.

Giáo viên phụ trách toàn bộ tiết mục nhìn bản nhạc của cô, hơi nhíu mày, lòng có chút hoang mang.

Lúc Thiên Huỳnh đàn xong chuẩn bị quay lại hậu trường, giáo viên gọi cô lại: “Đây là bản nhạc đàn bằng 4 tay, còn có người khác nữa à?”

“Vâng ạ, em còn có một cộng sự. Hôm nay cậu ấy bận thi nên không có thời gian đến luyện tập.” Thiên Huỳnh nhỏ giọng trả lời, giáo viên đọc lại bản đăng ký.

“Trên giấy đăng ký không phải chỉ ghi một mình em thôi sao? Thiên Huỳnh?” Cô giáo muốn xác nhận lại. Thiên Huỳnh gật đầu: “Cậu ấy mới thêm vào sau, bởi vì trước đó chưa chắc chắn nên không đăng ký ạ.”

“Vậy để cô thêm cậu ta vào, cậu ta tên gì thế?”

“Lớp 1 khối mười, Thời Lục.”

Cô giáo đang cúi đầu viết chữ bỗng ngừng lại, nhìn cô một cái, cảm giác có chút quen tai.

Lúc cô giáo viết xong tên người này mới đột nhiên nhớ ra, không dám tin ngẩng đầu, nhưng bóng dáng cô gái kia đã đi xa rồi.

Trước bữa tiệc đêm một ngày, hai người không tập đàn.

Phối hợp cũng khá ổn, Thiên Huỳnh đã nhớ kỹ bản nhạc trong lòng, nhắm mắt đàn cũng sẽ không mắc lỗi.

Bản nhạc dương cầm mà Thời Lục chọn là một tác phẩm kinh điển nước ngoài, có độ khó trung bình. Nhưng lúc hai người đàn, tiếng nhạc phát ra vô cùng êm tai, còn có cả sự lãng mạn.

Lúc tan học, Thời Lục lập tức đưa cô đến một cửa hàng lễ phục. Ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, trong tủ kính pha lê cao cấp treo rất nhiều lễ phục rực rỡ muôn màu. Người phục vụ vẻ mặt tươi cười chào đón, Thời Lục đẩy bả vai cô lên phía trước.

“Chọn cho cô ấy chiếc váy đẹp nhất trong cửa hàng của chị đi.”

Thiên Huỳnh giống hệt như một con rối gỗ giật dây bị người ta nhét một đống váy rồi đẩy đến phòng thử đồ. Cô thay xong, bên ngoài có người đang chờ để thắt đai lưng cho cô, có người cầm một đôi giày gót thấp đính đá muốn đi vào cho cô, còn có người giúp cô sửa sang kiểu tóc.

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong.

Tấm màn lớn trước mặt được kéo ra.

Thiên Huỳnh không kịp phòng bị, đối diện với tầm mắt của Thời Lục ngoài kia. Không biết từ khi nào cậu đã thay một thân tây trang màu đen. Nam sinh anh tuấn đưa tay lên sửa tay áo, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu cậu, khuôn mặt đẹp trai có chút xa lạ.

Lúc này, những gì Thời Lục nghĩ cũng chẳng khác cô là bao.

Thiên Huỳnh mặc một bộ váy lễ phục màu trắng dài đến đầu gối. Váy hơi bồng bềnh, trên lớp vải trơn có một tầng ren mỏng, trang nhã mà dễ thương.

Váy là thiết kế ngực trần, để lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế, làn da trắng nõn.

Đôi tay thiếu nữ nhấc váy lên, ánh mắt có chút bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, ngây thơ không rành thế sự.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủn, cô gái đến từ thôn núi đã chậm rãi trưởng thành thành một thiếu nữ.

Trên mặt Thời Lục lộ ý cười, nhẹ giọng nói với cô: “Đẹp lắm.”

Thiên Huỳnh mím môi, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền.

“Cậu cũng rất đẹp. Lộc Lộc.”

Trời bắt đầu tối, tiệc đêm giao thừa chính thức bắt đầu.

Mở màn là lễ trao giải, lãnh đạo nhà trường lên phát biểu, âm thanh lục đục truyền tới hậu trường nhưng mọi người đều bận rộn không để ý.

Hầu như ai cũng đã thay xong quần áo, đang nhờ chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại. Lúc Thiên Huỳnh thay cái váy màu trắng kia bước ra, xung quanh yên tĩnh không có một cái chớp mắt. Ngày thường trên lớp mặc đồng phục là nữ sinh bình thường, đột nhiên thay váy vào lại trở nên kinh diễm sáng ngời trong mắt người khác.

Bọn Từ Uyển Du cũng thấy được bộ váy trên người cô, có lẽ không nghĩ cô lại có dáng vẻ như thế này, lén châm chọc mỉa mai.

“Đàn thì chẳng ra gì, quần áo lại chuẩn bị kỹ càng như thế.”

“Đợi lát nữa lên sân khấu sẽ lộ nguyên hình thôi.”

“Làm hư cái váy rồi.”

Giọng nói của bọn họ rất thấp, cố tình muốn nói cho Thiên Huỳnh nghe nhưng lại không dám quá trắng trợn táo bạo, sợ cô trực tiếp đánh nhau như ở phòng học lần trước.

Động tay ở đây thực sự rất khó coi, huống hồ bọn họ căn bản không đánh thắng cô ấy.

Khi đôi mắt trong trẻo và sâu thẳm của Thiên Huỳnh nhìn về phía này, mấy người đó giật mình, chỉ nghĩ rằng cô sẽ đến gây khó dễ lần nữa, âm thầm cố gắng phòng bị hết sức.

Cô thu tầm mắt lại.

“Một đám con gái bà tám.” Phó Kiều Kiều mắng, trong tay tự cầm phấn nền trang điểm. Cô chúa ghét mấy chuyên viên trang điểm có trình độ trung bình do trường học mời đến vì lối trang điểm quá đậm của họ. Bởi vậy, cô tình nguyện phụ trách việc trang điểm cho Thiên Huỳnh đêm nay.

Thiên Huỳnh cũng tùy ý cô xử lý.

“Tiểu Huỳnh, cậu đừng để ý mấy đứa nó. Hiện tại nhiều người, chờ lần sau lúc không có ai, chúng ta sẽ dạy dỗ bọn chúng thật tốt.” Phó Kiều Kiều lại mắng, nhưng cũng nhận thức rõ ràng mọi việc, sợ cô nảy ra xung đột trong thời khắc mấu chốt này.

“Tớ biết.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu cười rồi nhắm mắt để cô thoa phấn mắt.

“Tớ sẽ dọa bọn họ sau.”

Mấy tiết mục của lớp 1 được phân tán rải rác, đầu tiên là màn hợp xướng, sau đó là đoàn vũ đạo của Triệu Đình, đàn tranh của Từ Uyển Du, cuối cùng là đàn dương cầm của Thiên Huỳnh.

Tiết mục của cô nằm ở giữa chương trình, sau khi tiết mục cao trào trước qua đi, vừa vặn đúng khi mọi người cần nghỉ ngơi, không thể nào tập trung gián mắt nhìn chằm chằm được.

Mấy người Từ Uyển Du đã ra ngoài đợi lên sân khấu, hậu trường chỉ còn lại vài người. Thời Lục vừa mới rời khỏi cuộc thi của lớp, áp lực học tập của mấy cậu ấy rất căng thẳng, ngay cả loại tiệc tối này cũng thường không tham gia.

Cậu chống vào khung cửa thở hổn hển, áo vest mở rộng, tóc tai cũng rối loạn vì phải chạy nhanh đến đây.

“Tớ không đến trễ chứ?” Cậu vừa sửa sang lại quần áo, vừa giải thích.

“Đột nhiên ở đâu ra một bài thi, tớ làm xong lập tức chạy tới.” Thời Lục dùng tốc độ nhanh nhất làm rồi nộp bài, từ lúc bắt đầu đến lúc đứng dậy chưa đầy hai mươi phút. Giáo viên vốn dĩ còn muốn mắng người, sau khi nhìn thấy mấy dòng chữ xiên xẹo qua loa viết lên đáp án chính xác mới nguôi giận.

“Không đâu, còn mấy tiết mục nữa mới đến lượt chúng ta.” Thiên Huỳnh nhìn tầng mồ hôi mỏng ứa ra trên trán cậu, rút khăn giấy ra lo lắng lau trán cho người trước mặt.

“Cho dù không kịp cũng có thể nhờ giáo viên chuyển tiết mục ra phía sau, cậu chạy làm gì chứ, bên ngoài gió lớn như thế…” Thiên Huỳnh muốn nói lại thôi, Thời Lục bắt lấy tay cô, ngừng lại, rút khăn giấy từ tay cô ra.

“Tớ không sao.” Cậu lau mồ hôi qua loa, để giáo viên giúp cậu trang điểm sơ qua một lần.

Âm nhạc vang lên rồi tạm dừng, sau đó người dẫn chương trình bắt đầu tuyên bố tiết mục tiếp theo.

Tên hai người được xướng lên trên sân khấu.

Sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Mấy vị lãnh đạo không thường tới trường học lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau khi được người bên cạnh phổ cập khoa học mới phản ứng lại.

Người xem phía dưới cũng rất náo nhiệt, không kiềm chế được bàn tán xôn xao.

“Tớ không nghe nhầm chứ, MC mới nói tên Thời Lục hả?

“Chắc không đâu, Thời Lục đàn dương cầm ư? Sống lâu thế này cũng chưa thấy…”

“Tớ muốn dựng đứng lỗ tai lên nghe thật cẩn thận quá!”

Ánh đèn tối sầm đi, tiếng nói khe khẽ từ bốn phương tám hướng cũng dần im bặt, trên sân khấu chỉ có một ánh đèn duy nhất chiếu xuống chiếc đàn dương cầm màu đen, yên tĩnh mỹ lệ.

Ánh đèn biến mất trong chớp mắt, lúc xuất hiện trở lại, trước dương cầm đã có nhiều thêm hai người.

Cô gái mặc váy công chúa, chàng trai mặc tây trang, hai người ngồi sóng vai nhau, đôi tay đặt trên phím đàn, gõ ra nốt nhạc đầu tiên.

Thanh âm kỳ ảo linh hoạt thắp sáng toàn bộ khán đài. Ngay sau đó, tiếng đàn dương cầm êm tai tràn ra, quanh quẩn bên tai mọi người.

Nhẹ nhàng hay trầm lắng, gấp gáp hay chậm rãi, hai đạo âm thanh theo đuổi hòa quyện vào nhau, chậm rãi lớn mạnh, hội tụ lại trở thành một bản nhạc hùng tráng khó tả.

Không thể dùng bất kì một loại ngôn ngữ nào để diễn tả sự lãng mạn này.

Ánh mắt mọi người gắt gao tập trung ở hai người đang ngồi trước đàn dương cầm, trong đầu không tự chủ hiện lên vô số suy nghĩ, hệt như một cơn bão ập tới.

“Trai tài gái sắc.”

“Trời đất tác hợp.”

“Yêu sớm có phạm pháp không vậy?”

“Đàn dương cầm thật dễ nghe, không hổ danh là Thời Lục.”

“Cô gái bên cạnh kiếp trước đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà sao?”

“Mẹ nó! Thời Lục bỗng nhiên đàn dương cầm sẽ không phải vì cô ta chứ!”



Lúc bản dương cầm kết thúc, tràng vỗ tay dưới đài còn mãnh liệt hơn gấp mười lần lúc trước. Hai người đứng lên chào bế mạc, quần áo trên người cực kỳ xứng đôi, không biết từ đâu phát ra lời nói.

“Bên nhau đi!”

Tiếng cười vang xen lẫn mấy ánh mắt cảnh cáo của các giáo viên lãnh đạo phóng đến, khóe miệng Thời Lục cong lên, khiến cho khán đài thét lên chói tai.

Thiên Huỳnh đỏ mặt, kéo góc áo cậu nhanh chóng đi xuống.

Hai người trở lại hậu trường. Cửa phòng thay đồ khép hờ, bên trong Từ Uyển Du đang nổi trận lôi đình, giọng nói kích động từ phía xa truyền đến.

“Vì sao Thời Lục lại lên biểu diễn với cô ta chứ, chẳng phải anh ấy không bao giờ đàn dương cầm nữa hay sao! Anh ấy lại vì cô ta mà một lần nữa đụng đến dương cầm!”

“A a a tức chết tôi rồi!” Từ Uyển Du ghen ghét đến phát cuồng, quét hết đồ vật trên bàn xuống, rơi trên mặt đất loảng xoảng.

“Đừng tức giận đừng tức giận. Du Du, cô ta dựa vào đàn ông thì có gì ghê gớm chứ, chúng ta mới dựa vào chính mình!”

Từ Uyển Du: “…”

Không biết vì sao lại càng thấy tức hơn.

Thời Lục trực tiếp đến gõ cửa phòng, cắt ngang mồm năm miệng mười đang an ủi phía trong. Ánh mắt cậu nhìn một vòng những khuôn mặt trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Từ Uyển Du.

“Từ Uyển Du, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.” Ánh mắt Thời Lục vô cùng bình tĩnh, thanh âm như ánh trăng lạnh lẽo.

“Không cần làm mấy việc tiểu nhân đó sau lưng tôi, tính khí tôi không tốt.”

“Cô cũng biết kết cục của mấy người đắc tội tôi trước đó rồi đấy.”



Tiệc tối kết thúc, thứ tự bình chọn cho các tiết mục mỗi lớp cũng được công bố.

Lớp 1 có tổng cộng ba giải thưởng.

Màn hợp xướng đạt giải ba, bọn Triệu Đình nhảy nhạc jazz đạt giải nhì. Về phần Thiên Huỳnh có chút ngoài ý muốn, màn biểu diễn dương cầm của cô và Thời Lục đạt giải đặc biệt, phần thưởng cao nhất chính là hai cái bút máy khắc logo trường.

Hai người cầm hộp quà đứng trên sân khấu, chụp ảnh lưu niệm.

Thiên Huỳnh cười, khóe mắt cong cong. Thời Lục hơi mím môi kiềm chế, khóe miệng lại theo bản năng nhếch lên.

Hai người nghiêng đầu về phía nhau, bả vai kề sát nhau.

“Tách tách.”

Bức ảnh này sau đó được lưu lại trong cuốn album quý giá của Thời Lục.

Ánh trăng chiếu sáng lên đường mòn, đám người lục tục rời đi. Mấy nhánh cây trọc trụi lưa thưa ngả bóng trên mặt đất, để lại mấy bóng đen.

Thiên Huỳnh vẫn mặc chiếc váy trắng đêm nay, chỉ là khoác thêm một cái áo lông bên ngoài.

Dưới bóng đêm, hai người sóng vai nhau bước ra xe đậu ngoài cổng trường.

“Thật ra tớ không tức giận.” Thiên Huỳnh suy nghĩ rồi nói với người bên cạnh.

Thời Lục đêm nay im lặng ngoài dự đoán, dù là khi biểu diễn hay là ở dưới hậu đài, ngay cả khi cảnh cáo Từ Uyển Du cũng chẳng giống dáng vẻ trước đây của cậu.

Thiên Huỳnh có chút áy náy, cô biết rõ cậu không thích đàn dương cầm trước mặt người khác.

“Lúc Từ Uyển Du bảo tớ trình diễn tiết mục kia, thật ra tớ có thể từ chối. Nhưng thiết nghĩ, chỉ đàn dương cầm một chút thì vẫn nằm trong phạm vi năng lực của tớ, tớ không muốn cãi nhau với cô ấy nên mới đồng ý.”

“Nếu cô ấy bắt tớ làm chuyện mà tớ thực sự không muốn thì tớ chắc chắn sẽ từ chối.”

Thiên Huỳnh giải thích xong, ánh mắt trông đợi nhìn cậu, chỉ thiếu điều kéo tay áo cậu xin tha thứ, giống như khi cô làm trên sân khấu.

Thời Lục không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô. Thiên Huỳnh chột dạ, không khỏi nói thêm một câu.

“Hơn nữa, không phải còn có cậu sao? Chắc chắn cậu sẽ không làm tớ mất mặt.”

“Thiên Huỳnh, cậu cố ý đúng không?” Đôi mắt Thời Lục nhìn cô chằm chằm như đang phán xét, không nhúc nhích. Người Thiên Huỳnh cứng đờ, một trận gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng.

Hai hàm răng của cô cắn chặt vào nhau. Lạnh quá, mùa đông thật lạnh.

“Tớ, tớ không cố ý…” Cô biết mình không có cách nào nói dối Thời Lục, bắt đầu nói chuyện ậm ừ.

“Nhưng đúng là tớ có nghĩ tới chuyện nhờ cậu…”

Trước giờ Thời Lục chưa từng nghi ngờ ý đồ của Thiên Huỳnh.

Mãi cho đến khi trên sân khấu, lúc hai người hoàn thành màn biểu diễn kia.

Tiếng nhạc dừng lại, trước khi ánh đèn tắt đi.

Cô quay đầu, nở một nụ cười mãn nguyện mà cậu chưa từng thấy trước đây.

“Lộc Lộc.” Cô lặng lẽ gọi cậu, trong mắt đầy vui mừng.

Ánh đèn trên đỉnh đầu nháy mắt tắt đi.

Cả hai đứng dậy theo quy trình, chuẩn bị chào bế mạc.

Sân khấu chìm vào bóng tối, trong hai giây ngắn ngủi này, giọng của cô nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.

“Dáng vẻ đàn dương cầm của cậu như đang phát sáng vậy.”

Lúc đó Thời Lục còn đang lặng người trong niềm xúc động, đôi tay vừa mới rời khỏi đàn dương cầm khẽ run lên nhè nhẹ. Sau đó cậu lại bị tràng vỗ tay náo nhiệt của mọi người làm cho quên đi.

Mãi cho đến khi có thời gian, sau khi nhận thưởng xong xuống sân khấu, cậu bình tĩnh lại, nghĩ một lúc đã phát hiện ra vấn đề.

Bản nhạc ban đầu đã được sửa đổi, Thiên Huỳnh nói cô gặp khó khăn nên cậu đã bỏ đi rất nhiều đoạn của cô, một số đoạn của hai người đều được đổi thành phần độc tấu của riêng cậu.

Trình độ bỗng nhiên tụt xuống, ngay cả những phím đàn cơ bản cũng không thể nhớ được. Còn nữa, cô còn nhân lúc không có ai kéo cậu đến phòng luyện tập.

Thời Lục nhớ rõ lúc cậu đang đánh đàn, bỗng nhiên cô hỏi cậu một câu khó hiểu.

“Thời Lục, cậu vui không?”

Lúc ấy cậu đang chăm chú nơi phím đàn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, không nghĩ ngợi mà “Ừ” một tiếng.

Khuôn viên trường học trong đêm đông, yên tĩnh và rét lạnh.

Thấy cậu mãi không nói gì, Thiên Huỳnh bị bầu không khí ngột ngạt đánh bại phòng tuyến tâm lý của mình. Cô khịt khịt mũi, kéo tay áo cậu, gần như bật khóc.

“Lộc Lộc, tớ thật sự không cố ý.Tớ chỉ muốn cậu dạy tớ đàn dương cầm, bản thân cũng có thể bớt thời gian luyện tập một chút. Đã lâu rồi tớ không được nghe cậu đánh đàn.”

Lúc Thời Lục đi đã để cây đàn dương cầm lại trấn Vân.

Tựa như tuyệt tình chặt đứt mối liên hệ cuối cùng với thứ gì đó.

Lúc cậu trở về cũng chưa lần nào đụng vào dương cầm.

Thiên Huỳnh từng vô ý thấy một cuốn album ở phòng sách, bên trong có ảnh chụp dáng vẻ cười tươi đang cầm cúp của cậu, có bóng dáng cậu ngồi chuyên chú trước đàn dương cầm, còn có cả ảnh chụp chung của cậu và vô số khán giả ở trên sân khấu.

Từ nhỏ đến lớn, lấp đầy cả cuốn album.

Lật đến trang cuối cùng, cô mới biết cái đàn dương cầm đó là mẹ cậu tặng cậu khi cậu lần đầu đạt giải nhất.

Lúc Từ Uyển Du ở trên bục giảng bảo cô báo danh biểu diễn dương cầm, như bị ma quỷ xui khiến, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ rất lâu. Có thể để cậu chạm vào dương cầm lần nữa cũng tốt.

Thiên Huỳnh lạnh đến phát run. Một phần là vì lạnh, một phần là vì sợ.

Thời Lục vẫn không mở miệng, khuôn mặt chìm dưới bóng cây, vô cùng khó lường.

Cô kéo cánh tay đã tê cứng của cậu. Thiên Huỳnh thậm chí còn muốn ôm chặt lấy cánh tay cậu, nếu cậu vẫn còn giận thì sẽ la lối khóc lóc òm sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ.

“Lạnh không?” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đền từ đỉnh đầu dò hỏi, Thiên Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, không phản ứng kịp: “Hả?”

Thời Lục nắm lấy bàn tay cô đang kéo áo mình, cảm giác lạnh buốt.

Cậu nhăn mày lại, nhét tay cô vào túi áo khoác.

“Tay cũng đông lạnh thành khối băng luôn rồi, đi nhanh lên, lên xe về nhà.”

Cậu kéo cô đi nhanh về phía trước, Thiên Huỳnh chạy chậm đuổi theo, ngạc nhiên hỏi: “Lộc Lộc, cậu không tức giận à?”

“Ai nói tớ tức giận?”

“Vậy sao cậu vừa rồi không nói gì?”

“Không thèm để ý đến cậu.”

“A…” Vậy mà còn nói mình không tức giận.

“Tớ sai rồi.” Thiên Huỳnh từ xưa đến nay là đệ nhất nhận sai, tốt tính nói: “Cậu đừng không để ý đến tớ nữa.”

Thời Lục hừ lạnh một tiếng, đút tay cô sâu hơn vào trong túi áo, ngạo kiều hất cằm lên.

“Xem biểu hiện của cậu đã.”

“Tâm tình của tớ tốt thì sẽ để ý đến cậu.”

“Được được.” Thiên Huỳnh vội đáp liên tục, đuổi theo cậu lấy lòng nói: “Lộc Lộc, tớ nhất định sẽ không làm cậu tức giận nữa.”
Bình Luận (0)
Comment